Vầng trăng tròn khuyết vơi đi một phần do ngày tháng trăng tròn đang dần qua, ngự trị trên màn trời đêm tím than. Huyền huyễn hơn khi phía trời hướng Đông còn dư vị dương quang một màu cam tím huyễn hoặc huyền ảo. Cùng dải kim tuyến tinh tú lấp lánh trên nền trời đêm đang dần chuyển sang đông lạnh.
Ánh trăng bạc dịu dàng chiếu lên ô cửa kính của một khoang phòng trên chiếc vòng đu quay thắp sáng đèn màu lam với dòng chữ tiếng Trung Vương Tuấn Khải sinh nhật vui vẻ giữa hồng tâm vòng quay đang xoay vòng. Tia màu lam ánh lên toả ra thập phương tứ phía càng làm vòng đu quay thêm sặc sỡ sắc màu hơn.
- Tiểu Khải! Sinh nhật vui vẻ!
Nhi Lam ngồi đối diện Tuấn Khải trong khoang phòng kín trên vòng đu quay đang xoay vòng. Lấy trong túi áo khoác một hộp quà khá nhỏ cỡ bàn tay là cùng, hình vuông được bọc bằng nỉ màu lam điểm tô thêm chiếc nơ nho nhỏ màu vàng kim đẹp mắt. Hai tay chìa ra trước mặt Tuấn Khải ngại ngùng cúi đầu trước ánh nhìn khá bất ngờ của cậu đang chăm chăm nhìn ngược lại.
Người đàn ông vừa bước sang tuổi 20 đang ngây ngô chớp chớp đôi mắt ngọc đen như một đứa nhỏ 02 tuổi, biểu hiện của sự chậm một nhịp! Hết nhìn cô nàng MC đang ngượng ngùng cúi đầu, chõ cái chỏm đầu đầy tóc đen nháy về phía cậu. Rồi lại chuyển sang nhìn hộp quà hình vuông được bọc bằng nỉ lam, nơ vàng kim kia. Đưa tay lên ngây ngô gãi đầu, chớp chớp đôi mắt ngọc đen thêm vài cái tự hỏi:
Cô ấy làm gì thế nhỉ?
Thấy đối phương mãi không có động tĩnh gì Nhi Lam có chút lo lắng từ từ ngước lên nhìn đối phương. Trong đôi mắt nâu của cô là người đàn ông 20 tuổi (đảo ngược lại là 02 tuổi) đang ngây ngô chớp chớp đôi mắt ngọc đen đưa tay lên gãi đầu. Tuấn Khải thấy cô ngước lên nhìn liền nhe răng khểnh hổ cười toe toét... Chữa ngượng.
- Tiểu Khải anh không thích món quà của em hả?
Nhìn biểu hiện của Tuấn Khải, Nhi Lam dễ dàng đoán ra là cậu đang chậm mất một nhịp cô khẽ phì cười một tiếng. Kiểu này là lây bệnh của anh chàng học bá nhưng EQ thấp lè tè nào đó rồi a~
Ở đâu đó, chàng học bá EQ thấp hắt hơi một tiếng làm con ngỗng điên nào đó đang thao thao về hình vẽ trên trời lo lắng quay sang hỏi han. Chàng học bá thắc mắc ai đang nhắc tới chàng nhỉ?
- À! Thích... Anh thích chứ... Thích chứ hề hề... Hề hề!
Tuấn Khải nhe răng cười chữa ngượng đưa tay nhận món quà trong tay Nhi Lam vẫn kiên trì hai tay chìa ra giữa không trung. Nhìn cánh tay hơn run run vì để trên không trung khá lâu của cô mà cậu cảm thấy có lỗi quá. Cho dù cô đã thu tay lại và nở nụ cười xinh xắn như đoá hoa hồng nhung trong ánh bình minh còn đọng sương đêm. Điều này, khiến cậu có chút ngại ngùng!
Nghĩ lại chuyện vừa rồi mà cảm thấy thật mất mặt quá đi thôi!
- Anh không muốn mở ra xem hả?
Nhi Lam cố nhịn cười khi nghe thấy khá rõ điều Tuấn Khải lầm bầm trong miệng. Trông cậu đáng yêu quá đi mất!
- À... Có... Có chứ!
Thật muốn đập đầu vào kính cho bất tỉnh quá đi thôi. Tự dưng lại nói chuyện như thằng ngố rừng ở đâu về vậy. Tuấn Khải đưa tay lên tự gõ đầu mình một cái mà không hề biết hành động này khiến Nhi Lam lạc mất một nhịp tim. Cậu cúi xuống từ từ mở hộp quà nho nhỏ của nàng MC trước mặt.
Một chiếc đồng hồ cát cỡ lớn, chiếc lồng thuỷ tinh chứa cát màu lam óng ánh kim tuyến hình hai giọt nước chấp làm đôi, một khung giá đỡ bằng gỗ được chạm khắc tỉ mỉ khéo léo đầy nghệ thuật bọc ngoài chiếc lồng kính đựng cát. Chiếc đồng hồ cát nằm gọn gàng chính giữa hộp, miếng nót trong hộp màu trắng càng làm chiếc đồng hồ cát thêm đặc biệt.
Nhẹ nhàng nhấc chiếc đồng hồ cát như nâng niu cành hoa chỉ sợ mạnh tay nó sẽ vỡ nát. Cầm cẩn thận chiếc đồng hồ cát trên tay, để tạm vỏ hộp sang cạnh chỗ trống bên cạnh. Ngước đôi mắt ngọc đen đã cong cong như cây cầu vồng lấp lánh nhìn Nhi Lam nhoẻn miệng cười.
- Nhi Nhi (xiè xiè nǐ) cảm ơn em!
- Anh biết không?
Đang say xưa ngắm nhìn dòng cát màu lam chầm chậm chảy xuống khoang trống phía dưới nghe câu hỏi của Nhi Lam, Tuấn Khải ngước đôi mắt ngọc đen lên nhìn cô trong khi môi vẫn nhoẻn cười vui vẻ. Nhìn khuôn mặt cô được ánh trăng xuyên qua cửa sổ che khuất như tấm lụa bạc lướt qua càng làm cô thềm khuyến rũ đẹp xinh lạ thường. Cậu bắt đầu cảm thấy sự ngượng ngùng của bản thân bắt đầu bùng phát. Vội chuyển tầm mắt nhìn xuống chiếc đồng hồ cát mới chảy được một chút, tuy vậy nó vẫn không ngừng chảy những hạt cát màu lam xuống dưới với đồng loại.
- Khi anh vô tình mắc một lỗi lầm to lớn nào đó, đến lỗi anh không thể cứu vãn. Anh hãy xoay ngược chiếc đồng hồ cát lại, mọi thứ sẽ trở lên tốt đẹp hơn đấy!
- Thần kỳ vậy sao?
Tuấn Khải ngước lên nhìn Nhi Lam khẽ hỏi sau đó lại cúi xuống nhìn dòng cát lam vẫn chầm chậm chảy.
- Vâng!
Nhi Lam cười tươi gật đầu, cô cũng cúi xuống nhìn dòng cát màu lam chảy. Cái này là do cô đọc sách mà ra, cũng chả biết nó có thần kì như vậy hay không nữa. Mà giờ nói thật ra lại không giám thôi thì phóng lao thì theo lao thôi.
- Anh chả nghĩ ra anh mắc lỗi gì to lớn nữa!
Tuấn Khải nhìn Nhi Lam nhe răng cười. Cậu còn đặt ngón chỏ cạnh miệng ngước mắt nhìn lên trần khoang phòng ngẫm nghĩ xem mình có mắc lỗi gì to lớn hay không. Nhưng vô dụng! Cậu có mắc lỗi nhưng không đáng để nói là to lớn. Chắc phải chờ dịp nào đó có cơ hội mắc lỗi to lớn mất thôi. Có lẽ vậy!
Nhi Lam nhìn Tuấn Khải mà khẽ phì cười. Ánh mắt ngọc đen long lanh chăm chăm nhìn đồng hồ cát chảy, cái mỏ chu chu ra như muốn tẩy chay cái tuổi 20 mà cậu vừa bước sang. Với người ngoài cô không biết họ mong muốn ở cậu là gì. Là sự trưởng thành hay sự trững trạc của một người đàn ông tuổi 20? Nhưng với cô, cô muốn cậu trưởng thành trững trạc những vẫn giữ được sự tinh nghịch của tuổi trăng tròn thời thiếu niên.
- Ý! Mà sao cái này chôi cát chậm dữ vậy?
Tuấn Khải ngước lên thắc mắc Nhi Lam hơi nghiêng đầu khó hiểu. Bình thường các đồng hồ cát khác chôi rất nhanh loáng cái phần trên rỗng, phần dưới đã đầy rồi. Còn cái này sao hơn một phút rồi mà nó chỉ chôi được mỗi tẹo còn chưa bằng hạt đỗ đen ý.
- Mười tiếng đồng hồ sau nó mới trôi hết!
Anh nghĩ đồng hồ cát nào cũng như đồng hồ cát nào hay sao?
Nhi Lam phải đi vòng quanh Trùng Khánh mới kiếm được một chỗ đặt đồng hồ cát thích hợp đấy. Chôi nhanh quá còn gì là thú vị nữa! Cô đưa tay xoa nhẹ đầu Tuấn Khải như xoa đầu đứa trẻ nở nụ cười tuyệt đẹp. Nụ cười đối với Tuấn Khải còn đẹp hơn cả vầng trăng ngoài kia, thậm trí trăng có tròn cũng không đẹp bằng nụ cười của cô.
- Vậy thì anh càng không được mắc lỗi to lớn. Chờ nó chôi hết chắc anh chết mất!
Tuấn Khải bĩu môi đầy trẻ thơ. Quơ tay sang bên cạnh cầm vỏ hộp lên đặt chiếc đồng hồ cát chôi gần bằng hạt đỗ đen vào giữa hộp. Đậy lắp hộp lại cẩn thận cất vào túi áo khoác.
Không khí trong khoang phòng trầm xuống tới lặng thinh. Tiếng cát chôi từ trong túi áo khoác của Tuấn Khải vọng ra nghe rõ mồn một. Vòng đu quay vẫn hững hờ xoay tròn, từ nãy tới giờ cũng chưa được một vòng. Vầng trăng ngoài kia vẫn toả ánh sáng bạc dịu dàng. Các vì tinh tú vẫn lấp lánh đầy trời. Đêm nay, bầu trời không có một bóng mây càng làm bầu trời thêm đẹp, thêm huyền ảo hơn.
***
Đặt chiếc điện thoại tuỳ tiện úp trên mặt ghế đá, tiếng nhạc vẫn phát qua tai nghe nhẹ nhàng chuyền vào tai. Vẫn bài hát ấy, vẫn giọng hát ấy từ từ chuyền vào đôi tai Vương Nguyên. Chầm chậm đọng lại trong tâm trí khiến cậu thêm say mê, thêm nhói đau. Nghe giọng hát của cô nàng Tiểu Bàng Giải này tạo cho cậu cảm giác quen thuộc tới đau lòng. Cậu từ nãy nghe đi nghe lại cho tới khi thuộc cả lời bài hát bằng tiếng Việt luôn rồi. Với một người thông minh không khó để phân biệt được cách xưng hô của nam nữ bên Việt Nam tuy nhiên vẫn không hiểu được tại sao lại như vậy. Cái này phải hỏi Song Lam mới được.
- Em xa nhớ em có khoẻ không
Anh lâu lắm không viết thư tay
Đầu thư anh chẳng biết nói gì
Ngoài câu anh ở đây nhớ em vơi đầy
...
Nàn môi khuyến rũ mấp máy lẩm nhẩm câu hát bằng tiếng Việt. Vốn là một ca sĩ chuyên nghiệp, việc nghe và nhớ lời bài hát là chuyện dễ dàng. Tiếng Hàn Quốc, tiếng Anh, tiếng Nhật Bản còn dễ thuộc dễ hát nhưng tiếng Việt quả là một thử thách không giới hạn. Đôi lúc cậu cũng hát có chút vấp, đôi khi lại hát sai, thậm trí vài ba chỗ cậu phải dừng lại. Cậu nghĩ nếu tiếng Việt là ngôn ngữ chung của thế giới thì sao nhỉ? Có lẽ cả thế giới trừ Việt Nam ra sẽ hét lên rằng: Tôi muốn đương đầu phong ba bão táp còn hơn học ngữ pháp Việt Nam! Có lẽ là thế thật ấy chứ!
Giọng hát thật giống với người ấy! Từng câu ca mà nàng Cua ấy hát lên là từng quá khứ khi ấy ùa về. Từ khoảng thời gian lần đầu gặp mặt cho tới khoảng khắc trao nụ hôn toàn nước mắt li biệt. Thời gian thấm thoát trôi qua cũng đã hơn ba năm rồi. Ba hũ sao cũng đã đầy, hũ thứ tư đã được hơn một nửa. Rồi chẳng mấy chốc một năm li biệt lại qua đi mà người chẳng thấy quay lại. Nghĩ tới đây, khoé mắt cậu cay cay tới rát cả đôi mắt trời đêm.
Thôi lẩm nhẩm câu hát, Vương Nguyên mở mắt ngước lên nhìn trời đêm đầy sao cốt yếu là để ngăn bản thân rơi lệ. Hôm nay, là ngày vui không thể để lệ nhoà ướt mi được. Đưa một tay gạt giọt lệ sắp chàn mà trượt xuống má một cách quả quyết không chần trừ.
Loáng thoáng ba hình ảnh gần đây vụt qua trong tâm trí. Thứ nhất, một cô gái nhỏ đứng trước cổng ngước mắt lên ban công nhìn, ánh đèn phía xa soi rõ khuôn mặt thân quen. Thứ hai, cô gái nhỏ nhắm mắt ngồi dựa đầu lên cửa kính xe hơi đã kéo lên khoảng cách đôi bên thật gần nhưng lại xa vời không thể với tới như ngọn cỏ và vì sao. Thứ ba, cô gái nhỏ vội vàng đi ngược chiều trên hành lang hậu trường vô tình đâm phải, giọng nói thân quen mà sao đôi mắt nâu ẩn sau cặp kính lại trở lên xa lạ tới đau lòng.
Cỗi chua sót trong lòng lại rấy lên khiến cậu không tự chủ mà rơi lệ. Ánh đèn phía xa chiếu lên làm giọt lệ ánh lên tia sáng long lanh khiến người nhìn đau thấu tâm can. Đưa tay gạt dòng lệ chưa kịp trượt xuống gò má, tiếp tục ngước đôi mắt trời đêm đẫm nước lên trời cao. Ánh đèn chiếu lên, hai bọc nước bị kìm hãm long lanh tia phản chiếu như giọt sương dưới ánh ban mai.
Trong cậu vẫn có cảm giác người cậu mong chờ nhất vẫn ở đâu đó quanh đây.
Trong cậu vẫn có cảm giác người cậu mong chờ nhất vẫn vấn vương mối tình chưa bắt đầu năm xưa.
Trong cậu vẫn có cảm giác người cậu mong chờ nhất... Đang dối lừa cậu.
Dối lừa?
Một cảm giác chả vui tí nào hết! Tại sao cậu lại có cảm giác bị dối lừa suốt bao năm qua cho tới hiện tại?
Từ khi giấc mơ kì lạ ấy xuất hiện và không đêm nào nó không tha cho cậu, một đêm cũng không. Cảm giác bị dối lừa từ khi đó ngày càng rấy lên mạnh mẽ trong cậu như ngọn lửa muốn thiêu cháy tất cả để tìm ra sự thật.
Nhưng cái gọi là sự thật ấy, nó là gì?
***
Nhẹ nhàng xoay người nhìn con ngỗng nhỏ đang say ngủ trong lòng sau một ngày chạy lông nhông Đông Bắc. Đưa tay nhẹ nhàng gạt tóc trên khuôn mặt đang ngủ yên bình trong vòng tay, nàn môi nở nụ cười nhẹ nhàng trong vô thức. Đưa tay vào trong túi áo lấy ra một chiếc vòng bạc hình con hạc giấy dang rộng cánh bay. Chống cả tay đang cầm dây chuyền sang bên kia, nhổm người từ từ rút cánh tay đang gối cho con ngỗng nhỏ nhẹ nhàng không muốn đánh thức người nằm bên cạnh.
Khéo léo đeo cho Bảo Lam chiếc vòng bạc sáng lấp lánh dưới ánh trăng, phản quang từng tia chiếu xa hàng mét. Tay nâng niu mặt dây chuyền vừa trân trọng vừa yêu thương. Đặt nhẹ xuống nghiêng bên cổ cho ẩn mình dưới thảm cỏ. Dịu dàng cúi xuống hôn nhẹ lên trán của cô.
Luồn tay xuống gáy Bảo Lam, Thiên Thiên khẽ động người nằm sát vào vòng tay ôm cô vào trong lòng. Hơi ấm của sự rung động len lỏi vào trong tim bao vây chặt lấy chuyển động theo từng nhịp đập mang theo một chút yêu thương.
Hãy cho anh thời gian để quên đi quá khứ.
Hãy cho anh thời gian để chấp nhận hiện tại.
Và... Hãy cho anh thời gian để...
Yêu em!
***
Không khí ngượng ngùng bất trợt vẫn hiện diện vẫn còn quanh quẩn trong khoang phòng trên vòng đu quay. Tuấn Khải và cả Nhi Lam đều quay đầu ra hai bên cửa kính nhìn cảnh vật đang lên cao dần, dấu hiệu vòng đu đã xuống dưới và bắt đầu một vòng quay mới. Tiếng ồn ở phía dưới cùng với ánh đèn hất vào mới cứu vãn cho cả hai thoát khỏi không khí này.
Tuấn Khải quay qua nhìn lướt qua Nhi Lam một cái rồi lại quay về như ban đầu nhìn ra ngoài. Ngắm nhìn cảnh vật đang dần bỏ lại phía dưới một cách chầm chậm. Đưa tay vào trong túi áo chạm vào hộp quà sinh nhật nho nhỏ mà cô vừa tặng.
Hơi ấm vẫn còn, nó chưa hề nguội lạnh.
Giống như...
Tình cảm nồng nhiệt của cô dành cho cậu vậy!
Cậu cảm nhận được tình cảm này rõ ràng, hơn cả các nàng Tiểu Bàng Giải khác trao cho cậu.
Thế nhưng...
Cậu vẫn không thể chấp nhận điều này...
Bởi vì...
Cậu còn vấn vương mối tình thời thiếu niên ngây ngô bồng bột...
Đôi mắt nâu nhìn xa xăm ra ngoài ô cửa sổ. Cảnh vật muôn màu ánh đèn dưới phố đang thấp dần nhưng vẫn lung linh, vẫn thu hút mọi ánh nhìn. Thậm trí, tiếng la hét của khoang phòng bên vẫn có thể len lỏi vào đây bằng một cách nào đó cho dù hai bên đều đóng kín.
[Quay về quá khứ]
- Con gái! Con cũng đã lớn rồi, con sẽ tự biết cách bản thân phải làm gì trong hạnh phúc của chính mình!
Cô Hoàng ngồi xuống cạnh Nhi Lam nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô kéo vào lòng, ân cần vuốt ve. Khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ Việt Nam đã đứng tuổi, đôi mắt nâu đồng màu với cô con gái hiện lên tia nhân hậu. Cô Hoàng quay sang nhìn con gái ngoan của mình.
- Dạ con biết, thưa mẹ!
Nhi Lam cúi đầu tránh đi ánh mắt hiền hậu của cô Hoàng. Cô biết, mẹ đang nói đến điều gì. Cô hiểu mẹ đang nói tới cái gì. Cô lớn rồi, cô hiểu hết!
- Tuy nhiên, người làm mẹ như mẹ đây không thể bỏ mặc con. Mẹ chỉ biết khuyên con một câu như thế này...
Nhẹ nhành nâng cằm cô con gái xoay khuôn mặt xinh đẹp giống mẹ về phía này đối diện với cô Hoàng. Nàn môi ưa thích tô son hồng cánh sen của cô Hoàng bạc ra khẽ cười để nộ hàm răng trắng tinh và đồng đều. Cho thấy rằng cô Hoàng là người ưa làm đẹp cho dù hiện tại cô đang làm đạo diễn cùng chồng của mình. Ai nói nữ đạo diễn không được làm đẹp?
Nhi Lam khẽ gật đầu nhìn thẳng vào đôi mắt nâu của mẹ. Cô ước sau này bằng tuổi mẹ, cô vẫn sẽ được đẹp như người.
- Tình đầu là thứ khó phai, tình thứ hai là thứ bất tử. Tiểu Khải chưa chắc đã quên đi con bé nhưng cũng chưa chắc thằng bé ấy sẽ không đi tìm cho mình một hạnh phúc mới...
Nhi Lam đảo mắt quanh căn phòng của cô bạn thân đã khuất. Một màu xanh lam của trời, bên trên được tô vẽ những đám mây trắng bồng bềnh 3D. Cùng với một đống hình của gia đình, thần tượng chụp chung với nhau được cô bạn sỏ dây thành đoạn dài treo đầy khắp phòng. Vừa ôn lại kỉ niệm xưa, vừa quay đi tránh ánh mắt ôn nhu của mẹ.
Cô Hoàng biết con gái đang trốn tránh cho nên cô cũng không muốn ép buộc con quay sang nhìn cô. Hai vợ chồng cô không có thói quen ép buộc con cái, hai người đều thả lỏng cho con cái cảm thấy tự do và được tôn trọng cùng như cách con cái tôn trọng cha mẹ. Đương nhiên cái gì cũng sẽ có giới hạn của nó và sự thả lỏng của hai người cũng sẽ có giới hạn. Những quy định được đưa ra rất đơn giản như sẽ khó lòng thực hiện và cô chưa từng vi phạm cho dù một lần.
- Nếu con có tình cảm với Tiểu Khải, con hãy nói cho thằng bé hiểu!
- Anh ấy sẽ không...
Nhi Lam vội quay sang nhìn người mẹ cô hết mực trân trọng yêu thương của mình. Đôi mắt nâu vì xúc động mà hoe đỏ long lanh bọc nước dưới ánh đèn. Cô Hoàng nở nụ cười dịu dàng đưa tay xoa đầu con gái, khẽ kéo con gái vào lòng ôm vỗ nhẹ lưng vỗ về cũng ngấm ngầm nói rằng: Con gái, có mẹ ở đây rồi. Con hãy khóc đi!
- Hỏi thế gian tình là gì mà khiến con người ta phải đau khổ tới như vậy?
Giọt lệ tràn khoé mi năn dài xuống má. Nhi Lam vòng tay ôm chặt nấy mẹ, vùi mình vào bầu ngực mềm mại một thời nuôi cô khôn lớn. Mềm mại cọ nhẹ nhàng, sự xoa dịu ấy khiến cảm xúc cô vỡ oà mà bật khóc thành tiếng. Vùi mình vào lòng mẹ để tiếng khóc nhỏ đi vài phần.
- Hỏi thế gian tình là chi mà sao khiến con người ta ngu muội lạc lối không nối về như vậy?
Ôm lấy con gái trong lòng, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng con vỗ về, một tay vuốt dọc từ đỉnh đầu xuống gáy ân cần. Dòng lệ từ đôi mắt nâu của người mẹ trượt dài xuống má. Vội vàng đưa tay gạt tan giọt lệ vừa chảy xuống cằm còn chưa kịp rơi xuống tóc cô con gái. Làm mẹ là phải cần mạnh mẽ để bảo vệ con cái, không được phép rơi lệ!
- Con hãy bày tỏ hết tình cảm với Tiểu Khải. Đừng nghĩ tới kết quả nó như thế nào. Con cần phải tin chính mình, cần tin Tiểu Khải. Thằng bé biết nhìn xa trông rộng, chắc chắn nó sẽ biết làm gì để tốt cho con và cả nó nữa. Con nên nhớ! Bao người muốn như con còn không được. Con phải biết nắm giữ cơ hội không được để vụt mất!
[Trở về hiện tại]
Bất trợt, Nhi Lam nghĩ tới cuộc nói chuyện với mẹ lúc người trở về trước ngày giỗ thăm cô bạn xấu số đáng thương của mình. Cô nghĩ hôm nay bản thân phải nói hết cho người đàn ông trước mắt này. Được cũng nói, không được cũng nói.
- Tiểu Khải em muốn nói với anh một điều...
- Hả? À em nói đi!
Tuấn Khải quay sang nhìn người phụ nữ đối diện mình cũng vừa quay lại nhìn mình. Ánh mắt nâu ấy đang hoang mang mà vẫn ánh lên tia nghiêm túc. Cậu có cảm giác rằng chuyện cô sắp nói vô cùng quan trọng.
- Em biết anh vẫn chưa quên được cậu ấy. Nhưng em vẫn mong anh cho em cơ hội...
Tuấn Khải ngước đôi mắt ngọc đen chăm chăm nhìn vào người phụ nữ trước mặt đang thẳng mắt nhìn lại cậu. Sự thẳng thắn nghiêm túc trong cô là điều cậu thích nhất và sự thẳng thắn nghiêm túc của cô lúc này cũng không thể làm cậu ghét bỏ. Cậu im lặng chờ đợi câu nói tiếp theo của cô.
- Em mong anh cho em cơ hội bước chân vào tim anh...
Đến lúc này, khuôn mặt xinh xắn của Nhi Lam đã phớt hồng. Cô ngượng ngùng cắn môi dưới dời mắt nhìn xuống chân được đôi giày nâng đế cao cổ đen ôm gọn của mình. Tuy nhiên sự ngượng ngùng này không đủ làm cho sự can đảm của cô giảm đi. Dù chỉ một chút cũng không!
- Em đã lấy hết toàn bộ dũng khí nói với anh. Nếu khiến anh khó chịu thì xin anh đừng ghét em có được không?
- Nhi Nhi à!
Nghe giọng nói trầm ấm của người đàn ông đối diện vang lên dịu dàng. Khiến lỗi lo lắng trong Nhi Lam giảm xuống vài vòng, cô nen nén ngước lên chỉ thấy khuôn mặt nam thần đang híp đôi mắt ngọc đen cong cong để tia sáng phản quang ánh đèn loé qua đôi mắt híp ấy. Khuôn miệng cười toe để lộ răng khểnh hổ.
Anh ấy...
Còn chưa để Nhi Lam hết bất ngờ Tuấn Khải choãi người cầm khuỷu tay cô dùng lực kéo mạnh cô về phía mình. Làm cô theo đà mà ngã vào lòng cậu. Ngồi dịch ra nhường chỗ cho cô, vòng tay ôm chặt lấy cô để cho cô vùi đầu trong lồng ngực rắn trắc. Dịu dàng vuốt mái tóc của cô vì tiệc sinh nhật của cậu mà làm soăn gợn sóng ở đuôi. Tì nhẹ cằm lên đầu của cô, đôi mắt ngọc đen khẽ nhắm nhẹ lại.
- Nhi Nhi tình cảm của em trao anh, anh biết hết mà em. Chỉ là trong anh vẫn còn chưa phai đi mối tình đầu năm đó!
- Tiểu Khải...
Nhi Lam vẫn có chút hoảng do hành động vừa rồi của Tuấn Khải. Có điều nằm trong vòng tay của cậu, sự ấm áp của cậu khiến cô không nỡ rời khỏi. Cô sợ hơi ấm mong manh này sẽ tan biến. Cố cử động người vòng đôi tay ra sau lưng cậu ôm chặt. Nói cô là trơ trẽn cũng được, nói cô không biết xấu hổ cũng chẳng sao. Chung quy cũng vì yêu cậu mà dựng lên hai hình tượng mới mẻ này.
- Anh hi vọng em có thể hoàn toàn làm hình ảnh của em ấy hoàn toàn tan biến trong anh. Anh hi vọng em có thể chen vào trong tâm trí anh, giúp anh thức tỉnh khỏi mối tình trẻ con năm đó!
Tuấn Khải khẽ nở nụ cười càng ra tăng lực xiết ôm Nhi Lam chặt trong lồng ngực. Hương thơm từ dầu gội đặc biệt dành cho mái tóc đã được chỉnh chu nhẹ nhàng sộc vào mũi khiến cậu cảm thấy thoải mái. Nhẹ nhàng đặt lên tóc cô một nụ hôn dịu dàng. Những lời tâm sự bằng tiếng Việt ngày hôm đó của hai mẹ con cô, cậu nghe không hiểu nhưng câu biết cô rơi lệ là vì ai. Cậu có thể tự tin nói rằng cô rơi lệ là vì cậu.
Em có thể hoàn toàn thay thế hình ảnh người ấy trong tim anh không? Anh có thể tin em được hay không?
Em có thể hoàn toàn thức tỉnh anh khỏi cuộc tình ngây ngô nhưng sâu sắc ấy không? Anh có thể tin em được hay không?
Em có thể hoàn toàn kiên trì mà vùi mình trong tim anh không? Anh có thể tin em được hay không?
- Xin anh hãy tin em!
Lệ nhoè hoen mi thấm ướt ngực áo của Tuấn Khải. Nhi Lam hạnh phúc khi cậu nói ra câu nói này. Cậu cho cô cơ hội, cậu còn hi vọng cô nắm bắt được cơ hội này. Cô nhất định sẽ nắm bắt cơ hội này, cô sẽ khiến cho trong tâm cậu chỉ hướng về cô. Nói cô tự tin thái quá cũng được, nói cô tâm kế cũng chẳng sao. Chung quy lại cũng chỉ vì yêu cậu mới có thêm hai nhân cách xấu xa này không phải sao?
Nhất định vào một ngày nào đó em sẽ thế chỗ của người ấy trong anh. Xin anh hãy tin em!
Nhất định vào một ngày nào đó em sẽ thức tỉnh anh khỏi cuộc tình thời niên thiếu. Xin anh hãy tin em!
Nhất định vào một ngày nào đó sự kiên trì của em có thể khiến trái tim anh ôm lấy em. Xin anh hãy tin em!
Anh có thể tin em được hay không?
Xin anh hãy tin em!
***
Weibo
[Link: Dư Vị Hoàng Diệp (Hoàng Diệp => Lá Vàng: ý chỉ mùa thu còn đọng lại). Ảnh đại diện: Cành lá khẳng khuyu đơn độc một chiếc lá vàng được cơn mưa ôm chọn. Thời gian post: 21h55. Bằng Ipone 9.
Hình như cả TFBOYS và Song Lam tạt vào khu công viên giải trí Vòng Xoay Quay hay sao ấy. Trong lúc đang đi dạo quanh công viên tôi vô tình bắt gặp Cupid Thiên Bảo lôi lôi kéo kéo khắp nơi chơi trò chơi ấy. Đây là thành quả của cuộc lần theo dấu vết á! Các Cupid Thiên Bảo thế thế nào?
Ảnh post: Tấm thứ 1, thứ 2, thứ 3: Cupid Thiên Bảo khoác tay công khai khoác tay nhau đi lướt ngang, xung quanh toàn người đi đường bị làm mờ. Tấm tứ 4, thứ 5, thứ 6: Cupid Thiên Bảo ngồi trong tiệm trà sữa Đài Loan với cảnh nền màu hồng đầy hoa hồng của tiệm trà sữa, hai người ngồi cười tươi đến động lòng người. Tấm thứ 7, 8, 9: Thiên Thiên nhảy vũ điệu đường phố và nhận được cây kẹo bông gòn màu hồng.
Top bình luận:
[(1): Hú hú! Tôi cảm thấy nguyên cái bánh gato to tướng ụp vào mặt nha [la hét]x3. Cupid Thiên Bảo này nếu không biết thì ai cũng nói bọn họ đang yêu nhau mất [mặt chó]. Nhưng dù sao cũng mong Cupid Thiên Bảo sớm có tin vui![búng tim]
[(2): Tôi không biết đâu [la hét] Thiên là của Khải mà sao lại chạy lung tung cùng cô nàng bánh bèo đáng yêu này vậy? [thắc mắc] Thiên không sợ liệt giường hả? [mặt chó] Cơ mà Cupid này ngọt quá à! [Thổi tim]
.
.
.]
[Link: Mèo gian tà, Thỏ ngây thơ. Ảnh đại diện: Khải Nguyên dựa lưng vào nhau khung nền hình trái tim. Thời gian post: 22h00'. Bằng Ipone 9.
Nguyên Nguyên chồng em ngoại tình kìa [la hét] [khóc] còn ôm nữa kìa. Mau mau về bắt chồng nằm sofa đi chị ủng hộ [mặt gian]. Không liên quan: Cupid Khải Nhi này dễ thương quá! [búng tim]
Top bình luận:
[(1): @TFBOYS - Vương Nguyên em mau vào xem thằng chồng mất nết @TFBOYS - Vương Tuấn Khải làm gì này [la hét]x3. Em mất chồng rồi [khóc]x6]
[(2): Nhìn ôm nhau ngọt ngào như thế này mà [đỏ mặt] vậy là lời nguyền trước 25 tuổi đã bị phá giải rồi hay sao [hoảng hốt] Cupid Khải Nhi này ngọt quá, yêu quá ủng hộ hai đứa [tim]x3]
.
.
.]
[Link: TFBOYS - Vương Nguyên. Ảnh đại diện: Hạ Nguyên Thiên tay cầm súng nhắm thẳng phía trước. Thời gian post: 22h10'. Bằng Oppo R11.
Chúc @TFBOYS - Vương Tuấn Khải sinh nhật vui vẻ như con khỉ. Ăn khoẻ như con trâu. Chân dài như con bọ gậy. Soái như con quái vật nha! [Đỏ mặt]
Top bình luận:
[TFBOYS - Vương Tuấn Khải: Em muốn anh làm quái thú hả? [khóc]x3 Không phải đã nói chúng ta sẽ là thiên thần của nhau hay sao? [đỏ mặt]x3]
[TFBOYS - Dịch Dương Thiên Tỉ: @TFBOYS - Vương Nguyên cậu thật là có thẩm mĩ [Búng tim] @TFBOYS - Vương Tuấn Khải anh làm mĩ quái thú a~ [ha ha]x3]
.
.
.]
[Link: TFBOYS - Dịch Dương Thiên Tỉ. Ảnh đại diện: Ngồi nghiêng trên kệ cửa sổ, quay khuôn mặt ra ngoài. Thời gian post: 23h00'. Bằng Oppo R11.
Là một người đàn ông 20 tuổi, mọi sóng gió thập cẩm chồng chất đều có. Em và @TFBOYS - Vương Nguyên sẽ bên anh cùng nhau chống đỡ. Tuy nhiên, sóng gió này [chỉ chỉ xuống dưới] tụi em sẵn sàng cao chạy xa bay bỏ anh lại một mình. Có phải không @TFBOYS - Vương Nguyên? [Ha ha]x3
Ảnh post: Hình ảnh Tuấn Khải nằm ngủ với tư thế siêu mĩ miều. Một tay vắt quá đầu, một tay đặt trên bụng chuẩn tư thế nằm suy tư cái gì đó. Cái eo được cho là yếu, cho là không được khoẻ nằm uốn éo như con lươn. Một chân gấp đôi dựa vào lưng ghế, một chân gấp hờ dưới đất một tư thế chuẩn người mẫu. Khuôn mặt thần thánh quay chính diện với tầm nhìn người ngoài được trang điểm rất kĩ càng. Hai bên mắt đánh phấn tím thuỷ chung, hai hành mi cong vút được chuốt massgara, hàng lông mày được kẻ đậm vô cùng quý phái. Hai bên má được đánh phấn hồng hồng như thiếu nữ e thẹn đỏ mặt. Cùng nàn môi mềm mại được tô son đỏ choe đỏ choét không biết thế nào mà lem nha lem nhem mất cả phong cảnh đẹp. Bên cạnh đó, hai má hồng được tô thêm hai cái râu cong tít ngủ của hacker và cái mũi đen hình tam giác của mèo. Hai tai đeo thêm tai nghe, một chiếc rụng khỏi tai vương vãi đè trên mái tóc hơi rối.]
Top bình luận:
[TFBOYS - Vương Nguyên: Oh no! Cậu đừng nôi kéo tớ vào chứ? [sợ hãi] Cho dù cậu không nói, sóng gió này tớ vẫn sẵn xách giày chạy trước tiên [ha ha]x3]
[TFCam - Nguyễn Bảo Lam: Không ngờ các anh lại tương thân tương sát như thế [khóc] vậy mà lúc đó các anh ra tay nặng nhất, nếu em không cản lại chắc mặt của Vương 20 thành cái bánh bao bảy màu rồi a~ [đỏ mặt] [thổi tim] [mặt chó]
[TFCam - Hoàng Nhi Lam: Không ngờ cậu cũng có tài ngây thơ một đống tội ấy nhỉ? Là ai đã nghĩ ra trò này? [tức giận] là ai đã kéo nàng MC xinh đẹp như tớ vào [đỏ mặt] [tức giận]? Nhưng dù sao tớ cũng tham gia trò này [hi hi] mọi người thấy mi mắt của Vương 20 đẹp không?[nháy mắt] [tò mò]
[Lưu Chí Hoành: Chung quy lại chỉ có mỗi Lưu Thiếu tớ đây không tham gia à nha [ha ha] chỉ nỡ tay huých phải @TFBOYS - Dịch Dương Thiên Tỉ nên nàn môi của Vương phu nhơn mới bị lem thôi à! [che mắt] [đỏ mặt]
[TFBOYS - Vương Tuấn Khải: Why? Why? Anh nhớ ăn ở tốt lắm mà sao mấy người các em đối xử tệ bạc với anh như thế hả??? [khóc]x3 đừng tưởng anh giờ này ngủ rồi nha [cười nham hiểm] chờ đấy! Quân tử báo thù 49 ngày sau, 69 ngày nữa trả thù chưa muộn [uất ức khóc]
.
.
.]
***
Nguyên Nguyên sinh nhật vui vẻ. Ngày nào cũng thật vui vẻ. Nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé Tiểu Trôi ^<3^
Ánh trăng bạc dịu dàng chiếu lên ô cửa kính của một khoang phòng trên chiếc vòng đu quay thắp sáng đèn màu lam với dòng chữ tiếng Trung Vương Tuấn Khải sinh nhật vui vẻ giữa hồng tâm vòng quay đang xoay vòng. Tia màu lam ánh lên toả ra thập phương tứ phía càng làm vòng đu quay thêm sặc sỡ sắc màu hơn.
- Tiểu Khải! Sinh nhật vui vẻ!
Nhi Lam ngồi đối diện Tuấn Khải trong khoang phòng kín trên vòng đu quay đang xoay vòng. Lấy trong túi áo khoác một hộp quà khá nhỏ cỡ bàn tay là cùng, hình vuông được bọc bằng nỉ màu lam điểm tô thêm chiếc nơ nho nhỏ màu vàng kim đẹp mắt. Hai tay chìa ra trước mặt Tuấn Khải ngại ngùng cúi đầu trước ánh nhìn khá bất ngờ của cậu đang chăm chăm nhìn ngược lại.
Người đàn ông vừa bước sang tuổi 20 đang ngây ngô chớp chớp đôi mắt ngọc đen như một đứa nhỏ 02 tuổi, biểu hiện của sự chậm một nhịp! Hết nhìn cô nàng MC đang ngượng ngùng cúi đầu, chõ cái chỏm đầu đầy tóc đen nháy về phía cậu. Rồi lại chuyển sang nhìn hộp quà hình vuông được bọc bằng nỉ lam, nơ vàng kim kia. Đưa tay lên ngây ngô gãi đầu, chớp chớp đôi mắt ngọc đen thêm vài cái tự hỏi:
Cô ấy làm gì thế nhỉ?
Thấy đối phương mãi không có động tĩnh gì Nhi Lam có chút lo lắng từ từ ngước lên nhìn đối phương. Trong đôi mắt nâu của cô là người đàn ông 20 tuổi (đảo ngược lại là 02 tuổi) đang ngây ngô chớp chớp đôi mắt ngọc đen đưa tay lên gãi đầu. Tuấn Khải thấy cô ngước lên nhìn liền nhe răng khểnh hổ cười toe toét... Chữa ngượng.
- Tiểu Khải anh không thích món quà của em hả?
Nhìn biểu hiện của Tuấn Khải, Nhi Lam dễ dàng đoán ra là cậu đang chậm mất một nhịp cô khẽ phì cười một tiếng. Kiểu này là lây bệnh của anh chàng học bá nhưng EQ thấp lè tè nào đó rồi a~
Ở đâu đó, chàng học bá EQ thấp hắt hơi một tiếng làm con ngỗng điên nào đó đang thao thao về hình vẽ trên trời lo lắng quay sang hỏi han. Chàng học bá thắc mắc ai đang nhắc tới chàng nhỉ?
- À! Thích... Anh thích chứ... Thích chứ hề hề... Hề hề!
Tuấn Khải nhe răng cười chữa ngượng đưa tay nhận món quà trong tay Nhi Lam vẫn kiên trì hai tay chìa ra giữa không trung. Nhìn cánh tay hơn run run vì để trên không trung khá lâu của cô mà cậu cảm thấy có lỗi quá. Cho dù cô đã thu tay lại và nở nụ cười xinh xắn như đoá hoa hồng nhung trong ánh bình minh còn đọng sương đêm. Điều này, khiến cậu có chút ngại ngùng!
Nghĩ lại chuyện vừa rồi mà cảm thấy thật mất mặt quá đi thôi!
- Anh không muốn mở ra xem hả?
Nhi Lam cố nhịn cười khi nghe thấy khá rõ điều Tuấn Khải lầm bầm trong miệng. Trông cậu đáng yêu quá đi mất!
- À... Có... Có chứ!
Thật muốn đập đầu vào kính cho bất tỉnh quá đi thôi. Tự dưng lại nói chuyện như thằng ngố rừng ở đâu về vậy. Tuấn Khải đưa tay lên tự gõ đầu mình một cái mà không hề biết hành động này khiến Nhi Lam lạc mất một nhịp tim. Cậu cúi xuống từ từ mở hộp quà nho nhỏ của nàng MC trước mặt.
Một chiếc đồng hồ cát cỡ lớn, chiếc lồng thuỷ tinh chứa cát màu lam óng ánh kim tuyến hình hai giọt nước chấp làm đôi, một khung giá đỡ bằng gỗ được chạm khắc tỉ mỉ khéo léo đầy nghệ thuật bọc ngoài chiếc lồng kính đựng cát. Chiếc đồng hồ cát nằm gọn gàng chính giữa hộp, miếng nót trong hộp màu trắng càng làm chiếc đồng hồ cát thêm đặc biệt.
Nhẹ nhàng nhấc chiếc đồng hồ cát như nâng niu cành hoa chỉ sợ mạnh tay nó sẽ vỡ nát. Cầm cẩn thận chiếc đồng hồ cát trên tay, để tạm vỏ hộp sang cạnh chỗ trống bên cạnh. Ngước đôi mắt ngọc đen đã cong cong như cây cầu vồng lấp lánh nhìn Nhi Lam nhoẻn miệng cười.
- Nhi Nhi (xiè xiè nǐ) cảm ơn em!
- Anh biết không?
Đang say xưa ngắm nhìn dòng cát màu lam chầm chậm chảy xuống khoang trống phía dưới nghe câu hỏi của Nhi Lam, Tuấn Khải ngước đôi mắt ngọc đen lên nhìn cô trong khi môi vẫn nhoẻn cười vui vẻ. Nhìn khuôn mặt cô được ánh trăng xuyên qua cửa sổ che khuất như tấm lụa bạc lướt qua càng làm cô thềm khuyến rũ đẹp xinh lạ thường. Cậu bắt đầu cảm thấy sự ngượng ngùng của bản thân bắt đầu bùng phát. Vội chuyển tầm mắt nhìn xuống chiếc đồng hồ cát mới chảy được một chút, tuy vậy nó vẫn không ngừng chảy những hạt cát màu lam xuống dưới với đồng loại.
- Khi anh vô tình mắc một lỗi lầm to lớn nào đó, đến lỗi anh không thể cứu vãn. Anh hãy xoay ngược chiếc đồng hồ cát lại, mọi thứ sẽ trở lên tốt đẹp hơn đấy!
- Thần kỳ vậy sao?
Tuấn Khải ngước lên nhìn Nhi Lam khẽ hỏi sau đó lại cúi xuống nhìn dòng cát lam vẫn chầm chậm chảy.
- Vâng!
Nhi Lam cười tươi gật đầu, cô cũng cúi xuống nhìn dòng cát màu lam chảy. Cái này là do cô đọc sách mà ra, cũng chả biết nó có thần kì như vậy hay không nữa. Mà giờ nói thật ra lại không giám thôi thì phóng lao thì theo lao thôi.
- Anh chả nghĩ ra anh mắc lỗi gì to lớn nữa!
Tuấn Khải nhìn Nhi Lam nhe răng cười. Cậu còn đặt ngón chỏ cạnh miệng ngước mắt nhìn lên trần khoang phòng ngẫm nghĩ xem mình có mắc lỗi gì to lớn hay không. Nhưng vô dụng! Cậu có mắc lỗi nhưng không đáng để nói là to lớn. Chắc phải chờ dịp nào đó có cơ hội mắc lỗi to lớn mất thôi. Có lẽ vậy!
Nhi Lam nhìn Tuấn Khải mà khẽ phì cười. Ánh mắt ngọc đen long lanh chăm chăm nhìn đồng hồ cát chảy, cái mỏ chu chu ra như muốn tẩy chay cái tuổi 20 mà cậu vừa bước sang. Với người ngoài cô không biết họ mong muốn ở cậu là gì. Là sự trưởng thành hay sự trững trạc của một người đàn ông tuổi 20? Nhưng với cô, cô muốn cậu trưởng thành trững trạc những vẫn giữ được sự tinh nghịch của tuổi trăng tròn thời thiếu niên.
- Ý! Mà sao cái này chôi cát chậm dữ vậy?
Tuấn Khải ngước lên thắc mắc Nhi Lam hơi nghiêng đầu khó hiểu. Bình thường các đồng hồ cát khác chôi rất nhanh loáng cái phần trên rỗng, phần dưới đã đầy rồi. Còn cái này sao hơn một phút rồi mà nó chỉ chôi được mỗi tẹo còn chưa bằng hạt đỗ đen ý.
- Mười tiếng đồng hồ sau nó mới trôi hết!
Anh nghĩ đồng hồ cát nào cũng như đồng hồ cát nào hay sao?
Nhi Lam phải đi vòng quanh Trùng Khánh mới kiếm được một chỗ đặt đồng hồ cát thích hợp đấy. Chôi nhanh quá còn gì là thú vị nữa! Cô đưa tay xoa nhẹ đầu Tuấn Khải như xoa đầu đứa trẻ nở nụ cười tuyệt đẹp. Nụ cười đối với Tuấn Khải còn đẹp hơn cả vầng trăng ngoài kia, thậm trí trăng có tròn cũng không đẹp bằng nụ cười của cô.
- Vậy thì anh càng không được mắc lỗi to lớn. Chờ nó chôi hết chắc anh chết mất!
Tuấn Khải bĩu môi đầy trẻ thơ. Quơ tay sang bên cạnh cầm vỏ hộp lên đặt chiếc đồng hồ cát chôi gần bằng hạt đỗ đen vào giữa hộp. Đậy lắp hộp lại cẩn thận cất vào túi áo khoác.
Không khí trong khoang phòng trầm xuống tới lặng thinh. Tiếng cát chôi từ trong túi áo khoác của Tuấn Khải vọng ra nghe rõ mồn một. Vòng đu quay vẫn hững hờ xoay tròn, từ nãy tới giờ cũng chưa được một vòng. Vầng trăng ngoài kia vẫn toả ánh sáng bạc dịu dàng. Các vì tinh tú vẫn lấp lánh đầy trời. Đêm nay, bầu trời không có một bóng mây càng làm bầu trời thêm đẹp, thêm huyền ảo hơn.
***
Đặt chiếc điện thoại tuỳ tiện úp trên mặt ghế đá, tiếng nhạc vẫn phát qua tai nghe nhẹ nhàng chuyền vào tai. Vẫn bài hát ấy, vẫn giọng hát ấy từ từ chuyền vào đôi tai Vương Nguyên. Chầm chậm đọng lại trong tâm trí khiến cậu thêm say mê, thêm nhói đau. Nghe giọng hát của cô nàng Tiểu Bàng Giải này tạo cho cậu cảm giác quen thuộc tới đau lòng. Cậu từ nãy nghe đi nghe lại cho tới khi thuộc cả lời bài hát bằng tiếng Việt luôn rồi. Với một người thông minh không khó để phân biệt được cách xưng hô của nam nữ bên Việt Nam tuy nhiên vẫn không hiểu được tại sao lại như vậy. Cái này phải hỏi Song Lam mới được.
- Em xa nhớ em có khoẻ không
Anh lâu lắm không viết thư tay
Đầu thư anh chẳng biết nói gì
Ngoài câu anh ở đây nhớ em vơi đầy
...
Nàn môi khuyến rũ mấp máy lẩm nhẩm câu hát bằng tiếng Việt. Vốn là một ca sĩ chuyên nghiệp, việc nghe và nhớ lời bài hát là chuyện dễ dàng. Tiếng Hàn Quốc, tiếng Anh, tiếng Nhật Bản còn dễ thuộc dễ hát nhưng tiếng Việt quả là một thử thách không giới hạn. Đôi lúc cậu cũng hát có chút vấp, đôi khi lại hát sai, thậm trí vài ba chỗ cậu phải dừng lại. Cậu nghĩ nếu tiếng Việt là ngôn ngữ chung của thế giới thì sao nhỉ? Có lẽ cả thế giới trừ Việt Nam ra sẽ hét lên rằng: Tôi muốn đương đầu phong ba bão táp còn hơn học ngữ pháp Việt Nam! Có lẽ là thế thật ấy chứ!
Giọng hát thật giống với người ấy! Từng câu ca mà nàng Cua ấy hát lên là từng quá khứ khi ấy ùa về. Từ khoảng thời gian lần đầu gặp mặt cho tới khoảng khắc trao nụ hôn toàn nước mắt li biệt. Thời gian thấm thoát trôi qua cũng đã hơn ba năm rồi. Ba hũ sao cũng đã đầy, hũ thứ tư đã được hơn một nửa. Rồi chẳng mấy chốc một năm li biệt lại qua đi mà người chẳng thấy quay lại. Nghĩ tới đây, khoé mắt cậu cay cay tới rát cả đôi mắt trời đêm.
Thôi lẩm nhẩm câu hát, Vương Nguyên mở mắt ngước lên nhìn trời đêm đầy sao cốt yếu là để ngăn bản thân rơi lệ. Hôm nay, là ngày vui không thể để lệ nhoà ướt mi được. Đưa một tay gạt giọt lệ sắp chàn mà trượt xuống má một cách quả quyết không chần trừ.
Loáng thoáng ba hình ảnh gần đây vụt qua trong tâm trí. Thứ nhất, một cô gái nhỏ đứng trước cổng ngước mắt lên ban công nhìn, ánh đèn phía xa soi rõ khuôn mặt thân quen. Thứ hai, cô gái nhỏ nhắm mắt ngồi dựa đầu lên cửa kính xe hơi đã kéo lên khoảng cách đôi bên thật gần nhưng lại xa vời không thể với tới như ngọn cỏ và vì sao. Thứ ba, cô gái nhỏ vội vàng đi ngược chiều trên hành lang hậu trường vô tình đâm phải, giọng nói thân quen mà sao đôi mắt nâu ẩn sau cặp kính lại trở lên xa lạ tới đau lòng.
Cỗi chua sót trong lòng lại rấy lên khiến cậu không tự chủ mà rơi lệ. Ánh đèn phía xa chiếu lên làm giọt lệ ánh lên tia sáng long lanh khiến người nhìn đau thấu tâm can. Đưa tay gạt dòng lệ chưa kịp trượt xuống gò má, tiếp tục ngước đôi mắt trời đêm đẫm nước lên trời cao. Ánh đèn chiếu lên, hai bọc nước bị kìm hãm long lanh tia phản chiếu như giọt sương dưới ánh ban mai.
Trong cậu vẫn có cảm giác người cậu mong chờ nhất vẫn ở đâu đó quanh đây.
Trong cậu vẫn có cảm giác người cậu mong chờ nhất vẫn vấn vương mối tình chưa bắt đầu năm xưa.
Trong cậu vẫn có cảm giác người cậu mong chờ nhất... Đang dối lừa cậu.
Dối lừa?
Một cảm giác chả vui tí nào hết! Tại sao cậu lại có cảm giác bị dối lừa suốt bao năm qua cho tới hiện tại?
Từ khi giấc mơ kì lạ ấy xuất hiện và không đêm nào nó không tha cho cậu, một đêm cũng không. Cảm giác bị dối lừa từ khi đó ngày càng rấy lên mạnh mẽ trong cậu như ngọn lửa muốn thiêu cháy tất cả để tìm ra sự thật.
Nhưng cái gọi là sự thật ấy, nó là gì?
***
Nhẹ nhàng xoay người nhìn con ngỗng nhỏ đang say ngủ trong lòng sau một ngày chạy lông nhông Đông Bắc. Đưa tay nhẹ nhàng gạt tóc trên khuôn mặt đang ngủ yên bình trong vòng tay, nàn môi nở nụ cười nhẹ nhàng trong vô thức. Đưa tay vào trong túi áo lấy ra một chiếc vòng bạc hình con hạc giấy dang rộng cánh bay. Chống cả tay đang cầm dây chuyền sang bên kia, nhổm người từ từ rút cánh tay đang gối cho con ngỗng nhỏ nhẹ nhàng không muốn đánh thức người nằm bên cạnh.
Khéo léo đeo cho Bảo Lam chiếc vòng bạc sáng lấp lánh dưới ánh trăng, phản quang từng tia chiếu xa hàng mét. Tay nâng niu mặt dây chuyền vừa trân trọng vừa yêu thương. Đặt nhẹ xuống nghiêng bên cổ cho ẩn mình dưới thảm cỏ. Dịu dàng cúi xuống hôn nhẹ lên trán của cô.
Luồn tay xuống gáy Bảo Lam, Thiên Thiên khẽ động người nằm sát vào vòng tay ôm cô vào trong lòng. Hơi ấm của sự rung động len lỏi vào trong tim bao vây chặt lấy chuyển động theo từng nhịp đập mang theo một chút yêu thương.
Hãy cho anh thời gian để quên đi quá khứ.
Hãy cho anh thời gian để chấp nhận hiện tại.
Và... Hãy cho anh thời gian để...
Yêu em!
***
Không khí ngượng ngùng bất trợt vẫn hiện diện vẫn còn quanh quẩn trong khoang phòng trên vòng đu quay. Tuấn Khải và cả Nhi Lam đều quay đầu ra hai bên cửa kính nhìn cảnh vật đang lên cao dần, dấu hiệu vòng đu đã xuống dưới và bắt đầu một vòng quay mới. Tiếng ồn ở phía dưới cùng với ánh đèn hất vào mới cứu vãn cho cả hai thoát khỏi không khí này.
Tuấn Khải quay qua nhìn lướt qua Nhi Lam một cái rồi lại quay về như ban đầu nhìn ra ngoài. Ngắm nhìn cảnh vật đang dần bỏ lại phía dưới một cách chầm chậm. Đưa tay vào trong túi áo chạm vào hộp quà sinh nhật nho nhỏ mà cô vừa tặng.
Hơi ấm vẫn còn, nó chưa hề nguội lạnh.
Giống như...
Tình cảm nồng nhiệt của cô dành cho cậu vậy!
Cậu cảm nhận được tình cảm này rõ ràng, hơn cả các nàng Tiểu Bàng Giải khác trao cho cậu.
Thế nhưng...
Cậu vẫn không thể chấp nhận điều này...
Bởi vì...
Cậu còn vấn vương mối tình thời thiếu niên ngây ngô bồng bột...
Đôi mắt nâu nhìn xa xăm ra ngoài ô cửa sổ. Cảnh vật muôn màu ánh đèn dưới phố đang thấp dần nhưng vẫn lung linh, vẫn thu hút mọi ánh nhìn. Thậm trí, tiếng la hét của khoang phòng bên vẫn có thể len lỏi vào đây bằng một cách nào đó cho dù hai bên đều đóng kín.
[Quay về quá khứ]
- Con gái! Con cũng đã lớn rồi, con sẽ tự biết cách bản thân phải làm gì trong hạnh phúc của chính mình!
Cô Hoàng ngồi xuống cạnh Nhi Lam nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô kéo vào lòng, ân cần vuốt ve. Khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ Việt Nam đã đứng tuổi, đôi mắt nâu đồng màu với cô con gái hiện lên tia nhân hậu. Cô Hoàng quay sang nhìn con gái ngoan của mình.
- Dạ con biết, thưa mẹ!
Nhi Lam cúi đầu tránh đi ánh mắt hiền hậu của cô Hoàng. Cô biết, mẹ đang nói đến điều gì. Cô hiểu mẹ đang nói tới cái gì. Cô lớn rồi, cô hiểu hết!
- Tuy nhiên, người làm mẹ như mẹ đây không thể bỏ mặc con. Mẹ chỉ biết khuyên con một câu như thế này...
Nhẹ nhành nâng cằm cô con gái xoay khuôn mặt xinh đẹp giống mẹ về phía này đối diện với cô Hoàng. Nàn môi ưa thích tô son hồng cánh sen của cô Hoàng bạc ra khẽ cười để nộ hàm răng trắng tinh và đồng đều. Cho thấy rằng cô Hoàng là người ưa làm đẹp cho dù hiện tại cô đang làm đạo diễn cùng chồng của mình. Ai nói nữ đạo diễn không được làm đẹp?
Nhi Lam khẽ gật đầu nhìn thẳng vào đôi mắt nâu của mẹ. Cô ước sau này bằng tuổi mẹ, cô vẫn sẽ được đẹp như người.
- Tình đầu là thứ khó phai, tình thứ hai là thứ bất tử. Tiểu Khải chưa chắc đã quên đi con bé nhưng cũng chưa chắc thằng bé ấy sẽ không đi tìm cho mình một hạnh phúc mới...
Nhi Lam đảo mắt quanh căn phòng của cô bạn thân đã khuất. Một màu xanh lam của trời, bên trên được tô vẽ những đám mây trắng bồng bềnh 3D. Cùng với một đống hình của gia đình, thần tượng chụp chung với nhau được cô bạn sỏ dây thành đoạn dài treo đầy khắp phòng. Vừa ôn lại kỉ niệm xưa, vừa quay đi tránh ánh mắt ôn nhu của mẹ.
Cô Hoàng biết con gái đang trốn tránh cho nên cô cũng không muốn ép buộc con quay sang nhìn cô. Hai vợ chồng cô không có thói quen ép buộc con cái, hai người đều thả lỏng cho con cái cảm thấy tự do và được tôn trọng cùng như cách con cái tôn trọng cha mẹ. Đương nhiên cái gì cũng sẽ có giới hạn của nó và sự thả lỏng của hai người cũng sẽ có giới hạn. Những quy định được đưa ra rất đơn giản như sẽ khó lòng thực hiện và cô chưa từng vi phạm cho dù một lần.
- Nếu con có tình cảm với Tiểu Khải, con hãy nói cho thằng bé hiểu!
- Anh ấy sẽ không...
Nhi Lam vội quay sang nhìn người mẹ cô hết mực trân trọng yêu thương của mình. Đôi mắt nâu vì xúc động mà hoe đỏ long lanh bọc nước dưới ánh đèn. Cô Hoàng nở nụ cười dịu dàng đưa tay xoa đầu con gái, khẽ kéo con gái vào lòng ôm vỗ nhẹ lưng vỗ về cũng ngấm ngầm nói rằng: Con gái, có mẹ ở đây rồi. Con hãy khóc đi!
- Hỏi thế gian tình là gì mà khiến con người ta phải đau khổ tới như vậy?
Giọt lệ tràn khoé mi năn dài xuống má. Nhi Lam vòng tay ôm chặt nấy mẹ, vùi mình vào bầu ngực mềm mại một thời nuôi cô khôn lớn. Mềm mại cọ nhẹ nhàng, sự xoa dịu ấy khiến cảm xúc cô vỡ oà mà bật khóc thành tiếng. Vùi mình vào lòng mẹ để tiếng khóc nhỏ đi vài phần.
- Hỏi thế gian tình là chi mà sao khiến con người ta ngu muội lạc lối không nối về như vậy?
Ôm lấy con gái trong lòng, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng con vỗ về, một tay vuốt dọc từ đỉnh đầu xuống gáy ân cần. Dòng lệ từ đôi mắt nâu của người mẹ trượt dài xuống má. Vội vàng đưa tay gạt tan giọt lệ vừa chảy xuống cằm còn chưa kịp rơi xuống tóc cô con gái. Làm mẹ là phải cần mạnh mẽ để bảo vệ con cái, không được phép rơi lệ!
- Con hãy bày tỏ hết tình cảm với Tiểu Khải. Đừng nghĩ tới kết quả nó như thế nào. Con cần phải tin chính mình, cần tin Tiểu Khải. Thằng bé biết nhìn xa trông rộng, chắc chắn nó sẽ biết làm gì để tốt cho con và cả nó nữa. Con nên nhớ! Bao người muốn như con còn không được. Con phải biết nắm giữ cơ hội không được để vụt mất!
[Trở về hiện tại]
Bất trợt, Nhi Lam nghĩ tới cuộc nói chuyện với mẹ lúc người trở về trước ngày giỗ thăm cô bạn xấu số đáng thương của mình. Cô nghĩ hôm nay bản thân phải nói hết cho người đàn ông trước mắt này. Được cũng nói, không được cũng nói.
- Tiểu Khải em muốn nói với anh một điều...
- Hả? À em nói đi!
Tuấn Khải quay sang nhìn người phụ nữ đối diện mình cũng vừa quay lại nhìn mình. Ánh mắt nâu ấy đang hoang mang mà vẫn ánh lên tia nghiêm túc. Cậu có cảm giác rằng chuyện cô sắp nói vô cùng quan trọng.
- Em biết anh vẫn chưa quên được cậu ấy. Nhưng em vẫn mong anh cho em cơ hội...
Tuấn Khải ngước đôi mắt ngọc đen chăm chăm nhìn vào người phụ nữ trước mặt đang thẳng mắt nhìn lại cậu. Sự thẳng thắn nghiêm túc trong cô là điều cậu thích nhất và sự thẳng thắn nghiêm túc của cô lúc này cũng không thể làm cậu ghét bỏ. Cậu im lặng chờ đợi câu nói tiếp theo của cô.
- Em mong anh cho em cơ hội bước chân vào tim anh...
Đến lúc này, khuôn mặt xinh xắn của Nhi Lam đã phớt hồng. Cô ngượng ngùng cắn môi dưới dời mắt nhìn xuống chân được đôi giày nâng đế cao cổ đen ôm gọn của mình. Tuy nhiên sự ngượng ngùng này không đủ làm cho sự can đảm của cô giảm đi. Dù chỉ một chút cũng không!
- Em đã lấy hết toàn bộ dũng khí nói với anh. Nếu khiến anh khó chịu thì xin anh đừng ghét em có được không?
- Nhi Nhi à!
Nghe giọng nói trầm ấm của người đàn ông đối diện vang lên dịu dàng. Khiến lỗi lo lắng trong Nhi Lam giảm xuống vài vòng, cô nen nén ngước lên chỉ thấy khuôn mặt nam thần đang híp đôi mắt ngọc đen cong cong để tia sáng phản quang ánh đèn loé qua đôi mắt híp ấy. Khuôn miệng cười toe để lộ răng khểnh hổ.
Anh ấy...
Còn chưa để Nhi Lam hết bất ngờ Tuấn Khải choãi người cầm khuỷu tay cô dùng lực kéo mạnh cô về phía mình. Làm cô theo đà mà ngã vào lòng cậu. Ngồi dịch ra nhường chỗ cho cô, vòng tay ôm chặt lấy cô để cho cô vùi đầu trong lồng ngực rắn trắc. Dịu dàng vuốt mái tóc của cô vì tiệc sinh nhật của cậu mà làm soăn gợn sóng ở đuôi. Tì nhẹ cằm lên đầu của cô, đôi mắt ngọc đen khẽ nhắm nhẹ lại.
- Nhi Nhi tình cảm của em trao anh, anh biết hết mà em. Chỉ là trong anh vẫn còn chưa phai đi mối tình đầu năm đó!
- Tiểu Khải...
Nhi Lam vẫn có chút hoảng do hành động vừa rồi của Tuấn Khải. Có điều nằm trong vòng tay của cậu, sự ấm áp của cậu khiến cô không nỡ rời khỏi. Cô sợ hơi ấm mong manh này sẽ tan biến. Cố cử động người vòng đôi tay ra sau lưng cậu ôm chặt. Nói cô là trơ trẽn cũng được, nói cô không biết xấu hổ cũng chẳng sao. Chung quy cũng vì yêu cậu mà dựng lên hai hình tượng mới mẻ này.
- Anh hi vọng em có thể hoàn toàn làm hình ảnh của em ấy hoàn toàn tan biến trong anh. Anh hi vọng em có thể chen vào trong tâm trí anh, giúp anh thức tỉnh khỏi mối tình trẻ con năm đó!
Tuấn Khải khẽ nở nụ cười càng ra tăng lực xiết ôm Nhi Lam chặt trong lồng ngực. Hương thơm từ dầu gội đặc biệt dành cho mái tóc đã được chỉnh chu nhẹ nhàng sộc vào mũi khiến cậu cảm thấy thoải mái. Nhẹ nhàng đặt lên tóc cô một nụ hôn dịu dàng. Những lời tâm sự bằng tiếng Việt ngày hôm đó của hai mẹ con cô, cậu nghe không hiểu nhưng câu biết cô rơi lệ là vì ai. Cậu có thể tự tin nói rằng cô rơi lệ là vì cậu.
Em có thể hoàn toàn thay thế hình ảnh người ấy trong tim anh không? Anh có thể tin em được hay không?
Em có thể hoàn toàn thức tỉnh anh khỏi cuộc tình ngây ngô nhưng sâu sắc ấy không? Anh có thể tin em được hay không?
Em có thể hoàn toàn kiên trì mà vùi mình trong tim anh không? Anh có thể tin em được hay không?
- Xin anh hãy tin em!
Lệ nhoè hoen mi thấm ướt ngực áo của Tuấn Khải. Nhi Lam hạnh phúc khi cậu nói ra câu nói này. Cậu cho cô cơ hội, cậu còn hi vọng cô nắm bắt được cơ hội này. Cô nhất định sẽ nắm bắt cơ hội này, cô sẽ khiến cho trong tâm cậu chỉ hướng về cô. Nói cô tự tin thái quá cũng được, nói cô tâm kế cũng chẳng sao. Chung quy lại cũng chỉ vì yêu cậu mới có thêm hai nhân cách xấu xa này không phải sao?
Nhất định vào một ngày nào đó em sẽ thế chỗ của người ấy trong anh. Xin anh hãy tin em!
Nhất định vào một ngày nào đó em sẽ thức tỉnh anh khỏi cuộc tình thời niên thiếu. Xin anh hãy tin em!
Nhất định vào một ngày nào đó sự kiên trì của em có thể khiến trái tim anh ôm lấy em. Xin anh hãy tin em!
Anh có thể tin em được hay không?
Xin anh hãy tin em!
***
[Link: Dư Vị Hoàng Diệp (Hoàng Diệp => Lá Vàng: ý chỉ mùa thu còn đọng lại). Ảnh đại diện: Cành lá khẳng khuyu đơn độc một chiếc lá vàng được cơn mưa ôm chọn. Thời gian post: 21h55. Bằng Ipone 9.
Hình như cả TFBOYS và Song Lam tạt vào khu công viên giải trí Vòng Xoay Quay hay sao ấy. Trong lúc đang đi dạo quanh công viên tôi vô tình bắt gặp Cupid Thiên Bảo lôi lôi kéo kéo khắp nơi chơi trò chơi ấy. Đây là thành quả của cuộc lần theo dấu vết á! Các Cupid Thiên Bảo thế thế nào?
Ảnh post: Tấm thứ 1, thứ 2, thứ 3: Cupid Thiên Bảo khoác tay công khai khoác tay nhau đi lướt ngang, xung quanh toàn người đi đường bị làm mờ. Tấm tứ 4, thứ 5, thứ 6: Cupid Thiên Bảo ngồi trong tiệm trà sữa Đài Loan với cảnh nền màu hồng đầy hoa hồng của tiệm trà sữa, hai người ngồi cười tươi đến động lòng người. Tấm thứ 7, 8, 9: Thiên Thiên nhảy vũ điệu đường phố và nhận được cây kẹo bông gòn màu hồng.
Top bình luận:
[(1): Hú hú! Tôi cảm thấy nguyên cái bánh gato to tướng ụp vào mặt nha [la hét]x3. Cupid Thiên Bảo này nếu không biết thì ai cũng nói bọn họ đang yêu nhau mất [mặt chó]. Nhưng dù sao cũng mong Cupid Thiên Bảo sớm có tin vui![búng tim]
[(2): Tôi không biết đâu [la hét] Thiên là của Khải mà sao lại chạy lung tung cùng cô nàng bánh bèo đáng yêu này vậy? [thắc mắc] Thiên không sợ liệt giường hả? [mặt chó] Cơ mà Cupid này ngọt quá à! [Thổi tim]
.
.
.]
[Link: Mèo gian tà, Thỏ ngây thơ. Ảnh đại diện: Khải Nguyên dựa lưng vào nhau khung nền hình trái tim. Thời gian post: 22h00'. Bằng Ipone 9.
Nguyên Nguyên chồng em ngoại tình kìa [la hét] [khóc] còn ôm nữa kìa. Mau mau về bắt chồng nằm sofa đi chị ủng hộ [mặt gian]. Không liên quan: Cupid Khải Nhi này dễ thương quá! [búng tim]
Top bình luận:
[(1): @TFBOYS - Vương Nguyên em mau vào xem thằng chồng mất nết @TFBOYS - Vương Tuấn Khải làm gì này [la hét]x3. Em mất chồng rồi [khóc]x6]
[(2): Nhìn ôm nhau ngọt ngào như thế này mà [đỏ mặt] vậy là lời nguyền trước 25 tuổi đã bị phá giải rồi hay sao [hoảng hốt] Cupid Khải Nhi này ngọt quá, yêu quá ủng hộ hai đứa [tim]x3]
.
.
.]
[Link: TFBOYS - Vương Nguyên. Ảnh đại diện: Hạ Nguyên Thiên tay cầm súng nhắm thẳng phía trước. Thời gian post: 22h10'. Bằng Oppo R11.
Chúc @TFBOYS - Vương Tuấn Khải sinh nhật vui vẻ như con khỉ. Ăn khoẻ như con trâu. Chân dài như con bọ gậy. Soái như con quái vật nha! [Đỏ mặt]
Top bình luận:
[TFBOYS - Vương Tuấn Khải: Em muốn anh làm quái thú hả? [khóc]x3 Không phải đã nói chúng ta sẽ là thiên thần của nhau hay sao? [đỏ mặt]x3]
[TFBOYS - Dịch Dương Thiên Tỉ: @TFBOYS - Vương Nguyên cậu thật là có thẩm mĩ [Búng tim] @TFBOYS - Vương Tuấn Khải anh làm mĩ quái thú a~ [ha ha]x3]
.
.
.]
[Link: TFBOYS - Dịch Dương Thiên Tỉ. Ảnh đại diện: Ngồi nghiêng trên kệ cửa sổ, quay khuôn mặt ra ngoài. Thời gian post: 23h00'. Bằng Oppo R11.
Là một người đàn ông 20 tuổi, mọi sóng gió thập cẩm chồng chất đều có. Em và @TFBOYS - Vương Nguyên sẽ bên anh cùng nhau chống đỡ. Tuy nhiên, sóng gió này [chỉ chỉ xuống dưới] tụi em sẵn sàng cao chạy xa bay bỏ anh lại một mình. Có phải không @TFBOYS - Vương Nguyên? [Ha ha]x3
Ảnh post: Hình ảnh Tuấn Khải nằm ngủ với tư thế siêu mĩ miều. Một tay vắt quá đầu, một tay đặt trên bụng chuẩn tư thế nằm suy tư cái gì đó. Cái eo được cho là yếu, cho là không được khoẻ nằm uốn éo như con lươn. Một chân gấp đôi dựa vào lưng ghế, một chân gấp hờ dưới đất một tư thế chuẩn người mẫu. Khuôn mặt thần thánh quay chính diện với tầm nhìn người ngoài được trang điểm rất kĩ càng. Hai bên mắt đánh phấn tím thuỷ chung, hai hành mi cong vút được chuốt massgara, hàng lông mày được kẻ đậm vô cùng quý phái. Hai bên má được đánh phấn hồng hồng như thiếu nữ e thẹn đỏ mặt. Cùng nàn môi mềm mại được tô son đỏ choe đỏ choét không biết thế nào mà lem nha lem nhem mất cả phong cảnh đẹp. Bên cạnh đó, hai má hồng được tô thêm hai cái râu cong tít ngủ của hacker và cái mũi đen hình tam giác của mèo. Hai tai đeo thêm tai nghe, một chiếc rụng khỏi tai vương vãi đè trên mái tóc hơi rối.]
Top bình luận:
[TFBOYS - Vương Nguyên: Oh no! Cậu đừng nôi kéo tớ vào chứ? [sợ hãi] Cho dù cậu không nói, sóng gió này tớ vẫn sẵn xách giày chạy trước tiên [ha ha]x3]
[TFCam - Nguyễn Bảo Lam: Không ngờ các anh lại tương thân tương sát như thế [khóc] vậy mà lúc đó các anh ra tay nặng nhất, nếu em không cản lại chắc mặt của Vương 20 thành cái bánh bao bảy màu rồi a~ [đỏ mặt] [thổi tim] [mặt chó]
[TFCam - Hoàng Nhi Lam: Không ngờ cậu cũng có tài ngây thơ một đống tội ấy nhỉ? Là ai đã nghĩ ra trò này? [tức giận] là ai đã kéo nàng MC xinh đẹp như tớ vào [đỏ mặt] [tức giận]? Nhưng dù sao tớ cũng tham gia trò này [hi hi] mọi người thấy mi mắt của Vương 20 đẹp không?[nháy mắt] [tò mò]
[Lưu Chí Hoành: Chung quy lại chỉ có mỗi Lưu Thiếu tớ đây không tham gia à nha [ha ha] chỉ nỡ tay huých phải @TFBOYS - Dịch Dương Thiên Tỉ nên nàn môi của Vương phu nhơn mới bị lem thôi à! [che mắt] [đỏ mặt]
[TFBOYS - Vương Tuấn Khải: Why? Why? Anh nhớ ăn ở tốt lắm mà sao mấy người các em đối xử tệ bạc với anh như thế hả??? [khóc]x3 đừng tưởng anh giờ này ngủ rồi nha [cười nham hiểm] chờ đấy! Quân tử báo thù 49 ngày sau, 69 ngày nữa trả thù chưa muộn [uất ức khóc]
.
.
.]
***
Nguyên Nguyên sinh nhật vui vẻ. Ngày nào cũng thật vui vẻ. Nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé Tiểu Trôi ^<3^
/118
|