Chương 44: Cậu dựa vào cái gì làm nhục tôi như vậy (2/2)
Hạ Hạo phụ họa gật gật đầu, lập tức buông con ngươi xuống.
Anh tuy rằng trong lòng là nghĩ như vậy, thế nhưng trên mặt vẫn là phải cho Mục Linh mấy phần mặt mũi, dù sao người này cũng là mối tình đầu của lão đại.
Không có mở miệng, Hạ Hạo ra hiệu Mục Linh ngồi xuống, lập tức cũng ngồi trên ghế salông.
Vốn là anh nghĩ chờ Tần Lạc Y đến rồi, anh là có thể công thành lui thân, nhưng chiếu tình hình hiện nay mà xem, anh vẫn chưa thể đi, lỡ như anh rời đi, lão đại bởi vì uống rượu say thần trí không rõ, vậy không phải vô cớ làm lợi cho người phụ nữ này sao.
Kỳ thực Hạ Hạo vẫn có mấy phần nghi hoặc, anh rõ ràng là gọi điện thoại cho Tần Lạc Y, vì sao người đến liền đã biến thành Mục Linh.
Lẽ nào anh bấm sai số điện thoại sao?
Nghi hoặc lấy điện thoại di động ra lật xem lịch sử trò chuyện, anh phát hiện mình cũng không có bấm sai điện thoại.
Để điện thoại di động xuống, Hạ Hạo thần sắc phức tạp nhìn người phụ nữ ngồi ở một bên, không biết nên nói cái gì.
"Phong Tước, đừng uống nữa, anh đã uống nhiều như vậy, sáng mai tỉnh dậy sẽ khó chịu."
"Đừng uống, anh xem một chút, mặt anh đỏ như thế."
"Phong Tước, anh say rồi. Đừng uống nữa có được không?"
"Không uống nữa, đến, nâng cốc cho em."
Mục Linh hơi nhỏ giọng ngồi ở bên cạnh Lệ Phong Tước khuyên anh để ly rượu xuống, nhưng cũng bị người bên cạnh không thèm nhìn.
Không chịu được dáng vẻ lạnh lùng của người trước mắt, người phụ nữ thoáng đổi sắc mặt, nhưng rất nhanh liền áp chế tâm trạng của mình.
Như dỗ đứa trẻ, Mục Linh liền muốn đưa tay đi cướp chai rượu trong tay người đàn ông.
"Cút ngay, đừng đụng tôi."
Lệ Phong Tước không biết là say thật hay say giả, đẩy Mục Linh ngồi dưới đất, lập tức căm ghét mở miệng.
Mục Linh ngồi dưới đất nhìn Hạ Hạo, biểu hiện có chút lúng túng.
Hạ Hạo nhún vai một cái, làm bộ không phát hiện biến cố trước mặt.
"Mục tiểu thư, xin mời cô cẩn thận khuyên nhủ lão đại, đừng làm cho anh ấy lại uống nữa, thân thể sẽ không chịu nổi. Tôi còn có chút chuyện, trước hết rời đi."
Hạ Hạo nhìn thấy lão đại của mình còn biết đẩy người ra, liền yên tâm nói với người phụ nữ trên đất, lập tức rời khỏi.
Ở hành lang, Hạ Hạo lần thứ hai gọi điện thoại cho Tần Lạc Y, thế nhưng bị người phụ nữ không chút lưu tình cắt đứt.
Nhíu nhíu mày, còn không có người phụ nữ nào dám cúp điện thoại của anh, quả nhiên là người phụ nữ của lão đại, có tính khí, có cá tính.
Hạ Hạo không ngừng cố gắng, dùng một loại tinh thần cô không nghe điện thoại, tôi thề không bỏ qua, rốt cục làm cho Tần Lạc Y nhận nghe điện thoại.
Kỳ thực anh cũng không phải nhất định phải tìm cô, Hạ Hạo chỉ là muốn biết rõ, vì sao cô lại gọi Mục Linh đến, lẽ nào cô muốn từ bỏ lão đại rồi?
Tần Lạc Y thiếu kiên nhẫn tiếp nghe xong điện thoại, không chờ Hạ Hạo nói chuyện, cô liền gào thét lên tiếng: "Hạ Hạo, cậu đến cùng muốn thế nào? Đã đủ chưa?"
"Chị dâu, chị đừng nóng giận. Em chính là nửa ngày không nhìn thấy chị, sợ chị ở trên đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, này không phải gọi điện thoại hỏi một chút sao. Cái kia, chị dâu, chị đến đâu rồi? Nếu không em đi đón chị?"
"Cậu thấy như vậy thú vị sao?"
Tần Lạc Y nghe thấy lời này bỗng nhiên nở nụ cười lạnh, giọng cũng là sắc bén trước nay chưa từng có: "Cậu gọi tôi đi, lại còn gọi Mục Linh đi, cậu là muốn nhìn một chút hai chúng tôi ai càng có thể làm chị dâu của cậu đúng không? Tuồng kịch này liền vui như vậy? Hạ Hạo, Tần Lạc Y tôi tự vấn lòng cũng chưa từng đắc tội cậu, cậu dựa vào cái gì làm nhục tôi như vậy?"
/853
|