Mặc một thân giá y* đỏ thẫm,ta yên lặng đứng mặc cho những đóa tuyết trắng xóa không ngừng rơi rụng,thật lạnh lẽo,thật cô tịch.
(Giá y: áo cưới)
Dường như trong khắp trời đất,chỉ còn có mình ta tồn tại.
Mã Văn Tài,huynh còn đang ở nơi nào? Xin đừng bỏ rơi ta… Đừng rời xa ta…
Ta đứng lặng người trong cơn mưa tuyết,cả thân hình run rẩy,thân xác đau đớn,cả tâm cũng đau đớn.
Không ai cần ta,không ai thương ta,lẽ nào ta xấu xa đến vậy sao? Lẽ nào ta thua kém nàng đến vậy sao?
1 đội đón dâu dần dần xuất hiện trong tầm mắt,tân lang tân nương cười vui hạnh phúc,ánh sáng của đại hỷ,của hạnh phúc chói lòa rực rỡ nhiến 2 mắt ta nhắm chặt lại.
Người kia?
Chú rể kia không phải là Mã Văn Tài sao?
Hắn đã hứa là sẽ lấy ta,vì cớ gì vẫn cưới Chúc Anh Đài? Chẳng lẽ thiên mệnh không thể nào thay đổi? Vì cái gì? Ta không cam lòng,thật sự không cam lòng…
Nước mắt lạnh lẽo chảy dài 2 bên má,những cơn gió lạnh buốt táp vào ngực,vào mặt đau rát. Ta cắn chặt môi,nước mắt như những chuỗi hạt châu không ngừng rơi xuống. Mã Văn Tài,huynh vẫn không yêu ta,cuối cùng huynh vẫn không yêu ta… Huynh vẫn thích Chúc Anh Đài… Ta thật là 1 đứa ngu ngốc,ngu ngốc bám theo huynh,ngu ngốc mong chờ tình yêu của huynh. Để rồi giờ phút này nhìn huynh cùng người khác bái đường,nhận muôn lời chúc phúc…
Vì cái gì đâu,Văn Tài…
- Tiểu Thập Thất,tỉnh,nàng mau tỉnh lại.
Tựa hồ như có 1 con ong đáng ghét,cứ luẩn quẩn bên tai ta kêu o o o. Ta bực bội liền đưa tay lên vỗ bép 1 cái. Không gian liền lui về yên tĩnh. Thật tốt,giờ không có ai phiền nhiễu ta nữa.
Haiz,số ta thực khổ,Mã Văn Tài vứt bỏ ta,Chúc Anh Đài chán ghét ta,ngay cả 1 con ong nhãi nhép cũng khi dễ ta,không muốn để ta yên ổn. Nhưng là ta sẽ không nghĩ quẩn đâu. Thiên hạ thiếu gì hoa thơm cỏ lạ,không có Mã Văn Tài này ta lại đi kiếm 1 Mã Văn Tài khác. Đường đường là 1 thành phần trí thức hiện đại,ta sẽ không ngu xuẩn tới mức treo cổ tự tử đâu.
Ta nhập nhèm mở 2 mắt,bất ngờ thấy 1 khuôn mặt nam nhân phóng to trước mặt. Ta cả kinh liền không kịp suy nghĩ,vận nội công tung 1 chiêu về phía người nọ,chỉ thấy hắn không kịp kêu lên 1 tiếng,vẽ 1 đường cong Parabol hoàn hảo bay ra ngoài,ngã phịch xuống đất.
Ta mờ mịt nhìn tay mình,trời ạ,đây là phản xạ có điều kiện nha,cũng đừng có oán trách ta mà.
Ta mới ngủ dậy, lực tung ra tuy không nặng không nhẹ,nhưng vạn nhất người kia gãy mất miếng xương nào thì tính sao đâu? Ai nha,a dì đà phật…
Ta lắc đầu 1 cái,rồi mở trừng mắt,nằm trên giường nói nhỏ xuống:
- Này,huynh đài,không sao chứ?
Trời sinh ta mắc bệnh sạch sẽ,cái người kia đáp đất như vậy,còn sạch mới là lạ,thế nên tốt nhất là ta không nên xuống đó với hắn,tốt nhất là cũng không nhìn luôn,kẻo lại không ăn được cơm thì nguy .
- Người đứng dậy đi nha,ta còn chưa có bắt ngươi vì tội nhìn trộm ta đâu,nằm đấy làm gì?
Ta bĩu bĩu môi,lỗ tai dựng đứng lên nghe ngóng ra cũng không thấy âm thanh gì,liền sốt ruột khuyên bảo hắn:
-Ngươi mau đi đi a,nếu không “phiếu cơm dài hạn” của ta quay lại thì ngươi thực thảm.
Vẫn không chút động đậy?
Ta nhíu nhíu mày,thanh thanh cổ họng,dùng sức lớn nhất có thể rống to lên:
- Cái TDM,lão nương đây nói nãy giờ ngươi có nghe thấy không hả?
Ta tức giận ngồi bật dậy,xoay người rời giường,định cho tên kia 1 trận,thế nhưng nhìn đến khuôn mặt người nọ,ta liền lập tức ngây dại.
Nam sinh kia mặc 1 thân đồng phục trường Nghi Sơn,chỉ có điều cổ áo và cổ tay được đặc cách thêu thêm mấy đóa hoa mai,tóc dài đen nhánh sớm đã bay loạn trước ngực khiến hắn thêm 1 phần ngạo nghễ. Nếu không phải sắc mặt hắn bây giờ tái nhợt,ta thật nghi ngờ hắn chính là hái hoa tặc.
Ta ngốc khờ mở miệng:
- Mã Văn Tài,sao lại là huynh?
Nam nhân kia nghe thấy ta nói,mắt dài khẽ híp lại,con ngươi thâm thúy nhìn ta đánh giá,nhưng vẩn hiển nhiên không đáp lời.
Ta thấy hắn không để ý lời của mình,liền xoay người. Hừ,nam nhân đẹp thì tốt sao,chính ta còn đẹp hơn hắn. Đàn ông con trai cần gì phải đẹp tới như vậy,nguyên tác rõ ràng nói hắn rất xấu,vì rất xấu nên mới phải chạy đi theo đuổi Chúc Anh Đài không tha,hừ,rõ là lừa người.
- Đi ra ngoài.
Ta khôi phục thần sắc lạnh nhạt,nhẹ giọng nói với người kia.
Nam nhân kia kéo dài miệng “A~” lên 1 tiếng,thanh âm quả thực rất dễ nghe.
Ta lập tức đỏ bừng mặt,thiếu chút nữa không kìm chế được mình biến thành sói đối nhào lên cắn nuốt hắn.
Ta giả vờ bày ra bộ mặt lạnh,nghiêm giọng nói:
- Không có việc gì chứ gì? Vậy đi ra ngoài nhanh chút.
- Được,không đùa với nàng nữa vậy.
Nam nhân phủi phủi vạt áo,cười đến vô hại,chậm rãi mà đứng dậy.
- Xuống tay thật đủ mạnh,xem ra võ công tự vệ không tồi đi.
Thấy hắn rời đi,ta lôi chăn gối của hắn ra,nghiến răng nghiến lợi mà đấm,mà đạp cho hả giận.
Mã Văn Tài,đồ nam tử thối nhà ngươi. Trong mộng rõ ràng vứt bỏ ta,ngoài thực lại xảo trá đùa giỡn bổn tiểu thư. Muốn ta đem tâm đặt lên người ngươi lần nữa sao? Đừng có mơ! Ta muốn đem ngươi ấn xuống,ăn sạch sẽ,cho ngươi chết mê chết mệt ta,sau đó đem ngươi vứt vào tiểu quán,cho ngươi mỗi ngày đều phải nằm dưới,nằm dưới. Sau đó mở 1 cái thanh lâu,để ngươi làm bài danh,sau đó cho ngươi với gtk suốt ngày phải tiếp khách đâu!
Tức chết ta! Tức chết mất!
Ta dừng tay thở hồng hộc. Nếu cứ tình trạng này,không khéo ta bị tên thối nam tử này làm tức chết mất. Thật không hổ danh là lão công của Chúc Anh Đài,1 lão công bị nàng ta cắm sừng đâu.
Nhưng mà giận thì cứ giận thôi,chứ ta cũng không thể làm gì. Khẽ cắn cắn môi,ta thầm suy tính. Cái tên Mã Văn Tài kia vốn là phiếu ăn dài hạn của ta,giờ bỏ lỡ hắn nhỡ đâu sau này không kiếm được người thay thế thì sao? Sư phụ ta có thực nhiều tiền,đương nhiên tất cả là của ta,khụ,này cũng không phải ta nói lời bất hiếu đâu a,dù gì vài năm nữa,đợi sư phụ trăm tuổi,của cải vàng bạc của người không cho ta thì cho ai. Tuy là vậy,nhưng ta cũng không dám ăn tiêu hoang phí,tiết kiệm chút mới là thượng sách.
Lại nói,ta cực kì chán ghét xu thế bị động,lúc nào cũng muốn đặt quyền chủ động ở trong tay mình. Sống qua hai kiếp người khiến ta nhanh chóng nhận thức được rằng, yếu đuối không chỉ khiến cho bản thân mình thêm bạc nhược mà còn vô ý cấp thêm uy phong cho kẻ khác. Mã Văn Tài,đồ tiểu thụ này,muốn chơi đùa sao? Được,ngươi phúc hắc đến đâu,bổn tiểu thư đây liền phúc hắc hơn ngươi vạn vạn lần. Hừ,xem cuối cùng thì mèo nào cắn mỉu nào!
Ta thay y phúc,rửa qua mặt mui rồi búi tóc lên,sau đó mới thong thả ra khỏi phòng. Khóe môi hơi gợn gợn lên,ta tự cho đây là dấu hiệu ta chuẩn bị làm ra hành đồng đen tối gì đó. Đi qua 1 đoạn đường tới lớp học,xa xa đã thấy một nhóm người cùng lớp với ta đang đứng đầy trong sân. Đón nhận những ánh mắt hoặc cảm thông,hoặc khinh thường đang bắn về phía mình,ta đưa tay vuốt vuốt cái cằm nhẵn nhụi,tựa như chuyện đang diễn ra không có chút gì liên quan đến mình.
Có thể bọn họ đã biết chuyện xảy ra ngày hôm qua: ta cùng người bạn tri âm tri kỉ tên Chúc Anh Đài tranh chấp nhau vấn đề phòng trọ,cuối cùng dẫn đến ta chịu không nổi nóng giận,liền xuất ra kình phong đập nát bia đá đề tên “Nghi Sơn thư viện”. Ta bất đắc dĩ cười,ai nói ta và Chúc Anh Đài là bạn tri âm tri kỉ? Ta với nàng căn bản chính là nước với lửa,vốn không thể dung nhập. Lại nói,tuy rằng ta có điểm coi trọng Lương Sơn Bá,nhưng hắn và Chúc Anh Đài cơ bản là tơ duyên trời se,nếu không phải bọn họ 1 thân hóa bướm vì tình,liệu người đời sau có vì 1 thiên tình sử mà lệ rơi đầy mặt,cảm động thấu trời không? Hơn nữa bổn tiểu thư tuy rằng ưa thích nam nhân thư sinh nho nhã,nhưng Lương Sơn Bá hắn quá mức yếu đuổi,lại đầu gỗ. Vẫn là thôi đi,ta với hắn trước nay đều tương kính như tân,phân định ranh giới rõ ràng,không thể bàn tới tình cảm luyến ái,huống hồ hắn còn không biết ta là nữ nhân đâu.
Ta tiến lên vài bước,túm bả vai 1 người,rồi làm ra vẻ vân đạm phong khinh buông lời hỏi:
-Ai nói ta và Chúc Anh Đài là tri âm tri kỉ?
Tên thư sinh có nốt ruồi ngay mũi đang hăng say kể chuyện,bỗng thấy ta dùng ánh mắt sắc bén hỏi,mặt mũi nhanh chóng tái nhợt,run run nói:
- Là,là Chúc công tử…
- Chúc Anh Đài ?
Ta nhíu nhíu mày. Lại thấy tên có nốt ruồi kia hướng ta hung hăng gật đầu,ta xem bộ dáng hắn không ngừng run rẩy,thầm bĩu môi,chỉ có chừng này mà đã sợ mất mật,thật không có tiền đồ.
Ta buông bả vai người kia ra,chỉ nghe thấy phịch 1 tiếng,đã thấy hắn ngã chổng vó,loay hoay trên mặt đất không cách nào bò dậy được. Trong mắt ta hiện lên ngày 1 nhiều khinh bỉ,thật đúng là 1 người vô dụng. Nếu nói cho hắn biết người cùng hắn đôi co nãy giờ là 1 nữ tử,hắn sẽ có biểu tình gì đây.
- Ai nha nha,Tuyết Thập Thất,ngươi như thế nào dám đem Vương Bá nằm dưới đất? Ngươi làm cái trò quỷ gì vậy hả?
Xa xa truyền tới âm thanh thỗ lỗ cục cằn của Vương Lam Điền,giọng hắn lúc này có thể sánh ngang với âm thanh sét đánh. Ta có điểm chán ghét nghe người khác rống giận. Ở trong núi lâu ngày,bản tính ham chơi,thích náo nhiệt gần như đã gửi lại nơi đó,giờ chỉ còn lại 1 mảnh yên tĩnh,bởi vậy,ta ghét nhất là người khác đối với ta ồn ồn ào ào. Nhìn thấy tên béo kia đang lăn sang,trong đầu ta lóe lên ý nghĩ muốn làm thịt hắn.
- Hừ.
Ta hừ mũi, kiêu ngạo ngẩng cao đầu. Sau đó hơi nheo mắt,nhìn đại công tử Vương Lam Điền đang vờ vịt bày ra bộ mặt chính nghĩa kia nói:
- Ngươi cảm thấy,đẩy 1 nam sinh xuống đất,còn có thể làm gì đây?
- Ngươi … ngươi đam mê nam sắc!
Vương Lam Điền vẻ mặt đỏ bừng,đôi mắt nguyên bản bé như hạt đậu giờ mở to hết cỡ,trừng trừng mắt nhìn ta.
- Phốc.
Ta nén không được mà bật cười,nghiền ngẫm nhìn hắn:
- Ngươi nói xem?
- Ngươi… ngươi… Đồ bại hoại,mau cút khỏi Nghi Sơn.
Đám nam sinh nãy giờ đứng hóng chuyện,lúc này cũng mở to hắn,vẻ mặt hiếu kì,không dám tin,ta nhìn thấy Lương Sơn Bá lẫn trong đống người,ánh mắt hắn mang chút khẩn trương,lại có chút nhu hòa như nước. Trong lòng ta như chảy 1 dòng nước ấm,nhất thời buông lỏng.
Rời đi ánh mắt lưu luyến của Lương Sơn Bá,trong lòng không hiểu sao hiện lên chút tính toán,lại có thêm chút vui mừng nhảy nhót khi thực hiện gian kế. Chẳng nhẽ Lương Sơn Bá đúng là 1 khối thủy tinh,đến nam nhân cũng thích? Ha ha,Chúc Anh Đài,ta quyết định rồi,ta không những sẽ cướp đi Lương Sơn Bá của ngươi,còn quang minh chính đại nói ra điều này trước mặt bàn dân thiên hạ,cho ngươi vạn kiếp bất phục!
Tầm mắt dừng lại trên thân ảnh Mã Văn Tài đứng độc lập trong đám người,mặt ta nhanh chóng hiện lên tia cười gian xảo.
Mã Văn Tài đột nhiên có cảm giác mình trở thành 1 con mồi của ai đó,không tự chủ được mà lạnh run 1 cái. Ánh mắt hắn nhìn liếc qua đống người,dừng lại trên người thiếu niên mặc bạch y,tâm liền nhũn xuống.
Ta thu hồi ánh mắt,nhìn Vương Lam Điền kia bộ dáng đã muốn khó coi hơn cả con cóc,cuồng vọng nói:
- Ta thích nam nhân,thì sao? Ngươi làm gì được ta?
- Ngươi…
Vương Lam Điền có lẽ không nghĩ ta lại hào sảng trả lời như thế,ánh mắt liền có điểm ngây dại. Ta nhìn thấy biểu tình giống như hồn phi phách tán của hắn,phe phẩy quạt nhỏ,nghiền ngẫm nõi:
- Không lẽ ngươi có ý với ta sao?
Lời vừa nói ra,toàn trường vốn tĩnh lặng nhất thời ồ lên. Ta chớp chớp mắt vô tội nhìn bọn họ. Ta vốn là nữ nhân hàng thật giá thật,không thích nam nhân chẳng nhẽ thích nữ nhân chắc? Ta cũng chẳng phải Lesbian,chẳng qua khi trước,ngẫu hứng cũng xem chút tiểu thuyết bách hợp* mà thôi.
( Bách hợp: nữ x nữ)
- Ta…
Vương Lam Điền lộ ra ánh mắt si mê nhìn chằm chằm ta,trên mặt lại vừa khéo nổi lên 1 tầng ửng đỏ. Lòng ta dâng lên 1 cái dự báo có điềm không lành,liền nhân lúc hắn còn chưa nói ra,dứt khoát đem lời của hắn chặt đứt:
- Thật đáng tiếc,ta đã có 2 nam sủng rồi.
- Ngươi… có nam sủng?
Chúc Anh Đài vốn lẫn trong đám người im lặng hồi lâu rốt cuộc cũng thiếu kiên nhẫn mà kinh hô 1 tiếng,chân nàng nhanh chóng lách khỏi đám người,bước tới chỗ ta,mặt mũi trắng bệch.
Mà không biết từ khi nào,Mã Văn Tài và Lương Sơn Bá đã phối hợp vô cùng ăn ý,tiến tới đứng cạnh ta và Chúc Anh Đài. Ta tán thưởng liếc nhìn Mã Văn Tài,ý bảo hắn làm tốt lắm. Hắn cúi thấp mi,nhìn ta cười dụ hoặc,thật đúng là 1 tên hồ li dụ dỗ người khác mà.
- Đúng vậy,ta có nam sủng.
Lương Sơn Bá bi thương liếc ta 1 cái,trong ánh mắt kia có nhè nhẹ đau xót. Ta quay mặt đi,không dám nhìn mắt hắn. Được rồi,ta yếu đuối.
Mã Văn Tài nhu hòa nhìn ta cười,ta gật gật đầu với hắn.
- Là ai? Chúc Anh Đài 2 mắt đỏ bừng,không hề buông tha chuyện này.
Ta vươn tay hạ xuống ngón tay đang giơ lên của Chúc Anh Đài,âm nhu cười,dùng âm thanh mà chỉ có ta và nàng nghe được,nói:
- Không nên nóng nảy,nữ nhân nóng nảy sẽ mau già.
- Ngươi.
Chúc Anh Đài vừa nói 1 tiếng liền bị ta điểm huyệt. Hừ,nhỡ đâu nha đầu kia phấn khích quá,lại nói toẹt ra chuyện ta và nàng là nữ nhân thì sao đây,ta không muốn mới tới Nghi Sơn có vài ngày liền phải cuốn gói đi đâu.
- Hơ hơ,các ngươi,muốn biết nam sủng của ta là ai sao?
Ta nghe thấy giọng nói cuồng ngạo của chính mình,sau đó nhìn thấy trước mặt là ánh mắt trông chờ của tất cả mọi người.
- Nam sủng của ta chính là Mã Văn Tài.
Ta thật mềm mại nói,sau đó giương lên ý cười xấu xa,bổ nhào về phía Mã Văn Tài,hung hăng hướng môi hắn cắn 1 ngụm. Đây là trả thù chuyện hồi nãy trong phòng khi dễ ta.
Nhấm nháp vị huyết mằn mặn,ta liếm liếm môi. Sau đó xoay người vế phía Lương Sơn Bá vốn đang lung lay sắp đổ,không nặng không nhẹ nói:
- Sơn Bá,huynh có muốn làm nam sủng của ta không?
Lương Sơn Bá bỗng nhiên ngẩng đầu,trong mắt tràn ngập ý vị không thể tin. Hắn kinh ngạc nhiên Tuyết Thập Thất trước mặt,thanh âm khẽ run run:
- Huynh… huynh… có thể sao?
(Giá y: áo cưới)
Dường như trong khắp trời đất,chỉ còn có mình ta tồn tại.
Mã Văn Tài,huynh còn đang ở nơi nào? Xin đừng bỏ rơi ta… Đừng rời xa ta…
Ta đứng lặng người trong cơn mưa tuyết,cả thân hình run rẩy,thân xác đau đớn,cả tâm cũng đau đớn.
Không ai cần ta,không ai thương ta,lẽ nào ta xấu xa đến vậy sao? Lẽ nào ta thua kém nàng đến vậy sao?
1 đội đón dâu dần dần xuất hiện trong tầm mắt,tân lang tân nương cười vui hạnh phúc,ánh sáng của đại hỷ,của hạnh phúc chói lòa rực rỡ nhiến 2 mắt ta nhắm chặt lại.
Người kia?
Chú rể kia không phải là Mã Văn Tài sao?
Hắn đã hứa là sẽ lấy ta,vì cớ gì vẫn cưới Chúc Anh Đài? Chẳng lẽ thiên mệnh không thể nào thay đổi? Vì cái gì? Ta không cam lòng,thật sự không cam lòng…
Nước mắt lạnh lẽo chảy dài 2 bên má,những cơn gió lạnh buốt táp vào ngực,vào mặt đau rát. Ta cắn chặt môi,nước mắt như những chuỗi hạt châu không ngừng rơi xuống. Mã Văn Tài,huynh vẫn không yêu ta,cuối cùng huynh vẫn không yêu ta… Huynh vẫn thích Chúc Anh Đài… Ta thật là 1 đứa ngu ngốc,ngu ngốc bám theo huynh,ngu ngốc mong chờ tình yêu của huynh. Để rồi giờ phút này nhìn huynh cùng người khác bái đường,nhận muôn lời chúc phúc…
Vì cái gì đâu,Văn Tài…
- Tiểu Thập Thất,tỉnh,nàng mau tỉnh lại.
Tựa hồ như có 1 con ong đáng ghét,cứ luẩn quẩn bên tai ta kêu o o o. Ta bực bội liền đưa tay lên vỗ bép 1 cái. Không gian liền lui về yên tĩnh. Thật tốt,giờ không có ai phiền nhiễu ta nữa.
Haiz,số ta thực khổ,Mã Văn Tài vứt bỏ ta,Chúc Anh Đài chán ghét ta,ngay cả 1 con ong nhãi nhép cũng khi dễ ta,không muốn để ta yên ổn. Nhưng là ta sẽ không nghĩ quẩn đâu. Thiên hạ thiếu gì hoa thơm cỏ lạ,không có Mã Văn Tài này ta lại đi kiếm 1 Mã Văn Tài khác. Đường đường là 1 thành phần trí thức hiện đại,ta sẽ không ngu xuẩn tới mức treo cổ tự tử đâu.
Ta nhập nhèm mở 2 mắt,bất ngờ thấy 1 khuôn mặt nam nhân phóng to trước mặt. Ta cả kinh liền không kịp suy nghĩ,vận nội công tung 1 chiêu về phía người nọ,chỉ thấy hắn không kịp kêu lên 1 tiếng,vẽ 1 đường cong Parabol hoàn hảo bay ra ngoài,ngã phịch xuống đất.
Ta mờ mịt nhìn tay mình,trời ạ,đây là phản xạ có điều kiện nha,cũng đừng có oán trách ta mà.
Ta mới ngủ dậy, lực tung ra tuy không nặng không nhẹ,nhưng vạn nhất người kia gãy mất miếng xương nào thì tính sao đâu? Ai nha,a dì đà phật…
Ta lắc đầu 1 cái,rồi mở trừng mắt,nằm trên giường nói nhỏ xuống:
- Này,huynh đài,không sao chứ?
Trời sinh ta mắc bệnh sạch sẽ,cái người kia đáp đất như vậy,còn sạch mới là lạ,thế nên tốt nhất là ta không nên xuống đó với hắn,tốt nhất là cũng không nhìn luôn,kẻo lại không ăn được cơm thì nguy .
- Người đứng dậy đi nha,ta còn chưa có bắt ngươi vì tội nhìn trộm ta đâu,nằm đấy làm gì?
Ta bĩu bĩu môi,lỗ tai dựng đứng lên nghe ngóng ra cũng không thấy âm thanh gì,liền sốt ruột khuyên bảo hắn:
-Ngươi mau đi đi a,nếu không “phiếu cơm dài hạn” của ta quay lại thì ngươi thực thảm.
Vẫn không chút động đậy?
Ta nhíu nhíu mày,thanh thanh cổ họng,dùng sức lớn nhất có thể rống to lên:
- Cái TDM,lão nương đây nói nãy giờ ngươi có nghe thấy không hả?
Ta tức giận ngồi bật dậy,xoay người rời giường,định cho tên kia 1 trận,thế nhưng nhìn đến khuôn mặt người nọ,ta liền lập tức ngây dại.
Nam sinh kia mặc 1 thân đồng phục trường Nghi Sơn,chỉ có điều cổ áo và cổ tay được đặc cách thêu thêm mấy đóa hoa mai,tóc dài đen nhánh sớm đã bay loạn trước ngực khiến hắn thêm 1 phần ngạo nghễ. Nếu không phải sắc mặt hắn bây giờ tái nhợt,ta thật nghi ngờ hắn chính là hái hoa tặc.
Ta ngốc khờ mở miệng:
- Mã Văn Tài,sao lại là huynh?
Nam nhân kia nghe thấy ta nói,mắt dài khẽ híp lại,con ngươi thâm thúy nhìn ta đánh giá,nhưng vẩn hiển nhiên không đáp lời.
Ta thấy hắn không để ý lời của mình,liền xoay người. Hừ,nam nhân đẹp thì tốt sao,chính ta còn đẹp hơn hắn. Đàn ông con trai cần gì phải đẹp tới như vậy,nguyên tác rõ ràng nói hắn rất xấu,vì rất xấu nên mới phải chạy đi theo đuổi Chúc Anh Đài không tha,hừ,rõ là lừa người.
- Đi ra ngoài.
Ta khôi phục thần sắc lạnh nhạt,nhẹ giọng nói với người kia.
Nam nhân kia kéo dài miệng “A~” lên 1 tiếng,thanh âm quả thực rất dễ nghe.
Ta lập tức đỏ bừng mặt,thiếu chút nữa không kìm chế được mình biến thành sói đối nhào lên cắn nuốt hắn.
Ta giả vờ bày ra bộ mặt lạnh,nghiêm giọng nói:
- Không có việc gì chứ gì? Vậy đi ra ngoài nhanh chút.
- Được,không đùa với nàng nữa vậy.
Nam nhân phủi phủi vạt áo,cười đến vô hại,chậm rãi mà đứng dậy.
- Xuống tay thật đủ mạnh,xem ra võ công tự vệ không tồi đi.
Thấy hắn rời đi,ta lôi chăn gối của hắn ra,nghiến răng nghiến lợi mà đấm,mà đạp cho hả giận.
Mã Văn Tài,đồ nam tử thối nhà ngươi. Trong mộng rõ ràng vứt bỏ ta,ngoài thực lại xảo trá đùa giỡn bổn tiểu thư. Muốn ta đem tâm đặt lên người ngươi lần nữa sao? Đừng có mơ! Ta muốn đem ngươi ấn xuống,ăn sạch sẽ,cho ngươi chết mê chết mệt ta,sau đó đem ngươi vứt vào tiểu quán,cho ngươi mỗi ngày đều phải nằm dưới,nằm dưới. Sau đó mở 1 cái thanh lâu,để ngươi làm bài danh,sau đó cho ngươi với gtk suốt ngày phải tiếp khách đâu!
Tức chết ta! Tức chết mất!
Ta dừng tay thở hồng hộc. Nếu cứ tình trạng này,không khéo ta bị tên thối nam tử này làm tức chết mất. Thật không hổ danh là lão công của Chúc Anh Đài,1 lão công bị nàng ta cắm sừng đâu.
Nhưng mà giận thì cứ giận thôi,chứ ta cũng không thể làm gì. Khẽ cắn cắn môi,ta thầm suy tính. Cái tên Mã Văn Tài kia vốn là phiếu ăn dài hạn của ta,giờ bỏ lỡ hắn nhỡ đâu sau này không kiếm được người thay thế thì sao? Sư phụ ta có thực nhiều tiền,đương nhiên tất cả là của ta,khụ,này cũng không phải ta nói lời bất hiếu đâu a,dù gì vài năm nữa,đợi sư phụ trăm tuổi,của cải vàng bạc của người không cho ta thì cho ai. Tuy là vậy,nhưng ta cũng không dám ăn tiêu hoang phí,tiết kiệm chút mới là thượng sách.
Lại nói,ta cực kì chán ghét xu thế bị động,lúc nào cũng muốn đặt quyền chủ động ở trong tay mình. Sống qua hai kiếp người khiến ta nhanh chóng nhận thức được rằng, yếu đuối không chỉ khiến cho bản thân mình thêm bạc nhược mà còn vô ý cấp thêm uy phong cho kẻ khác. Mã Văn Tài,đồ tiểu thụ này,muốn chơi đùa sao? Được,ngươi phúc hắc đến đâu,bổn tiểu thư đây liền phúc hắc hơn ngươi vạn vạn lần. Hừ,xem cuối cùng thì mèo nào cắn mỉu nào!
Ta thay y phúc,rửa qua mặt mui rồi búi tóc lên,sau đó mới thong thả ra khỏi phòng. Khóe môi hơi gợn gợn lên,ta tự cho đây là dấu hiệu ta chuẩn bị làm ra hành đồng đen tối gì đó. Đi qua 1 đoạn đường tới lớp học,xa xa đã thấy một nhóm người cùng lớp với ta đang đứng đầy trong sân. Đón nhận những ánh mắt hoặc cảm thông,hoặc khinh thường đang bắn về phía mình,ta đưa tay vuốt vuốt cái cằm nhẵn nhụi,tựa như chuyện đang diễn ra không có chút gì liên quan đến mình.
Có thể bọn họ đã biết chuyện xảy ra ngày hôm qua: ta cùng người bạn tri âm tri kỉ tên Chúc Anh Đài tranh chấp nhau vấn đề phòng trọ,cuối cùng dẫn đến ta chịu không nổi nóng giận,liền xuất ra kình phong đập nát bia đá đề tên “Nghi Sơn thư viện”. Ta bất đắc dĩ cười,ai nói ta và Chúc Anh Đài là bạn tri âm tri kỉ? Ta với nàng căn bản chính là nước với lửa,vốn không thể dung nhập. Lại nói,tuy rằng ta có điểm coi trọng Lương Sơn Bá,nhưng hắn và Chúc Anh Đài cơ bản là tơ duyên trời se,nếu không phải bọn họ 1 thân hóa bướm vì tình,liệu người đời sau có vì 1 thiên tình sử mà lệ rơi đầy mặt,cảm động thấu trời không? Hơn nữa bổn tiểu thư tuy rằng ưa thích nam nhân thư sinh nho nhã,nhưng Lương Sơn Bá hắn quá mức yếu đuổi,lại đầu gỗ. Vẫn là thôi đi,ta với hắn trước nay đều tương kính như tân,phân định ranh giới rõ ràng,không thể bàn tới tình cảm luyến ái,huống hồ hắn còn không biết ta là nữ nhân đâu.
Ta tiến lên vài bước,túm bả vai 1 người,rồi làm ra vẻ vân đạm phong khinh buông lời hỏi:
-Ai nói ta và Chúc Anh Đài là tri âm tri kỉ?
Tên thư sinh có nốt ruồi ngay mũi đang hăng say kể chuyện,bỗng thấy ta dùng ánh mắt sắc bén hỏi,mặt mũi nhanh chóng tái nhợt,run run nói:
- Là,là Chúc công tử…
- Chúc Anh Đài ?
Ta nhíu nhíu mày. Lại thấy tên có nốt ruồi kia hướng ta hung hăng gật đầu,ta xem bộ dáng hắn không ngừng run rẩy,thầm bĩu môi,chỉ có chừng này mà đã sợ mất mật,thật không có tiền đồ.
Ta buông bả vai người kia ra,chỉ nghe thấy phịch 1 tiếng,đã thấy hắn ngã chổng vó,loay hoay trên mặt đất không cách nào bò dậy được. Trong mắt ta hiện lên ngày 1 nhiều khinh bỉ,thật đúng là 1 người vô dụng. Nếu nói cho hắn biết người cùng hắn đôi co nãy giờ là 1 nữ tử,hắn sẽ có biểu tình gì đây.
- Ai nha nha,Tuyết Thập Thất,ngươi như thế nào dám đem Vương Bá nằm dưới đất? Ngươi làm cái trò quỷ gì vậy hả?
Xa xa truyền tới âm thanh thỗ lỗ cục cằn của Vương Lam Điền,giọng hắn lúc này có thể sánh ngang với âm thanh sét đánh. Ta có điểm chán ghét nghe người khác rống giận. Ở trong núi lâu ngày,bản tính ham chơi,thích náo nhiệt gần như đã gửi lại nơi đó,giờ chỉ còn lại 1 mảnh yên tĩnh,bởi vậy,ta ghét nhất là người khác đối với ta ồn ồn ào ào. Nhìn thấy tên béo kia đang lăn sang,trong đầu ta lóe lên ý nghĩ muốn làm thịt hắn.
- Hừ.
Ta hừ mũi, kiêu ngạo ngẩng cao đầu. Sau đó hơi nheo mắt,nhìn đại công tử Vương Lam Điền đang vờ vịt bày ra bộ mặt chính nghĩa kia nói:
- Ngươi cảm thấy,đẩy 1 nam sinh xuống đất,còn có thể làm gì đây?
- Ngươi … ngươi đam mê nam sắc!
Vương Lam Điền vẻ mặt đỏ bừng,đôi mắt nguyên bản bé như hạt đậu giờ mở to hết cỡ,trừng trừng mắt nhìn ta.
- Phốc.
Ta nén không được mà bật cười,nghiền ngẫm nhìn hắn:
- Ngươi nói xem?
- Ngươi… ngươi… Đồ bại hoại,mau cút khỏi Nghi Sơn.
Đám nam sinh nãy giờ đứng hóng chuyện,lúc này cũng mở to hắn,vẻ mặt hiếu kì,không dám tin,ta nhìn thấy Lương Sơn Bá lẫn trong đống người,ánh mắt hắn mang chút khẩn trương,lại có chút nhu hòa như nước. Trong lòng ta như chảy 1 dòng nước ấm,nhất thời buông lỏng.
Rời đi ánh mắt lưu luyến của Lương Sơn Bá,trong lòng không hiểu sao hiện lên chút tính toán,lại có thêm chút vui mừng nhảy nhót khi thực hiện gian kế. Chẳng nhẽ Lương Sơn Bá đúng là 1 khối thủy tinh,đến nam nhân cũng thích? Ha ha,Chúc Anh Đài,ta quyết định rồi,ta không những sẽ cướp đi Lương Sơn Bá của ngươi,còn quang minh chính đại nói ra điều này trước mặt bàn dân thiên hạ,cho ngươi vạn kiếp bất phục!
Tầm mắt dừng lại trên thân ảnh Mã Văn Tài đứng độc lập trong đám người,mặt ta nhanh chóng hiện lên tia cười gian xảo.
Mã Văn Tài đột nhiên có cảm giác mình trở thành 1 con mồi của ai đó,không tự chủ được mà lạnh run 1 cái. Ánh mắt hắn nhìn liếc qua đống người,dừng lại trên người thiếu niên mặc bạch y,tâm liền nhũn xuống.
Ta thu hồi ánh mắt,nhìn Vương Lam Điền kia bộ dáng đã muốn khó coi hơn cả con cóc,cuồng vọng nói:
- Ta thích nam nhân,thì sao? Ngươi làm gì được ta?
- Ngươi…
Vương Lam Điền có lẽ không nghĩ ta lại hào sảng trả lời như thế,ánh mắt liền có điểm ngây dại. Ta nhìn thấy biểu tình giống như hồn phi phách tán của hắn,phe phẩy quạt nhỏ,nghiền ngẫm nõi:
- Không lẽ ngươi có ý với ta sao?
Lời vừa nói ra,toàn trường vốn tĩnh lặng nhất thời ồ lên. Ta chớp chớp mắt vô tội nhìn bọn họ. Ta vốn là nữ nhân hàng thật giá thật,không thích nam nhân chẳng nhẽ thích nữ nhân chắc? Ta cũng chẳng phải Lesbian,chẳng qua khi trước,ngẫu hứng cũng xem chút tiểu thuyết bách hợp* mà thôi.
( Bách hợp: nữ x nữ)
- Ta…
Vương Lam Điền lộ ra ánh mắt si mê nhìn chằm chằm ta,trên mặt lại vừa khéo nổi lên 1 tầng ửng đỏ. Lòng ta dâng lên 1 cái dự báo có điềm không lành,liền nhân lúc hắn còn chưa nói ra,dứt khoát đem lời của hắn chặt đứt:
- Thật đáng tiếc,ta đã có 2 nam sủng rồi.
- Ngươi… có nam sủng?
Chúc Anh Đài vốn lẫn trong đám người im lặng hồi lâu rốt cuộc cũng thiếu kiên nhẫn mà kinh hô 1 tiếng,chân nàng nhanh chóng lách khỏi đám người,bước tới chỗ ta,mặt mũi trắng bệch.
Mà không biết từ khi nào,Mã Văn Tài và Lương Sơn Bá đã phối hợp vô cùng ăn ý,tiến tới đứng cạnh ta và Chúc Anh Đài. Ta tán thưởng liếc nhìn Mã Văn Tài,ý bảo hắn làm tốt lắm. Hắn cúi thấp mi,nhìn ta cười dụ hoặc,thật đúng là 1 tên hồ li dụ dỗ người khác mà.
- Đúng vậy,ta có nam sủng.
Lương Sơn Bá bi thương liếc ta 1 cái,trong ánh mắt kia có nhè nhẹ đau xót. Ta quay mặt đi,không dám nhìn mắt hắn. Được rồi,ta yếu đuối.
Mã Văn Tài nhu hòa nhìn ta cười,ta gật gật đầu với hắn.
- Là ai? Chúc Anh Đài 2 mắt đỏ bừng,không hề buông tha chuyện này.
Ta vươn tay hạ xuống ngón tay đang giơ lên của Chúc Anh Đài,âm nhu cười,dùng âm thanh mà chỉ có ta và nàng nghe được,nói:
- Không nên nóng nảy,nữ nhân nóng nảy sẽ mau già.
- Ngươi.
Chúc Anh Đài vừa nói 1 tiếng liền bị ta điểm huyệt. Hừ,nhỡ đâu nha đầu kia phấn khích quá,lại nói toẹt ra chuyện ta và nàng là nữ nhân thì sao đây,ta không muốn mới tới Nghi Sơn có vài ngày liền phải cuốn gói đi đâu.
- Hơ hơ,các ngươi,muốn biết nam sủng của ta là ai sao?
Ta nghe thấy giọng nói cuồng ngạo của chính mình,sau đó nhìn thấy trước mặt là ánh mắt trông chờ của tất cả mọi người.
- Nam sủng của ta chính là Mã Văn Tài.
Ta thật mềm mại nói,sau đó giương lên ý cười xấu xa,bổ nhào về phía Mã Văn Tài,hung hăng hướng môi hắn cắn 1 ngụm. Đây là trả thù chuyện hồi nãy trong phòng khi dễ ta.
Nhấm nháp vị huyết mằn mặn,ta liếm liếm môi. Sau đó xoay người vế phía Lương Sơn Bá vốn đang lung lay sắp đổ,không nặng không nhẹ nói:
- Sơn Bá,huynh có muốn làm nam sủng của ta không?
Lương Sơn Bá bỗng nhiên ngẩng đầu,trong mắt tràn ngập ý vị không thể tin. Hắn kinh ngạc nhiên Tuyết Thập Thất trước mặt,thanh âm khẽ run run:
- Huynh… huynh… có thể sao?
/19
|