“ San San ơiiii ! ” – Anh Huy đứng dưới nhà San la thật to tên nó. San mặt còn say ke bước ra ban công nhìn xuống, nó thấy Huy mặc đồng phục trường, vai đeo chéo chiếc cặp đen huyền cực đẹp. San ngước mắt lên trời, thú thật thì nhìn cái cặp đẹp dã man, cơ mà nhìn vào là biết hàng đắt tiền rồi.
“ Cô làm gì mà thừ người ra thế ? Nhanh lên, xuống đây đi học. ” – Huy thúc giục San như đang thúc giục một đứa trẻ.
“ Tại sao tôi phải xuống ? Với lại cậu đứng trước nhà tôi làm gì ? ”
“ Đi học chung với cô chứ làm gì. ”
Đi học chung ? Well well well, thật là đáng ngạc nhiên, San không ngờ Dương Anh Huy lại đang đứng trước cửa nhà và đợi nó đi học. Không nói gì, gật đầu cái rụp rồi chạy như bay vào nhà. Năm phút sau, San mở cửa và bay tọt ra đứng ngay trước mặt Huy, nó cười tươi trông ngây ngô, hành động ấy phút chốc khiến Huy bật cười.
“ Cô có súc miệng không đấy, nhanh thế ? ”
“ Tôi rất nhanh nhạy, đừng có mà khinh thường. ”
Tiếng kèn xe pin pin vang lên, San mở to mắt quay lại phía sau, chiếc xe đua đậu cách đấy 10m và một người con trai bước xuống.
San dường như thốt lên, chuyện quái quỉ gì đang diễn ra vậy ?
“ Lên xe đi, hai người tính đứng đó tâm tình đến chừng nào ? ” – Thiên Nam nói, người đứng thẳng, hai tay đưa vào túi quần. Tại sao trên thế gian này lại có một chàng trai cao ráo mang gương mặt tựa thiên thần và tướng cực đẹp như một siêu mẫu hàng đầu đến thế ?? Thế gian thật bất công khi chỉ dồn tất cả những thứ tinh túy vào một con người.
Cho đến giờ phút này, Nam, Huy, San vẫn cùng một đội. Họ sẽ mãi là một đội cho đến khi bị “ đá ” ra khỏi Strongest Students.
“ San San, cô mặc váy ngược kìa. ” – Nam nói. San San hốt hoảng nhìn xuống ngay, phát hiện ra thì tá hỏa tâm tư, nó liền chạy tọt vào nhà nhanh như tia chớp trước sự ngỡ ngàng của Nam và Huy. Hai người con trai đứng ngoài, Huy bật cười nhưng Nam lại không có biểu hiện gì thay đổi trên gương mặt.
Đang cười, bất chợt, cậu quay sang nhìn Nam:
“ Cậu cũng cảm thấy cô ấy rất thú vị đúng không ? ” – Huy hỏi, không rõ câu nói có ẩn ý gì chỉ biết gương mặt cậu đang đọng một nét cười thầm.
Nam không trả lời, anh nhìn Huy vài giây thì San đã chạy tọt ra lại trước mặt cả hai. Nó biết quê chứ vì vậy mà nó mới cười cười và gãi đầu nhìn hai chàng trai đẹp tựa như hoa đang đứng trước mặt nó đây.
“ Chúng ta đi học thôi. ” – San nói, nó đeo ba lô vào nhanh.
Thế là hôm nay San San đi học cùng Thiên Nam và Anh Huy – hai chàng trai hot nhất của trường Kaisoul. Trông họ thực sự giống một đội đoàn kết và gắn bó với nhau.
Ai mà tin họ chỉ mới quen nhau chứ.
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
San cặm cụi viết bài báo cáo môn Sinh, nó thề là nó ngu nhất là Sinh, thế mà chẳng hiểu tụi bạn trong lớp nghĩ thế nào lại giao cho nó công việc thế này. San cứ mở cuốn sách rồi lại hí hoáy viết, nói thật nó chỉ hiểu 30% những gì nó viết còn 70% còn lại thì cứ chép y từ sách ra.
“ San San. ” – Hai bàn tay đặt lên bàn San, nó ngước nhìn lên và thấy Huy đang cười thật tươi.
“ Gì ? ” – San rút tờ giấy đang viết lại như kiểu dè chừng, nhìn Huy hớn hở thế thì quả là không bình thường chút nào.
“ Đi ăn sáng. ” – Nói rồi cậu giơ một bịch đựng đầy thức ăn lên trước mắt San trong sự ngỡ ngàng của nó. Không đùa đấy chứ, rất nhiều thức ăn, thực sự là rất nhiều thức ăn đó.
“ Lên sân thượng đi, chúng ta sẽ rủ Nam đi cùng. ”
“ Thời gian ra chơi không đủ ăn hết đống này đâu anh hai. ” – Nói thật cho San chừng cả tiếng nó mới ăn hết đống này.
“ Ba người mà, sợ gì. ”
Nói rồi không đợi gì cả, Huy thúc giục San đứng dậy rồi kéo nó đi. Dường như sau vòng I cuộc thi Strongest Students, họ đã trở nên thân thiết và ít ngượng ngùng khi gặp nhau hơn. Hành động của họ với nhau cũng bị ít lời ra tiếng vào hẳn. Chỉ có điều, số người ganh tị với San San cứ tiếp tục tăng.
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
Thiên Nam đọc sách, thật tình thì ngoài việc này, anh chẳng biết mình nên làm gì ngay lúc này. Pêu không thể trò chuyện với Nam, còn anh thì không thích trò chuyện với những người xung quanh mình mấy.
Cơn gió se lạnh mang theo hương thơm của loài hoa bằng lăng gợn vào, ngước mắt lên, Nam nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Những tán bằng lăng đung đưa trong gió…
Nhẹ nhàng …
“ Mai San San, chuyện của cô … tôi phải làm sao đây…? ” – Dường như hình ảnh San luôn ngập chìm trong trí anh mà không thể dứt ra được. Liệu nguyên nhân có thực là thứ tình cảm Pêu từng nói hay chỉ đơn thuần xuất phát từ sự tò mò ?
“ Thiên Nam !! ” – San chạy ùa lại, nó kêu Nam thật lớn khiến anh giật cả mình. Khi Nam còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì San San đã nói một lèo – “ Đi ăn sáng đi. ”
“ Nhưng… ”
“ Đừng có mà từ chối dây dưa, đi nhanh đi, không có thời gian ăn đâu đó. ” – San đẩy cái bàn của Nam ra rồi nó kéo anh đứng dậy và lôi ra ngoài bằng mọi giá. Nam không tính từ chối nhưng thú thật anh chẳng hiểu cái quái gì đang diễn ra cả.
Huy đứng ngoài, một tay cầm bịch đồ, một tay bỏ vào trong túi, thấy San San lôi Nam đi và kể cả khi hai người họ đã đi qua mặt cậu một lúc, Huy vẫn đứng nhìn theo.
Thoáng chốc mỉm cười…
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
“ Chúc ngon miệng . ” – Anh Huy và San San đồng thanh nói to, hai người họ chắp tay lại và mỉm cười thật tươi. Thiên Nam chỉ nhìn, cảm thấy buồn cười vì trông họ yêu đời thật.
Anh Huy trải một núi thức ăn gồm các loại hộp, chai, bịch,… ra một cái khăn nhỏ trải dưới nền tầng thượng.
“ Ngon quá, như picnic nhỉ ? ” – San cầm tay hai chiếc đũa áp lên hai má mình.
“ Uh, cứ ăn thật đã đi. ” – Anh Huy cười tươi.
“ Cậu mua hết đống này đấy à ? ” – Thiên Nam nhìn một núi thức ăn, anh hơi hoảng sợ vì sao mà nhiều quá. Cơ mà trước giờ Huy chưa bao giờ làm những việc tương tự thế này, giờ lại bày ra trò picnic trên tầng thượng, đúng lạ.
“ Úng ồi á, ao ậu ang ữ ậy ? ” ( Dịch: “ Đúng rồi á, sao cậu sang dữ vậy ? ” ) – San nhai một đống thức ăn ngồm ngoàm trong miệng. Nhưng Nam và Huy không lấy làm kinh tởm gì, hai người này dường như đã gặp quá nhiều người sang trọng và nết na đến mức khi gặp một cô gái như San, họ lại nghĩ đó là một nét duyên đặc biệt.
“ Sang gì đâu, tí Nam sẽ trả tiền hết mà. ”
“ Gì ??? ” – Thiên Nam trố mắt nhìn sau cái chỉ tay và gương mặt vô số tội của Huy. San San đang ăn cũng bị đứng hình.
Huy ôn tồn nói:
“ Tôi đâu có đủ tiền nên đã nói người bán ghi nợ, ra chơi thứ hai sang đòi Thiên Nam lớp 11A1. ”
“ … ” – Thật sự thì sau câu nói của Huy, Nam chỉ có thể một là ôm mặt mà khóc, hai là im lặng vì bất lực hoàn toàn với tên này.
“ Sao hai người không ăn, tui ăn hết giờ đó. ” – San San nói.
Thiên Nam và Anh Huy đến giờ mới chú ý đến thức ăn, phải nói họ kinh hồn bạt vía và không còn từ ngữ nào để diễn tả về San San ngay lúc này. Số thức ăn giảm gần 1/3 chỉ trong vòng thời gian chưa đến 5 phút.
“ Tôi nghĩ cô ta sẽ ăn hết thật đấy. ” – Nam nói.
Thế là cả ba người, giờ ai ai cũng cầm đũa lên và ăn một bữa thật no dưới nền trời và ánh ban mai. Họ đã có một buổi picnic tự phát thật ý nghĩa.
“ Nè, miếng đó cho tôi đi. ” – Huy nài nỉ San San chừa lại miếng thịt cuối cùng cho mình nhưng San San lại một mực “ Không ! ” , nó nhất quyết là thế nên Huy cứ nài nỉ mãi. Thiên Nam im lặng quan sát họ, anh hạ tay xuống, ngừng ăn trong chốc lát.
…!
Ánh mắt Nam dao động mạnh mẽ, anh quay sang nhìn về hướng tòa hành chính. Tấm màn của căn phòng hiệu trưởng tung bay, bóng dáng một người đàn ông hiện ra, Nam có thể nhìn thấy ánh mắt ông ấy đang hướng về phía này.
Chuyện của San San…
Chuyện về bức ảnh trong căn hầm của phòng hiệu trưởng vẫn luôn là một câu hỏi cực lớn đối với Thiên Nam hiện tại.
Thiên Nam quay sang nhìn San đang đùa giỡn với Huy, cả hai người họ đều không hay biết gì về sự việc đang diễn ra bấy giờ. Vài giây sau, Nam lại nhìn căn phòng ấy…
Bức màn lặng yên, vô dáng người…
“ Cô làm gì mà thừ người ra thế ? Nhanh lên, xuống đây đi học. ” – Huy thúc giục San như đang thúc giục một đứa trẻ.
“ Tại sao tôi phải xuống ? Với lại cậu đứng trước nhà tôi làm gì ? ”
“ Đi học chung với cô chứ làm gì. ”
Đi học chung ? Well well well, thật là đáng ngạc nhiên, San không ngờ Dương Anh Huy lại đang đứng trước cửa nhà và đợi nó đi học. Không nói gì, gật đầu cái rụp rồi chạy như bay vào nhà. Năm phút sau, San mở cửa và bay tọt ra đứng ngay trước mặt Huy, nó cười tươi trông ngây ngô, hành động ấy phút chốc khiến Huy bật cười.
“ Cô có súc miệng không đấy, nhanh thế ? ”
“ Tôi rất nhanh nhạy, đừng có mà khinh thường. ”
Tiếng kèn xe pin pin vang lên, San mở to mắt quay lại phía sau, chiếc xe đua đậu cách đấy 10m và một người con trai bước xuống.
San dường như thốt lên, chuyện quái quỉ gì đang diễn ra vậy ?
“ Lên xe đi, hai người tính đứng đó tâm tình đến chừng nào ? ” – Thiên Nam nói, người đứng thẳng, hai tay đưa vào túi quần. Tại sao trên thế gian này lại có một chàng trai cao ráo mang gương mặt tựa thiên thần và tướng cực đẹp như một siêu mẫu hàng đầu đến thế ?? Thế gian thật bất công khi chỉ dồn tất cả những thứ tinh túy vào một con người.
Cho đến giờ phút này, Nam, Huy, San vẫn cùng một đội. Họ sẽ mãi là một đội cho đến khi bị “ đá ” ra khỏi Strongest Students.
“ San San, cô mặc váy ngược kìa. ” – Nam nói. San San hốt hoảng nhìn xuống ngay, phát hiện ra thì tá hỏa tâm tư, nó liền chạy tọt vào nhà nhanh như tia chớp trước sự ngỡ ngàng của Nam và Huy. Hai người con trai đứng ngoài, Huy bật cười nhưng Nam lại không có biểu hiện gì thay đổi trên gương mặt.
Đang cười, bất chợt, cậu quay sang nhìn Nam:
“ Cậu cũng cảm thấy cô ấy rất thú vị đúng không ? ” – Huy hỏi, không rõ câu nói có ẩn ý gì chỉ biết gương mặt cậu đang đọng một nét cười thầm.
Nam không trả lời, anh nhìn Huy vài giây thì San đã chạy tọt ra lại trước mặt cả hai. Nó biết quê chứ vì vậy mà nó mới cười cười và gãi đầu nhìn hai chàng trai đẹp tựa như hoa đang đứng trước mặt nó đây.
“ Chúng ta đi học thôi. ” – San nói, nó đeo ba lô vào nhanh.
Thế là hôm nay San San đi học cùng Thiên Nam và Anh Huy – hai chàng trai hot nhất của trường Kaisoul. Trông họ thực sự giống một đội đoàn kết và gắn bó với nhau.
Ai mà tin họ chỉ mới quen nhau chứ.
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
San cặm cụi viết bài báo cáo môn Sinh, nó thề là nó ngu nhất là Sinh, thế mà chẳng hiểu tụi bạn trong lớp nghĩ thế nào lại giao cho nó công việc thế này. San cứ mở cuốn sách rồi lại hí hoáy viết, nói thật nó chỉ hiểu 30% những gì nó viết còn 70% còn lại thì cứ chép y từ sách ra.
“ San San. ” – Hai bàn tay đặt lên bàn San, nó ngước nhìn lên và thấy Huy đang cười thật tươi.
“ Gì ? ” – San rút tờ giấy đang viết lại như kiểu dè chừng, nhìn Huy hớn hở thế thì quả là không bình thường chút nào.
“ Đi ăn sáng. ” – Nói rồi cậu giơ một bịch đựng đầy thức ăn lên trước mắt San trong sự ngỡ ngàng của nó. Không đùa đấy chứ, rất nhiều thức ăn, thực sự là rất nhiều thức ăn đó.
“ Lên sân thượng đi, chúng ta sẽ rủ Nam đi cùng. ”
“ Thời gian ra chơi không đủ ăn hết đống này đâu anh hai. ” – Nói thật cho San chừng cả tiếng nó mới ăn hết đống này.
“ Ba người mà, sợ gì. ”
Nói rồi không đợi gì cả, Huy thúc giục San đứng dậy rồi kéo nó đi. Dường như sau vòng I cuộc thi Strongest Students, họ đã trở nên thân thiết và ít ngượng ngùng khi gặp nhau hơn. Hành động của họ với nhau cũng bị ít lời ra tiếng vào hẳn. Chỉ có điều, số người ganh tị với San San cứ tiếp tục tăng.
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
Thiên Nam đọc sách, thật tình thì ngoài việc này, anh chẳng biết mình nên làm gì ngay lúc này. Pêu không thể trò chuyện với Nam, còn anh thì không thích trò chuyện với những người xung quanh mình mấy.
Cơn gió se lạnh mang theo hương thơm của loài hoa bằng lăng gợn vào, ngước mắt lên, Nam nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Những tán bằng lăng đung đưa trong gió…
Nhẹ nhàng …
“ Mai San San, chuyện của cô … tôi phải làm sao đây…? ” – Dường như hình ảnh San luôn ngập chìm trong trí anh mà không thể dứt ra được. Liệu nguyên nhân có thực là thứ tình cảm Pêu từng nói hay chỉ đơn thuần xuất phát từ sự tò mò ?
“ Thiên Nam !! ” – San chạy ùa lại, nó kêu Nam thật lớn khiến anh giật cả mình. Khi Nam còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì San San đã nói một lèo – “ Đi ăn sáng đi. ”
“ Nhưng… ”
“ Đừng có mà từ chối dây dưa, đi nhanh đi, không có thời gian ăn đâu đó. ” – San đẩy cái bàn của Nam ra rồi nó kéo anh đứng dậy và lôi ra ngoài bằng mọi giá. Nam không tính từ chối nhưng thú thật anh chẳng hiểu cái quái gì đang diễn ra cả.
Huy đứng ngoài, một tay cầm bịch đồ, một tay bỏ vào trong túi, thấy San San lôi Nam đi và kể cả khi hai người họ đã đi qua mặt cậu một lúc, Huy vẫn đứng nhìn theo.
Thoáng chốc mỉm cười…
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
“ Chúc ngon miệng . ” – Anh Huy và San San đồng thanh nói to, hai người họ chắp tay lại và mỉm cười thật tươi. Thiên Nam chỉ nhìn, cảm thấy buồn cười vì trông họ yêu đời thật.
Anh Huy trải một núi thức ăn gồm các loại hộp, chai, bịch,… ra một cái khăn nhỏ trải dưới nền tầng thượng.
“ Ngon quá, như picnic nhỉ ? ” – San cầm tay hai chiếc đũa áp lên hai má mình.
“ Uh, cứ ăn thật đã đi. ” – Anh Huy cười tươi.
“ Cậu mua hết đống này đấy à ? ” – Thiên Nam nhìn một núi thức ăn, anh hơi hoảng sợ vì sao mà nhiều quá. Cơ mà trước giờ Huy chưa bao giờ làm những việc tương tự thế này, giờ lại bày ra trò picnic trên tầng thượng, đúng lạ.
“ Úng ồi á, ao ậu ang ữ ậy ? ” ( Dịch: “ Đúng rồi á, sao cậu sang dữ vậy ? ” ) – San nhai một đống thức ăn ngồm ngoàm trong miệng. Nhưng Nam và Huy không lấy làm kinh tởm gì, hai người này dường như đã gặp quá nhiều người sang trọng và nết na đến mức khi gặp một cô gái như San, họ lại nghĩ đó là một nét duyên đặc biệt.
“ Sang gì đâu, tí Nam sẽ trả tiền hết mà. ”
“ Gì ??? ” – Thiên Nam trố mắt nhìn sau cái chỉ tay và gương mặt vô số tội của Huy. San San đang ăn cũng bị đứng hình.
Huy ôn tồn nói:
“ Tôi đâu có đủ tiền nên đã nói người bán ghi nợ, ra chơi thứ hai sang đòi Thiên Nam lớp 11A1. ”
“ … ” – Thật sự thì sau câu nói của Huy, Nam chỉ có thể một là ôm mặt mà khóc, hai là im lặng vì bất lực hoàn toàn với tên này.
“ Sao hai người không ăn, tui ăn hết giờ đó. ” – San San nói.
Thiên Nam và Anh Huy đến giờ mới chú ý đến thức ăn, phải nói họ kinh hồn bạt vía và không còn từ ngữ nào để diễn tả về San San ngay lúc này. Số thức ăn giảm gần 1/3 chỉ trong vòng thời gian chưa đến 5 phút.
“ Tôi nghĩ cô ta sẽ ăn hết thật đấy. ” – Nam nói.
Thế là cả ba người, giờ ai ai cũng cầm đũa lên và ăn một bữa thật no dưới nền trời và ánh ban mai. Họ đã có một buổi picnic tự phát thật ý nghĩa.
“ Nè, miếng đó cho tôi đi. ” – Huy nài nỉ San San chừa lại miếng thịt cuối cùng cho mình nhưng San San lại một mực “ Không ! ” , nó nhất quyết là thế nên Huy cứ nài nỉ mãi. Thiên Nam im lặng quan sát họ, anh hạ tay xuống, ngừng ăn trong chốc lát.
…!
Ánh mắt Nam dao động mạnh mẽ, anh quay sang nhìn về hướng tòa hành chính. Tấm màn của căn phòng hiệu trưởng tung bay, bóng dáng một người đàn ông hiện ra, Nam có thể nhìn thấy ánh mắt ông ấy đang hướng về phía này.
Chuyện của San San…
Chuyện về bức ảnh trong căn hầm của phòng hiệu trưởng vẫn luôn là một câu hỏi cực lớn đối với Thiên Nam hiện tại.
Thiên Nam quay sang nhìn San đang đùa giỡn với Huy, cả hai người họ đều không hay biết gì về sự việc đang diễn ra bấy giờ. Vài giây sau, Nam lại nhìn căn phòng ấy…
Bức màn lặng yên, vô dáng người…
/57
|