Lịch Xuyên nói, lúc tôi vừa ngất xỉu anh cứ tưởng là tôi đang diễn, anh định nhờ Giang Hoành Khê đưa tôi vào xe, để dễ dàng chuồn đi theo kế hoạch đã định trước. Không ngờ thấy mạch đập của tôi hơi khác, liền đưa tôi lên phòng nghỉ, đút tôi uống nước đường. Tòa nhà này là khu chung cư cao cấp, tầng 2 có một phòng khám. Anh mời bác sĩ tới khám cho tôi, hỏi nguyên nhân, bác sĩ nói có thể do tôi mắc bệnh sợ máu. Đối với bệnh này thường chỉ cần nằm nghỉ khoảng 10 phút là khỏe.
Anh nhìn đồng hồ đeo tay: “Em nằm 20 phút rồi mà sao mặt vẫn trắng bệch vậy hả?”
Tôi ngồi dậy, cười ha ha: “Mặt của em trắng là do đánh phấn. Em trang điểm, biết chưa?”
“Da em rất đẹp rồi, em còn nhỏ, trang điểm làm gì.”
“Mục tiêu theo đuổi suốt đời em là trưởng thành và gợi cảm.” Tôi vừa nói xong, thấy anh vẫn nhìn tôi đăm đăm, không nói lời nào, giống như một bức ảnh tĩnh được chụp lại từ một bộ phim tình cảm lãng mạn.
“Tiểu Thu, em là nàng tiên, em là cô hề, em phóng điện khắp nơi, anh rơi xuống vực sâu.” Anh đứng lên, đưa áo khoác cho tôi “Mặc cái áo sexy vào đi, mình về nhà thôi.”
Chúng tôi về tới Hoa viên Long Trạch nhanh như gió thổi, vừa vào nhà, anh đè tôi vào cửa, hôn tôi không chút do dự: “Tối nay ở lại với anh, được không?”
“Mai em thi rồi, môn nghe nói.”
“Mai thi hôm nay mới ôn tập có được không?”
“Lâm trận mài kiếm, không sắc thì cũng sáng.”
“Chiều mai anh đi công tác, có một dự án mới ở Hạ Môn đang gọi thầu, phải đấu thầu.”
“Anh đi lâu không?”
“Ba tuần.”
“Hả?” Tôi nói “Lâu lắm mới gặp anh một lần, anh lại đi liền.”
“Nên phải tranh thủ, đúng không?” Anh cởi áo khoác của tôi, cúi đầu xuống hôn lên ngực tôi. Hai tay anh vòng qua lưng tôi, kéo dây kéo váy xuống. Tôi hơi xấu hổ dựa vào cửa, vì cơ thể tôi vẫn dừng lại ở thời kì dậy thì, xương nhỏ ngực nhỏ, giống như thằn lằn đeo trên người anh. Tôi ôm eo anh, vứt nạng của anh đi, để anh dựa vào người tôi.
“Haiz, anh nặng lắm phải không?” Thấy tôi bị anh đè đứng không vững, anh liền chống hai tay lên cửa.
“Đâu có…” Tôi bị anh hôn đến mức thất điên bát đảo, thì thầm vào tai anh “Lịch Xuyên, em yêu anh! Cứ tra tấn em đi!”
Chúng tôi ướt đẫm mồ hôi, tự mình đi vào phòng tắm riêng.
Lịch Xuyên nói, phòng tắm của anh chỉ toàn trang thiết bị của người tàn tật, người bình thường vào sẽ tưởng đó là phòng tra tấn của Quốc Dân Đảng. Anh không nói thì không sao, nhưng nói rồi thì tôi lại muốn đi vào xem thử. Thật ra phòng tắm không hề âm u như anh nói. Trong phòng rộng rãi thoáng đãng, còn có một cái ghế sô pha. Có điều chỗ nào cũng có tay vịn, giá đỡ. Sàn cũng dùng vật liệu chống trơn trượt đặc biệt. Hơn nữa, còn có một chiếc xe lăn nho nhỏ, ngăn tủ bên cạnh xe lăn chất đầy khăn tắm trắng muốt.
“Nhìn trộm một lát chút được không? 5 phút thôi.” Tôi cười gian nhìn anh.
“No.” Anh kéo tai tôi, đẩy tôi ra khỏi phòng tắm.
Phòng tắm trong trường luôn đầy hơi nước, ít khi vắng người nên tôi thường xuyên tắm không thoải mái. Tôi tắm rất lâu, lúc ra đã thấy Lịch Xuyên mặc áo choàng tắm, ngồi trên sô pha uống bia.
Anh đứng lên, hỏi tôi “Muốn uống gì không?”
“Bia lạnh.”
“Không được. Chỉ có đàn ông mới uống bia.” Anh đi vào bếp, mở tủ lạnh, nhìn một lúc: “Anh pha trà sữa nóng cho em, được không?”
“Cũng được.” Tôi háo hức đi vào bếp, phát hiện phòng bếp còn mới tinh, không có một hạt bụi, rõ ràng là anh chưa từng nấu ăn.
“Anh sử dụng lò vi ba này lần nào chưa?” Tôi sờ nhẹ vào lớp ngoài bóng loáng của lò vi ba, không thấy dính chút dầu mỡ.
“Chưa.”
“Vậy anh còn thiết kế phòng bếp làm gì? Thà không xây cho rồi.”
“Đúng là thiết kế dư thừa.” Anh nói “Kiến trúc sư bọn anh chỉ chú tâm thiết kế phòng khách thôi.”
“Thật ra, em có thể nấu canh ở đây.” Tôi nói, tiện tay mở cửa tủ bếp, thấy tô dĩa chén bát đầy đủ, phân loại rõ ràng: “Lần sau em mua đồ hầm canh xương cho anh ăn. Canh kiểu người Quảng Đông, rất thanh đạm. Còn canh đầu cá đậu hũ nữa, bổ lắm.”
“Nói làm anh thấy thèm, hay là bây giờ mình đi mua đồ ăn đi.” Anh tìm chìa khóa nhà “Gần đây có một siêu thị. Không xa lắm, đi bộ vài phút là tới.”
Lịch Xuyên nói không xa, kết quả chúng tôi đi nửa tiếng mới tới siêu thị mà anh nói. Lần này anh bất chấp sự phản đối của tôi, đeo chân giả vào, lý do là, làm vậy anh mới có một tay rảnh để nắm tay tôi. Vào siêu thị, tôi đẩy xe đi, không tìm được xương heo, nên đến chỗ bán cá mua một con cá chẽm. Còn mua hành và gừng để nấu canh, mua đậu hũ, cần tây và bách hợp, mua thêm vài món đồ ăn mặn làm sẵn. Lịch Xuyên mua đồ ăn cho bản thân, còn dặn tôi mua thêm đồ ăn làm sẵn, như vậy tôi có thể chuyên tâm ôn bài, không cần lo lắng ba bữa cơm hàng ngày.
Tôi lại mua thêm dăm bông, lạp xưởng và nấm đông cô.
“Mua thêm đồ ăn để dành nữa, bánh mì, đồ uống, trong nhà vẫn còn trà và cà phê. Mua về để vào tủ lạnh hết. Nhớ phải chọn cà phê Columbia, loại đó mạnh nhất.” Anh lấy thêm một món mà tôi không biết là gì, bỏ vào trong xe. Tôi nhìn lại, là sữa đậu nành. Tôi bỏ lại lên giá: “Ký túc xá không có tủ lạnh, mua nhiều lãng phí tiền.”
“Em ở chỗ anh để ôn thi, được không?” Anh nói “Ở đó yên tĩnh, em có thể chuyên tâm ôn bài. Anh đi Hạ Môn, sẽ không làm phiền em.”
“Không không không…” Tôi nói liên tục mười chữ không, cuối cùng mới nhả thêm một chữ: “Không tiện.”
“Ừ, chỗ này cách trường em hơi xa, nhưng anh có thể kêu tài xế của anh đưa đón em.”
“Trước giờ anh tự lái xe mà?”
“Anh có tài xế riêng, nhưng anh thích tự lái, cho nên anh ta rảnh lắm. Bây giờ thì có việc cho anh ta làm rồi.” Anh lấy điện thoại ra tính gọi điện thoại.
Tôi giật điện thoại của anh lại: “Anh Hai, anh tha cho em đi. Em ở ký túc xá mới thấy thoải mái. Kì thi này đối với em rất quan trọng, chắc anh cũng không muốn em ôn bài mà thấy không thoải mái, há.”
Có một điểm tốt ở Lịch Xuyên mà tôi thường xuyên lợi dụng. Đó là anh chưa từng ép buộc tôi.
“Được rồi, tùy em.” Anh cười cười, không nài ép.
Dù vậy chúng tôi vẫn mua một đống đồ ăn. Tôi xách hai túi, Lịch Xuyên xách hai túi, đi taxi về.
Chúng tôi gặp Kỷ Hoàn ở cửa đại sảnh. Anh ta đứng cùng một người thanh niên, cũng xách một đống đồ đi lên lầu.
“Hi, Lịch Xuyên, Tiểu Tạ!”
“Hi!” Tôi hơi ngượng, Lịch Xuyên nắm tay tôi không buông, như một cặp tình nhân thắm thiết.
“Để tôi giới thiệu, đây là Tiêu Nghị, nghiên cứu sinh khoa Sơn dầu Học viện Mỹ thuật Trung ương.” Ngoài đôi mắt xếch giống như Quan Công[1] ra, nhìn Tiêu Nghị khá nho nhã, hiền lành.
[1] Quan Vũ (162-220) là anh em kết nghĩa với Lưu Bị và Trương Phi.
“Xin chào.” Anh ta bắt tay với chúng tôi.
“Đây là anh Vương Lịch Xuyên và cô Tạ Tiểu Thu. Anh Vương là kiến trúc sư, cô Tạ đang học đại học.”
Lịch Xuyên chuyển túi đồ từ tay trái sang tay phải, bắt tay với anh ta.
“Lịch Xuyên, anh bị bệnh sao không báo cáo với cô Tạ, hại người ta ngồi ở đây đợi anh hơn 3 tiếng đồng hồ.” Kỷ Hoàn cười nói.
“Vậy à?” Lịch Xuyên nhìn tôi vẻ hối lỗi.
Tôi cúi đầu nhìn xuống chân mình.
“Anh sẽ thành khẩn nhận tội.” Lịch Xuyên nói.
Vào thang máy, tôi cười: “Ngực Tiêu Nghị phẳng lì như tàu sân bay, rất giống gay.”
“Hai người đó yêu nhau lâu lắm rồi.” Lịch Xuyên nói “Tiêu Nghị không nói gì, nhưng Kỷ Hoàn cứ suốt ngày đòi qua Canada[2] đăng ký kết hôn.”
[2] Canada là một trong 10 quốc gia đầu tiên chấp nhận hôn nhân đồng giới.
“Lịch Xuyên, sao anh không phải là gay nhỉ? Anh thích sạch sẽ thích chỉnh tề, nhà anh không có một hạt bụi.”
“Nhà anh ngày nào cũng có người quét dọn.” Anh nói “Nếu không có ai dọn dẹp, em xem thử xem.”
“Sáng ngủ dậy anh có xếp chăn mền không?”
“Không có. Em vừa lòng rồi chứ.”
Chúng tôi về lại nhà anh, ai cũng đeo chiếc tạp dề rất ra dáng, Lịch Xuyên làm cá, tôi hầm canh. Lịch Xuyên cắt rau, tôi xào rau. Tôi vẫn nghĩ Lịch Xuyên là công tử bột, không ngờ anh làm việc nhà vừa nhanh vừa giỏi, như là đã qua huấn luyện chính quy. Lịch Xuyên nói, tuy rằng nhà anh giàu, nhưng lúc học đại học anh và anh trai đều tự đi làm kiếm tiền sống, rất ít khi xin tiền của gia đình.
“Đương nhiên, bố anh phụ trách phần chi phí cao nhất, là học phí.”
Tôi thấy anh đang cắt hành tây. Tôi nói “Nhiều rau lắm rồi, đừng cắt nữa.”
“Em nấu canh ngon cho anh ăn, anh cũng nấu một loại súp ngon cho em ăn.” Anh rửa nghêu “Clam Chowder[3], em ăn lần nào chưa?”
[3] Súp nghêu - Một loại súp khá phổ biến ở Mỹ. Món súp này thường được ăn vào ngày thứ 6 là ngày các tín đồ Thiên Chúa giáo kiêng ăn thịt.
Tôi không biết là món gì: “Chưa.”
“Từ nhỏ anh đã thích ăn món súp này, bà ngoại còn dạy anh cách nấu nữa.”
“Anh dạy em nấu đi, nha?” Tôi dựa sát vào anh, nhìn anh rửa nghêu.
“Không dạy. Đây là bí kíp. Chuyên dùng để lấy lòng người yêu thôi.” Anh đun nóng nồi, bỏ bơ vào, kêu xèo xèo, mới đổ một chén hành tây xắt hạt lựu vào. Sau đó anh đổ nước dùng gà vào nồi, rồi tới kem, khoai tây nghiền, tới nghêu, rồi hầm nhỏ lửa.
Hầm cá xong, tôi làm hai món đơn giản, chia đồ ăn làm sẵn ra bốn đĩa. Tôi ăn Clam Chowder anh nấu, anh ăn canh cá chẽm tôi nấu. Chúng tôi cầm đũa cùng ăn cơm, cùng uống bia.
Tối đó, tôi nằm trong lòng của Lịch Xuyên, ngủ rất sớm. Trên giường Lịch Xuyên có rất nhiều gối. Anh nói lúc ngủ anh chỉ có thể nghiêng sang trái, nếu lỡ nghiêng qua phải sẽ giống như lăn xuống hố. Cho nên anh phải lấy gối chặn lưng. Anh đọc Đi tìm thời gian đã mất bằng tiếng Pháp cho tôi nghe, chưa hết trang đầu tôi đã ngủ say. Nửa đêm anh thức dậy uống sữa, tôi thức dậy theo. Sau đó chúng tôi yêu nhau trong màn đêm, rất dữ dội, rất nhiệt tình, đến mức xé rách mấy cái gối. Lúc hừng đông mới phát hiện trên người cả hai dính đầy lông ngỗng.
Lịch Xuyên lái xe đưa tôi tới trường, chúng tôi hôn tạm biệt nhau tại cổng. n ái dữ dội khiến lưng và chân tôi đau nhức, nhưng Lịch Xuyên nói, mặt tôi hồng hào, tinh thần phấn chấn, sôi sục quyết tâm chiến đấu.
“Chúc em may mắn!”
“Chúc anh trúng thầu!”
Nghe nói là thế mạnh của tôi, tôi cảm thấy rất khả quan. Nhưng so với Phùng Tĩnh Nhi học hành bài bản, gia đình học thuật thì rất khó nói. Thi giữa kỳ xong, phòng ký túc xá tràn ngập không khí cạnh tranh, ai cũng cố gắng hết sức để giành học bổng, không nói điểm số cho nhau biết.
Tôi vốn rất xem trọng điểm số, nhưng giờ đây điểm số không quan trọng nữa. Từng phút từng giây tôi chỉ nhớ nhung một người, Lịch Xuyên.
Buổi trưa tôi đi thi về, định đi lấy nước, phát hiện bình thủy tinh đã đầy nước.
“Anh Tu Nhạc lấy nước cho cậu rồi.” An An mang giày thể thao Nike, nói.
“Anh Tu Nhạc đâu rồi? Tôi muốn cảm ơn anh ấy.”
“Vừa xuống lầu, cậu không gặp à?”
Tôi đuổi theo, nói cảm ơn Tu Nhạc. Anh ta nói, không cần khách sáo.
“Em đọc quyển sách anh tặng em chưa?”
“… Chưa đọc. Gần đây phải lo ôn thi. Em nghĩ chắc em sẽ thích quyển tiểu thuyết đó. Đúng rồi, tại sao tên sách là Mặt trăng và Đồng xu?”
“Ai cũng muốn có mặt trăng trên trời, nhưng lại không nhìn thấy đồng xu ngay cạnh mình.”
Tôi sợ hãi, cảm thấy lời nói của Tu Nhạc có ẩn ý. Sau đó tôi an ủi chính mình, Lịch Xuyên chỉ có ¾ cơ thể của người bình thường. Lịch Xuyên đi bộ phải chống gậy. Lịch Xuyên khỏa thân, người trên hoàn mỹ, người dưới gợi cảm, nhưng ghép người trên và người dưới lại là hiện thực tàn khốc. Tóm lại, Lịch Xuyên tuyệt đối không phải là mặt trăng. Còn Tu Nhạc cũng khá đẹp trai, thành thật chất phác, rất giống thanh niên yêu nước đang hát Hành khúc nghĩa dũng quân[4]. Trình độ ngoại ngữ của Tu Nhạc đã đạt cấp 8, lọt vào danh sách tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh, thành tích xuất sắc, giành được học bổng Hồng Vũ mà tôi và Phùng Tĩnh Nhi mơ ước từ lâu. Tu Nhạc còn là đại biểu sinh viên, là học trò cưng của thầy hiệu trưởng. Tóm lại, Tu Nhạc cũng tuyệt đối không phải là đồng xu.
[4] Quốc ca của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, được nhà thơ Điền Hán viết lời và Niếp Nhĩ phổ nhạc vào khoảng giữa giai đoạn Chiến tranh Trung - Nhật (1937-1945).
Kết luận là, tôi thích Lịch Xuyên, tôi không thích Tu Nhạc.
Kiên định niềm tin, tôi càng quyết tâm hơn, nói với Tu Nhạc: “Cảm ơn anh lấy nước giúp em. Sau này xin anh đừng lấy nước giúp em nữa.”
Anh ta kinh ngạc nhìn tôi, ngập ngừng: “Anh… dù sao ngày nào anh cũng phải lấy nước cho mình, lấy thêm hai bình cho em… cũng không phiền gì.”
“Xin anh đừng lấy nước giúp em nữa.” Lúc nói câu này, mặt tôi lạnh như tiền, giọng nói đanh lại. Tôi không thích anh ta, nên không thể để anh ta hy vọng. Càng không thể lợi dụng sự nhiệt tình của anh ta để trục lợi. Tạ Tiểu Thu tôi không bao giờ xử sự như thế.
Trở lại phòng, điện thoại reo, là Lịch Xuyên gọi.
“Thi tốt không?”
“Chắc cũng tốt. Anh đang ở đâu?”
“Trên đường ra sân bay.”
“Lịch Xuyên, anh đi một mình hả? Có ai chăm sóc anh không?” Tôi lo cho anh. Đi công tác xa, không đầy đủ như ở nhà, người này nửa đêm còn dậy uống sữa nữa chứ.
“Một mình sao được, 8 người, dốc toàn lực đấu thầu mà. Ngày mai, ngày mốt anh có hai buổi presentation[5]. Em thì sao, ngày mai em làm gì?”
[5] Thuyết trình.
“Ngày mai thi skimming[6], ngày mốt thi scanning[7]. Sau đó thì mua vé tàu, về quê ăn Tết.”
[6] Đọc lướt để lấy ý chính của một đoạn văn.
[7] Đọc lướt để lấy thông tin cần tìm trong một đoạn văn. Skimming và scanning là hai kỹ năng chính của môn đọc hiểu (Reading).
“Vậy có nghĩa là, khi anh về không gặp được em rồi?” Ở đầu bên kia, rõ ràng anh đang lo lắng.
“Đúng vậy. Nửa năm rồi em không gặp ba và em trai, nhớ lắm.”
“Em chỉ nhớ hai người đó thôi, anh thì sao?” Anh nói “Anh sẽ đến Côn Minh tìm em.” Kiến thức của Lịch Xuyên về Vân Nam chỉ giới hạn ở Côn Minh.
“Anh Hai ơi, quê em không phải ở Côn Minh, mà là một thị trấn nhỏ dưới chân một ngọn núi cao.” Tôi nói “Anh lo mà lái xe đi, ăn Tết xong em trở lại trường sẽ đến tìm anh.”
“Ăn Tết xong? Vậy là thêm nửa tháng nữa còn gì?” Anh chán nản nói.
“Vương Lịch Xuyên.” Tôi gọi đầy đủ họ tên anh, giận dữ: “Bây giờ anh biết nửa tháng là bao lâu rồi há.”
Tôi tắt máy, thấy Tiêu Nhụy ló đầu ra khỏi màn: “Trời ơi, cứ tưởng cậu thất tình, thì ra không phải thất tình, mà là đang yêu cuồng nhiệt.”
“Câm miệng.” Tôi leo lên, nhéo Tiêu Nhụy.
“Trời, anh Vương hào phóng quá nha, mua áo khoác hàng hiệu cho bạn nữa.” Tiêu Nhụy biết nhiều về thời trang, cứ hay than phiền đòi đổi sang học thiết kế thời trang.
Chiếc áo khoác nhung đen này là một trong những đạo cụ mua để tham dự triển lãm tranh hôm qua. Những thứ khác, tôi ngại không dám mặc về ký túc xá, nên để lại chỗ Lịch Xuyên. Chỉ đem về cái này, vì vừa đẹp vừa ấm, giống như may đo riêng cho tôi, nên tôi vui vẻ mặc về trường.
“Nhãn hiệu này tốt lắm hả?” Tôi không biết, lật lật cổ áo khoác.
“Đây là hàng hiệu của Ý. Rẻ nhất cũng mấy ngàn tệ.” Tiêu Nhụy rất rành.
“Không có đâu.” Tôi lắc đầu. Quần áo tôi mặc trên người không có cái nào quá 50 tệ.
“Mấy cửa hàng này thường sẽ không bấm giá ở ngoài, mà bỏ trong túi áo.” Tiêu Nhụy nói.
Nhớ rõ lúc thử đồ, thử xong là mua liền, tôi không hỏi giá bao nhiêu, Lịch Xuyên cũng không hỏi.
Tôi móc túi trong, thấy có một tấm thẻ nhỏ, lấy ra nhìn, giật thót.
Tám nghìn tám trăm tệ.
Tiêu Nhụy gật đầu: “Mình cũng đoán cỡ nhiêu đó. Cậu gặp đại gia rồi nha.” Tiêu Nhụy sờ mặt tôi, mắt tinh ranh như mắt mèo: “Nè, nhờ cậu chuyện này, sau này có gặp bạn bè của anh ta, nhớ giới thiệu cho mình một người. Hoặc là khi nào họ mở tiệc, cậu dẫn mình đi nha.”
“Vậy giới thiệu Lịch Xuyên cho cậu luôn cho nhanh.” Tôi cười nham hiểm.
“Thật không?”
“Đừng có mơ.”
Anh nhìn đồng hồ đeo tay: “Em nằm 20 phút rồi mà sao mặt vẫn trắng bệch vậy hả?”
Tôi ngồi dậy, cười ha ha: “Mặt của em trắng là do đánh phấn. Em trang điểm, biết chưa?”
“Da em rất đẹp rồi, em còn nhỏ, trang điểm làm gì.”
“Mục tiêu theo đuổi suốt đời em là trưởng thành và gợi cảm.” Tôi vừa nói xong, thấy anh vẫn nhìn tôi đăm đăm, không nói lời nào, giống như một bức ảnh tĩnh được chụp lại từ một bộ phim tình cảm lãng mạn.
“Tiểu Thu, em là nàng tiên, em là cô hề, em phóng điện khắp nơi, anh rơi xuống vực sâu.” Anh đứng lên, đưa áo khoác cho tôi “Mặc cái áo sexy vào đi, mình về nhà thôi.”
Chúng tôi về tới Hoa viên Long Trạch nhanh như gió thổi, vừa vào nhà, anh đè tôi vào cửa, hôn tôi không chút do dự: “Tối nay ở lại với anh, được không?”
“Mai em thi rồi, môn nghe nói.”
“Mai thi hôm nay mới ôn tập có được không?”
“Lâm trận mài kiếm, không sắc thì cũng sáng.”
“Chiều mai anh đi công tác, có một dự án mới ở Hạ Môn đang gọi thầu, phải đấu thầu.”
“Anh đi lâu không?”
“Ba tuần.”
“Hả?” Tôi nói “Lâu lắm mới gặp anh một lần, anh lại đi liền.”
“Nên phải tranh thủ, đúng không?” Anh cởi áo khoác của tôi, cúi đầu xuống hôn lên ngực tôi. Hai tay anh vòng qua lưng tôi, kéo dây kéo váy xuống. Tôi hơi xấu hổ dựa vào cửa, vì cơ thể tôi vẫn dừng lại ở thời kì dậy thì, xương nhỏ ngực nhỏ, giống như thằn lằn đeo trên người anh. Tôi ôm eo anh, vứt nạng của anh đi, để anh dựa vào người tôi.
“Haiz, anh nặng lắm phải không?” Thấy tôi bị anh đè đứng không vững, anh liền chống hai tay lên cửa.
“Đâu có…” Tôi bị anh hôn đến mức thất điên bát đảo, thì thầm vào tai anh “Lịch Xuyên, em yêu anh! Cứ tra tấn em đi!”
Chúng tôi ướt đẫm mồ hôi, tự mình đi vào phòng tắm riêng.
Lịch Xuyên nói, phòng tắm của anh chỉ toàn trang thiết bị của người tàn tật, người bình thường vào sẽ tưởng đó là phòng tra tấn của Quốc Dân Đảng. Anh không nói thì không sao, nhưng nói rồi thì tôi lại muốn đi vào xem thử. Thật ra phòng tắm không hề âm u như anh nói. Trong phòng rộng rãi thoáng đãng, còn có một cái ghế sô pha. Có điều chỗ nào cũng có tay vịn, giá đỡ. Sàn cũng dùng vật liệu chống trơn trượt đặc biệt. Hơn nữa, còn có một chiếc xe lăn nho nhỏ, ngăn tủ bên cạnh xe lăn chất đầy khăn tắm trắng muốt.
“Nhìn trộm một lát chút được không? 5 phút thôi.” Tôi cười gian nhìn anh.
“No.” Anh kéo tai tôi, đẩy tôi ra khỏi phòng tắm.
Phòng tắm trong trường luôn đầy hơi nước, ít khi vắng người nên tôi thường xuyên tắm không thoải mái. Tôi tắm rất lâu, lúc ra đã thấy Lịch Xuyên mặc áo choàng tắm, ngồi trên sô pha uống bia.
Anh đứng lên, hỏi tôi “Muốn uống gì không?”
“Bia lạnh.”
“Không được. Chỉ có đàn ông mới uống bia.” Anh đi vào bếp, mở tủ lạnh, nhìn một lúc: “Anh pha trà sữa nóng cho em, được không?”
“Cũng được.” Tôi háo hức đi vào bếp, phát hiện phòng bếp còn mới tinh, không có một hạt bụi, rõ ràng là anh chưa từng nấu ăn.
“Anh sử dụng lò vi ba này lần nào chưa?” Tôi sờ nhẹ vào lớp ngoài bóng loáng của lò vi ba, không thấy dính chút dầu mỡ.
“Chưa.”
“Vậy anh còn thiết kế phòng bếp làm gì? Thà không xây cho rồi.”
“Đúng là thiết kế dư thừa.” Anh nói “Kiến trúc sư bọn anh chỉ chú tâm thiết kế phòng khách thôi.”
“Thật ra, em có thể nấu canh ở đây.” Tôi nói, tiện tay mở cửa tủ bếp, thấy tô dĩa chén bát đầy đủ, phân loại rõ ràng: “Lần sau em mua đồ hầm canh xương cho anh ăn. Canh kiểu người Quảng Đông, rất thanh đạm. Còn canh đầu cá đậu hũ nữa, bổ lắm.”
“Nói làm anh thấy thèm, hay là bây giờ mình đi mua đồ ăn đi.” Anh tìm chìa khóa nhà “Gần đây có một siêu thị. Không xa lắm, đi bộ vài phút là tới.”
Lịch Xuyên nói không xa, kết quả chúng tôi đi nửa tiếng mới tới siêu thị mà anh nói. Lần này anh bất chấp sự phản đối của tôi, đeo chân giả vào, lý do là, làm vậy anh mới có một tay rảnh để nắm tay tôi. Vào siêu thị, tôi đẩy xe đi, không tìm được xương heo, nên đến chỗ bán cá mua một con cá chẽm. Còn mua hành và gừng để nấu canh, mua đậu hũ, cần tây và bách hợp, mua thêm vài món đồ ăn mặn làm sẵn. Lịch Xuyên mua đồ ăn cho bản thân, còn dặn tôi mua thêm đồ ăn làm sẵn, như vậy tôi có thể chuyên tâm ôn bài, không cần lo lắng ba bữa cơm hàng ngày.
Tôi lại mua thêm dăm bông, lạp xưởng và nấm đông cô.
“Mua thêm đồ ăn để dành nữa, bánh mì, đồ uống, trong nhà vẫn còn trà và cà phê. Mua về để vào tủ lạnh hết. Nhớ phải chọn cà phê Columbia, loại đó mạnh nhất.” Anh lấy thêm một món mà tôi không biết là gì, bỏ vào trong xe. Tôi nhìn lại, là sữa đậu nành. Tôi bỏ lại lên giá: “Ký túc xá không có tủ lạnh, mua nhiều lãng phí tiền.”
“Em ở chỗ anh để ôn thi, được không?” Anh nói “Ở đó yên tĩnh, em có thể chuyên tâm ôn bài. Anh đi Hạ Môn, sẽ không làm phiền em.”
“Không không không…” Tôi nói liên tục mười chữ không, cuối cùng mới nhả thêm một chữ: “Không tiện.”
“Ừ, chỗ này cách trường em hơi xa, nhưng anh có thể kêu tài xế của anh đưa đón em.”
“Trước giờ anh tự lái xe mà?”
“Anh có tài xế riêng, nhưng anh thích tự lái, cho nên anh ta rảnh lắm. Bây giờ thì có việc cho anh ta làm rồi.” Anh lấy điện thoại ra tính gọi điện thoại.
Tôi giật điện thoại của anh lại: “Anh Hai, anh tha cho em đi. Em ở ký túc xá mới thấy thoải mái. Kì thi này đối với em rất quan trọng, chắc anh cũng không muốn em ôn bài mà thấy không thoải mái, há.”
Có một điểm tốt ở Lịch Xuyên mà tôi thường xuyên lợi dụng. Đó là anh chưa từng ép buộc tôi.
“Được rồi, tùy em.” Anh cười cười, không nài ép.
Dù vậy chúng tôi vẫn mua một đống đồ ăn. Tôi xách hai túi, Lịch Xuyên xách hai túi, đi taxi về.
Chúng tôi gặp Kỷ Hoàn ở cửa đại sảnh. Anh ta đứng cùng một người thanh niên, cũng xách một đống đồ đi lên lầu.
“Hi, Lịch Xuyên, Tiểu Tạ!”
“Hi!” Tôi hơi ngượng, Lịch Xuyên nắm tay tôi không buông, như một cặp tình nhân thắm thiết.
“Để tôi giới thiệu, đây là Tiêu Nghị, nghiên cứu sinh khoa Sơn dầu Học viện Mỹ thuật Trung ương.” Ngoài đôi mắt xếch giống như Quan Công[1] ra, nhìn Tiêu Nghị khá nho nhã, hiền lành.
[1] Quan Vũ (162-220) là anh em kết nghĩa với Lưu Bị và Trương Phi.
“Xin chào.” Anh ta bắt tay với chúng tôi.
“Đây là anh Vương Lịch Xuyên và cô Tạ Tiểu Thu. Anh Vương là kiến trúc sư, cô Tạ đang học đại học.”
Lịch Xuyên chuyển túi đồ từ tay trái sang tay phải, bắt tay với anh ta.
“Lịch Xuyên, anh bị bệnh sao không báo cáo với cô Tạ, hại người ta ngồi ở đây đợi anh hơn 3 tiếng đồng hồ.” Kỷ Hoàn cười nói.
“Vậy à?” Lịch Xuyên nhìn tôi vẻ hối lỗi.
Tôi cúi đầu nhìn xuống chân mình.
“Anh sẽ thành khẩn nhận tội.” Lịch Xuyên nói.
Vào thang máy, tôi cười: “Ngực Tiêu Nghị phẳng lì như tàu sân bay, rất giống gay.”
“Hai người đó yêu nhau lâu lắm rồi.” Lịch Xuyên nói “Tiêu Nghị không nói gì, nhưng Kỷ Hoàn cứ suốt ngày đòi qua Canada[2] đăng ký kết hôn.”
[2] Canada là một trong 10 quốc gia đầu tiên chấp nhận hôn nhân đồng giới.
“Lịch Xuyên, sao anh không phải là gay nhỉ? Anh thích sạch sẽ thích chỉnh tề, nhà anh không có một hạt bụi.”
“Nhà anh ngày nào cũng có người quét dọn.” Anh nói “Nếu không có ai dọn dẹp, em xem thử xem.”
“Sáng ngủ dậy anh có xếp chăn mền không?”
“Không có. Em vừa lòng rồi chứ.”
Chúng tôi về lại nhà anh, ai cũng đeo chiếc tạp dề rất ra dáng, Lịch Xuyên làm cá, tôi hầm canh. Lịch Xuyên cắt rau, tôi xào rau. Tôi vẫn nghĩ Lịch Xuyên là công tử bột, không ngờ anh làm việc nhà vừa nhanh vừa giỏi, như là đã qua huấn luyện chính quy. Lịch Xuyên nói, tuy rằng nhà anh giàu, nhưng lúc học đại học anh và anh trai đều tự đi làm kiếm tiền sống, rất ít khi xin tiền của gia đình.
“Đương nhiên, bố anh phụ trách phần chi phí cao nhất, là học phí.”
Tôi thấy anh đang cắt hành tây. Tôi nói “Nhiều rau lắm rồi, đừng cắt nữa.”
“Em nấu canh ngon cho anh ăn, anh cũng nấu một loại súp ngon cho em ăn.” Anh rửa nghêu “Clam Chowder[3], em ăn lần nào chưa?”
[3] Súp nghêu - Một loại súp khá phổ biến ở Mỹ. Món súp này thường được ăn vào ngày thứ 6 là ngày các tín đồ Thiên Chúa giáo kiêng ăn thịt.
Tôi không biết là món gì: “Chưa.”
“Từ nhỏ anh đã thích ăn món súp này, bà ngoại còn dạy anh cách nấu nữa.”
“Anh dạy em nấu đi, nha?” Tôi dựa sát vào anh, nhìn anh rửa nghêu.
“Không dạy. Đây là bí kíp. Chuyên dùng để lấy lòng người yêu thôi.” Anh đun nóng nồi, bỏ bơ vào, kêu xèo xèo, mới đổ một chén hành tây xắt hạt lựu vào. Sau đó anh đổ nước dùng gà vào nồi, rồi tới kem, khoai tây nghiền, tới nghêu, rồi hầm nhỏ lửa.
Hầm cá xong, tôi làm hai món đơn giản, chia đồ ăn làm sẵn ra bốn đĩa. Tôi ăn Clam Chowder anh nấu, anh ăn canh cá chẽm tôi nấu. Chúng tôi cầm đũa cùng ăn cơm, cùng uống bia.
Tối đó, tôi nằm trong lòng của Lịch Xuyên, ngủ rất sớm. Trên giường Lịch Xuyên có rất nhiều gối. Anh nói lúc ngủ anh chỉ có thể nghiêng sang trái, nếu lỡ nghiêng qua phải sẽ giống như lăn xuống hố. Cho nên anh phải lấy gối chặn lưng. Anh đọc Đi tìm thời gian đã mất bằng tiếng Pháp cho tôi nghe, chưa hết trang đầu tôi đã ngủ say. Nửa đêm anh thức dậy uống sữa, tôi thức dậy theo. Sau đó chúng tôi yêu nhau trong màn đêm, rất dữ dội, rất nhiệt tình, đến mức xé rách mấy cái gối. Lúc hừng đông mới phát hiện trên người cả hai dính đầy lông ngỗng.
Lịch Xuyên lái xe đưa tôi tới trường, chúng tôi hôn tạm biệt nhau tại cổng. n ái dữ dội khiến lưng và chân tôi đau nhức, nhưng Lịch Xuyên nói, mặt tôi hồng hào, tinh thần phấn chấn, sôi sục quyết tâm chiến đấu.
“Chúc em may mắn!”
“Chúc anh trúng thầu!”
Nghe nói là thế mạnh của tôi, tôi cảm thấy rất khả quan. Nhưng so với Phùng Tĩnh Nhi học hành bài bản, gia đình học thuật thì rất khó nói. Thi giữa kỳ xong, phòng ký túc xá tràn ngập không khí cạnh tranh, ai cũng cố gắng hết sức để giành học bổng, không nói điểm số cho nhau biết.
Tôi vốn rất xem trọng điểm số, nhưng giờ đây điểm số không quan trọng nữa. Từng phút từng giây tôi chỉ nhớ nhung một người, Lịch Xuyên.
Buổi trưa tôi đi thi về, định đi lấy nước, phát hiện bình thủy tinh đã đầy nước.
“Anh Tu Nhạc lấy nước cho cậu rồi.” An An mang giày thể thao Nike, nói.
“Anh Tu Nhạc đâu rồi? Tôi muốn cảm ơn anh ấy.”
“Vừa xuống lầu, cậu không gặp à?”
Tôi đuổi theo, nói cảm ơn Tu Nhạc. Anh ta nói, không cần khách sáo.
“Em đọc quyển sách anh tặng em chưa?”
“… Chưa đọc. Gần đây phải lo ôn thi. Em nghĩ chắc em sẽ thích quyển tiểu thuyết đó. Đúng rồi, tại sao tên sách là Mặt trăng và Đồng xu?”
“Ai cũng muốn có mặt trăng trên trời, nhưng lại không nhìn thấy đồng xu ngay cạnh mình.”
Tôi sợ hãi, cảm thấy lời nói của Tu Nhạc có ẩn ý. Sau đó tôi an ủi chính mình, Lịch Xuyên chỉ có ¾ cơ thể của người bình thường. Lịch Xuyên đi bộ phải chống gậy. Lịch Xuyên khỏa thân, người trên hoàn mỹ, người dưới gợi cảm, nhưng ghép người trên và người dưới lại là hiện thực tàn khốc. Tóm lại, Lịch Xuyên tuyệt đối không phải là mặt trăng. Còn Tu Nhạc cũng khá đẹp trai, thành thật chất phác, rất giống thanh niên yêu nước đang hát Hành khúc nghĩa dũng quân[4]. Trình độ ngoại ngữ của Tu Nhạc đã đạt cấp 8, lọt vào danh sách tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh, thành tích xuất sắc, giành được học bổng Hồng Vũ mà tôi và Phùng Tĩnh Nhi mơ ước từ lâu. Tu Nhạc còn là đại biểu sinh viên, là học trò cưng của thầy hiệu trưởng. Tóm lại, Tu Nhạc cũng tuyệt đối không phải là đồng xu.
[4] Quốc ca của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, được nhà thơ Điền Hán viết lời và Niếp Nhĩ phổ nhạc vào khoảng giữa giai đoạn Chiến tranh Trung - Nhật (1937-1945).
Kết luận là, tôi thích Lịch Xuyên, tôi không thích Tu Nhạc.
Kiên định niềm tin, tôi càng quyết tâm hơn, nói với Tu Nhạc: “Cảm ơn anh lấy nước giúp em. Sau này xin anh đừng lấy nước giúp em nữa.”
Anh ta kinh ngạc nhìn tôi, ngập ngừng: “Anh… dù sao ngày nào anh cũng phải lấy nước cho mình, lấy thêm hai bình cho em… cũng không phiền gì.”
“Xin anh đừng lấy nước giúp em nữa.” Lúc nói câu này, mặt tôi lạnh như tiền, giọng nói đanh lại. Tôi không thích anh ta, nên không thể để anh ta hy vọng. Càng không thể lợi dụng sự nhiệt tình của anh ta để trục lợi. Tạ Tiểu Thu tôi không bao giờ xử sự như thế.
Trở lại phòng, điện thoại reo, là Lịch Xuyên gọi.
“Thi tốt không?”
“Chắc cũng tốt. Anh đang ở đâu?”
“Trên đường ra sân bay.”
“Lịch Xuyên, anh đi một mình hả? Có ai chăm sóc anh không?” Tôi lo cho anh. Đi công tác xa, không đầy đủ như ở nhà, người này nửa đêm còn dậy uống sữa nữa chứ.
“Một mình sao được, 8 người, dốc toàn lực đấu thầu mà. Ngày mai, ngày mốt anh có hai buổi presentation[5]. Em thì sao, ngày mai em làm gì?”
[5] Thuyết trình.
“Ngày mai thi skimming[6], ngày mốt thi scanning[7]. Sau đó thì mua vé tàu, về quê ăn Tết.”
[6] Đọc lướt để lấy ý chính của một đoạn văn.
[7] Đọc lướt để lấy thông tin cần tìm trong một đoạn văn. Skimming và scanning là hai kỹ năng chính của môn đọc hiểu (Reading).
“Vậy có nghĩa là, khi anh về không gặp được em rồi?” Ở đầu bên kia, rõ ràng anh đang lo lắng.
“Đúng vậy. Nửa năm rồi em không gặp ba và em trai, nhớ lắm.”
“Em chỉ nhớ hai người đó thôi, anh thì sao?” Anh nói “Anh sẽ đến Côn Minh tìm em.” Kiến thức của Lịch Xuyên về Vân Nam chỉ giới hạn ở Côn Minh.
“Anh Hai ơi, quê em không phải ở Côn Minh, mà là một thị trấn nhỏ dưới chân một ngọn núi cao.” Tôi nói “Anh lo mà lái xe đi, ăn Tết xong em trở lại trường sẽ đến tìm anh.”
“Ăn Tết xong? Vậy là thêm nửa tháng nữa còn gì?” Anh chán nản nói.
“Vương Lịch Xuyên.” Tôi gọi đầy đủ họ tên anh, giận dữ: “Bây giờ anh biết nửa tháng là bao lâu rồi há.”
Tôi tắt máy, thấy Tiêu Nhụy ló đầu ra khỏi màn: “Trời ơi, cứ tưởng cậu thất tình, thì ra không phải thất tình, mà là đang yêu cuồng nhiệt.”
“Câm miệng.” Tôi leo lên, nhéo Tiêu Nhụy.
“Trời, anh Vương hào phóng quá nha, mua áo khoác hàng hiệu cho bạn nữa.” Tiêu Nhụy biết nhiều về thời trang, cứ hay than phiền đòi đổi sang học thiết kế thời trang.
Chiếc áo khoác nhung đen này là một trong những đạo cụ mua để tham dự triển lãm tranh hôm qua. Những thứ khác, tôi ngại không dám mặc về ký túc xá, nên để lại chỗ Lịch Xuyên. Chỉ đem về cái này, vì vừa đẹp vừa ấm, giống như may đo riêng cho tôi, nên tôi vui vẻ mặc về trường.
“Nhãn hiệu này tốt lắm hả?” Tôi không biết, lật lật cổ áo khoác.
“Đây là hàng hiệu của Ý. Rẻ nhất cũng mấy ngàn tệ.” Tiêu Nhụy rất rành.
“Không có đâu.” Tôi lắc đầu. Quần áo tôi mặc trên người không có cái nào quá 50 tệ.
“Mấy cửa hàng này thường sẽ không bấm giá ở ngoài, mà bỏ trong túi áo.” Tiêu Nhụy nói.
Nhớ rõ lúc thử đồ, thử xong là mua liền, tôi không hỏi giá bao nhiêu, Lịch Xuyên cũng không hỏi.
Tôi móc túi trong, thấy có một tấm thẻ nhỏ, lấy ra nhìn, giật thót.
Tám nghìn tám trăm tệ.
Tiêu Nhụy gật đầu: “Mình cũng đoán cỡ nhiêu đó. Cậu gặp đại gia rồi nha.” Tiêu Nhụy sờ mặt tôi, mắt tinh ranh như mắt mèo: “Nè, nhờ cậu chuyện này, sau này có gặp bạn bè của anh ta, nhớ giới thiệu cho mình một người. Hoặc là khi nào họ mở tiệc, cậu dẫn mình đi nha.”
“Vậy giới thiệu Lịch Xuyên cho cậu luôn cho nhanh.” Tôi cười nham hiểm.
“Thật không?”
“Đừng có mơ.”
/49
|