Ngày nào cũng vậy, Vĩnh Uy thường xuất hiện tại quán café bánh ngọt này một chốc buổi sáng hoặc một lát buổi chiều. Dường như anh đã trở thành khách quen ở đây, Uy tự cảm thấy rằng anh thích cái không khí này, không quá ồn ào, không gian thoáng đãng ngập tràn ánh sáng, từng phân tử trong không khí cũng trở nên thanh khiết nhẹ nhàng. Có một chút trong anh, theo Uy thì chỉ là một chút thôi, cũng khá tò mò với cô gái đã từng một thời quen biết. Tò mò, thắc mắc với cô gái có một tâm hồn đầy biến động đong đầy trong từng hương vị của chiếc bánh do chính cô ta làm. Anh thấy thú vị với tâm trạng bất an của người con gái này. À không, nên dùng từ phụ nữ thì hơn bởi cô ta đã làm mẹ rồi. Chẳng mấy khi hai người chạm mặt hay nói với nhau một lời nhưng đôi khi hai sóng mắt chạm nhau cũng đủ khiến anh hài lòng, để thấy một Lệ Na luống cuống, bối rối mất đi sự nhanh nhẹn thường thấy. Vĩnh Uy cười thầm trong lòng, cô ta thật là kì, khi nhanh nhảu rộn ràng khi lại lặng lẽ đến khó hiểu.
Với Lệ Na cô vẫn không thể quen được với sự xuất hiện thường xuyên hơn của anh ta, không thể quen được với ý nghĩ cha của con cô đang ngồi kia, bình thản và điềm tĩnh như anh ta vẫn vậy. Anh ta đâu có hiểu được rằng đối lập với tâm trạng thản nhiên kia thì trong lòng cô như dậy sóng. Thà rằng cứ như trước đây, cô vẫn sống cuộc đời của riêng mình, mỗi người một khoảnh trời riêng xa lạ. Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn, cô sẽ không cảm thấy khó thở, tức ngực như bây giờ.
Na cũng không thể hiểu vì sao mỗi khi anh ta đến thì quán khá vắng, vẻ như anh ta ở đâu thì nơi đó cũng bình lặng, yên ả. Không có những ồn ào, xô bồ quen thuộc. Cô hy vọng khi anh ta ở đây thì quán có thật nhiều khách để cô có thể gạt đi sự phân tâm.
Một buổi chiều muộn Uy đến quán sau giờ làm việc, hy vọng có thể gặp lại nhóc Bin, mới gặp lần đầu anh đã thấy rất mến nó. Nhưng sau sự việc hôm đó không thấy cô ta đem thằng bé đến đây nữa. Hôm nay anh chỉ gọi một cốc nước quả bình thường, sau lần ăn bánh sữa ấy họ chỉ mang đến cho anh những loại bánh sữa không có gì quá đặc biệt, chẳng còn những cảm xúc khuấy động mãnh liệt trong đó nên anh chẳng gọi đến lần thứ hai.
Một người phụ nữ ăn mặc chải chuốt bước vào quán, cô ta đeo cặp kính râm che đi đôi mắt vằn đỏ. Tiến đến và ngồi xuống chiếc bàn có người đàn ông đã chờ ở đó khá lâu, anh ta gọi cho người vừa đến một cốc nước giống mình.
Lệ Na nâng khay đến sát bên người khách mới đến đúng lúc cô ta đang tranh luận gay gắt với người đàn ông cùng bàn. Cánh tay cô ta khua lên chạm vào chiếc khay, Na cầm không chắc khiến nó đổ nghiêng một bên. Cốc nước cam theo đà nghiêng đổ tràn ướt đẫm lên người phụ nữ đó.
Na vội rút chiếc khăn trắng cài trên ngực áo đồng phục cuống quýt lau cho cô ta. “Xin lỗi chị, tôi xin lỗi!”
“Làm ăn thế hả?” Người phụ nữ hét lên, cô ta đứng bật dậy. Đôi mắt long lên giận dữ, cánh tay vung mạnh. “Bốp” tiếng vang khô khốc, ớn lạnh vang vọng khắp sảnh, tất cả mọi người đều sững sờ.
Người đàn ông đứng lên. “Kìa em làm gì vậy!”
Na ôm lấy khuôn mặt rát bỏng vì đau, tâm trí ong ong quay cuồng rồi trở nên bần thần đến chết lặng. Nỗi tức giận lan nhanh khiến đôi vai gầy của cô run lên. Mình đã làm gì sai chứ, mà phải chịu ấm ức như vậy? Kìm nén, kìm nén lại. Na cố dặn mình phải lắng nỗi đau này xuống nhưng sao khó quá. Khóe mắt nhòe mờ trong sự tổn thương vô hạn. Và ánh mắt Vĩnh Uy lướt qua tầm nhìn ấy của cô. Trước mặt người ấy nỗi ê chề dường như lớn gấp bội, cô không hề muốn mình trở nên thảm hại trước mặt anh ta.
Na với bàn tay run run cầm lên ly nước của người đàn ông kia... và hất mạnh lên mặt người đàn bà vừa đánh cô. Thứ nước cam vàng sánh đặc chảy ròng từ trên đầu cô ta xuống, tràn vào đôi mắt trợn tròn sửng sốt.
Lệ Na hét lên bất cần, nước mắt đã dâng ngập khóe mắt: “Tôi đã làm gì sai hả? Tôi đã làm gì sai?” Giọng lạc đi: “Đến ba tôi còn chưa đánh tôi bao giờ, cô có quyền gì chứ?” Cô gạt nước mắt, lao nhanh ra phía cửa, hòa mình vào mảng sẫm hoàng hôn ngoài kia, bỏ lại sau lưng những ánh mắt ngỡ ngàng pha lẫn thương hại, bỏ lại sau lưng bao nỗi niềm uất nghẹn, bỏ lại hết… Cô không thể đối mặt nữa.
Vĩnh Uy sau một khoảng lặng dài, anh vội đuổi theo Lệ Na. Nhưng hai bên đường phố chật cứng người qua lại tầm tan sở, chẳng thấy cô đâu. Những dòng người hối hả chen chúc qua lại, những mảng màu sắc cứ lẫn lộn rồi chìm nghỉm trong ráng chiều rực đỏ.
Ngồi trên ghế đá công viên, Na cứ để mặc cho những giọt nước mắt thánh thót rơi, hòa lẫn vào đám lá rụng phủ dày như những lớp thảm. Cô để thả trôi hết những cảm xúc kìm nén bấy lâu, tiếng khóc cứ nức nở và vang vọng đầy thương tâm hơn. Ánh chiều nhuộm vàng lên thân hình bé nhỏ, trông cô đơn và hoang hoải biết bao.
“Này cô bé! Sao lại khóc?”
Cùng với tiếng nói là một bàn tay đưa đến cho cô một chiếc khăn gấp vuông trắng tinh. Na ngước lên và ngạc nhiên khi nhận ra đó là bác sĩ Duy Khang, người mà cô mang ơn nhưng chưa biết báo đáp thế nào.
Ánh mắt Duy Khang cũng ngạc nhiên và chợt lấp lánh khi nhận ra cô. “Hóa ra là cô! Chúng ta thật có duyên.”
Lệ Na vội vã gạt mạnh những giọt nước mắt, cô ngượng ngùng khi bị bắt gặp trong tình cảnh này. “Sao anh lại ở đây ạ?”
“Tôi vừa xong ca mổ, muốn tản bộ một chút cho thư giãn đầu óc. Tôi phải hỏi cô câu ấy mới đúng. Sao cô lại ngồi khóc ở đây?”
Cô lắc mạnh đầu, cô nhoẻn cười: “Không có gì đâu ạ!”
“Lại còn nói không có gì, khóc sưng hết mắt rồi nè!” Anh dùng chiếc khăn trên tay thấm nhẹ lên mắt cô.
Lệ Na ngại ngần tránh khẽ, đón lấy chiếc khăn. “Cảm ơn anh!”
Anh ngồi xuống bên cô nhẹ nhàng an ủi, khuyên cô đừng giữ chuyện buồn trong lòng, hãy cởi mở để tâm hồn được thanh thản nhẹ nhàng hơn. Hai người cứ ngồi như vậy trên chiếc ghế đá, giữa công viên thênh thang lộng gió trời chiều.
Nước mắt đã được gió hong khô, tâm tư Na trở lại bình lặng như cơn sóng mênh mang lặng lẽ sau cơn bão dữ dội, nỗi niềm cứ được trút ra theo hơi thở trống vắng mệt mỏi: “Từ ngày ba em ra đi, em mới hiểu thế nào là cuộc đời. Không phải lúc nào ta cũng đi trên con đường trải đầy hoa hồng, có những khi vì số mệnh hay vì lối sống sai lầm của bản thân mà cuộc đời ta lại rẽ ngang, phải sống và bước tiếp trên lối mòn chông gai, trắc trở. Đã năm năm rồi. Mỗi ngày em cứ tự nhủ rằng phải cố gắng nhiều hơn, cố gắng đối mặt với cuộc sống thực tại đầy khó khăn và vất vả. Sống không chỉ cho riêng mình, mà sống vì con… vì những người thân yêu còn lại của mình…”
“Những tháng ngày qua, em đã học được rất nhiều điều. Có những khi phải chịu sự dè bỉu khinh khi, nhiều tổn thương uất ức. Nhưng em vẫn coi như đó là gió thoảng qua, vẫn kiên định mà đối mặt với tất cả. Em tưởng như vậy là mình đã trưởng thành hơn rồi…”
Duy Khang lặng im nghe những lời tâm sự của Lệ Na, trong anh ngập tràn sự cảm thông sâu sắc với cô gái nghị lực này và xen vào đó là một chút gì đấy bâng khuâng, hụt hẫng. Cô ấy đã có con rồi sao…
“Em đã tưởng thế đấy, nghĩ mình đủ mạnh mẽ, để đương đầu với bất cứ thứ giông tố nào ập đến nữa… nhưng hóa ra không phải vậy… vẫn mất bình tĩnh, vẫn không thể nín nhịn, vẫn… Em thật ngốc mà.”
“Đừng lo lắng gì cả,” anh đặt một bàn tay lên vai cô. “Nghe này! Mọi việc rồi sẽ ổn cả thôi. Anh hy vọng có thể giúp được em nếu em có bất cứ khó khăn gì, được không?”
Lệ Na bật cười: “Anh thật tốt bụng, anh lắng nghe nỗi lòng của em từ nãy đến giờ mà không cảm thấy nhàm chán là em đã rất cảm kích rồi.”
Anh mỉm cười thật hiền, nụ cười ấm áp đầy sự quan tâm chia sẻ.
Mây vẫn lặng lẽ trôi, lá vẫn rơi, gió vẫn thổi. Dòng người vẫn quay cuồng với cuộc sống trong khoảnh khắc giao nhau giữa ngày và đêm. Lệ Na thấy lòng lắng dịu khi mỗi phút giây trôi qua, nỗi buồn nào rồi cũng qua, điều quan trọng là cần vững tâm để đối mặt với gian nan phía trước.
**
Đối mặt với sự khắt khe, nghiêm túc từ ông quản lý Na không biết làm sao để có thể xin họ cho cô thêm một cơ hội nữa, nếu mất việc ở đây cũng đồng nghĩa với việc gia đình cô sẽ đi vào ngõ cụt tăm tối. Thời buổi này tìm việc đâu có dễ. Hãi hùng với ý nghĩ không có việc làm, không kiếm ra tiền, cô khẩn khoản:
“Cháu sai rồi, chú bỏ qua cho cháu một lần này thôi. Cháu xin hứa sẽ không bao giờ tái phạm sự việc như vậy nữa.”
“Rất tiếc, chúng tôi không thể giữ cô lại được. Có nhân viên nào mà dám hất nước vào mặt khách? Cô đã làm mất đi hình ảnh của quán chúng ta rồi. Uy tín, danh dự đều bị cô làm hoen ố cả, liệu có ai còn muốn đến đây nữa. Thực sự tôi rất tiếc, cô là một nhân viên năng nổ, nhiệt tình. Nhưng…” ông quản lý có khuôn mặt khắc khổ chỉnh cặp kính trên sống mũi rồi ký roẹt vào tờ quyết định cho thôi việc và mức lương hoàn trả.
Vậy là hết thật rồi, cô không thể níu kéo được gì thêm nữa. Là do mình ngu ngốc, xốc nổi, phải nhận lãnh lấy hậu quả thôi, cô phải chấp nhận lấy những gì mình đã gây ra nhưng sao vẫn thấy xót xa và bất mãn thế này.
Mỹ Hà cùng các bạn đứng ở trước cửa phòng làm việc của người quản lý chờ xem kết cuộc ra sao, họ không khỏi lo lắng cho số phận của cô.
Thấy Lệ Na đi ra với bộ mặt nặng nề, thất vọng và tờ giấy trên tay họ cảm giác như cả khối đá to đổ sập trong lòng.
“Sao rồi? Ông ta có bỏ qua cho cậu không?”
“Nhất định không thể đuổi cậu được, thời gian qua cậu đã cống hiến bao nhiêu tâm sức vì cái nơi này.”
“Đúng vậy. Hơn nữa lỗi đâu phải do cậu.”
Mỗi người một câu đều tỏ rõ sự cảm thông với Na, cô thấy rất vui vì mọi người không quay lưng mình. “Các bạn, thời gian qua cảm ơn các bạn rất nhiều!” Cô nhìn khắp mọi người với sự xúc động chân thành từ tận đáy lòng. “Được làm bạn với mọi người đã là niềm hạnh phúc vô cùng to lớn đối với mình, mọi người ở lại làm việc tốt nhé! Dù sau này có ra sao, thời gian có thay đổi thế nào mình vẫn sẽ luôn nhớ đến các bạn và tình cảm tốt đẹp của chúng mình.”
Mỹ Hà hét lên để lấp đi tiếng nghẹn: “Cậu nói gì thế hả? Cậu không thể đi đâu được, một khi tớ còn ở đây!” Cô chống nạnh, mím môi nói giọng không cam chịu:
“Chúng ta phải đấu tranh giành lại công bằng, các cậu có nghe rõ không hả? Chúng ta phải đình công, xem họ có dám đuổi việc hết cả đám không, hừ.”
Tiếng râm ran hưởng ứng nhất loạt nổi lên.
Na vội can ngăn: “Đừng mà, mình xin cậu! Mỹ Hà, cậu không thể lôi kéo để mọi người liên lụy vì mình được. Nghe mình này, các cậu còn gia đình, người thân, không thể vì mình mà làm chuyện dại dột được. Nếu không nghe, mình sẽ giận đó.”
Sau một hồi khuyên giải các cô gái cũng đành ngậm ngùi cam chịu, họ chia tay trong sự lưu luyến bồi hồi. Đã bao tháng ngày cùng làm việc, cùng vui đùa, cùng san sẻ mọi điều. Giờ phải chia xa trong lòng ai cũng ngập tràn nỗi buồn.
***
Nếu là trước đây có lẽ Vĩnh Uy sẽ không bao giờ đặt chân vào nơi nào đó mà anh chứng kiến chuyện thị phi như vậy. Nhưng không hiểu sao anh vẫn đến quán bánh ngọt café này, tự hỏi lòng rằng mình cần một nơi yên tĩnh và thanh lịch nhưng có vẻ như nơi đây không giống như thế. Vậy sao mình vẫn đến đây? Có lẽ là vì cô nàng kia chăng? Phải rồi, anh muốn biết sau sự việc đó cô ấy sẽ ra sao.
Đến đây anh mới biết Lệ Na đã bị cho thôi việc, bỗng nhiên anh cảm nhận không gian xung quanh không còn vẻ dễ chịu, thanh khiết nữa. Nắng xuyên qua tấm trần kính trở nên bức bối, quang cảnh vắng vẻ đến đơn điệu.
Anh ngồi suy tư một hồi mà không thấy tâm trạng khá hơn bèn trả tiền và rời đi, tự nhủ rằng sẽ không bước chân vào nơi này lần nữa…
**<>
Lệ Na trằn trọc suốt canh thâu, cô không thể chợp mắt. Những ý nghĩ cứ len lỏi bám riết không rời, hết quay bên này rồi bên kia khiến vú Lan bực mình gắt:
“Con không để ai ngủ hả? Biết mấy giờ rồi không?”
Na kéo tay vú ngồi dậy. “Vú dậy, dậy ngay! Con muốn bàn chuyện.”
“Ôi trời con nhỏ này, đêm hôm thế này bắt vú dậy nói chuyện.” Vú Lan che miệng ngái ngủ.
“Chúng ta mở cửa hàng bánh đi!”
“Con có biết bây giờ thuê được địa điểm cũng khó lắm không? Chúng ta có được bao nhiêu vốn đâu. Hơn nữa tay nghề làm bánh của con chả ra đâu vào đâu.”
“Chẳng phải tay nghề của vú rất khá sao, về vốn thì chúng ta đã tích được một khoản kha khá rồi. Ngày mai con sẽ đi tìm địa điểm.”
“Ôi giời, thôi có chuyện gì mai hẵng tính. Ngủ đi!” Nói rồi bà nằm lại và chìm ngay vào giấc mộng đang dở.
Lệ Na vẫn ngồi đó phác thảo ra những kế hoạch cho tương lai, cô cứ vẽ bằng trí tưởng tượng ra bao nhiêu mộng đẹp.
***
Chiếc xe lăn bánh chậm rãi trên đường, Vĩnh Uy tựa cằm lên cánh tay chống trên thành cửa xe, ánh nhìn hờ hững lướt qua khung cảnh đường phố. Qua một con đường với những cửa hiệu ăn nhanh san sát, hai bên đường là những hàng cây Xà Cừ nối dài, anh chợt nhìn thấy cô gái có dáng người gầy bé mảnh khảnh, cô đi dọc theo vỉa hè và nhìn ngắm các cửa hiệu.
Anh chú ý theo sát cô với thắc mắc không biết cô ta định làm gì, có lẽ là tìm việc làm chăng. Lệ Na đứng im trước một cửa hiệu có treo tấm biển cần bán, cửa hiệu đó có một kiến trúc khá đẹp mắt với mặt tiền nửa cổ điển nửa hiện đại, rất trang nhã mà vẫn hợp thời. Ngay sau nó là một mặt hồ phẳng lặng, làn nước trong xanh phản chiếu ánh mặt trời trông thật thơ mộng.
Na bước vào quán, nét mặt tươi tắn thể hiện quyết tâm cao độ. Còn anh vẫn ngồi lặng im trên xe đỗ cách đó không xa.
Một khoảng thời gian khá lâu trôi qua, Lệ Na bước từ quán ra với nỗi thất vọng tràn trề in hằn trên nét mặt, cô cúi đầu bước đi trong tâm tư mênh mang, vô định.<>
Khi bóng hình cô đã khuất dạng, anh mới mở cửa xe bước xuống. Vào trong quán Uy nhìn thấy một người đàn ông đang ghi chép sổ sách ở quầy bar. Hóa ra đây là một quán trà cổ điển, không gian ngập màu xanh thích mắt, gió từ hồ thổi tới mang theo hương vị trong lành dịu dàng và tươi mới khiến bất cứ ai bước vào đây cũng tìm được cảm giác thư thái cho tâm hồn.
**
Na cúp máy di động lại, cô cứ im lặng một lúc thật lâu khiến vú Lan sốt ruột khi không hiểu ai vừa gọi đến và có chuyện gì.
“Sao? Ai gọi mà thần người ra thế?”
Na vội bật người dậy, miệng hét vang sung sướng: “Zeeeeee, aaaaa aaaaaa…” chân tay thì múa may quay cuồng, “Là lá la, là lá la!”
Bé Bin thấy mẹ như vậy cũng thích chí nhảy lên cười khanh khách.
Vú Lan đưa tay chặn ngực. “Ôi trời con bị gì vậy? Sao bỗng dưng hóa điên lên thế kia?”
“Yaahh! Vú có biết không hả, ông chú ở quán trà mà lúc sáng con gặp. Ông ấy đã đồng ý cho chúng ta thuê lại với giá thấp rồi. Lại còn có thể trả góp để mua lại nữa chứ. Ôi hạnh phúc quá đi!!!” Na không thể ngừng cười, đã lâu rồi cô chưa thấy vui như hôm nay.
“Nhưng mà vú cứ thấy sao sao ấy, theo con nói thì chỗ đó rất tốt cớ gì họ lại phải bán đi? Giờ lại còn cho thuê với giá như cho không.”
“Thì con đã nói rồi, ông ấy sắp theo con trai ra nước ngoài định cư. Thấy không cần thiết nên bán đi. Có lẽ là thấy chúng ta nhiệt tình nên ông ta chiếu cố cho, trên đời này thiếu gì người tốt. Vú đừng có lo lắng thái quá.”<>
Nhấc thằng bé con trên tay Na xoay một vòng thật mạnh. Tiếng cười đùa của hai mẹ con vang lên giòn tan trong màn đêm tĩnh mịch.
Với Lệ Na cô vẫn không thể quen được với sự xuất hiện thường xuyên hơn của anh ta, không thể quen được với ý nghĩ cha của con cô đang ngồi kia, bình thản và điềm tĩnh như anh ta vẫn vậy. Anh ta đâu có hiểu được rằng đối lập với tâm trạng thản nhiên kia thì trong lòng cô như dậy sóng. Thà rằng cứ như trước đây, cô vẫn sống cuộc đời của riêng mình, mỗi người một khoảnh trời riêng xa lạ. Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn, cô sẽ không cảm thấy khó thở, tức ngực như bây giờ.
Na cũng không thể hiểu vì sao mỗi khi anh ta đến thì quán khá vắng, vẻ như anh ta ở đâu thì nơi đó cũng bình lặng, yên ả. Không có những ồn ào, xô bồ quen thuộc. Cô hy vọng khi anh ta ở đây thì quán có thật nhiều khách để cô có thể gạt đi sự phân tâm.
Một buổi chiều muộn Uy đến quán sau giờ làm việc, hy vọng có thể gặp lại nhóc Bin, mới gặp lần đầu anh đã thấy rất mến nó. Nhưng sau sự việc hôm đó không thấy cô ta đem thằng bé đến đây nữa. Hôm nay anh chỉ gọi một cốc nước quả bình thường, sau lần ăn bánh sữa ấy họ chỉ mang đến cho anh những loại bánh sữa không có gì quá đặc biệt, chẳng còn những cảm xúc khuấy động mãnh liệt trong đó nên anh chẳng gọi đến lần thứ hai.
Một người phụ nữ ăn mặc chải chuốt bước vào quán, cô ta đeo cặp kính râm che đi đôi mắt vằn đỏ. Tiến đến và ngồi xuống chiếc bàn có người đàn ông đã chờ ở đó khá lâu, anh ta gọi cho người vừa đến một cốc nước giống mình.
Lệ Na nâng khay đến sát bên người khách mới đến đúng lúc cô ta đang tranh luận gay gắt với người đàn ông cùng bàn. Cánh tay cô ta khua lên chạm vào chiếc khay, Na cầm không chắc khiến nó đổ nghiêng một bên. Cốc nước cam theo đà nghiêng đổ tràn ướt đẫm lên người phụ nữ đó.
Na vội rút chiếc khăn trắng cài trên ngực áo đồng phục cuống quýt lau cho cô ta. “Xin lỗi chị, tôi xin lỗi!”
“Làm ăn thế hả?” Người phụ nữ hét lên, cô ta đứng bật dậy. Đôi mắt long lên giận dữ, cánh tay vung mạnh. “Bốp” tiếng vang khô khốc, ớn lạnh vang vọng khắp sảnh, tất cả mọi người đều sững sờ.
Người đàn ông đứng lên. “Kìa em làm gì vậy!”
Na ôm lấy khuôn mặt rát bỏng vì đau, tâm trí ong ong quay cuồng rồi trở nên bần thần đến chết lặng. Nỗi tức giận lan nhanh khiến đôi vai gầy của cô run lên. Mình đã làm gì sai chứ, mà phải chịu ấm ức như vậy? Kìm nén, kìm nén lại. Na cố dặn mình phải lắng nỗi đau này xuống nhưng sao khó quá. Khóe mắt nhòe mờ trong sự tổn thương vô hạn. Và ánh mắt Vĩnh Uy lướt qua tầm nhìn ấy của cô. Trước mặt người ấy nỗi ê chề dường như lớn gấp bội, cô không hề muốn mình trở nên thảm hại trước mặt anh ta.
Na với bàn tay run run cầm lên ly nước của người đàn ông kia... và hất mạnh lên mặt người đàn bà vừa đánh cô. Thứ nước cam vàng sánh đặc chảy ròng từ trên đầu cô ta xuống, tràn vào đôi mắt trợn tròn sửng sốt.
Lệ Na hét lên bất cần, nước mắt đã dâng ngập khóe mắt: “Tôi đã làm gì sai hả? Tôi đã làm gì sai?” Giọng lạc đi: “Đến ba tôi còn chưa đánh tôi bao giờ, cô có quyền gì chứ?” Cô gạt nước mắt, lao nhanh ra phía cửa, hòa mình vào mảng sẫm hoàng hôn ngoài kia, bỏ lại sau lưng những ánh mắt ngỡ ngàng pha lẫn thương hại, bỏ lại sau lưng bao nỗi niềm uất nghẹn, bỏ lại hết… Cô không thể đối mặt nữa.
Vĩnh Uy sau một khoảng lặng dài, anh vội đuổi theo Lệ Na. Nhưng hai bên đường phố chật cứng người qua lại tầm tan sở, chẳng thấy cô đâu. Những dòng người hối hả chen chúc qua lại, những mảng màu sắc cứ lẫn lộn rồi chìm nghỉm trong ráng chiều rực đỏ.
Ngồi trên ghế đá công viên, Na cứ để mặc cho những giọt nước mắt thánh thót rơi, hòa lẫn vào đám lá rụng phủ dày như những lớp thảm. Cô để thả trôi hết những cảm xúc kìm nén bấy lâu, tiếng khóc cứ nức nở và vang vọng đầy thương tâm hơn. Ánh chiều nhuộm vàng lên thân hình bé nhỏ, trông cô đơn và hoang hoải biết bao.
“Này cô bé! Sao lại khóc?”
Cùng với tiếng nói là một bàn tay đưa đến cho cô một chiếc khăn gấp vuông trắng tinh. Na ngước lên và ngạc nhiên khi nhận ra đó là bác sĩ Duy Khang, người mà cô mang ơn nhưng chưa biết báo đáp thế nào.
Ánh mắt Duy Khang cũng ngạc nhiên và chợt lấp lánh khi nhận ra cô. “Hóa ra là cô! Chúng ta thật có duyên.”
Lệ Na vội vã gạt mạnh những giọt nước mắt, cô ngượng ngùng khi bị bắt gặp trong tình cảnh này. “Sao anh lại ở đây ạ?”
“Tôi vừa xong ca mổ, muốn tản bộ một chút cho thư giãn đầu óc. Tôi phải hỏi cô câu ấy mới đúng. Sao cô lại ngồi khóc ở đây?”
Cô lắc mạnh đầu, cô nhoẻn cười: “Không có gì đâu ạ!”
“Lại còn nói không có gì, khóc sưng hết mắt rồi nè!” Anh dùng chiếc khăn trên tay thấm nhẹ lên mắt cô.
Lệ Na ngại ngần tránh khẽ, đón lấy chiếc khăn. “Cảm ơn anh!”
Anh ngồi xuống bên cô nhẹ nhàng an ủi, khuyên cô đừng giữ chuyện buồn trong lòng, hãy cởi mở để tâm hồn được thanh thản nhẹ nhàng hơn. Hai người cứ ngồi như vậy trên chiếc ghế đá, giữa công viên thênh thang lộng gió trời chiều.
Nước mắt đã được gió hong khô, tâm tư Na trở lại bình lặng như cơn sóng mênh mang lặng lẽ sau cơn bão dữ dội, nỗi niềm cứ được trút ra theo hơi thở trống vắng mệt mỏi: “Từ ngày ba em ra đi, em mới hiểu thế nào là cuộc đời. Không phải lúc nào ta cũng đi trên con đường trải đầy hoa hồng, có những khi vì số mệnh hay vì lối sống sai lầm của bản thân mà cuộc đời ta lại rẽ ngang, phải sống và bước tiếp trên lối mòn chông gai, trắc trở. Đã năm năm rồi. Mỗi ngày em cứ tự nhủ rằng phải cố gắng nhiều hơn, cố gắng đối mặt với cuộc sống thực tại đầy khó khăn và vất vả. Sống không chỉ cho riêng mình, mà sống vì con… vì những người thân yêu còn lại của mình…”
“Những tháng ngày qua, em đã học được rất nhiều điều. Có những khi phải chịu sự dè bỉu khinh khi, nhiều tổn thương uất ức. Nhưng em vẫn coi như đó là gió thoảng qua, vẫn kiên định mà đối mặt với tất cả. Em tưởng như vậy là mình đã trưởng thành hơn rồi…”
Duy Khang lặng im nghe những lời tâm sự của Lệ Na, trong anh ngập tràn sự cảm thông sâu sắc với cô gái nghị lực này và xen vào đó là một chút gì đấy bâng khuâng, hụt hẫng. Cô ấy đã có con rồi sao…
“Em đã tưởng thế đấy, nghĩ mình đủ mạnh mẽ, để đương đầu với bất cứ thứ giông tố nào ập đến nữa… nhưng hóa ra không phải vậy… vẫn mất bình tĩnh, vẫn không thể nín nhịn, vẫn… Em thật ngốc mà.”
“Đừng lo lắng gì cả,” anh đặt một bàn tay lên vai cô. “Nghe này! Mọi việc rồi sẽ ổn cả thôi. Anh hy vọng có thể giúp được em nếu em có bất cứ khó khăn gì, được không?”
Lệ Na bật cười: “Anh thật tốt bụng, anh lắng nghe nỗi lòng của em từ nãy đến giờ mà không cảm thấy nhàm chán là em đã rất cảm kích rồi.”
Anh mỉm cười thật hiền, nụ cười ấm áp đầy sự quan tâm chia sẻ.
Mây vẫn lặng lẽ trôi, lá vẫn rơi, gió vẫn thổi. Dòng người vẫn quay cuồng với cuộc sống trong khoảnh khắc giao nhau giữa ngày và đêm. Lệ Na thấy lòng lắng dịu khi mỗi phút giây trôi qua, nỗi buồn nào rồi cũng qua, điều quan trọng là cần vững tâm để đối mặt với gian nan phía trước.
**
Đối mặt với sự khắt khe, nghiêm túc từ ông quản lý Na không biết làm sao để có thể xin họ cho cô thêm một cơ hội nữa, nếu mất việc ở đây cũng đồng nghĩa với việc gia đình cô sẽ đi vào ngõ cụt tăm tối. Thời buổi này tìm việc đâu có dễ. Hãi hùng với ý nghĩ không có việc làm, không kiếm ra tiền, cô khẩn khoản:
“Cháu sai rồi, chú bỏ qua cho cháu một lần này thôi. Cháu xin hứa sẽ không bao giờ tái phạm sự việc như vậy nữa.”
“Rất tiếc, chúng tôi không thể giữ cô lại được. Có nhân viên nào mà dám hất nước vào mặt khách? Cô đã làm mất đi hình ảnh của quán chúng ta rồi. Uy tín, danh dự đều bị cô làm hoen ố cả, liệu có ai còn muốn đến đây nữa. Thực sự tôi rất tiếc, cô là một nhân viên năng nổ, nhiệt tình. Nhưng…” ông quản lý có khuôn mặt khắc khổ chỉnh cặp kính trên sống mũi rồi ký roẹt vào tờ quyết định cho thôi việc và mức lương hoàn trả.
Vậy là hết thật rồi, cô không thể níu kéo được gì thêm nữa. Là do mình ngu ngốc, xốc nổi, phải nhận lãnh lấy hậu quả thôi, cô phải chấp nhận lấy những gì mình đã gây ra nhưng sao vẫn thấy xót xa và bất mãn thế này.
Mỹ Hà cùng các bạn đứng ở trước cửa phòng làm việc của người quản lý chờ xem kết cuộc ra sao, họ không khỏi lo lắng cho số phận của cô.
Thấy Lệ Na đi ra với bộ mặt nặng nề, thất vọng và tờ giấy trên tay họ cảm giác như cả khối đá to đổ sập trong lòng.
“Sao rồi? Ông ta có bỏ qua cho cậu không?”
“Nhất định không thể đuổi cậu được, thời gian qua cậu đã cống hiến bao nhiêu tâm sức vì cái nơi này.”
“Đúng vậy. Hơn nữa lỗi đâu phải do cậu.”
Mỗi người một câu đều tỏ rõ sự cảm thông với Na, cô thấy rất vui vì mọi người không quay lưng mình. “Các bạn, thời gian qua cảm ơn các bạn rất nhiều!” Cô nhìn khắp mọi người với sự xúc động chân thành từ tận đáy lòng. “Được làm bạn với mọi người đã là niềm hạnh phúc vô cùng to lớn đối với mình, mọi người ở lại làm việc tốt nhé! Dù sau này có ra sao, thời gian có thay đổi thế nào mình vẫn sẽ luôn nhớ đến các bạn và tình cảm tốt đẹp của chúng mình.”
Mỹ Hà hét lên để lấp đi tiếng nghẹn: “Cậu nói gì thế hả? Cậu không thể đi đâu được, một khi tớ còn ở đây!” Cô chống nạnh, mím môi nói giọng không cam chịu:
“Chúng ta phải đấu tranh giành lại công bằng, các cậu có nghe rõ không hả? Chúng ta phải đình công, xem họ có dám đuổi việc hết cả đám không, hừ.”
Tiếng râm ran hưởng ứng nhất loạt nổi lên.
Na vội can ngăn: “Đừng mà, mình xin cậu! Mỹ Hà, cậu không thể lôi kéo để mọi người liên lụy vì mình được. Nghe mình này, các cậu còn gia đình, người thân, không thể vì mình mà làm chuyện dại dột được. Nếu không nghe, mình sẽ giận đó.”
Sau một hồi khuyên giải các cô gái cũng đành ngậm ngùi cam chịu, họ chia tay trong sự lưu luyến bồi hồi. Đã bao tháng ngày cùng làm việc, cùng vui đùa, cùng san sẻ mọi điều. Giờ phải chia xa trong lòng ai cũng ngập tràn nỗi buồn.
***
Nếu là trước đây có lẽ Vĩnh Uy sẽ không bao giờ đặt chân vào nơi nào đó mà anh chứng kiến chuyện thị phi như vậy. Nhưng không hiểu sao anh vẫn đến quán bánh ngọt café này, tự hỏi lòng rằng mình cần một nơi yên tĩnh và thanh lịch nhưng có vẻ như nơi đây không giống như thế. Vậy sao mình vẫn đến đây? Có lẽ là vì cô nàng kia chăng? Phải rồi, anh muốn biết sau sự việc đó cô ấy sẽ ra sao.
Đến đây anh mới biết Lệ Na đã bị cho thôi việc, bỗng nhiên anh cảm nhận không gian xung quanh không còn vẻ dễ chịu, thanh khiết nữa. Nắng xuyên qua tấm trần kính trở nên bức bối, quang cảnh vắng vẻ đến đơn điệu.
Anh ngồi suy tư một hồi mà không thấy tâm trạng khá hơn bèn trả tiền và rời đi, tự nhủ rằng sẽ không bước chân vào nơi này lần nữa…
**<>
Lệ Na trằn trọc suốt canh thâu, cô không thể chợp mắt. Những ý nghĩ cứ len lỏi bám riết không rời, hết quay bên này rồi bên kia khiến vú Lan bực mình gắt:
“Con không để ai ngủ hả? Biết mấy giờ rồi không?”
Na kéo tay vú ngồi dậy. “Vú dậy, dậy ngay! Con muốn bàn chuyện.”
“Ôi trời con nhỏ này, đêm hôm thế này bắt vú dậy nói chuyện.” Vú Lan che miệng ngái ngủ.
“Chúng ta mở cửa hàng bánh đi!”
“Con có biết bây giờ thuê được địa điểm cũng khó lắm không? Chúng ta có được bao nhiêu vốn đâu. Hơn nữa tay nghề làm bánh của con chả ra đâu vào đâu.”
“Chẳng phải tay nghề của vú rất khá sao, về vốn thì chúng ta đã tích được một khoản kha khá rồi. Ngày mai con sẽ đi tìm địa điểm.”
“Ôi giời, thôi có chuyện gì mai hẵng tính. Ngủ đi!” Nói rồi bà nằm lại và chìm ngay vào giấc mộng đang dở.
Lệ Na vẫn ngồi đó phác thảo ra những kế hoạch cho tương lai, cô cứ vẽ bằng trí tưởng tượng ra bao nhiêu mộng đẹp.
***
Chiếc xe lăn bánh chậm rãi trên đường, Vĩnh Uy tựa cằm lên cánh tay chống trên thành cửa xe, ánh nhìn hờ hững lướt qua khung cảnh đường phố. Qua một con đường với những cửa hiệu ăn nhanh san sát, hai bên đường là những hàng cây Xà Cừ nối dài, anh chợt nhìn thấy cô gái có dáng người gầy bé mảnh khảnh, cô đi dọc theo vỉa hè và nhìn ngắm các cửa hiệu.
Anh chú ý theo sát cô với thắc mắc không biết cô ta định làm gì, có lẽ là tìm việc làm chăng. Lệ Na đứng im trước một cửa hiệu có treo tấm biển cần bán, cửa hiệu đó có một kiến trúc khá đẹp mắt với mặt tiền nửa cổ điển nửa hiện đại, rất trang nhã mà vẫn hợp thời. Ngay sau nó là một mặt hồ phẳng lặng, làn nước trong xanh phản chiếu ánh mặt trời trông thật thơ mộng.
Na bước vào quán, nét mặt tươi tắn thể hiện quyết tâm cao độ. Còn anh vẫn ngồi lặng im trên xe đỗ cách đó không xa.
Một khoảng thời gian khá lâu trôi qua, Lệ Na bước từ quán ra với nỗi thất vọng tràn trề in hằn trên nét mặt, cô cúi đầu bước đi trong tâm tư mênh mang, vô định.<>
Khi bóng hình cô đã khuất dạng, anh mới mở cửa xe bước xuống. Vào trong quán Uy nhìn thấy một người đàn ông đang ghi chép sổ sách ở quầy bar. Hóa ra đây là một quán trà cổ điển, không gian ngập màu xanh thích mắt, gió từ hồ thổi tới mang theo hương vị trong lành dịu dàng và tươi mới khiến bất cứ ai bước vào đây cũng tìm được cảm giác thư thái cho tâm hồn.
**
Na cúp máy di động lại, cô cứ im lặng một lúc thật lâu khiến vú Lan sốt ruột khi không hiểu ai vừa gọi đến và có chuyện gì.
“Sao? Ai gọi mà thần người ra thế?”
Na vội bật người dậy, miệng hét vang sung sướng: “Zeeeeee, aaaaa aaaaaa…” chân tay thì múa may quay cuồng, “Là lá la, là lá la!”
Bé Bin thấy mẹ như vậy cũng thích chí nhảy lên cười khanh khách.
Vú Lan đưa tay chặn ngực. “Ôi trời con bị gì vậy? Sao bỗng dưng hóa điên lên thế kia?”
“Yaahh! Vú có biết không hả, ông chú ở quán trà mà lúc sáng con gặp. Ông ấy đã đồng ý cho chúng ta thuê lại với giá thấp rồi. Lại còn có thể trả góp để mua lại nữa chứ. Ôi hạnh phúc quá đi!!!” Na không thể ngừng cười, đã lâu rồi cô chưa thấy vui như hôm nay.
“Nhưng mà vú cứ thấy sao sao ấy, theo con nói thì chỗ đó rất tốt cớ gì họ lại phải bán đi? Giờ lại còn cho thuê với giá như cho không.”
“Thì con đã nói rồi, ông ấy sắp theo con trai ra nước ngoài định cư. Thấy không cần thiết nên bán đi. Có lẽ là thấy chúng ta nhiệt tình nên ông ta chiếu cố cho, trên đời này thiếu gì người tốt. Vú đừng có lo lắng thái quá.”<>
Nhấc thằng bé con trên tay Na xoay một vòng thật mạnh. Tiếng cười đùa của hai mẹ con vang lên giòn tan trong màn đêm tĩnh mịch.
/34
|