Chương 49: Người phụ nữ này rõ ràng là dẫn bóng chạy (1/2)
Bình minh hơi sáng, Chu Mạn Văn nóng lòng cho gọi điện thoại Lâm Sênh Ca.
"Cửa hàng trưởng, anh có thấy Lạc Y hay không, tối hôm qua cô suốt đêm không trở về, điện thoại di động cũng luôn tắt máy."
"Suốt đêm không trở về?"
Lâm Sênh Ca vốn là đang ăn điểm tâm, nghe Chu Mạn Văn nói, anh hơi trầm ngâm: "Có thể nào là về nhà hay không?"
"Nhưng cô ấy về nhà nhất định sẽ sớm nói cho em, hơn nữa quần áo của cô ấy đều ở chỗ em. Em lo lắng cô ấy xảy ra chuyện gì."
Vành mắt Chu Mạn Văn hồng hồng, cô không dám nghĩ Lạc Y sẽ xảy ra chuyện gì, trước đó liền bị ép nghỉ việc, bây giờ lại mất tích ly kỳ.
"Em đừng vội..."
Lâm Sênh Ca đột nhiên phát hiện, hiểu biết của bọn họ đối với Tần Lạc Y rất ít, ngoại trừ cái tên Tần Lạc Y, cùng với điện thoại của cô ra, bọn họ lại không còn biết gì nữa.
"Em lập tức gọi điện thoại cho những người khác, bảo mọi người phân công nhau đi tìm "
Cúp điện thoại, Lâm Sênh Ca cầm áo khoác lên liền chạy ra phía ngoài, bất kể nói thế nào, cô đã từng là nhân viên của anh.
Thời gian đang từng giây từng phút trôi qua, mặt trời cũng từ từ mọc lên, trên đường người đi đường càng nhiều, nhưng Lâm Sênh Ca từ đầu đến cuối không có nhìn thấy bóng người nhỏ yếu kia.
Lau mồ hôi trên trán một cái, Lâm Sênh Ca vừa nghiêng đầu lại phát hiện người đàn ông đối diện có chút quen mặt.
Tóc mái hơi dài, vết tích liều lĩnh hơi lạnh, con mắt có sắc thái không tình cảm chút nào, cùng với một thân âu phục thẳng tắp.
Không phải là người đàn ông trước đó vài ngày tới đón Tần Lạc Y tan tầm kia sao?
Vừa định tiến lên, anh lại phát hiện ở trong tay người đàn ông này nắm một đứa bé, còn có một người phụ nữ xem ra cực kỳ hạnh phúc đi theo bên cạnh.
Lâm Sênh Ca nghi hoặc nhìn phía trước giống như một nhà ba người, nếu như bọn họ là người một nhà, vậy Tần Lạc Y lại là cái gì?
Thoáng do dự, anh vẫn là quyết định đi lên phía trước, dù sao cũng chỉ có anh ta mới có thể liên lạc được Tần Lạc Y.
"Chào anh."
Lâm Sênh Ca lúng túng nhìn người phụ nữ bên cạnh một chút, không biết làm sao mở miệng.
Lệ Phong Tước vừa nãy liền chú ý tới người đàn ông này, nếu như anh nhớ không lầm, anh ta dường như là cửa hàng trưởng gì đó của Tần Lạc Y.
Thoáng nhíu mày, anh rất tò mò Lâm Sênh Ca tìm anh làm cái gì.
"Cái kia..."
Sờ sờ mũi, người đàn ông có chút lúng túng vẫn là quyết định nói ra: "Anh có thấy Lạc Y hay không, không biết cô ấy đi đâu."
"Cái gì gọi là không biết đi đâu?"
Lệ Phong Tước nghe thấy người đàn ông trước mặt nói, lông mày hơi nhíu, ánh mắt trong nháy mắt chuyển thành tàn nhẫn, tới gần Lâm Sênh Ca, hỏi từng chữ từng chữ.
"Chính là..."
Người đàn ông trước mặt biến hóa làm Lâm Sênh Ca bất giác nuốt một ngụm nước bọt, trong con ngươi dần hiện ra một luồng tâm ý lùi bước, nhưng là nghĩ đến người phụ nữ ngoài mềm trong cứng kia, anh vẫn là nhắm mắt giải thích.
"Vốn là cô ấy bây giờ ở nhà của một người nhân viên tên là Chu Mạn Văn trong tiệm chúng tôi, nhưng sáng nay nhân viên kia gọi điện thoại cho tôi nói cô ấy suốt đêm không về, điện thoại di động cũng tắt máy. Lúc này tôi mới ra ngoài xem một chút, anh có thể giúp một tay tìm xem hay không?"
Lệ Phong Tước híp mắt nghe xong Lâm Sênh Ca, trong mắt âm trầm lại một chút cũng không có rút đi.
Tần Lạc Y là đang chơi trò rời nhà trốn đi với anh sao? Có phải là anh quá nuông chiều người phụ nữ này rồi không?
/853
|