Chương 42: Chị sẽ rời khỏi lão đại sao (2/2)
Tần Lạc Y áy náy nở nụ cười, lập tức theo người đàn ông đi vào thang máy, kỳ thực cô đối với chuyện phải đi gặp Lệ Phong Tước này, vẫn có một tia thấp thỏm.
Chỉ trong nháy mắt, cô thậm chí bởi vì nhớ tới khuôn mặt không vui của Lệ Phong Tước, mà muốn chạy trối chết.
Tiếu Nại nhìn người phụ nữa nhu nhược bên cạnh lòng dạ bách chuyển, trong tay anh chăm chú nắm cái văn kiện kia, xương ngón tay rõ ràng thậm chí bởi vì động tác lớn mà có chút hơi biến hình.
Anh có thể vô cùng xác định, Mục Niệm Tước kia chính là con của Lệ Phong Tước, anh vừa chính là đi lấy kết quả xét nghiệm cha con về, mà kết quả kia biểu hiện theo như lời Mục Linh nói, đều ăn khớp cực cao.
"Chị dâu, chị sẽ rời khỏi lão đại sao?"
Anh kỳ thực rất muốn hỏi Tần Lạc Y một chút, bây giờ biết Mục Linh trở về rồi, đặc biệt là người phụ nữ kia ngược lại sinh đứa bé cho chồng cô, cô định làm như thế nào.
Thế nhưng mở miệng, anh lại hỏi ra câu như vậy.
Tần Lạc Y nghe lời ấy chỉ là quay về Tiếu Nại nhu nhu nở nụ cười, cũng không trả lời.
Lúc này cửa thang máy mở ra, Tiếu Nại chỉ đành từ bỏ câu hỏi, dẫn theo người phụ nữ bên cạnh đi tới văn phòng Lệ Phong Tước.
Gõ gõ cửa, Tiếu Nại dẫn Tần Lạc Y vào, sau đó trực tiếp đặt báo cáo xét nghiệm cha con kia ở trên bàn Lệ Phong Tước: "Lão đại, em còn có vài phần văn kiện chưa xem xong, em đi về trước. Chị dâu, em đi đây."
"Ừm được, vừa nãy cảm ơn."
Lệ Phong Tước không có tiếp lời, Tần Lạc Y lại thân thiện gật đầu mỉm cười với Tiếu Nại, lập tức nhìn theo người rời khỏi.
Chờ cửa một lần nữa đóng lại, lúc này Tần Lạc Y mới hít sâu một hơi, bình phục một hồi tâm trạng phức tạp, từ trong túi xách lấy ra hai hiệp ước vừa đóng dấu ly hôn.
Khóe mắt liếc về văn kiện Tiếu Nại vừa thả xuống, bốn chữ lớn xét nghiệm cha con đâm vào con mắt Tần Lạc Y đau đớn, cô giả vờ ung dung mỉm cười, Tần Lạc Y không muốn làm Lệ Phong Tước xem ra sự đau lòng và khổ sở của mình, kiêu ngạo mỉm cười bây giờ là toàn bộ ngụy trang của cô, cô không muốn ở trước mặt người đàn ông này lại lộ ra chút yếu đuối nào.
"Hai phần hiệp ước ly hôn này tôi đều đã ký tên, anh xem một chút, nếu như không thành vấn đề, anh liền trực tiếp ký tên đi."
Lệ Phong Tước không hề liếc mắt nhìn cái hiệp ước ly hôn trên bàn kia, anh chỉ là lạnh lùng nhìn xem Tần Lạc Y, giống như muốn từ bên trong đọc được cái tâm trạng gì, lập tức khóe môi làm nổi lên một vệt độ cong, ngay cả vết tích trên mắt kia cũng thuận theo bắt đầu nhảy lên: "Thì ra em tìm tôi, chính là muốn thảo luận chuyện này à."
Tần Lạc Y nắm thật chặt túi xách của mình, cũng không nói lời nào. Kỳ thực cô cũng không biết phải nói gì.
Lệ Phong Tước bỗng nhiên cụp mắt liếc nhìn trang giấy trên bàn một chút, lại ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đứng ở trước mặt mình.
Người đàn ông ngồi trên ghế làm việc thoáng nhếch nhếch khóe môi, cầm hai phân hiệp ước kia lên tùy ý xoa xoa, trực tiếp ném vào thùng rác.
"Tôi nhớ tới, người nào đó lúc kết hôn có hứa hẹn với tôi, lúc ly hôn, cô ta sẽ gửi hai mươi lăm vạn còn lại vào trong thẻ của tôi. Tần Lạc Y, nếu em muốn ly hôn như thế, tôi cũng không làm khó em, bây giờ em đưa hai mươi lăm vạn kia cho tôi, tôi sẽ đồng ý ly hôn."
Lệ Phong Tước đứng lên, đi tới trước mặt người vợ của mình, ở trên cao nhìn xuống cô gái nhỏ mấy ngày không thấy này, trên mặt xem không ra bất kỳ tâm tình rung động gì.
Cô dường như tiều tụy hơn rất nhiều, là vì mình sao?
/853
|