Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Lần này cô đã cho bọn hắn một bài học giúp tôi rồi!"
Cúp điện thoại xuống, về sau, Chú Thanh Nam liền trở về Hợp Thành Hoàng building, báo cáo cho Trần Ấu Trúc, Trần Ấu Trúc cũng nhẹ nhàng thở ra, nàng không muốn Chú Thanh Nam liên lụy qua sâu đến chính trị, như vậy sẽ bất lợi đối với công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích.
Lúc tan việc, thời điểm Chú Thanh Nam lái xe ra ngoài bãi đỗ xe, liền phát hiện Lục Thánh Đông ăn mặc quần áo tây, đang đứng ở trước cửa bãi đỗ xe.
Thần thái Lục Thánh Đông có chút mỏi mệt, hắn vừa mới bị Mã Thép huấn một chầu, từ khi đưa tin tức tố cáo Dương Tử Hiên, được hưởng phúc một hồi, tiến vào vòng tròn chính trị luẩn quẩn của Mã Thép, về sau, ánh mắt và sự nghiệp đều Lục Thánh Đông đều được tiến triển nhảy vọt, Thánh Đông chế dược cũng phát triển nhất định, tuy không thể so sánh với Thanh Bình chế dược, nhưng đã muốn khôi phục sản xuất bình thường.
Khuôn mặt Chú Thanh Nam kéo xuống, khóe mắt cũng không liếc nhìn một cái, lái xe đi qua.
"Thanh Nam, em chờ một chút."
Lục Thánh Đông lập tức đuổi theo, muốn Chú Thanh Nam dừng xe lại.
Chú Thanh Nam vẫn không làm được chuyện tuyệt tình, chỉ có thể ngừng xe lại, sắc mặt trầm tĩnh, thanh lệ giống như một vũng nước mùa thu, nói: "Có chuyện gì nói nhanh một chút."
Lục Thánh Đông vội vàng bước tới, cười chân thành nói: "Anh muốn nói chuyện với em!"
Đây cũng là việc bất đắc dĩ, Lục Thánh Đông bị buộc phải làm, sau khi Chú Thanh Nam trêu chọc Mã Thép tại nhà khách tỉnh, Mã Thép lập tức trút hết tức giận lên đầu Lục Thánh Đông.
Lục Thánh Đông cảm thấy kinh sợ, vội vàng đến đây tìm Chú Thanh Nam, hy vọng có thể tìm được căn cứ càng thêm chính xác nhằm vào Dương Tử Hiên.
Chú Thanh Nam xụ mặt nói: "Tôi và anh đã không có quan hệ gì rồi, không có gì để nói chuyện."
"Nói thế nào thì chúng ta cũng là bạn bè cùng nhau lớn lên, cùng nhau đi học, cùng nhau làm vợ chồng vài năm." Lục Thánh Đông đau khổ cầu khẩn: "Anh muốn từ từ nói chuyện với em, bằng không thì anh sẽ đến quê hương của em, tuyên truyền em đã được người khác bao nuôi, làm tình nhân cho quan rồi, ba mẹ của em có thừa nhận được lời đồn như vậy không? Mấy người đó đều là người truyền thống!"
Chú Thanh Nam nhìn khuôn mặt Lục Thánh Đông đầy vẻ dữ tợn, lắc đầu, thở dài nói: "Đây mới là bản tính của anh, không nghĩ tới, bản tính của anh lại thấp kém như thế, hiện tại tôi lại cảm kích chuyện Thánh Đông chế dược bị đóng cửa, bằng không thì tôi sẽ vĩnh viễn không thấy rõ bản tính tâm tính của anh, gả cho anh, chỉ sợ sẽ là một cơn ác mộng! Lên xe đi!"
Lục Thánh Đông mở cửa xe, ngồi ở ghế kế bên ghế tài xế, cười nói: "Mọi người tự lo cho bản thân! Anh và em đều giống nhau! Chúng ta đi đến tiệm rượu bên cạnh núi đi, hoàn cảnh nơi dód tương đối yên tĩnh, không dễ dàng gặp người quen."
Xe chậm rãi chuyển dịch, Lục Thánh Đông mấy lần khơi mào chủ đề, Chú Thanh Nam đều không tiếp lời.
Lục Thánh Đông tự tìm mất mặt, liền không hỏi nữa rồi, nhìn Chú Thanh Nam càng ngày càng phát ra khí chất quyến rũ thành thục, ngửi được khí tức trong cơ thể nàng tỏa ra, ghen ghét trong lòng Lục Thánh Đông càng đậm đặc hơn, ánh mắt nhìn Chú Thanh Nam cũng càng ngày càng tà khí.
Chú Thanh Nam có thể cảm giác được ánh mắt không đúng của người đàn ông bên người.
Lúc sắc trời hoàng hôn, xe chạy bên cạnh đường núi, Lục Thánh Đông mạnh mẽ nhào tới thân thể thuỳ mị của nàng, đụng vào miệng rộng, muốn sờ soạng lên trên người nàng, Chú Thanh Nam vội vàng ngừng xe ven đường, dùng sức đẩy Lục Thánh Đông ra, nắm điện thoại trong tay, gọi điện thoại đến nhà Dương Tử Hiên.
Hứa Tinh cầm lấy điện thoại đưa cho Dương Tử Hiên, một đầu khác điện thoại không có ai trả lời, Dương Tử Hiên nhíu mày hỏi: "Ai vậy?"
Một đầu khác điện thoại vang lên tiếng đánh vào thân thể, còn có tiếng kêu cứu mạng mơ hồ, trong nội tâm Dương Tử Hiên thầm cả kinh, nghe ra giọng Chú Thanh Nam, vội hỏi: "Thanh Nam à? Cô làm sao vậy? Bây giờ cô đang ở đâu?"
Chú Thanh Nam ngồi ở trên ghế lái, dốc sức liều mạng đẩy Lục Thánh Đông điên cuồng ra, hô lớn: "Trên đường mòn lên núi..."
Lục Thánh Đông nghiến răng nghiến lợi nói: " Con đĩ! Cùng Giả làm vợ chồng vài năm, hôm nay bố mày muốn làm đàn ông của mày, mày gọi tình nhân thối kia đến, cũng không có tác dụng...."
Dương Tử Hiên lập tức kêu Lão Lưu đến, cùng nhau lái xe đi đến đường núi, cũng không báo động cảnh sát, dù sao thì cô gái gặp phải loại tình huống này, đều không muốn lộ ra ánh sáng.
Xe dùng tốc độ nhanh nhất đi đến nhà hàng bên cạnh núi, không đến mười phút, liền thấy được một chiếc xe dừng ở ven đường, Dương Tử Hiên nhận ra đúng là xe Chú Thanh Nam, vội vàng xuống xe, đẩy cửa xe ra, một tay tóm Lục Thánh Đông đang cúi mặt xuống dưới, ném xuống mặt đất.
Nhìn xem Chú Thanh Nam trang phục không ngay ngắn, ánh mắt có chút hoảng hốt, quần lót dưới thân thể lộ ra không khí, nhưng chưa bị xé rách, liền biết Lục Thánh Đông chưa chính thức thực hiện được ý đồ xấu.
Dương Tử Hiên quay đầu, giơ chân lên, hung hăng giẫm hai cái lên trên cánh tay Lục Thánh Đông, đồng thời còn báo động cảnh sát.
"Con đĩ! Thằng chó"
Cánh tay Lục Thánh Đông bị Dương Tử Hiên giẫm phải, đau nhức đến mức nước mắt chảy ra, có thể nghe rõ ràng âm thanh xương gãy, Dương Tử Hiên không thèm liếc nhìn hắn nữa, nhổ một bãi nước miếng lên trên mặt hắn, mắng: "Thằng súc sinh!"
Dương Tử Hiên báo án, Hồ Tự Lập tự mình dẫn đội tới, Lục Thánh Đông bị áp giải đi, Dương Tử Hiên làm một cái ghi chép đơn giản ở hiện trường, Hồ Tự Lập liền định cho Lục Thánh Đông một tội cưỡng gian chưa thành.
Dương Tử Hiên cởi y phục của mình ra, khoác lên cho Chú Thanh Nam, biết rõ nàng đã gặp phải kinh hãi nhất định, nhanh chóng đưa bệnh viện kiểm tra kỹ càng thân thể một chút, một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh, khôi phục tỉnh táo.
"Có đôi khi tôi cảm thấy tính khí người thật sự khó có thể lường được, trước kia hắn là người lịch sự tao nhã, nhưng bây giờ đã trở thành một người khác, tôi không thể nhận ra..." Chú Thanh Nam uống trà Dương Tử Hiên bưng đến, thở dài nói.
Dương Tử Hiên gật gật đầu, thở dài nói: "Càng là lúc khó khăn, càng dễ dàng nhìn ra bản chất một con người, tâm lý và mặt âm u trong lòng hắn cũng sẽ bạo phát ra."
Sắc mặt Chú Thanh Nam hơi tái nhợt, nhưng quần áo bó sát, khuôn mặt tuyệt mỹ, vòng eo hết sức nhỏ, vẫn là mỹ nữ, miệng nói: "Cảm ơn cậu đã tới, nếu như không có cậu, tôi thật sự không biết làm sao bây giờ, con đường đó vốn không nhiều. người.."
Dương Tử Hiên đưa mắt nhìn khuôn mặt Chú Thanh Nam, một khuôn mặt đầy đường cong nhu hòa, trong nội tâm dâng lên một cảm giác ấm áp, nhớ tới các loại tình huống gặp Chú Thanh Nam tại Nam Hồ trước kia, trong lòng cũng phải bội phục Chú Thanh Nam, dưới tình huống gian nan như thế, vẫn có thể chèo chống vượt khó, liền nói: "Tiện tay mà thôi, không đáng nhắc đến!"
Tổn thương của Chú Thanh Nam không nghiêm trọng lắm, chỉ bị một ít kinh hãi, cũng không cần nằm viện, về nhà tĩnh dưỡng vài ngày là tốt rồi, xe Chú Thanh Nam đã để cho Lão Lưu lái đi rồi, Dương Tử Hiên liền tự mình lái xe đưa Chú Thanh Nam về nhà.
Chú Thanh Nam đến Tử Kim, về sau, công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích liền phân một phòng nhỏ cho nàng, trước kia công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích đã mua một đống phòng ở cho cao tầng quản lý, các công nhân khác đều được cung cấp ký túc xá riêng, đãi ngộ rất tốt.
Tât cả là để cam đoan mọi người làm việc hăng say.
Dương Tử Hiên tự mình đưa Chú Thanh Nam lên, sau khi Chú Thanh Nam ở căn phòng này, đã tiến hành bố trí lại một phen, tường sơn thành màu phấn hồng thiếu nữ, thoạt nhìn rất đáng yêu, vị trí cái ghế và bàn là chính nàng thiết kế, sau đó lại nhờ công ty sản xuất đồ dùng trong nhà chế tạo, phong cách chỉnh thể rất mới mẻ mà tươi mát.
Chú Thanh Nam rót chén trà cho Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên thoáng nhìn quanh một tý, hoàn cảnh rất lịch sự tao nhã, cười nói: "Tôi không phải là người đàn ông thứ nhất tiến vào căn phòng đẹp này chứ?"
Cúp điện thoại xuống, về sau, Chú Thanh Nam liền trở về Hợp Thành Hoàng building, báo cáo cho Trần Ấu Trúc, Trần Ấu Trúc cũng nhẹ nhàng thở ra, nàng không muốn Chú Thanh Nam liên lụy qua sâu đến chính trị, như vậy sẽ bất lợi đối với công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích.
Lúc tan việc, thời điểm Chú Thanh Nam lái xe ra ngoài bãi đỗ xe, liền phát hiện Lục Thánh Đông ăn mặc quần áo tây, đang đứng ở trước cửa bãi đỗ xe.
Thần thái Lục Thánh Đông có chút mỏi mệt, hắn vừa mới bị Mã Thép huấn một chầu, từ khi đưa tin tức tố cáo Dương Tử Hiên, được hưởng phúc một hồi, tiến vào vòng tròn chính trị luẩn quẩn của Mã Thép, về sau, ánh mắt và sự nghiệp đều Lục Thánh Đông đều được tiến triển nhảy vọt, Thánh Đông chế dược cũng phát triển nhất định, tuy không thể so sánh với Thanh Bình chế dược, nhưng đã muốn khôi phục sản xuất bình thường.
Khuôn mặt Chú Thanh Nam kéo xuống, khóe mắt cũng không liếc nhìn một cái, lái xe đi qua.
"Thanh Nam, em chờ một chút."
Lục Thánh Đông lập tức đuổi theo, muốn Chú Thanh Nam dừng xe lại.
Chú Thanh Nam vẫn không làm được chuyện tuyệt tình, chỉ có thể ngừng xe lại, sắc mặt trầm tĩnh, thanh lệ giống như một vũng nước mùa thu, nói: "Có chuyện gì nói nhanh một chút."
Lục Thánh Đông vội vàng bước tới, cười chân thành nói: "Anh muốn nói chuyện với em!"
Đây cũng là việc bất đắc dĩ, Lục Thánh Đông bị buộc phải làm, sau khi Chú Thanh Nam trêu chọc Mã Thép tại nhà khách tỉnh, Mã Thép lập tức trút hết tức giận lên đầu Lục Thánh Đông.
Lục Thánh Đông cảm thấy kinh sợ, vội vàng đến đây tìm Chú Thanh Nam, hy vọng có thể tìm được căn cứ càng thêm chính xác nhằm vào Dương Tử Hiên.
Chú Thanh Nam xụ mặt nói: "Tôi và anh đã không có quan hệ gì rồi, không có gì để nói chuyện."
"Nói thế nào thì chúng ta cũng là bạn bè cùng nhau lớn lên, cùng nhau đi học, cùng nhau làm vợ chồng vài năm." Lục Thánh Đông đau khổ cầu khẩn: "Anh muốn từ từ nói chuyện với em, bằng không thì anh sẽ đến quê hương của em, tuyên truyền em đã được người khác bao nuôi, làm tình nhân cho quan rồi, ba mẹ của em có thừa nhận được lời đồn như vậy không? Mấy người đó đều là người truyền thống!"
Chú Thanh Nam nhìn khuôn mặt Lục Thánh Đông đầy vẻ dữ tợn, lắc đầu, thở dài nói: "Đây mới là bản tính của anh, không nghĩ tới, bản tính của anh lại thấp kém như thế, hiện tại tôi lại cảm kích chuyện Thánh Đông chế dược bị đóng cửa, bằng không thì tôi sẽ vĩnh viễn không thấy rõ bản tính tâm tính của anh, gả cho anh, chỉ sợ sẽ là một cơn ác mộng! Lên xe đi!"
Lục Thánh Đông mở cửa xe, ngồi ở ghế kế bên ghế tài xế, cười nói: "Mọi người tự lo cho bản thân! Anh và em đều giống nhau! Chúng ta đi đến tiệm rượu bên cạnh núi đi, hoàn cảnh nơi dód tương đối yên tĩnh, không dễ dàng gặp người quen."
Xe chậm rãi chuyển dịch, Lục Thánh Đông mấy lần khơi mào chủ đề, Chú Thanh Nam đều không tiếp lời.
Lục Thánh Đông tự tìm mất mặt, liền không hỏi nữa rồi, nhìn Chú Thanh Nam càng ngày càng phát ra khí chất quyến rũ thành thục, ngửi được khí tức trong cơ thể nàng tỏa ra, ghen ghét trong lòng Lục Thánh Đông càng đậm đặc hơn, ánh mắt nhìn Chú Thanh Nam cũng càng ngày càng tà khí.
Chú Thanh Nam có thể cảm giác được ánh mắt không đúng của người đàn ông bên người.
Lúc sắc trời hoàng hôn, xe chạy bên cạnh đường núi, Lục Thánh Đông mạnh mẽ nhào tới thân thể thuỳ mị của nàng, đụng vào miệng rộng, muốn sờ soạng lên trên người nàng, Chú Thanh Nam vội vàng ngừng xe ven đường, dùng sức đẩy Lục Thánh Đông ra, nắm điện thoại trong tay, gọi điện thoại đến nhà Dương Tử Hiên.
Hứa Tinh cầm lấy điện thoại đưa cho Dương Tử Hiên, một đầu khác điện thoại không có ai trả lời, Dương Tử Hiên nhíu mày hỏi: "Ai vậy?"
Một đầu khác điện thoại vang lên tiếng đánh vào thân thể, còn có tiếng kêu cứu mạng mơ hồ, trong nội tâm Dương Tử Hiên thầm cả kinh, nghe ra giọng Chú Thanh Nam, vội hỏi: "Thanh Nam à? Cô làm sao vậy? Bây giờ cô đang ở đâu?"
Chú Thanh Nam ngồi ở trên ghế lái, dốc sức liều mạng đẩy Lục Thánh Đông điên cuồng ra, hô lớn: "Trên đường mòn lên núi..."
Lục Thánh Đông nghiến răng nghiến lợi nói: " Con đĩ! Cùng Giả làm vợ chồng vài năm, hôm nay bố mày muốn làm đàn ông của mày, mày gọi tình nhân thối kia đến, cũng không có tác dụng...."
Dương Tử Hiên lập tức kêu Lão Lưu đến, cùng nhau lái xe đi đến đường núi, cũng không báo động cảnh sát, dù sao thì cô gái gặp phải loại tình huống này, đều không muốn lộ ra ánh sáng.
Xe dùng tốc độ nhanh nhất đi đến nhà hàng bên cạnh núi, không đến mười phút, liền thấy được một chiếc xe dừng ở ven đường, Dương Tử Hiên nhận ra đúng là xe Chú Thanh Nam, vội vàng xuống xe, đẩy cửa xe ra, một tay tóm Lục Thánh Đông đang cúi mặt xuống dưới, ném xuống mặt đất.
Nhìn xem Chú Thanh Nam trang phục không ngay ngắn, ánh mắt có chút hoảng hốt, quần lót dưới thân thể lộ ra không khí, nhưng chưa bị xé rách, liền biết Lục Thánh Đông chưa chính thức thực hiện được ý đồ xấu.
Dương Tử Hiên quay đầu, giơ chân lên, hung hăng giẫm hai cái lên trên cánh tay Lục Thánh Đông, đồng thời còn báo động cảnh sát.
"Con đĩ! Thằng chó"
Cánh tay Lục Thánh Đông bị Dương Tử Hiên giẫm phải, đau nhức đến mức nước mắt chảy ra, có thể nghe rõ ràng âm thanh xương gãy, Dương Tử Hiên không thèm liếc nhìn hắn nữa, nhổ một bãi nước miếng lên trên mặt hắn, mắng: "Thằng súc sinh!"
Dương Tử Hiên báo án, Hồ Tự Lập tự mình dẫn đội tới, Lục Thánh Đông bị áp giải đi, Dương Tử Hiên làm một cái ghi chép đơn giản ở hiện trường, Hồ Tự Lập liền định cho Lục Thánh Đông một tội cưỡng gian chưa thành.
Dương Tử Hiên cởi y phục của mình ra, khoác lên cho Chú Thanh Nam, biết rõ nàng đã gặp phải kinh hãi nhất định, nhanh chóng đưa bệnh viện kiểm tra kỹ càng thân thể một chút, một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh, khôi phục tỉnh táo.
"Có đôi khi tôi cảm thấy tính khí người thật sự khó có thể lường được, trước kia hắn là người lịch sự tao nhã, nhưng bây giờ đã trở thành một người khác, tôi không thể nhận ra..." Chú Thanh Nam uống trà Dương Tử Hiên bưng đến, thở dài nói.
Dương Tử Hiên gật gật đầu, thở dài nói: "Càng là lúc khó khăn, càng dễ dàng nhìn ra bản chất một con người, tâm lý và mặt âm u trong lòng hắn cũng sẽ bạo phát ra."
Sắc mặt Chú Thanh Nam hơi tái nhợt, nhưng quần áo bó sát, khuôn mặt tuyệt mỹ, vòng eo hết sức nhỏ, vẫn là mỹ nữ, miệng nói: "Cảm ơn cậu đã tới, nếu như không có cậu, tôi thật sự không biết làm sao bây giờ, con đường đó vốn không nhiều. người.."
Dương Tử Hiên đưa mắt nhìn khuôn mặt Chú Thanh Nam, một khuôn mặt đầy đường cong nhu hòa, trong nội tâm dâng lên một cảm giác ấm áp, nhớ tới các loại tình huống gặp Chú Thanh Nam tại Nam Hồ trước kia, trong lòng cũng phải bội phục Chú Thanh Nam, dưới tình huống gian nan như thế, vẫn có thể chèo chống vượt khó, liền nói: "Tiện tay mà thôi, không đáng nhắc đến!"
Tổn thương của Chú Thanh Nam không nghiêm trọng lắm, chỉ bị một ít kinh hãi, cũng không cần nằm viện, về nhà tĩnh dưỡng vài ngày là tốt rồi, xe Chú Thanh Nam đã để cho Lão Lưu lái đi rồi, Dương Tử Hiên liền tự mình lái xe đưa Chú Thanh Nam về nhà.
Chú Thanh Nam đến Tử Kim, về sau, công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích liền phân một phòng nhỏ cho nàng, trước kia công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích đã mua một đống phòng ở cho cao tầng quản lý, các công nhân khác đều được cung cấp ký túc xá riêng, đãi ngộ rất tốt.
Tât cả là để cam đoan mọi người làm việc hăng say.
Dương Tử Hiên tự mình đưa Chú Thanh Nam lên, sau khi Chú Thanh Nam ở căn phòng này, đã tiến hành bố trí lại một phen, tường sơn thành màu phấn hồng thiếu nữ, thoạt nhìn rất đáng yêu, vị trí cái ghế và bàn là chính nàng thiết kế, sau đó lại nhờ công ty sản xuất đồ dùng trong nhà chế tạo, phong cách chỉnh thể rất mới mẻ mà tươi mát.
Chú Thanh Nam rót chén trà cho Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên thoáng nhìn quanh một tý, hoàn cảnh rất lịch sự tao nhã, cười nói: "Tôi không phải là người đàn ông thứ nhất tiến vào căn phòng đẹp này chứ?"
/705
|