Chương 47: Tôi muốn cho Tần Lạc Y biến mất (1/2)
Tần Lạc Y vẫn có chút không tiêu hóa được lời của ba, thế nhưng cũng chỉ có thể gật đầu biểu thị biết rồi.
Anna quay cửa kính xe xuống, lớn tiếng giục Tần Lạc Y lên xe.
"Con đi đi, nhớ lời ba ba nói."
Tần Lạc Y thoáng gật đầu, lập tức lên xe.
Ngồi trên xe, Tần Lạc Y chỉ là yên lặng nhìn ngoài cửa sổ, mà Anna lại vẫn đang nhìn kỹ Tần Lạc Y.
Cô nhìn cơ thể gầy gò của Tần Lạc Y, trong lòng không nói ra được đau đớn, người mẹ nào có thể nhịn được con của mình bị oan ức đây.
Thoáng ho khan một hồi, Anna đánh vỡ yên tĩnh trong buồng xe: "Lạc Y, con có sắp xếp gì?"
"A?"
Trong đầu Tần Lạc Y đều là hình ảnh Lệ Phong Tước nắm tay bé trai kia, anh nói không cho cô sinh con, kết quả lại là bởi vì anh đã có một đứa bé.
Lúc đang suy tư, cô bỗng nhiên nghe thấy người phụ nữ bên cạnh không đầu không đuôi nói một câu, liền xoay đầu lại hỏi dò.
"Dì là nói Lệ Phong Tước, con có tính toán gì?"
Anna nhìn thấy dáng vẻ con gái mờ mịt, đột nhiên cảm thấy trái tim hơi đau, đứa bé này bị khổ.
Tần Lạc Y rốt cục có chút không chịu nhận, nếu như cô nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên các cô gặp mặt, nhưng người trước mặt này lại nhiệt tình với cuộc sống riêng của mình như vậy.
Coi như là Lâm Sênh Ca kia mới trợ giúp mình, cô cũng sẽ lễ phép từ chối, huống chi là người phụ nữ xa lạ trước mặt này.
"Xin lỗi, dường như trước đây chúng ta cũng chưa từng gặp nhau đúng chứ?"
Anna không nghĩ tới Tần Lạc Y lại nói ra câu này, nhưng ngẫm nghĩ lại hợp tình hợp lí, dù cho cô là mẹ của con bé, lúc này đối với Tần Lạc Y mà nói, cô cũng chỉ là một người xa lạ.
Mang theo chật vật thu lại ánh mắt, Anna không muốn để cho bên cạnh người nhìn thấy nước mắt nơi khóe mắt cô.
Kỳ thực cô không phải là không muốn nói cho con gái thân phận của mình, chỉ là cô thật sự không biết làm sao mở miệng.
Bầu không khí trong xe rơi vào một trận im lặng lúng túng.
Cũng không lâu lắm, điện thoại di động của Anna lại đột nhiên vang lên, cô giống như thoát khỏi cái sự lúng túng kia thở phào nhẹ nhõm, vừa nhìn màn hình, hóa ra là con trai của mình.
"Alo, mẹ. Con nghe nói mẹ đến xem chị gái con, như thế nào, gặp được chưa? Có phải là mẹ rất kích động hay không?"
Đầu kia điện thoại truyền đến giọng như ánh mặt trời làm Anna trong nháy mắt mềm mặt mày.
"ừm, gặp rồi, đương nhiên rất kích động."
"Vậy mẹ có nói cho chị gái rằng chị ấy có một đứa em trai đẹp trai, đáng yêu như ánh mặt trời hay không?"
"Không có."
"Mẹ à, tại sao mẹ không nói chứ?"
"Mẹ muốn chờ chính con nói cho chị gái nha."
Lúc Anna ở gọi điện thoại không nhịn được liếc trộm Tần Lạc Y ngồi ở một bên, kỳ thực cô đều chờ mong hơn ai khác cảnh tượng cô và con trai của mình gặp mặt, bọn họ mới là người một nhà.
Lệ Phong Tước nhìn theo bóng lưng Tần Lạc Y và quý phu nhân kia rời khỏi, lông mày nhíu chặt, vết tích trên con ngươi kia cũng giống như có mạng sống lóe ánh sáng lạnh.
Mục Niệm Tước vốn còn muốn ầm ĩ đến công viên trò chơi, nhưng sau khi ngẩng đầu nhìn thấy biểu cảm của người đàn ông kia, không tự chủ được co rụt lại, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại không cần phải nhiều lời nữa.
"Hạ Hạo, cậu đi thăm dò lai lịch của vị phu nhân kia."
Hạ Hạo vốn là đến ăn cơm với Lệ Phong Tước và Mục Linh, vừa rồi anh chính là bận nghe điện thoại, vì vậy chậm hơn mọi người một bước, lúc này mới bỏ qua trận giao chiến kia.
"Vâng, em đi ngay bây giờ, cái kia... Lão đại, chìa khóa xe cho anh."
Hạ Hạo vừa ở hành lang cũng nghe thấy người phụ nữ kia nói lời ngông cuồng, nếu như không phải thật sự có thực lực có bối cảnh, vậy thì là một người nhàm chán chỉ có thể dùng miệng lưỡi.
Nhưng người kia cho Hạ Hạo cảm giác, rõ ràng như là người trước.
Lệ Phong Tước nhìn Hạ Hạo rời khỏi, trong lòng bỗng nhiên có một tia cảm giác sợ hãi, anh luôn cảm thấy người phụ nữ kia bất cứ lúc nào cũng sẽ đưa Tần Lạc Y đi, làm anh không bao giờ tìm được cô nữa .
/853
|