(Tác giả áp dụng phương pháp chuyển cảnh liên tiếp, mọi người chỉ cần nối ghép các tình huống thành một chuỗi sẽ hiểu được nội dung cả chương. Nếu có gì không hiểu thì hãy cmt ở phía dưới tác giả sẽ giải đáp thắc mắc. Vì phương pháp chuyển cảnh liên tiếp này là lần đầu sử dụng cho nên sẽ có sai sót mong mọi người góp ý nhiệt tình cho tác giả)
Tiếng chân dẫm lên trên vũng nước cạn vang lên một tiếng oang oang như thể đang đứng trong hang động sâu. Tiếng chân vẫn vang lên đều đều được một lúc thì dừng lại.
Đây là đâu?
Thiên Lam hoang mang ngước mắt nhìn xung quanh chỉ thấy một màn đêm xám xịt không rõ phương hướng. Nó quay ngang quay ngửa muốn tìm giải đáp thắc mắc rằng nó đang ở đâu. Theo phản xạ không điều kiện nó đưa một tay lên lần mò, vột rụt tay lại khi chạm vào thứ gì đó lạnh ngắt và ướt áp trong bóng đêm.
***
Chỗ này là chỗ nào?
Hồi chuông cảnh giác reo lên trong tâm trí của Vương Nguyên. Cậu thận trọng quan sát tứ phía nhưng hoàn toàn bất lực với bốn bức tường màu xám xịt này. Cúi xuống nhìn đôi chân cậu ở đâu còn khó chứ đừng có nói nhìn tới cái khác. Nhấc thử một chân lên liên nghe thấy tiếng nước thi nhau nhỏ xuống với đồng loại, cậu đặt chân xuống nhẹ liền nghe thấy tiếng nước bị động. Nhấc chân kia lên rồi hạ xuống tương tự.
Ngẩng đầu lọ mọ đưa một tay lên mò mẫn xem chạm vào được cái gì hay không nhưng đến khi chạm được cậu lại phải rụt lại tức khắc vì lạnh. Nhưng trên tay cậu cảm nhận được sự ẩm ướt ở đâu đó. Bỗng nhiên, màn đêm xám xịt ấy biến mất thay vào đó là một luồn sáng chói khiến cậu khó chịu đưa một tay che mắt và nhắm mắt lại. Luồn sáng xuyên qua kẽ tay hất lên mi mắt làm cậu vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng mờ ảo bên trong mi mắt.
(Tin trắc tới đây mọi người sẽ tìm ánh sáng và nhắm mắt lại. Có đúng không nào? ^^)
***
Cảm nhận được ánh sáng đã dịu đi và đôi mắt có thể thích ứng được Thiên Lam từ từ buông tay xuống mà chầm chậm mở mắt ra. Nhưng lại phải nhắm vào vì vẫn hoàn toàn chưa thích ứng với ánh sáng. Dần dần nó từ từ mở mắt ra liền thốt lên thích thú khi thấy phía trước là tiên cảnh.
Nơi đây chàn ngập rất nhiều màu sắc tươi sáng của tự nhiên. Như màu lam của trời, lục của đồi núi cây cối, đỏ của hoa và trái chín... Hàng cỏ dại mọc tươi tốt bên ven dòng suối được chảy mạnh từ núi cao trùng trùng ẩn ngọn sau lớp mây trắng bồng bềnh. Cây cối xanh tươi cùng bao hoa thơm quả ngọt mọc đầy dẫy y như cảnh đẹp thần tiên chỉ có trong phim hoạt hình. Sắc màu muôn nơi, lung linh huyền ảo.
***
Vương Nguyên nhìn xung quanh quan sát không hiểu sao lại thấy nơi này quen quen mà không hề nhớ ra mình gặp khi nào. Vô tình nhìn xuống chân mới biết được mình đang đứng trên thảm cỏ dại chứ không phải vũng nước gì đó khi còn đứng trong bóng tối. Cậu nở nụ cười đẹp mê hồn càng làm cho tiên cảnh thêm hữu tình tuyệt đẹp. Đôi mắt trời đêm quay sang tứ phía thu vào đôi đồng tử là bao cảnh đẹp xanh đỏ muôn màu ấy. Ánh sáng chiếu vào đôi con ngươi làm một chấm sáng nhỏ loé lên như vì sao lấp lánh trên trời cao. Bên tai nghe tiếng chim hót vang đầy ngọt ngào hoà cùng tiếng suối chảy êm tai cùng tiếng rì rào gió mát.
Vô tình cậu nhìn thấy cây cỏ bốn lá với bốn cánh to nhỏ đều nhau nghiêng mình mọc dưới tán cây khoai nước, từng hơi nước đọng trên chiếc lá nhỏ giọt trên lá cỏ bốn lá làm cây cỏ ấy rung mình tưởng chừng sẽ gẫy nhưng vẫn quật cường thẳng thân vươn lên. Với ý định sẽ bước tới ngắt đoá cỏ bốn lá ấy nhưng lại thôi, nó đã quật cường sống dưới tán cây khoai nước không lẽ cậu tàn nhẫn ngắt nó nên hay sao? Cậu lại nhớ tới loại cây cỏ bốn lá khác... Khẽ mỉm cười. Ngắt cây cỏ bốn lá ấy, khác nào gạt bỏ đi sự tồn tại của loại cây cỏ bốn lá kia???
***
Nghến chân lên cố với trái táo đỏ gần nhất nhưng với chiều cao mét 60 đội nốt mét 58 thì quả là cực khổ. Nhảy tưng tưng vài cái mà không với được trái táo đỏ ấy, Thiên Lam chép miệng tự nhủ. Táo còn xanh lắm không ăn được đâu!!! Mặc dù rất muốn ăn ý chứ!!!
Bỗng dưng trong bụi cây mọc ngược rũ xuống như cái rèm hạt cheo cửa có tiếng chạy vọt qua làm nó giật mình quay sang tiếng động ấy.
Thiên a~ Dễ thương quá cơ!!!!
Cách nó khoảng chục mét có một cô thỏ trắng muốt cùng đôi mắt đỏ hồng ngọc. Cái miệng dễ thương động đậy khẽ động đậy theo bản năng. Uống vài giọt nước đọng trên lá rồi ăn vài chiếc lá non. Được một lúc, Ngọc Thố dựng đứng trụ vững bằng hai chân sau, chiếc đuôi bông mềm mại dựng lên xoay chiếc đầu nhỏ xinh tứ phía đôi tai nghe ngóng tình hình xung quanh một cách cảnh giác sau đó lại trở về như ban đầu gặm nhấm cỏ non. Từng chiếc lá chầm chậm thu vào trong miệng qua hai chiếc răng cửa đáng yêu cứ như vậy mà an tĩnh thưởng thức bữa ăn.
***
Hoàn toàn bị Ngọc Thố thu hút sự chú ý bỗng chốc giật mình khi trong chiếc hang có một thân hình trắng muốt phi ra nhanh như cắt. Chớp chớp đôi mắt trời đêm vài cái Vương Nguyên mới nhận ra thân hình trắng ấy là của một chú thỏ lông trắng muốt với ngoại hình lớn hơn Ngọc Thố kia. Bạch Thố có đôi mắt màu đen trong veo tĩnh lặng như mặt hồ trong đêm vô cùng cuốn hút.
Vì bất ngờ nên Ngọc Thố giật nảy mình chạy vụt đi để Bạch Thố dựng người nhìn theo, cái miệng nhỏ xinh động đậy làm mấy sợi ria rung rung theo. Mội lúc sau, cảm thấy an toàn Ngọc Thố mới từ bụi cây chạy về bên Bạch Thố giận dỗi cắn vào tai Bạch Thố khá đau làm thỏ trắng phải kêu lên đau đớn mới chịu nhả ra.
Thấy Bạch Thố đưa chân phải trước lên gạt cái tai bị cắn Vương Nguyên khẽ phì cười. Có lẽ Song Thố kia là một cặp, chúng thật đáng yêu. Cậu an tĩnh chăm chú quan sát cảnh đường mật của Song Thố mà trong tâm trí cảm thấy vô cùng thân quen lạ thường. Như thể, cậu từng trải qua điều tương tự như vậy. Thật khó hiểu!
Song Thố âu yếm ngồi bên nhau cùng gặm nhấm cỏ non, cùng uống nước còn đọng trên lá. Ngọc Thố an tĩnh nép mình sát với Bạch Thố như cần sự trở tre, Bạch Thố quay đầu chõ cái miệng nhỏ xinh chạm vào trán Ngọc Thố giống như đang hôn bạn tình. Trông chúng thật ngọt ngào hạnh phúc, mong sao chúng đừng chia lìa.
***
Giật mình quay ngang quay ngửa khi một lần nữa màn đêm xám xịt bao phủ mọi thứ bao gồm cả Song Thố đang âu yếm kia. Thiên Lam vô cùng hoang mang có chút sợ hãi. Theo phản xạ khẽ chuyển bước chân liền nghe thấy tiếng nước động. Càng cảm thấy hoang mang vội đưa cả hai tay lên sờ soạng lung tung liền cảm nhận cái lạnh và sự ướt áp. Nó liền thu tay lại.
***
Tiếng đàn tranh vang lên từ phía xa xa theo gió mà vang vọng khắp nơi. Âm thanh mềm mại nhưng mạnh mẽ vô cùng, lúc trầm lúc bổng vô cùng êm tai lôi cuốn làm thần trí người nghe phải tỉnh giấc.
Đôi mắt trời đêm mở ra sau khi luồn sáng như lúc trước loé lên. Đưa tay rụi mắt qua loa rồi buông xuống. Vương Nguyên lại một lần nữa hoang mang bởi cảnh vật xung quanh không còn là nơi tiên cảnh vừa rồi mà là một khu rừng tre bạt ngàn đang vào mùa dụng lá. Tiếng đàn tranh vẫn vang vẳng bên tai hoà cùng tiếng xào xạc lá tre bay tạo lên bản hợp tấu vô cùng hoàn mĩ. Tò mò tiếng đàn tuyệt hảo cậu liền đưa mắt trời đêm tìm kiếm khắp nơi. Chầm chậm bước về phía trước, tiếng lá khô dưới chân vang lên đều đều.
***
Trong đình viện ngói lục bảo ánh lên tia sáng dưới bầu trời trong xanh nằm giữa hai bên dãy tre đang đổ lá kia là một nam nhân khuôn mặt anh tuấn mặc một bộ bạch y thuần khiết càng tôn thêm vẻ đẹp của nam nhân ấy. Đôi tay thon dài trắng trẻo mềm mại gảy dây đàn nhẹ nhàng. Tại sao nam nhân này có khuôn mặt giống với Vương Nguyên như vậy? Tại sao nam nhân này lại thân thuộc như vậy?
Phía sau lưng nam nhân ấy là một mỹ nhân xinh đẹp không chút son phấn mà cũng đủ để người khác ngắm nhìn. Nữ nhân ấy tuy nhan sắc không nổi trội mặn mà nhưng lại có nhan sắc vô cùng đặc biệt. Nữ nhân vòng tay được dấu trong đôi ống tay xiêm y màu xanh lam nhàn nhạt thêm một chút vài đoá hoa đỏ nhỏ nhắn nổi chội ôm cổ nam nhân, tì cằm nên một bên vai nam nhân đôi mắt đen láy chăm chăm nhìn vào đôi tay nam nhân gảy đàn.
Thiên Lam cảm thấy cảnh này sao lại quen thuộc như vậy? Sao lại cảm thấy rằng nữ nhân kia chính là mình và mình là nữ nhân kia tới như vậy? Nam nhân thì giống Vương Nguyên còn nữ nhân lại giống như nó?! Cái quỷ gì đang diễn ra như vậy chứ?!?!?!
***
Đứng ngẩn ngơ trước đôi nam nữ đang tình tứ bên cây đàn tranh kia. Bỗng dưng gió thổi mạnh làm hàng tre dung chuyển nhưng không làm ảnh hưởng tới hai người kia. Một màn lá tre khô rụng che đi đôi tình nhân ấy làm Vương Nguyên nhăn mày khó hiểu. Khó chịu khi thấy hàng vạn chiếc lá tre bao quanh lấy cậu như một chiếc lồng bằng lá tre chói buộc giam cầm cậu, nhăn nhó mặt mày đưa tay lên xua đuổi theo bản năng sợ chiếc lá cọ vào mặt. Giờ đây, cậu chỉ nghe thấy tiếng cọ sát của lá còn tiếng đàn tranh cậu không còn nghe thấy nữa. Chuyện gì đang diễn ra thế này cơ chứ???
Bỗng dưng cơn bão lá tre phát nổ làm những chiếc lá tre lao thẳng lên trời phát nổ như pháo bông tạo thanh cơn mưa lá tre bạt ngàn rơi xuống. Vương Nguyên đưa tay lên đón lấy nhưng khi chạm vào lá tre cũng như chạm vào bong bóng làm cho vỡ vụn như những mảnh kim tuyến óng ánh mà tan biến. Cậu giật mình khi hàng loạt lá tre vỡ vụn và dần tan biến để lại khung cảnh trước mắt cậu. Đôi mắt trời đêm mở to ra...
***
Thiên Lam đưa tay che cái miệng đã sớm há to khi nhìn thấy khung cảnh trước mặt. Cảm xúc bồi hồi khó tả, yêu thương có, nhớ nhung có và trên hết là đau khổ. Đây không phải nó và Vương Nguyên đang ngồi trên ghế ăn vặt xem ti vi khi mấy người kia đi vắng hay sao?
Thấy đôi vai mình nặng trĩu, Vương Nguyên quay sang nhìn thì phát hiện ra Thiên Lam đã gục trên vai mà ngủ rồi. Đưa thêm miếng bim bim lên miệng ăn ngon lành, chớp chớp đôi mắt trời đêm vài cái chứng tỏ cậu đang chậm một nhịp. Đặt cả gói bim bim đang ăn giở lên trên mặt bàn, quẹt qua loa bàn tay vào quần mà lau một trò kinh điển của những đứa trẻ con (thời nay, bao gồm mọi lứa tuổi mới đúng!?). Cậu nuốt khan một tiếng rồi đưa tay gạt tóc mai ra cho nó khẽ nở nụ cười đẹp mê hồn. Nhẹ nhàng rút gói bim bim trong đang ăn giở dang trong tay đặt lên bàn. Dịu dàng dùng ngón cái lau khoé miệng cho nó rồi lại quẹt tay vào quần...
***
Vương Nguyên vô thức phì cười khi thấy hành động khi ấy của mình. Trông thật khó coi! Cậu cũng như Vương Nguyên trước mặt ngây ngô ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ của Thiên Lam.
Một là nhớ nhung...
Một là yêu thương...
Nhìn cảnh tượng Thiên Lam gục trên vai cậu ngủ ngon lành lại còn lợi dụng xàm xỡ vòng tay qua eo ôm chặt lấy cậu một cách siêu tự nhiên đến vô duyên.
Cậu thầm nghĩ... Giá như thời gian quay trở lại. Nếu như vậy cậu sẽ tranh giành lấy nó... Nhưng cũng chỉ là giá như và nếu như mà thôi...
***
Vương Nguyên vòng một tay qua sau gáy ôm lấy vai kéo Thiên Lam sát vào mình hơn một cách nhẹ nhàng mà không kém phần táo bạo. Đưa tay lên véo nhẹ cái mũi khiến nó phải đưa tay lên xoa xoa rồi đặt lại vị trí cũ. Cậu khẽ nở nụ cười dịu dàng cúi xuống nhẹ hôn phớt qua môi nó như chuồn chuồn đạp nước rồi như chưa có chuyện gì xảy ra ngước nhìn ti vi với gói bim bim bên cạnh. Vừa xem vừa cười tủm tỉm vô cùng mất nết và vô cùng đáng yêu.
À! Là cậu lấy mất nụ hôn đầu của nó chứ không phải nó lấy mất nụ hôn đầu của cậu... Ôi!!! Mừng hụt!
Thiên Lam chỉ biết ngẩn ngơ ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp này rồi lại giật mình khi nghe thấy tiếng thét của con thú nào đấy mà quay lưng ra phía sau chỉ thấy một mảng xám xịt trong khi những âm thanh mang mùi chết chóc tanh tưởi vẫn vang vẳng đâu đây. Nó lại quay lại nhìn nó và Vương Nguyên liền không thấy chỉ thấy một màu đen xám xịt.
Khung cảnh Song Thố âu yếm hiện lên ngay sau đó làm đầu óc nó quay mòng mòng vì không hiểu điều gì diễn ra. Chỉ nghe sau lưng tiếng động mạnh mẽ mà quay ra sau hoảng hốt khi thấy Lang Sói to lớn đang chạy nhanh về phía nó làm nó sợ hãi nhắm chặt mắt lại. Lang Sói lao thẳng như mũi tên xuyên qua người nó như thể nó không xuất hiện và cũng như là không khí.
Không sao rồi?
Nhưng tiếng thét vang vọng thấu trời xanh, tiếng suối chỗi dậy một cách mạnh mẽ tạo ra sóng đập vào bờ một cách thô bạo. Gió rít cây nghiêng rì rào thét gào một cách tức giận làm nó phải mở mắt quay ra sau quên luôn bản thân mình có bị gì hay không. Ập vào trong mắt là Bạch Thố nằm trong miệng Lang Sói, máu rỉ ra tại vết cắn nhỏ giọt xuống thảm cỏ xanh làm nổi bật trên khung cảnh giận dữ của thiên nhiên xung quanh. Còn Ngọc Thố run rẩy trốn trong hang chỉ thò mỗi cái đầu ra ngoài, đôi mắt hồng ngọc chăm chăm nhìn vào Bạch Thố đang yếu ớt dãy dụa bất lực. Đôi mắt đen tĩnh lặng ấy đang gợn sóng chăm chăm nhìn Ngọc Thố một cách tuyệt vọng vì không thể bên cạnh bạn tình nữa. Từ từ đôi mắt khép lại cũng là lúc Lang Sói tha Bạch Thố chạy vào trong bụi cây. Ngọc Thố từ trong hang phi ra mà kêu lên trong đau khổ.
Nước mắt nó chảy dài như thể nó là con Ngọc Thố kia... Nó đau lắm! Đưa tay lên lau nước mắt tự hỏi tại sao nó cảm thấy mình từng như chính là Thỏ Ngọc? Tại sao lại kì lạ tới vậy? Tạo sao cảnh Bạch Thố bị bỏ mạng kia lại quen tới như vậy?
***
Vương Nguyên ôm ngực nhắm mắt đầy đau đớn cậu không hiểu sao khi cảnh Bạch Thố đẩy Ngọc Thố ra khi Lang Sói lao tới đến khi bị Lang Sói cắn mà cậu đau tới như thể cậu là Bạch Thố??? Tiếng hò hét xa xa cùng tiếng thở dốc làm cậu quên cơn đau mà mở mắt ra nhìn.
Trước mặt cậu là cảnh nam nhân tay cầm kiếm trên người vô số vết thương, y phục rách nát tả tơi. Một tay cầm đoản kiếm đã nhốm đỏ cả lưỡi kiếm, máu giỏ theo đường chạy. Một tay lắm lấy tay nữ nhân chạy thục mạng về phía trước. Phía sau lưng là đám quân lính kẻ cầm kiếm người cầm cung hô hào đuổi sát nút. Chạy tới vách núi, nam nhân vội dừng lại kinh hãi nhìn vài viên đá lăn xuống vực thẳm trong ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả vùng trời phía xa xa như màu của máu... Màu của chết chóc!!!
- Bạch Hàn Thư...
Vương Nguyên quay sang nhìn đám lính, bọn họ gọi cậu sao? Không hề! Cậu tên là Vương Nguyên mà? Tại sao lại có phản xạ như vậy? Tại sao cảnh tượng này lại quen thuộc tới như vậy? Chuyện gì đang diễn ra như vậy?
- Bạch Hàn Thư nếu ngươi giao Ngọc Mỹ Hạnh ra đây ngươi có thể sống bằng không ngươi tự hiểu!
Tên lính cầm đầu hô hào lớn tiếng.
- Hàn Thư! Huynh mặc kệ muội mau đi đi!
Mỹ Hạnh đứng sau lưng Hàn Thư nhăn mày quay sang đưa tay giật giật tay áo của y. Y quay sang nhìn nàng kiên quyết lắc đầu hai tay cùng nắm chặt vật thể đang nắm đang cầm. Quay sang đoàn quân lính lạnh lùng nhìn, chỉ hận bản thân không đủ sức lực bảo vệ nữ nhân sau lưng.
- Bạch Hàn Thư!!!!!!!!!!
Tên cầm đầu lại hô hào lên sau đó ra hiệu làm đám người cầm cung ước trừng khoảng ba mươi tên lên trước chuẩn bị tư thế chiến đấu. Hàn Thư đổ mồ hôi hột quay sang nhìn liền bắt gặp khuôn mặt van lơn của Mỹ Hạnh y đau lòng nhả tay nàng vòng tay ôm chặt lấy nàng dùng một chân làm trụ quay lưng ra phía sau. Đặt lên môi nàng nụ hôn từ biệt.
Thanh đoản kiến rơi xuống chạm đất lạnh ngắt...
Theo lệnh tên cầm đầu, đám xạ thủ lập tức dương cung ngắm chuẩn bắn thẳng về phía cặp tình nhân kia. Nhưng vô số mũi tên ấy có mũi lệch, có mũi trúng nhưng toàn bộ đều cắp trên lưng của Hàn Thư.
Vương Nguyên đứng gần đấy thấy làm lạ khi đám người kia làm như không thấy cậu. Khi Hàn Thư chúng tên, cả cơ thể cậu đau như có thứ gì đó vô hình đâm sầm vào cơ thể. Trong cơ thể cảm thấy cộn cạo khó chịu vô cùng. Cậu đưa tay lên bụng ôm nhăn nhó chịu cơn đau kì lạ dày vò.
Máu sộc lên miệng thấm đỏ môi của cả hai người khi nhả ra. Hàn Thư ôm chặt lấy Mỹ Hạnh mỉm cười hạnh phúc, nàn môi khuyến rũ nhuộm đỏ máu nhếch lên cười mãn nguyện mà gục cằm xuống vài Mỹ Hạnh khẽ thì thầm yếu ớt bên tai nàng.
- Hàn Thư tại sao huynh ngốc như vậy hả? Tại sao lại đỡ cho muội? Không phải muội đã phản bội huynh hay sao? Tại sao huynh ngốc nghếch như vậy chứ? Huynh mau tỉnh lại đi!!! Bạch Hàn Thư!!! Huynh nói chúng ta sẽ thành thân sống trong rừng tre mà??? Tại sao huynh lại bỏ muội????
Nước mắt chảy dài xuống má, Mỹ Hạnh vòng tay đỡ lấy tấm Hàn Thư không ngừng đau lòng lên tiếng trách móc càng nói nước mắt càng chảy dài.
- Ngọc... Ngọc Mỹ Hạnh... Ta... Ta xin lỗi nàng... Ta không thể... Bảo vệ nàng được nữa... Hứa... Hứa với ta...
- Chàng đừng nói nữa ta không muốn nghe!!!
Mỹ Hạnh lắc đầu nguầy nguậy nghẹn ngào lên tiếng.
- Hứa với ta... Tìm nam nhân nào... Tốt hơn ta mà gả... Gả cho hắn...
- Ta không cần ai ngoài chàng hết...
- Hứa... Hãy hứa với... Ta...
Ngắt lời Hàn Thư chớ ra máu bám hết lên vai áo Mỹ Hạnh mà nàng không hay biết. Hàn Thư nhăn nhó khó chịu nhưng vẫn cố nói tiếp. Y đau lòng khi nghe thấy tiếng nữ nhân mình yêu khóc nức nở.
- Ta hứa!!! Ta hứa mà chàng đừng nói nữa!!!
- Ta yêu nàng...
Vương Nguyên vô thức nói theo đến khi nhận ra mới giật mình ngơ ngác. Cậu bị điên hay sao mà lại xen vào chuyện của người ta!!! Thật là!!!!!
- Hàn Thư??? Hàn Thư chàng sao vậy??? Hàn Thư???
Đôi mắt trời đêm từ từ nhắm xuống nhẹ nhàng, đôi tay trên vai nàng cũng buông thõng. Mỹ Hạnh quay ngang nhìn cánh tay lỏng lẻo của Hàn Thư nước mắt chảy một nhiều. Nàng khóc lớn nước mắt lã chã vòng tay ôm lấy Hàn Thư.
***
- BẠNH HÀN THƯ!!!!!!!!!
Cả nữ nhân và Thiên Lam đồng thanh hét lên. Nữ nhân thì đau khổ bật khóc, nó thì giật mình đưa tay che miệng quay ngang quay ngửa nhìn đám lính vẫn tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt không có ý để tâm tới nó đang đứng ngay cạnh cặp tình nhân kia.
Mỹ Hạnh nâng người Hàn Thư lên khua tay một đường nhẹ nhàng xung quanh bao phủ ánh hào quang màu hồng ngọc đẩy trưởng vào ngực Hàn Thư. Hơn chục mũi tên sau lưng y bắn về phía đám quân lính với một lực cực mạnh. Nàng đỡ Hàn Thư ngồi xuống ôm y trong lòng gục xuống trán chạm trán mà đau khổ âm thầm rơi lệ.
Cứ tưởng hàng chục mũi tên ấy sẽ bay tới đám quân lính kia nhưng chúng lại bay ngược lại nhắm vào Thiên Lam làm nó sợ hãi nhắm mắt, hai tay bịt mắt, chân lùi phía sau tới khi trượt chân mà rơi xuống vực. Vũng vẫy trên không trung la hét vang vọng lên trên núi sau một hồi liền nhắm mắt ngừng la hét.
Tít... Tít... Tít...
Tiếng máy đo nhịp tim?!
Nó giật mình mở to mắt ngồi bật giậy khi không thấy mình đau đớn hay gì đó. Hoàn toàn thấy thân thể vẫn còn bình thường liền vùng dậy liền khi thấy mình ngồi dưới sàn nhà. Liếc ngang liếc dọc mới thấy đây là một gian phòng trắng muốt của bệnh viện. Nghe thấy tiếng khóc suỵt xoạt nó liền quay ra hướng đó. Hoảng hốt khi thấy đây là cảnh tượng ba năm trước?! Chuyện này là sao? Tại sao lại chuyển cảnh liên tiếp như vậy?
Đứng dậy nhìn toàn bộ mọi người có mặt trong phòng đang hướng mặt về phía giường bệnh. Thấy Vương Nguyên đang ngồi bên giường cầm lấy tay nó, khuôn mặt cậu dí sát vào mặt nó. Còn nó yếu ớt cố nhướn người lên hôn nhẹ cậu như những gì nó từng làm vào ba năm trước?????
***
Dù đã xảy qua rất lâu rồi nhưng nhìn thấy cảnh tượng bàn tay nhỏ tuột khỏi tay cậu rơi xuống giường nhẹ nhàng nhưng vô cùng nặng nề với mọi người trong phòng. Vương Nguyên không can ngăn được bản thân đau đớn tới nhường nào khi nhìn lại cảnh này dõ nét như thế. Đôi mắt cậu đã có bọc nước bao phủ, giọt lệ trong khoé mắt bị đầy mà chảy xuống.
Giật mình khi thấy toàn thân ướt xũng và cảm nhận mình đang đứng dưới mưa. Cậu đưa tay lên gạt nước mắt nhìn tứ phía chỉ thấy một màn trời xám xịt. Hoang mang quay ra phía sau, vẫn sám xịt. Quay trở lại phía trước liền nhìn thấy chiếc xe hơi đang lao tới với tốc độ cực nhanh. Cậu sợ hãi đứng trôn chân tại chỗ... Thiên a~
***
Hoảng hốt khi thấy chiếc xe sắp lao tới, Thiên Lam quay ngang quay ngửa lúng túng sợ hãi. Đầu óc mụ mị không biết tìm phương pháp giải thoát. Càng hoang mang hơn khi nó thấy... Vương Nguyên cả thân nguyên cây đen đang đứng trôn chân tại đó... Thiên a~
***
- Tiểu Trôi cẩn thận!!!!!!
***
- Tiểu Trôi... Tiểu Trôi...
Mấp máy đôi môi thều thào gọi tên người nào đó trong khi đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Mồi hôi tuôn lã trã, hai tay nắm chặt lấy chăn đắp nửa bụng. Thiên Lam lắc đầu nguầy nguậy không ngừng gọi cái tên đó.
Chí Hoành nằm bên cạnh một phần không quen giường, một phần là đang ngủ cùng giường với một cô gái cụ thể là Thiên Lam. Vừa mới thiu thiu đi vào giấc ngủ liền nghe thấy tiếng thì thào nho nhỏ bên tai cậu giật mình mở mắt quay ra sau ập vào đôi mắt hạnh nhân của cậu là nó đang lắc đầu khổ sở túm chặt hai bên chăn mà thì thào.
- Tiểu Trôi... Vương Nguyên... Vương Nguyên... Tiểu Trôi...
Hai cái tên đó luân phiên hoán đổi được nó thì thào phát âm. Chí Hoành nhổm hẳn dậy túm chiếc gối ôm ném thẳng xuống đất phịch một tiếng lật chăn động người sát vào nó vòng một tay xuống gáy. Một tay kéo bả vai nó vào lòng ôm chặt lấy. Vừa ôm vừa vuốt mái tóc vỗ về.
- Có anh ở đây! Ngoan đừng sợ, anh sẽ mãi bên cạnh bảo vệ yêu thương em!!!
Nghe tiếng thì thào bên tai khuôn mặt nó dãn ra, miệng cũng ngừng gọi tên. Vòng tay qua eo ôm chặt lấy cậu dúc luôn vào lòng cậu. Sự an toàn của cậu làm nó an tâm tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Chí Hoàng nhăn mày một tay vỗ nhẹ bả vai, một tay vuốt nhẹ mái tóc. Tiểu Trôi? Vương Nguyên? Không lẽ người nó yêu thực sự là Vương Nguyên? Nếu thật sự như vậy cậu phải làm sao?
Vương Nguyên! Tôi nỡ yêu người con gái cậu yêu rồi!? Tôi phải làm sao đây???
***
- Lam Lam... Lam Lam...
Trong căn phòng tĩnh lặng ngập tràn trong bóng đêm chỉ có ánh sáng của bóng đèn ngoài đường hất qua ô cửa sổ nhưng cũng đủ để nhìn thấy thiếu niên nằm thẳng người hai tay tóm chặt hai bên chăn tới nhăn nhúm. Vầng trán ướt đẫm mồ hôi nhăn nhúm lại, khuôn miệng đo đỏ mấp máy cái tên lặp đi lặp lại liên tiếp...
- Lam Lam... Thiên Lam... Thiên Lam... Lam Lam!!!!!!!!
Hoảng hốt vùng mình mở mắt, ngồi bật dậy, dựa lưng vào thành giường hoang mang đảo mắt xung quanh. Vội vàng choãi người bật đèn ngủ làm sáng trưng cả gian phòng. Vương Nguyên mệt mỏi dựa lưng vào thàng giường, một tay tóm chăn một tay đưa lên gạt mồ hôi. Giấc mộng vừa rồi chần chậm hiện lên như cuốn phim chạy chậm ngày càng dõ dàng hơn. Cậu có cảm giác đây không phải giấc mơ, cảm giác rất chân thực như thể cậu đã từng trải qua.
Chuyện gì đang xảy ra như vậy? Phải chăng có chuyện gì đó xảy ra mà cậu chưa biết được? Tại sao cậu có cảm giác mình đang bị dối lừa? Tại sao cậu có cảm giác người đó còn quanh đây? Tại sao?????
Vương Nguyên ôm đầu vò tóc cho xù tung lên. Cắn chặt răng như chịu cơn đau vô hình nào đó. Một tay ôm đầu, một tay với phải cái gối sau lưng liền dùng lực ném ngay xuống đất. Quay ngang quay ngửa với cái đầu bù xù nhếch nhác thấy lọ sao giấy mới được 1/3 cậu không kịp suy nghĩ liền lập tức với lấy đập thẳng vào tường vỡ tan một tiếng lạnh lẽo, từng mảnh từng mảnh đan xe với sao giấy đua nhau rơi xuống nền nhà. Nghe những âm thanh đó mà tâm hồn cậu như vỡ vụn tới đau nhức. Mở ngắn kéo tủ quờ quạng mò mẫm vô tình lấy được chiếc vòng cổ cậu mới bình tĩnh lại cầm dây thả mặt dây chuyền lủng lẻo trước mắt.
Tại sao anh luôn cảm nhận được sự sống của em? Nếu em con đâu đó quanh đây tại sao không quay về gặp anh? Nếu sự thật rằng em còn sống nhưng không quay về gặp anh không lẽ em không còn tình cảm với anh nữa hay sao???
Ai đó hãy trả lời tôi đi!!!
Thật sự cô ấy còn sống hay đã chết???
LÀM ƠN!!!!!!
Tiếng chân dẫm lên trên vũng nước cạn vang lên một tiếng oang oang như thể đang đứng trong hang động sâu. Tiếng chân vẫn vang lên đều đều được một lúc thì dừng lại.
Đây là đâu?
Thiên Lam hoang mang ngước mắt nhìn xung quanh chỉ thấy một màn đêm xám xịt không rõ phương hướng. Nó quay ngang quay ngửa muốn tìm giải đáp thắc mắc rằng nó đang ở đâu. Theo phản xạ không điều kiện nó đưa một tay lên lần mò, vột rụt tay lại khi chạm vào thứ gì đó lạnh ngắt và ướt áp trong bóng đêm.
***
Chỗ này là chỗ nào?
Hồi chuông cảnh giác reo lên trong tâm trí của Vương Nguyên. Cậu thận trọng quan sát tứ phía nhưng hoàn toàn bất lực với bốn bức tường màu xám xịt này. Cúi xuống nhìn đôi chân cậu ở đâu còn khó chứ đừng có nói nhìn tới cái khác. Nhấc thử một chân lên liên nghe thấy tiếng nước thi nhau nhỏ xuống với đồng loại, cậu đặt chân xuống nhẹ liền nghe thấy tiếng nước bị động. Nhấc chân kia lên rồi hạ xuống tương tự.
Ngẩng đầu lọ mọ đưa một tay lên mò mẫn xem chạm vào được cái gì hay không nhưng đến khi chạm được cậu lại phải rụt lại tức khắc vì lạnh. Nhưng trên tay cậu cảm nhận được sự ẩm ướt ở đâu đó. Bỗng nhiên, màn đêm xám xịt ấy biến mất thay vào đó là một luồn sáng chói khiến cậu khó chịu đưa một tay che mắt và nhắm mắt lại. Luồn sáng xuyên qua kẽ tay hất lên mi mắt làm cậu vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng mờ ảo bên trong mi mắt.
(Tin trắc tới đây mọi người sẽ tìm ánh sáng và nhắm mắt lại. Có đúng không nào? ^^)
***
Cảm nhận được ánh sáng đã dịu đi và đôi mắt có thể thích ứng được Thiên Lam từ từ buông tay xuống mà chầm chậm mở mắt ra. Nhưng lại phải nhắm vào vì vẫn hoàn toàn chưa thích ứng với ánh sáng. Dần dần nó từ từ mở mắt ra liền thốt lên thích thú khi thấy phía trước là tiên cảnh.
Nơi đây chàn ngập rất nhiều màu sắc tươi sáng của tự nhiên. Như màu lam của trời, lục của đồi núi cây cối, đỏ của hoa và trái chín... Hàng cỏ dại mọc tươi tốt bên ven dòng suối được chảy mạnh từ núi cao trùng trùng ẩn ngọn sau lớp mây trắng bồng bềnh. Cây cối xanh tươi cùng bao hoa thơm quả ngọt mọc đầy dẫy y như cảnh đẹp thần tiên chỉ có trong phim hoạt hình. Sắc màu muôn nơi, lung linh huyền ảo.
***
Vương Nguyên nhìn xung quanh quan sát không hiểu sao lại thấy nơi này quen quen mà không hề nhớ ra mình gặp khi nào. Vô tình nhìn xuống chân mới biết được mình đang đứng trên thảm cỏ dại chứ không phải vũng nước gì đó khi còn đứng trong bóng tối. Cậu nở nụ cười đẹp mê hồn càng làm cho tiên cảnh thêm hữu tình tuyệt đẹp. Đôi mắt trời đêm quay sang tứ phía thu vào đôi đồng tử là bao cảnh đẹp xanh đỏ muôn màu ấy. Ánh sáng chiếu vào đôi con ngươi làm một chấm sáng nhỏ loé lên như vì sao lấp lánh trên trời cao. Bên tai nghe tiếng chim hót vang đầy ngọt ngào hoà cùng tiếng suối chảy êm tai cùng tiếng rì rào gió mát.
Vô tình cậu nhìn thấy cây cỏ bốn lá với bốn cánh to nhỏ đều nhau nghiêng mình mọc dưới tán cây khoai nước, từng hơi nước đọng trên chiếc lá nhỏ giọt trên lá cỏ bốn lá làm cây cỏ ấy rung mình tưởng chừng sẽ gẫy nhưng vẫn quật cường thẳng thân vươn lên. Với ý định sẽ bước tới ngắt đoá cỏ bốn lá ấy nhưng lại thôi, nó đã quật cường sống dưới tán cây khoai nước không lẽ cậu tàn nhẫn ngắt nó nên hay sao? Cậu lại nhớ tới loại cây cỏ bốn lá khác... Khẽ mỉm cười. Ngắt cây cỏ bốn lá ấy, khác nào gạt bỏ đi sự tồn tại của loại cây cỏ bốn lá kia???
***
Nghến chân lên cố với trái táo đỏ gần nhất nhưng với chiều cao mét 60 đội nốt mét 58 thì quả là cực khổ. Nhảy tưng tưng vài cái mà không với được trái táo đỏ ấy, Thiên Lam chép miệng tự nhủ. Táo còn xanh lắm không ăn được đâu!!! Mặc dù rất muốn ăn ý chứ!!!
Bỗng dưng trong bụi cây mọc ngược rũ xuống như cái rèm hạt cheo cửa có tiếng chạy vọt qua làm nó giật mình quay sang tiếng động ấy.
Thiên a~ Dễ thương quá cơ!!!!
Cách nó khoảng chục mét có một cô thỏ trắng muốt cùng đôi mắt đỏ hồng ngọc. Cái miệng dễ thương động đậy khẽ động đậy theo bản năng. Uống vài giọt nước đọng trên lá rồi ăn vài chiếc lá non. Được một lúc, Ngọc Thố dựng đứng trụ vững bằng hai chân sau, chiếc đuôi bông mềm mại dựng lên xoay chiếc đầu nhỏ xinh tứ phía đôi tai nghe ngóng tình hình xung quanh một cách cảnh giác sau đó lại trở về như ban đầu gặm nhấm cỏ non. Từng chiếc lá chầm chậm thu vào trong miệng qua hai chiếc răng cửa đáng yêu cứ như vậy mà an tĩnh thưởng thức bữa ăn.
***
Hoàn toàn bị Ngọc Thố thu hút sự chú ý bỗng chốc giật mình khi trong chiếc hang có một thân hình trắng muốt phi ra nhanh như cắt. Chớp chớp đôi mắt trời đêm vài cái Vương Nguyên mới nhận ra thân hình trắng ấy là của một chú thỏ lông trắng muốt với ngoại hình lớn hơn Ngọc Thố kia. Bạch Thố có đôi mắt màu đen trong veo tĩnh lặng như mặt hồ trong đêm vô cùng cuốn hút.
Vì bất ngờ nên Ngọc Thố giật nảy mình chạy vụt đi để Bạch Thố dựng người nhìn theo, cái miệng nhỏ xinh động đậy làm mấy sợi ria rung rung theo. Mội lúc sau, cảm thấy an toàn Ngọc Thố mới từ bụi cây chạy về bên Bạch Thố giận dỗi cắn vào tai Bạch Thố khá đau làm thỏ trắng phải kêu lên đau đớn mới chịu nhả ra.
Thấy Bạch Thố đưa chân phải trước lên gạt cái tai bị cắn Vương Nguyên khẽ phì cười. Có lẽ Song Thố kia là một cặp, chúng thật đáng yêu. Cậu an tĩnh chăm chú quan sát cảnh đường mật của Song Thố mà trong tâm trí cảm thấy vô cùng thân quen lạ thường. Như thể, cậu từng trải qua điều tương tự như vậy. Thật khó hiểu!
Song Thố âu yếm ngồi bên nhau cùng gặm nhấm cỏ non, cùng uống nước còn đọng trên lá. Ngọc Thố an tĩnh nép mình sát với Bạch Thố như cần sự trở tre, Bạch Thố quay đầu chõ cái miệng nhỏ xinh chạm vào trán Ngọc Thố giống như đang hôn bạn tình. Trông chúng thật ngọt ngào hạnh phúc, mong sao chúng đừng chia lìa.
***
Giật mình quay ngang quay ngửa khi một lần nữa màn đêm xám xịt bao phủ mọi thứ bao gồm cả Song Thố đang âu yếm kia. Thiên Lam vô cùng hoang mang có chút sợ hãi. Theo phản xạ khẽ chuyển bước chân liền nghe thấy tiếng nước động. Càng cảm thấy hoang mang vội đưa cả hai tay lên sờ soạng lung tung liền cảm nhận cái lạnh và sự ướt áp. Nó liền thu tay lại.
***
Tiếng đàn tranh vang lên từ phía xa xa theo gió mà vang vọng khắp nơi. Âm thanh mềm mại nhưng mạnh mẽ vô cùng, lúc trầm lúc bổng vô cùng êm tai lôi cuốn làm thần trí người nghe phải tỉnh giấc.
Đôi mắt trời đêm mở ra sau khi luồn sáng như lúc trước loé lên. Đưa tay rụi mắt qua loa rồi buông xuống. Vương Nguyên lại một lần nữa hoang mang bởi cảnh vật xung quanh không còn là nơi tiên cảnh vừa rồi mà là một khu rừng tre bạt ngàn đang vào mùa dụng lá. Tiếng đàn tranh vẫn vang vẳng bên tai hoà cùng tiếng xào xạc lá tre bay tạo lên bản hợp tấu vô cùng hoàn mĩ. Tò mò tiếng đàn tuyệt hảo cậu liền đưa mắt trời đêm tìm kiếm khắp nơi. Chầm chậm bước về phía trước, tiếng lá khô dưới chân vang lên đều đều.
***
Trong đình viện ngói lục bảo ánh lên tia sáng dưới bầu trời trong xanh nằm giữa hai bên dãy tre đang đổ lá kia là một nam nhân khuôn mặt anh tuấn mặc một bộ bạch y thuần khiết càng tôn thêm vẻ đẹp của nam nhân ấy. Đôi tay thon dài trắng trẻo mềm mại gảy dây đàn nhẹ nhàng. Tại sao nam nhân này có khuôn mặt giống với Vương Nguyên như vậy? Tại sao nam nhân này lại thân thuộc như vậy?
Phía sau lưng nam nhân ấy là một mỹ nhân xinh đẹp không chút son phấn mà cũng đủ để người khác ngắm nhìn. Nữ nhân ấy tuy nhan sắc không nổi trội mặn mà nhưng lại có nhan sắc vô cùng đặc biệt. Nữ nhân vòng tay được dấu trong đôi ống tay xiêm y màu xanh lam nhàn nhạt thêm một chút vài đoá hoa đỏ nhỏ nhắn nổi chội ôm cổ nam nhân, tì cằm nên một bên vai nam nhân đôi mắt đen láy chăm chăm nhìn vào đôi tay nam nhân gảy đàn.
Thiên Lam cảm thấy cảnh này sao lại quen thuộc như vậy? Sao lại cảm thấy rằng nữ nhân kia chính là mình và mình là nữ nhân kia tới như vậy? Nam nhân thì giống Vương Nguyên còn nữ nhân lại giống như nó?! Cái quỷ gì đang diễn ra như vậy chứ?!?!?!
***
Đứng ngẩn ngơ trước đôi nam nữ đang tình tứ bên cây đàn tranh kia. Bỗng dưng gió thổi mạnh làm hàng tre dung chuyển nhưng không làm ảnh hưởng tới hai người kia. Một màn lá tre khô rụng che đi đôi tình nhân ấy làm Vương Nguyên nhăn mày khó hiểu. Khó chịu khi thấy hàng vạn chiếc lá tre bao quanh lấy cậu như một chiếc lồng bằng lá tre chói buộc giam cầm cậu, nhăn nhó mặt mày đưa tay lên xua đuổi theo bản năng sợ chiếc lá cọ vào mặt. Giờ đây, cậu chỉ nghe thấy tiếng cọ sát của lá còn tiếng đàn tranh cậu không còn nghe thấy nữa. Chuyện gì đang diễn ra thế này cơ chứ???
Bỗng dưng cơn bão lá tre phát nổ làm những chiếc lá tre lao thẳng lên trời phát nổ như pháo bông tạo thanh cơn mưa lá tre bạt ngàn rơi xuống. Vương Nguyên đưa tay lên đón lấy nhưng khi chạm vào lá tre cũng như chạm vào bong bóng làm cho vỡ vụn như những mảnh kim tuyến óng ánh mà tan biến. Cậu giật mình khi hàng loạt lá tre vỡ vụn và dần tan biến để lại khung cảnh trước mắt cậu. Đôi mắt trời đêm mở to ra...
***
Thiên Lam đưa tay che cái miệng đã sớm há to khi nhìn thấy khung cảnh trước mặt. Cảm xúc bồi hồi khó tả, yêu thương có, nhớ nhung có và trên hết là đau khổ. Đây không phải nó và Vương Nguyên đang ngồi trên ghế ăn vặt xem ti vi khi mấy người kia đi vắng hay sao?
Thấy đôi vai mình nặng trĩu, Vương Nguyên quay sang nhìn thì phát hiện ra Thiên Lam đã gục trên vai mà ngủ rồi. Đưa thêm miếng bim bim lên miệng ăn ngon lành, chớp chớp đôi mắt trời đêm vài cái chứng tỏ cậu đang chậm một nhịp. Đặt cả gói bim bim đang ăn giở lên trên mặt bàn, quẹt qua loa bàn tay vào quần mà lau một trò kinh điển của những đứa trẻ con (thời nay, bao gồm mọi lứa tuổi mới đúng!?). Cậu nuốt khan một tiếng rồi đưa tay gạt tóc mai ra cho nó khẽ nở nụ cười đẹp mê hồn. Nhẹ nhàng rút gói bim bim trong đang ăn giở dang trong tay đặt lên bàn. Dịu dàng dùng ngón cái lau khoé miệng cho nó rồi lại quẹt tay vào quần...
***
Vương Nguyên vô thức phì cười khi thấy hành động khi ấy của mình. Trông thật khó coi! Cậu cũng như Vương Nguyên trước mặt ngây ngô ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ của Thiên Lam.
Một là nhớ nhung...
Một là yêu thương...
Nhìn cảnh tượng Thiên Lam gục trên vai cậu ngủ ngon lành lại còn lợi dụng xàm xỡ vòng tay qua eo ôm chặt lấy cậu một cách siêu tự nhiên đến vô duyên.
Cậu thầm nghĩ... Giá như thời gian quay trở lại. Nếu như vậy cậu sẽ tranh giành lấy nó... Nhưng cũng chỉ là giá như và nếu như mà thôi...
***
Vương Nguyên vòng một tay qua sau gáy ôm lấy vai kéo Thiên Lam sát vào mình hơn một cách nhẹ nhàng mà không kém phần táo bạo. Đưa tay lên véo nhẹ cái mũi khiến nó phải đưa tay lên xoa xoa rồi đặt lại vị trí cũ. Cậu khẽ nở nụ cười dịu dàng cúi xuống nhẹ hôn phớt qua môi nó như chuồn chuồn đạp nước rồi như chưa có chuyện gì xảy ra ngước nhìn ti vi với gói bim bim bên cạnh. Vừa xem vừa cười tủm tỉm vô cùng mất nết và vô cùng đáng yêu.
À! Là cậu lấy mất nụ hôn đầu của nó chứ không phải nó lấy mất nụ hôn đầu của cậu... Ôi!!! Mừng hụt!
Thiên Lam chỉ biết ngẩn ngơ ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp này rồi lại giật mình khi nghe thấy tiếng thét của con thú nào đấy mà quay lưng ra phía sau chỉ thấy một mảng xám xịt trong khi những âm thanh mang mùi chết chóc tanh tưởi vẫn vang vẳng đâu đây. Nó lại quay lại nhìn nó và Vương Nguyên liền không thấy chỉ thấy một màu đen xám xịt.
Khung cảnh Song Thố âu yếm hiện lên ngay sau đó làm đầu óc nó quay mòng mòng vì không hiểu điều gì diễn ra. Chỉ nghe sau lưng tiếng động mạnh mẽ mà quay ra sau hoảng hốt khi thấy Lang Sói to lớn đang chạy nhanh về phía nó làm nó sợ hãi nhắm chặt mắt lại. Lang Sói lao thẳng như mũi tên xuyên qua người nó như thể nó không xuất hiện và cũng như là không khí.
Không sao rồi?
Nhưng tiếng thét vang vọng thấu trời xanh, tiếng suối chỗi dậy một cách mạnh mẽ tạo ra sóng đập vào bờ một cách thô bạo. Gió rít cây nghiêng rì rào thét gào một cách tức giận làm nó phải mở mắt quay ra sau quên luôn bản thân mình có bị gì hay không. Ập vào trong mắt là Bạch Thố nằm trong miệng Lang Sói, máu rỉ ra tại vết cắn nhỏ giọt xuống thảm cỏ xanh làm nổi bật trên khung cảnh giận dữ của thiên nhiên xung quanh. Còn Ngọc Thố run rẩy trốn trong hang chỉ thò mỗi cái đầu ra ngoài, đôi mắt hồng ngọc chăm chăm nhìn vào Bạch Thố đang yếu ớt dãy dụa bất lực. Đôi mắt đen tĩnh lặng ấy đang gợn sóng chăm chăm nhìn Ngọc Thố một cách tuyệt vọng vì không thể bên cạnh bạn tình nữa. Từ từ đôi mắt khép lại cũng là lúc Lang Sói tha Bạch Thố chạy vào trong bụi cây. Ngọc Thố từ trong hang phi ra mà kêu lên trong đau khổ.
Nước mắt nó chảy dài như thể nó là con Ngọc Thố kia... Nó đau lắm! Đưa tay lên lau nước mắt tự hỏi tại sao nó cảm thấy mình từng như chính là Thỏ Ngọc? Tại sao lại kì lạ tới vậy? Tạo sao cảnh Bạch Thố bị bỏ mạng kia lại quen tới như vậy?
***
Vương Nguyên ôm ngực nhắm mắt đầy đau đớn cậu không hiểu sao khi cảnh Bạch Thố đẩy Ngọc Thố ra khi Lang Sói lao tới đến khi bị Lang Sói cắn mà cậu đau tới như thể cậu là Bạch Thố??? Tiếng hò hét xa xa cùng tiếng thở dốc làm cậu quên cơn đau mà mở mắt ra nhìn.
Trước mặt cậu là cảnh nam nhân tay cầm kiếm trên người vô số vết thương, y phục rách nát tả tơi. Một tay cầm đoản kiếm đã nhốm đỏ cả lưỡi kiếm, máu giỏ theo đường chạy. Một tay lắm lấy tay nữ nhân chạy thục mạng về phía trước. Phía sau lưng là đám quân lính kẻ cầm kiếm người cầm cung hô hào đuổi sát nút. Chạy tới vách núi, nam nhân vội dừng lại kinh hãi nhìn vài viên đá lăn xuống vực thẳm trong ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả vùng trời phía xa xa như màu của máu... Màu của chết chóc!!!
- Bạch Hàn Thư...
Vương Nguyên quay sang nhìn đám lính, bọn họ gọi cậu sao? Không hề! Cậu tên là Vương Nguyên mà? Tại sao lại có phản xạ như vậy? Tại sao cảnh tượng này lại quen thuộc tới như vậy? Chuyện gì đang diễn ra như vậy?
- Bạch Hàn Thư nếu ngươi giao Ngọc Mỹ Hạnh ra đây ngươi có thể sống bằng không ngươi tự hiểu!
Tên lính cầm đầu hô hào lớn tiếng.
- Hàn Thư! Huynh mặc kệ muội mau đi đi!
Mỹ Hạnh đứng sau lưng Hàn Thư nhăn mày quay sang đưa tay giật giật tay áo của y. Y quay sang nhìn nàng kiên quyết lắc đầu hai tay cùng nắm chặt vật thể đang nắm đang cầm. Quay sang đoàn quân lính lạnh lùng nhìn, chỉ hận bản thân không đủ sức lực bảo vệ nữ nhân sau lưng.
- Bạch Hàn Thư!!!!!!!!!!
Tên cầm đầu lại hô hào lên sau đó ra hiệu làm đám người cầm cung ước trừng khoảng ba mươi tên lên trước chuẩn bị tư thế chiến đấu. Hàn Thư đổ mồ hôi hột quay sang nhìn liền bắt gặp khuôn mặt van lơn của Mỹ Hạnh y đau lòng nhả tay nàng vòng tay ôm chặt lấy nàng dùng một chân làm trụ quay lưng ra phía sau. Đặt lên môi nàng nụ hôn từ biệt.
Thanh đoản kiến rơi xuống chạm đất lạnh ngắt...
Theo lệnh tên cầm đầu, đám xạ thủ lập tức dương cung ngắm chuẩn bắn thẳng về phía cặp tình nhân kia. Nhưng vô số mũi tên ấy có mũi lệch, có mũi trúng nhưng toàn bộ đều cắp trên lưng của Hàn Thư.
Vương Nguyên đứng gần đấy thấy làm lạ khi đám người kia làm như không thấy cậu. Khi Hàn Thư chúng tên, cả cơ thể cậu đau như có thứ gì đó vô hình đâm sầm vào cơ thể. Trong cơ thể cảm thấy cộn cạo khó chịu vô cùng. Cậu đưa tay lên bụng ôm nhăn nhó chịu cơn đau kì lạ dày vò.
Máu sộc lên miệng thấm đỏ môi của cả hai người khi nhả ra. Hàn Thư ôm chặt lấy Mỹ Hạnh mỉm cười hạnh phúc, nàn môi khuyến rũ nhuộm đỏ máu nhếch lên cười mãn nguyện mà gục cằm xuống vài Mỹ Hạnh khẽ thì thầm yếu ớt bên tai nàng.
- Hàn Thư tại sao huynh ngốc như vậy hả? Tại sao lại đỡ cho muội? Không phải muội đã phản bội huynh hay sao? Tại sao huynh ngốc nghếch như vậy chứ? Huynh mau tỉnh lại đi!!! Bạch Hàn Thư!!! Huynh nói chúng ta sẽ thành thân sống trong rừng tre mà??? Tại sao huynh lại bỏ muội????
Nước mắt chảy dài xuống má, Mỹ Hạnh vòng tay đỡ lấy tấm Hàn Thư không ngừng đau lòng lên tiếng trách móc càng nói nước mắt càng chảy dài.
- Ngọc... Ngọc Mỹ Hạnh... Ta... Ta xin lỗi nàng... Ta không thể... Bảo vệ nàng được nữa... Hứa... Hứa với ta...
- Chàng đừng nói nữa ta không muốn nghe!!!
Mỹ Hạnh lắc đầu nguầy nguậy nghẹn ngào lên tiếng.
- Hứa với ta... Tìm nam nhân nào... Tốt hơn ta mà gả... Gả cho hắn...
- Ta không cần ai ngoài chàng hết...
- Hứa... Hãy hứa với... Ta...
Ngắt lời Hàn Thư chớ ra máu bám hết lên vai áo Mỹ Hạnh mà nàng không hay biết. Hàn Thư nhăn nhó khó chịu nhưng vẫn cố nói tiếp. Y đau lòng khi nghe thấy tiếng nữ nhân mình yêu khóc nức nở.
- Ta hứa!!! Ta hứa mà chàng đừng nói nữa!!!
- Ta yêu nàng...
Vương Nguyên vô thức nói theo đến khi nhận ra mới giật mình ngơ ngác. Cậu bị điên hay sao mà lại xen vào chuyện của người ta!!! Thật là!!!!!
- Hàn Thư??? Hàn Thư chàng sao vậy??? Hàn Thư???
Đôi mắt trời đêm từ từ nhắm xuống nhẹ nhàng, đôi tay trên vai nàng cũng buông thõng. Mỹ Hạnh quay ngang nhìn cánh tay lỏng lẻo của Hàn Thư nước mắt chảy một nhiều. Nàng khóc lớn nước mắt lã chã vòng tay ôm lấy Hàn Thư.
***
- BẠNH HÀN THƯ!!!!!!!!!
Cả nữ nhân và Thiên Lam đồng thanh hét lên. Nữ nhân thì đau khổ bật khóc, nó thì giật mình đưa tay che miệng quay ngang quay ngửa nhìn đám lính vẫn tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt không có ý để tâm tới nó đang đứng ngay cạnh cặp tình nhân kia.
Mỹ Hạnh nâng người Hàn Thư lên khua tay một đường nhẹ nhàng xung quanh bao phủ ánh hào quang màu hồng ngọc đẩy trưởng vào ngực Hàn Thư. Hơn chục mũi tên sau lưng y bắn về phía đám quân lính với một lực cực mạnh. Nàng đỡ Hàn Thư ngồi xuống ôm y trong lòng gục xuống trán chạm trán mà đau khổ âm thầm rơi lệ.
Cứ tưởng hàng chục mũi tên ấy sẽ bay tới đám quân lính kia nhưng chúng lại bay ngược lại nhắm vào Thiên Lam làm nó sợ hãi nhắm mắt, hai tay bịt mắt, chân lùi phía sau tới khi trượt chân mà rơi xuống vực. Vũng vẫy trên không trung la hét vang vọng lên trên núi sau một hồi liền nhắm mắt ngừng la hét.
Tít... Tít... Tít...
Tiếng máy đo nhịp tim?!
Nó giật mình mở to mắt ngồi bật giậy khi không thấy mình đau đớn hay gì đó. Hoàn toàn thấy thân thể vẫn còn bình thường liền vùng dậy liền khi thấy mình ngồi dưới sàn nhà. Liếc ngang liếc dọc mới thấy đây là một gian phòng trắng muốt của bệnh viện. Nghe thấy tiếng khóc suỵt xoạt nó liền quay ra hướng đó. Hoảng hốt khi thấy đây là cảnh tượng ba năm trước?! Chuyện này là sao? Tại sao lại chuyển cảnh liên tiếp như vậy?
Đứng dậy nhìn toàn bộ mọi người có mặt trong phòng đang hướng mặt về phía giường bệnh. Thấy Vương Nguyên đang ngồi bên giường cầm lấy tay nó, khuôn mặt cậu dí sát vào mặt nó. Còn nó yếu ớt cố nhướn người lên hôn nhẹ cậu như những gì nó từng làm vào ba năm trước?????
***
Dù đã xảy qua rất lâu rồi nhưng nhìn thấy cảnh tượng bàn tay nhỏ tuột khỏi tay cậu rơi xuống giường nhẹ nhàng nhưng vô cùng nặng nề với mọi người trong phòng. Vương Nguyên không can ngăn được bản thân đau đớn tới nhường nào khi nhìn lại cảnh này dõ nét như thế. Đôi mắt cậu đã có bọc nước bao phủ, giọt lệ trong khoé mắt bị đầy mà chảy xuống.
Giật mình khi thấy toàn thân ướt xũng và cảm nhận mình đang đứng dưới mưa. Cậu đưa tay lên gạt nước mắt nhìn tứ phía chỉ thấy một màn trời xám xịt. Hoang mang quay ra phía sau, vẫn sám xịt. Quay trở lại phía trước liền nhìn thấy chiếc xe hơi đang lao tới với tốc độ cực nhanh. Cậu sợ hãi đứng trôn chân tại chỗ... Thiên a~
***
Hoảng hốt khi thấy chiếc xe sắp lao tới, Thiên Lam quay ngang quay ngửa lúng túng sợ hãi. Đầu óc mụ mị không biết tìm phương pháp giải thoát. Càng hoang mang hơn khi nó thấy... Vương Nguyên cả thân nguyên cây đen đang đứng trôn chân tại đó... Thiên a~
***
- Tiểu Trôi cẩn thận!!!!!!
***
- Tiểu Trôi... Tiểu Trôi...
Mấp máy đôi môi thều thào gọi tên người nào đó trong khi đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Mồi hôi tuôn lã trã, hai tay nắm chặt lấy chăn đắp nửa bụng. Thiên Lam lắc đầu nguầy nguậy không ngừng gọi cái tên đó.
Chí Hoành nằm bên cạnh một phần không quen giường, một phần là đang ngủ cùng giường với một cô gái cụ thể là Thiên Lam. Vừa mới thiu thiu đi vào giấc ngủ liền nghe thấy tiếng thì thào nho nhỏ bên tai cậu giật mình mở mắt quay ra sau ập vào đôi mắt hạnh nhân của cậu là nó đang lắc đầu khổ sở túm chặt hai bên chăn mà thì thào.
- Tiểu Trôi... Vương Nguyên... Vương Nguyên... Tiểu Trôi...
Hai cái tên đó luân phiên hoán đổi được nó thì thào phát âm. Chí Hoành nhổm hẳn dậy túm chiếc gối ôm ném thẳng xuống đất phịch một tiếng lật chăn động người sát vào nó vòng một tay xuống gáy. Một tay kéo bả vai nó vào lòng ôm chặt lấy. Vừa ôm vừa vuốt mái tóc vỗ về.
- Có anh ở đây! Ngoan đừng sợ, anh sẽ mãi bên cạnh bảo vệ yêu thương em!!!
Nghe tiếng thì thào bên tai khuôn mặt nó dãn ra, miệng cũng ngừng gọi tên. Vòng tay qua eo ôm chặt lấy cậu dúc luôn vào lòng cậu. Sự an toàn của cậu làm nó an tâm tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Chí Hoàng nhăn mày một tay vỗ nhẹ bả vai, một tay vuốt nhẹ mái tóc. Tiểu Trôi? Vương Nguyên? Không lẽ người nó yêu thực sự là Vương Nguyên? Nếu thật sự như vậy cậu phải làm sao?
Vương Nguyên! Tôi nỡ yêu người con gái cậu yêu rồi!? Tôi phải làm sao đây???
***
- Lam Lam... Lam Lam...
Trong căn phòng tĩnh lặng ngập tràn trong bóng đêm chỉ có ánh sáng của bóng đèn ngoài đường hất qua ô cửa sổ nhưng cũng đủ để nhìn thấy thiếu niên nằm thẳng người hai tay tóm chặt hai bên chăn tới nhăn nhúm. Vầng trán ướt đẫm mồ hôi nhăn nhúm lại, khuôn miệng đo đỏ mấp máy cái tên lặp đi lặp lại liên tiếp...
- Lam Lam... Thiên Lam... Thiên Lam... Lam Lam!!!!!!!!
Hoảng hốt vùng mình mở mắt, ngồi bật dậy, dựa lưng vào thành giường hoang mang đảo mắt xung quanh. Vội vàng choãi người bật đèn ngủ làm sáng trưng cả gian phòng. Vương Nguyên mệt mỏi dựa lưng vào thàng giường, một tay tóm chăn một tay đưa lên gạt mồ hôi. Giấc mộng vừa rồi chần chậm hiện lên như cuốn phim chạy chậm ngày càng dõ dàng hơn. Cậu có cảm giác đây không phải giấc mơ, cảm giác rất chân thực như thể cậu đã từng trải qua.
Chuyện gì đang xảy ra như vậy? Phải chăng có chuyện gì đó xảy ra mà cậu chưa biết được? Tại sao cậu có cảm giác mình đang bị dối lừa? Tại sao cậu có cảm giác người đó còn quanh đây? Tại sao?????
Vương Nguyên ôm đầu vò tóc cho xù tung lên. Cắn chặt răng như chịu cơn đau vô hình nào đó. Một tay ôm đầu, một tay với phải cái gối sau lưng liền dùng lực ném ngay xuống đất. Quay ngang quay ngửa với cái đầu bù xù nhếch nhác thấy lọ sao giấy mới được 1/3 cậu không kịp suy nghĩ liền lập tức với lấy đập thẳng vào tường vỡ tan một tiếng lạnh lẽo, từng mảnh từng mảnh đan xe với sao giấy đua nhau rơi xuống nền nhà. Nghe những âm thanh đó mà tâm hồn cậu như vỡ vụn tới đau nhức. Mở ngắn kéo tủ quờ quạng mò mẫm vô tình lấy được chiếc vòng cổ cậu mới bình tĩnh lại cầm dây thả mặt dây chuyền lủng lẻo trước mắt.
Tại sao anh luôn cảm nhận được sự sống của em? Nếu em con đâu đó quanh đây tại sao không quay về gặp anh? Nếu sự thật rằng em còn sống nhưng không quay về gặp anh không lẽ em không còn tình cảm với anh nữa hay sao???
Ai đó hãy trả lời tôi đi!!!
Thật sự cô ấy còn sống hay đã chết???
LÀM ƠN!!!!!!
/118
|