Vĩnh Uy lái xe vòng vèo, ngang dọc và luồn lách trên con đường mòn hẹp và gồ ghề do ổ gà được bao bọc bởi cây cối um tùm, rậm rạp. Khu vực thuộc phạm vi ngoại thành nên khá vắng vẻ. Rất thích hợp làm nơi đặt hang ổ của bọn phạm pháp.
Sau hàng giờ quan sát, lùng kiếm cuối cùng anh đã trông thấy từ xa một ngôi nhà sơn tông màu với cây cối xung quanh. Kiểu thấp, mái vòm theo phong cách biệt thự hiện đại.
Để tránh náo động Uy đỗ xe ở khoảng cách xa tránh tầm nhìn. Cơ quan chức năng đồng ý cấp phát khẩn cho anh một khẩu K59 đạn 8 viên kèm theo tai nghe điện đàm, thiết bị định vị... và thống nhất theo ý kiến là anh sẽ xâm nhập vào trước, nắm bắt tình hình để không nguy hại đến tính mạng Lệ Na.
Giật báng súng, lên nòng. Uy cẩn trọng áp sát ngôi nhà. Anh chậm rãi, trông trước ngó sau và chú ý mọi động tĩnh nhưng khuôn viên bên trong vắng tanh, cổng rào gỗ nâu cũng chỉ cài sơ sài. Thấy lạ lùng nhưng vì quá lo lắng cho cô nên anh nóng vội dấn bước sâu hơn.
Sự tĩnh mịch, yên ả vẫn bao trùm đáng ngờ. Uy nép sau cánh cửa chính hơi ngỏ, lặng nghe động thái rồi liền đạp rộng cửa xông vào trong, tay giơ cao súng. Nhưng gian chính cũng không bóng người.
Nơi này đúng mẫu một căn phòng khách kiểu cách, đầy đủ vật dụng thiết yếu và đồ bày biện. Sàn ốp đá hoa Carrara trắng. Ngoài ra không có gì quá đặc biệt.
Vĩnh Uy ngoảnh nhìn xung quanh, vừa lúc tiếng chân trầm vang lên. Anh quay ngoắt lại, lập tức chĩa súng vào kẻ đang bước từ cầu thang xoắn ốc xuống kia.
Lão Thiêm thoáng sững, không ngờ Vĩnh Uy tìm ra nơi này nhanh đến vậy, nhưng rồi lão lấy lại ngay vẻ thản nhiên.
Anh thẳng tay hướng mũi súng theo mỗi cử động của ông ta. “Quả nhiên là ông.”
Lão Thiêm đứng đối mặt cách anh một khoảng, khuôn mặt vẫn bình tĩnh, phẳng lặng. “Ngọn gió nào đưa cháu đến thăm tư riêng của ta vậy?”
“Đừng nhiều lời! Lệ Na ở đâu? Thả cô ấy ra mau! Đạn lạc hay cảnh sát, ông muốn thứ nào hỏi thăm trước đây?” Uy gà nhẹ ngón tay lên cò súng, hăm dọa.
Lão bật cười khàn, dang rộng sải tay: “Ha ha, cháu mới thú vị làm sao. Mặc dù yêu cầu của cháu chẳng ăn nhập gì mấy với ta nhưng dù sao ta cũng rất hân hạnh đón chào bất cứ thành phần xã hội nào ghé thăm!”
Vĩnh Uy bặm chặt môi nén nỗi căm tức, anh hiểu mình khó bắt bẻ được lão, lão đã tạo cho mình vỏ bọc quá an toàn. Cảnh sát không thể xông vào bắt bớ vô cớ, để kiếm bằng chứng thì phải mất rất nhiều thời gian. Làm sao đây, làm sao để biết lão giấu Na ở đâu? Làm sao để lão chịu khai ra... anh quay cuồng trong mỗi nhịp thở dồn dập… ý chí căng cứng phân loạn. Uy rút dần khoảng cách với lão, nắm chặt tay súng… anh sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm… chỉ cần đưa được em rời xa khỏi mọi hiểm nguy.
“Ông còn định bao biện chối quanh đến bao giờ, kẻ đưa Na đi tối qua chính là ông. Nếu giờ ông thả Na ra tôi sẽ coi như không có chuyện gì, chuyện ông gian lận tài chính hay muốn lật đổ Cao Kiến cũng vậy, tôi sẽ bỏ qua hết.”
“Hừm, cháu đừng có áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác cũng như đừng đưa ra lời chiêu dụ thiếu xác đáng như vậy.” Ông ta trầm ngâm một thoáng rồi nhỏ giọng: “Thực ra cháu không hiểu hay là không chịu hiểu, ta luôn làm những gì tốt nhất cho cháu. Người hiểu cháu duy nhất trên cõi đời này giờ chỉ có mình ta thôi... bởi dù sao chúng ta cũng là... những người thân cận nhất còn lại của nhau.”
Phút chốc không gian thoắt nặng nề. Cùng lúc những hỗn mang, mịt mùng quay đảo giữa hai bóng dáng bất động đứng đối mặt nhau, một người trẻ tay cầm súng giương cao, một người già dặn lặng lẽ như hóa đá.<>
Một thứ gì hay một điều gì đó thật khó gọi tên chợt nháng lên trong anh. Bàng hoàng. Uy trừng mắt nhìn sững ông ta. Từ ánh mắt đến điệu cười, hàng mày rậm, sống mũi cao... Không... anh lắc đầu cố xua bóng đen u ám lạ kì đang vấn vít phủ mờ lí trí và bắt đầu bóp nghẹt lồng ngực đi. “Chính ông lại đang tự cho mình hiểu chuyện đấy. Ông vì tôi? Hiểu tôi? Thật nực cười. Nếu thực thế ông đã không làm bất cứ chuyện gì tổn hại đến Lệ Na - người phụ nữ của tôi.”
“Ha cháu cứ cố tỏ ra vậy nhưng chẳng phải trước đó đã vứt bỏ con nhỏ như vứt một con búp bê hỏng rồi hay sao...”
“Câm miệng!!!!” Vĩnh Uy hét lên, anh siết cò...
Pằng... bụp...
Tiếng nổ váng động không gian; viên đạn xé gió găm lên đùi lão, ngay sát xương bánh chè, máu ròng ra thấm đẫm. Lão Thiêm hơi khuỵu người nhưng rồi cố đứng thẳng lại.
“Ông không hiểu gì hết! Không hiểu...” Uy gào lớn, lời nói mang theo phẫn uất cuộn trôi cảm giác bi thương chìm sâu trong nỗi thống khổ.
“Chà! Dứt khoát một cách tàn nhẫn. Rất giống ta!”
Nếu như còn minh mẫn Uy sẽ không đời nào làm liều nhưng đã cùng đường rồi, anh không thấy lối thoát nào nữa. “Cô ấy đâuuuu?????”
“Nếu ta nói rằng con bé chết rồi thì sao, cháu có giết ta không? Khi mà... ta cho cháu rõ mối quan hệ giữa chúng ta…”
Pằng... Thêm một phát nữa. Đạn găm đối xứng, xuyên lỗ lên đùi phải. Lần này không gắng gượng nổi nữa, lão khuỵu hai chân quỳ xuống nền.
“Ta khuyên cháu đừng nên làm ta đổ máu thêm nữa. Cháu có nghĩ, trời không dung đất không tha cho những kẻ…”
“Ông tin có ông trời sao không nghĩ đến báo ứng về những việc mình đã gây ra.” Mồ hôi rỉ thay nước mắt, trôi qua nét mặt tái dại của anh. “Tại sao… nói vì tôi lại làm tôi đau…”
Lão Thiêm nhắm nghiền mắt, da mặt thoắt sạm tím. Thua rồi, lão đã thua rồi. Phút bốc đồng đặt một phép thử - một sự đánh cược, và giờ thì lão đang phải trả giá cho sai lầm của mình.
“Đủ rồi!”
Giọng nói nham nhở giễu cợt và rất quen thuộc vang lên, cùng lúc một mũi thép lạnh dí lên gáy Vĩnh Uy. “Buông súng xuống! Mau!”
Thấy anh động cựa, liếc lại phía sau và nắm chặt tay súng hơn hắn nghiến răng dọa nạt: “Muốn tao bắn vỡ sọ mày à?”
Vĩnh Uy bất động vài giây rồi anh hẩy nhẹ đẩy khẩu súng ngửa nòng, móc trên ngón tay đưa lại sau.
Hắn giật lấy, cười đắc thắng: “Ha ha…. hai cha con này chơi đủ rồi, giờ đến phiên tao.”
Câu nói khiến tim Vĩnh Uy thắt lại đau đớn, gan ruột tưởng chừng bị ai đó quặn xoáy một cách ghê tởm. Nôn nao và khó thở. Cha con? Cái tiếng ấy giờ đối với anh sao mà độc địa, gớm guốc.
Lão Thiêm xua tay, nói trong khó nhọc: “Đừng... đừng làm vậy!”
“Ở đây người quyết định là tôi, ông đã tự đánh mất quyền năng bởi chính sự ngu xuẩn của mình rồi.”
Trong lúc chúng gằm ghè nhau, Uy nghĩ ngợi tìm kẽ hở giữa mớ bòng bong đầy máu và nước mắt này. Anh cắt ngang lời qua lại của hai kẻ: “Ta vốn không tin là mi nhưng không ngờ lại là sự thật. Mi thu lại được gì từ sự phản bội đáng hổ thẹn ấy? Nói xem mi mong muốn điều gì, biết đâu ta có thể đem ra đánh đổi.”
Tên Khương Nam nhếch miệng, tia sáng từ chiếc khuyên mũi của hắn lóe cùng điệu cười nham hiểm. “Mày nhận ra hơi muộn đấy. Muốn gì à? Tao muốn mày chơi cùng tao một trò chơi... rất thú vị!”
Thừa lúc lão Thiêm bật dậy, rút khẩu súng giắt sau thắt lưng chĩa về phía tên Nam, lập tức nhả đạn...
Nhưng hắn phản ứng vô cùng lẹ... dùng chính khẩu súng của Uy… bụp... bụp... đạn văng tới trước, một phát khiến lão buông rơi súng, một phát bắn trúng tim.
Cùng trong khoảnh khắc ấy Vĩnh Uy tranh thủ thời cơ xoay người đá văng khẩu súng đang trấn áp mình. Nhưng liền khựng lại khi lão Thiêm đổ vật người xuống.
Máu từ tim lão tuôn ra xối xả, lồng ngực vỡ bung, nát bấy khi hứng trọn thêm ba phát đạn nữa – bởi tên Nam dù có hơi bất ngờ khi bị đá văng súng nhưng cánh tay trái hắn vẫn không run một khắc... - Đôi mắt lão trắng dã trợn trừng, giật giật vài cái rồi lão nằm im bất động.
Vĩnh Uy vì quá kinh hoàng nên vô tình lại đánh mất thế chủ động. Khương Nam hướng ngay súng sang anh, hừ lạnh:
“Mày thấy rõ rồi chứ? Nói xem tao có thể một viên đạn duy nhất còn lại này tiễn mày về thế giới bên kia không?”
Anh đã chậm mất thời khắc tốt nhất để tóm lấy khẩu súng của hắn, hiện giờ nó nằm cách anh và hắn chừng nửa mét... nếu lao đến cướp lấy và bắn trả thì chỉ được tính đến phần nghìn giây thôi, lợi thế là hắn chỉ còn một viên đạn, nhưng với khả năng của...
Nhưng ý nghĩ của Vĩnh Uy bị dập tắt ngay tức thì khi hắn lôi ra một thiết bị điều khiển nhỏ và nói: “Tốt nhất là mày đừng nên manh nha ý định gì nếu không muốn cô ta banh xác.”
Như đọc được ý nghĩ của anh hắn vội nói thêm: “Tháo mấy thứ gắn trên người mày ra! Dù tất cả các thiết bị ngoại lai vào đến căn nhà này đều bị vô hiệu hóa hết rồi nhưng tao vẫn ngứa mắt với mày lắm, cho nên đừng khiến tao phải mất kiên nhẫn với mấy trò mèo của mày nữa.”
Uy tháo bỏ tai nghe gắn sau vành tai và chip định vị trong túi quần ném xuống đất rồi siết chặt nắm đấm, bất lực để hắn tự do lùi lại với lấy khẩu súng nằm trên sàn rồi khống chế bắt anh tiến sâu vào gian trong.
Qua cửa hông gian kế, hành lang xuôi vòng cung tới một cánh cửa. Khương Nam đẩy Vĩnh Uy đi trước, hắn áp sát sau lưng. Dựng bên cánh cửa kính bóng loáng là hai thanh kiếm đã tước khỏi bao.
Hắn với lấy cả hai thanh, vuốt ngón tay dọc theo lưỡi kim loại sáng lóe rồi dùng mũi kiếm đẩy bật cánh cửa ra. Và bắt đầu lào thào những âm vực trơn nhẫy, bóng bẩy nghe phát sởn gai ốc, như đang phấn khích mơn trớn ve vuốt con mồi:
“Đây là lối vào mê cung, căn phòng giam giữ người yêu mày nằm chính giữa đường ngang, lối dọc ngăn cách bằng các tấm gương ấy,” hắn đập tay lên khẩu K59, “giờ tao sẽ cho mày 10 giây để chạy trước, nếu mày đến được căn phòng ấy trước thì, ok mày có thể đưa nó đi. Nhưng tao bắt được mày với viên đạn này thì…” hắn làm động ngoẹo cổ rồi ngửa đầu cười vênh váo.
“Đã hiểu ý tao chưa? Nói thẳng là mê cung gương này rất rộng lớn và rối rắm, lạc vào cơ hội tìm ra căn phòng còn khó chứ đừng nói đến việc thoát ra. Mày quyết định vẫn chưa muộn, nếu run sợ có thể quỳ xuống xin tao tha mạng, biết đâu tao sẽ nể tình bạn cũ mà suy xét lại. Ha ha!”
Biểu cảm lạnh lùng khinh bỉ, anh không để tâm đến mấy lời bỡn cợt của hắn mà chú ý nhìn lối vào sau cánh cửa, hai bên tường kính vút cao áp đảo.
Khương Nam chuẩn bị tư thế sẵn sàng, hắn hô: “Nào! 1… 2…”
Không đợi đến tiếng đếm thứ ba Vĩnh Uy lao người về phía trước.
Mê cung dần rộng mở trong tầm nhìn với những tấm kính trắng loáng giăng kín bốn phía, gương trong suốt phản chiếu trong nhau sẽ nhân bản đồng loạt gây nên hiệu ứng ảo ảnh, cùng lúc rọi lóa và chảy tràn vô số qua võng mạc khiến ta khó định hình hướng đi hơn. Lối đi ngoắt ngoéo xuôi dọc, xiên xéo và đan cài nhằng nhịt; dường như không được sắp xếp theo một quy luật nào cả mà chỉ cốt làm cho rối mù lạc lối.
Vĩnh Uy sải dài bước chạy; hình dáng anh in rõ nổi bật trên các mặt kính, rõ tận từng giọt mồ hôi tuôn từ vầng trán nhăn lại lo lắng trôi thấm xuống lồng ngực phập phồng.
Tiếng bước chân mạnh bạo dội vang lại mỗi lúc một gần. Quả thật hắn quá nhanh, cộng với khả năng thiện xạ như vậy thì để hắn bắt kịp coi như cầm chắc cái chết. Trước đây anh cũng biết hắn là một kẻ rất có tài nhưng không ngờ lại nhiều nguy hiểm đến vậy. Anh ngoặt trái rồi xuôi thẳng một đoạn, tiếp tục rẽ phải hai lần. Quanh quanh lối đi mỗi lúc một chằng chịt, thêm hai ba hành lang đâm trổ ra các phía, Hoàn toàn mất phương hướng, anh chỉ biết chạy vòng vèo, hy vọng trước mắt thoát được nòng súng của hắn đã.
Nhưng như hắn có cảm tính khác biệt, anh đến đâu hắn theo gần như chuẩn xác đến đó.
Khoảng cách dần rút ngắn…
Tiếng chân dồn dập... vọng vang nhức buốt từ những tấm kính dày đặc…
Hơi thở đứt quãng, mỗi dây thần kinh căng giãn hết cỡ…
Sắp ngoặt qua khúc quẹo thì soi qua đáy gương hình bóng áo đen hiện lên nơi cuối hành lang vừa qua. Tên Nam không chậm một giây giương súng nhắm bắn ngay tức thì. Vinh Uy cũng rướn hết tốc lực, nghiêng người lao qua tầm chắn của bức tường kính.
Pằng...
Vĩnh Uy trượt dài trên hành lang, bắp tay phải bật máu, viên đạn đã trúng tay. Anh bật ngay người dậy nhưng không kịp nữa, kẻ thủ ác đã hiện diện ngay tầm mắt.
Anh thôi tìm cách chạy thoát mà hiên ngang tay không vũ khí cộng thương tích, đứng đối mặt với hắn. Không thể lẩn tránh mãi được, dù thế nào cũng phải dứt một lần cho xong, chi bằng bây giờ luôn đi. Uy đã nghĩ thấu rồi, nếu anh bỏ mạng tại đây Lệ Na cũng không thể sống sót được, hai người cùng ra đi chẳng phải cũng là điều rất tốt đẹp.
Tên Khương Nam chậc lưỡi tiếc rẻ, hắn nghiêng đầu vẻ dò xét, ngắm nghía con mồi. “Chà, phản xạ cũng nhanh đó chứ! Như đã giao hẹn tao sẽ chỉ bắn một viên
đạn thôi.” Hắn thả khẩu K59 xuống đất tiện cũng quăng luôn khẩu súng còn căng đạn của hắn đi và ném tới anh một thanh kiếm.
“Tao sẽ cho mày một cơ hội. Để xem lần này mày đủ may mắn cứu được con nhỏ hay không!? Nào, cầm kiếm lên! Chúng ta sẽ giải quyết một lần xem ai là kẻ chiến thắng. Mặc dù tao đã quá rõ điều đó rồi nhưng cũng muốn mày phải tâm phục khẩu phục.”
Vĩnh Uy thầm mừng, đây đúng là cơ hội cho mình để lật ngược tình thế... Anh cố tình đánh vào sự cay cú hơn thua trong hắn: “Mày tưởng mày có thể thắng tao dù chỉ một lần hay sao? Không đâu! Dù có đấu trăm trận đi nữa cũng vậy thôi. Và một khi tao còn hiện diện trên cõi đời này thì mày sẽ không bao giờ ám hại Lệ Na được, nói xem mày đã bao nhiêu lần không thể lấy mạng cô ấy?”
Hắn cười khan: “Ba lần. Nhưng tất cả đều là do nó may mắn cả.”
“Ba lần?”<>
“Mày không đoán ra à? Một lần ở trung tâm thương mại năm xưa, lần ở khu phố Tàu và lần gần nhất chắc mày đoán ra được. Tao phải công nhận giết con nhỏ khó hơn cha nó nhiều. A, nói đến đây tao có một thắc mắc, không hiểu nếu biết cha đẻ của mày hại chết cha mẹ cô ta thì phản ứng của cô ta sẽ ra sao nhỉ?” Hắn cũng không vừa khi khuấy lên nỗi sợ hãi và đau đớn trong anh.
Vết thương ở bắp tay anh nhói lên trước sự rúng động toàn thân; gương mặt hằn sâu phẫn uất trong cơn bấn loạn cực độ. Bàn tay nắm thanh kiếm run rẩy không ngừng.
Hắn hả hê sung sướng khi đánh trúng tâm lý anh, giơ cao thanh kiếm, tư thế như con dơi chúa sắp sửa tung cánh vồ mồi, “Nào! Bắt đầu thôi, để tao cho mày nhận thức được hết sự ngu ngốc của mày khi vẫn ảo tưởng về chính mình…”
Lời nói còn chưa dứt hắn đã lao đến với thế tấn công vùn vụt uy lực.
Vĩnh Uy nghênh đón đường kiếm xoáy cực mạnh, anh chưa kịp đổi thế hắn đã khua mũi nhọn xuyên từ dưới lên. Anh ở thế bị động khi luôn phải né, chặn, gạt... một cách khó khăn trước những cú chém hiểm hóc từ hắn. Chỉ qua vài chiêu Uy đã rõ nhiều năm qua hắn che giấu rất giỏi khả năng thực sự.
Hai thanh kiếm va nhau choang choảng, những tia sáng lấp lóa ẩn hiện theo mỗi vòng lượn ánh lên tường kính phản quang lại chói nhòa.
Phải sử dụng cánh tay không thuận gặp rất nhiều bất lợi cộng thêm máu từ vết thương chảy ròng thêm khiến cơn đau tê dại làm mất tỉnh táo, anh bị đẩy lui và hứng chịu liên tiếp những đường đâm táo bạo. Tuy nhiên vẫn còn may khi dường như hắn còn muốn vờn đùa, anh chỉ bị tỉa nhưng phát không quá sâu.
Vĩnh Uy gắng gượng xua đi sự mất bình tĩnh của mình, nếu cứ giao đấu trong nóng giận như vậy sẽ chỉ thiệt mạng một cách nhục nhã mà thôi.
Anh đẩy thanh kiếm tới trước bằng hết lực, hắn lẹ làng lách người dạt sang bên. Mũi kiếm của anh đâm phập vào bức tường gương, tiếng két chói lói rít trong không gian, thanh kiếm tuột khỏi tay anh rơi choang xuống sàn.
Khương Nam liếc nhìn khinh bỉ, hất cằm ra lệnh “Nhặt lên!”
Một ý nghĩ lóe lên trong anh khi sự va chạm giữa mũi kiếm và bức tường diễn ra. Gương à...
Vĩnh Uy nhặt kiếm, tiếp tục giao đấu trong thế bị chèn ép. Lần này mỗi pha tấn công của đối thủ anh lại né tránh bằng cách nhảy lùi rồi vòng hẳn ra sau lưng hắn, đôi khi thúc kiếm tới thăm dò rồi giật ngay trở lại.
Hắn bật cười lớn tiếng: “Ha ha mày sợ rồi sao? Không dám đối mặt với tao nữa à?”
Khi ấy chính là lúc hắn ngừng quay bước theo anh, đối mặt trước bức tường kính lớn, còn anh ngay phía sau lưng.
Vĩnh Uy lập tức xoay tròn đường kiếm, tạo độ xoáy thích hợp rồi vụt đâm tới sau lưng hắn nhanh hết mức có thể...
Tên Nam gằn miệng nhìn anh qua gương, định giở trò đâm lén hay sao, hắn cũng nhanh không kém xoay mình đưa kiếm đỡ từ mạn sườn trái... nhưng hụt khá xa...
Và sườn phải của hắn cùng trong tích tắc bị mũi kiếm của Uy xuyên thủng.
Mặt hắn nhăn nhúm lại vì đau. Không để chậm một khắc Vĩnh Uy rút mạnh kiếm, chém lên cánh tay cầm kiếm của hắn. Tên Nam rú lên, buông rơi vũ khí xuống nền.
Vĩnh Uy giơ cao chân đạp ngã đối thủ, kề kiếm lên cổ hắn. “Thật may là sự ngu xuẩn của mày đã giúp tao. Đây là bài học cuối cùng cho mày: Gương trong gương!”
Tên Nam nằm bệt dưới sàn thở hồng hộc, quằn quại ôm vết thương rít lên: “Mày chơi xấu. Thật hèn hạ!”
Vĩnh Uy xả nỗi phẫn nộ bằng cách vung kiếm rạch lên mặt hắn một cú ra trò. Máu túa ra theo đường nứt đỏ quạch, hắn ré lên tiếng kêu khủng khiếp.
“Đối với mày thì không có ranh giới giữa xấu và đẹp.” Anh trả lời.
Hắn nén đau, rút từ trong túi ra thiết bị điều khiển nhỏ mà khi nãy đã dùng để đe dọa anh. Đồng thời với tiếng hét, “Mày không nhớ tao còn thứ này hả? Tao sẽ cho tất cả chúng mày cùng tan xác...” hắn nhấn nút rồi ném vật đó về phía sau anh.
Vĩnh Uy quá bất ngờ nên không kịp phản ứng. Vật đó vút một vòng điệu nghệ trên không trung. Anh bật ngửa người, với tay cố bắt lấy...<>
Thừa cơ Khương Nam vùng dậy, hắn túm lấy thanh kiếm... phóng tới...
Pằng... pằng... pằng...
Tên sát nhân bị ba phát đạn từ phía sau, hắn hộc máu vật chết ngay tại chỗ. Gương mặt đẹp trai biến dạng méo xệch như mặt quỷ.
Nhiên Nhã hai tay run rẩy nắm chặt khẩu súng còn khói, giữ nguyên tư thế một lúc rồi nhìn anh hỏi có sao không.
Vĩnh Uy cũng sững sờ hồi lâu. Hút chết trong gang tấc. Nếu không có cô cứu anh đã không còn đứng đây nữa rồi.
Thiết bị điều khiển nhỏ nằm im dưới đất và không xảy ra hiện tượng gì cả. Uy tự trách mình thật ngốc khi để bị đánh lừa dễ dàng như vậy.
“Cảm ơn! Tôi không sao. Cô cũng là người của bọn chúng?”
Không ngờ khẳng định của anh lại đến nhanh chóng vậy, Nhiên Nhã khổ sở cúi đầu.
“Lệ Na...”
Không cần Vĩnh Uy hỏi thêm cô lập tức dẫn anh đi tìm Lệ Na.
Qua vài khúc hành lang cuối cùng họ cũng tới gian phòng hình cầu. Phiến đá đen đã được thay khóa bằng chốt lẫy.
Không khó khăn mấy để xuống đến hầm tối âm u. Vĩnh Uy vội vã kiếm tìm hình dáng Lệ Na. Và rồi chẳng mấy chốc anh nhìn thấy nửa thân người cô vùi lấp dưới đống vàng bạc, đá quý.
Anh lao đến, gạt đống châu báu, kéo Na lên. Cảm giác đau buồn ngập tràn suốt quãng thời gian qua chẳng sao sánh nổi phần nghìn lúc này khi chứng kiến cô trong tình cảnh ấy.
Nhiên Nhã đứng bên nghe tiếng gào đau đớn, xót thương của anh thì hiểu cô gái ấy quan trọng với anh đến nhường nào.
Sau hàng giờ quan sát, lùng kiếm cuối cùng anh đã trông thấy từ xa một ngôi nhà sơn tông màu với cây cối xung quanh. Kiểu thấp, mái vòm theo phong cách biệt thự hiện đại.
Để tránh náo động Uy đỗ xe ở khoảng cách xa tránh tầm nhìn. Cơ quan chức năng đồng ý cấp phát khẩn cho anh một khẩu K59 đạn 8 viên kèm theo tai nghe điện đàm, thiết bị định vị... và thống nhất theo ý kiến là anh sẽ xâm nhập vào trước, nắm bắt tình hình để không nguy hại đến tính mạng Lệ Na.
Giật báng súng, lên nòng. Uy cẩn trọng áp sát ngôi nhà. Anh chậm rãi, trông trước ngó sau và chú ý mọi động tĩnh nhưng khuôn viên bên trong vắng tanh, cổng rào gỗ nâu cũng chỉ cài sơ sài. Thấy lạ lùng nhưng vì quá lo lắng cho cô nên anh nóng vội dấn bước sâu hơn.
Sự tĩnh mịch, yên ả vẫn bao trùm đáng ngờ. Uy nép sau cánh cửa chính hơi ngỏ, lặng nghe động thái rồi liền đạp rộng cửa xông vào trong, tay giơ cao súng. Nhưng gian chính cũng không bóng người.
Nơi này đúng mẫu một căn phòng khách kiểu cách, đầy đủ vật dụng thiết yếu và đồ bày biện. Sàn ốp đá hoa Carrara trắng. Ngoài ra không có gì quá đặc biệt.
Vĩnh Uy ngoảnh nhìn xung quanh, vừa lúc tiếng chân trầm vang lên. Anh quay ngoắt lại, lập tức chĩa súng vào kẻ đang bước từ cầu thang xoắn ốc xuống kia.
Lão Thiêm thoáng sững, không ngờ Vĩnh Uy tìm ra nơi này nhanh đến vậy, nhưng rồi lão lấy lại ngay vẻ thản nhiên.
Anh thẳng tay hướng mũi súng theo mỗi cử động của ông ta. “Quả nhiên là ông.”
Lão Thiêm đứng đối mặt cách anh một khoảng, khuôn mặt vẫn bình tĩnh, phẳng lặng. “Ngọn gió nào đưa cháu đến thăm tư riêng của ta vậy?”
“Đừng nhiều lời! Lệ Na ở đâu? Thả cô ấy ra mau! Đạn lạc hay cảnh sát, ông muốn thứ nào hỏi thăm trước đây?” Uy gà nhẹ ngón tay lên cò súng, hăm dọa.
Lão bật cười khàn, dang rộng sải tay: “Ha ha, cháu mới thú vị làm sao. Mặc dù yêu cầu của cháu chẳng ăn nhập gì mấy với ta nhưng dù sao ta cũng rất hân hạnh đón chào bất cứ thành phần xã hội nào ghé thăm!”
Vĩnh Uy bặm chặt môi nén nỗi căm tức, anh hiểu mình khó bắt bẻ được lão, lão đã tạo cho mình vỏ bọc quá an toàn. Cảnh sát không thể xông vào bắt bớ vô cớ, để kiếm bằng chứng thì phải mất rất nhiều thời gian. Làm sao đây, làm sao để biết lão giấu Na ở đâu? Làm sao để lão chịu khai ra... anh quay cuồng trong mỗi nhịp thở dồn dập… ý chí căng cứng phân loạn. Uy rút dần khoảng cách với lão, nắm chặt tay súng… anh sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm… chỉ cần đưa được em rời xa khỏi mọi hiểm nguy.
“Ông còn định bao biện chối quanh đến bao giờ, kẻ đưa Na đi tối qua chính là ông. Nếu giờ ông thả Na ra tôi sẽ coi như không có chuyện gì, chuyện ông gian lận tài chính hay muốn lật đổ Cao Kiến cũng vậy, tôi sẽ bỏ qua hết.”
“Hừm, cháu đừng có áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác cũng như đừng đưa ra lời chiêu dụ thiếu xác đáng như vậy.” Ông ta trầm ngâm một thoáng rồi nhỏ giọng: “Thực ra cháu không hiểu hay là không chịu hiểu, ta luôn làm những gì tốt nhất cho cháu. Người hiểu cháu duy nhất trên cõi đời này giờ chỉ có mình ta thôi... bởi dù sao chúng ta cũng là... những người thân cận nhất còn lại của nhau.”
Phút chốc không gian thoắt nặng nề. Cùng lúc những hỗn mang, mịt mùng quay đảo giữa hai bóng dáng bất động đứng đối mặt nhau, một người trẻ tay cầm súng giương cao, một người già dặn lặng lẽ như hóa đá.<>
Một thứ gì hay một điều gì đó thật khó gọi tên chợt nháng lên trong anh. Bàng hoàng. Uy trừng mắt nhìn sững ông ta. Từ ánh mắt đến điệu cười, hàng mày rậm, sống mũi cao... Không... anh lắc đầu cố xua bóng đen u ám lạ kì đang vấn vít phủ mờ lí trí và bắt đầu bóp nghẹt lồng ngực đi. “Chính ông lại đang tự cho mình hiểu chuyện đấy. Ông vì tôi? Hiểu tôi? Thật nực cười. Nếu thực thế ông đã không làm bất cứ chuyện gì tổn hại đến Lệ Na - người phụ nữ của tôi.”
“Ha cháu cứ cố tỏ ra vậy nhưng chẳng phải trước đó đã vứt bỏ con nhỏ như vứt một con búp bê hỏng rồi hay sao...”
“Câm miệng!!!!” Vĩnh Uy hét lên, anh siết cò...
Pằng... bụp...
Tiếng nổ váng động không gian; viên đạn xé gió găm lên đùi lão, ngay sát xương bánh chè, máu ròng ra thấm đẫm. Lão Thiêm hơi khuỵu người nhưng rồi cố đứng thẳng lại.
“Ông không hiểu gì hết! Không hiểu...” Uy gào lớn, lời nói mang theo phẫn uất cuộn trôi cảm giác bi thương chìm sâu trong nỗi thống khổ.
“Chà! Dứt khoát một cách tàn nhẫn. Rất giống ta!”
Nếu như còn minh mẫn Uy sẽ không đời nào làm liều nhưng đã cùng đường rồi, anh không thấy lối thoát nào nữa. “Cô ấy đâuuuu?????”
“Nếu ta nói rằng con bé chết rồi thì sao, cháu có giết ta không? Khi mà... ta cho cháu rõ mối quan hệ giữa chúng ta…”
Pằng... Thêm một phát nữa. Đạn găm đối xứng, xuyên lỗ lên đùi phải. Lần này không gắng gượng nổi nữa, lão khuỵu hai chân quỳ xuống nền.
“Ta khuyên cháu đừng nên làm ta đổ máu thêm nữa. Cháu có nghĩ, trời không dung đất không tha cho những kẻ…”
“Ông tin có ông trời sao không nghĩ đến báo ứng về những việc mình đã gây ra.” Mồ hôi rỉ thay nước mắt, trôi qua nét mặt tái dại của anh. “Tại sao… nói vì tôi lại làm tôi đau…”
Lão Thiêm nhắm nghiền mắt, da mặt thoắt sạm tím. Thua rồi, lão đã thua rồi. Phút bốc đồng đặt một phép thử - một sự đánh cược, và giờ thì lão đang phải trả giá cho sai lầm của mình.
“Đủ rồi!”
Giọng nói nham nhở giễu cợt và rất quen thuộc vang lên, cùng lúc một mũi thép lạnh dí lên gáy Vĩnh Uy. “Buông súng xuống! Mau!”
Thấy anh động cựa, liếc lại phía sau và nắm chặt tay súng hơn hắn nghiến răng dọa nạt: “Muốn tao bắn vỡ sọ mày à?”
Vĩnh Uy bất động vài giây rồi anh hẩy nhẹ đẩy khẩu súng ngửa nòng, móc trên ngón tay đưa lại sau.
Hắn giật lấy, cười đắc thắng: “Ha ha…. hai cha con này chơi đủ rồi, giờ đến phiên tao.”
Câu nói khiến tim Vĩnh Uy thắt lại đau đớn, gan ruột tưởng chừng bị ai đó quặn xoáy một cách ghê tởm. Nôn nao và khó thở. Cha con? Cái tiếng ấy giờ đối với anh sao mà độc địa, gớm guốc.
Lão Thiêm xua tay, nói trong khó nhọc: “Đừng... đừng làm vậy!”
“Ở đây người quyết định là tôi, ông đã tự đánh mất quyền năng bởi chính sự ngu xuẩn của mình rồi.”
Trong lúc chúng gằm ghè nhau, Uy nghĩ ngợi tìm kẽ hở giữa mớ bòng bong đầy máu và nước mắt này. Anh cắt ngang lời qua lại của hai kẻ: “Ta vốn không tin là mi nhưng không ngờ lại là sự thật. Mi thu lại được gì từ sự phản bội đáng hổ thẹn ấy? Nói xem mi mong muốn điều gì, biết đâu ta có thể đem ra đánh đổi.”
Tên Khương Nam nhếch miệng, tia sáng từ chiếc khuyên mũi của hắn lóe cùng điệu cười nham hiểm. “Mày nhận ra hơi muộn đấy. Muốn gì à? Tao muốn mày chơi cùng tao một trò chơi... rất thú vị!”
Thừa lúc lão Thiêm bật dậy, rút khẩu súng giắt sau thắt lưng chĩa về phía tên Nam, lập tức nhả đạn...
Nhưng hắn phản ứng vô cùng lẹ... dùng chính khẩu súng của Uy… bụp... bụp... đạn văng tới trước, một phát khiến lão buông rơi súng, một phát bắn trúng tim.
Cùng trong khoảnh khắc ấy Vĩnh Uy tranh thủ thời cơ xoay người đá văng khẩu súng đang trấn áp mình. Nhưng liền khựng lại khi lão Thiêm đổ vật người xuống.
Máu từ tim lão tuôn ra xối xả, lồng ngực vỡ bung, nát bấy khi hứng trọn thêm ba phát đạn nữa – bởi tên Nam dù có hơi bất ngờ khi bị đá văng súng nhưng cánh tay trái hắn vẫn không run một khắc... - Đôi mắt lão trắng dã trợn trừng, giật giật vài cái rồi lão nằm im bất động.
Vĩnh Uy vì quá kinh hoàng nên vô tình lại đánh mất thế chủ động. Khương Nam hướng ngay súng sang anh, hừ lạnh:
“Mày thấy rõ rồi chứ? Nói xem tao có thể một viên đạn duy nhất còn lại này tiễn mày về thế giới bên kia không?”
Anh đã chậm mất thời khắc tốt nhất để tóm lấy khẩu súng của hắn, hiện giờ nó nằm cách anh và hắn chừng nửa mét... nếu lao đến cướp lấy và bắn trả thì chỉ được tính đến phần nghìn giây thôi, lợi thế là hắn chỉ còn một viên đạn, nhưng với khả năng của...
Nhưng ý nghĩ của Vĩnh Uy bị dập tắt ngay tức thì khi hắn lôi ra một thiết bị điều khiển nhỏ và nói: “Tốt nhất là mày đừng nên manh nha ý định gì nếu không muốn cô ta banh xác.”
Như đọc được ý nghĩ của anh hắn vội nói thêm: “Tháo mấy thứ gắn trên người mày ra! Dù tất cả các thiết bị ngoại lai vào đến căn nhà này đều bị vô hiệu hóa hết rồi nhưng tao vẫn ngứa mắt với mày lắm, cho nên đừng khiến tao phải mất kiên nhẫn với mấy trò mèo của mày nữa.”
Uy tháo bỏ tai nghe gắn sau vành tai và chip định vị trong túi quần ném xuống đất rồi siết chặt nắm đấm, bất lực để hắn tự do lùi lại với lấy khẩu súng nằm trên sàn rồi khống chế bắt anh tiến sâu vào gian trong.
Qua cửa hông gian kế, hành lang xuôi vòng cung tới một cánh cửa. Khương Nam đẩy Vĩnh Uy đi trước, hắn áp sát sau lưng. Dựng bên cánh cửa kính bóng loáng là hai thanh kiếm đã tước khỏi bao.
Hắn với lấy cả hai thanh, vuốt ngón tay dọc theo lưỡi kim loại sáng lóe rồi dùng mũi kiếm đẩy bật cánh cửa ra. Và bắt đầu lào thào những âm vực trơn nhẫy, bóng bẩy nghe phát sởn gai ốc, như đang phấn khích mơn trớn ve vuốt con mồi:
“Đây là lối vào mê cung, căn phòng giam giữ người yêu mày nằm chính giữa đường ngang, lối dọc ngăn cách bằng các tấm gương ấy,” hắn đập tay lên khẩu K59, “giờ tao sẽ cho mày 10 giây để chạy trước, nếu mày đến được căn phòng ấy trước thì, ok mày có thể đưa nó đi. Nhưng tao bắt được mày với viên đạn này thì…” hắn làm động ngoẹo cổ rồi ngửa đầu cười vênh váo.
“Đã hiểu ý tao chưa? Nói thẳng là mê cung gương này rất rộng lớn và rối rắm, lạc vào cơ hội tìm ra căn phòng còn khó chứ đừng nói đến việc thoát ra. Mày quyết định vẫn chưa muộn, nếu run sợ có thể quỳ xuống xin tao tha mạng, biết đâu tao sẽ nể tình bạn cũ mà suy xét lại. Ha ha!”
Biểu cảm lạnh lùng khinh bỉ, anh không để tâm đến mấy lời bỡn cợt của hắn mà chú ý nhìn lối vào sau cánh cửa, hai bên tường kính vút cao áp đảo.
Khương Nam chuẩn bị tư thế sẵn sàng, hắn hô: “Nào! 1… 2…”
Không đợi đến tiếng đếm thứ ba Vĩnh Uy lao người về phía trước.
Mê cung dần rộng mở trong tầm nhìn với những tấm kính trắng loáng giăng kín bốn phía, gương trong suốt phản chiếu trong nhau sẽ nhân bản đồng loạt gây nên hiệu ứng ảo ảnh, cùng lúc rọi lóa và chảy tràn vô số qua võng mạc khiến ta khó định hình hướng đi hơn. Lối đi ngoắt ngoéo xuôi dọc, xiên xéo và đan cài nhằng nhịt; dường như không được sắp xếp theo một quy luật nào cả mà chỉ cốt làm cho rối mù lạc lối.
Vĩnh Uy sải dài bước chạy; hình dáng anh in rõ nổi bật trên các mặt kính, rõ tận từng giọt mồ hôi tuôn từ vầng trán nhăn lại lo lắng trôi thấm xuống lồng ngực phập phồng.
Tiếng bước chân mạnh bạo dội vang lại mỗi lúc một gần. Quả thật hắn quá nhanh, cộng với khả năng thiện xạ như vậy thì để hắn bắt kịp coi như cầm chắc cái chết. Trước đây anh cũng biết hắn là một kẻ rất có tài nhưng không ngờ lại nhiều nguy hiểm đến vậy. Anh ngoặt trái rồi xuôi thẳng một đoạn, tiếp tục rẽ phải hai lần. Quanh quanh lối đi mỗi lúc một chằng chịt, thêm hai ba hành lang đâm trổ ra các phía, Hoàn toàn mất phương hướng, anh chỉ biết chạy vòng vèo, hy vọng trước mắt thoát được nòng súng của hắn đã.
Nhưng như hắn có cảm tính khác biệt, anh đến đâu hắn theo gần như chuẩn xác đến đó.
Khoảng cách dần rút ngắn…
Tiếng chân dồn dập... vọng vang nhức buốt từ những tấm kính dày đặc…
Hơi thở đứt quãng, mỗi dây thần kinh căng giãn hết cỡ…
Sắp ngoặt qua khúc quẹo thì soi qua đáy gương hình bóng áo đen hiện lên nơi cuối hành lang vừa qua. Tên Nam không chậm một giây giương súng nhắm bắn ngay tức thì. Vinh Uy cũng rướn hết tốc lực, nghiêng người lao qua tầm chắn của bức tường kính.
Pằng...
Vĩnh Uy trượt dài trên hành lang, bắp tay phải bật máu, viên đạn đã trúng tay. Anh bật ngay người dậy nhưng không kịp nữa, kẻ thủ ác đã hiện diện ngay tầm mắt.
Anh thôi tìm cách chạy thoát mà hiên ngang tay không vũ khí cộng thương tích, đứng đối mặt với hắn. Không thể lẩn tránh mãi được, dù thế nào cũng phải dứt một lần cho xong, chi bằng bây giờ luôn đi. Uy đã nghĩ thấu rồi, nếu anh bỏ mạng tại đây Lệ Na cũng không thể sống sót được, hai người cùng ra đi chẳng phải cũng là điều rất tốt đẹp.
Tên Khương Nam chậc lưỡi tiếc rẻ, hắn nghiêng đầu vẻ dò xét, ngắm nghía con mồi. “Chà, phản xạ cũng nhanh đó chứ! Như đã giao hẹn tao sẽ chỉ bắn một viên
đạn thôi.” Hắn thả khẩu K59 xuống đất tiện cũng quăng luôn khẩu súng còn căng đạn của hắn đi và ném tới anh một thanh kiếm.
“Tao sẽ cho mày một cơ hội. Để xem lần này mày đủ may mắn cứu được con nhỏ hay không!? Nào, cầm kiếm lên! Chúng ta sẽ giải quyết một lần xem ai là kẻ chiến thắng. Mặc dù tao đã quá rõ điều đó rồi nhưng cũng muốn mày phải tâm phục khẩu phục.”
Vĩnh Uy thầm mừng, đây đúng là cơ hội cho mình để lật ngược tình thế... Anh cố tình đánh vào sự cay cú hơn thua trong hắn: “Mày tưởng mày có thể thắng tao dù chỉ một lần hay sao? Không đâu! Dù có đấu trăm trận đi nữa cũng vậy thôi. Và một khi tao còn hiện diện trên cõi đời này thì mày sẽ không bao giờ ám hại Lệ Na được, nói xem mày đã bao nhiêu lần không thể lấy mạng cô ấy?”
Hắn cười khan: “Ba lần. Nhưng tất cả đều là do nó may mắn cả.”
“Ba lần?”<>
“Mày không đoán ra à? Một lần ở trung tâm thương mại năm xưa, lần ở khu phố Tàu và lần gần nhất chắc mày đoán ra được. Tao phải công nhận giết con nhỏ khó hơn cha nó nhiều. A, nói đến đây tao có một thắc mắc, không hiểu nếu biết cha đẻ của mày hại chết cha mẹ cô ta thì phản ứng của cô ta sẽ ra sao nhỉ?” Hắn cũng không vừa khi khuấy lên nỗi sợ hãi và đau đớn trong anh.
Vết thương ở bắp tay anh nhói lên trước sự rúng động toàn thân; gương mặt hằn sâu phẫn uất trong cơn bấn loạn cực độ. Bàn tay nắm thanh kiếm run rẩy không ngừng.
Hắn hả hê sung sướng khi đánh trúng tâm lý anh, giơ cao thanh kiếm, tư thế như con dơi chúa sắp sửa tung cánh vồ mồi, “Nào! Bắt đầu thôi, để tao cho mày nhận thức được hết sự ngu ngốc của mày khi vẫn ảo tưởng về chính mình…”
Lời nói còn chưa dứt hắn đã lao đến với thế tấn công vùn vụt uy lực.
Vĩnh Uy nghênh đón đường kiếm xoáy cực mạnh, anh chưa kịp đổi thế hắn đã khua mũi nhọn xuyên từ dưới lên. Anh ở thế bị động khi luôn phải né, chặn, gạt... một cách khó khăn trước những cú chém hiểm hóc từ hắn. Chỉ qua vài chiêu Uy đã rõ nhiều năm qua hắn che giấu rất giỏi khả năng thực sự.
Hai thanh kiếm va nhau choang choảng, những tia sáng lấp lóa ẩn hiện theo mỗi vòng lượn ánh lên tường kính phản quang lại chói nhòa.
Phải sử dụng cánh tay không thuận gặp rất nhiều bất lợi cộng thêm máu từ vết thương chảy ròng thêm khiến cơn đau tê dại làm mất tỉnh táo, anh bị đẩy lui và hứng chịu liên tiếp những đường đâm táo bạo. Tuy nhiên vẫn còn may khi dường như hắn còn muốn vờn đùa, anh chỉ bị tỉa nhưng phát không quá sâu.
Vĩnh Uy gắng gượng xua đi sự mất bình tĩnh của mình, nếu cứ giao đấu trong nóng giận như vậy sẽ chỉ thiệt mạng một cách nhục nhã mà thôi.
Anh đẩy thanh kiếm tới trước bằng hết lực, hắn lẹ làng lách người dạt sang bên. Mũi kiếm của anh đâm phập vào bức tường gương, tiếng két chói lói rít trong không gian, thanh kiếm tuột khỏi tay anh rơi choang xuống sàn.
Khương Nam liếc nhìn khinh bỉ, hất cằm ra lệnh “Nhặt lên!”
Một ý nghĩ lóe lên trong anh khi sự va chạm giữa mũi kiếm và bức tường diễn ra. Gương à...
Vĩnh Uy nhặt kiếm, tiếp tục giao đấu trong thế bị chèn ép. Lần này mỗi pha tấn công của đối thủ anh lại né tránh bằng cách nhảy lùi rồi vòng hẳn ra sau lưng hắn, đôi khi thúc kiếm tới thăm dò rồi giật ngay trở lại.
Hắn bật cười lớn tiếng: “Ha ha mày sợ rồi sao? Không dám đối mặt với tao nữa à?”
Khi ấy chính là lúc hắn ngừng quay bước theo anh, đối mặt trước bức tường kính lớn, còn anh ngay phía sau lưng.
Vĩnh Uy lập tức xoay tròn đường kiếm, tạo độ xoáy thích hợp rồi vụt đâm tới sau lưng hắn nhanh hết mức có thể...
Tên Nam gằn miệng nhìn anh qua gương, định giở trò đâm lén hay sao, hắn cũng nhanh không kém xoay mình đưa kiếm đỡ từ mạn sườn trái... nhưng hụt khá xa...
Và sườn phải của hắn cùng trong tích tắc bị mũi kiếm của Uy xuyên thủng.
Mặt hắn nhăn nhúm lại vì đau. Không để chậm một khắc Vĩnh Uy rút mạnh kiếm, chém lên cánh tay cầm kiếm của hắn. Tên Nam rú lên, buông rơi vũ khí xuống nền.
Vĩnh Uy giơ cao chân đạp ngã đối thủ, kề kiếm lên cổ hắn. “Thật may là sự ngu xuẩn của mày đã giúp tao. Đây là bài học cuối cùng cho mày: Gương trong gương!”
Tên Nam nằm bệt dưới sàn thở hồng hộc, quằn quại ôm vết thương rít lên: “Mày chơi xấu. Thật hèn hạ!”
Vĩnh Uy xả nỗi phẫn nộ bằng cách vung kiếm rạch lên mặt hắn một cú ra trò. Máu túa ra theo đường nứt đỏ quạch, hắn ré lên tiếng kêu khủng khiếp.
“Đối với mày thì không có ranh giới giữa xấu và đẹp.” Anh trả lời.
Hắn nén đau, rút từ trong túi ra thiết bị điều khiển nhỏ mà khi nãy đã dùng để đe dọa anh. Đồng thời với tiếng hét, “Mày không nhớ tao còn thứ này hả? Tao sẽ cho tất cả chúng mày cùng tan xác...” hắn nhấn nút rồi ném vật đó về phía sau anh.
Vĩnh Uy quá bất ngờ nên không kịp phản ứng. Vật đó vút một vòng điệu nghệ trên không trung. Anh bật ngửa người, với tay cố bắt lấy...<>
Thừa cơ Khương Nam vùng dậy, hắn túm lấy thanh kiếm... phóng tới...
Pằng... pằng... pằng...
Tên sát nhân bị ba phát đạn từ phía sau, hắn hộc máu vật chết ngay tại chỗ. Gương mặt đẹp trai biến dạng méo xệch như mặt quỷ.
Nhiên Nhã hai tay run rẩy nắm chặt khẩu súng còn khói, giữ nguyên tư thế một lúc rồi nhìn anh hỏi có sao không.
Vĩnh Uy cũng sững sờ hồi lâu. Hút chết trong gang tấc. Nếu không có cô cứu anh đã không còn đứng đây nữa rồi.
Thiết bị điều khiển nhỏ nằm im dưới đất và không xảy ra hiện tượng gì cả. Uy tự trách mình thật ngốc khi để bị đánh lừa dễ dàng như vậy.
“Cảm ơn! Tôi không sao. Cô cũng là người của bọn chúng?”
Không ngờ khẳng định của anh lại đến nhanh chóng vậy, Nhiên Nhã khổ sở cúi đầu.
“Lệ Na...”
Không cần Vĩnh Uy hỏi thêm cô lập tức dẫn anh đi tìm Lệ Na.
Qua vài khúc hành lang cuối cùng họ cũng tới gian phòng hình cầu. Phiến đá đen đã được thay khóa bằng chốt lẫy.
Không khó khăn mấy để xuống đến hầm tối âm u. Vĩnh Uy vội vã kiếm tìm hình dáng Lệ Na. Và rồi chẳng mấy chốc anh nhìn thấy nửa thân người cô vùi lấp dưới đống vàng bạc, đá quý.
Anh lao đến, gạt đống châu báu, kéo Na lên. Cảm giác đau buồn ngập tràn suốt quãng thời gian qua chẳng sao sánh nổi phần nghìn lúc này khi chứng kiến cô trong tình cảnh ấy.
Nhiên Nhã đứng bên nghe tiếng gào đau đớn, xót thương của anh thì hiểu cô gái ấy quan trọng với anh đến nhường nào.
/34
|