Chương 44: Cậu dựa vào cái gì làm nhục tôi như vậy (1/2)
"Bảo bối, lát nữa chờ em nghỉ làm rồi, anh liền đi đón em. Ừm, em muốn ăn cái gì liền ăn cái nấy, muốn mua gì liền mua... Cái kia, anh có chút việc, cúp máy đây, bảo bối ngoan."
Hạ Hạo vốn là đang hai chân tréo nguẩy dỗ dành người đẹp nhỏ, Lệ Phong Tước lại đột nhiên ôm hai chai bia đi vào, giống như trước kia, anh không có nói lời thừa thãi, liền tự mình ngồi trên ghế salông sắc mặt hơi lạnh.
Hạ Hạo nhìn thấy dáng vẻ lão đại của mình, liền biết là bị tức giận vì từ chị dâu, cũng chỉ có chị dâu mới có thể kiềm chế lại người đàn ông này.
"Lão đại, lại uống rượu à?"
Hạ Hạo nhìn thấy cái kia hai chai bia trong lòng lo sợ, lần trước chính là tâm tình Lệ Phong Tước không tốt, tìm đến anh uống rượu. Lần này, anh rõ ràng xem ra không vui hơn lần trước, sẽ không phải lại tự mình quá chén chứ?
"Sao cậu nói nhảm nhiều như vậy?"
Lệ Phong Tước ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Hạ Hạo một chút, mở một chai bia ra liền trực tiếp uống vào, tiếp theo giống như là phát hiện gì đó, đứng dậy liền đi ra ngoài phòng khách.
Hạ Hạo nhìn thấy trạng thái người trước mặt, thăm thẳm thở dài một hơi, lập tức chấp nhận số phận theo ở phía sau.
Cũng là, đến phòng khách, gọi rượu càng thuận tiện.
Mặc kệ anh em bên cạnh, Lệ Phong Tước tự mình một bình chuốc một bình, thật giống như vậy, là có thể không nghĩ những vấn đề khiến người phiền lòng kia nữa.
Bây giờ anh căn bản không biết phải làm sao, anh không hề nghĩ tới phải thả cô gái nhỏ kia rời khỏi, nhưng Tiếu Nại mang tới xét nghiệm cha con cũng làm cho anh vô cùng khó xử.
Cái kia dù sao cũng là cốt nhục của anh, mà tư liệu của Mục Linh cũng vô cùng sạch sẽ, mấy năm qua này, cô ta vẫn một mình nuôi nấng đứa trẻ, chua xót trong này có thể tưởng tượng được.
Càng nghĩ càng buồn bực, Lệ Phong Tước chỉ hy vọng dùng cồn triệt để gây tê anh.
Hạ Hạo nhìn gần mười cái chai rỗng bên cạnh Lệ Phong Tước, lông mày nhíu chặt.
Uống tiếp như vậy, thật sự có thể uống chết người.
"Lão đại, em đi ra ngoài một lát."
Nhìn người trước mặt phất tay cho đi, lúc này Hạ Hạo mới cầm điện thoại di động đi ra bên ngoài.
Hạ Hạo không biết nên làm gì trấn an Lệ Phong Tước, vì vậy anh chỉ có thể gọi một cú điện thoại cho Tần Lạc Y.
Vốn Tần Lạc Y còn có chút do dự, nhưng nghe thấy điện thoại bên kia nói, Lệ Phong Tước đã đến trạng thái vừa uống vừa ói, vừa ói vừa uống, cô vẫn là quyết định chạy tới, dù sao cô vẫn là quan tâm anh.
Nhưng cô không nghĩ tới, khi cô đến quán bar, cô vậy mà ở cửa nhìn thấy người phụ nữ hết sức quen thuộc kiq.
"Tần tiểu thư, thật là đúng dịp. Cô là lại đây chơi sao?"
Mục Linh mang theo nụ cười thân thiết, hài lòng chào hỏi người phụ nữ trước mặt.
Kỳ thực Mục Linh biết rõ ý đồ Tần Lạc Y đến đây, thế nhưng cô ta sẽ không biểu hiện ra, cô ta muốn cho người phụ nữ này biết, ai mới là bạn đời của Lệ Phong Tước.
Lúc Tần Lạc Y nhìn đến biểu hiện Mục Linh trong nháy mắt có chút hoảng hốt, cô dường như lại nhìn thấy ở trời xế chiều kia, cô ở phòng cà phê nhìn thấy tình cảnh hai người ôm nhau đó.
Không hề trả lời, Tần Lạc Y chỉ là lễ phép nở nụ cười, lập tức xoay người rời khỏi.
Có lẽ bởi vì sắc trời quá tối đen, không có ai chú ý được khóe mắt Tần Lạc Y nhỏ xuống nước mắt.
Vừa đã kêu Mục Linh lại đây, vậy thì tại sao còn muốn cho cô tới đây chứ?
Hạ Hạo, trò đùa này vui không?
Một bên khác, Hạ Hạo vẫn ở trong phòng khách chờ Tần Lạc Y xuất hiện, anh biết, cũng chỉ có người phụ nữ kia, lão đại của mình mới có thể nghe một chút.
Cửa phòng bị chậm rãi đẩy ra, nụ cười trên mặt Hạ Hạo lại có một tia đọng lại, che giấu đi kinh ngạc trong con ngươi, Hạ Hạo mỉm cười đứng lên tới đón tiếp Mục Linh, cái người đã từng để lại vết sẹo cho lão đại này.
"Mục tiểu thư, tại sao là cô?"
Mục Linh nhìn người đàn ông vẫn ngồi trên ghế salông uống rượu, khẽ mỉm cười, dịu dàng mở miệng: "Không phải tôi, còn có thể là ai?"
Đương nhiên là Tần Lạc Y nha.
/853
|