Tiếng xe thắng lại, một thân người liều mình lao ra ôm nhỏ. Cả hai đều bị ngã xuống đất và nằm đè lên nhau. Tuy nhiên may mắn thay không ai bị thương cả.
.
Bác tài xế mở cửa bước xuống xe vội vã xin lỗi. Cùng lúc đó, đám đàn em của Khánh Dương tiến đến và hâm dọa sẽ giết chết người đàn ông kia. Đỗ Uyên mở to mắt nhìn chằm chằm Ryan, trong giây phút này nỗi đau khi nãy dần tan biến, cái hận trong tâm trí của cô bé bay đi đâu mất rồi. Thay vào đó là một sự biết ơn, nếu cậu không chạy ra ôm chầm lấy cô thì có lẽ bây giờ cả mạng cũng không giữ được. Đúng là Khánh Dương, hành động luôn khó hiểu. Mới khi nãy đòi giết người ta bây giờ lại liều mạng ra cứu. Nghĩ vậy, cô bé mỉm cười. Mặc dù cách đây vài phút trước trong lòng Đỗ Uyên rất hận cậu .
.
Nhưng khoan!
.
Hai người đang trong tư thế gì thế này ?????????
.
Ôm chầm và đè lên nhau?!???!! OMG!!!
.
Ryan nhíu mày.
.
-Đứng dậy và bước ra khỏi người tôi! Nhanh!
.
Tiếng của anh khiến Uyên giật mình và trở về thực tại. Cô bé ngồi dậy, lạy trời cho anh ta đừng nhìn thấy khuôn mặt của nhỏ lúc này. Nói thế nào nhỉ ? Đỏ như gấc rồi!
.
Ông tài xế sợ hãi van xin Khánh Dương, cậu mặc kệ và ra hiệu cho mấy tên đàn em “xử”, rồi cất bước đi. Chợt, Ryan cảm thấy cái níu từ ai đó, một đôi tay nhỏ bé cùng với ánh mắt “cún con” đang lay nhẹ anh ta.
.
-Gì thế ? Bỏ ra! –Ryan cương quyết.
.
Cô bé lắc đầu.
.
-Muốn tôi tha cho ông ta à ? Đừng có mơ! –Anh lạnh lùng đáp trả rồi bỏ đi. Mặc cho mấy tên đàn em lôi người đàn ông vào ngõ hẻm vắng vẻ kia và dùng gậy đánh đập. Thế là còn nhẹ, nếu thật sự nổi điên thì chính tay Khánh Dương xử chứ không phải nhờ bọn thuộc hạ. Đỗ Uyên chạy theo anh ta nhưng vẫn ngoái đầu nhìn lại bác tài xế xấu số với cặp mắt thương tiếc. Những tiếng động đánh đập vang lên, cô không đành lòng nên một lần nữa năn nỉ anh tha cho ông kia. Kết quả vẫn như cũ: không là không!. Uyên lắc đầu thở dài. Đúng là một kẻ máu lạnh!
.
Trong lúc đi về phía xe, quãng đường cũng không phải là xa nhưng cách chỗ người của Khánh Dương một đoạn dài. Bất chợt Ryan đẩy mạnh Dương Đỗ Uyên vào một bức tường, mặt kề sát cô bé chỉ còn chưa được 2 cm. Nhỏ tròn mắt nhìn anh khó hiểu.
.
-Anh định làm gì tôi thế? –Cô nói với chất giọng sợ sệt.
.
-Im đi! Đừng nói nhiều!
.
Uyên vẫn không hiểu cho lắm. Do quá thấp so với chiều cao của cậu nên cô bé không thể nhìn thấy một đám người vừa đi ngang qua, đó là đàn em của Jane!
.
-Ê mày, có phải cái thằng đang đứng ở đó là Ryan Watson kẻ thù của thiếu gia mình không?
.
-Đừng có lé, người ta là tình nhân và đang hôn nhau đó.
.
-Nhưng dáng người giống lắm.
.
-Thế gian này có bao nhiều người có dáng giống nhau ? Đồ ngu!
.
Thế là một tên phũ phàng quất vào đầu của tên kia một cái rõ đau. Nếu như Ryan quay đầu lại thì có lẽ bọn họ sẽ tiến đến và xử anh rồi. Vì lúc này có mỗi một mình cậu đứng ở đây, còn đám đàn em đang lo dạy dỗ ông tài xế kia.
.
Chưa bao giờ cô có thể ngắm Khánh Dương ở cự ly gần như vậy. Đôi mắt của anh ta thật đẹp, dù nó hay lạnh lẽo và cái gì đó u buồn nhưng vẫn toát ra sự ấm áp dành cho kẻ đối diện – khi gần gũi với Đỗ Uyên. Mái tóc nâu dẻ phủ hờ xuống một bên mắt càng thêm quyến rũ. Khi mồ hôi đổ từ trán xuống, rịn trên vệt áo, thấm vào lớp vải, cũng có thể mê hoặc người khác chỉ từ giọt nước đó..
.
Khi Uyên hoàn hồn lại cũng là lúc Khánh Dương rời khỏi mình từ lúc nào.
.
Hơ hơ, vậy là trong ngày hôm nay cái tên mất dịch đó đã ba lần ôm chầm lấy mình sao?????????????? Đỗ Uyên nhăn mặt thầm nghĩ.
.
-Còn đứng đó làm gì? Tôi bỏ cô một mình ở lại đấy.
.
Hôm nay trời không có nắng, một ngày lý tưởng để các cặp tình nhân hẹn hò với nhau. Không khí se se lạnh…………..
* * *
Dáng người thanh mảnh, thon gọn của cô gái cùng với mái tóc dài thẳng mượt quyến rũ đến mê người. Trúc Linh đưa cốc nước cho Jane, rồi kéo ghế lại ngồi cạnh giường bệnh của anh ta.
.
-Tôi nên làm gì ?
.
Tiếng nói trong veo cất lên, Jane đưa mắt nhìn người đang hỏi mình.
.
-Cô có cách quyến rũ người khác mà, hãy làm như ngày xưa cô gây sự hấp dẫn trước ba tôi vậy.
.
Câu trả lời đó như đâm thủng tim của Trúc Linh, nàng muốn hét lên rằng “tôi không phải loại con gái chỉ biết quyến rũ đàn ông”. Nhưng nghĩ lại mình hành động như vậy cũng chẳng có lợi ích gì. Và hiện tại trong tim cô, hình bóng của Ryan vẫn sâu đậm như ngày hai người mới yêu . Thật sự mà nói thì đối với Linh, Khánh Dương vẫn là cái gì đó quan trọng lắm. Vào cái ngày định mệnh 3 năm trước, ông trời đã cho hai người gặp nhau và rồi có tình cảm với nhau trong suốt 1 năm trời. Nhưng cũng chính số phận nghiệt ngã làm cho mẹ của Linh bệnh nặng, lúc này Khánh Dương vì bỏ trốn nên không mang nhiều tiền. Trúc Linh đành ngậm đắng nuốt cay chịu lấy một ông già giàu có là ba của Jane. Cơn ghen của Ryan thừa cơ ông ta đi công tác mà chính tay giết chết ông. Vậy là Linh đã trở thành một người phụ nữ góa chồng. ( Cũng vì thế mà Jane ra tay trả thù khiến cả gia đình của Khánh Dương gần như phá sản, công ty tập đoàn của ba Ryan gầy dựng bao năm trời suýt sụp đổ. Nên mới có mối thâm thù giữa Jane và gia đình Ryan.) . Sau đó, Danny sai người ám sát nàng. Nhưng may thay Jane đã cứu sống cô cho đến ngày hôm nay. Dẫu sao thì Trúc Linh là người có lỗi với anh ta nhất, vì cô chính là kẻ thứ 3 xen vào mái ấm gia đình của Jane, buộc ba anh phải cưới vợ bé. Nghĩ đến đây cô lại thấy mủi lòng, rằng mình phải làm cái gì đó để đền đáp lại.
.
-Nhưng…nhưng..tôi còn tình cảm với Ryan..Tôi không thể hại anh ấy..
.
-Im đi! Cô dám nói ra câu đó sao ? Đừng quên rằng hắn chính là kẻ giết chết chồng cô đấy! Cô cũng từng là vợ của ba tôi, từng lên xe hoa với người đàn ông khác mà không phải hắn!
.
Jane nói chắc nịch, suy nghĩ một hồi, anh lên tiếng tiếp.
.
-À, cô bảo vẫn còn yêu hắn sao? Được, vậy hãy thừa cơ hội này mà cướp lại Ryan đi.
.
Lời nói khiêu khích ấy càng khiến Trúc Linh tăng thêm sự chiếm đoạt và sỡ hửu. Phải! Nàng muốn bắt đầu lại tất cả! Nàng muốn được bên cạnh Khánh Dương! Chỉ có cách này thôi!
.
Từng tia nắng chiếu qua cửa sổ, rọi vào khuôn mặt xinh đẹp đầy đâm chiêu của cô gái với mái tóc dài óng ả……….
.
Bác tài xế mở cửa bước xuống xe vội vã xin lỗi. Cùng lúc đó, đám đàn em của Khánh Dương tiến đến và hâm dọa sẽ giết chết người đàn ông kia. Đỗ Uyên mở to mắt nhìn chằm chằm Ryan, trong giây phút này nỗi đau khi nãy dần tan biến, cái hận trong tâm trí của cô bé bay đi đâu mất rồi. Thay vào đó là một sự biết ơn, nếu cậu không chạy ra ôm chầm lấy cô thì có lẽ bây giờ cả mạng cũng không giữ được. Đúng là Khánh Dương, hành động luôn khó hiểu. Mới khi nãy đòi giết người ta bây giờ lại liều mạng ra cứu. Nghĩ vậy, cô bé mỉm cười. Mặc dù cách đây vài phút trước trong lòng Đỗ Uyên rất hận cậu .
.
Nhưng khoan!
.
Hai người đang trong tư thế gì thế này ?????????
.
Ôm chầm và đè lên nhau?!???!! OMG!!!
.
Ryan nhíu mày.
.
-Đứng dậy và bước ra khỏi người tôi! Nhanh!
.
Tiếng của anh khiến Uyên giật mình và trở về thực tại. Cô bé ngồi dậy, lạy trời cho anh ta đừng nhìn thấy khuôn mặt của nhỏ lúc này. Nói thế nào nhỉ ? Đỏ như gấc rồi!
.
Ông tài xế sợ hãi van xin Khánh Dương, cậu mặc kệ và ra hiệu cho mấy tên đàn em “xử”, rồi cất bước đi. Chợt, Ryan cảm thấy cái níu từ ai đó, một đôi tay nhỏ bé cùng với ánh mắt “cún con” đang lay nhẹ anh ta.
.
-Gì thế ? Bỏ ra! –Ryan cương quyết.
.
Cô bé lắc đầu.
.
-Muốn tôi tha cho ông ta à ? Đừng có mơ! –Anh lạnh lùng đáp trả rồi bỏ đi. Mặc cho mấy tên đàn em lôi người đàn ông vào ngõ hẻm vắng vẻ kia và dùng gậy đánh đập. Thế là còn nhẹ, nếu thật sự nổi điên thì chính tay Khánh Dương xử chứ không phải nhờ bọn thuộc hạ. Đỗ Uyên chạy theo anh ta nhưng vẫn ngoái đầu nhìn lại bác tài xế xấu số với cặp mắt thương tiếc. Những tiếng động đánh đập vang lên, cô không đành lòng nên một lần nữa năn nỉ anh tha cho ông kia. Kết quả vẫn như cũ: không là không!. Uyên lắc đầu thở dài. Đúng là một kẻ máu lạnh!
.
Trong lúc đi về phía xe, quãng đường cũng không phải là xa nhưng cách chỗ người của Khánh Dương một đoạn dài. Bất chợt Ryan đẩy mạnh Dương Đỗ Uyên vào một bức tường, mặt kề sát cô bé chỉ còn chưa được 2 cm. Nhỏ tròn mắt nhìn anh khó hiểu.
.
-Anh định làm gì tôi thế? –Cô nói với chất giọng sợ sệt.
.
-Im đi! Đừng nói nhiều!
.
Uyên vẫn không hiểu cho lắm. Do quá thấp so với chiều cao của cậu nên cô bé không thể nhìn thấy một đám người vừa đi ngang qua, đó là đàn em của Jane!
.
-Ê mày, có phải cái thằng đang đứng ở đó là Ryan Watson kẻ thù của thiếu gia mình không?
.
-Đừng có lé, người ta là tình nhân và đang hôn nhau đó.
.
-Nhưng dáng người giống lắm.
.
-Thế gian này có bao nhiều người có dáng giống nhau ? Đồ ngu!
.
Thế là một tên phũ phàng quất vào đầu của tên kia một cái rõ đau. Nếu như Ryan quay đầu lại thì có lẽ bọn họ sẽ tiến đến và xử anh rồi. Vì lúc này có mỗi một mình cậu đứng ở đây, còn đám đàn em đang lo dạy dỗ ông tài xế kia.
.
Chưa bao giờ cô có thể ngắm Khánh Dương ở cự ly gần như vậy. Đôi mắt của anh ta thật đẹp, dù nó hay lạnh lẽo và cái gì đó u buồn nhưng vẫn toát ra sự ấm áp dành cho kẻ đối diện – khi gần gũi với Đỗ Uyên. Mái tóc nâu dẻ phủ hờ xuống một bên mắt càng thêm quyến rũ. Khi mồ hôi đổ từ trán xuống, rịn trên vệt áo, thấm vào lớp vải, cũng có thể mê hoặc người khác chỉ từ giọt nước đó..
.
Khi Uyên hoàn hồn lại cũng là lúc Khánh Dương rời khỏi mình từ lúc nào.
.
Hơ hơ, vậy là trong ngày hôm nay cái tên mất dịch đó đã ba lần ôm chầm lấy mình sao?????????????? Đỗ Uyên nhăn mặt thầm nghĩ.
.
-Còn đứng đó làm gì? Tôi bỏ cô một mình ở lại đấy.
.
Hôm nay trời không có nắng, một ngày lý tưởng để các cặp tình nhân hẹn hò với nhau. Không khí se se lạnh…………..
* * *
Dáng người thanh mảnh, thon gọn của cô gái cùng với mái tóc dài thẳng mượt quyến rũ đến mê người. Trúc Linh đưa cốc nước cho Jane, rồi kéo ghế lại ngồi cạnh giường bệnh của anh ta.
.
-Tôi nên làm gì ?
.
Tiếng nói trong veo cất lên, Jane đưa mắt nhìn người đang hỏi mình.
.
-Cô có cách quyến rũ người khác mà, hãy làm như ngày xưa cô gây sự hấp dẫn trước ba tôi vậy.
.
Câu trả lời đó như đâm thủng tim của Trúc Linh, nàng muốn hét lên rằng “tôi không phải loại con gái chỉ biết quyến rũ đàn ông”. Nhưng nghĩ lại mình hành động như vậy cũng chẳng có lợi ích gì. Và hiện tại trong tim cô, hình bóng của Ryan vẫn sâu đậm như ngày hai người mới yêu . Thật sự mà nói thì đối với Linh, Khánh Dương vẫn là cái gì đó quan trọng lắm. Vào cái ngày định mệnh 3 năm trước, ông trời đã cho hai người gặp nhau và rồi có tình cảm với nhau trong suốt 1 năm trời. Nhưng cũng chính số phận nghiệt ngã làm cho mẹ của Linh bệnh nặng, lúc này Khánh Dương vì bỏ trốn nên không mang nhiều tiền. Trúc Linh đành ngậm đắng nuốt cay chịu lấy một ông già giàu có là ba của Jane. Cơn ghen của Ryan thừa cơ ông ta đi công tác mà chính tay giết chết ông. Vậy là Linh đã trở thành một người phụ nữ góa chồng. ( Cũng vì thế mà Jane ra tay trả thù khiến cả gia đình của Khánh Dương gần như phá sản, công ty tập đoàn của ba Ryan gầy dựng bao năm trời suýt sụp đổ. Nên mới có mối thâm thù giữa Jane và gia đình Ryan.) . Sau đó, Danny sai người ám sát nàng. Nhưng may thay Jane đã cứu sống cô cho đến ngày hôm nay. Dẫu sao thì Trúc Linh là người có lỗi với anh ta nhất, vì cô chính là kẻ thứ 3 xen vào mái ấm gia đình của Jane, buộc ba anh phải cưới vợ bé. Nghĩ đến đây cô lại thấy mủi lòng, rằng mình phải làm cái gì đó để đền đáp lại.
.
-Nhưng…nhưng..tôi còn tình cảm với Ryan..Tôi không thể hại anh ấy..
.
-Im đi! Cô dám nói ra câu đó sao ? Đừng quên rằng hắn chính là kẻ giết chết chồng cô đấy! Cô cũng từng là vợ của ba tôi, từng lên xe hoa với người đàn ông khác mà không phải hắn!
.
Jane nói chắc nịch, suy nghĩ một hồi, anh lên tiếng tiếp.
.
-À, cô bảo vẫn còn yêu hắn sao? Được, vậy hãy thừa cơ hội này mà cướp lại Ryan đi.
.
Lời nói khiêu khích ấy càng khiến Trúc Linh tăng thêm sự chiếm đoạt và sỡ hửu. Phải! Nàng muốn bắt đầu lại tất cả! Nàng muốn được bên cạnh Khánh Dương! Chỉ có cách này thôi!
.
Từng tia nắng chiếu qua cửa sổ, rọi vào khuôn mặt xinh đẹp đầy đâm chiêu của cô gái với mái tóc dài óng ả……….
/60
|