Em Là Ai Thiên Thần Hay Ác Quỷ

Chương 3: Đôi mắt màu café cuốn hút

/12


Đầu óc của nó lúc này trống rỗng, bao nhiêu bài học tự vệ mà cậu nó dạy giờ trôi tuột đi đâu mất. Nó vẫn cứ thế mà đứng im, chờ đợi cho một cú đánh đau đớn sắp giáng xuống người mình.

“ Vụt…Á”

Vào cái thời điểm cận kề, một bóng đen từ đâu xuất hiện nhảy chồm lên người tên đó khiến hắn bất ngờ không kịp phản kháng mà làm rơi cây gậy xuống đất. Tiếng động đưa nó trở về với nhận thức, bất giác nó đưa tay lên ngực thở phào nhẹ nhõm. Vậy là thoát chết rồi, nó nghĩ thầm. Ngước đôi mắt về phía bóng đen ấy, nó chợt nhận ra một dáng hình quen thuộc, đó là Neko – chú mèo mà nó nuôi từ bé. Nó thấy lạ, đáng lẽ giờ này Neko đang ở nhà cuộn tròn nằm ngủ chứ nhỉ, sao lại xuất hiện ở đây được. Chắc là chờ mãi không thấy mình về nên nó lại chạy lung tung đi tìm rồi. Nó khẽ mỉm cười, nếu không nhờ Neko xuất hiện kịp thời chắc giờ này nó đang nằm trong bệnh viện hoặc xuống âm tào địa phủ chứ đâu còn đứng đây mà nghĩ lung tung.

Nhanh chóng tiến đến gần tên kia, nó nhặt cây gậy dưới đất lên, liên tiếp đánh vào người hắn, mong sao hắn sẽ ngất xỉu tại chỗ. Còn Neko thì không ngừng cào xé lên khuôn mặt đối phương. Cho đến khi thấy những giọt máu bắt đầu chảy ngày càng nhiều, nó chợt sững lại, cây gậy trên tay tuột xuống. Đôi mắt nó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt biến dạng vì bị cào, nó giật mình bế Neko lên, kéo ra khỏi tên đó. Hắn vì đau đớn mà ôm mặt giãy giụa không ngừng rên rỉ, nằm quằn quại dưới đất. Máu chảy càng nhiều.

- Cô là ai? – Một thanh âm lạnh lẽo vang lên khiến nó chuyển tầm nhìn về phía hắn – người mặc áo da màu đen.

Lúc này, hắn đã giải quyết xong những tên kia, đánh nhiều như vậy mà quần áo hắn không bị bẩn đi một chút nào, vẫn là cái màu đen tuyền, huyền bí. Duy chỉ có một vết thương nhẹ ở khóe môi. Hắn nhìn nó lạnh lùng, dường như muốn xác định thân phận của nó có phải đều giống những tên kia không hay là một dạng sát thủ được cử đến giết hắn. Hắn luôn vậy, lúc nào cũng phải đề phòng.

- Tôi tên Nhiên – Nó trả lời câu hỏi của hắn như một cái máy, cảm giác rùng mình bởi sát khí bao quanh người hắn.

- Thế thôi ư? – Hắn nghi hoặc hỏi lại.

- Không lẽ còn gì nữa? – nó gãi đầu hỏi lại, chợt nhớ ra một điều gì đó nó nói tiếp – Lúc nãy thực ra tôi chỉ tình cờ đi vào đây và chứng kiến vụ đánh nhau này thôi, ai ngờ có con nhện nên…nên… - nó ấp úng khi nói về hành động nhảy ra khỏi bụi cây của mình. Quả thực thì cũng hơi ngại.

Hắn nhìn nó chằm chắm, dò xét con người nó. Có lẽ hắn đã quá đa nghi rồi, một đứa con gái không biết đánh nhau cũng như né tránh như nó không đời nào lại là một sát thủ được.

Hắn chậm rãi quay người, muốn nhanh đi khỏi nơi này để đến chỗ hẹn thì một giọng nói cất lên:

- Khoan đã

Nó vừa nói vừa đi nhanh về phía hắn. Hắn nghi ngờ nhìn nó không biết nó định làm gì. Một miếng băng urgo nhẹ nhàng dán lên khóe môi hắn. Hắn rất cao nên nó phải kiễng chân lên mới dán được. Không phải là nó quan tâm hắn, nó không có thói quen để ý nhiều đến người lạ nhưng thấy thái độ của hắn thờ ơ với vết thương, nó không đành lòng.

Bất chợt chạm phải ánh mắt của hắn, nó thoáng ngỡ ngàng, đôi mắt màu café sâu thẳm cuốn hút như thôi miên nó. Nó muốn dứt ra khỏi đôi mắt ấy nhưng không thể.

Hắn nhìn nó, dưới ánh trăng đôi mắt màu phớt tím sau cặp kính như sáng lên thu hút sự chú ý của hắn, trong lòng không khỏi hoài nghi về đôi mắt ấy. Khi nhìn thấy hành động của nó, hắn hơi bất ngờ, chỉ là chưa từng ai dám tự tiện chạm vào khuôn mặt hắn khi chưa được cho phép, nó là người đầu tiên. Thế nhưng hắn lại không tức giận mà thay vào đó là một sự tò mò, khó hiểu về người trước mặt. Hắn cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay nó truyền đến, ấm áp đến lạ thường. Thế nhưng hắn vẫn giữ nguyên cái vẻ mặt lạnh lùng, hắn chưa biết rõ nó là ai.

- Meo…meo…meo – Tiếng Neko kéo nó trở về với thực tại, nó ngượng ngùng nhìn hắn, lùi ra sau vài bước.

- Xin lỗi…tại thấy anh bị thương nên tôi…

- Không cần

Giọng hắn đều đều, không một chút cảm xúc. Sự quan tâm của người khác đối với hắn là một điều xa xỉ và hắn không muốn nhận món quà xa xỉ ấy, bởi cái gì cũng có cái giá của nó. Trên đời này đâu có gì là cho không.

Thấy hắn nói nó cũng không phản ứng gì, cúi xuống bế Neko rồi xoay người bỏ đi. Nếu như người khác đã không muốn thì cũng không nên làm phiền họ. Nó cũng chẳng muốn tự rước họa vào thân làm gì cho mệt.

Hắn đứng đó nhìn theo nó, ánh trăng bao phủ lên người hắn, không những không sưởi ấm mà còn làm cho hắn trở nên lạnh lẽo hơn. Rút điện thoại ra hắn bấm một dãy số lạ.

- Cậu chủ

- Đến dọn chỗ này cho tôi. Và tốt nhất đừng bao giờ để chuyện nãy xảy ra một lần nào nữa.

Nói rồi hắn nhanh chóng ngắt máy, chưa kịp để cho đầu dây bên kia trả lời.

Nghĩ lại về đôi mắt ấy, khóe môi hắn cong lên tạo thành một nụ cười nhếch mép khó hiểu.

Đêm…

“Rào…rào…rào”

Ngoài trời mưa ngày càng to, những giọt mưa như những mũi tên nhọn hoắt và trong suốt xiên thẳng xuống nền đất đá. Nó tỉnh ngủ, bước nhẹ nhàng đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Nó ghét mưa, không phải vì những âm thanh ồn ào mà vì mưa gợi lại trong nó những kí ức đau buồn. Nó nhìn ra xa hướng về một khoảng không vô định. Trầm ngâm một hồi nó nhanh chóng đóng cửa sổ và kéo rèm lại, trở về với chiếc giường ấm áp, ôm Neko vào lòng rồi lại chìm vào giấc ngủ. Trong mơ nó cảm giác có ai đang xoa nhẹ đầu nó, mang cho nó hơi ấm quen thuộc như lúc xưa.

Chap 4.1: Anh bế nó lên theo kiểu công chúa…

Sáng sớm, mặt trời chầm chậm nhô lên, phóng ra hàng ngàn mũi tên vàng óng, chạm vào cây lá, biến thành những dấu chấm than rơi xuống mặt đất. Nó tỉnh dậy, vươn vai ngáp một cái thật dài. Nhìn sang bên cạnh nó không thấy Neko đâu, có lẽ chú mèo đã ra ngoài đi dạo cùng cậu rồi. Tại hôm nay không thấy cậu gọi nó dậy như mọi khi mà. Chuẩn bị xong xuôi mọi thứ nó cùng Tiểu Vy đến trường. Nhà Tiểu Vy cách nhà nó một khu, cũng có thể nói là gần nhau nên tiện đường đi rủ. Hôm nay tự dưng Tiểu Vy dở chững đòi đi bộ, nó thấy hơi kì lạ.

- Có chuyện gì mà sao hôm nay mày không đi xe vậy?

- Làm gì có chuyện gì, chẳng qua hôm nay tao muốn tập thể dục một tí thôi. – Tiểu Vy cười mỉm lộ ra cái lúm đồng tiền trông rất là đáng yêu.

- Thật không vậy? Thánh lười như mày mà cũng biết tập thể dục cơ đấy. – Nó nghi hoặc hỏi, giọng nói châm chọc.

- Ờ thì, kệ tao… - Tiểu Vy chống chế, phản bác lại.

Mặt nó vui vẻ như vừa nhặt được tiền nhìn Tiểu Vy, mong chờ một vở kịch sẽ diễn ra. Nhân vật chính không ai khác chính là con bạn thân của nó. Tự dưng thay đổi đột ngột khiến nó không ngờ nha, chắc chắn là hẹn gặp ai đó nên mới đi bộ để tìm nhau cho dễ chứ gì. Nó cười thầm trong bụng mà không biết rằng tai họa sắp ập đến.

- Nhiên nè, giúp tao một chuyện được không? – Giọng nhỏ nhẹ khiến nó nổi hết cả da gà.

- Chuyện gì?

- Chiều nay, chiều nay… tao với mấy đứa cùng lớp tổ chức một buổi gặp mặt với mấy anh lớp trên.

- Ừ - nó hờ hững đáp

- Nhưng mà…vẫn còn thiếu một người…vì thế - Tiểu Vy ngập ngừng.

- Vì thế nên mày định bảo tao đi cho đủ người chứ gì – Nó thở dài nhìn con bạn.

- Đúng là chỉ có mày hiểu tao.

- Không được đâu – nó dứt khoát.

- Tại sao? – Tiểu Vy hét lên, mắt mở to nhìn nó chằm chằm. Lần nào nhờ chuyện gì nó cũng đồng ý, sao tự dưng bây giờ lại từ chối thế, hơn nữa còn rất phũ phàng nha.

- Tao còn phải đi xem trường nữa, hôm qua không biết ai hứa với tao dẫn đi tham quan trường rồi quên bẵng ý nhở? – Nó nói rồi quắc mắt nhìn Tiểu Vy.

- Hì hì… Cho tao xin lỗi, lát nữa tao nhất định sẽ dẫn mày đi mà – Tiểu Vy gãi đầu cười trừ - Giúp tao đi mà – tiểu Vy dụ dỗ.

- Tao… - Nó hơi do dự

Sau một hồi năn nỉ đến gãy cả lưỡi cuối cùng nó cũng đồng ý với điều kiện, cuối tuần này Tiểu Vy phải tặng nó bộ sách khoa học số lượng có hạn mà nhỏ có.

Tới trường, nó tạm biệt Tiểu Vy rồi vào lớp. Vừa ngồi xuống chỗ, bỗng một giọng nói quen thuộc từ phía sau cất lên.

- Nhiên?

Nó quay xuống nhìn về phía phát ra âm thanh ấy, lúc đầu nó ngờ ngợ rồi sau đó mới sực nhớ ra. Là Yuu, cô bạn lần trước mà nó giúp đỡ.

- Cậu cũng học lớp này à? – Yuu nói kèm theo một nụ cười thiên thần khiến những tên con trai trong lớp hóa đá, tim đập thình thịch.

- Ừ, Yuu cũng học ở đây à? – Nó cố lục lại trong trí nhớ, rõ ràng hôm qua đâu có thấy Yuu trong lớp đâu.

- Ừm… Hôm qua mình có việc bên Hội học sinh nên không đến lớp được.

Giờ thì nó đã hiểu tại sao?

- Nếu đã học cùng lớp thế này, chi bằng chúng ta kết làm bạn thân luôn nhé!! Mình rất mến bạn – Yuu cười mỉm nói.

- Ừ…- Nó gật đầu đồng ý, dù sao kết thêm bạn thân cũng là một chuyện tốt. Ánh mắt nó không giấu nổi sự vui mừng.

“Reng…reng…reng”

Chuông vào giờ reo lên, tất cả các bạn học sinh trở về chỗ của mình bắt đầu cho một giờ học mới.

Giờ ra chơi…

Đang úp mặt xuống bàn định chợp mắt một tí thì nó bỗng nghe thấy tiếng hò hét của các bạn nữ sinh và…cả nam sinh. Có chuyện gì vậy nhỉ? Nó thầm hỏi. Nếu bọn họ cứ hét thế này thì sao mà ngủ được cơ chứ? Nó khó chịu đứng lên khỏi chỗ ngồi, uể oải bước ra ngoài cửa lớp bắt sóng thông tin, xem nguyên nhân của vụ náo loạn này là gì. Thế nhưng, trước mặt nó là một hàng rào người, ai cũng muốn đứng chen lên trước để được nhìn và chú ý. Nó vốn thấp, nên nhanh chóng bị chắn tầm nhìn. Đành phải cố gẵng kiễng chân lên để xem. Nó lờ mờ thấy ba tên con trai đang đi trên hành lang nhưng không nhìn rõ mặt, hai bên là hai hàng người (đó chính là những học sinh) đang hò hét, kêu tên họ. Cái gì mà “anh Thiên Vũ” với “Minh Nhật”, lại còn “anh Gia Bảo”, không lẽ họ là ngôi sao Hollywood à? Trong đầu nó đầy thắc mắc.

Bỗng nhiên có một cô gái xô mạnh vào người nó, khiến nó lảo đảo. Chân nó đang kiễng nên không vững, những người phía trước tự dưng tản ra khiến nó không có chỗ dựa nên ngã ra giữa hành lang, ngay trước mặt ba người đó. Vì lực đẩy quá mạnh nên suýt chút nữa chiếc kính của nó bị văng ra ngoài. Nó nhăn mặt đau đớn, hình như bị trẹo chân rồi thì phải.

Hàng trăm con mắt đổ dồn về phía nó, ba người kia cũng vậy. một lần nữa, nó lại trở thành trung tâm của sự chú ý, nhưng lần này, số lượng người xem đông hơn. Một bàn tay chìa ra trước mặt nó, đỡ nó đứng dậy. Nó nước lên nhìn chủ nhân của bàn tay ấy, là anh, người lần trước đã độc tấu đàn vĩ cầm trong hội trường. Nó ngỡ ngàng nhìn anh, anh thật hiền hòa, đôi mắt ẩn chứa sự lo lắng nhìn nó, anh nở một nụ cười như ánh nắng ban mai khiến nó đông cứng 1 giây, khiến trái tim nó đập thình thịch.

Sau khi đứng lên, bước đi của nó có phần loạng choạng, cứng nhắc, một lần nữa chao đảo ngã xuống, cũng may anh kịp đưa tay ra đỡ. Anh nhẹ nhàng bế nó lên theo kiểu công chúa khiến nó bất ngờ và lúng túng.

- Ồ…

Xung quanh mọi người đang ở trạng thái im lặng bỗng “ồ” lên một tiếng khiến nó ngượng đến đỏ mặt. Nó không ngờ là anh lại làm như vậy. một vài người nhìn nó ngưỡng mộ, số khác lại nhìn nó hiếu kì nhưng đa số là những ánh mắt tức giận, hằn học hình viên đạn của các bạn nữ dành cho nó. Nó giãy nhẹ định nhảy xuống thì nghe thấy tiếng thì thầm của anh.

- Im nào – Giọng nói dịu dàng nhắc nhở nó.

Nó đành im lặng, không dám động đậy.

- Giúp mình làm nốt công việc nhé! – Anh quay ra nói với hai người ở phía sau, đáp lại cái những cái gật đầu.

Thoáng qua phía sau lưng anh, nó nhìn thấy hắn, mặc dù lần trước trời tối, không nhìn rõ khuôn mặt nhưng đôi mắt màu nâu café ấy thì không thể lẫn vào đâu được. Hắn cũng đang nhìn nó, một cái nhìn đầy ẩn ý.

Tới phòng y tế, anh đặt nó xuống ghế ngồi, rồi ra ngoài nói vài lời với nhân viên y tế sau đó đi mất. Nó cảm thấy hơi buồn, nó cũng không hiểu tại sao mình lại có cái cảm giác này.

/12

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status