- Chính tôi cũng muốn biết điều đó !
Cơ thể Phương Ly đông cứng và lạnh buốt, trái tim run lên bần bật, trong đầu hỗn loạn, cảm giác một áp lực nặng nề đang bao trùm lấy mình khi nhận ra giọng nói quen thuộc vang đến từ cuối dãy hành lang bệnh viện.
Người con trai đang đi về phía này, khuôn mặt cứng đờ không cảm xúc, đôi mắt đen như màn đêm khó nắm bắt chăm chú nhìn vào Phương Ly.
Trong khoảng thời gian ấy anh không thèm nhìn vào người con gái đứng bên cạnh và giống cô như hai giọt nước lấy một lần.
Tựa như nơi này không còn ai khác...
Tựa như cô ấy là người vô hình vậy...
Vân Hà ánh mắt ưu thương đờ đẫn, đôi môi khẽ nở nụ cười chua xót, cảm nhận được cơn đau buốt nhói trong tim...
Ngay từ khi trò chơi tàn nhẫn đó bắt đầu vốn đã định kết quả này đến với cô là tất yếu, vậy thì cô còn vì cái gì mà đau lòng, vì cái gì mà không vứt bỏ được, vì cái gì mà cho rằng anh sẽ lưu giữ hình ảnh của ảnh của cô ở một góc nhỏ nào đó trong trái tim ?!
Mơ tưởng...tất cả đều là mơ tưởng...
Giá mà cô chưa từng gặp anh, giá mà cô chưa từng đóng giả Phương Ly, thì bây giờ, tốt biết bao...
- Chị hai, phiền chị, em muốn nói chuyện riêng với anh ấy một lát ! - Phương Ly nhẹ nhàng nói
Vân Hà hiểu ý nên tránh mặt, nhưng vẫn không quên căn dặn
- Chỉ một chút thôi nhé, em vẫn còn yếu nên cần được nghỉ ngơi nhiều hơn.
- Em biết rồi, chị đừng lo !
Sau khi Vân Hà rời đi, thời gian như đứng yên, mọi thứ ngưng đọng xung quanh hai con người nơi đây.
Một làn gió thổi qua, những lọn tóc mềm mại của Phương Ly như đang nhảy và để lộ gương mặt trắng bệch thất thần tiều tụy.
Giang Tuấn không ngừng cảm thấy đau lòng.
Quãng thời gian qua không có cô bên cạnh anh rất nhớ cô, nhớ cô đến phát điên, nhớ mùi hương trên người cô, nhớ ánh mắt dửng dưng lạnh lùng của cô, muốn được ôm cô vào lòng cảm nhận hơi ấm của cô...
Thế nhưng mọi thứ đều tối tăm mù mịt.
Tình yêu dành cho cô vẫn luôn mãnh liệt như thế, nhưng tận đáy lòng, Giang Tuấn biết mình đã thua cuộc hoàn toàn. Anh không còn muốn cố chấp chiếm giữ để mà làm tổn thương Phương Ly thêm nữa, anh đã quyết định buông tay để cô có được tự do thậm chí sẽ không đến gần cô hay làm phiền cuộc sống của cô...
Nhưng tại sao....
Ngay lúc anh đã dứt khoát định tuyên bố với truyền thông rằng hôn lễ sẽ bị hủy bỏ...
Thì cô lại đồng ý...
Nếu như là lúc trước, nghe chính miệng cô nói vậy anh nhất định sẽ cảm thấy vui sướng và hạnh phúc không gì tả nổi. Nhưng sau những gì đã xảy ra và nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm vô hồn của cô lúc nói lời đồng ý thì tất cả mộng tưởng của anh đều tiêu tan.
- Tại sao em lại nói ở buổi họp báo rằng sẽ lấy anh ? Là có người ép em làm vậy đúng không ? Là mẹ anh ?
Thấy cô không trả lời anh lại tiếp tục
- Đúng là trong lúc uống say anh đã không kiềm chế được đem chuyện chúng ta nói cho mẹ anh nghe, nhưng anh không hề mong muốn bà sẽ tìm đến em rồi làm thế. Nếu sự thật là vậy, thì em không cần phải sợ hay cảm thấy có lỗi, anh sẽ gặp bà nói cho rõ ràng...
Phương Ly nắm chặt bàn tay lại, sống lưng cô cứng đờ, sợ anh có nghĩ không tốt về Giang phu nhân nên cô ra sức phản kháng
- Không phải là như vậy đâu ! Mẹ anh chẳng ép buộc gì em cả. Mẹ anh là một người mẹ tốt, tốt vô cùng, bà lúc nào cũng lo lắng cho anh, yêu thương anh, đồng thời cũng đối xử với em hệt như thế.
Rồi cô tiếp tục bộc bạch những lời đầy chân thành và cảm động
- Trong lòng em, bà chính là mẹ ruột...là người thân vô cùng quan trọng của em trên cuộc đời này.
Giọng điệu của cô khiến Giang Tuấn không thể không tin, hơn nữa anh biết rõ, với tính cách mạnh mẽ của Phương Ly, cho dù mẹ anh có đem tình cảm cô dành cho bà ra để thuyết phục hay ép buộc cô thì cô tuyệt đối cũng sẽ không đồng ý về bên anh.
Nhưng nếu không phải mẹ anh thì chẳng còn ai khác có khả năng đó cả...
Hay là...
- Thế lẽ nào em gả cho anh vì muốn trả thù anh ?
- Trả thù...
Phương Ly thất kinh bàng hoàng khi nghe thấy hai chữ đó, trong đầu cứ như có một luồng âm thanh âm ỉ vang bên tai...
Nắm tay siết chặt, giọng Giang Tuấn bỗng khàn đặc lại
- Ngày hôm đó em đã tuyệt tình cắt đứt tất cả hy vọng của anh, cho dù anh có cầu xin đến thế nào thậm chí quỳ gối xuống trước mặt em thì em cũng không ngoái đầu nhìn lại nhìn anh lấy một lần...Không lý nào chỉ mới có mấy ngày mọi thứ lại hoàn toàn thay đổi...Cho nên, em thế này là muốn trả thù anh, có đúng không ?
Giang Tuấn nghĩ cuối cùng mình cũng đã tìm được nguyên nhân rồi.
Thật không ngờ cô lại tàn nhẫn như thế...
- Có phải, em cảm thấy anh trả giá như thế vẫn là chưa đủ nên muốn lần nữa cho anh hy vọng rồi sau đó không ngần ngại nghiền nát toàn bộ hy vọng của anh, khiến anh đau khổ đến mức sống không bằng chết như em đã từng nói đó đúng không ?
- Em đã từng nói..? - Phương Ly mơ mơ hồ hồ
- Tôi sẽ ở bên cạnh anh, khiến anh điên cuồng yêu tôi nhưng mãi mãi không có được tôi, để anh mỗi ngày đều phải niếm trải mùi vị của sự đau đớn và thất bại, mỗi đêm đều nghe vợ mình trong cơn mơ gọi tên người đàn ông khác ! Em đã đã quên những lời đó rồi sao ? - Anh đau lòng nhắc lại những lời nhẫn tâm cô đã nói
Cô đã từng nói thế à ?
Không, đó không phải cô...
Vậy thì là...chị Vân Hà ?
Ánh mắt Phương Ly lặng lẽ nhìn vào những ngón tay nắm thật chặt của anh, dường như linh hồn của cô lúc này đã không còn thuộc về cô nữa, như thể có một giọng nói khác đang nói giùm cho cô
- Anh sai rồi, em đồng ý gả cho anh không phải để trả thù anh mà là muốn anh xây dựng một gia đình hạnh phúc. Những chuyện không vui trước kia, hãy quên hết đi có được không ?
Toàn thân Giang Tuấn tê liệt bởi lời nói của cô, anh dường như không tin được vào đôi tai mình rồi. Nhưng giây phút sau anh lại gầm lên với cô
- Em lừa anh, em đang diễn kịch đúng không ?
- Anh nghĩ là em đang lừa anh ? - Phương Ly ngước mắt lên hỏi lại
Hai bờ vai anh lan tràn băng lạnh
- Phải, giống như cái đêm hôm đó sau khi lấy lại trí nhớ, em đưa anh lên thiên đường hạnh phúc rồi lại thẳng tay đẩy anh xuống địa ngục không chút do dự. Phương Ly, diễn xuất của em tốt thật đấy, nhưng lần này, anh không mắc lừa em nữa đâu...
Lồng ngực Phương Ly lại quặn thắt nhói đau dữ dội khiến trước mắt cô tối sầm lại, cuối cùng cũng không ngăn nổi giọt nước trào ra, giọng nói của cô như nghẹn lại trong cổ họng.
- Em biết anh sẽ không tin, nhưng muốn kết hôn cùng anh là do em tự nguyện. Em sẽ có trách nhiệm với quyết định của mình, sau lễ cưới sẽ cố gắng làm tốt bổn phận của một người vợ. Lần này là thật...
Đôi môi kéo lên một đường mỉa mai nhưng trong đáy mắt Giang Tuấn là một ngọn lửa đang bùng cháy
- Tự nguyện...làm tốt bổn phận...kể cả chuyện sinh con cho anh, cho người em lấy làm chồng, em cũng tự nguyện sao ?
Môi Phương Ly trắng bệch, toàn thân khẽ run lên, trước mắt bây giờ vẫn rất mờ ảo nhưng vẫn cố sao cho thật cứng rắn, không dám để lộ một chút gì gọi là đau đớn hay sợ hãi từ tận đáy lòng mình.
Cô không phải không biết, cũng chẳng phải chưa từng nghĩ đến những thứ bản thân không thể tránh khỏi, những thứ mình sẽ mất đi vì quyết định này khủng khiếp đến như thế nào. Chỉ là...
- Tại sao không trả lời anh ? Bởi vì em căn bản không thể làm được đúng không ? Những lời trên chỉ là giả !
- Em...- Miệng cô cứ cứng đờ, cổ họng nghẹn lại không cách nào nói ra được bất cứ lời gì, chỉ duy có nước mắt là tiếp tục chảy dọc hai bên bờ má.
Bầu trời bên ngoài khung cửa kính bỗng trở nên u ám và xuất hiện những hạt mưa li ti rơi xuống, từng con gió nổi lên không ngừng giống như cõi lòng anh và cô lúc này.
- Đủ rồi ! Anh rồi sẽ phải chịu trừng phạt của thời gian và nỗi đau khổ khi vĩnh viễn mất đi em, cho nên em đừng cố chấp trả thù mà anh đồng ý lấy anh nữa, nếu không đến cuối cùng...người đau khổ nhất sẽ chính là em...
Siết chặt đầu ngón tay, trong lòng Phương Ly giằng xé. Nhưng mà, rốt cuộc, cô biết mình chẳng thể đưa ra lựa chọn nào khác...
Mặc kệ cơn giận dữ của Giang Tuấn, cô từng bước tiến đến sát người anh, càng lúc càng gần, đôi mắt ngập nước nhưng kiên cường nhìn chằm chằm vào đôi mắt ảm đạm đau khổ của anh, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng nhưng lại thấm sâu vào lòng anh
- Có một câu em muốn anh phải trả lời thật cho em biết, sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra, anh có còn muốn lấy em không ?
- Em...
- Nếu như...em lấy anh là vì một nguyên nhân nào đó em không thể nói được, nhưng tuyệt đối không phải vì trả thù hay gây ra đau khổ cho anh, mà ngược lại, em sẽ cùng anh chung sống đến trọn đời, thì anh có tình nguyện quên hết những chuyện trước kia và lấy em làm vợ không ?
Phương Ly tự nhủ, nếu như câu trả lời là không, có lẽ cô sẽ lần nữa suy nghĩ lại.
Giang Tuấn ngẩn người đứng chôn chân, ánh mắt trầm mặc của anh quan sát từng cử chỉ nhỏ nhất trên giương mặt cô.
Rồi đột nhiên anh cảm thấy bản thân không còn khả năng kháng cự nào nữa và từ nãy đến giờ người đang diễn kịch kì thực không phải cô, mà chính là anh...
Anh chỉ đang cố gắng sắm vai người tốt, cố gắng cự tuyệt thứ mà mình khát khao có được nhất...
Nhưng mà, mọi thứ giờ đây đều đã bị đánh bại hoàn toàn...
Hóa ra là như thế...
Bản tính chiếm hữu của anh vốn dĩ chưa hề mất đi mà nó chỉ được anh cố gắng vùi sâu tận đáy lòng.
Để rồi nó lại bị khơi dậy mạnh mẽ chỉ vì một câu tự nguyện của cô...
Bất kể nguyên nhân có là gì đi chăng nữa...
Mà có lẽ anh cũng không thật sự cần biết cái gọi là nguyên nhân...
Chỉ cần cô mãi mãi không rời xa anh là đủ...
- Em nên biết rõ là, cưới được em làm vợ...là ước nguyện lớn nhất cả cuộc đời này của anh. Kể từ lần đầu tiên gặp em thì đã chẳng thể là ai khác. Do dù thứ đang chờ đợi phía trước có là địa ngục anh cũng cam lòng...
Tất cả đều là ý trời đã an bài...
Phương Ly nghe thấy tiếng mình nói trong nghẹn ngào khó nhọc, cảm giác đau đớn tựa có ai vò nát trái tim rồi vứt nó vào hố sâu đen tối, tinh thần và sức lực dường như sắp sửa kiệt quệ.
- Vậy thì...chúng ta cưới thôi...
Giang Tuấn không thể tả hết được cảm xúc trong lòng mình lúc này, vừa có sự vui sướng cuộn trào mãnh liệt khi nghĩ đến hình ảnh cô trong bộ váy cưới trắng muốt cùng anh tiến vào lễ đường, vừa có sự đau khổ khó nói được thành lời...
Sau đó, anh không còn kiềm chế được, nhích sát lại gần cô hơn, rồi dang rộng đôi tay ôm lấy thân người cứng đờ, nhẹ nhàng bao bọc trong lòng, hơi thở dồn dập căng thẳng hỏi.
Nhưng đó dường như cũng không phải câu hỏi mà là một sự xác nhận
- Em sẽ là cô dâu của anh ?
Bám chặt tay vào vai anh, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống má Phương Ly
- Đúng vậy...
- Bất kể em lấy anh vì nguyên nhân gì đi nữa, anh cũng nhất định sẽ khiến em cảm thấy, gả cho anh là quyết định đúng đắn nhất đời này của em. Sau khi kết hôn, anh sẽ dùng mọi nỗ lực của mình để xóa nhòa hình bóng của kẻ đó trong em và để những tháng ngày sau của chúng ta luôn hạnh phúc vui vẻ...
Phương Ly không thể nói thêm gì nữa, anh và cô ôm lấy nhau, hai trái tim đặt cạnh nhau, nhưng tựa như biển trời xa cách...
.......................
Ở nơi khác của dãy hành lang, trên sàn nhà cũng in một bóng dáng, lẻ loi cô độc.
Người con gái đứng lặng người, thân thể cứng đờ như tượng đá, không sao tin nổi những gì mình vừa nhìn thấy, nghe thấy, cảm giác như đang trong một câu chuyện hoang đường nhất.
Hoang đường đến nỗi muốn cười nhưng không thể cười được, từng giọt, từng giọt nước mắt từ từ nhỏ xuống che khuất tầm nhìn của cô.
Trái tim Vân Hà đã sớm buông bỏ được rất nhiều chuyện rồi, cũng biết được nếu tiếp tục thì người đau khổ chỉ có bản thân mình, và cô còn sợ ngộ nhỡ Phương Ly phát hiện ra thì nó cũng sẽ lo lắng khổ tâm giống như cô.
Uớc mong duy nhất của Vân Hà đời này chỉ còn là Phương Ly có thể mãi mãi bên cạnh người con trai mà nó yêu thương nhất, ngàn vạn lần đừng sống một cuộc đời giống như cô.
Nhưng tại sao trải qua bao phen trắc trở, mặt trời lên xóa tan sương mù, mọi hy vọng đều hiện ra trước mặt thì phút chót con bé lại đưa ra quyết định lấy người đó, còn bằng thái độ cam tâm tình nguyện...
So với vài ngày trước cứ như uống phải bùa mê, cứ như biến thành người hoàn toàn khác vậy...
Không đâu, nhất định có chuyện gì đó đang bị che giấu, cô phải hỏi cho rõ ràng...
Nhưng Vân Hà chưa kịp tiến về phía trước đã bị một bàn tay khác kéo lại, đưa cô vào góc trong cùng của hành lang rồi mới cất lời
- Cô đến đó cũng vô ích thôi, không phải tôi đã nói rồi sao, quyết định của Phương Ly, không ai có thể ngăn cản được !
Vân Hà mắt nhòe lệ ngước lên nhìn khuôn mặt tuấn tú quen thuộc kia, đầy đau khổ đáp lại
- Tôi chỉ muốn hỏi cho rõ ràng là chuyện gì đang xảy ra, nếu như đây là quyết định thật tâm của Phương Ly, con bé không hề bị ép buộc hay miễn cưỡng tôi đương nhiên sẽ không ngăn cản thậm chí còn chúc chúc cho nó. Nhưng mà...
Nấc lên một cái cô đưa tay nắm chặt lấy cánh tay anh như cầu xin
- Nhưng mà anh biết, tôi biết, tất cả mọi người bên ngoài kia đều biết là làm sao con bé lại tự nguyện được chứ ? Xin anh, giúp tôi, điều tra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi...
Đỗ Duy Thành nhìn sâu vào đôi mắt đang mờ đục dần vì màn nước của cô, khẽ thở dài một tiếng thương tâm rồi mới trả lời
- Chính tôi cũng tự hỏi điều đó, cũng đã thử điều tra rồi, nhưng không có kết quả gì cả.
- Sao ?
- Trên thế giới này, xem ra có rất nhiều chuyện không cách nào giải thích được...Hoặc là chúng ta chỉ có thể đợi đến khi Phương Ly chủ động mở miệng nói ra tất cả. - Giọng anh đầy mệt mỏi
Vân Hà lắc đầu nguầy nguậy
- Không đâu, nếu như con bé muốn nói thì đã sớm nói cho tôi biết rồi...
Chuyện của Phương Ly dĩ nhiên đau lòng, nhưng người con gái đang tiếp tục khóc trước mặt càng khiến anh cảm thấy đau lòng hơn. Đỗ Duy Thành vươn tay lau khô nước mắt của cô.
Cô gái này lúc nào cũng đặt vị trí của người mình yêu thương lên hàng đầu mà quên mất đi bản thân, quên đi rằng mình có quyền được hạnh phúc, thà tự đau khổ chứ không cho ai biết, kể cả tình cảm cũng không dám mở miệng nói ra, thậm chí không dám đến gần người đó, tự mình chịu đựng đau đớn dày vò.
Lần đầu tiên gặp cô ở buổi đấu giá anh đã thoáng nghi ngờ nhưng không dám chắc.
Cho đến khi cho người ‘bắt cóc’ cô về biệt thự, lúc tráo đổi đồ của cô cùng Phương Ly anh vô tình phát hiện ra một bức ảnh được cô cất giữ cẩn thận trong ví.
Lúc đó mọi thứ đều sáng tỏ...
Giá như anh có thể gặp cô trước người đó để ngăn cản mọi đau thương...
Tiếc là ông trời luôn sắp đặt những cuộc gặp gỡ sai thời điểm...
Kể từ nay anh muốn cho cô hạnh phúc, anh muốn cho cô niềm vui, anh không muốn thấy cô đau khổ thêm lần nào nữa. Cho nên có những sự thật, có lẽ anh phải đưa nó ra ánh sáng...
Trái tim co thắt lại đi đến ôm lấy cô vào lòng để cô biết dù thế nào cô cũng còn có anh.
Bóng của hai người như hòa vào nhau làm một, chiếu xuống sàn nhà.
- Tôi sẽ nghĩ cách khác để tìm ra sự thật, quyết sẽ ngăn cản hôn lễ nếu biết Phương Ly bị ai hay cái gì đó đó ép buộc. Sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc, cô có thể suy nghĩ về việc đồng ý với tôi một chuyện không ?
- Là chuyện gì ?
Vân Hà ngước mắt lên hỏi, linh cảm là một chuyện rất quan trọng
Cô nào biết nó lại góp phần thay đổi cuộc đời cô, thay đổi những thứ mà cô tưởng chừng sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi...
.........................................
Trải qua một tuần nằm viện, bệnh tình của Phương Ly đã gần như hoàn toàn bình phục.
Trong suốt khoảng thời gian đó, bạn bè người thân lần lượt thay phiên nhau ra vào trò chuyện cùng cô, động viên cô cố gắng.
Mặc dù ít nói ít cười hơn lúc trước, thỉnh thoảng lại ngẩng người như mất đi linh hồn, con ngươi ảm đạm nhìn chằm chằm vào khoảng không bên khung cửa như muốn bắt gặp ánh mắt ai, nhưng tinh thần có thể nói là đã khá lên so với những ngày đầu đến đây.
Tuy vậy, vì không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng và tinh thần của Phương Ly nên mọi người tuyệt nhiên một lời cũng không nhắc ‘người đó’, càng không đề cập hay thắc mắc về quyết định kia của cô, trong lòng chỉ âm thầm chúc cho cô mãi mãi bình yên hạnh phúc sau bao sóng gió, dù là lựa chọn gả cho ai đi chăng nữa...
Ngày cô xuất viện, Đỗ Duy Thành và chị Vân Hà dẫn theo Lạc Lạc có mặt ở đó, dĩ nhiên Giang Tuấn cùng Giang phu nhân cũng không thể thiếu. Hai người đều đề nghị cô về biệt thự Giang gia nghỉ ngơi tịnh dưỡng đến ngày cử hành hôn lễ, đồng thời Giang phu nhân miệng cười không khép lại được khi khuyên nhủ Vân Hà cũng cùng đến vì tất cả đều là người một nhà, nên ở cùng nhau.
Vân Hà từ chối khéo với lý do bản thân thấy không thoải mái lắm, dù sao Phương Ly vẫn chưa chính thức gả đi, làm thế là không hay, thêm vào đó cô tỏ ý muốn ở riêng cùng Lạc Lạc.
Trong lúc Vân Hà đinh ninh rằng Phương Ly cũng sẽ từ chối với lý do đưa ra giống cô...thì con bé lại bất ngờ đồng ý không chút do dự...
Tuy nhiên vào thời khắc đó, điện thoại di động trong túi áo của Đỗ Duy Thành lại đổ chuông.
Dường như là một cuộc gọi rất quan trọng, Vân Hà để ý sau khi ra ngoài nghe xong trở vào, anh đứng phía cửa dùng ánh mắt để truyền đạt cho Phương Ly một chuyện gì đó, mà con bé vừa biết được thì lập tức chuyển đổi thái độ, cố giấu nét mặt căng thẳng, bảo với Giang phu nhân rằng muốn cùng cô và Lạc Lạc bên nhau một hai ngày, có một số thứ cần sắp xếp sau đó sẽ quay về biệt thự Giang gia.
Đứng trước sự kiên quyết cùng bệnh tình mới khỏe lại của Phương Ly, Giang Tuấn cùng Giang phu nhân không miễn cưỡng mà chiều theo ý cô.
Cuối cùng Đỗ Duy Thành với tư cách giả là bạn trai của Vân Hà kiêm tài xế taxi lãnh nhiệm vụ chở hai chị em cùng Lạc Lạc về nhà Phương Ly nhưng thực chất là về nhà anh...
............
Chiếc Audi màu xanh da trời sang trọng chạy trên đường lớn, hướng thẳng phía trước mà chạy.
Dường như người ngồi bên tay lái đang rất khẩn trương lo lắng về điều gì đó, nhận ra em gái mình cũng có tâm trạng y hệt, Vân Hà cất tiếng hỏi
- Phương Ly, nói chị nghe, em và Đỗ Duy Thành sao lại như vậy ? Hai người có chuyện giấu chị đúng không ?
Phương Ly nét mặt căng thẳng, lòng bàn tay đầy mồ hôi quay sang nắm chặt tay chị mình
- Chị hai, em...đúng là em có chuyện giấu chị, em xin lỗi...nhưng mà...đợi khi đến nơi em sẽ kể hết chị nghe, còn bây giờ em không biết nên bắt đầu nói từ đâu nữa !
- Không sao, không sao, em bình tĩnh một chút đi, khi nào thích hợp hẵn nói cũng được.
Rất nhanh đã tới nơi, Đỗ Duy Thành cùng Phương Ly hớt hãi mở cửa bước xuống xe rồi lao thẳng vào cánh cửa chính đang mở của căn biệt thự. Vân Hà thì chậm hơn một chút, dẫn Lạc Lạc từ từ bước xuống rồi mới tiến vào trong.
Bước tới phòng khách, Vân Hà ngửi được mùi cà phê thơm phảng phất, thứ mà cô chưa từng được ngửi ở nơi này trước đây.
Nhưng thứ kiến cô kinh ngạc hơn hết thảy là ở đằng kia có sự xuất hiện của một người đàn ông trung niên, cách ăn mặt quyền quý sang trọng và lịch lãm, mái tóc lất phất vài sợi bạc màu được chải gọn gàng.
Nhưng quan trọng nhất ở chỗ Phương Ly, em gái cô, ôm chặt lấy ông ấy trong sự vui mừng đến rơi nước mắt. Đỗ Duy Thành đứng bên cạnh cũng mang cùng biểu cảm đó, chỉ là anh là con trai nên không khóc thôi.
Một linh cảm kì lạ trỗi dậy trong lòng Vân Hà. Ông ấy là ai mà cô lại có cảm giác quen thuộc như thế, với cả Phương Ly, dường như đã rất lâu cô không thấy con bé cười rạng rỡ giống vậy.
Là một người quen vô cùng thân thiết của con bé à ? Phương lão gia ?
Không đúng, cô đã từng nhìn thấy hình của ông ấy, người đằng kia không giống một chút nào.
Vậy thì có thể là ai ?
Không để Vân Hà mang theo thắc mắc quá lâu, Phương Ly đã gạt nước mắt quay sang nhìn cô với nụ cười trên môi.
Cuối cùng thì người mà Phương Ly luôn chờ đợi cũng xuất hiện...
- Chị hai, đây là ba của chúng ta...
Ba....
Cơ thể Phương Ly đông cứng và lạnh buốt, trái tim run lên bần bật, trong đầu hỗn loạn, cảm giác một áp lực nặng nề đang bao trùm lấy mình khi nhận ra giọng nói quen thuộc vang đến từ cuối dãy hành lang bệnh viện.
Người con trai đang đi về phía này, khuôn mặt cứng đờ không cảm xúc, đôi mắt đen như màn đêm khó nắm bắt chăm chú nhìn vào Phương Ly.
Trong khoảng thời gian ấy anh không thèm nhìn vào người con gái đứng bên cạnh và giống cô như hai giọt nước lấy một lần.
Tựa như nơi này không còn ai khác...
Tựa như cô ấy là người vô hình vậy...
Vân Hà ánh mắt ưu thương đờ đẫn, đôi môi khẽ nở nụ cười chua xót, cảm nhận được cơn đau buốt nhói trong tim...
Ngay từ khi trò chơi tàn nhẫn đó bắt đầu vốn đã định kết quả này đến với cô là tất yếu, vậy thì cô còn vì cái gì mà đau lòng, vì cái gì mà không vứt bỏ được, vì cái gì mà cho rằng anh sẽ lưu giữ hình ảnh của ảnh của cô ở một góc nhỏ nào đó trong trái tim ?!
Mơ tưởng...tất cả đều là mơ tưởng...
Giá mà cô chưa từng gặp anh, giá mà cô chưa từng đóng giả Phương Ly, thì bây giờ, tốt biết bao...
- Chị hai, phiền chị, em muốn nói chuyện riêng với anh ấy một lát ! - Phương Ly nhẹ nhàng nói
Vân Hà hiểu ý nên tránh mặt, nhưng vẫn không quên căn dặn
- Chỉ một chút thôi nhé, em vẫn còn yếu nên cần được nghỉ ngơi nhiều hơn.
- Em biết rồi, chị đừng lo !
Sau khi Vân Hà rời đi, thời gian như đứng yên, mọi thứ ngưng đọng xung quanh hai con người nơi đây.
Một làn gió thổi qua, những lọn tóc mềm mại của Phương Ly như đang nhảy và để lộ gương mặt trắng bệch thất thần tiều tụy.
Giang Tuấn không ngừng cảm thấy đau lòng.
Quãng thời gian qua không có cô bên cạnh anh rất nhớ cô, nhớ cô đến phát điên, nhớ mùi hương trên người cô, nhớ ánh mắt dửng dưng lạnh lùng của cô, muốn được ôm cô vào lòng cảm nhận hơi ấm của cô...
Thế nhưng mọi thứ đều tối tăm mù mịt.
Tình yêu dành cho cô vẫn luôn mãnh liệt như thế, nhưng tận đáy lòng, Giang Tuấn biết mình đã thua cuộc hoàn toàn. Anh không còn muốn cố chấp chiếm giữ để mà làm tổn thương Phương Ly thêm nữa, anh đã quyết định buông tay để cô có được tự do thậm chí sẽ không đến gần cô hay làm phiền cuộc sống của cô...
Nhưng tại sao....
Ngay lúc anh đã dứt khoát định tuyên bố với truyền thông rằng hôn lễ sẽ bị hủy bỏ...
Thì cô lại đồng ý...
Nếu như là lúc trước, nghe chính miệng cô nói vậy anh nhất định sẽ cảm thấy vui sướng và hạnh phúc không gì tả nổi. Nhưng sau những gì đã xảy ra và nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm vô hồn của cô lúc nói lời đồng ý thì tất cả mộng tưởng của anh đều tiêu tan.
- Tại sao em lại nói ở buổi họp báo rằng sẽ lấy anh ? Là có người ép em làm vậy đúng không ? Là mẹ anh ?
Thấy cô không trả lời anh lại tiếp tục
- Đúng là trong lúc uống say anh đã không kiềm chế được đem chuyện chúng ta nói cho mẹ anh nghe, nhưng anh không hề mong muốn bà sẽ tìm đến em rồi làm thế. Nếu sự thật là vậy, thì em không cần phải sợ hay cảm thấy có lỗi, anh sẽ gặp bà nói cho rõ ràng...
Phương Ly nắm chặt bàn tay lại, sống lưng cô cứng đờ, sợ anh có nghĩ không tốt về Giang phu nhân nên cô ra sức phản kháng
- Không phải là như vậy đâu ! Mẹ anh chẳng ép buộc gì em cả. Mẹ anh là một người mẹ tốt, tốt vô cùng, bà lúc nào cũng lo lắng cho anh, yêu thương anh, đồng thời cũng đối xử với em hệt như thế.
Rồi cô tiếp tục bộc bạch những lời đầy chân thành và cảm động
- Trong lòng em, bà chính là mẹ ruột...là người thân vô cùng quan trọng của em trên cuộc đời này.
Giọng điệu của cô khiến Giang Tuấn không thể không tin, hơn nữa anh biết rõ, với tính cách mạnh mẽ của Phương Ly, cho dù mẹ anh có đem tình cảm cô dành cho bà ra để thuyết phục hay ép buộc cô thì cô tuyệt đối cũng sẽ không đồng ý về bên anh.
Nhưng nếu không phải mẹ anh thì chẳng còn ai khác có khả năng đó cả...
Hay là...
- Thế lẽ nào em gả cho anh vì muốn trả thù anh ?
- Trả thù...
Phương Ly thất kinh bàng hoàng khi nghe thấy hai chữ đó, trong đầu cứ như có một luồng âm thanh âm ỉ vang bên tai...
Nắm tay siết chặt, giọng Giang Tuấn bỗng khàn đặc lại
- Ngày hôm đó em đã tuyệt tình cắt đứt tất cả hy vọng của anh, cho dù anh có cầu xin đến thế nào thậm chí quỳ gối xuống trước mặt em thì em cũng không ngoái đầu nhìn lại nhìn anh lấy một lần...Không lý nào chỉ mới có mấy ngày mọi thứ lại hoàn toàn thay đổi...Cho nên, em thế này là muốn trả thù anh, có đúng không ?
Giang Tuấn nghĩ cuối cùng mình cũng đã tìm được nguyên nhân rồi.
Thật không ngờ cô lại tàn nhẫn như thế...
- Có phải, em cảm thấy anh trả giá như thế vẫn là chưa đủ nên muốn lần nữa cho anh hy vọng rồi sau đó không ngần ngại nghiền nát toàn bộ hy vọng của anh, khiến anh đau khổ đến mức sống không bằng chết như em đã từng nói đó đúng không ?
- Em đã từng nói..? - Phương Ly mơ mơ hồ hồ
- Tôi sẽ ở bên cạnh anh, khiến anh điên cuồng yêu tôi nhưng mãi mãi không có được tôi, để anh mỗi ngày đều phải niếm trải mùi vị của sự đau đớn và thất bại, mỗi đêm đều nghe vợ mình trong cơn mơ gọi tên người đàn ông khác ! Em đã đã quên những lời đó rồi sao ? - Anh đau lòng nhắc lại những lời nhẫn tâm cô đã nói
Cô đã từng nói thế à ?
Không, đó không phải cô...
Vậy thì là...chị Vân Hà ?
Ánh mắt Phương Ly lặng lẽ nhìn vào những ngón tay nắm thật chặt của anh, dường như linh hồn của cô lúc này đã không còn thuộc về cô nữa, như thể có một giọng nói khác đang nói giùm cho cô
- Anh sai rồi, em đồng ý gả cho anh không phải để trả thù anh mà là muốn anh xây dựng một gia đình hạnh phúc. Những chuyện không vui trước kia, hãy quên hết đi có được không ?
Toàn thân Giang Tuấn tê liệt bởi lời nói của cô, anh dường như không tin được vào đôi tai mình rồi. Nhưng giây phút sau anh lại gầm lên với cô
- Em lừa anh, em đang diễn kịch đúng không ?
- Anh nghĩ là em đang lừa anh ? - Phương Ly ngước mắt lên hỏi lại
Hai bờ vai anh lan tràn băng lạnh
- Phải, giống như cái đêm hôm đó sau khi lấy lại trí nhớ, em đưa anh lên thiên đường hạnh phúc rồi lại thẳng tay đẩy anh xuống địa ngục không chút do dự. Phương Ly, diễn xuất của em tốt thật đấy, nhưng lần này, anh không mắc lừa em nữa đâu...
Lồng ngực Phương Ly lại quặn thắt nhói đau dữ dội khiến trước mắt cô tối sầm lại, cuối cùng cũng không ngăn nổi giọt nước trào ra, giọng nói của cô như nghẹn lại trong cổ họng.
- Em biết anh sẽ không tin, nhưng muốn kết hôn cùng anh là do em tự nguyện. Em sẽ có trách nhiệm với quyết định của mình, sau lễ cưới sẽ cố gắng làm tốt bổn phận của một người vợ. Lần này là thật...
Đôi môi kéo lên một đường mỉa mai nhưng trong đáy mắt Giang Tuấn là một ngọn lửa đang bùng cháy
- Tự nguyện...làm tốt bổn phận...kể cả chuyện sinh con cho anh, cho người em lấy làm chồng, em cũng tự nguyện sao ?
Môi Phương Ly trắng bệch, toàn thân khẽ run lên, trước mắt bây giờ vẫn rất mờ ảo nhưng vẫn cố sao cho thật cứng rắn, không dám để lộ một chút gì gọi là đau đớn hay sợ hãi từ tận đáy lòng mình.
Cô không phải không biết, cũng chẳng phải chưa từng nghĩ đến những thứ bản thân không thể tránh khỏi, những thứ mình sẽ mất đi vì quyết định này khủng khiếp đến như thế nào. Chỉ là...
- Tại sao không trả lời anh ? Bởi vì em căn bản không thể làm được đúng không ? Những lời trên chỉ là giả !
- Em...- Miệng cô cứ cứng đờ, cổ họng nghẹn lại không cách nào nói ra được bất cứ lời gì, chỉ duy có nước mắt là tiếp tục chảy dọc hai bên bờ má.
Bầu trời bên ngoài khung cửa kính bỗng trở nên u ám và xuất hiện những hạt mưa li ti rơi xuống, từng con gió nổi lên không ngừng giống như cõi lòng anh và cô lúc này.
- Đủ rồi ! Anh rồi sẽ phải chịu trừng phạt của thời gian và nỗi đau khổ khi vĩnh viễn mất đi em, cho nên em đừng cố chấp trả thù mà anh đồng ý lấy anh nữa, nếu không đến cuối cùng...người đau khổ nhất sẽ chính là em...
Siết chặt đầu ngón tay, trong lòng Phương Ly giằng xé. Nhưng mà, rốt cuộc, cô biết mình chẳng thể đưa ra lựa chọn nào khác...
Mặc kệ cơn giận dữ của Giang Tuấn, cô từng bước tiến đến sát người anh, càng lúc càng gần, đôi mắt ngập nước nhưng kiên cường nhìn chằm chằm vào đôi mắt ảm đạm đau khổ của anh, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng nhưng lại thấm sâu vào lòng anh
- Có một câu em muốn anh phải trả lời thật cho em biết, sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra, anh có còn muốn lấy em không ?
- Em...
- Nếu như...em lấy anh là vì một nguyên nhân nào đó em không thể nói được, nhưng tuyệt đối không phải vì trả thù hay gây ra đau khổ cho anh, mà ngược lại, em sẽ cùng anh chung sống đến trọn đời, thì anh có tình nguyện quên hết những chuyện trước kia và lấy em làm vợ không ?
Phương Ly tự nhủ, nếu như câu trả lời là không, có lẽ cô sẽ lần nữa suy nghĩ lại.
Giang Tuấn ngẩn người đứng chôn chân, ánh mắt trầm mặc của anh quan sát từng cử chỉ nhỏ nhất trên giương mặt cô.
Rồi đột nhiên anh cảm thấy bản thân không còn khả năng kháng cự nào nữa và từ nãy đến giờ người đang diễn kịch kì thực không phải cô, mà chính là anh...
Anh chỉ đang cố gắng sắm vai người tốt, cố gắng cự tuyệt thứ mà mình khát khao có được nhất...
Nhưng mà, mọi thứ giờ đây đều đã bị đánh bại hoàn toàn...
Hóa ra là như thế...
Bản tính chiếm hữu của anh vốn dĩ chưa hề mất đi mà nó chỉ được anh cố gắng vùi sâu tận đáy lòng.
Để rồi nó lại bị khơi dậy mạnh mẽ chỉ vì một câu tự nguyện của cô...
Bất kể nguyên nhân có là gì đi chăng nữa...
Mà có lẽ anh cũng không thật sự cần biết cái gọi là nguyên nhân...
Chỉ cần cô mãi mãi không rời xa anh là đủ...
- Em nên biết rõ là, cưới được em làm vợ...là ước nguyện lớn nhất cả cuộc đời này của anh. Kể từ lần đầu tiên gặp em thì đã chẳng thể là ai khác. Do dù thứ đang chờ đợi phía trước có là địa ngục anh cũng cam lòng...
Tất cả đều là ý trời đã an bài...
Phương Ly nghe thấy tiếng mình nói trong nghẹn ngào khó nhọc, cảm giác đau đớn tựa có ai vò nát trái tim rồi vứt nó vào hố sâu đen tối, tinh thần và sức lực dường như sắp sửa kiệt quệ.
- Vậy thì...chúng ta cưới thôi...
Giang Tuấn không thể tả hết được cảm xúc trong lòng mình lúc này, vừa có sự vui sướng cuộn trào mãnh liệt khi nghĩ đến hình ảnh cô trong bộ váy cưới trắng muốt cùng anh tiến vào lễ đường, vừa có sự đau khổ khó nói được thành lời...
Sau đó, anh không còn kiềm chế được, nhích sát lại gần cô hơn, rồi dang rộng đôi tay ôm lấy thân người cứng đờ, nhẹ nhàng bao bọc trong lòng, hơi thở dồn dập căng thẳng hỏi.
Nhưng đó dường như cũng không phải câu hỏi mà là một sự xác nhận
- Em sẽ là cô dâu của anh ?
Bám chặt tay vào vai anh, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống má Phương Ly
- Đúng vậy...
- Bất kể em lấy anh vì nguyên nhân gì đi nữa, anh cũng nhất định sẽ khiến em cảm thấy, gả cho anh là quyết định đúng đắn nhất đời này của em. Sau khi kết hôn, anh sẽ dùng mọi nỗ lực của mình để xóa nhòa hình bóng của kẻ đó trong em và để những tháng ngày sau của chúng ta luôn hạnh phúc vui vẻ...
Phương Ly không thể nói thêm gì nữa, anh và cô ôm lấy nhau, hai trái tim đặt cạnh nhau, nhưng tựa như biển trời xa cách...
.......................
Ở nơi khác của dãy hành lang, trên sàn nhà cũng in một bóng dáng, lẻ loi cô độc.
Người con gái đứng lặng người, thân thể cứng đờ như tượng đá, không sao tin nổi những gì mình vừa nhìn thấy, nghe thấy, cảm giác như đang trong một câu chuyện hoang đường nhất.
Hoang đường đến nỗi muốn cười nhưng không thể cười được, từng giọt, từng giọt nước mắt từ từ nhỏ xuống che khuất tầm nhìn của cô.
Trái tim Vân Hà đã sớm buông bỏ được rất nhiều chuyện rồi, cũng biết được nếu tiếp tục thì người đau khổ chỉ có bản thân mình, và cô còn sợ ngộ nhỡ Phương Ly phát hiện ra thì nó cũng sẽ lo lắng khổ tâm giống như cô.
Uớc mong duy nhất của Vân Hà đời này chỉ còn là Phương Ly có thể mãi mãi bên cạnh người con trai mà nó yêu thương nhất, ngàn vạn lần đừng sống một cuộc đời giống như cô.
Nhưng tại sao trải qua bao phen trắc trở, mặt trời lên xóa tan sương mù, mọi hy vọng đều hiện ra trước mặt thì phút chót con bé lại đưa ra quyết định lấy người đó, còn bằng thái độ cam tâm tình nguyện...
So với vài ngày trước cứ như uống phải bùa mê, cứ như biến thành người hoàn toàn khác vậy...
Không đâu, nhất định có chuyện gì đó đang bị che giấu, cô phải hỏi cho rõ ràng...
Nhưng Vân Hà chưa kịp tiến về phía trước đã bị một bàn tay khác kéo lại, đưa cô vào góc trong cùng của hành lang rồi mới cất lời
- Cô đến đó cũng vô ích thôi, không phải tôi đã nói rồi sao, quyết định của Phương Ly, không ai có thể ngăn cản được !
Vân Hà mắt nhòe lệ ngước lên nhìn khuôn mặt tuấn tú quen thuộc kia, đầy đau khổ đáp lại
- Tôi chỉ muốn hỏi cho rõ ràng là chuyện gì đang xảy ra, nếu như đây là quyết định thật tâm của Phương Ly, con bé không hề bị ép buộc hay miễn cưỡng tôi đương nhiên sẽ không ngăn cản thậm chí còn chúc chúc cho nó. Nhưng mà...
Nấc lên một cái cô đưa tay nắm chặt lấy cánh tay anh như cầu xin
- Nhưng mà anh biết, tôi biết, tất cả mọi người bên ngoài kia đều biết là làm sao con bé lại tự nguyện được chứ ? Xin anh, giúp tôi, điều tra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi...
Đỗ Duy Thành nhìn sâu vào đôi mắt đang mờ đục dần vì màn nước của cô, khẽ thở dài một tiếng thương tâm rồi mới trả lời
- Chính tôi cũng tự hỏi điều đó, cũng đã thử điều tra rồi, nhưng không có kết quả gì cả.
- Sao ?
- Trên thế giới này, xem ra có rất nhiều chuyện không cách nào giải thích được...Hoặc là chúng ta chỉ có thể đợi đến khi Phương Ly chủ động mở miệng nói ra tất cả. - Giọng anh đầy mệt mỏi
Vân Hà lắc đầu nguầy nguậy
- Không đâu, nếu như con bé muốn nói thì đã sớm nói cho tôi biết rồi...
Chuyện của Phương Ly dĩ nhiên đau lòng, nhưng người con gái đang tiếp tục khóc trước mặt càng khiến anh cảm thấy đau lòng hơn. Đỗ Duy Thành vươn tay lau khô nước mắt của cô.
Cô gái này lúc nào cũng đặt vị trí của người mình yêu thương lên hàng đầu mà quên mất đi bản thân, quên đi rằng mình có quyền được hạnh phúc, thà tự đau khổ chứ không cho ai biết, kể cả tình cảm cũng không dám mở miệng nói ra, thậm chí không dám đến gần người đó, tự mình chịu đựng đau đớn dày vò.
Lần đầu tiên gặp cô ở buổi đấu giá anh đã thoáng nghi ngờ nhưng không dám chắc.
Cho đến khi cho người ‘bắt cóc’ cô về biệt thự, lúc tráo đổi đồ của cô cùng Phương Ly anh vô tình phát hiện ra một bức ảnh được cô cất giữ cẩn thận trong ví.
Lúc đó mọi thứ đều sáng tỏ...
Giá như anh có thể gặp cô trước người đó để ngăn cản mọi đau thương...
Tiếc là ông trời luôn sắp đặt những cuộc gặp gỡ sai thời điểm...
Kể từ nay anh muốn cho cô hạnh phúc, anh muốn cho cô niềm vui, anh không muốn thấy cô đau khổ thêm lần nào nữa. Cho nên có những sự thật, có lẽ anh phải đưa nó ra ánh sáng...
Trái tim co thắt lại đi đến ôm lấy cô vào lòng để cô biết dù thế nào cô cũng còn có anh.
Bóng của hai người như hòa vào nhau làm một, chiếu xuống sàn nhà.
- Tôi sẽ nghĩ cách khác để tìm ra sự thật, quyết sẽ ngăn cản hôn lễ nếu biết Phương Ly bị ai hay cái gì đó đó ép buộc. Sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc, cô có thể suy nghĩ về việc đồng ý với tôi một chuyện không ?
- Là chuyện gì ?
Vân Hà ngước mắt lên hỏi, linh cảm là một chuyện rất quan trọng
Cô nào biết nó lại góp phần thay đổi cuộc đời cô, thay đổi những thứ mà cô tưởng chừng sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi...
.........................................
Trải qua một tuần nằm viện, bệnh tình của Phương Ly đã gần như hoàn toàn bình phục.
Trong suốt khoảng thời gian đó, bạn bè người thân lần lượt thay phiên nhau ra vào trò chuyện cùng cô, động viên cô cố gắng.
Mặc dù ít nói ít cười hơn lúc trước, thỉnh thoảng lại ngẩng người như mất đi linh hồn, con ngươi ảm đạm nhìn chằm chằm vào khoảng không bên khung cửa như muốn bắt gặp ánh mắt ai, nhưng tinh thần có thể nói là đã khá lên so với những ngày đầu đến đây.
Tuy vậy, vì không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng và tinh thần của Phương Ly nên mọi người tuyệt nhiên một lời cũng không nhắc ‘người đó’, càng không đề cập hay thắc mắc về quyết định kia của cô, trong lòng chỉ âm thầm chúc cho cô mãi mãi bình yên hạnh phúc sau bao sóng gió, dù là lựa chọn gả cho ai đi chăng nữa...
Ngày cô xuất viện, Đỗ Duy Thành và chị Vân Hà dẫn theo Lạc Lạc có mặt ở đó, dĩ nhiên Giang Tuấn cùng Giang phu nhân cũng không thể thiếu. Hai người đều đề nghị cô về biệt thự Giang gia nghỉ ngơi tịnh dưỡng đến ngày cử hành hôn lễ, đồng thời Giang phu nhân miệng cười không khép lại được khi khuyên nhủ Vân Hà cũng cùng đến vì tất cả đều là người một nhà, nên ở cùng nhau.
Vân Hà từ chối khéo với lý do bản thân thấy không thoải mái lắm, dù sao Phương Ly vẫn chưa chính thức gả đi, làm thế là không hay, thêm vào đó cô tỏ ý muốn ở riêng cùng Lạc Lạc.
Trong lúc Vân Hà đinh ninh rằng Phương Ly cũng sẽ từ chối với lý do đưa ra giống cô...thì con bé lại bất ngờ đồng ý không chút do dự...
Tuy nhiên vào thời khắc đó, điện thoại di động trong túi áo của Đỗ Duy Thành lại đổ chuông.
Dường như là một cuộc gọi rất quan trọng, Vân Hà để ý sau khi ra ngoài nghe xong trở vào, anh đứng phía cửa dùng ánh mắt để truyền đạt cho Phương Ly một chuyện gì đó, mà con bé vừa biết được thì lập tức chuyển đổi thái độ, cố giấu nét mặt căng thẳng, bảo với Giang phu nhân rằng muốn cùng cô và Lạc Lạc bên nhau một hai ngày, có một số thứ cần sắp xếp sau đó sẽ quay về biệt thự Giang gia.
Đứng trước sự kiên quyết cùng bệnh tình mới khỏe lại của Phương Ly, Giang Tuấn cùng Giang phu nhân không miễn cưỡng mà chiều theo ý cô.
Cuối cùng Đỗ Duy Thành với tư cách giả là bạn trai của Vân Hà kiêm tài xế taxi lãnh nhiệm vụ chở hai chị em cùng Lạc Lạc về nhà Phương Ly nhưng thực chất là về nhà anh...
............
Chiếc Audi màu xanh da trời sang trọng chạy trên đường lớn, hướng thẳng phía trước mà chạy.
Dường như người ngồi bên tay lái đang rất khẩn trương lo lắng về điều gì đó, nhận ra em gái mình cũng có tâm trạng y hệt, Vân Hà cất tiếng hỏi
- Phương Ly, nói chị nghe, em và Đỗ Duy Thành sao lại như vậy ? Hai người có chuyện giấu chị đúng không ?
Phương Ly nét mặt căng thẳng, lòng bàn tay đầy mồ hôi quay sang nắm chặt tay chị mình
- Chị hai, em...đúng là em có chuyện giấu chị, em xin lỗi...nhưng mà...đợi khi đến nơi em sẽ kể hết chị nghe, còn bây giờ em không biết nên bắt đầu nói từ đâu nữa !
- Không sao, không sao, em bình tĩnh một chút đi, khi nào thích hợp hẵn nói cũng được.
Rất nhanh đã tới nơi, Đỗ Duy Thành cùng Phương Ly hớt hãi mở cửa bước xuống xe rồi lao thẳng vào cánh cửa chính đang mở của căn biệt thự. Vân Hà thì chậm hơn một chút, dẫn Lạc Lạc từ từ bước xuống rồi mới tiến vào trong.
Bước tới phòng khách, Vân Hà ngửi được mùi cà phê thơm phảng phất, thứ mà cô chưa từng được ngửi ở nơi này trước đây.
Nhưng thứ kiến cô kinh ngạc hơn hết thảy là ở đằng kia có sự xuất hiện của một người đàn ông trung niên, cách ăn mặt quyền quý sang trọng và lịch lãm, mái tóc lất phất vài sợi bạc màu được chải gọn gàng.
Nhưng quan trọng nhất ở chỗ Phương Ly, em gái cô, ôm chặt lấy ông ấy trong sự vui mừng đến rơi nước mắt. Đỗ Duy Thành đứng bên cạnh cũng mang cùng biểu cảm đó, chỉ là anh là con trai nên không khóc thôi.
Một linh cảm kì lạ trỗi dậy trong lòng Vân Hà. Ông ấy là ai mà cô lại có cảm giác quen thuộc như thế, với cả Phương Ly, dường như đã rất lâu cô không thấy con bé cười rạng rỡ giống vậy.
Là một người quen vô cùng thân thiết của con bé à ? Phương lão gia ?
Không đúng, cô đã từng nhìn thấy hình của ông ấy, người đằng kia không giống một chút nào.
Vậy thì có thể là ai ?
Không để Vân Hà mang theo thắc mắc quá lâu, Phương Ly đã gạt nước mắt quay sang nhìn cô với nụ cười trên môi.
Cuối cùng thì người mà Phương Ly luôn chờ đợi cũng xuất hiện...
- Chị hai, đây là ba của chúng ta...
Ba....
/279
|