Từng bước chân , từng dòng người qua lại như cuốn phim tua nhanh dưới ánh đèn đường mờ ảo . San ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế đá bằng gỗ bên đường .
Bây giờ là 20h .
San chỉ ngồi , nó nhắm mắt lại và thả hồn theo những bản nhạc từ chiếc tai phone trắng nhỏ . San dường như bỏ mặc mọi thứ xung quanh và chỉ muốn sống trong thế giới của riêng mình .
Thật ra … San San đang đợi một điều .
San muốn chờ đến cái khoảnh khắc giao ngày , vì lúc ấy nó sẽ làm một việc quan trọng mà chỉ cần hy sinh và chờ đợi , nó sẽ đạt được mục đích .
Hôm nay là Chủ Nhật .
Mẹ của San không có ở nhà , bà ấy bận lao tâm vào những cuộc làm ăn để mong sao vớt vát gì đấy từ những vụ thua lỗ khiến kinh tế sa sút.
San ở ngoài hay về nhà thì cũng chẳng sao , mẹ nó không biết và giờ , bà ấy đang bận đến mức không còn thời gian để quan tâm đứa con nhỏ của bà .
“ Con gái mà ngồi đây buổi tối là dễ bị hiếp lắm đấy . ”
San mở mắt ngay , tên nào ăn nói vô duyên vậy ?
“ Ra là cậu , chúng ta có duyên thật . ” – San chỉ cười , đôi mắt nó thoáng ngạc nhiên rồi lại bình thản.
“ Cô sao vậy ? Thất tình ? ” – Anh Huy nhíu mày , gương mặt đọng một nét cười .
San nhắm mắt lại , nó không trả lời .
“ Vậy chắc là thất tình rồi . ” – Lần này , Huy khẳng định nghi vấn của mình .
“ Muốn nghĩ sao thì tùy . ” – San hững hờ trả lời .
Huy phì cười , cậu duỗi hai chân ra, hai tay gác lên lưng ghế, nhìn San :
“ Không thất tình thì thôi , làm gì cáu thế ? Cái mặt buồn hết dễ thương rồi . ” – Huy nói , không quên kèm theo một cái nhéo má nhẹ .
San San mở mắt , cau mày nhìn Huy :
“ Bỏ tay cậu ra , tôi không thích . ”
“ Woa , dễ cáu thật đấy . Xem ra đúng là cô có chuyện không vui rồi . ”
Sau đấy San không đáp , Huy cũng không màng hỏi nữa . Họ ngồi , chỉ ngồi mà không ai nói với ai câu gì . Anh Huy cũng không biết vì sao cậu lại ngồi đây với cô nàng hay cáu gắt này , nhưng lúc này , cậu không hề muốn đứng dậy và rời bước đi , Huy không hiểu tại sao mà hình như cậu cũng không quan tâm lắm .
San San vẫn nhắm nghiền mắt , nó đang chờ thời gian trôi qua , mọi thứ với nó giờ là vô nghĩa . San San khi thường có thể rất quan tâm đến chuyện người khác , thậm chí bị nói là hay lo chuyện bao đồng nhưng khi chính bản thân gặp chuyện , nó cũng không còn tâm trí đâu để quan tâm đến bất kì ai .
Việc Huy ngồi cạnh San , cũng chẳng có nghĩa lí gì với nó .
Đây hình như vốn dĩ là đặc tính của con người. Khi họ khổ , họ dường như không còn có thể quan tâm đến bất kì ai khác . Cũng giống như khi bạn bị đau chân , bạn cũng không màng quan tâm rằng người khác đang bị đau tay như thế nào .
San San là con người , nó cáu gắt và nó cũng không hoàn hảo .
“ Nè cô nương , muốn đi chơi với tôi không ? Ngồi đây chán chết . ” – Huy sực tỉnh ra điều gì đấy và cậu nói cho San nghe tức khắc .
San mở mắt ra , “ chơi ” , vui không nhỉ ?
“ Chơi gì ? ” – San nhìn Huy bằng ánh mắt mà cậu cho rằng đấy là vẻ cực kì ngờ vực .
“ Tôi không dẫn cô đi ba cái chỗ bậy bạ đâu nên đừng lo . Lúc nãy tôi đi ngang qua , thấy cách đây vài mét người ta có tổ chức hội chợ . Tôi nghĩ chắc cô đang đợi gì đấy ấy nhỉ ? Đốn thời gian vào hội chợ chắc cũng không tệ . ” – Huy nháy mắt .
Tên này không tệ, cũng rất thông minh. Đoán được San đang đợi thứ gì đấy chỉ bằng việc nhìn nó đang ngồi lặng thinh tại ghế đá cũng không hề tầm thường.
Nhưng điều Huy nói thực sự có vẻ rất có lý. Nửa đêm còn cách vài tiếng nữa, đi chơi chắc là không sao.
Uh, nghĩ cũng phải, chắc là không tệ đâu .
“Okay .”
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
Đúng như Huy nói, hội chợ cực vui. Dù trời đã tối nhưng dòng người vẫn tấp nập.
San nhâm nhi cốc nước vừa mua và miếng bánh mì nướng bơ tỏi mà nó cho là cực kì ngon. Huy đi bên cạnh nó , cậu không cầm bất cứ thứ gì và cũng chẳng ăn cái gì như nó. Huy chỉ đi và nhìn xung quanh .
Mặc dù San đang buồn nhưng khi được tham gia một điều gì đó nó cho rằng thú vị, San trông rất hạnh phúc và vui vẻ .
“ Khi buồn, không có nghĩa bạn đóng chặt trái tim mình và ngăn mọi niềm vui tràn vào. Cuộc sống rất ngắn, hãy vui khi bạn còn có thể .” – San luôn nghĩ thế.
Họ tạt vào rất nhiều hàng quán và khi đã mỏi chân, cả hai trà trộn vào dòng người đông nghịt đang đứng trước sân khấu sáng đèn .
Trước khi đi vào đám đông , Huy đã dặn San như một đứa trẻ vậy , chả hiểu cậu dặn nó điều đó để làm gì nữa :
“ Nắm tay tôi chặt vào , nếu lạc nhau , chúng ta sẽ không thể gặp nhau cho đến khi quay trở lại chỗ ghế đá khi nãy . ”
San nhíu mày , nhưng do đêm tối nên Huy không thấy rõ biểu hiện của nó . Thực chất Huy thừa biết San sẽ cảm thấy kì lạ , ai mà lại không thấy kì lạ chứ , San chẳng phải là một đứa con nít và cần gì mà phải rời khỏi đám đông này mới gặp được nhau ? Lạc nhau thì chỉ cần tìm nhau là thấy nhau , tại sao lại phải quay lại nơi ghế đá khi nãy mới thấy nhau .
Tại sao ? San không biết vì Huy không cho nó biết .
Dương Anh Huy có lí do của riêng mình .
Thế là họ trà trộn vào đám đông với mục đích có thể tiến gần hơn đến sân khấu – nơi diễn ra các hoạt động nghệ thuật đầy đa dạng.
Nhưng đúng như Huy linh cảm . Khi đang tiến lại gần nửa đường , hai chiếc ghế trống đang ở rất gần ngay trước mắt thì đám đông đột nhiên đứng dậy hò hét inh ỏi vì quá phấn khổi trước phần trình diễn trên sân khấu .
“ Huy ! ” – San gọi to khi nó bị xô đẩy . Bàn tay San buông lơi tay Huy .
Anh Huy quay lại nhưng cậu không thấy ai , ngoài tiếng hò hét , cậu chẳng nghe được thứ mình cần là tiếng của San .
Xung quanh chỉ là người , những người xa lạ . Thế là xong , Huy thở dài , xui tận mạng , vậy là phải trở lại nơi ghế đá khi nãy rồi .
Huy không cần chần chừ , cậu cố gắng rời khỏi đám đông nhưng …
“ Bắt được cậu rồi !!! ” – Có ai đấy kéo mạnh Huy về hướng mình!
Bàn tay Anh Huy được nắm chặt bởi những ngón tay mảnh khảnh của người con gái ấy . Huy nhìn không chớp mắt , cậu ngạc nhiên không thể nói nên lời , San San đang đứng ngay trước mắt cậu .
Giữa đám đông vô số người , giữa hàng trăm người họ không quen biết , giữa bóng đêm tối tăm mù mịt , ai cũng có thể lạc mất nhau . Nhưng tại sao họ lại tìm thấy nhau như thế ? Làm sao San có thể nhìn thấy và nắm được lấy tay Huy ? Làm sao chuyện này có thể xảy ra với một kẻ luôn bị bỏ rơi như cậu ?
Huy không biết , cậu không hề biết tại sao .
San San không cười , chỉ thở hổn hển vì bị mấy con người to bự chèn ép không thương tiếc.
San chỉ lo phần mình , nó vô tình bỏ quên và không hề để ý đến cảm xúc trên gương mặt Huy .
Dương Anh Huy đứng bất động , cậu chỉ nhìn , chỉ nhìn , nhìn như chưa bao giờ được nhìn , nhìn như thể San là sinh vật lạ .
Ừ thì San đúng là sinh vật lạ mà , nó đâu biết rằng bản thân chính là người đầu tiên phá hỏng cái lời nguyền mà Huy tự tạo ra cho mình trong suốt một thời gian dài .
“ Ủa , sao cậu nhìn tôi dữ vậy ? ” – San ngây ngô hỏi , giờ thì nó thấy biểu hiện khác thường của Huy rồi .
Anh Huy không cười , giờ đây , cậu không còn nhìn nó nữa .
Như một đoạn phim quay chậm , từng kí ức như những mảnh gương vỡ không hoàn thiện ghép lại, hiện về .
“ Con không thể tự lập được sao ? Tại sao con lại sợ khi phải đứng một mình chứ ? Ông sẽ quay về ngay ! ” – Người đàn ông với mái tóc màu vàng và đôi mắt màu bạch hổ nghiêm khắc nói với cậu bé nhỏ đang rưng rưng nhìn mình .
Ông ta bỏ tay mình ra mặc dù cậu bé vẫn cố nắm chặt .
“ Cháu phải học cách mạnh mẽ hơn . ”
Và ông ấy lạnh lùng bước đi , không nhìn lại , bóng hình ấy mờ dần …
…
Cậu bé bước từng bước thật lạc lõng giữa đám đông người . Đây là đâu ? Họ là ai ? Ông của cậu đâu rồi ? Người thân của cậu đâu rồi ?
Đám đông tấp nập , người người đi nhanh và không ai để ý một cậu bé nhỏ nhắn đứng bơ vơ với nỗi sợ đang lớn dần .
Cậu băng qua những con đường đầy xe cộ , đi qua những quán ăn đông người , có vài người say rượu mắt gườm gườm cậu , còn tay thì cầm những vỏ chai bể nát .
Cậu đi theo con đường đã hiện hữu trong trí óc của mình . Cuối cùng , cậu đứng trước một căn biệt thự lớn cổ kính .
Mở cánh cổng ra , a ha , nhà cậu đây rồi !
Cậu nhìn , ông cậu kìa !
“ Huy , cháu đã tự đi về đây? ” – Ông cậu hơi cau mày nhưng đó là biểu hiện thường ngày , ông lúc nào cũng hơi cau mày với cái nhìn đầy nghiêm khắc .
Cậu không trả lời mà chỉ khóc , cậu sợ quá , không phải là cậu đi đâu mà là ông cậu đã không quay lại .
Thực vậy, ông cậu đã không hề quay lại.
Cậu muốn trách ông nhưng tại sao lại không thể thốt lên thành tiếng .
“ Im lặng , không được khóc vì những chuyện như thế ! ” – Ông cậu quát , ông luôn dạy cậu phải mạnh mẽ .
Huy thút thít , cậu không khóc nữa vì cậu sợ bị la chứ không phải cậu không sợ nữa . Lúc ấy Huy còn quá nhỏ và những cảm xúc lạc lõng khi ấy đã in sâu tận trong tâm trí .
Cậu bị bỏ rơi.
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
“ Chúng ta sẽ lạc nhau đó , đừng có chơi trốn tìm như vậy . ” – Huy bước đi , cậu cố gắng nhìn quanh để tìm kiếm ai đó .
Huy đi đến góc vườn , cậu thấy trái dâu tây đỏ mọng trên đất . Huy nhặt lên , cậu mỉm cười , thở phào , ra là cô ấy ở đây , họ vừa mới đi hái dâu tây cơ mà .
Huy bước sang trái với một nụ cười tươi nhưng trước mắt cậu là người đàn ông đang bấu bàn tay với những móng vuốt sắc nhọn của mình vào cổ người con gái có mái tóc dài đen óng , mặt cô ta sợ hãi nhìn cậu .
Máu tuôn rơi …
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
“ Cô thấy cậu ấy như thế nào ? ” – Chàng trai có đôi mắt màu nâu lai xanh lục bảo thỏ thẻ vào tai người con gái có mái tóc đen óng dài .
“ Xin lỗi, tôi không biết cậu ấy là ai cả . ” – Cô nàng đáp lại .
Thiên Nam ngước lên , trên mặt tràn trề nỗi thất vọng . Anh nhìn Huy thương cảm , Anh Huy đang đứng xa xa như người mất hồn , đôi mắt nhướm đuộm nỗi buồn vô tận và trông không còn sức sống .
Ra là vậy , đúng là cô ấy quên cậu thật rồi .
Giọt nước mắt khẽ rơi xuống …
Giờ Huy đã hiểu… Giờ Huy đã tin…
Trên thế giới này , nếu lạc nhau là sẽ mất nhau mãi mãi . Cũng giống như hai đường thẳng chỉ cắt nhau tại một điểm , sau đấy chúng sẽ xa nhau mãi mãi, nếu muốn chúng trùng nhau , hãy vẽ lại từ đầu .
Ừ thì vẽ lại từ đầu .
Nhưng con người quên rằng , luôn có những nét viết mà cả gôm cũng không thể xóa tan .
Huy luôn tin rằng, trên thế gian này, nếu cậu không tìm kiếm thì sẽ chẳng ai tìm cậu bao giờ. Nỗi ám ảnh của cậu lớn đến mức trở thành cả một niềm tin mà dường như không ai có thể thay đổi.
Kể từ ngày ấy...
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
San San gọi Huy , nó đưa tay hươ huơ trước mắt cậu .
“ Huy , Huy ơi . ”
Huy không tỏ vẻ gì , cậu chỉ nhìn nó rồi lại mỉm cười :
“ Tại sao cô lại ngồi ở chỗ ghế đá đó ? ”
Huy hỏi , hình như cậu cũng muốn biết nỗi buồn của San , cậu muốn sẻ chia .
“ À ờ … ” – San lắp bắp , nó ấp úng một hồi với một mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu , nó không chắc nhưng San nghĩ nói ra cho Huy cũng chẳng thiệt gì – “ Tôi muốn tham gia Strongest Students , tôi đợi đến 12 giờ đêm để đến nhà thầy tổng phụ trách để đăng kí . ”
Anh Huy nhướn mày ,cậu hơi ngạc nhiên . Không biết trời xui đất khiến thế nào , tự nhiên Huy cười với San một nụ cười đầy ẩn ý :
“ Thế thì tôi sẽ đợi cùng cô vì tôi cũng muốn tham gia Strongest Students . ”
Bây giờ là 20h .
San chỉ ngồi , nó nhắm mắt lại và thả hồn theo những bản nhạc từ chiếc tai phone trắng nhỏ . San dường như bỏ mặc mọi thứ xung quanh và chỉ muốn sống trong thế giới của riêng mình .
Thật ra … San San đang đợi một điều .
San muốn chờ đến cái khoảnh khắc giao ngày , vì lúc ấy nó sẽ làm một việc quan trọng mà chỉ cần hy sinh và chờ đợi , nó sẽ đạt được mục đích .
Hôm nay là Chủ Nhật .
Mẹ của San không có ở nhà , bà ấy bận lao tâm vào những cuộc làm ăn để mong sao vớt vát gì đấy từ những vụ thua lỗ khiến kinh tế sa sút.
San ở ngoài hay về nhà thì cũng chẳng sao , mẹ nó không biết và giờ , bà ấy đang bận đến mức không còn thời gian để quan tâm đứa con nhỏ của bà .
“ Con gái mà ngồi đây buổi tối là dễ bị hiếp lắm đấy . ”
San mở mắt ngay , tên nào ăn nói vô duyên vậy ?
“ Ra là cậu , chúng ta có duyên thật . ” – San chỉ cười , đôi mắt nó thoáng ngạc nhiên rồi lại bình thản.
“ Cô sao vậy ? Thất tình ? ” – Anh Huy nhíu mày , gương mặt đọng một nét cười .
San nhắm mắt lại , nó không trả lời .
“ Vậy chắc là thất tình rồi . ” – Lần này , Huy khẳng định nghi vấn của mình .
“ Muốn nghĩ sao thì tùy . ” – San hững hờ trả lời .
Huy phì cười , cậu duỗi hai chân ra, hai tay gác lên lưng ghế, nhìn San :
“ Không thất tình thì thôi , làm gì cáu thế ? Cái mặt buồn hết dễ thương rồi . ” – Huy nói , không quên kèm theo một cái nhéo má nhẹ .
San San mở mắt , cau mày nhìn Huy :
“ Bỏ tay cậu ra , tôi không thích . ”
“ Woa , dễ cáu thật đấy . Xem ra đúng là cô có chuyện không vui rồi . ”
Sau đấy San không đáp , Huy cũng không màng hỏi nữa . Họ ngồi , chỉ ngồi mà không ai nói với ai câu gì . Anh Huy cũng không biết vì sao cậu lại ngồi đây với cô nàng hay cáu gắt này , nhưng lúc này , cậu không hề muốn đứng dậy và rời bước đi , Huy không hiểu tại sao mà hình như cậu cũng không quan tâm lắm .
San San vẫn nhắm nghiền mắt , nó đang chờ thời gian trôi qua , mọi thứ với nó giờ là vô nghĩa . San San khi thường có thể rất quan tâm đến chuyện người khác , thậm chí bị nói là hay lo chuyện bao đồng nhưng khi chính bản thân gặp chuyện , nó cũng không còn tâm trí đâu để quan tâm đến bất kì ai .
Việc Huy ngồi cạnh San , cũng chẳng có nghĩa lí gì với nó .
Đây hình như vốn dĩ là đặc tính của con người. Khi họ khổ , họ dường như không còn có thể quan tâm đến bất kì ai khác . Cũng giống như khi bạn bị đau chân , bạn cũng không màng quan tâm rằng người khác đang bị đau tay như thế nào .
San San là con người , nó cáu gắt và nó cũng không hoàn hảo .
“ Nè cô nương , muốn đi chơi với tôi không ? Ngồi đây chán chết . ” – Huy sực tỉnh ra điều gì đấy và cậu nói cho San nghe tức khắc .
San mở mắt ra , “ chơi ” , vui không nhỉ ?
“ Chơi gì ? ” – San nhìn Huy bằng ánh mắt mà cậu cho rằng đấy là vẻ cực kì ngờ vực .
“ Tôi không dẫn cô đi ba cái chỗ bậy bạ đâu nên đừng lo . Lúc nãy tôi đi ngang qua , thấy cách đây vài mét người ta có tổ chức hội chợ . Tôi nghĩ chắc cô đang đợi gì đấy ấy nhỉ ? Đốn thời gian vào hội chợ chắc cũng không tệ . ” – Huy nháy mắt .
Tên này không tệ, cũng rất thông minh. Đoán được San đang đợi thứ gì đấy chỉ bằng việc nhìn nó đang ngồi lặng thinh tại ghế đá cũng không hề tầm thường.
Nhưng điều Huy nói thực sự có vẻ rất có lý. Nửa đêm còn cách vài tiếng nữa, đi chơi chắc là không sao.
Uh, nghĩ cũng phải, chắc là không tệ đâu .
“Okay .”
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
Đúng như Huy nói, hội chợ cực vui. Dù trời đã tối nhưng dòng người vẫn tấp nập.
San nhâm nhi cốc nước vừa mua và miếng bánh mì nướng bơ tỏi mà nó cho là cực kì ngon. Huy đi bên cạnh nó , cậu không cầm bất cứ thứ gì và cũng chẳng ăn cái gì như nó. Huy chỉ đi và nhìn xung quanh .
Mặc dù San đang buồn nhưng khi được tham gia một điều gì đó nó cho rằng thú vị, San trông rất hạnh phúc và vui vẻ .
“ Khi buồn, không có nghĩa bạn đóng chặt trái tim mình và ngăn mọi niềm vui tràn vào. Cuộc sống rất ngắn, hãy vui khi bạn còn có thể .” – San luôn nghĩ thế.
Họ tạt vào rất nhiều hàng quán và khi đã mỏi chân, cả hai trà trộn vào dòng người đông nghịt đang đứng trước sân khấu sáng đèn .
Trước khi đi vào đám đông , Huy đã dặn San như một đứa trẻ vậy , chả hiểu cậu dặn nó điều đó để làm gì nữa :
“ Nắm tay tôi chặt vào , nếu lạc nhau , chúng ta sẽ không thể gặp nhau cho đến khi quay trở lại chỗ ghế đá khi nãy . ”
San nhíu mày , nhưng do đêm tối nên Huy không thấy rõ biểu hiện của nó . Thực chất Huy thừa biết San sẽ cảm thấy kì lạ , ai mà lại không thấy kì lạ chứ , San chẳng phải là một đứa con nít và cần gì mà phải rời khỏi đám đông này mới gặp được nhau ? Lạc nhau thì chỉ cần tìm nhau là thấy nhau , tại sao lại phải quay lại nơi ghế đá khi nãy mới thấy nhau .
Tại sao ? San không biết vì Huy không cho nó biết .
Dương Anh Huy có lí do của riêng mình .
Thế là họ trà trộn vào đám đông với mục đích có thể tiến gần hơn đến sân khấu – nơi diễn ra các hoạt động nghệ thuật đầy đa dạng.
Nhưng đúng như Huy linh cảm . Khi đang tiến lại gần nửa đường , hai chiếc ghế trống đang ở rất gần ngay trước mắt thì đám đông đột nhiên đứng dậy hò hét inh ỏi vì quá phấn khổi trước phần trình diễn trên sân khấu .
“ Huy ! ” – San gọi to khi nó bị xô đẩy . Bàn tay San buông lơi tay Huy .
Anh Huy quay lại nhưng cậu không thấy ai , ngoài tiếng hò hét , cậu chẳng nghe được thứ mình cần là tiếng của San .
Xung quanh chỉ là người , những người xa lạ . Thế là xong , Huy thở dài , xui tận mạng , vậy là phải trở lại nơi ghế đá khi nãy rồi .
Huy không cần chần chừ , cậu cố gắng rời khỏi đám đông nhưng …
“ Bắt được cậu rồi !!! ” – Có ai đấy kéo mạnh Huy về hướng mình!
Bàn tay Anh Huy được nắm chặt bởi những ngón tay mảnh khảnh của người con gái ấy . Huy nhìn không chớp mắt , cậu ngạc nhiên không thể nói nên lời , San San đang đứng ngay trước mắt cậu .
Giữa đám đông vô số người , giữa hàng trăm người họ không quen biết , giữa bóng đêm tối tăm mù mịt , ai cũng có thể lạc mất nhau . Nhưng tại sao họ lại tìm thấy nhau như thế ? Làm sao San có thể nhìn thấy và nắm được lấy tay Huy ? Làm sao chuyện này có thể xảy ra với một kẻ luôn bị bỏ rơi như cậu ?
Huy không biết , cậu không hề biết tại sao .
San San không cười , chỉ thở hổn hển vì bị mấy con người to bự chèn ép không thương tiếc.
San chỉ lo phần mình , nó vô tình bỏ quên và không hề để ý đến cảm xúc trên gương mặt Huy .
Dương Anh Huy đứng bất động , cậu chỉ nhìn , chỉ nhìn , nhìn như chưa bao giờ được nhìn , nhìn như thể San là sinh vật lạ .
Ừ thì San đúng là sinh vật lạ mà , nó đâu biết rằng bản thân chính là người đầu tiên phá hỏng cái lời nguyền mà Huy tự tạo ra cho mình trong suốt một thời gian dài .
“ Ủa , sao cậu nhìn tôi dữ vậy ? ” – San ngây ngô hỏi , giờ thì nó thấy biểu hiện khác thường của Huy rồi .
Anh Huy không cười , giờ đây , cậu không còn nhìn nó nữa .
Như một đoạn phim quay chậm , từng kí ức như những mảnh gương vỡ không hoàn thiện ghép lại, hiện về .
“ Con không thể tự lập được sao ? Tại sao con lại sợ khi phải đứng một mình chứ ? Ông sẽ quay về ngay ! ” – Người đàn ông với mái tóc màu vàng và đôi mắt màu bạch hổ nghiêm khắc nói với cậu bé nhỏ đang rưng rưng nhìn mình .
Ông ta bỏ tay mình ra mặc dù cậu bé vẫn cố nắm chặt .
“ Cháu phải học cách mạnh mẽ hơn . ”
Và ông ấy lạnh lùng bước đi , không nhìn lại , bóng hình ấy mờ dần …
…
Cậu bé bước từng bước thật lạc lõng giữa đám đông người . Đây là đâu ? Họ là ai ? Ông của cậu đâu rồi ? Người thân của cậu đâu rồi ?
Đám đông tấp nập , người người đi nhanh và không ai để ý một cậu bé nhỏ nhắn đứng bơ vơ với nỗi sợ đang lớn dần .
Cậu băng qua những con đường đầy xe cộ , đi qua những quán ăn đông người , có vài người say rượu mắt gườm gườm cậu , còn tay thì cầm những vỏ chai bể nát .
Cậu đi theo con đường đã hiện hữu trong trí óc của mình . Cuối cùng , cậu đứng trước một căn biệt thự lớn cổ kính .
Mở cánh cổng ra , a ha , nhà cậu đây rồi !
Cậu nhìn , ông cậu kìa !
“ Huy , cháu đã tự đi về đây? ” – Ông cậu hơi cau mày nhưng đó là biểu hiện thường ngày , ông lúc nào cũng hơi cau mày với cái nhìn đầy nghiêm khắc .
Cậu không trả lời mà chỉ khóc , cậu sợ quá , không phải là cậu đi đâu mà là ông cậu đã không quay lại .
Thực vậy, ông cậu đã không hề quay lại.
Cậu muốn trách ông nhưng tại sao lại không thể thốt lên thành tiếng .
“ Im lặng , không được khóc vì những chuyện như thế ! ” – Ông cậu quát , ông luôn dạy cậu phải mạnh mẽ .
Huy thút thít , cậu không khóc nữa vì cậu sợ bị la chứ không phải cậu không sợ nữa . Lúc ấy Huy còn quá nhỏ và những cảm xúc lạc lõng khi ấy đã in sâu tận trong tâm trí .
Cậu bị bỏ rơi.
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
“ Chúng ta sẽ lạc nhau đó , đừng có chơi trốn tìm như vậy . ” – Huy bước đi , cậu cố gắng nhìn quanh để tìm kiếm ai đó .
Huy đi đến góc vườn , cậu thấy trái dâu tây đỏ mọng trên đất . Huy nhặt lên , cậu mỉm cười , thở phào , ra là cô ấy ở đây , họ vừa mới đi hái dâu tây cơ mà .
Huy bước sang trái với một nụ cười tươi nhưng trước mắt cậu là người đàn ông đang bấu bàn tay với những móng vuốt sắc nhọn của mình vào cổ người con gái có mái tóc dài đen óng , mặt cô ta sợ hãi nhìn cậu .
Máu tuôn rơi …
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
“ Cô thấy cậu ấy như thế nào ? ” – Chàng trai có đôi mắt màu nâu lai xanh lục bảo thỏ thẻ vào tai người con gái có mái tóc đen óng dài .
“ Xin lỗi, tôi không biết cậu ấy là ai cả . ” – Cô nàng đáp lại .
Thiên Nam ngước lên , trên mặt tràn trề nỗi thất vọng . Anh nhìn Huy thương cảm , Anh Huy đang đứng xa xa như người mất hồn , đôi mắt nhướm đuộm nỗi buồn vô tận và trông không còn sức sống .
Ra là vậy , đúng là cô ấy quên cậu thật rồi .
Giọt nước mắt khẽ rơi xuống …
Giờ Huy đã hiểu… Giờ Huy đã tin…
Trên thế giới này , nếu lạc nhau là sẽ mất nhau mãi mãi . Cũng giống như hai đường thẳng chỉ cắt nhau tại một điểm , sau đấy chúng sẽ xa nhau mãi mãi, nếu muốn chúng trùng nhau , hãy vẽ lại từ đầu .
Ừ thì vẽ lại từ đầu .
Nhưng con người quên rằng , luôn có những nét viết mà cả gôm cũng không thể xóa tan .
Huy luôn tin rằng, trên thế gian này, nếu cậu không tìm kiếm thì sẽ chẳng ai tìm cậu bao giờ. Nỗi ám ảnh của cậu lớn đến mức trở thành cả một niềm tin mà dường như không ai có thể thay đổi.
Kể từ ngày ấy...
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
San San gọi Huy , nó đưa tay hươ huơ trước mắt cậu .
“ Huy , Huy ơi . ”
Huy không tỏ vẻ gì , cậu chỉ nhìn nó rồi lại mỉm cười :
“ Tại sao cô lại ngồi ở chỗ ghế đá đó ? ”
Huy hỏi , hình như cậu cũng muốn biết nỗi buồn của San , cậu muốn sẻ chia .
“ À ờ … ” – San lắp bắp , nó ấp úng một hồi với một mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu , nó không chắc nhưng San nghĩ nói ra cho Huy cũng chẳng thiệt gì – “ Tôi muốn tham gia Strongest Students , tôi đợi đến 12 giờ đêm để đến nhà thầy tổng phụ trách để đăng kí . ”
Anh Huy nhướn mày ,cậu hơi ngạc nhiên . Không biết trời xui đất khiến thế nào , tự nhiên Huy cười với San một nụ cười đầy ẩn ý :
“ Thế thì tôi sẽ đợi cùng cô vì tôi cũng muốn tham gia Strongest Students . ”
/57
|