Chương 50: Chết rồi liền không cần bị khuất nhục như vậy (2/2)
"U, tỉnh rồi à."
Tần Chỉ Văn nhìn thấy ánh mắt của chị gái mình không thể tin, bỗng nhiên tâm tình thật tốt.
Thoáng khom lưng, cô nhẹ nhàng nắm cằm người trước mặt, cười nói: "Chị gái, chị xem ra dường như rất kinh ngạc nha."
Tần Lạc Y nhíu lông mày lại nhìn cô em gái này, tránh khỏi bàn tay trên cằm, nhưng lập tức lại bị hung hăng nắm chặt, cũng lại không thể động đậy.
"Cô kiêu ngạo cái gì mà kiêu ngạo, bây giờ ở đây giả vờ thanh cao cho ai xem? Tần Lạc Y, tôi cho cô biết, cô bây giờ là tù nhân của chúng tôi."
Tần Chỉ Văn cười khanh khách nói lời hung ác với chị gái mình, tiếp theo như là để chứng minh lời của mình, cô dương tay chính là một cái tát.
Tần Lạc Y không nghĩ tới em gái từ nhỏ cùng nhau lớn lên với mình sẽ ra tay, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng thậm chí bị đánh một cái.
Cắn cắn môi dưới, cô quật cường nhìn xem khuôn mặt bởi vì vui vẻ mà có chút dữ tợn kia.
"Cô nhìn cái gì?"
Mỗi lần Tần Chỉ Văn nhìn thấy cô vẻ mặt như thế, cô ta liền cảm giác mình giống như là nhiều không thể tả.
"Đừng đánh, tốt xấu cũng là chị gái của cô, cô làm sao có thể ra tay nặng như vậy, huống chi cô ta còn mang bầu."
Mục Linh nhìn thấy gò má Tần Lạc Y sưng lên thật cao, trong lòng thoải mái không nói ra được, nhưng cô lại giả mù sa mưa đưa tay ngăn cản động tác của người phụ nữ trước mặt.
Thu Hàn Yên kinh ngạc nhìn xem Mục Linh, không biết cô vì sao đột nhiên đổi tính, đã thấy Mục Linh khẽ mỉm cười, tiếp tục mở miệng nói: "Dùng tay của mình đánh đau biết bao nhiêu nha."
Nói, khuôn mặt Mục Linh lóe qua một tia dữ tợn, cô khom lưng giơ cằm Tần Lạc Y lên, cẩn thận nhìn sườn mặt cô bị tát.
"Nhìn một cái, tuy rằng mặt xưng phù như đầu heo, có điều cơ thể còn có thể sử dụng nha, chúng ta không thể lãng phí tài nguyên."
Người phụ nữ còn tự nói giống như vô ý đảo qua mấy bọn bắt cóc nóng lòng muốn thử bên cạnh, bỗng nhiên nghiêng người mà lên, tiến đến bên tai Tần Lạc Y.
"Tần Lạc Y, đứa trẻ của Phong Tước chỉ có thể là tôi sinh, cô còn không có tư cách."
"Chúng ta đi thôi, ngày hôm qua tôi chọn trúng một bộ quần áo, các người giúp tôi cho một chút ý kiến."
Không để ý tới người phụ nữ có chút run rẩy, Mục Linh buông tay nắm Tần Lạc Y ra, xoay người rời khỏi.
Mà Tần Lạc Y nhìn thấy các đàn ông tụ lại cùng nhau, cánh tay dùng sức, mạnh mẽ giựt tay bị trói ở phía sau, bất đắc dĩ chỉ là phí công.
"Các người đi ra!"
Cho dù lúc đối mặt Cố Quan Thành, cô cũng không có run rẩy như vậy.
Khi đó cô là một mình, mà bây giờ, cô cần phải bảo vệ đứa trẻ.
"Em gái nhỏ, em chớ sốt sắng, các anh trai sẽ thương thương em, nói cho anh trai, em thích tư thế gì, các anh trai đều nghe lời em."
đầu lĩnh của bọn giặc cướp kia nhìn thấy * trước mặt, con mắt thậm chí thốt lên ánh sáng xanh lục, bàn tay lớn thô ráp mạnh mẽ nhào nặn bắp đùi thon dài trước mặt.
Bất mãn nhíu nhíu mày, hắn ta dường như rất không thích xúc cảm quần jean.
"Xé quần cô ta ra cho tao."
"A! Cút ngay!"
Tiếng quần phá nát kích thích thần kinh của Tần Lạc Y, nước mắt không bị khống chế chảy ra, cô cảm nhận bàn tay không ngừng đi khắp ở trên người, mạnh mẽ đạp chân, lại bị một người đàn ông khác ung dung nắm chặt.
"Thật mềm."
Tần Lạc Y liều mạng giẫy giụa, nơi bị trói thậm chí bị dây thừng mài sát ra vết máu, nhưng cô vẫn không cách nào ngăn cản quần áo trên người càng ngày càng ít.
Lệ Phong Tước, không phải anh không gì không làm được sao, cứu cứu tôi có được hay không?
Cứu cứu tôi...
Run rẩy nhắm hai mắt lại, cô chưa từng yếu đuối giống như vậy.
Tần Lạc Y chậm rãi đẩy đầu lưỡi trên hàm răng.
Hay là chết rồi, liền không cần bị nhục nhã như vậy nữa?
/853
|