Đêm nay Nam và San đã quyết định sẽ ngủ lại cô nhi viện vì giờ cũng chẳng còn xe buýt đâu mà về. Sáng hôm sau, họ sẽ rời khỏi đây sớm mà trở về resort Blue.
San San ngủ cùng phòng với chị Thảo, còn Nam thì ngủ phòng riêng. Thiên Nam nhận thấy San rất vui, dù nó khá là phiền phức nhưng Nam lại chẳng thấy phiền hà gì.
Đêm xuống, êm như nhung, văng vẳng đâu đấy tiếng dế kêu. Chị Thảo đã ngủ, dường như chị đã thấm mệt sau rất nhiều câu chuyện họ kể nhau nghe, dù vậy, trông chị lúc này thật hạnh phúc.
San San thì không ngủ được, một phần vì lạ chỗ, một phần vì chuyện của Minh khiến nó bận tâm rất nhiều.
San ngồi dậy, nó khẽ khàng mở cửa rồi đi ra khỏi phòng. San nghĩ, ngắm cảnh đêm bên ngoài và những cơn gió mát se lạnh sẽ khiến San dễ ngủ hơn.
~♫ ♪ ♫ ♫ ♪ ♫ ♪ ♫ ♪ ♫~
San bỗng nghe tiếng thổi sáo đâu đấy vang lên. Đi dọc hành lang theo tiếng sáo thổi, San nhìn thấy anh ấy – chàng trai có đôi mắt tuyệt đẹp và sâu thẳm như không phản chiếu ánh sáng.
Thiên Nam ngồi trên khoảng không của dãy tường dài với chiếc lá nhỏ trên tay, mắt nhắm nghiền say sưa thổi bản nhạc.
Bất ngờ, Nam dừng lại, anh liếc nhìn sang bên phải.
“ À… ” – San cười.
Nó đi lại gần Nam, chống tay lên thành khoảng không.
“ Nơi này vắng quá nhỉ ? ”
“ Uhm. ” – Nam đáp nhẹ.
“ Anh không ngủ được à ? Giống tôi thế. ” – San cười dịu.
Thiên Nam không nhìn nó, anh nhìn ra khoảng sân rộng và bầu trời tối đen với muôn vì sao lấp lánh trên không.
“ Cô… rất phiền phức. Nhưng tôi… không thể ghét cô. Tại sao vậy ? ” – Nam quay sang nhìn San.
San San im lặng nhìn Nam, trông anh giờ khác quá, chưa bao giờ San thấy anh biểu hiện cảm xúc một cách rõ ràng như thế. Ánh mắt Nam khiến San dao động rất nhiều vì tuy lặng thinh nhưng lại như có hàng ngàn ngôn từ và cảm xúc chứa đựng trong ấy.
Họ nhìn nhau, rất lâu và không ai nói gì với nhau.
Thiên Nam leo xuống, anh bước đến thật gần nó. San San lúc này mới cười:
“ À, chắc tại tôi dễ thương. ” – Kiểu như nói đùa nhưng Thiên Nam hình như không quan tâm mấy.
Hai tay anh nhẹ nhàng áp lên má nó, ấm áp. Từ từ nâng lên và hôn San.
Hoàng Thiên Nam hôn Mai San San.
Những cơn gió lạnh thét gào nhưng bờ môi Nam nồng ấm kinh khủng và khiến toàn thân San như tan chảy ra. Anh nhắm nghiền mắt lại và hôn nó rất lâu, rất sâu. Những ngón tay anh vẫn cứ vuốt nhẹ nhàng trên gương mặt San. San San dường như không hề phản kháng lại, dù trong tâm nó đang gào thét nhưng chân tay không hề nghe theo.
Bờ môi Nam nhẹ nhàng dứt khỏi, anh đưa trán mình chạm nhẹ vào trán San và hôn dọc theo sống mũi nó.
“ Thật tệ, tôi muốn cô. ” – San có thể cảm nhận từng hơi thở của Nam.
Tay nó nắm thật chặt, San nhận ra không những bản thân không hề phản kháng lại mà còn có chiều hướng bị cuốn theo. Không được, đừng quên Hoàng Thiên Nam đã từng đem rất nhiều cô gái ra đùa giỡn, anh ta thậm chí không nhắm mắt khi hôn và còn không nhớ tên những cô gái đã từng đến bên anh.
Chẳng lẽ, giờ anh lại bắt đầu dùng những cách đó để đùa giỡn với San. Không thể, San không thể để Thiên Nam cứ tiếp tục làm thế.
San mở to hai mắt nhìn Nam, nó đẩy anh ra rồi vội chạy đi. Vừa chạy, San vừa đưa tay lên chà môi mình thật mạnh.
Đáng ghét, nó không thể tin vào một chàng trai như thế.
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
Thiên Nam nhìn theo lối San đã chạy đi, hành lang giờ dài vắng lặng. Nam đưa tay lên môi mình, rốt cuộc tại sao anh lại trở nên như thế ?
Nam không biết nhưng anh thực sự muốn bên San kinh khủng, anh muốn ôm lấy nó thật chặt. Nhưng… San San không thuộc thế giới Nam sống, nếu anh tiếp tục, liệu San có thể bình yên ?
Nam không thể để San nguy hiểm và lọt vào tầm ngắm tấn công của những thợ săn vì anh. Hơn hết, có những thứ trong quá khứ vẫn chưa bao giờ ngừng ảnh hưởng đến hiện tại và chắc chừng là cả tương lai.
Thiên Nam tự hỏi, nếu San biết tất cả những việc anh đã làm, nó có tha thứ cho anh không và San San, liệu nó có còn bước đến lại gần anh và mỉm cười với anh như bao ngày ?
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
San San đóng chặt cửa phòng lại, nó ngồi bịch xuống đất, hai tay áp vào khuôn mặt đang nóng bừng của mình.
Tim San đập rất nhanh, khoan đã… nhắc lại mới nhớ…
ĐÓ LÀ NỤ HÔN ĐẦU CỦA CON BÉ !!!!!!!!!!!
San đớ người ra, chết nó rồi, nụ hôn đầu của nó đã mất. Không phải tại bãi biển đẹp thơ mộng, không phải tại một nơi lãng mạn nào. Đã vậy còn bởi một tên chuyên đi đùa cợt tình cảm của người khác.
“ Trời ơiii. ” – San gục mặt xuống.
Tay kia của nó chạm cổ tay này, tay này của nó chạm cổ tay kia. Vì thế mà San mới hoảng hồn nhận ra, cái lắc tay mất rồi ! Chắc là khi nãy San chạy trên hành lang đã bị rơi ra. San phải tìm lại nhưng mà San sợ phải đối diện với Nam ngay lúc này.
San San ngồi im chừng 15 phút, nghĩ chắc giờ Nam đã về phòng, nó mới mom mem mở cửa đi ra ngoài.
Đi dọc hành lang, cúi người tìm đỏ mắt, gần đến nơi nó gặp Nam khi nãy mà vẫn chẳng thấy gì cả.
San cứ cúi người xuống đất, lom khom tìm chiếc lắc.
A ! San thấy rồi, nó đang ở trước mặt San ! Thế là con bé nhặt lên, nó chưa kịp vui mừng thì bỗng nghe tiếng gió thổi qua như thét gào.
San giật mình thụt lùi một chân, sợ hãi nhìn ra phía sân rộng thênh thang của cô nhi viện.
…
Đôi mắt đỏ nằm sau những sợi tóc bay phấp phới trong gió đêm. Chàng trai trẻ ấy có dáng người cao gầy và mang gương mặt ưa nhìn. Cậu mặc chiếc áo choàng đen phủ dài đến mắt cá chân, bên có một huy hiệu hình tấm khiên lấp lánh mà San không nhìn rõ lắm.
Cậu ấy nhìn San mà không nói một lời. Ánh mắt cô độc đến đau lòng.
San San nhìn, nó vốn nhát nhưng tại sao lần này San lại chẳng thấy sợ gì cả. Ở cậu ấy, có gì đấy rất quen thuộc, cứ như họ đã biết nhau từ rất lâu rồi.
Cậu ấy đứng đấy nhìn nó mà không nói một lời. San thấy rõ đôi mắt rất kì lạ và ma quái của cậu: một bên đỏ, một bên đen nhưng nó không quan tâm chúng kì lạ như thế nào, vì giờ đây, khi nhìn vào đôi mắt ấy, San cảm thấy tim mình rất đau.
Giọt nước nhẹ rơi xuống…
“ San San ! ” – Chị Thảo chạy đến thì thấy San đứng lặng trên hành lang mà nhìn ra khoảng sân rộng – “Sao em không ngủ ? Còn ở ngoài đây làm gì ? ”
San San quay sang nhìn chị, chị Thảo hoảng hốt vì nước mắt từ khóe đang trào ra trên gương mặt nhỏ nhắn của nó.
San San cũng không biết nước mắt đã rơi xuống tự bao giờ và nó cũng không quan tâm.
Nhìn lại phía sân xa, chàng trai ấy đã biến mất trong màn đêm.
San San ngủ cùng phòng với chị Thảo, còn Nam thì ngủ phòng riêng. Thiên Nam nhận thấy San rất vui, dù nó khá là phiền phức nhưng Nam lại chẳng thấy phiền hà gì.
Đêm xuống, êm như nhung, văng vẳng đâu đấy tiếng dế kêu. Chị Thảo đã ngủ, dường như chị đã thấm mệt sau rất nhiều câu chuyện họ kể nhau nghe, dù vậy, trông chị lúc này thật hạnh phúc.
San San thì không ngủ được, một phần vì lạ chỗ, một phần vì chuyện của Minh khiến nó bận tâm rất nhiều.
San ngồi dậy, nó khẽ khàng mở cửa rồi đi ra khỏi phòng. San nghĩ, ngắm cảnh đêm bên ngoài và những cơn gió mát se lạnh sẽ khiến San dễ ngủ hơn.
~♫ ♪ ♫ ♫ ♪ ♫ ♪ ♫ ♪ ♫~
San bỗng nghe tiếng thổi sáo đâu đấy vang lên. Đi dọc hành lang theo tiếng sáo thổi, San nhìn thấy anh ấy – chàng trai có đôi mắt tuyệt đẹp và sâu thẳm như không phản chiếu ánh sáng.
Thiên Nam ngồi trên khoảng không của dãy tường dài với chiếc lá nhỏ trên tay, mắt nhắm nghiền say sưa thổi bản nhạc.
Bất ngờ, Nam dừng lại, anh liếc nhìn sang bên phải.
“ À… ” – San cười.
Nó đi lại gần Nam, chống tay lên thành khoảng không.
“ Nơi này vắng quá nhỉ ? ”
“ Uhm. ” – Nam đáp nhẹ.
“ Anh không ngủ được à ? Giống tôi thế. ” – San cười dịu.
Thiên Nam không nhìn nó, anh nhìn ra khoảng sân rộng và bầu trời tối đen với muôn vì sao lấp lánh trên không.
“ Cô… rất phiền phức. Nhưng tôi… không thể ghét cô. Tại sao vậy ? ” – Nam quay sang nhìn San.
San San im lặng nhìn Nam, trông anh giờ khác quá, chưa bao giờ San thấy anh biểu hiện cảm xúc một cách rõ ràng như thế. Ánh mắt Nam khiến San dao động rất nhiều vì tuy lặng thinh nhưng lại như có hàng ngàn ngôn từ và cảm xúc chứa đựng trong ấy.
Họ nhìn nhau, rất lâu và không ai nói gì với nhau.
Thiên Nam leo xuống, anh bước đến thật gần nó. San San lúc này mới cười:
“ À, chắc tại tôi dễ thương. ” – Kiểu như nói đùa nhưng Thiên Nam hình như không quan tâm mấy.
Hai tay anh nhẹ nhàng áp lên má nó, ấm áp. Từ từ nâng lên và hôn San.
Hoàng Thiên Nam hôn Mai San San.
Những cơn gió lạnh thét gào nhưng bờ môi Nam nồng ấm kinh khủng và khiến toàn thân San như tan chảy ra. Anh nhắm nghiền mắt lại và hôn nó rất lâu, rất sâu. Những ngón tay anh vẫn cứ vuốt nhẹ nhàng trên gương mặt San. San San dường như không hề phản kháng lại, dù trong tâm nó đang gào thét nhưng chân tay không hề nghe theo.
Bờ môi Nam nhẹ nhàng dứt khỏi, anh đưa trán mình chạm nhẹ vào trán San và hôn dọc theo sống mũi nó.
“ Thật tệ, tôi muốn cô. ” – San có thể cảm nhận từng hơi thở của Nam.
Tay nó nắm thật chặt, San nhận ra không những bản thân không hề phản kháng lại mà còn có chiều hướng bị cuốn theo. Không được, đừng quên Hoàng Thiên Nam đã từng đem rất nhiều cô gái ra đùa giỡn, anh ta thậm chí không nhắm mắt khi hôn và còn không nhớ tên những cô gái đã từng đến bên anh.
Chẳng lẽ, giờ anh lại bắt đầu dùng những cách đó để đùa giỡn với San. Không thể, San không thể để Thiên Nam cứ tiếp tục làm thế.
San mở to hai mắt nhìn Nam, nó đẩy anh ra rồi vội chạy đi. Vừa chạy, San vừa đưa tay lên chà môi mình thật mạnh.
Đáng ghét, nó không thể tin vào một chàng trai như thế.
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
Thiên Nam nhìn theo lối San đã chạy đi, hành lang giờ dài vắng lặng. Nam đưa tay lên môi mình, rốt cuộc tại sao anh lại trở nên như thế ?
Nam không biết nhưng anh thực sự muốn bên San kinh khủng, anh muốn ôm lấy nó thật chặt. Nhưng… San San không thuộc thế giới Nam sống, nếu anh tiếp tục, liệu San có thể bình yên ?
Nam không thể để San nguy hiểm và lọt vào tầm ngắm tấn công của những thợ săn vì anh. Hơn hết, có những thứ trong quá khứ vẫn chưa bao giờ ngừng ảnh hưởng đến hiện tại và chắc chừng là cả tương lai.
Thiên Nam tự hỏi, nếu San biết tất cả những việc anh đã làm, nó có tha thứ cho anh không và San San, liệu nó có còn bước đến lại gần anh và mỉm cười với anh như bao ngày ?
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
San San đóng chặt cửa phòng lại, nó ngồi bịch xuống đất, hai tay áp vào khuôn mặt đang nóng bừng của mình.
Tim San đập rất nhanh, khoan đã… nhắc lại mới nhớ…
ĐÓ LÀ NỤ HÔN ĐẦU CỦA CON BÉ !!!!!!!!!!!
San đớ người ra, chết nó rồi, nụ hôn đầu của nó đã mất. Không phải tại bãi biển đẹp thơ mộng, không phải tại một nơi lãng mạn nào. Đã vậy còn bởi một tên chuyên đi đùa cợt tình cảm của người khác.
“ Trời ơiii. ” – San gục mặt xuống.
Tay kia của nó chạm cổ tay này, tay này của nó chạm cổ tay kia. Vì thế mà San mới hoảng hồn nhận ra, cái lắc tay mất rồi ! Chắc là khi nãy San chạy trên hành lang đã bị rơi ra. San phải tìm lại nhưng mà San sợ phải đối diện với Nam ngay lúc này.
San San ngồi im chừng 15 phút, nghĩ chắc giờ Nam đã về phòng, nó mới mom mem mở cửa đi ra ngoài.
Đi dọc hành lang, cúi người tìm đỏ mắt, gần đến nơi nó gặp Nam khi nãy mà vẫn chẳng thấy gì cả.
San cứ cúi người xuống đất, lom khom tìm chiếc lắc.
A ! San thấy rồi, nó đang ở trước mặt San ! Thế là con bé nhặt lên, nó chưa kịp vui mừng thì bỗng nghe tiếng gió thổi qua như thét gào.
San giật mình thụt lùi một chân, sợ hãi nhìn ra phía sân rộng thênh thang của cô nhi viện.
…
Đôi mắt đỏ nằm sau những sợi tóc bay phấp phới trong gió đêm. Chàng trai trẻ ấy có dáng người cao gầy và mang gương mặt ưa nhìn. Cậu mặc chiếc áo choàng đen phủ dài đến mắt cá chân, bên có một huy hiệu hình tấm khiên lấp lánh mà San không nhìn rõ lắm.
Cậu ấy nhìn San mà không nói một lời. Ánh mắt cô độc đến đau lòng.
San San nhìn, nó vốn nhát nhưng tại sao lần này San lại chẳng thấy sợ gì cả. Ở cậu ấy, có gì đấy rất quen thuộc, cứ như họ đã biết nhau từ rất lâu rồi.
Cậu ấy đứng đấy nhìn nó mà không nói một lời. San thấy rõ đôi mắt rất kì lạ và ma quái của cậu: một bên đỏ, một bên đen nhưng nó không quan tâm chúng kì lạ như thế nào, vì giờ đây, khi nhìn vào đôi mắt ấy, San cảm thấy tim mình rất đau.
Giọt nước nhẹ rơi xuống…
“ San San ! ” – Chị Thảo chạy đến thì thấy San đứng lặng trên hành lang mà nhìn ra khoảng sân rộng – “Sao em không ngủ ? Còn ở ngoài đây làm gì ? ”
San San quay sang nhìn chị, chị Thảo hoảng hốt vì nước mắt từ khóe đang trào ra trên gương mặt nhỏ nhắn của nó.
San San cũng không biết nước mắt đã rơi xuống tự bao giờ và nó cũng không quan tâm.
Nhìn lại phía sân xa, chàng trai ấy đã biến mất trong màn đêm.
/57
|