Type: Mộc Du
Sau khi quay lại Bắc Kinh, tôi chỉ nhận được một cuộc điện thoại của Lịch Xuyên, kéo dài vài phút, hỏi tôi tới nơi an toàn chưa. Kể từ lần đó, tôi không nhận được một cuộc gọi nào của Lịch Xuyên nữa. Tôi cũng không gọi điện thoại tìm anh.
Tôi vẫn nhớ nhung anh, nhưng lại cảm thấy vô vọng. Thôi thì, muôn sự tùy duyên.
Kể từ khi về từ Thụy Sĩ, tôi bỗng nhiên nghĩ thông tất cả. Cuộc sống của Lịch Xuyên quan trọng, cuộc sống của tôi cũng quan trọng không kém. Nói tóm lại, tôi phải sống một cuộc sống thật phong phú, không làm cái xác không hồn nữa.
Tôi lại bắt đầu phân chia thời khóa biểu, lại tham gia hoạt động một tuần một lần của Hội người ăn chay , học nấu đồ chay với Nam Cung Lục Như. Hằng ngày tôi lên mạng sưu tầm các công thức, đi mua nguyên liệu về nhà làm thử, nếu thấy ngon liền thể hiện tài nghệ, giới thiệu với mọi người. Ưu điểm lớn nhất khi tham gia hội này chính là gặp gỡ người khác, những người này vì có cùng sở thích mà tụ họp với nhau, không hề hứng thú với sinh hoạt cá nhân của bạn, cũng không liên lạc với bạn sau giờ hoạt động. Nói cách khác, những người này giống như bạn trên mạng vậy, chỉ khi nào gặp nhau thì mới tồn tại, còn những thời điểm khác chỉ là con số không.
Thấm thoát một tháng trôi qua, Ngải Tùng lẳng lặng đi vào cuộc sống của tôi. Lúc ý thức được điều này, thì đã muộn. Ví dụ như ở lớp học nhảy Latin một tuần 3 buổi, mỗi buổi một tiếng, Ngải Tùng đã trở thành bạn nhảy của tôi. Dưới sự dẫn
dắt của thầy Đinh, chúng tôi phối hợp rất ăn ý, tiến bộ thần tốc, trở thành cặp nhảy mẫu trong lớp.
Tiết tấu của những vũ điệu Latin thay đổi nhanh, cương nhu phối hợp, dùng những động tác kéo qua kéo lại để tăng kích thích. Lúc nhảy tôi sẽ quên hết tất cả, để âm nhạc kích thích đầu óc từ trống rỗng chuyển thành hưng phấn. Sau đó, tôi bắt đầu tưởng tượng bạn nhảy của mình là Lịch Xuyên, mặt liền xuất hiện ý khiêu khích. Tôi cười vô cùng quyến rũ, cũng nhảy vô cùng say mê. Nhảy xong rồi thì lại quên sạch sẽ.
Ngải Tùng là chàng trai dễ thương, nhưng anh ta không hợp với tôi. Anh ta không giống Lịch Xuyên, trong đầu không có hai chữ lãng mạn . Ví dụ như, lúc chạng vạng một hôm nào đó, tôi gặp Ngải Tùng ở cửa sân vận động, mới nói một câu mặt trời lặn đẹp quá , anh ta lại chỉnh tôi: “Ừ... theo góc độ Vật lý mà nói, thật ra không có từ mặt trời mọc mặt trời lặn... đây chỉ là ảo giác của việc trái đất tự quay gây ra cho chúng ta mà thôi.”
Nghe xong câu này, tôi đứng hình, tâm trạng vui vẻ trong ngày cũng biến mất. Sau đó, anh ta đưa cho tôi một hai ống giấy dài dài: “Đây là kính viễn vọng tôi làm, có thể nhìn được mặt trăng, tặng cô một cái.”
“A... cám ơn!”
Tôi cầm lấy ống giấy nặng trịch, nhìn qua nhìn lại: “Anh biết làm à? Mua thấu kính ở đâu?”
“Tự mài.”
“Tự... mài? Kính ở đâu ra?”
“Tròng kính bỏ đi, đáy bình thủy tinh, bóng đèn. Dùng giấy nhám mài, sau đó dùng kem đánh răng đánh bóng.”
Đủ kiên nhẫn. Tuy nhiên, ngốc cách mấy cũng biết làm cái này tốn bao nhiêu thời gian. Lúc đó, tôi hơi lo lắng: “Cái này... anh tặng tôi cái này, không có ý gì khác chứ?”
“Không. Tuần này tôi giẫm lên chân cô rất nhiều lần, xem như một tí bồi thường, cũng coi như nhân cơ hội làm công tác phổ cập khoa học.” Anh ta cuối đầu nhìn xuống sàn.
Tôi nở nụ cười: “Thịnh tình khó từ, chi bằng xấu hổ mà nhận vậy.”
“Đừng khách sáo.”
Ba tuần tiếp theo, để tăng thêm thu nhập, tôi nhận dịch gấp một quyển sách mỏng. Vì vậy tôi không tới lớp nhảy Latin. Tới công ty, Emma liền tấn công tôi: “Ôi, em trai nhà chị nhờ chị hỏi em, tại sao không đến sân vận động?”
“Mới nhận một vụ, ngày nào cũng làm việc ở nhà.”
“Anh tiến sĩ nhà chị chưa tích cực với ai như vậy đâu nha, một tuần ba lần lái xe vượt qua hơn nữa thành phố để gặp em đó.”
“Ừ... ừ...”
“Minh Minh nói, nó có gọi điện thoại cho em, em lại không nghe, nhà em lại không có máy nhắn tin. Tính giới thiệu cho em vài anh chàng, hỏi em có muốn đi gặp thử không?”
“À… chuyện này… ừ, tạm thời không cần. Gần đây hơi bận, để lần sau đi.”
Làm đồng nghiệp đúng là không dễ tí nào, người ta nhiệt tình quá thì mình không thể không ủng hộ, cũng không thể làm trái ý người ta được. Hơn nữa, tôi cũng đâu có lớn tuổi lắm đâu, 24 tuổi chưa tính là lỡ thì mà? Emma cũng chưa kết hôn, sao có ép tôi giữ vậy?”
Đúng lúc này Emma lại ôm mặt tôi kéo lại, lông mi gần như chạm vào trán tôi: “Tiểu Thu, nghe chị khuyên câu này, nhân lúc còn trẻ tranh thủ mà chọn, cơ hội đã qua không tìm lại được đâu. Bài học của chị rành rành trước mắt em nè!”
“Cũng đâu cần gấp gáp dữ vậy? Chị Emma!”
“Em không chịu đến nhà chị, mẹ chị bảo hai đứa không nghiêm túc. Lại giới thiệu cho em trai chị và cô nữa, em phải tăng tốc lên chứ! Chị biết trước kia em quen đại gia. Đại gia có gì tốt đâu? Nhân phẩm kém, đạo đức kém, nếu không đâu kiếm được nhiều tiền, đúng không? Anh ta có thể cho em tiền, cũng có thể cho người khác. Một đám vợ bé và tình nhân, theo anh ta chỉ chút khổ vào thân. Người trí thức như em trai chị, trong sạch thanh bạch, tiền đồ rộng lớn, mặc dù không giàu có, nhưng cũng không thiếu thốn. Huống chi người ta chỉ có một mình em, yêu thương kính trọng, đầu bạc răng long, tốt quá còn gì. Thế nào, party thứ sáu này, bảo nó đến đi! Nếu em không kêu, chị cũng kêu nó tới với tư cách người nhà. Minh Minh nói, nó sẽ mang hai người bạn tới, đều là người có điều kiện tốt, bình thường hay kén cá chọn canh. Không phải là em xem mắt người ta, mà là người ta xem mắt em đó. Xì, không biết Minh Minh có nhầm không. Tạ Tiểu Thu nhà mình, cũng đâu phải người bình thường.”
Yêu thương tôn trọng, có thể nói vậy sao? Tôi thừa nhận, tôi bị Emma nói đến mức chóng mặt.
Trở lại văn phòng, tôi vội vàng gọi điện thoại cho Ngải Tùng: “SOS! Thứ sáu này công ty tôi có tổ chức party, ăn uống xong rồi sẽ có vũ hội, anh mau đến cứu tôi!”
Không ngờ anh ta lại chần chừ: “Không được rồi, thứ sáu này sinh viên của tôi bảo vệ luận án.”
“6 giờ tối mà!”
“Bảo vệ xong sẽ là tiệc cảm ơn giảng viên, cô nói thử xem, tôi không đi có được không?”
Tôi rống lên: “Ngải Tùng, lần trước anh muốn tôi đi dự tiệc, tôi có nói lời nào không? Tôi diễn không tốt à? Đến phiên tôi anh lại như vậy hả?”
Anh ta suy nghĩ một lúc, nói: “Được rồi. Cô có yêu cầu gì không?”
“Anh tới là được! Ngồi ăn với tôi trước, sau đó nhảy với tôi, thân mật một chút!”
“…Thân mật như thế nào? Kiss trước mặt mọi người?”
“Kiss cái đầu anh. Tới lúc đó nghe lệnh của tôi.”
Tối thứ 6 tôi lái xe đi đón Ngải Tùng. Ngải Tùng nói, anh ta không thể không tham gia tiệc cảm ơn, nhưng có thể ra sớm. Lúc tôi tới đón, bữa tiệc đã bắt đầu, Ngải Tùng có uống ít rượu, mặt hơi đỏ. Tuy nhiên, có thể nhận thấy anh ta đang cố gắng diễn với tôi. Anh ta ăn mặc rất lịch sự, vest đen, phối hợp với cà vạt có hoa văn cổ điển, nhìn tao nhã thong dong, ra vẻ bừng bừng. Tôi mặc áo sơ mi thêu hoa, váy caro ngắn, thật ra không hợp với không khí tiệc tối lắm. Nhưng tôi đang hoài niệm thời con gái của mình, rất nhớ váy caro.
Tiệc tối tổ chức trong nhà ăn. Món tây, mời đầu bếp từ khách sạn lớn đến nướng thịt bò. Công ty đặt riêng đổ trai ở Linh Bảo tự cho tôi. Tôi và Ngải Tùng đồng thời xuất hiện ở cửa, mọi người đều dùng ánh mắt khác thường quan sát chúng tôi. Chỉ có Emma ra dấu chữ “V” từ xa với tôi. Chúng tôi bưng dĩa đi lấy đồ ăn, đi theo đám đông, Ngải Tùng như cá gặp nước, ung dung tự tại. Không ít người tới chào hỏi anh ta, anh ta tự nhiên giới thiệu chính mình, nói là bạn tôi. Nói xong chữ bạn, anh ta lại cười bí hiểm, khiến tất cả mọi người đều hiểu, chữ bạn kia có ý gì.
Có Ngải Tùng đối phó tất cả, tôi chỉ tập trung lo ăn, uống rượu, nói chuyện phiếm với mọi người. Chúng tôi tới trễ, chỉ một lúc đã xong bữa tối, thời gian còn lại là vũ hội.
Ngải Tùng và tôi nhảy điệu đầu tiên, là điệu slow. Anh ta nhảy khá tốt, thành thạo các bước nhảy khác nhau. Sau đó, các đồng nghiệp nam khác cứ liên tục mời tôi nhảy, bạn thứ ba, thứ tư trôi qua rất nhanh. Nghỉ giữa giờ xong, âm nhạc lại vang lên một lần nữa, không ngờ là điệu cha cha cha.
Ngải Tùng nói: “Bản này nhất định tôi phải nhảy với cô, cho cô xem thành tích mới của tôi trong mấy tuần vừa rồi.”
“Vậy đừng trách tôi giẫm lên chân anh, vì tôi sẽ không nhường anh.”
Chúng tôi bắt đầu nhảy ở giữa sàn nhảy. Động tác của Ngải Tùng rất chính xác, thậm chí khá thành thạo. Trong những trường hợp nửa công nửa tư này tôi luôn giấu mình. Không giống Emma, tôi chưa bao giờ chủ động chào hỏi lãnh đạo công ty, cũng không nịnh nọt. Không phải vì tôi biết CGP là công ty của Lịch Xuyên, nên xem nhẹ. Mà tôi luôn cho rằng tôi và Lịch Xuyên làm hai nghề hoàn toàn khác nhau. Là phiên dịch, tôi tuân thủ các chuẩn mực đạo đức nghề nghiệp của riêng mình, chú ý duy trì hình tượng làm việc chuyên nghiệp. Qua 2 phút, tiết tấu càng ngày càng nhanh, Ngải Tùng bỗng nhiên vô cùng hào hứng, vừa chặn vừa đuổi tôi, miệng lại còn không ngừng nói “Come on.”
Lúc ở trên xe tôi ngửi được mùi rượu, hỏi Ngải Tùng, anh ta nói mình chỉ uống một chút, bây giờ lại lên cơn rồi. Chúng tôi vừa nghiêng người, anh ta nói bên tai tôi: “Tiểu Thu, cô có muốn nhảy quạt với tôi không?” Tôi không thèm nhìn anh ta, tiếp tục nhảy, mọi người đứng nhìn đều vỗ tay nhiệt liệt.
Trời đất ơi, đây là bài gì vậy, sao dài dữ vậy!
Ngải Tùng đuổi theo bước tôi, xuất ra tất cả các chiêu, ánh mắt lộ ra vẻ cầu xin và khiêu khích.
Tôi nhớ tới mỗi ngày chạy bộ ở công viên, thấy mấy ông bà già lắc la lắc lư múa quạt. Trong mắt anh ta, tôi chỉ vậy thôi sao.
Bất cứ giá nào, cứ nhảy tiếp.
Tôi cũng xoay hông, xuất ra tất cả chiêu thức lúc thi đấu trong trường. Mọi người thấy tôi đã hưng phấn hơn, liền vỗ tay mạnh gấp đôi.
Cứ như vậy, trên sàn chỉ còn lại chúng tôi. Mọi người đều dừng lại, vây thành vòng tròn quanh chúng tôi, cùng nhau vỗ tay theo nhịp cổ vũ chúng tôi. Người bật nhạc cũng phối hợp theo, bài đó bật xong rồi, lại bật lại, không dừng một giây nào.
Tôi bước từng bước dồn dập, mọi thứ xung quanh đều chuyển động với tốc độ chóng mặt. Đèn nhảy nhiều màu, ánh sáng như những giọt mưa. Hốt nhiên, ánh mắt tôi lướt qua đám đông, dừng lại ở góc phòng.
Tôi không thể xác định, nhưng trong góc đó, có một người đang ngồi lặng lẽ.
Người đó lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt chăm chú mà buồn bã. Trên mặt nở nụ cười thản nhiên, đẹp đẽ mà thê lương.
Hô hấp của tôi nhất thời ngưng trệ.
Ngay trong nháy mắt, tôi bị Ngải Tùng va đập, người lảo đảo, gần như ngã sấp xuống.
Ngải Tùng vội vàng giữ tôi lại, hoảng hồn hỏi: “Cô có sao không?”
“Không… không sao.” Tôi chưa hoàn hồn, nhảy theo nhịp cho có lệ, lúc quay đầu lại nhìn, bóng người đã bị đám đông che mất.
Qua một nhịp nữa, tôi lại lướt qua những bão vai để nhìn về góc phòng, bóng người đã biến mất.
Tôi bỏ lại Ngải Tùng, đuổi theo.
Cửa thang máy đã đóng. Chỉ thấy con số đang nhấp nháy trên bảng.
16, 15, 14...
Tới tầng trệt thang máy sẽ lên lại. Nếu bên trong có người, thì tháng máy sẽ dừng lại nhiều lần. Tôi không đủ kiên nhẫn, liền chạy ra phía cầu thang thoát hiểm, nhảy một lần hai, ba bậc, chạy như bay xuống dưới.
Kể từ khi tới CGP, chuông báo cháy chưa reo bao giờ. Cho nên tôi chưa từng lên xuống cầu thang lát đá cẩm thạch sáng này lần nào.
Hiển nhiên là có người quét dọn hàng ngày, tay vịn bằng gỗ không có một hạt bụi. Ban đầu tôi chỉ chạy xuống thật nhanh, giống như đang chạy thi với thang máy vậy. Sau tôi liền nắm tay vịn, mắt thấy cách tầng tiếp theo chỉ còn vài bậc, liền nhảy xuống. Hành động này có thể chứng minh, trải qua nhiều năm tập luyện bền bỉ, động tác của tôi khá là nhanh nhẹn. Nhưng khi chạy tới tầng cuối cùng, tôi vẫn sơ sẩy. Muốn nhảy nhiều hơn một bậc, kết quả đứng không vững, rầm một tiếng, đau đụng vào tường làm tôi chóng mặt hoa mắt, sao bay đầy trời. Bất chấp tất cả, tôi kéo cánh cửa sắt nặng trịch ra, lao ra đại sảnh tìm kiếm bóng người kia.
Ngoài cửa chỉ có đèn đường soi rọi và những chiếc ô tô đang lao vút qua.
Tôi đứng trên bậc thang, gập người xuống, hai tay chống gối, thở hồng hộc.
Đột nhiên, một giọng nói phát ra từ phía sau tôi:
“Hi, Tiểu Thu.”
Giọng nói kia như một viên đạn xuyên qua tim tôi, cơ thể tôi chấn động dữ dội.
Đứng thẳng người dậy, xoay lại nhìn thấy Lịch Xuyên đang đứng trong bóng tối.
Sau khi quay lại Bắc Kinh, tôi chỉ nhận được một cuộc điện thoại của Lịch Xuyên, kéo dài vài phút, hỏi tôi tới nơi an toàn chưa. Kể từ lần đó, tôi không nhận được một cuộc gọi nào của Lịch Xuyên nữa. Tôi cũng không gọi điện thoại tìm anh.
Tôi vẫn nhớ nhung anh, nhưng lại cảm thấy vô vọng. Thôi thì, muôn sự tùy duyên.
Kể từ khi về từ Thụy Sĩ, tôi bỗng nhiên nghĩ thông tất cả. Cuộc sống của Lịch Xuyên quan trọng, cuộc sống của tôi cũng quan trọng không kém. Nói tóm lại, tôi phải sống một cuộc sống thật phong phú, không làm cái xác không hồn nữa.
Tôi lại bắt đầu phân chia thời khóa biểu, lại tham gia hoạt động một tuần một lần của Hội người ăn chay , học nấu đồ chay với Nam Cung Lục Như. Hằng ngày tôi lên mạng sưu tầm các công thức, đi mua nguyên liệu về nhà làm thử, nếu thấy ngon liền thể hiện tài nghệ, giới thiệu với mọi người. Ưu điểm lớn nhất khi tham gia hội này chính là gặp gỡ người khác, những người này vì có cùng sở thích mà tụ họp với nhau, không hề hứng thú với sinh hoạt cá nhân của bạn, cũng không liên lạc với bạn sau giờ hoạt động. Nói cách khác, những người này giống như bạn trên mạng vậy, chỉ khi nào gặp nhau thì mới tồn tại, còn những thời điểm khác chỉ là con số không.
Thấm thoát một tháng trôi qua, Ngải Tùng lẳng lặng đi vào cuộc sống của tôi. Lúc ý thức được điều này, thì đã muộn. Ví dụ như ở lớp học nhảy Latin một tuần 3 buổi, mỗi buổi một tiếng, Ngải Tùng đã trở thành bạn nhảy của tôi. Dưới sự dẫn
dắt của thầy Đinh, chúng tôi phối hợp rất ăn ý, tiến bộ thần tốc, trở thành cặp nhảy mẫu trong lớp.
Tiết tấu của những vũ điệu Latin thay đổi nhanh, cương nhu phối hợp, dùng những động tác kéo qua kéo lại để tăng kích thích. Lúc nhảy tôi sẽ quên hết tất cả, để âm nhạc kích thích đầu óc từ trống rỗng chuyển thành hưng phấn. Sau đó, tôi bắt đầu tưởng tượng bạn nhảy của mình là Lịch Xuyên, mặt liền xuất hiện ý khiêu khích. Tôi cười vô cùng quyến rũ, cũng nhảy vô cùng say mê. Nhảy xong rồi thì lại quên sạch sẽ.
Ngải Tùng là chàng trai dễ thương, nhưng anh ta không hợp với tôi. Anh ta không giống Lịch Xuyên, trong đầu không có hai chữ lãng mạn . Ví dụ như, lúc chạng vạng một hôm nào đó, tôi gặp Ngải Tùng ở cửa sân vận động, mới nói một câu mặt trời lặn đẹp quá , anh ta lại chỉnh tôi: “Ừ... theo góc độ Vật lý mà nói, thật ra không có từ mặt trời mọc mặt trời lặn... đây chỉ là ảo giác của việc trái đất tự quay gây ra cho chúng ta mà thôi.”
Nghe xong câu này, tôi đứng hình, tâm trạng vui vẻ trong ngày cũng biến mất. Sau đó, anh ta đưa cho tôi một hai ống giấy dài dài: “Đây là kính viễn vọng tôi làm, có thể nhìn được mặt trăng, tặng cô một cái.”
“A... cám ơn!”
Tôi cầm lấy ống giấy nặng trịch, nhìn qua nhìn lại: “Anh biết làm à? Mua thấu kính ở đâu?”
“Tự mài.”
“Tự... mài? Kính ở đâu ra?”
“Tròng kính bỏ đi, đáy bình thủy tinh, bóng đèn. Dùng giấy nhám mài, sau đó dùng kem đánh răng đánh bóng.”
Đủ kiên nhẫn. Tuy nhiên, ngốc cách mấy cũng biết làm cái này tốn bao nhiêu thời gian. Lúc đó, tôi hơi lo lắng: “Cái này... anh tặng tôi cái này, không có ý gì khác chứ?”
“Không. Tuần này tôi giẫm lên chân cô rất nhiều lần, xem như một tí bồi thường, cũng coi như nhân cơ hội làm công tác phổ cập khoa học.” Anh ta cuối đầu nhìn xuống sàn.
Tôi nở nụ cười: “Thịnh tình khó từ, chi bằng xấu hổ mà nhận vậy.”
“Đừng khách sáo.”
Ba tuần tiếp theo, để tăng thêm thu nhập, tôi nhận dịch gấp một quyển sách mỏng. Vì vậy tôi không tới lớp nhảy Latin. Tới công ty, Emma liền tấn công tôi: “Ôi, em trai nhà chị nhờ chị hỏi em, tại sao không đến sân vận động?”
“Mới nhận một vụ, ngày nào cũng làm việc ở nhà.”
“Anh tiến sĩ nhà chị chưa tích cực với ai như vậy đâu nha, một tuần ba lần lái xe vượt qua hơn nữa thành phố để gặp em đó.”
“Ừ... ừ...”
“Minh Minh nói, nó có gọi điện thoại cho em, em lại không nghe, nhà em lại không có máy nhắn tin. Tính giới thiệu cho em vài anh chàng, hỏi em có muốn đi gặp thử không?”
“À… chuyện này… ừ, tạm thời không cần. Gần đây hơi bận, để lần sau đi.”
Làm đồng nghiệp đúng là không dễ tí nào, người ta nhiệt tình quá thì mình không thể không ủng hộ, cũng không thể làm trái ý người ta được. Hơn nữa, tôi cũng đâu có lớn tuổi lắm đâu, 24 tuổi chưa tính là lỡ thì mà? Emma cũng chưa kết hôn, sao có ép tôi giữ vậy?”
Đúng lúc này Emma lại ôm mặt tôi kéo lại, lông mi gần như chạm vào trán tôi: “Tiểu Thu, nghe chị khuyên câu này, nhân lúc còn trẻ tranh thủ mà chọn, cơ hội đã qua không tìm lại được đâu. Bài học của chị rành rành trước mắt em nè!”
“Cũng đâu cần gấp gáp dữ vậy? Chị Emma!”
“Em không chịu đến nhà chị, mẹ chị bảo hai đứa không nghiêm túc. Lại giới thiệu cho em trai chị và cô nữa, em phải tăng tốc lên chứ! Chị biết trước kia em quen đại gia. Đại gia có gì tốt đâu? Nhân phẩm kém, đạo đức kém, nếu không đâu kiếm được nhiều tiền, đúng không? Anh ta có thể cho em tiền, cũng có thể cho người khác. Một đám vợ bé và tình nhân, theo anh ta chỉ chút khổ vào thân. Người trí thức như em trai chị, trong sạch thanh bạch, tiền đồ rộng lớn, mặc dù không giàu có, nhưng cũng không thiếu thốn. Huống chi người ta chỉ có một mình em, yêu thương kính trọng, đầu bạc răng long, tốt quá còn gì. Thế nào, party thứ sáu này, bảo nó đến đi! Nếu em không kêu, chị cũng kêu nó tới với tư cách người nhà. Minh Minh nói, nó sẽ mang hai người bạn tới, đều là người có điều kiện tốt, bình thường hay kén cá chọn canh. Không phải là em xem mắt người ta, mà là người ta xem mắt em đó. Xì, không biết Minh Minh có nhầm không. Tạ Tiểu Thu nhà mình, cũng đâu phải người bình thường.”
Yêu thương tôn trọng, có thể nói vậy sao? Tôi thừa nhận, tôi bị Emma nói đến mức chóng mặt.
Trở lại văn phòng, tôi vội vàng gọi điện thoại cho Ngải Tùng: “SOS! Thứ sáu này công ty tôi có tổ chức party, ăn uống xong rồi sẽ có vũ hội, anh mau đến cứu tôi!”
Không ngờ anh ta lại chần chừ: “Không được rồi, thứ sáu này sinh viên của tôi bảo vệ luận án.”
“6 giờ tối mà!”
“Bảo vệ xong sẽ là tiệc cảm ơn giảng viên, cô nói thử xem, tôi không đi có được không?”
Tôi rống lên: “Ngải Tùng, lần trước anh muốn tôi đi dự tiệc, tôi có nói lời nào không? Tôi diễn không tốt à? Đến phiên tôi anh lại như vậy hả?”
Anh ta suy nghĩ một lúc, nói: “Được rồi. Cô có yêu cầu gì không?”
“Anh tới là được! Ngồi ăn với tôi trước, sau đó nhảy với tôi, thân mật một chút!”
“…Thân mật như thế nào? Kiss trước mặt mọi người?”
“Kiss cái đầu anh. Tới lúc đó nghe lệnh của tôi.”
Tối thứ 6 tôi lái xe đi đón Ngải Tùng. Ngải Tùng nói, anh ta không thể không tham gia tiệc cảm ơn, nhưng có thể ra sớm. Lúc tôi tới đón, bữa tiệc đã bắt đầu, Ngải Tùng có uống ít rượu, mặt hơi đỏ. Tuy nhiên, có thể nhận thấy anh ta đang cố gắng diễn với tôi. Anh ta ăn mặc rất lịch sự, vest đen, phối hợp với cà vạt có hoa văn cổ điển, nhìn tao nhã thong dong, ra vẻ bừng bừng. Tôi mặc áo sơ mi thêu hoa, váy caro ngắn, thật ra không hợp với không khí tiệc tối lắm. Nhưng tôi đang hoài niệm thời con gái của mình, rất nhớ váy caro.
Tiệc tối tổ chức trong nhà ăn. Món tây, mời đầu bếp từ khách sạn lớn đến nướng thịt bò. Công ty đặt riêng đổ trai ở Linh Bảo tự cho tôi. Tôi và Ngải Tùng đồng thời xuất hiện ở cửa, mọi người đều dùng ánh mắt khác thường quan sát chúng tôi. Chỉ có Emma ra dấu chữ “V” từ xa với tôi. Chúng tôi bưng dĩa đi lấy đồ ăn, đi theo đám đông, Ngải Tùng như cá gặp nước, ung dung tự tại. Không ít người tới chào hỏi anh ta, anh ta tự nhiên giới thiệu chính mình, nói là bạn tôi. Nói xong chữ bạn, anh ta lại cười bí hiểm, khiến tất cả mọi người đều hiểu, chữ bạn kia có ý gì.
Có Ngải Tùng đối phó tất cả, tôi chỉ tập trung lo ăn, uống rượu, nói chuyện phiếm với mọi người. Chúng tôi tới trễ, chỉ một lúc đã xong bữa tối, thời gian còn lại là vũ hội.
Ngải Tùng và tôi nhảy điệu đầu tiên, là điệu slow. Anh ta nhảy khá tốt, thành thạo các bước nhảy khác nhau. Sau đó, các đồng nghiệp nam khác cứ liên tục mời tôi nhảy, bạn thứ ba, thứ tư trôi qua rất nhanh. Nghỉ giữa giờ xong, âm nhạc lại vang lên một lần nữa, không ngờ là điệu cha cha cha.
Ngải Tùng nói: “Bản này nhất định tôi phải nhảy với cô, cho cô xem thành tích mới của tôi trong mấy tuần vừa rồi.”
“Vậy đừng trách tôi giẫm lên chân anh, vì tôi sẽ không nhường anh.”
Chúng tôi bắt đầu nhảy ở giữa sàn nhảy. Động tác của Ngải Tùng rất chính xác, thậm chí khá thành thạo. Trong những trường hợp nửa công nửa tư này tôi luôn giấu mình. Không giống Emma, tôi chưa bao giờ chủ động chào hỏi lãnh đạo công ty, cũng không nịnh nọt. Không phải vì tôi biết CGP là công ty của Lịch Xuyên, nên xem nhẹ. Mà tôi luôn cho rằng tôi và Lịch Xuyên làm hai nghề hoàn toàn khác nhau. Là phiên dịch, tôi tuân thủ các chuẩn mực đạo đức nghề nghiệp của riêng mình, chú ý duy trì hình tượng làm việc chuyên nghiệp. Qua 2 phút, tiết tấu càng ngày càng nhanh, Ngải Tùng bỗng nhiên vô cùng hào hứng, vừa chặn vừa đuổi tôi, miệng lại còn không ngừng nói “Come on.”
Lúc ở trên xe tôi ngửi được mùi rượu, hỏi Ngải Tùng, anh ta nói mình chỉ uống một chút, bây giờ lại lên cơn rồi. Chúng tôi vừa nghiêng người, anh ta nói bên tai tôi: “Tiểu Thu, cô có muốn nhảy quạt với tôi không?” Tôi không thèm nhìn anh ta, tiếp tục nhảy, mọi người đứng nhìn đều vỗ tay nhiệt liệt.
Trời đất ơi, đây là bài gì vậy, sao dài dữ vậy!
Ngải Tùng đuổi theo bước tôi, xuất ra tất cả các chiêu, ánh mắt lộ ra vẻ cầu xin và khiêu khích.
Tôi nhớ tới mỗi ngày chạy bộ ở công viên, thấy mấy ông bà già lắc la lắc lư múa quạt. Trong mắt anh ta, tôi chỉ vậy thôi sao.
Bất cứ giá nào, cứ nhảy tiếp.
Tôi cũng xoay hông, xuất ra tất cả chiêu thức lúc thi đấu trong trường. Mọi người thấy tôi đã hưng phấn hơn, liền vỗ tay mạnh gấp đôi.
Cứ như vậy, trên sàn chỉ còn lại chúng tôi. Mọi người đều dừng lại, vây thành vòng tròn quanh chúng tôi, cùng nhau vỗ tay theo nhịp cổ vũ chúng tôi. Người bật nhạc cũng phối hợp theo, bài đó bật xong rồi, lại bật lại, không dừng một giây nào.
Tôi bước từng bước dồn dập, mọi thứ xung quanh đều chuyển động với tốc độ chóng mặt. Đèn nhảy nhiều màu, ánh sáng như những giọt mưa. Hốt nhiên, ánh mắt tôi lướt qua đám đông, dừng lại ở góc phòng.
Tôi không thể xác định, nhưng trong góc đó, có một người đang ngồi lặng lẽ.
Người đó lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt chăm chú mà buồn bã. Trên mặt nở nụ cười thản nhiên, đẹp đẽ mà thê lương.
Hô hấp của tôi nhất thời ngưng trệ.
Ngay trong nháy mắt, tôi bị Ngải Tùng va đập, người lảo đảo, gần như ngã sấp xuống.
Ngải Tùng vội vàng giữ tôi lại, hoảng hồn hỏi: “Cô có sao không?”
“Không… không sao.” Tôi chưa hoàn hồn, nhảy theo nhịp cho có lệ, lúc quay đầu lại nhìn, bóng người đã bị đám đông che mất.
Qua một nhịp nữa, tôi lại lướt qua những bão vai để nhìn về góc phòng, bóng người đã biến mất.
Tôi bỏ lại Ngải Tùng, đuổi theo.
Cửa thang máy đã đóng. Chỉ thấy con số đang nhấp nháy trên bảng.
16, 15, 14...
Tới tầng trệt thang máy sẽ lên lại. Nếu bên trong có người, thì tháng máy sẽ dừng lại nhiều lần. Tôi không đủ kiên nhẫn, liền chạy ra phía cầu thang thoát hiểm, nhảy một lần hai, ba bậc, chạy như bay xuống dưới.
Kể từ khi tới CGP, chuông báo cháy chưa reo bao giờ. Cho nên tôi chưa từng lên xuống cầu thang lát đá cẩm thạch sáng này lần nào.
Hiển nhiên là có người quét dọn hàng ngày, tay vịn bằng gỗ không có một hạt bụi. Ban đầu tôi chỉ chạy xuống thật nhanh, giống như đang chạy thi với thang máy vậy. Sau tôi liền nắm tay vịn, mắt thấy cách tầng tiếp theo chỉ còn vài bậc, liền nhảy xuống. Hành động này có thể chứng minh, trải qua nhiều năm tập luyện bền bỉ, động tác của tôi khá là nhanh nhẹn. Nhưng khi chạy tới tầng cuối cùng, tôi vẫn sơ sẩy. Muốn nhảy nhiều hơn một bậc, kết quả đứng không vững, rầm một tiếng, đau đụng vào tường làm tôi chóng mặt hoa mắt, sao bay đầy trời. Bất chấp tất cả, tôi kéo cánh cửa sắt nặng trịch ra, lao ra đại sảnh tìm kiếm bóng người kia.
Ngoài cửa chỉ có đèn đường soi rọi và những chiếc ô tô đang lao vút qua.
Tôi đứng trên bậc thang, gập người xuống, hai tay chống gối, thở hồng hộc.
Đột nhiên, một giọng nói phát ra từ phía sau tôi:
“Hi, Tiểu Thu.”
Giọng nói kia như một viên đạn xuyên qua tim tôi, cơ thể tôi chấn động dữ dội.
Đứng thẳng người dậy, xoay lại nhìn thấy Lịch Xuyên đang đứng trong bóng tối.
/49
|