Tôi vào phòng, cởi hết quần áo. Cầm từng cái một đưa lên mũi ngửi xem có mùi nicotin hay không. Sau đó, tôi tắm rửa sạch sẽ, chà xà bông hết lần này tới lần khác. Tắm xong, tôi mặc áo sơ mi trắng thêu hoa mới toanh, chưa mặc lần nào. Tôi bỏ đồ dơ vào túi nhựa, mang đến quầy giặt ủi.
Quầy giặt ủi cách khách sạn không xa lắm. Tôi nói chuyện với bà chủ, hỏi xem quần áo của người hút thuốc có bị ám mùi thuốc hay không.
“Đương nhiên là có.” Bà ta nói “Nếu con hút thuốc, hoặc là người xung quanh con hút thuốc, từng sợi vải trên người con đều bị ám mùi thuốc, giặt hoài cũng không mất mùi. Bản thân mình thì không ngửi thấy, nhưng người nhạy cảm ngửi sơ là biết liền. Ở chỗ cô mua đồ cũ cũng phải hỏi kỹ, cô không mua đồ của người hút thuốc.”
Nghe vậy, đầu óc tôi như muốn nổ tung: “Cô ơi, con không mặc mấy bộ này nữa, phiền cô đem cho người ta giúp… thôi trả lại con đi, để con quăng thùng rác cũng được.”
Tôi đi đến trung tâm thương mại, mua đồ mới từ trong ra ngoài. Tâm trạng không vui, đành phải đi mua sắm cho khuây khỏa. Tôi đi dạo hết mấy trung tâm mua sắm, tay xách đầy túi lớn túi nhỏ. Lúc tôi về lại khách sạn đã đến giờ ăn trưa. Tôi đi thẳng về phòng mình, ma xui quỷ khiến lại đi tắm một lần nữa, tôi ngồi trong bồn tắm, quan sát ngón tay của mình. Đúng vậy… hơi vàng vàng, vì tẩm nicotin. Trong khoảng thời gian buồn bã nhất, một ngày tôi hút hết một gói, nhịn ăn nhịn mặc chứ không nhịn hút. Nếu không vì mỗi tháng phải gởi 2,000 tệ cho luật sư Trần Đông Thôn, làm cuộc sống tôi eo hẹp, thì có lẽ tôi sẽ hút nhiều hơn rồi. Hu hu hu, trước đây đâu có nghĩ chuyện này nghiêm trọng, dù sao cũng không ai quan tâm tôi. Nhưng mà, bây giờ không giống lúc trước.
Suy nghĩ tới đó, cơn ghiền thuốc lá lại tái phát. Tay tôi bắt đầu run lên. Nhức đầu, mỏi mệt, tinh thần bạc rạc, miệng đắng môi khô, đứng ngồi không yên. Nhớ ra buổi chiều còn phải dịch bản vẽ, tôi cần thuốc lá để giúp tôi tập trung. Nghĩ tới đây, tôi sờ túi mình, may quá, cảm ơn trời đất, vẫn còn một gói. Trong đó chỉ còn hai điếu. tôi xách túi ra cửa sau. Trước kia tôi hay đứng hút thuốc ở bồn hoa cạnh cửa. Bồn hoa ngay trước cửa chính, người ra vào tấp nập, không tiện lắm. Cửa sau có hai thùng rác rất to, cao hơn đầu người. Không ai muốn đứng đó lâu để hít mùi rác. Đó mới là chỗ lý tưởng để hút thuốc.
Ngoài cửa sau có một bãi đất trống, thật ra là một bãi đậu xe không sử dụng nữa. Tôi đi men theo tường của khách sạn, quẹo trái, nghe tiếng cười của một cậu bé vọng lại: “Chú ơi, ném qua đây đi! Bên này! Bên này!”
“Con chạy lại gần một chút, nhìn trái banh đi, đừng nhìn tay chú.” Giọng nam khá thu hút, vừa ấm áp vừa rõ ràng.
Cậu bé vui vẻ hét chói tai: “Ha! Con bắt được rồi! Con bắt được rồi! Chú ơi, chơi tiếp, chơi tiếp!”
Giọng nam kia lên tiếng: “Lần này chú ném xa đó nha. Con phải chạy nhanh lên.”
“Ném đi! Ném đi!”
Là Lịch Xuyên. Anh nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất, đang chơi banh với một cậu bé khoảng ba tuổi. Mẹ cậu bé đứng bên cạnh, nhìn họ mỉm cười.
“A Cát ngoan, mình về nhà ăn cơm đi, không chơi nữa. Chú chơi với con một tiếng rồi.”
“Không về, không về, con muốn chơi tiếp! Con không ăn cơm đâu!”
“Không ăn cơm không được, không ăn cơm sao con lớn lên được! Như vậy đi, mình về nhà ăn cơm, ăn xong mẹ dẫn con đi công viên chơi được không?”
“Không… không… không…”
“Tống Tiểu Cát! Đi về nhà mau! Mẹ nói mấy lần rồi!” Người mẹ đổi giọng, vẻ mặt cũng thay đổi.
Cuối cùng, cậu bé đành thất tha thất thểu nắm tay mẹ đi về.
Lịch Xuyên nhặt gậy trên mặt đất,một tay chống đất, từ từ đứng lên. Thấy tôi, anh nói “Hi”.
Tôi không trả lời anh, đi thẳng tới cạnh thùng rác, lặng lẽ đứng chờ anh bỏ đi. Dù tôi không khống chế được cơn nghiện thuốc lá của mình, nhưng cũng không mất đạo đức đến mức đứng hút thuốc trước mặt bệnh nhân viêm phổi.
Anh lại cố tình không đi, còn đi qua chỗ tôi đứng.
“Giận à?” Anh nói.
Không thèm trả lời.
“Càng tức giận càng phải đứng ở chỗ không khí trong lành. Ở đây toàn là thùng rác, không khí rất ô nhiễm.”
Không thèm trả lời.
“Haiz, muốn ăn kẹo không? Tôi có kẹo ăn ngon lắm nè. Ăn không?”
Không thèm trả lời.
Anh móc một hộp đen đen từ túi ra. Tôi nhìn, lại là kẹo cai thuốc hiệu “Cát Tường Thông Bảo”.
“Tôi ăn thử rồi, mùi bạc hà, ngon lắm… không thích ăn kẹo?”
Tôi liền cầm hộp Cát Tường Thông Bảo ném vào thùng rác.
Anh móc ra một hộp khác, lấy một miếng dán giống băng keo cá nhân trong hộp ra: “Đây là băng dán cai thuốc, nhãn hiệu nghe rất hay, “Thời Gian Tươi Đẹp”, chắc em sẽ thích. Dán thử cái này đi? Được không?”
Giựt lấy, tôi lại ném vào thùng rác.
Tôi hung dữ nói: “Anh còn gì nữa? Lấy ra hết đi, tôi ném hết một lần cho xong.”
Cạnh thùng rác là mấy bậc xi măng, leo lên mấy bậc là đứng ngang tầm với thùng rác. Không ngờ thùng rác đó lại lớn bằng một căn phòng, cần phải có xe tải chuyên dụng mới chở được. Thường thì người tới đổ rác nếu thấy cao quá sẽ leo lên bậc xi măng để đổ.
Lịch Xuyên nhặt một nhánh cây dài trên mặt đất, kéo tôi leo mấy bậc thang: “Qua đây, Tiểu Thu, chúng ta thử xem trong thùng rác có gì?”
Chiêu gì đây? Chúng tôi cúi đầu cùng nhìn.
Trong thùng rác sẽ có những gì?
Rác. Đúng không?
Vỏ trứng gà, đồ ăn thừa, trà thừa, túi ni lông, than tổ ong, xương cá, xương heo, xác mèo, lông gà, lông vịt, rau thúi, chai lọ, đồ chơi cũ, đồ dùng hư, CD bể, mảnh vỡ thủy tinh, mấy thanh gỗ còn đầy đinh, hoa nhựa, cơm thiu, vỏ khoai tây, vỏ dưa chuột, dưa hấu thối, quýt thối, dây điện, bao tay thợ điện, giòi, ruồi…
Thùng rác chỉ đầy khoảng một nửa. Lịch Xuyên cầm nhánh cây moi moi bên trong.
Tôi không biết anh muốn tìm gì, tóm lại, tôi không nói gì.
Moi cả buổi, anh lấy nhánh cây móc ra một lá rau thúi nát bét rất lớn lên, quơ qua quơ lại trước mặt tôi.
“Gì vậy?”
“Nếu em tiếp tục hút thuốc, phổi của em sẽ thành ra như vầy nè. Sợ không?”
“Sợ gì? Nhìn cũng đẹp lắm mà.” Tôi nói “Có gì đâu?”
Người nào đó giận sôi gan.
Một lúc sau, anh nhìn mặt tôi chằm chằm, nói từng chữ một: “Tiểu Thu, xem ra em muốn ép tôi tới đường cùng. Hoặc là, em cai thuốc. Hoặc là, tôi nhảy xuống dưới đó.”
Ánh mắt mang lực sát thương lớn!
Tôi chớp chớp mắt: “Anh nhảy đi, cứ việc nhảy. May mà cái thùng này không đậy nắp.”
Lịch Xuyên sợ dơ, mà còn là vô cùng sợ. Một ngày anh phải tắm mấy lần, không thích chạm vào đồ dơ. Thùng rác dơ như vậy, tôi không tin anh sẽ nhảy xuống.
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên nghe một tiếng “bịch”.
Người này nhảy xuống thật!
“Trời ơi! Lịch Xuyên!”
Lịch Xuyên đang đeo chân giả, chắc chắn anh không thể nào “nhảy” như người bình thường. Tôi nhìn anh, sợ tới mức không nói nên lời. Anh lại làm như không có việc gì, ngồi trên đống rác, nhặt thứ gì đó lên đưa cho tôi nhìn.
“Chụp nha!”
Tôi vội vàng chụp lấy nó, nhìn kỹ là hộp kẹo cai thuốc tôi vừa mới ném xuống.
“Một lần hai viên. Ăn ngay lập tức!”
Hộp còn mới tinh, hai viên thuốc gói trong bịch nhựa. Tôi xé bịch nhựa ra, ăn kẹo ngay lập tức.
“Anh có bị thương không? Để em kéo anh lên!”
“Không lên!”
“… Em ăn kẹo rồi mà.”
“Em xin thề! Em sẽ cai thuốc!”
“Em… thề mà.”
“Nói miệng không tin được! Em hứa với anh rồi mà đâu có giữ lời!”
“Em đâu có hứa gì đâu!”
“Tối hôm qua em hứa!”
“Nằm mơ mà. Nói mớ không tính!”
“Xin hỏi, người nào đó giơ chân lên trước mặt tôi, nói: “Lịch Xuyên, cởi vớ đi!”, có phải là nói mớ không?”
Té xỉu… không có gì để nói… nóng bỏng vậy à?... Cực kỳ bực bội.
“Em đầu hàng, em cai thuốc. Em thề. Em thề có trời đất, tôi, Tạ Tiểu Thu, sẽ cai thuốc cả đời, nếu không cai được, sẽ bị trời đánh chết!”
“Ném khăn quàng cổ xuống!”
Lấy khăn quàng cổ làm gì? Tôi cởi khăn quàng cổ làm bằng lụa ra, ném xuống. Anh lấy khăn quấn quanh cổ tay.
Khăn quàng cổ màu lam nhạt, tôi thấy có gì đó ươn ướt thấm ra. Tim tôi bắt đầu đập thình thịch: “Lịch Xuyên… tay anh… đang chảy máu đúng không?”
“Không có. Em đi đi.”
“Em kéo anh lên.”
“Em kéo không nổi đâu, kêu René tới giúp tôi.”
Tôi len lén chạy về khách sạn, giả vờ trấn định, không dám kinh động đến người khác. Tôi gõ cửa phòng René, thấy Tế Xuyên cũng đang ở đó, hai người đang nói chuyện bằng tiếng Pháp.
“Annie?”
“Anh Dubois, tôi cần anh giúp một việc.”
“Không thành vấn đề.”
“Anh đi theo tôi.”
Tôi kéo anh ta lẳng lặng đi tới cửa sau, leo lên bậc xi măng, Lịch Xuyên đang bình tĩnh ngồi đợi ở chỗ cũ.
“Chúa ơi!” René kêu lên: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Anh Lịch Xuyên không cẩn thận té xuống thùng rác. Anh mau đỡ anh ấy lên đi.”
René không nói tiếng nào liền nhảy xuống, đứng trong thùng rác, ôm Lịch Xuyên lên, đẩy Lịch Xuyên lên trên. Bản thân anh ta đứng trong thùng rác, hết nhìn qua nhìn lại, sau đó đắc ý nhặt lấy một chiếc hộp giấy lên: “A, hai người nhìn nè, miếng giấy các tông này được lắm đó, mình có thể dùng nó để làm núi giả.”
Vóc dáng René cao to, động tác nhanh nhẹn, nhanh chóng leo ra khỏi thùng rác: “Alex, cậu có sao không?... Haiz, bộ đồ này dơ quá, dính đầy trứng gà, đừng mặc nữa. Lát nữa vào cửa người ta sẽ cười cậu. Nè, mặc áo khoác của mình đi.” Anh ta lập tức cởi áo vest của Lịch Xuyên ra, ném vào thùng rác. Lại cởi áo vest của anh ta đưa cho Lịch Xuyên. Sau đó, anh ta thấy cổ tay của Lịch Xuyên, sắc mặt thay đổi: “Tay cậu bị sao vậy?”
“Không sao, vết thương nhẹ thôi.” Lịch Xuyên nhìn tôi, nói như ra lệnh: “Tiểu Thu, em về phòng trước đi.”
Nhưng mà, chiếc khăn lụa trên tay anh càng ngày càng ướt, một giọt máu thấm ra, rơi xuống mặt đất. Tôi trừng to mắt nhìn anh, sau lưng toát ra đầy mồ hôi lạnh.
Lịch Xuyên nói một câu tiếng Pháp với René. Tôi đoán anh đang nói tôi bị bệnh sợ máu. Vì từ hémophobie trong tiếng Pháp không khác hemophobia[1] trong tiếng Anh là bao nhiêu.
[1] Chứng sợ máu.
René kéo tay tôi: “Annie, em phải rời khỏi đây ngay lập tức.”
Tôi không nhúc nhích, tôi nói: “René, đừng lo cho tôi. Anh đưa Lịch Xuyên đi bệnh viện trước đi.”
“Cũng được. Tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng cũng cần phải băng bó. Vậy bọn tôi đi trước.” Anh ta bước qua, dẫn theo Lịch Xuyên bỏ đi.
Tim tôi vẫn đập thình thịch, tôi ngồi xuống, hít sâu. Ngồi một phút, tôi cảm thấy khá hơn nhiều, liền đứng dậy, leo xuống bậc đá. Lại đụng phải René.
“René? Không phải anh đi với Lịch Xuyên rồi sao?”
“Alex tự đi bệnh viện rồi, cậu ấy không cần mình đi cùng.”
“Nhưng mà… lỡ may…”
“Annie. Alex không phải con nít. Alex lo cho cậu, kêu mình trở lại xem cậu có sao không.”
“Tôi không sao. Lúc nãy hơi choáng váng, bây giờ đỡ nhiều rồi.”
René đưa một ống đựng giấy màu lam cho tôi: “Alex nhờ mình đưa cho cậu. Alex dặn cậu phải dịch cho nhanh.”
Tôi và René cùng đi tới cửa khách sạn, giữa chừng đột nhiên tôi dừng lại, hỏi: “René, tại sao Lịch Xuyên bị thiếu máu?”
“Trước nay cậu ấy luôn bị thiếu máu mà.”
“Nghiêm trọng lắm à? Bẩm sinh hả?”
“Alex nhờ tôi nói cho em biết, nếu em tìm hiểu vấn đề này, là xâm phạm nghiêm trọng đến bí mật đời tư của cậu ấy.”
“Vậy còn tai nạn xe cộ lần đó thì sao?”
“Tai nạn xe cộ? Tai nạn xe cộ gì?” Anh ta trợn cặp mắt màu xanh lam lên nhìn tôi.
“Chân của anh ấy…”
“À… tai nạn đó hả. Ừm, em thấy rồi đó, rất nghiêm trọng. Suýt chết mà.”
“Chuyện đó xảy ra năm nào?”
“Năm cậu ấy 17 tuổi.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó cái gì?”
“Anh ấy nói anh ấy học kinh tế trước rồi mới học kiến trúc, học hai bằng tổng cộng hết tám năm trời, nhưng anh tốt nghiệp đại học năm 21 tuổi mà.”
“Alex học đại học năm 15 tuổi, học kinh tế hai năm, xảy ra chuyện nên chuyển sang học kiến trúc. Thiếu niên thiên tài mà.”
“Như vậy… sáu năm trước, bỗng nhiên anh ấy bị điều khỏi Bắc Kinh, là có chuyện gì? Chuyện gia đình? Khủng hoảng kinh tế?”
Anh ta suy nghĩ một lúc, nhắc lại câu đã nói lúc nãy: “Alex nhờ tôi nói cho em biết, nếu em tìm hiểu vấn đề này, là xâm phạm nghiêm trọng đến bí mật đời tư của cậu ấy.”
“Như vậy, bây giờ Lịch Xuyên đến bệnh viện nào?”
“Không biết.”
Nói xong câu này, tôi biết không thể moi thêm chút tin tức nào từ miệng René nữa. Huống chi chúng tôi tới cửa khách sạn rồi, René nói anh ta phải đi làm mô hình, tôi đi thẳng về phòng, gọi điện thoại cho Lịch Xuyên.
Không có ai bắt máy. Hẳn là bị chặn sóng điện thoại. Tôi thấp thỏm đến quầy phục vụ xin địa chỉ bệnh viện gần nhất, sau đó bắt taxi đi tìm Lịch Xuyên.
Đến cổng Bệnh viện Nhân dân Số 3, tôi lại gọi cho Lịch Xuyên, chuông vừa reo thì anh bắt máy.
“Lịch Xuyên!”
“Ừ.”
“Anh đang ở bệnh viện nào? Bệnh viện số 3 phải không?”
“…Ừ. Anh khám xong rồi.”
“Nhanh vậy sao? Không thể nào!” Bệnh viện này rất lớn, bệnh nhân rất đông, đáng lẽ phải xếp hàng đợi rất lâu.
“À… tôi nói tôi là người nước ngoài, đưa hộ chiếu cho họ xem, rồi nói tôi có việc gấp, không chờ được. Nên bọn họ ưu tiên khám trước cho tôi.” Lịch Xuyên từ tốn nói.
Thông minh lắm.
“Anh đang ở đâu, em tới chỗ anh.”
“Em đang ở đâu?”
“Cổng Bệnh viện số 3.”
“Ừ, thấy em rồi.”
Tôi nhìn sang trái, thấy Lịch Xuyên đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng chờ phía xa xa. Anh vẫy tay chào tôi.
Tôi đi tới cạnh anh, thấy anh mặc áo vest mang giày da ngồi đó, trên cổ tay quấn băng trắng toát. Hiển nhiên anh đã tắm rửa sạch sẽ trước khi đến bệnh viện.
“Bác sĩ nói có nghiêm trọng lắm không?”
“Không sao. Miệng vết thương rất nhỏ.”
“Cầm máu rồi?”
Anh chần chờ một chút: “Ừ.”
“Vậy anh còn ngồi đây làm gì,” tôi quan sát sắc mặt của anh. Mặt anh tái nhợt: “Không khỏe à?”
“Khoa ngoại ở tầng 3, không có thang máy, leo lên leo xuống nên hơi chóng mặt.”
Tôi ngồi xuống, hỏi: “Anh muốn uống nước không?”
“Không.”
“Lần sau đừng nhảy nữa, nha?” Tôi nhìn anh, lòng đau như cắt.
“Em còn hút thuốc nữa không?”
“Không hút nữa. Đánh chết em cũng không hút. Em nói thật 100%, được chưa?”
Anh mỉm cười nhợt nhạt, sắc mặt càng ngày càng trắng, thậm chí hơi ngả xanh.
“Anh có bị thương ở chỗ nào nữa không?”
“Không có.”
“Lịch Xuyên, sắc mặt anh không tốt lắm, mình đi khám lại đi, nha?” Tôi nhìn dáng vẻ của anh, ngày càng lo âu thấp thỏm, vô ý cầm tay anh.
“Anh không sao.”
“Dù gì cũng vào bệnh viện rồi, khám một lần cũng là khám, khám hai lần cũng là khám.” Tôi tiếp tục khuyên anh, nhưng anh ra vẻ muốn lấy tờ báo, liền rút tay ra khỏi tay tôi.
“Không khám, anh không sao. Nghỉ một lúc là khỏe thôi.”
Đúng lúc đó, điện thoại anh reo. Hẳn là Tế Xuyên gọi tới. Lúc đầu thì anh nói mấy câu tiếng Trung, ngay sau đó thì hai người cãi nhau bằng tiếng Pháp. Phải thừa nhận rằng, cho dù là chửi thề bằng tiếng Pháp cũng nghe rất hay. Nhưng họ cãi nhau về chuyện gì, tôi hoàn toàn không hiểu. Sau đó, tôi thấy Lịch Xuyên bất thình lình tắt máy, sức cùng lực kiệt ngả ra sô pha. Không quá 5 phút, Tế Xuyên bước nhanh về phía tôi. Hai người vừa thấy nhau là tiếp tục cãi vã. Vẫn là tiếng Pháp. Cãi nhau một lúc lâu, Lịch Xuyên mệt quá không để ý đến Tế Xuyên nữa, nhưng Tế Xuyên vẫn nói tiếp:
“Stupide[2]!”
“Abruti!” cãi lại.
“Débile!” lại mắng.
“Idiot” cãi lại.
“Imbecile!” lại mắng.
[2] Tất cả các cụm từ tiếng Pháp này đều có nghĩa là “ngu ngốc”.
Hay quá, đây đúng là cơ hội tốt để học tiếng Pháp, tất cả các câu chửi đều được quăng ra.
Một lát sau, Tế Xuyên đi tới nói với tôi: “Annie, em về trước đi, được không? Tôi có vài lời muốn nói với Lịch Xuyên.”
Tôi gật đầu, đi ra cổng bắt taxi.
Sau đó, tôi không thấy bóng dáng của Lịch Xuyên suốt ba ngày ba đêm liền.
Quầy giặt ủi cách khách sạn không xa lắm. Tôi nói chuyện với bà chủ, hỏi xem quần áo của người hút thuốc có bị ám mùi thuốc hay không.
“Đương nhiên là có.” Bà ta nói “Nếu con hút thuốc, hoặc là người xung quanh con hút thuốc, từng sợi vải trên người con đều bị ám mùi thuốc, giặt hoài cũng không mất mùi. Bản thân mình thì không ngửi thấy, nhưng người nhạy cảm ngửi sơ là biết liền. Ở chỗ cô mua đồ cũ cũng phải hỏi kỹ, cô không mua đồ của người hút thuốc.”
Nghe vậy, đầu óc tôi như muốn nổ tung: “Cô ơi, con không mặc mấy bộ này nữa, phiền cô đem cho người ta giúp… thôi trả lại con đi, để con quăng thùng rác cũng được.”
Tôi đi đến trung tâm thương mại, mua đồ mới từ trong ra ngoài. Tâm trạng không vui, đành phải đi mua sắm cho khuây khỏa. Tôi đi dạo hết mấy trung tâm mua sắm, tay xách đầy túi lớn túi nhỏ. Lúc tôi về lại khách sạn đã đến giờ ăn trưa. Tôi đi thẳng về phòng mình, ma xui quỷ khiến lại đi tắm một lần nữa, tôi ngồi trong bồn tắm, quan sát ngón tay của mình. Đúng vậy… hơi vàng vàng, vì tẩm nicotin. Trong khoảng thời gian buồn bã nhất, một ngày tôi hút hết một gói, nhịn ăn nhịn mặc chứ không nhịn hút. Nếu không vì mỗi tháng phải gởi 2,000 tệ cho luật sư Trần Đông Thôn, làm cuộc sống tôi eo hẹp, thì có lẽ tôi sẽ hút nhiều hơn rồi. Hu hu hu, trước đây đâu có nghĩ chuyện này nghiêm trọng, dù sao cũng không ai quan tâm tôi. Nhưng mà, bây giờ không giống lúc trước.
Suy nghĩ tới đó, cơn ghiền thuốc lá lại tái phát. Tay tôi bắt đầu run lên. Nhức đầu, mỏi mệt, tinh thần bạc rạc, miệng đắng môi khô, đứng ngồi không yên. Nhớ ra buổi chiều còn phải dịch bản vẽ, tôi cần thuốc lá để giúp tôi tập trung. Nghĩ tới đây, tôi sờ túi mình, may quá, cảm ơn trời đất, vẫn còn một gói. Trong đó chỉ còn hai điếu. tôi xách túi ra cửa sau. Trước kia tôi hay đứng hút thuốc ở bồn hoa cạnh cửa. Bồn hoa ngay trước cửa chính, người ra vào tấp nập, không tiện lắm. Cửa sau có hai thùng rác rất to, cao hơn đầu người. Không ai muốn đứng đó lâu để hít mùi rác. Đó mới là chỗ lý tưởng để hút thuốc.
Ngoài cửa sau có một bãi đất trống, thật ra là một bãi đậu xe không sử dụng nữa. Tôi đi men theo tường của khách sạn, quẹo trái, nghe tiếng cười của một cậu bé vọng lại: “Chú ơi, ném qua đây đi! Bên này! Bên này!”
“Con chạy lại gần một chút, nhìn trái banh đi, đừng nhìn tay chú.” Giọng nam khá thu hút, vừa ấm áp vừa rõ ràng.
Cậu bé vui vẻ hét chói tai: “Ha! Con bắt được rồi! Con bắt được rồi! Chú ơi, chơi tiếp, chơi tiếp!”
Giọng nam kia lên tiếng: “Lần này chú ném xa đó nha. Con phải chạy nhanh lên.”
“Ném đi! Ném đi!”
Là Lịch Xuyên. Anh nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất, đang chơi banh với một cậu bé khoảng ba tuổi. Mẹ cậu bé đứng bên cạnh, nhìn họ mỉm cười.
“A Cát ngoan, mình về nhà ăn cơm đi, không chơi nữa. Chú chơi với con một tiếng rồi.”
“Không về, không về, con muốn chơi tiếp! Con không ăn cơm đâu!”
“Không ăn cơm không được, không ăn cơm sao con lớn lên được! Như vậy đi, mình về nhà ăn cơm, ăn xong mẹ dẫn con đi công viên chơi được không?”
“Không… không… không…”
“Tống Tiểu Cát! Đi về nhà mau! Mẹ nói mấy lần rồi!” Người mẹ đổi giọng, vẻ mặt cũng thay đổi.
Cuối cùng, cậu bé đành thất tha thất thểu nắm tay mẹ đi về.
Lịch Xuyên nhặt gậy trên mặt đất,một tay chống đất, từ từ đứng lên. Thấy tôi, anh nói “Hi”.
Tôi không trả lời anh, đi thẳng tới cạnh thùng rác, lặng lẽ đứng chờ anh bỏ đi. Dù tôi không khống chế được cơn nghiện thuốc lá của mình, nhưng cũng không mất đạo đức đến mức đứng hút thuốc trước mặt bệnh nhân viêm phổi.
Anh lại cố tình không đi, còn đi qua chỗ tôi đứng.
“Giận à?” Anh nói.
Không thèm trả lời.
“Càng tức giận càng phải đứng ở chỗ không khí trong lành. Ở đây toàn là thùng rác, không khí rất ô nhiễm.”
Không thèm trả lời.
“Haiz, muốn ăn kẹo không? Tôi có kẹo ăn ngon lắm nè. Ăn không?”
Không thèm trả lời.
Anh móc một hộp đen đen từ túi ra. Tôi nhìn, lại là kẹo cai thuốc hiệu “Cát Tường Thông Bảo”.
“Tôi ăn thử rồi, mùi bạc hà, ngon lắm… không thích ăn kẹo?”
Tôi liền cầm hộp Cát Tường Thông Bảo ném vào thùng rác.
Anh móc ra một hộp khác, lấy một miếng dán giống băng keo cá nhân trong hộp ra: “Đây là băng dán cai thuốc, nhãn hiệu nghe rất hay, “Thời Gian Tươi Đẹp”, chắc em sẽ thích. Dán thử cái này đi? Được không?”
Giựt lấy, tôi lại ném vào thùng rác.
Tôi hung dữ nói: “Anh còn gì nữa? Lấy ra hết đi, tôi ném hết một lần cho xong.”
Cạnh thùng rác là mấy bậc xi măng, leo lên mấy bậc là đứng ngang tầm với thùng rác. Không ngờ thùng rác đó lại lớn bằng một căn phòng, cần phải có xe tải chuyên dụng mới chở được. Thường thì người tới đổ rác nếu thấy cao quá sẽ leo lên bậc xi măng để đổ.
Lịch Xuyên nhặt một nhánh cây dài trên mặt đất, kéo tôi leo mấy bậc thang: “Qua đây, Tiểu Thu, chúng ta thử xem trong thùng rác có gì?”
Chiêu gì đây? Chúng tôi cúi đầu cùng nhìn.
Trong thùng rác sẽ có những gì?
Rác. Đúng không?
Vỏ trứng gà, đồ ăn thừa, trà thừa, túi ni lông, than tổ ong, xương cá, xương heo, xác mèo, lông gà, lông vịt, rau thúi, chai lọ, đồ chơi cũ, đồ dùng hư, CD bể, mảnh vỡ thủy tinh, mấy thanh gỗ còn đầy đinh, hoa nhựa, cơm thiu, vỏ khoai tây, vỏ dưa chuột, dưa hấu thối, quýt thối, dây điện, bao tay thợ điện, giòi, ruồi…
Thùng rác chỉ đầy khoảng một nửa. Lịch Xuyên cầm nhánh cây moi moi bên trong.
Tôi không biết anh muốn tìm gì, tóm lại, tôi không nói gì.
Moi cả buổi, anh lấy nhánh cây móc ra một lá rau thúi nát bét rất lớn lên, quơ qua quơ lại trước mặt tôi.
“Gì vậy?”
“Nếu em tiếp tục hút thuốc, phổi của em sẽ thành ra như vầy nè. Sợ không?”
“Sợ gì? Nhìn cũng đẹp lắm mà.” Tôi nói “Có gì đâu?”
Người nào đó giận sôi gan.
Một lúc sau, anh nhìn mặt tôi chằm chằm, nói từng chữ một: “Tiểu Thu, xem ra em muốn ép tôi tới đường cùng. Hoặc là, em cai thuốc. Hoặc là, tôi nhảy xuống dưới đó.”
Ánh mắt mang lực sát thương lớn!
Tôi chớp chớp mắt: “Anh nhảy đi, cứ việc nhảy. May mà cái thùng này không đậy nắp.”
Lịch Xuyên sợ dơ, mà còn là vô cùng sợ. Một ngày anh phải tắm mấy lần, không thích chạm vào đồ dơ. Thùng rác dơ như vậy, tôi không tin anh sẽ nhảy xuống.
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên nghe một tiếng “bịch”.
Người này nhảy xuống thật!
“Trời ơi! Lịch Xuyên!”
Lịch Xuyên đang đeo chân giả, chắc chắn anh không thể nào “nhảy” như người bình thường. Tôi nhìn anh, sợ tới mức không nói nên lời. Anh lại làm như không có việc gì, ngồi trên đống rác, nhặt thứ gì đó lên đưa cho tôi nhìn.
“Chụp nha!”
Tôi vội vàng chụp lấy nó, nhìn kỹ là hộp kẹo cai thuốc tôi vừa mới ném xuống.
“Một lần hai viên. Ăn ngay lập tức!”
Hộp còn mới tinh, hai viên thuốc gói trong bịch nhựa. Tôi xé bịch nhựa ra, ăn kẹo ngay lập tức.
“Anh có bị thương không? Để em kéo anh lên!”
“Không lên!”
“… Em ăn kẹo rồi mà.”
“Em xin thề! Em sẽ cai thuốc!”
“Em… thề mà.”
“Nói miệng không tin được! Em hứa với anh rồi mà đâu có giữ lời!”
“Em đâu có hứa gì đâu!”
“Tối hôm qua em hứa!”
“Nằm mơ mà. Nói mớ không tính!”
“Xin hỏi, người nào đó giơ chân lên trước mặt tôi, nói: “Lịch Xuyên, cởi vớ đi!”, có phải là nói mớ không?”
Té xỉu… không có gì để nói… nóng bỏng vậy à?... Cực kỳ bực bội.
“Em đầu hàng, em cai thuốc. Em thề. Em thề có trời đất, tôi, Tạ Tiểu Thu, sẽ cai thuốc cả đời, nếu không cai được, sẽ bị trời đánh chết!”
“Ném khăn quàng cổ xuống!”
Lấy khăn quàng cổ làm gì? Tôi cởi khăn quàng cổ làm bằng lụa ra, ném xuống. Anh lấy khăn quấn quanh cổ tay.
Khăn quàng cổ màu lam nhạt, tôi thấy có gì đó ươn ướt thấm ra. Tim tôi bắt đầu đập thình thịch: “Lịch Xuyên… tay anh… đang chảy máu đúng không?”
“Không có. Em đi đi.”
“Em kéo anh lên.”
“Em kéo không nổi đâu, kêu René tới giúp tôi.”
Tôi len lén chạy về khách sạn, giả vờ trấn định, không dám kinh động đến người khác. Tôi gõ cửa phòng René, thấy Tế Xuyên cũng đang ở đó, hai người đang nói chuyện bằng tiếng Pháp.
“Annie?”
“Anh Dubois, tôi cần anh giúp một việc.”
“Không thành vấn đề.”
“Anh đi theo tôi.”
Tôi kéo anh ta lẳng lặng đi tới cửa sau, leo lên bậc xi măng, Lịch Xuyên đang bình tĩnh ngồi đợi ở chỗ cũ.
“Chúa ơi!” René kêu lên: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Anh Lịch Xuyên không cẩn thận té xuống thùng rác. Anh mau đỡ anh ấy lên đi.”
René không nói tiếng nào liền nhảy xuống, đứng trong thùng rác, ôm Lịch Xuyên lên, đẩy Lịch Xuyên lên trên. Bản thân anh ta đứng trong thùng rác, hết nhìn qua nhìn lại, sau đó đắc ý nhặt lấy một chiếc hộp giấy lên: “A, hai người nhìn nè, miếng giấy các tông này được lắm đó, mình có thể dùng nó để làm núi giả.”
Vóc dáng René cao to, động tác nhanh nhẹn, nhanh chóng leo ra khỏi thùng rác: “Alex, cậu có sao không?... Haiz, bộ đồ này dơ quá, dính đầy trứng gà, đừng mặc nữa. Lát nữa vào cửa người ta sẽ cười cậu. Nè, mặc áo khoác của mình đi.” Anh ta lập tức cởi áo vest của Lịch Xuyên ra, ném vào thùng rác. Lại cởi áo vest của anh ta đưa cho Lịch Xuyên. Sau đó, anh ta thấy cổ tay của Lịch Xuyên, sắc mặt thay đổi: “Tay cậu bị sao vậy?”
“Không sao, vết thương nhẹ thôi.” Lịch Xuyên nhìn tôi, nói như ra lệnh: “Tiểu Thu, em về phòng trước đi.”
Nhưng mà, chiếc khăn lụa trên tay anh càng ngày càng ướt, một giọt máu thấm ra, rơi xuống mặt đất. Tôi trừng to mắt nhìn anh, sau lưng toát ra đầy mồ hôi lạnh.
Lịch Xuyên nói một câu tiếng Pháp với René. Tôi đoán anh đang nói tôi bị bệnh sợ máu. Vì từ hémophobie trong tiếng Pháp không khác hemophobia[1] trong tiếng Anh là bao nhiêu.
[1] Chứng sợ máu.
René kéo tay tôi: “Annie, em phải rời khỏi đây ngay lập tức.”
Tôi không nhúc nhích, tôi nói: “René, đừng lo cho tôi. Anh đưa Lịch Xuyên đi bệnh viện trước đi.”
“Cũng được. Tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng cũng cần phải băng bó. Vậy bọn tôi đi trước.” Anh ta bước qua, dẫn theo Lịch Xuyên bỏ đi.
Tim tôi vẫn đập thình thịch, tôi ngồi xuống, hít sâu. Ngồi một phút, tôi cảm thấy khá hơn nhiều, liền đứng dậy, leo xuống bậc đá. Lại đụng phải René.
“René? Không phải anh đi với Lịch Xuyên rồi sao?”
“Alex tự đi bệnh viện rồi, cậu ấy không cần mình đi cùng.”
“Nhưng mà… lỡ may…”
“Annie. Alex không phải con nít. Alex lo cho cậu, kêu mình trở lại xem cậu có sao không.”
“Tôi không sao. Lúc nãy hơi choáng váng, bây giờ đỡ nhiều rồi.”
René đưa một ống đựng giấy màu lam cho tôi: “Alex nhờ mình đưa cho cậu. Alex dặn cậu phải dịch cho nhanh.”
Tôi và René cùng đi tới cửa khách sạn, giữa chừng đột nhiên tôi dừng lại, hỏi: “René, tại sao Lịch Xuyên bị thiếu máu?”
“Trước nay cậu ấy luôn bị thiếu máu mà.”
“Nghiêm trọng lắm à? Bẩm sinh hả?”
“Alex nhờ tôi nói cho em biết, nếu em tìm hiểu vấn đề này, là xâm phạm nghiêm trọng đến bí mật đời tư của cậu ấy.”
“Vậy còn tai nạn xe cộ lần đó thì sao?”
“Tai nạn xe cộ? Tai nạn xe cộ gì?” Anh ta trợn cặp mắt màu xanh lam lên nhìn tôi.
“Chân của anh ấy…”
“À… tai nạn đó hả. Ừm, em thấy rồi đó, rất nghiêm trọng. Suýt chết mà.”
“Chuyện đó xảy ra năm nào?”
“Năm cậu ấy 17 tuổi.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó cái gì?”
“Anh ấy nói anh ấy học kinh tế trước rồi mới học kiến trúc, học hai bằng tổng cộng hết tám năm trời, nhưng anh tốt nghiệp đại học năm 21 tuổi mà.”
“Alex học đại học năm 15 tuổi, học kinh tế hai năm, xảy ra chuyện nên chuyển sang học kiến trúc. Thiếu niên thiên tài mà.”
“Như vậy… sáu năm trước, bỗng nhiên anh ấy bị điều khỏi Bắc Kinh, là có chuyện gì? Chuyện gia đình? Khủng hoảng kinh tế?”
Anh ta suy nghĩ một lúc, nhắc lại câu đã nói lúc nãy: “Alex nhờ tôi nói cho em biết, nếu em tìm hiểu vấn đề này, là xâm phạm nghiêm trọng đến bí mật đời tư của cậu ấy.”
“Như vậy, bây giờ Lịch Xuyên đến bệnh viện nào?”
“Không biết.”
Nói xong câu này, tôi biết không thể moi thêm chút tin tức nào từ miệng René nữa. Huống chi chúng tôi tới cửa khách sạn rồi, René nói anh ta phải đi làm mô hình, tôi đi thẳng về phòng, gọi điện thoại cho Lịch Xuyên.
Không có ai bắt máy. Hẳn là bị chặn sóng điện thoại. Tôi thấp thỏm đến quầy phục vụ xin địa chỉ bệnh viện gần nhất, sau đó bắt taxi đi tìm Lịch Xuyên.
Đến cổng Bệnh viện Nhân dân Số 3, tôi lại gọi cho Lịch Xuyên, chuông vừa reo thì anh bắt máy.
“Lịch Xuyên!”
“Ừ.”
“Anh đang ở bệnh viện nào? Bệnh viện số 3 phải không?”
“…Ừ. Anh khám xong rồi.”
“Nhanh vậy sao? Không thể nào!” Bệnh viện này rất lớn, bệnh nhân rất đông, đáng lẽ phải xếp hàng đợi rất lâu.
“À… tôi nói tôi là người nước ngoài, đưa hộ chiếu cho họ xem, rồi nói tôi có việc gấp, không chờ được. Nên bọn họ ưu tiên khám trước cho tôi.” Lịch Xuyên từ tốn nói.
Thông minh lắm.
“Anh đang ở đâu, em tới chỗ anh.”
“Em đang ở đâu?”
“Cổng Bệnh viện số 3.”
“Ừ, thấy em rồi.”
Tôi nhìn sang trái, thấy Lịch Xuyên đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng chờ phía xa xa. Anh vẫy tay chào tôi.
Tôi đi tới cạnh anh, thấy anh mặc áo vest mang giày da ngồi đó, trên cổ tay quấn băng trắng toát. Hiển nhiên anh đã tắm rửa sạch sẽ trước khi đến bệnh viện.
“Bác sĩ nói có nghiêm trọng lắm không?”
“Không sao. Miệng vết thương rất nhỏ.”
“Cầm máu rồi?”
Anh chần chờ một chút: “Ừ.”
“Vậy anh còn ngồi đây làm gì,” tôi quan sát sắc mặt của anh. Mặt anh tái nhợt: “Không khỏe à?”
“Khoa ngoại ở tầng 3, không có thang máy, leo lên leo xuống nên hơi chóng mặt.”
Tôi ngồi xuống, hỏi: “Anh muốn uống nước không?”
“Không.”
“Lần sau đừng nhảy nữa, nha?” Tôi nhìn anh, lòng đau như cắt.
“Em còn hút thuốc nữa không?”
“Không hút nữa. Đánh chết em cũng không hút. Em nói thật 100%, được chưa?”
Anh mỉm cười nhợt nhạt, sắc mặt càng ngày càng trắng, thậm chí hơi ngả xanh.
“Anh có bị thương ở chỗ nào nữa không?”
“Không có.”
“Lịch Xuyên, sắc mặt anh không tốt lắm, mình đi khám lại đi, nha?” Tôi nhìn dáng vẻ của anh, ngày càng lo âu thấp thỏm, vô ý cầm tay anh.
“Anh không sao.”
“Dù gì cũng vào bệnh viện rồi, khám một lần cũng là khám, khám hai lần cũng là khám.” Tôi tiếp tục khuyên anh, nhưng anh ra vẻ muốn lấy tờ báo, liền rút tay ra khỏi tay tôi.
“Không khám, anh không sao. Nghỉ một lúc là khỏe thôi.”
Đúng lúc đó, điện thoại anh reo. Hẳn là Tế Xuyên gọi tới. Lúc đầu thì anh nói mấy câu tiếng Trung, ngay sau đó thì hai người cãi nhau bằng tiếng Pháp. Phải thừa nhận rằng, cho dù là chửi thề bằng tiếng Pháp cũng nghe rất hay. Nhưng họ cãi nhau về chuyện gì, tôi hoàn toàn không hiểu. Sau đó, tôi thấy Lịch Xuyên bất thình lình tắt máy, sức cùng lực kiệt ngả ra sô pha. Không quá 5 phút, Tế Xuyên bước nhanh về phía tôi. Hai người vừa thấy nhau là tiếp tục cãi vã. Vẫn là tiếng Pháp. Cãi nhau một lúc lâu, Lịch Xuyên mệt quá không để ý đến Tế Xuyên nữa, nhưng Tế Xuyên vẫn nói tiếp:
“Stupide[2]!”
“Abruti!” cãi lại.
“Débile!” lại mắng.
“Idiot” cãi lại.
“Imbecile!” lại mắng.
[2] Tất cả các cụm từ tiếng Pháp này đều có nghĩa là “ngu ngốc”.
Hay quá, đây đúng là cơ hội tốt để học tiếng Pháp, tất cả các câu chửi đều được quăng ra.
Một lát sau, Tế Xuyên đi tới nói với tôi: “Annie, em về trước đi, được không? Tôi có vài lời muốn nói với Lịch Xuyên.”
Tôi gật đầu, đi ra cổng bắt taxi.
Sau đó, tôi không thấy bóng dáng của Lịch Xuyên suốt ba ngày ba đêm liền.
/49
|