Hai người, một chuột cùng tiến vào khu resort để đến với suối nước nóng đầy hấp dẫn. Khác với không khí khi nãy, giờ thì San San và Anh Huy đang cười thật tươi khi nói về những kỉ niệm họ đã có mà đối phương không biết tại trường Kaisoul.
“ À, giờ chơi chạy đua đi. Ai thua sẽ trả tiền đồ ăn ở suối nước nóng.” – San nảy ra ý tưởng. Pêu thầm nghĩ: “ Đồ con nít. ” nhưng Huy lại cười rất tươi và đồng thuận theo ý San.
“ Này Pêu, chơi với tụi này đi. Có gì tiền Nam trả. ” – Huy rủ nhưng Pêu bỉu môi kiểu: “ Tôi không phải là con nít. ”.
Thấy Pêu vậy, Huy và San cũng hiểu ý nó. Để xem con chuột này lì lợm đến đâu, thế là San quyết định nói khích Pêu:
“ Chân chuột, làm gì có cửa thắng mà dám chơi. ”
Nghe xong, Pêu “ hớ ” lên một tiếng cực bự. Nó nhìn San thì thấy con bé đang mỉm cười đắc ý nhìn, Huy hiểu ý San và cũng biết ngay con chuột này đã dính chấu.
“ Okay chơi luôn. Sợ gì. ”
San San giơ hai tay lên “ hura ”. Rồi họ lấy mép của một viên gạch trên đất mà làm vạch xuất phát. San bắt đầu cao giọng đếm.
“ 1 ! 2 ! 3 !!!!!!!!! ”
San chạy hùng hục như một cỗ máy, nó nhìn sang trái – không có ai, nó nhìn sang phải – không có ai. Haha, vậy là nó đang đứng nhất, cố lên cố lên, cố lên, chạy thật nhanh vàooooo !!!
Cơ mà sao đằng sau im ắng thế nhỉ ????
Nghĩ đến đây, San thắng cái rẹt, nó đứng rồi quay lại nhìn.
Chuyện gì vậy chứ ? San nhíu mày khi nó thấy Huy và Pêu đang đứng sững lại nhìn một thứ gì đó, trông họ rất bất ngờ và có vẻ căng thẳng nữa.
San chạy lại ngay:
“ Huy, Pêu, hai cậu nhìn… ” – Câu nói bị đứt quãng khi San liếc mắt nhìn sang bên trái.
Chuyện gì thế này ? Thiên Nam đang làm gì vậy chứ ?
Trước mắt cả ba là hình ảnh Nam đang hô hấp nhân tạo cho Thanh Mai. Cô ấy nằm trên chiếc khăn trắng mỏng, ngất đi.
San sững người, nó hiểu mơ hồ rằng Nam đang cứu người nhưng hình ảnh khi nãy với một cô gái khác vẫn còn ám ảnh trong tâm trí San.
Thanh Mai ho sùng sục, nước trào ra miệng và cô bắt đầu tỉnh lại dần. Thiên Nam thở phào, liếc lên thì nhìn thấy Huy, San và có cả Pêu đang đứng nhìn anh. Nam dường như sững người trong thoáng chốc, anh nhìn San San đứng sát Huy bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Không biết suy nghĩ thế nào, Nam bế thốc Mai lên, chiếc khăn tắm trượt trên nền đất, thậm chí Nam còn chẳng màng đến nó.
Nam bế Mai đến trước mặt Huy, San, Pêu. Đứng lại nhìn họ và rời đi một cách lạnh lùng.
Anh Huy không nói gì, cậu nhìn Nam rồi quay sang nhìn San. Pêu cũng nhìn San. Và họ trông thấy con bé đang thừ người ra.
“ Không biết…có chuyện gì không nhỉ ? ” – San nói ngập ngừng – “ Để tôi đi theo hỏi có chuyện gì. ”
Tuy vậy, đôi chân San chưa nhấc bước lên thì Anh Huy đã nắm chặt tay nó lại, rồi cậu bước đến, lấy tay mình che mắt San đi.
“ Đừng đi.”
“ Cậu bị gì thế ? ” – San kéo tay Huy ra mà quay lại nhìn cậu, trông khó hiểu.
Huy không đáp, trông cậu lúc này vừa kiên quyết như một người trưởng thành, vừa đáng thương như một cậu bé nhỏ vậy.
San San cứ quay sang nhìn theo hướng Nam bế Mai rời đi khi nãy, rồi cứ cố bỏ bàn tay Huy đang nắm chặt không buông lơi ra.
“ Tại sao cậu không cho tôi đi ?! ” – San dường như hét lên.
“ Đó là chuyện của cậu ấy, đừng xen vào. ”
San im lặng và dừng lại mọi hành động sau câu nói của Huy. Bản thân Huy, cậu nói câu ấy, không phải cậu không muốn ai quan tâm đến Thiên Nam. Chỉ là Huy biết, nếu cứ để San chen vào cuộc sống của Nam, sẽ có gì đấy xảy ra mà thậm chí bản thân cậu cũng không biết đích xác là gì, Huy chỉ biết, cậu không muốn điều đó xảy ra, hoàn toàn không muốn.
Pêu im lặng, nó nghe hết tất cả và nó cũng chẳng biết nói gì. Nó không thể ngăn Huy lại nhưng cũng không thể giục San chạy theo Nam. Cảm xúc của Huy và cả San hiện tại đều rất hỗn độn. Pêu biết một câu chuyện đang dần hình thành như những mảnh ghép đang dần xếp thành một bức tranh kể từ khi nó thấy ánh mắt Nam ngước nhìn lên và hành động của Anh Huy dành cho San San.
San San sau một hồi giãy giụa, nó đứng im, mắt nhìn vô định về phía trước. Nó nghe Huy nói nhưng nó không có bất kì câu nào đáp lại.
“ Để tôi đi… ” – San nói nhẹ nhàng, chẳng lẽ sau bao nhiều điều Huy nói, San vẫn muốn chạy theo ? – “ Chúng ta cùng một đội và chúng ta phải cần có nhau. ”
San nói, rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không nhấn âm và cũng không có bất kì hàm ý nào nhưng bàn tay Huy lại buông lơi ra khi San nói xong. San nhìn Huy rồi nó chạy đi.
Anh Huy nhìn bóng dáng San khuất xa, trước mắt cậu, cô gái ấy đã biến mất.
“ Chúng ta cùng một đội và chúng ta phải cần có nhau. ”
Anh Huy cười, nụ cười nhạt thếch. Lâu lắm rồi cậu mới nghe những câu nói như thế ở một con người. Huy không biết vì sao tay cậu lại buông ra nhưng Huy cũng không nuối tiếc gì khi bản thân đã không thể ngăn San San rời đi.
Vì San khiến Huy nhớ lại rất nhiều điều mà cậu đã mất đi từ rất lâu đến mức Huy không còn nhớ tất cả đã bắt đầu từ đâu và ngay lúc nào.
“ À, giờ chơi chạy đua đi. Ai thua sẽ trả tiền đồ ăn ở suối nước nóng.” – San nảy ra ý tưởng. Pêu thầm nghĩ: “ Đồ con nít. ” nhưng Huy lại cười rất tươi và đồng thuận theo ý San.
“ Này Pêu, chơi với tụi này đi. Có gì tiền Nam trả. ” – Huy rủ nhưng Pêu bỉu môi kiểu: “ Tôi không phải là con nít. ”.
Thấy Pêu vậy, Huy và San cũng hiểu ý nó. Để xem con chuột này lì lợm đến đâu, thế là San quyết định nói khích Pêu:
“ Chân chuột, làm gì có cửa thắng mà dám chơi. ”
Nghe xong, Pêu “ hớ ” lên một tiếng cực bự. Nó nhìn San thì thấy con bé đang mỉm cười đắc ý nhìn, Huy hiểu ý San và cũng biết ngay con chuột này đã dính chấu.
“ Okay chơi luôn. Sợ gì. ”
San San giơ hai tay lên “ hura ”. Rồi họ lấy mép của một viên gạch trên đất mà làm vạch xuất phát. San bắt đầu cao giọng đếm.
“ 1 ! 2 ! 3 !!!!!!!!! ”
San chạy hùng hục như một cỗ máy, nó nhìn sang trái – không có ai, nó nhìn sang phải – không có ai. Haha, vậy là nó đang đứng nhất, cố lên cố lên, cố lên, chạy thật nhanh vàooooo !!!
Cơ mà sao đằng sau im ắng thế nhỉ ????
Nghĩ đến đây, San thắng cái rẹt, nó đứng rồi quay lại nhìn.
Chuyện gì vậy chứ ? San nhíu mày khi nó thấy Huy và Pêu đang đứng sững lại nhìn một thứ gì đó, trông họ rất bất ngờ và có vẻ căng thẳng nữa.
San chạy lại ngay:
“ Huy, Pêu, hai cậu nhìn… ” – Câu nói bị đứt quãng khi San liếc mắt nhìn sang bên trái.
Chuyện gì thế này ? Thiên Nam đang làm gì vậy chứ ?
Trước mắt cả ba là hình ảnh Nam đang hô hấp nhân tạo cho Thanh Mai. Cô ấy nằm trên chiếc khăn trắng mỏng, ngất đi.
San sững người, nó hiểu mơ hồ rằng Nam đang cứu người nhưng hình ảnh khi nãy với một cô gái khác vẫn còn ám ảnh trong tâm trí San.
Thanh Mai ho sùng sục, nước trào ra miệng và cô bắt đầu tỉnh lại dần. Thiên Nam thở phào, liếc lên thì nhìn thấy Huy, San và có cả Pêu đang đứng nhìn anh. Nam dường như sững người trong thoáng chốc, anh nhìn San San đứng sát Huy bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Không biết suy nghĩ thế nào, Nam bế thốc Mai lên, chiếc khăn tắm trượt trên nền đất, thậm chí Nam còn chẳng màng đến nó.
Nam bế Mai đến trước mặt Huy, San, Pêu. Đứng lại nhìn họ và rời đi một cách lạnh lùng.
Anh Huy không nói gì, cậu nhìn Nam rồi quay sang nhìn San. Pêu cũng nhìn San. Và họ trông thấy con bé đang thừ người ra.
“ Không biết…có chuyện gì không nhỉ ? ” – San nói ngập ngừng – “ Để tôi đi theo hỏi có chuyện gì. ”
Tuy vậy, đôi chân San chưa nhấc bước lên thì Anh Huy đã nắm chặt tay nó lại, rồi cậu bước đến, lấy tay mình che mắt San đi.
“ Đừng đi.”
“ Cậu bị gì thế ? ” – San kéo tay Huy ra mà quay lại nhìn cậu, trông khó hiểu.
Huy không đáp, trông cậu lúc này vừa kiên quyết như một người trưởng thành, vừa đáng thương như một cậu bé nhỏ vậy.
San San cứ quay sang nhìn theo hướng Nam bế Mai rời đi khi nãy, rồi cứ cố bỏ bàn tay Huy đang nắm chặt không buông lơi ra.
“ Tại sao cậu không cho tôi đi ?! ” – San dường như hét lên.
“ Đó là chuyện của cậu ấy, đừng xen vào. ”
San im lặng và dừng lại mọi hành động sau câu nói của Huy. Bản thân Huy, cậu nói câu ấy, không phải cậu không muốn ai quan tâm đến Thiên Nam. Chỉ là Huy biết, nếu cứ để San chen vào cuộc sống của Nam, sẽ có gì đấy xảy ra mà thậm chí bản thân cậu cũng không biết đích xác là gì, Huy chỉ biết, cậu không muốn điều đó xảy ra, hoàn toàn không muốn.
Pêu im lặng, nó nghe hết tất cả và nó cũng chẳng biết nói gì. Nó không thể ngăn Huy lại nhưng cũng không thể giục San chạy theo Nam. Cảm xúc của Huy và cả San hiện tại đều rất hỗn độn. Pêu biết một câu chuyện đang dần hình thành như những mảnh ghép đang dần xếp thành một bức tranh kể từ khi nó thấy ánh mắt Nam ngước nhìn lên và hành động của Anh Huy dành cho San San.
San San sau một hồi giãy giụa, nó đứng im, mắt nhìn vô định về phía trước. Nó nghe Huy nói nhưng nó không có bất kì câu nào đáp lại.
“ Để tôi đi… ” – San nói nhẹ nhàng, chẳng lẽ sau bao nhiều điều Huy nói, San vẫn muốn chạy theo ? – “ Chúng ta cùng một đội và chúng ta phải cần có nhau. ”
San nói, rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không nhấn âm và cũng không có bất kì hàm ý nào nhưng bàn tay Huy lại buông lơi ra khi San nói xong. San nhìn Huy rồi nó chạy đi.
Anh Huy nhìn bóng dáng San khuất xa, trước mắt cậu, cô gái ấy đã biến mất.
“ Chúng ta cùng một đội và chúng ta phải cần có nhau. ”
Anh Huy cười, nụ cười nhạt thếch. Lâu lắm rồi cậu mới nghe những câu nói như thế ở một con người. Huy không biết vì sao tay cậu lại buông ra nhưng Huy cũng không nuối tiếc gì khi bản thân đã không thể ngăn San San rời đi.
Vì San khiến Huy nhớ lại rất nhiều điều mà cậu đã mất đi từ rất lâu đến mức Huy không còn nhớ tất cả đã bắt đầu từ đâu và ngay lúc nào.
/57
|