Er­agon – Cậu Bé Cưỡi Rồng Full 4 Tập

Chương 46: Tiết lộ một con đường

/240


Mệt mỏi và tiều tụy, nhưng với những nụ cười đắc thắng, họ quây quần bên ánh lửa chúc mừng nhau. Saphi­ra sảng khoái hí vang, làm hai anh ngựa giật thót mình. Nhìn ngọn lửa, Er­agon cảm thấy hãnh diện đã vượt qua sáu chục dặm đường đầy gi­an khổ trong chỉ năm ngày. Một thành quả thật ấn tượng, ngay cả một Kỵ Sĩ cũng phải thường xuyên thay ngựa.

Ý nghĩ đã ra khỏi đất nước thật lạ lùng với nó. Nó đã sinh ra và sống ở đó, cả đời dưới sự thống trị của Gal­ba­torix, mất bạn bè thân thiết, gia đình vì bàn tay của bầy tôi nhà vua và bản thân nó suýt chết nhiều lần cũng trên mảnh đất đó. Vậy mà bây giờ Er­agon đang được tự do! Nó và Saphi­ra không còn phải lẩn trốn tụi lính, tránh né những làng mạc, thành phố. Đó là một nỗi cay đắng ngọt ngào, đã phải trả giá bằng sự mất mát cả thế giới của nó.

Nhìn những ngôi sao trên bầu trời, nó nghĩ đến việc xây dựng một chỗ ở nơi hoang vắng, để không bao giờ trở lại nơi nó đã chứng kiến quá nhiều tội ác của Gal­ba­torix, từ giết người, đến mua bán nô lệ. Nhưng còn mối thù phải trả cho cái chết của cậu Gar­row và ông Brom. Và còn trách nhiệm của một Kỵ Sĩ, nó phải giúp đỡ những con người không đủ sức chống lại sự áp bức của Gal­ba­torix.

Er­agon thở dài quay nhìn nàng tiên đang nằm bên Saphi­ra. Rồi một ý tưởng chợt đến: nó có thể “nghe” được tư tưởng người và vật, điều nó thường sử dụng với Saphi­ra. Nó cũng vẫn còn nhớ lời khuyên của ông già, đừng xâm nhập vào tư tưởng người khác nếu không thật sự cần thiết. Sau lần không chạm nổi vào tư tưởng Murtagh, nó đã ráng không áp dụng việc này nữa.

Tuy nhiên, lúc này nó tự hỏi, mình có thể liên lạc được với nàng tiên đang hôn mê không? Mình sẽ thử tìm hiểu vì sao nàng ở mãi trong tình trạng này. Nhưng nếu nàng tỉnh lại, nàng có tha thứ cho ta sự xâm phạm này không...? Dù tha thứ hay không, mình phải thử, không thể để nàng mãi trong tình trạng như thế này.

Không nói gì cho Murtagh và Saphi­ra biết ý định của mình, Er­agon quì xuống và đặt bàn tay lên trán nàng.

Nó nhắm mắt thả tư tưởng lần mò vào ý nghĩ của nàng. Thật dễ dàng, Er­agon cảm thấy tư tưởng nàng sáng sủa, trong veo như một tiếng chuông pha lê ngân lên. Thình lình một con dao lạnh buốt đi thẳng vào tâm trí nó. Hai mắt nó như nổ tung với muôn vàn màu sắc. Nó cố rút lui nhưng như có một cái kềm sắt ghì chặt lại.

Er­agon dùng mọi phương pháp để đề phòng. Mũi dao lạnh ngắt lại đâm mạnh vào tâm trí nó thêm. Một tấm màn bao phủ tư tưởng nó từ mọi hướng. Một sức mạnh phi thường chầm chậm vắt sự sống ra khỏi hình hài nó từng chút một, mặc dù nó chống trả, không chịu đầu hàng.

Nàng xiết thêm gọng kìm, như muốn làm nó lụi tàn như một ngọn nến. Er­agon tuyệt vọng la lên bằng cổ ngữ: “Eka ái fricai un Shur'tu­gal!”. Tôi là Kỵ Sĩ và là bạn.

Sức xiết không giảm, chỉ ngừng lại. Và từ tư tưởng nàng phát ra sự ngạc nhiên. Một thoáng sau là sự nghi ngờ. Nhưng nó biết nàng sẽ tin, nó không thể dối trá khi dùng cổ ngữ. Tuy nhiên, như lời ông Brom, thần tiên có những cách nói để đối phương không biết được hết tư tưởng mình. Nhưng Er­agon hy vọng có thể vì tò mò, nàng sẽ buông tha cho nó.

Đúng vậy. Sức ép lên nó và rào cản quanh nàng giảm xuống. Nàng ngập ngừng để hai luồng tư tưởng gặp nhau, giống như hai con thú hoang gặp nhau lần đầu. Er­agon cảm thấy rùng mình vì lạnh. Tư tưởng nàng thật dị thường. Mạnh mẽ và bao la. Đầy ắp những ký ức từ vô vàn năm trước. Những sự kiện lịch sử của giống nòi nàng làm Er­agon sợ hãi đến rúm người. Tuy nhiên tất cả cảm giác đó lại sáng lên một nhan sắc dịu dàng, hoang dại, hóa thân thành con người nàng.

“Tên ngươi là gì?”

Nàng nói cổ ngữ, giọng ngoại lai, lo âu, âm thầm tuyệt vọng.

“Er­agon. Còn nàng?”

Tiềm thức nàng thu hút nó gần gũi hơn vào từng mạch máu. Tim nó nhói đau. Vì lần đầu tiên nó hiểu sự hấp hối của một thần tiên. Họ là những sinh vật của phép thuật, không bị ràng buộc bởi luật sinh tử của con người, rồng hay những loài vật khác.

“....Arya. Tại sao ngươi có thể liên lạc với ta bằng cách này? Ta vẫn đang ở trong ngục của triều đình, phải không?”

“Không, nàng đã được tự do. Tôi cũng bị gi­am tại Gil'ead như nàng. Tôi đào thoát và cứu nàng ra. Từ đó, suốt năm ngày qua, chúng ta đã vượt qua sa mạc Hadarac và bây giờ đang cắm trại tại núi Be­or. Nàng không hề cử động hay nói một lời nào.”

“À, thì ra ta bị tù tại Gil'ead. Ta biết vết thương đã được chữa trị. Nhưng ta không hiểu vì sao. Cứ ngỡ chúng cứu chữa để tra khảo tiếp. Bây giờ ta mới biết là ngươi. Trong thời gi­an bi bắt, chúng bắt ta phải uống một lọai thuốc độc hiếm có, là Skil­na Brag, để tiêu hủy sức lức ta. Mỗi buổi sáng chúng lại ép ta phải uống một thứ thuốc giải liều thuốc độc của ngày hôm trước. Không có thuốc đó, ta sẽ chết trong vòng vài giờ. Đó là lý do vì sao ta nằm trong trạng thái xuất thần như vậy....cách này làm cho thuốc độc Skil­na Brag chậm phát tán, nhưng không hết hẳn được. Ta....tỉnh dậy với ý định chấm dứt đời mình và từ chối Gal­ba­torix, nhưng ta đã không làm vậy vì hy vọng ngươi là một đồng minh.”

“Nàng có thể giữ trạng thái xuất thần này được bao lâu?”

“Trong nhiều tuần, nhưng ta e rằng thời gi­an không còn nhiều nữa. Giấc ngủ đông này không ngăn được cái chết mãi. Chỉ trừ khi ta có được thuốc giải. Ba bốn ngày nữa thôi, thuốc độc sẽ hạ gục ta.”

“Có thể tìm thuốc giải ở đâu?”

“Ngoài triều đình, chỉ hai nơi có: người của ta và Var­den. Nhưng nơi chúng ta, rồng cũng không bay tới được.”

“Còn Var­den? Chúng tôi sẽ đưa nàng thẳng tới chỗ họ, nếu tôi biết họ ở đâu.”

“Ta sẽ cho ngươi biết. Nhưng ngươi phải hứa không bao giờ được tiết lộ cho Gal­ba­torix, hoặc những kẻ phục vụ lão biết nơi ở của họ. Ngoài ra, ngươi phải thề không được lừa dối ta và có ý định làm hại thần tiên, người lùn, Var­den và loài rồng.”

Những yêu cầu của Arya quá đơn giản, ngoại trừ có sự ẩn ý trong cổ ngữ. Er­agon biết nàng muốn nó đem cả mạng sống ra thề. Một khi đã tuyên thệ, không bao giờ được phản lại những lời thề đó. Er­agon cảm thấy một gánh nặng đè lên vai khi cất lời tuyên thệ.

Ngay sau đó, những hình ảnh chóng mặt thình lình loáng thoáng trong trí nó. Nó thấy mình đang phi ngựa dọc núi Be­or, tiến xa về hướng đông nhiều dặm. Er­agon cố sức nhớ những lộ trình, trong khi núi đồi vùn vụt lướt qua. Rồi nó hướng về nam, vẫn men dọc dãy núi. Tất cả thoắt thay đổi, nó tiến vào con đường mòn nhỏ hẹp, uốn mình trong thung lũng. Con đường đưa nó xuyên qua rặng núi, đến một thác nước đổ ầm ầm xuống một cái hố sâu thăm thẳm.

Khi những hình ảnh đó mờ và tắt hẳn, Arya bảo: “Ngươi đừng nản lòng vì đường xa. Khi tới hồ Kóstha-​mér­na cuối dòng sông Răng Gấu, hãy dùng một cục đá, đập vào sườn vực kế bên thác nước, rồi kêu lên: ”Ái var­den abr du Shur'tu­gals ga­ta van­ta.“ Ngươi sẽ bị thử thách, nhưng đừng lùi bước trước bất cứ điều gì có vẻ hiểm nguy.”

“Tên thuốc giải độc là gì?”

“Bảo họ đưa cho ta Túinivor's Nec­tar. Bây giờ ngươi hãy để ta yên. Ta đã hao tổn năng lượng qua nhiều rồi. Đừng liên lạc chuyện trò cùng ta nữa, trừ khi không còn hy vọng nào để tìm gặp Var­den. Tạm biệt Er­agon, chàng Kỵ Sĩ Rồng, sinh mạng ta đặt trong tay ngươi đó.”

Er­agon rùng mình, mở mắt. Murtagh và Saphi­ra ngồi hai bên lo lắng nhìn. Murtagh hỏi:

- Cậu không sao chứ? Cậu quì gối lặng im cả mười lăm phút rồi.

Saphi­ra nói thêm: “Mà anh lại còn nhăn nhó đau khổ nữa.”

Er­agon đứng dậy nói:

- Mình vứa nói chuyện với Arya.

Murtagh cau mày như muốn hỏi nó có bị khùng không. Er­agon cắt nghĩa:

- Đó là tên cô ấy.

Saphi­ra nóng nảy hỏi ngay: “Chuyện gì làm cô ấy đau đớn vậy?”

Er­agon kể lại mọi chuyện. Murtagh hỏi:

- Từ đây tới chỗ Var­den có xa không?

- Tôi không biết chắc, cứ như những gì cô ấy cho tôi thấy, thì xa hơn từ đây tới Gil'ead.

Murtagh tức giận hỏi:

- Vậy mà chúng ta phải vượt qua chặng đường đó chỉ trong ba bốn ngày sao? Với lộ trình ngắn hơn, ta đã phải mất năm ngày. Cậu tính làm gì vậy? Giết chết hết mấy con ngựa à? Chúng đã kiệt sức quá rồi.

- Nhưng nếu chúng ta không làm thì Arya sẽ chết. Nếu ngựa không đi nổi, tôi và Arya sẽ bay trước với Saphi­ra. Ít ra cũng kịp gặp Var­den để lấy thuốc cho cô ấy. Cậu sẽ tới đó gặp tụi này mấy ngày sau vậy.

- Đúng rồi. Thằng Murtagh này chỉ là đứa đóng yên cương, dắt ngựa thôi. Nhớ lại những gì tôi đã làm cho đến hôm nay cũng không đến nỗi tồi. Ồ, cũng đừng quên, tụi lính triều đình đổ ra truy lùng tôi, cũng chỉ vì cậu không thể tự bảo vệ, nên tôi mới phải đi với cậu. Phải, tôi thấy mình chỉ là tên đầy tớ ngoan ngoãn, làm theo lệnh, chăn dắt ngựa ở hậu phương thôi.

Er­agon bàng hoàng vì những lời nói bất ngờ, giọng đầy cay độc của Murtagh.

- Anh làm sao vậy? Tôi rất biết ơn vì những gì anh đã làm. Chẳng có lý do gì làm anh có thể giận tôi. Tôi không năn nỉ anh theo tôi hay giải cứu tôi khỏi Gil'ead. Chính anh tự ý làm. Tôi có bắt buộc anh điều gì đâu.

- Ôi, chẳng thật lòng chút xíu nào. Làm sao tôi không cứu cậu khỏi tay tụi Ra'zac được? Sau đó, mặc xác cậu trong nhà tù Gil'ead, lương tâm tôi có yên ổn được không? Vấn đề là chính cậu.....

Anh ta xô mạnh ngực Er­agon:

- Chính cậu, cậu hoàn toàn không đủ khả năng, cậu bắt mọi người phải áy náy, bận tâm lo cho cậu.

Những lời nói làm chạm tự ái Er­agon, vì nó thấy cũng có một phần sự thật. Nó hét toáng lên:

- Đừng đụng vào tôi.

- Cậu làm gì nào? Đánh tớ chắc?

Anh ta lại xô mạnh Er­agon. Nó nắm lấy tay Murtagh, một tay thoi ngay bụng anh ta. Murtagh gập người, tóat mồ hôi. Hai người cuốn lấy nhau, thoi, đạp. Er­agon vung cú đá, Murtagh né kịp. Nó đá trúng đống lửa, tàn lửa bay tung lên không. Er­agon tới tấp vung những cú đá dưới ngực Murtagh. Murtagh vội lộn nhào qua đầu nó. Rồi cả hai vùng đứng lên, hồng hộc thở, sửa soạn nhào vào nhau. Saphi­ra gầm lên, quất cái đuôi to đùng chình ình ngăn giữa hai người. Er­agon định phóng qua đuôi ả, nhưng bị những cái vuốt nhọn hoắt kẹp chặt, nâng bổng thân hình nó khỏi mặt đất. “Đủ rồi!”

Er­agon tức tối vùng vẫy, rồi thấy bên chân kia của Saphi­ra, Murtagh cũng đang bị “cô em bé nhỏ” của nó quặp cứng. Saphi­ra ghé sát mặt Er­agon: “Hai anh không biết điều chút nào, đánh nhau như hai con chó đói dành xương như thế, thử hỏi ông Brom sẽ nói gì?”

Nó đặt cả hai xuống đất nhưng vẫn giữ chặt trong móng vuốt. “Nào, bây giờ anh không muốn cả đêm phải nằm dưới chân em, hãy lịch sự hỏi anh Murtagh chuyện gì làm anh ấy phát khùng lên vậy. Bảo cho anh ấy biết, em không chịu nổi những chuyện nhục nhã do cả hai anh gây ra như thế đâu.”

Er­agon liếm máu trên môi, miễn cưỡng quay lại Murtagh. Anh quay đi, ngó trời, lạnh lùng hỏi:

- Sao? Ả không chịu buông tha à?

- Không, trừ khi chúng mình nói chuyện với nhau. Nó muốn tôi hỏi anh lý do gì làm anh nổi giận.

Murtagh tức giận nhìn con rồng ve vảy đuôi lắng nghe, gào lên:

- Tôi đã nói với cậu rồi: Tôi không muốn đến với phe Var­den.

Er­agon nhíu mày, chẳng lẽ chỉ có vậy thôi. Nó hỏi:

- Không muốn hay....không thể?

- Không muốn. Họ sẽ đòi hỏi tôi những điều mà tôi không đáp ứng được.

- Anh có lấy gì của họ không?

- Nếu vậy thì lại quá đơn giản.

- Vậy thì chuyện gì? Anh giết người hay lăng nhăng với đàn bà con gái của họ?

- Không. Tôi đã sinh ra....

Saphi­ra buông cả hai người ra, nhưng vẫn lom lom nhìn khi cả hai đứng dậy phủi bụi quần áo. Er­agon nói:

- Anh đang né trả lời đấy.

- Thì sao nào?

Nhưng rồi anh ta thở dài nói:

- Không phải vấn đề vì sao tôi lại ở trong hoàn cảnh này, nhưng tôi có thể cho cậu biết, Var­den không vui lòng đón nhận tôi, dù tôi có đem thủ cấp nhà vua đến cho họ. Ồ, đúng, có thể họ sẽ cho tôi tham gia, nhưng tin tưởng tôi, thì không bao giờ.

- Anh có thể cho tôi biết vì chuyện gì không? Tôi cũng từng làm những chuyện chẳng hay ho gì, nên không phán xét gì anh đâu.

- Không như những chuyện cậu nghĩ đâu. Tôi chưa từng làm gì để phải bị đối xử như vậy. Không...cái lỗi duy nhất của tôi đã tồn tại từ....

Anh thở dồn dập, run run nói:

- Cậu biết không, cha tôi là.....

Chợt Saphi­ra rít lên: “Trông kìa!”

Cả hai đều nhìn về phía tây theo nó. Mặt Murtagh tái nhợt:

- Ma quỉ ở khắp nơi thật mà!

Cách khoảng một dặm, men theo sườn núi, một đoàn người đang tiến về hướng đông. Hàng trăm người ngựa, vũ khí sáng ngời, kéo dài cả dặm. Một xe hai bánh màu đen, với cờ hiệu màu đỏ tía, do ngựa kéo dẫn đầu.

Er­agon mệt mỏi nói:

- Quân triều đình.

Saphi­ra rươn cổ nhìn: “Vậy là chúng đã phát hiện ra chúng ta.”

- Đúng là quân triều đình, nhưng là lũ quái vật Ur­gals, không phải người.

- Sao anh biết?

- Lá cờ hiệu kia là dấu hiệu riêng của thủ lĩnh Ur­gals. Nó là một con quái vật vô cùng tàn nhẫn.

- Anh gặp rồi?

- Một lần. Chỉ sơ sơ đủ để lãnh mấy vết sẹo này. Có thể lũ Ur­gals này không có sứ mạng truy lùng ta đâu. Nhưng tôi tin chắc chúng đã thấy chúng ta. Và con quái đầu đàn này không phải lọai buông tha một con rồng một khi nó đã phát hiện ra. Nhất là sau khi nó đã được nghe những chuyện xảy ra ở Gil'ead.

Er­agon vội vàng dập tắt lửa.

- Chuồn gấp thôi. Anh không muốn đến Var­den, nhưng tôi phải đưa Arya đến đó, nếu không nàng sẽ chết. Bây giờ mình thỏa thuận thế này: anh đi với tôi tới hồ Kóstha-​mé­na, rồi anh đi đường anh. Vì nếu mình chia tay ngay lúc này, Ur­gals sẽ theo dõi anh và anh phải một mình đương đầu với chúng sao?

- Được, nhưng nhớ là gần tới Var­den, ta chia tay.

Nghe nói, Er­agon bắt đầu nóng mặt, nhưng tụi quái vật đang đến gần, nó đành thu xếp hành trang vội vàng để lên đường. Saphi­ra bay vòng vòng trên không, hỏi: “Bay hướng nào đây?”

“Hướng đông, men theo núi.”

“Không biết tụi quái tới đây làm gì? Chắc để tấn công Var­den.”

“Như vậy ta càng phải tới sớm báo cho họ.”

Đêm xuống dần. Phía sau họ, lũ quái Ur­gals chìm vào bóng tối.


/240

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status