Ngày thứ hai ở thị trấn cổ, từng làn hoa thơm ngát lẫn trong đó là mùi gỗ khô lâu ngày, khiến lòng người ngất ngây. Tạm thời để chú chó nhỏ ở khách sạn, Chu Minh và Tạ Anh Tư tay trong tay lang thang dạo chơi ven sông, để mặc cho ánh nắng như thác đổ trên người, xối qua bờ vai, tràn qua khuôn mặt nhăn nhúm của bác gái đang thêu thùa bên bậc cửa.
Mới buổi sáng, bác lái đò bên sông dùng chiếc mũ cũ phủ kín khuôn mặt, đánh một giấc say sưa, con chó vàng bên cạnh cũng lim dim nằm dài ra vẻ không vừa ý. Ở một nơi như thế này, e rằng thứ không thiếu nhất chính là giấc ngủ.
Tạ Anh Tư từ nhỏ đã bướng bỉnh, cô kéo Chu Minh chạy đến bên tường vườn một nhà dân thì dừng bước, trông mà phát thèm với những cánh hoa tử vi đang nở rộ duyên dáng, từng chùm hoa màu hồng phấn phủ trên bờ tường cao cao, khiến người ta không khỏi thích thú.
Chu Minh thấy hai mắt Tạ Anh Tư tỏa sáng lên khi thấy hoa nở rộ, trong lòng thầm nghĩ, con người ta ai cũng như ai, con gái luôn yêu thích cái đẹp. Lục lại quá khứ, sự luộm thuộm của người con gái này không nói lên tất cả, cô ấy vẫn luôn là một cô gái tốt. Tin rằng dưới sự hun đúc đức tài của anh, trong tương lai không xa, phẩm chất của cô sẽ được nâng cao với tốc độ tên lửa. Vừa nghĩ đến đây, cả khuôn mặt anh ngập tràn vẻ hài lòng.
Tạ Anh Tư khoanh tay liếc Chu Minh một cái, hất cằm về phía cái cây đầy hoa đỏ, “Đi, trèo lên hái cho em mấy đóa xuống đây.”
Quý ông Chu Minh chết lặng, ngước nhìn bờ tường cao với ánh mắt ngỡ ngàng không thể tin nổi, vẻ mặt có chút ngạc nhiên, “Đây là của nhà người ta, trèo tường hái hoa không phải là hành vi của bậc quân tử, chúng ta đứng đây ngắm là được rồi!”
Cô gái trẻ bướng bỉnh lắc đầu quầy quậy, cười đùa, “Anh, anh dũng cảm trèo lên hái đi, từ tám trăm năm trước em đã biết anh không phải quân tử rồi! Hơn nữa, em chẳng bảo anh hái những bông bên trong tường, chỉ hái ở mấy cành nhô ra ngoàithôi! Anh nhìn đi, mấy cành đó lấn chiếm đất công cộng, chính là để những người qua đường như chúng ta hái đó.”
Tạ Anh Tư bước lên ôm lấy Chu Minh, vẻ mặt vừa bướng bỉnh vừa uể oải, nét đáng yêu, xinh đẹp chẳng thua kém những cánh hoa kia chút nào, “Không phải đàn ông các anh thích nhất là hái trộm hoa ngoài tường sao? Lần này, chính là cơ hội để anh thể hiện lòng dũng cảm đó!”
Trong mắt Chu Minh ẩn chứa sự dịu dàng không gì xua đi được, vò rối mái tóc của cô, anh nói, “Anh hái em là đủ rồi!”
Đầu tiên, Tạ Anh Tư hơi e thẹn, xấu hổ kiểu mấy cô bé, rồi ưỡn thẳng lưng, đột nhiên trợn tròn hai mắt. “Hứ, đến bây giờ vẫn chưa tặng em một bông hoa, còn có mặt mũi đứng trước mặt em sao?” Cô buông tay, vẻ mặt ngang ngược, “Sát hạch không thông qua, quay về đợi giấy trượt đi!”
Chu Minh ôm chặt cô gái trẻ đang nổi cáu, vẫn cố thỏa hiệp, “Vậy thì chẳng phải rất đơn giản sao, khi quay về, em muốn bao nhiêu, anh sẽ mua cho em bấy nhiêu.”
“Anh có tiền thì ghê gớm rồi! Anh cũng học những người đàn ông kia, dùng tiền đập vào người phụ nữ có phải không? Tạ Anh Tư em đây chỉ được đến thế thôi sao? Không được, em thích hoa dại bên đường.”
Tạ Anh Tư đắc chí, đừng thấy bình thường mồm miệng toe toét, thực ra trong con người cô có một điểm sáng chính là thù dai. Lần này, nếm mật nằm gai lâu như vậy, cuối cùng cơ hội càn quấy cũng đến rồi, cô quyết định học tập Tôn Đại Thánh, làm rối loạn thế giới của anh, để anh không được yên lành. Đuôi mắt để lộ ra một tia xảo quyệt, nhưng cô vội kìm nén xuống.
“Tạ Anh Tư, đây không phải hoa dại, hoa này đã có chủ.” Anh thì thầm nhỏ nhẹ bên tai cô, “Chúng ta như thế là ăn trộm.”
“Thứ trộm được mới đáng quý. Anh thử học Romeo đi, anh ta là kiểu mẫu của cánh đàn ông các anh, mạo hiểm sinh mạng, nửa đêm trèo tường, thành công giành được đóa hoa quý tộc Juliet về tay. Hành vi đó của người ta cũng thuộc dạng trộm cắp sao, chẳng thấy ai nói anh ta là tên trộm cả. Bớt nhiều lời đi, hái hay không hái, để em về viết giấy chia tay.”
Giai nhân có ý muốn gây khó dễ, Chu Minh không phải không biết. Sở trường giỏi nhất của cô chính là làm ầm ĩ lên. Nhưng cô rực rỡ như cánh hoa đào, khuôn mặt sống động, tỏa sáng, bước vào cuộc đời vốn cứng nhắc của anh, ngoài yêu thích vẫn là yêu thích. Từ trước đến nay, trong cuộc đời đau khổ vẫn thường song hành cùng niềm vui, Chu Minh đau đầu liếc nhìn cành hoa tử vi rung rinh mời gọi, anh vốn luôn là một công dân tốt, hôm nay vì tình yêu, đành học theo tiền bối Romeo, phạm pháp một lần vậy.
Anh ép sát vào khuôn mặt cô, nở nụ cười rạng rỡ, “Tạ Anh Tư, anh đại diện pháp luật nghiêm túc bày tỏ sự tôn kính và sợ hãi chân thành.” Ngập ngừng giây lát, anh nói tiếp, “Lần đầu tiên anh nhận ra, làm phóng viên thật là thiệt thòi cho em quá, em nên đi làm một tên trộm, phát động bản lĩnh tạo phản quần chúng số một.”
Tạ Anh Tư có vẻ đắc ý, “Đúng thế, cha em nói rằng, nếu ở thời chiến loạn, em sẽ là một nữ thổ phỉ.”
Sau đó, Chu Minh thoăn thoắt trèo lên tường, vừa bẻ được mấy cành xuống thì nghe trong vườn có tiếng động, có chó. Chó nông thôn không ngoan ngoãn nghe lời như Trư Đầu, mắt nó nhanh nhạy đảo về hướng này, gào rống lên như xé gan xé phổi. Hai người họ tức thì vô cùng sợ hãi, mặt không khỏi biến sắc.
“Chạy mau!” Tạ Anh Tư kéo tên hái hoa trộm Chu Minh, bỏ chạy với tốc độ một trăm mét xung kích. Chạy đến phiến đá xanh bên sông, hai người mới dừng lại thở, nhìn bộ dạng tả tơi thảm hại của nhau, không hẹn mà cùng gập bụng cười lớn.
Tạ Anh Tư nhận đóa hoa đầu tiên mà Chu Minh phải mạo hiểm hái cho cô, ánh mắt ánh lên một tia vui mừng, nụ cười ngọt ngào, tươi rói. Tà ý lại nổi lên, cô cười cười vẫy Chu Minh ngồi gần hơn một chút. Tưởng giai nhân sẽ tặng mình nụ hôn, Chu Minh liền nghe lời tiến sát lại gần, vẻ mặt có chút mong đợi.
Tạ Anh Tư ngắt một bông hoa, cầm trong tay ngắm nghía, “Có đẹp không?”
“Rất đẹp.”
Cô gật đầu, sau đó cười gian xảo, đột nhiên cài bông hoa ấy lên sau tai Chu Minh, vỗ tay hưng phấn, “Trong mớ tóc đen nổi lên một chấm đỏ, oa, cài lên tóc anh hợp quá, nếu có thêm tấm khăn lụa, anh có thể chuyển nghề làm má mì rồi!” Vừa nói, cô vừa cười bỏ chạy.
Chu Minh gỡ đóa hoa xuống, ném lên mặt đất, vẻ mặt hung dữ, “Tạ Anh Tư, xem anh xử lý em thế nào!”
“Cứu với, má mì muốn bắt tôi!”
Tiếng cười lảnh lót như chuông bạc vang vọng trên khung trời ngày xuân, mây trắng cũng như biến hóa huyền ảo theo dáng những bông hoa, cả bầu trời phút chốc tươi đẹp hẳn lên.
Lộ trình quay về thành phố A có chút nhẹ nhàng, nhanh chóng, lúc đến thì lạ đường, ở giữa lại ngăn cách một tầng vải, tất cả đều khó chịu, không thoải mái. Lúc quay về, vẫn là bầu trời đó, cảnh đẹp vẫn như mọi khi nhưng tay họ đã nắm lấy nhau. Tấm vải dẫu có dày hơn nữa, cuối cùng vẫn chẳng ngăn được tình yêu ngày càng nồng cháy, cùng với từ trường giữa hai người ngày một tăng mạnh.
Nếu đã không ai chống lại được, vậy thì chẳng bằng thản nhiên mà đón nhận tình yêu. Họ là đôi nam nữ thẳng thắn vô tư, vì vậy tất cả cũng sẽ thuận theo tự nhiên mà nước chảy thành sông cả.
Chú chó nhỏ đã ngủ. Ngồi trong xe, Tạ Anh Tư khua chân múa tay ba hoa về hành động vĩ đại trừ gian diệt bạo của mình, hưng phấn đến nỗi nước miếng văng tứ tung. Vốn dĩ con người cô khi nói chuyện thích thổi phồng lên mấy phần, chuyện nhỏ cũng thổi phồng lên tận trời cao, lấn át cả gió xuân đang nhẹ nhàng hiu hiu thổi.
“Anh có biết thủy thủ Popeye không? Ồ đúng, anh làm sao mà biết được, tuổi thơ của anh còn phải lo bồi dưỡng cô bé Lọ Lem, rất bận.” Cô tự nói với mình, sau khi nhận lại ánh mắt bất lực của Chu Minh, cô tiếp tục thao thao, “Thuỷ thủ Popeye chỉ cần ăn rau chân vịt, oa, đẳng cấp chiến đấu tăng lên mười lần, không phải em nói khoác đâu nhé!” Nhưng thật sự, cô vẫn đang khoác lác, “Em chỉ cần liếm hai miếng ga tô bơ do mẹ làm, oa, thì em biến thành…”
“Quái thú kem bơ.” Chu Minh lạnh lùng cắt ngang lời cô.
“Anh… anh mới là quái thú.” Bị nắm hết mọi chi tiết về bản thân, Tạ Anh Tư nghiêng đầu không phục, cô muốn nói mình là “nữ hiệp” kia, nhưng sự thật phũ phàng quá. Lúc nhỏ cô thường đánh nhau vì Đỗ Thuần, từ đó về sau, những đứa trẻ láng giềng cứ hễ thấy cô yà Đỗ Thuần đi ngang qua, liền đưa lời chế nhạo, “Người đẹp và quái vật đến rồi!”
“Anh đã từng thấy quái thú nào đáng yêu như thế này chưa?” Mặt mũi tối sầm, mồm miệng cô cũng cứng lên.
“Ngồi cạnh anh không phải có một người hay sao?” Mặt Chu Minh gắn nụ cười, ngay đến cặp lông mày củng đã giãn ra, “Hơn nữa anh đoán, em là thú mỏ vịt, hừm, cơ mà anh rất thích loài thú này.”
“Anh… anh muốn ăn đòn phải không?” Quái thú vung nắm đấm, đôi mắt đan phượng sáng quắc đã sẵn sàng hành động, mỗi khi cô không nói lại được thì thường muốn đánh người. Đương nhiên chỉ là muốn, lúc nhỏ đại đa số những lần cô đánh nhau đều vì Đỗ Thuần. Cha mẹ cô yêu mến Đỗ Thuần vô cùng, lại biết tinh lực toàn thân của con gái rượu chẳng có chỗ nào trút ra, sợ cô cứ kìm nén mà chẳng may ngày nào đó thành nữ thổ phỉ, vì vậy giả như cô đi đánh nhau cũng mặc.
“Lúc nhỏ anh có tập qua quyền anh.” Chu Minh lạnh nhạt ném ra một quả bom hạng nặng.
Tạ Anh Tư đang vung nắm đấm nghe vậy nuốt ngụm nước miếng nhỏ, chân hơi mềm, tay thả lỏng, nhưng vẫn ương ngạnh duy trì tư thế nắm đấm. Mẹ cô dạy rằng, có thể thua người nhưng không thể thua trận. Mắt nhìn chằm chằm vào tay nắm vô lăng không rời của Chu Minh, cô nghiêng đầu, “Ra vẻ làm gì chứ, lúc nhỏ là lúc nhỏ.” Cô lại vỗ ngực mạnh mẽ, “Thực chiến xuất anh hùng, anh hùng ở đây.” Sau đó, cô lại nhìn Chu Minh khiêu khích.
Chu Minh chỉ liếc cô một cái, sắc mặt vẫn không đổi, “Anh cũng đã từng thực chiến rồi!” Lần duy nhất trong đời anh đánh nhau, có một cảm giác thoải mái không gì sánh được. Lần trật đường ray đó, lấy danh nghĩa là tình yêu bắt đầu, nhưng thực ra muốn thông qua nắm đấm đánh bay đi những nuối tiếc của tuổi thanh xuân, để rồi cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Tạ Anh Tư chớp mắt một cách khó khăn, khoác lác quá đà, tám phần đã gặp phải cao nhân ẩn dật. Gặp phải người thích đoạn tuyệt như mình, cô không sợ chút nào, lo nhất vẫn là người bình thường không ho he một tiếng, nhưng lúc then chốt lại dùng nắm đấm nói chuyện. Trình độ của mình, cô hiểu hơn ai hết, rõ ràng bản thân chỉ thuộc hạng gà thôi.
Nuốt một ngụm nước miếng nữa xuống bụng, con ngươi đảo một vòng, tay đặt lên đầu gối Anh Tư vỗ đùi, miệng cười hì hì, “Ha ha, anh yêu, chúng ta thật sự đều là anh hùng gặp anh hùng, quả nhiên đúng là một cặp trời sinh.” Khi gặp phải đối thủ mạnh, tốc độ chuồn của cô cũng là hạng nhất, nếu không vì sao mà thời học cấp ba cô có thể liên tiếp giành giải quán quân một trăm mét ba năm liền.
Chu Minh tức thì bị nụ cười nịnh bợ của Anh Tư làm cho buồn cười, ở cùng cô, cả chặng đường dài đầy ắp tiếng cười, dễ dàng cảm thấy trái tim dần dần được lấp đầy, anh biết cái gọi là nỗi cô đơn đã được xua tan. Khẽ nheo mắt lại, anh không buông tha cô.
“Tạ Anh Tư.”
“Hả, anh yêu, mời anh nói.” Nặn ra nụ cười nịnh bợ, bất giác Tạ Anh Tư lại trở thành tay sai rồi. Cũng khó mà trách cô, từ nhỏ chuyện cô sợ nhất chính là gặp phải cao nhân.
“Nghe nói em đã từng đánh gẫy xương người khác?” Chu Minh thản nhiên lên tiếng, mờ nhạt lộ ra chút uy nghiêm.
Sau khi vì Lưu Lan mà Anh Tư ra mặt mắng Trịnh Noãn Dương, một lần trong phòng trà, anh vô tình nghe thấy Trịnh Lượng và Dương Lạp Lạp nhắc đến cô. Thực sự không phải anh thích nghe trộm, nhưng hai người đó buôn chuyện trắng trợn, trước mặt người khác thì ăn nói đẹp đẽ nhu mì, sau lưng lại sánh ngang với quạ, anh vừa thấy nhắc đến cô, liền quyết định lắng nghe.
Tiếng Lạp Lạp lúc trầm lúc bổng, anh chỉ nghe thấy rằng Anh Tư không những đánh gãy xương đàn ông, mà còn mất đi mối tình đầu, đối với cô, quả thực là một sự đả kích đến mức khắc cốt ghi tâm. Từ sau lần đó, cô không bao giờ đánh nhau nữa, nữ thổ phỉ quy ẩn giang hồ, chuyển sang luyện trình độ mồm mép, trở thành một nhân viên văn phòng như hiện nay.
Anh vừa lên tiếng, nụ cười nịnh bợ của Tạ Anh Tư hoàn toàn sụp đổ, mắt mờ đi, gãi gãi đầu, cô quay sang vờ nhìn phong cảnh lướt nhanh bên đường, “Cái đó à, chính là… tuổi trẻ bồng bột… mà thôi!” Trầm tư nhìn về phía trước, đột nhiên cô hiểu rõ ý của Chu Minh, bèn khua tay, “Ồ, anh yên tâm, hoàn toàn yên tâm đi, rất nhiều năm rồi em chưa dùng đến bạo lực, anh sẽ an toàn.” Rồi cười hi hi tiến lại gần Chu Minh, “Anh yêu, em sao nỡ hạ thủ với anh.”
Chu Minh cong miệng cười nhẹ, nhìn Anh Tư trìu mến, sau đó lấy lại vẻ nghiêm túc, “Anh không lo cái này.” Trên thực tế, chỉ có chuyện anh hạ thủ chứ làm gì đến lượt cô. Rất tốt, người con gái rất xứng đáng với anh. Ánh mắt anh kiên định, nhìn về phía trước, “Anh nghe nói, sau khi em đánh gẫy xương người ta, còn có cả chuyện hậu kỳ, đúng không?”
Trong đầu nhá lên một tia sét, toàn thân Tạ Anh Tư cứng đờ, lắp bắp, “Đáng chết, anh… sao anh biết được?”
Chu Minh nhếch mép cười, nói “Em có thể đánh vào nội bộ địch, dựa vào cái gì mà anh lại không thể?”
Mới buổi sáng, bác lái đò bên sông dùng chiếc mũ cũ phủ kín khuôn mặt, đánh một giấc say sưa, con chó vàng bên cạnh cũng lim dim nằm dài ra vẻ không vừa ý. Ở một nơi như thế này, e rằng thứ không thiếu nhất chính là giấc ngủ.
Tạ Anh Tư từ nhỏ đã bướng bỉnh, cô kéo Chu Minh chạy đến bên tường vườn một nhà dân thì dừng bước, trông mà phát thèm với những cánh hoa tử vi đang nở rộ duyên dáng, từng chùm hoa màu hồng phấn phủ trên bờ tường cao cao, khiến người ta không khỏi thích thú.
Chu Minh thấy hai mắt Tạ Anh Tư tỏa sáng lên khi thấy hoa nở rộ, trong lòng thầm nghĩ, con người ta ai cũng như ai, con gái luôn yêu thích cái đẹp. Lục lại quá khứ, sự luộm thuộm của người con gái này không nói lên tất cả, cô ấy vẫn luôn là một cô gái tốt. Tin rằng dưới sự hun đúc đức tài của anh, trong tương lai không xa, phẩm chất của cô sẽ được nâng cao với tốc độ tên lửa. Vừa nghĩ đến đây, cả khuôn mặt anh ngập tràn vẻ hài lòng.
Tạ Anh Tư khoanh tay liếc Chu Minh một cái, hất cằm về phía cái cây đầy hoa đỏ, “Đi, trèo lên hái cho em mấy đóa xuống đây.”
Quý ông Chu Minh chết lặng, ngước nhìn bờ tường cao với ánh mắt ngỡ ngàng không thể tin nổi, vẻ mặt có chút ngạc nhiên, “Đây là của nhà người ta, trèo tường hái hoa không phải là hành vi của bậc quân tử, chúng ta đứng đây ngắm là được rồi!”
Cô gái trẻ bướng bỉnh lắc đầu quầy quậy, cười đùa, “Anh, anh dũng cảm trèo lên hái đi, từ tám trăm năm trước em đã biết anh không phải quân tử rồi! Hơn nữa, em chẳng bảo anh hái những bông bên trong tường, chỉ hái ở mấy cành nhô ra ngoàithôi! Anh nhìn đi, mấy cành đó lấn chiếm đất công cộng, chính là để những người qua đường như chúng ta hái đó.”
Tạ Anh Tư bước lên ôm lấy Chu Minh, vẻ mặt vừa bướng bỉnh vừa uể oải, nét đáng yêu, xinh đẹp chẳng thua kém những cánh hoa kia chút nào, “Không phải đàn ông các anh thích nhất là hái trộm hoa ngoài tường sao? Lần này, chính là cơ hội để anh thể hiện lòng dũng cảm đó!”
Trong mắt Chu Minh ẩn chứa sự dịu dàng không gì xua đi được, vò rối mái tóc của cô, anh nói, “Anh hái em là đủ rồi!”
Đầu tiên, Tạ Anh Tư hơi e thẹn, xấu hổ kiểu mấy cô bé, rồi ưỡn thẳng lưng, đột nhiên trợn tròn hai mắt. “Hứ, đến bây giờ vẫn chưa tặng em một bông hoa, còn có mặt mũi đứng trước mặt em sao?” Cô buông tay, vẻ mặt ngang ngược, “Sát hạch không thông qua, quay về đợi giấy trượt đi!”
Chu Minh ôm chặt cô gái trẻ đang nổi cáu, vẫn cố thỏa hiệp, “Vậy thì chẳng phải rất đơn giản sao, khi quay về, em muốn bao nhiêu, anh sẽ mua cho em bấy nhiêu.”
“Anh có tiền thì ghê gớm rồi! Anh cũng học những người đàn ông kia, dùng tiền đập vào người phụ nữ có phải không? Tạ Anh Tư em đây chỉ được đến thế thôi sao? Không được, em thích hoa dại bên đường.”
Tạ Anh Tư đắc chí, đừng thấy bình thường mồm miệng toe toét, thực ra trong con người cô có một điểm sáng chính là thù dai. Lần này, nếm mật nằm gai lâu như vậy, cuối cùng cơ hội càn quấy cũng đến rồi, cô quyết định học tập Tôn Đại Thánh, làm rối loạn thế giới của anh, để anh không được yên lành. Đuôi mắt để lộ ra một tia xảo quyệt, nhưng cô vội kìm nén xuống.
“Tạ Anh Tư, đây không phải hoa dại, hoa này đã có chủ.” Anh thì thầm nhỏ nhẹ bên tai cô, “Chúng ta như thế là ăn trộm.”
“Thứ trộm được mới đáng quý. Anh thử học Romeo đi, anh ta là kiểu mẫu của cánh đàn ông các anh, mạo hiểm sinh mạng, nửa đêm trèo tường, thành công giành được đóa hoa quý tộc Juliet về tay. Hành vi đó của người ta cũng thuộc dạng trộm cắp sao, chẳng thấy ai nói anh ta là tên trộm cả. Bớt nhiều lời đi, hái hay không hái, để em về viết giấy chia tay.”
Giai nhân có ý muốn gây khó dễ, Chu Minh không phải không biết. Sở trường giỏi nhất của cô chính là làm ầm ĩ lên. Nhưng cô rực rỡ như cánh hoa đào, khuôn mặt sống động, tỏa sáng, bước vào cuộc đời vốn cứng nhắc của anh, ngoài yêu thích vẫn là yêu thích. Từ trước đến nay, trong cuộc đời đau khổ vẫn thường song hành cùng niềm vui, Chu Minh đau đầu liếc nhìn cành hoa tử vi rung rinh mời gọi, anh vốn luôn là một công dân tốt, hôm nay vì tình yêu, đành học theo tiền bối Romeo, phạm pháp một lần vậy.
Anh ép sát vào khuôn mặt cô, nở nụ cười rạng rỡ, “Tạ Anh Tư, anh đại diện pháp luật nghiêm túc bày tỏ sự tôn kính và sợ hãi chân thành.” Ngập ngừng giây lát, anh nói tiếp, “Lần đầu tiên anh nhận ra, làm phóng viên thật là thiệt thòi cho em quá, em nên đi làm một tên trộm, phát động bản lĩnh tạo phản quần chúng số một.”
Tạ Anh Tư có vẻ đắc ý, “Đúng thế, cha em nói rằng, nếu ở thời chiến loạn, em sẽ là một nữ thổ phỉ.”
Sau đó, Chu Minh thoăn thoắt trèo lên tường, vừa bẻ được mấy cành xuống thì nghe trong vườn có tiếng động, có chó. Chó nông thôn không ngoan ngoãn nghe lời như Trư Đầu, mắt nó nhanh nhạy đảo về hướng này, gào rống lên như xé gan xé phổi. Hai người họ tức thì vô cùng sợ hãi, mặt không khỏi biến sắc.
“Chạy mau!” Tạ Anh Tư kéo tên hái hoa trộm Chu Minh, bỏ chạy với tốc độ một trăm mét xung kích. Chạy đến phiến đá xanh bên sông, hai người mới dừng lại thở, nhìn bộ dạng tả tơi thảm hại của nhau, không hẹn mà cùng gập bụng cười lớn.
Tạ Anh Tư nhận đóa hoa đầu tiên mà Chu Minh phải mạo hiểm hái cho cô, ánh mắt ánh lên một tia vui mừng, nụ cười ngọt ngào, tươi rói. Tà ý lại nổi lên, cô cười cười vẫy Chu Minh ngồi gần hơn một chút. Tưởng giai nhân sẽ tặng mình nụ hôn, Chu Minh liền nghe lời tiến sát lại gần, vẻ mặt có chút mong đợi.
Tạ Anh Tư ngắt một bông hoa, cầm trong tay ngắm nghía, “Có đẹp không?”
“Rất đẹp.”
Cô gật đầu, sau đó cười gian xảo, đột nhiên cài bông hoa ấy lên sau tai Chu Minh, vỗ tay hưng phấn, “Trong mớ tóc đen nổi lên một chấm đỏ, oa, cài lên tóc anh hợp quá, nếu có thêm tấm khăn lụa, anh có thể chuyển nghề làm má mì rồi!” Vừa nói, cô vừa cười bỏ chạy.
Chu Minh gỡ đóa hoa xuống, ném lên mặt đất, vẻ mặt hung dữ, “Tạ Anh Tư, xem anh xử lý em thế nào!”
“Cứu với, má mì muốn bắt tôi!”
Tiếng cười lảnh lót như chuông bạc vang vọng trên khung trời ngày xuân, mây trắng cũng như biến hóa huyền ảo theo dáng những bông hoa, cả bầu trời phút chốc tươi đẹp hẳn lên.
Lộ trình quay về thành phố A có chút nhẹ nhàng, nhanh chóng, lúc đến thì lạ đường, ở giữa lại ngăn cách một tầng vải, tất cả đều khó chịu, không thoải mái. Lúc quay về, vẫn là bầu trời đó, cảnh đẹp vẫn như mọi khi nhưng tay họ đã nắm lấy nhau. Tấm vải dẫu có dày hơn nữa, cuối cùng vẫn chẳng ngăn được tình yêu ngày càng nồng cháy, cùng với từ trường giữa hai người ngày một tăng mạnh.
Nếu đã không ai chống lại được, vậy thì chẳng bằng thản nhiên mà đón nhận tình yêu. Họ là đôi nam nữ thẳng thắn vô tư, vì vậy tất cả cũng sẽ thuận theo tự nhiên mà nước chảy thành sông cả.
Chú chó nhỏ đã ngủ. Ngồi trong xe, Tạ Anh Tư khua chân múa tay ba hoa về hành động vĩ đại trừ gian diệt bạo của mình, hưng phấn đến nỗi nước miếng văng tứ tung. Vốn dĩ con người cô khi nói chuyện thích thổi phồng lên mấy phần, chuyện nhỏ cũng thổi phồng lên tận trời cao, lấn át cả gió xuân đang nhẹ nhàng hiu hiu thổi.
“Anh có biết thủy thủ Popeye không? Ồ đúng, anh làm sao mà biết được, tuổi thơ của anh còn phải lo bồi dưỡng cô bé Lọ Lem, rất bận.” Cô tự nói với mình, sau khi nhận lại ánh mắt bất lực của Chu Minh, cô tiếp tục thao thao, “Thuỷ thủ Popeye chỉ cần ăn rau chân vịt, oa, đẳng cấp chiến đấu tăng lên mười lần, không phải em nói khoác đâu nhé!” Nhưng thật sự, cô vẫn đang khoác lác, “Em chỉ cần liếm hai miếng ga tô bơ do mẹ làm, oa, thì em biến thành…”
“Quái thú kem bơ.” Chu Minh lạnh lùng cắt ngang lời cô.
“Anh… anh mới là quái thú.” Bị nắm hết mọi chi tiết về bản thân, Tạ Anh Tư nghiêng đầu không phục, cô muốn nói mình là “nữ hiệp” kia, nhưng sự thật phũ phàng quá. Lúc nhỏ cô thường đánh nhau vì Đỗ Thuần, từ đó về sau, những đứa trẻ láng giềng cứ hễ thấy cô yà Đỗ Thuần đi ngang qua, liền đưa lời chế nhạo, “Người đẹp và quái vật đến rồi!”
“Anh đã từng thấy quái thú nào đáng yêu như thế này chưa?” Mặt mũi tối sầm, mồm miệng cô cũng cứng lên.
“Ngồi cạnh anh không phải có một người hay sao?” Mặt Chu Minh gắn nụ cười, ngay đến cặp lông mày củng đã giãn ra, “Hơn nữa anh đoán, em là thú mỏ vịt, hừm, cơ mà anh rất thích loài thú này.”
“Anh… anh muốn ăn đòn phải không?” Quái thú vung nắm đấm, đôi mắt đan phượng sáng quắc đã sẵn sàng hành động, mỗi khi cô không nói lại được thì thường muốn đánh người. Đương nhiên chỉ là muốn, lúc nhỏ đại đa số những lần cô đánh nhau đều vì Đỗ Thuần. Cha mẹ cô yêu mến Đỗ Thuần vô cùng, lại biết tinh lực toàn thân của con gái rượu chẳng có chỗ nào trút ra, sợ cô cứ kìm nén mà chẳng may ngày nào đó thành nữ thổ phỉ, vì vậy giả như cô đi đánh nhau cũng mặc.
“Lúc nhỏ anh có tập qua quyền anh.” Chu Minh lạnh nhạt ném ra một quả bom hạng nặng.
Tạ Anh Tư đang vung nắm đấm nghe vậy nuốt ngụm nước miếng nhỏ, chân hơi mềm, tay thả lỏng, nhưng vẫn ương ngạnh duy trì tư thế nắm đấm. Mẹ cô dạy rằng, có thể thua người nhưng không thể thua trận. Mắt nhìn chằm chằm vào tay nắm vô lăng không rời của Chu Minh, cô nghiêng đầu, “Ra vẻ làm gì chứ, lúc nhỏ là lúc nhỏ.” Cô lại vỗ ngực mạnh mẽ, “Thực chiến xuất anh hùng, anh hùng ở đây.” Sau đó, cô lại nhìn Chu Minh khiêu khích.
Chu Minh chỉ liếc cô một cái, sắc mặt vẫn không đổi, “Anh cũng đã từng thực chiến rồi!” Lần duy nhất trong đời anh đánh nhau, có một cảm giác thoải mái không gì sánh được. Lần trật đường ray đó, lấy danh nghĩa là tình yêu bắt đầu, nhưng thực ra muốn thông qua nắm đấm đánh bay đi những nuối tiếc của tuổi thanh xuân, để rồi cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Tạ Anh Tư chớp mắt một cách khó khăn, khoác lác quá đà, tám phần đã gặp phải cao nhân ẩn dật. Gặp phải người thích đoạn tuyệt như mình, cô không sợ chút nào, lo nhất vẫn là người bình thường không ho he một tiếng, nhưng lúc then chốt lại dùng nắm đấm nói chuyện. Trình độ của mình, cô hiểu hơn ai hết, rõ ràng bản thân chỉ thuộc hạng gà thôi.
Nuốt một ngụm nước miếng nữa xuống bụng, con ngươi đảo một vòng, tay đặt lên đầu gối Anh Tư vỗ đùi, miệng cười hì hì, “Ha ha, anh yêu, chúng ta thật sự đều là anh hùng gặp anh hùng, quả nhiên đúng là một cặp trời sinh.” Khi gặp phải đối thủ mạnh, tốc độ chuồn của cô cũng là hạng nhất, nếu không vì sao mà thời học cấp ba cô có thể liên tiếp giành giải quán quân một trăm mét ba năm liền.
Chu Minh tức thì bị nụ cười nịnh bợ của Anh Tư làm cho buồn cười, ở cùng cô, cả chặng đường dài đầy ắp tiếng cười, dễ dàng cảm thấy trái tim dần dần được lấp đầy, anh biết cái gọi là nỗi cô đơn đã được xua tan. Khẽ nheo mắt lại, anh không buông tha cô.
“Tạ Anh Tư.”
“Hả, anh yêu, mời anh nói.” Nặn ra nụ cười nịnh bợ, bất giác Tạ Anh Tư lại trở thành tay sai rồi. Cũng khó mà trách cô, từ nhỏ chuyện cô sợ nhất chính là gặp phải cao nhân.
“Nghe nói em đã từng đánh gẫy xương người khác?” Chu Minh thản nhiên lên tiếng, mờ nhạt lộ ra chút uy nghiêm.
Sau khi vì Lưu Lan mà Anh Tư ra mặt mắng Trịnh Noãn Dương, một lần trong phòng trà, anh vô tình nghe thấy Trịnh Lượng và Dương Lạp Lạp nhắc đến cô. Thực sự không phải anh thích nghe trộm, nhưng hai người đó buôn chuyện trắng trợn, trước mặt người khác thì ăn nói đẹp đẽ nhu mì, sau lưng lại sánh ngang với quạ, anh vừa thấy nhắc đến cô, liền quyết định lắng nghe.
Tiếng Lạp Lạp lúc trầm lúc bổng, anh chỉ nghe thấy rằng Anh Tư không những đánh gãy xương đàn ông, mà còn mất đi mối tình đầu, đối với cô, quả thực là một sự đả kích đến mức khắc cốt ghi tâm. Từ sau lần đó, cô không bao giờ đánh nhau nữa, nữ thổ phỉ quy ẩn giang hồ, chuyển sang luyện trình độ mồm mép, trở thành một nhân viên văn phòng như hiện nay.
Anh vừa lên tiếng, nụ cười nịnh bợ của Tạ Anh Tư hoàn toàn sụp đổ, mắt mờ đi, gãi gãi đầu, cô quay sang vờ nhìn phong cảnh lướt nhanh bên đường, “Cái đó à, chính là… tuổi trẻ bồng bột… mà thôi!” Trầm tư nhìn về phía trước, đột nhiên cô hiểu rõ ý của Chu Minh, bèn khua tay, “Ồ, anh yên tâm, hoàn toàn yên tâm đi, rất nhiều năm rồi em chưa dùng đến bạo lực, anh sẽ an toàn.” Rồi cười hi hi tiến lại gần Chu Minh, “Anh yêu, em sao nỡ hạ thủ với anh.”
Chu Minh cong miệng cười nhẹ, nhìn Anh Tư trìu mến, sau đó lấy lại vẻ nghiêm túc, “Anh không lo cái này.” Trên thực tế, chỉ có chuyện anh hạ thủ chứ làm gì đến lượt cô. Rất tốt, người con gái rất xứng đáng với anh. Ánh mắt anh kiên định, nhìn về phía trước, “Anh nghe nói, sau khi em đánh gẫy xương người ta, còn có cả chuyện hậu kỳ, đúng không?”
Trong đầu nhá lên một tia sét, toàn thân Tạ Anh Tư cứng đờ, lắp bắp, “Đáng chết, anh… sao anh biết được?”
Chu Minh nhếch mép cười, nói “Em có thể đánh vào nội bộ địch, dựa vào cái gì mà anh lại không thể?”
/47
|