Gia Cát Linh Ẩn

Chương 123: Hôn ta

/352


Mộc Tê và Nguyệt Lan nhìn hai người giận dỗi mà luống cuống, tiến thoái lưỡng nan đứng trong sân. Lúc này, Kinh Phong và Phá Trận cũng trở về, nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn, trong lòng nhất thời thả lỏng, chỉ là nhìn thế nào cũng thấy biểu cảm của hai người có chút căng thẳng.

“Chuyện gì vậy?” Kinh Phong khó hiểu hỏi, hắn vốn nmuốn vào nhận tội với Sở Lăng Thiên, lại không biết lúc này có thích hợp không.

“Vợ chồng trẻ giận dỗi nhau ấy mà, vậy cũng không nhìn ra à.” Phá Trận khinh bỉ nói.

“Chúng ta có lẽ không nên vào.”

Mộc Tê và Nguyệt Lan đồng ý gật đầu. Bốn người liền lo lắng bất an đứng ở trong sân, cũng không dám phát ra tiếng động, lâu lâu chỉ ló đầu vào phòng ngó nghiêng…

Gia Cát Linh Ẩn rót một chén trà, đưa cho Sở Lăng Thiên: “Thất gia, khát nước chưa? Uống chút nước trước đi.”

Sở Lăng Thiên nhận lấy chén trà, uống một chút, đặt lại trên bàn, không thèm chú ý đến Gia Cát Linh Ẩn.

“Người muốn thế nào?” Bất đắc dĩ, Gia Cát Linh Ẩn hỏi.

“Hôn ta!” Sau một lúc lâu, Sở Lăng Thiên bật ra hai chữ.

Gia Cát Linh Ẩn đảo mắt, hôn nhanh lên má của Sở Lăng Thiên.

“Không phải chỗ đó.” Sở Lăng Thiên bất mãn nói.

Gia Cát Linh Ẩn ngẩn ra, vì để dỗ dành nam nhân này vui, nàng cũng cố gắng rất nhiều, cúi người xuống, hôn nhẹ lên môi của Sở Lăng Thiên.

Nàng đang chuẩn bị dứt ra, lại bị Sở Lăng Thiên giữ chặt đầu lại, Sở Lăng Thiên nháy mắt biến bị động thành chủ động, đầu lưỡi chạy mở hàm răng nàng, hung hăng hôn nàng.

“Tình huống thế này là sao?” Kinh Phong hoài nghi nhìn hai người trong phòng đang hôn thành một thể.

“Vô lễ chớ nhìn!” Phá Trận vừa nói, vừa nhìn chằm chằm vào phòng không dời mắt.

Bỗng nhiên, chợt thấy Sở Lăng Thiên nhấc bổng Gia Cát Linh Ẩn lên, đi về hướng phòng ngủ của nàng.

“Gia đúng là rất đẹp trai nha!” Phá Trận xuýt xoa, cười cảm thán nói.

Từ bên ngoài đến phòng ngủ, hai người vẫn không tách nhau ra. Sở Lăng Thiên đặt người trong lòng xuống giường, còn mình thì áp người xuống, càng thêm hôn nàng mãnh liệt, y tham lam mút lấy hương thơm của nàng, liếm cánh môi mềm mại của nàng, nhẹ nhàng cắn đầu lưỡi nàng.

“Sở Lăng Thiên, đủ rồi!” Gia Cát Linh Ẩn nghiêng mặt tránh đi, muốn hất Sở Lăng Thiên đang đè lên người mình xuống.

“Chưa đủ!” Sở Lăng Thiên quay mặt nàng lại tiếp tục hôn, lần này so với lần trước càng kịch liệt hơn, Gia Cát Linh Ẩn chỉ cảm thấy đầu lưỡi của mình như bị y hút vào trong yết hầu, đầu óc trống rỗng, để mặc y khuấy đảo và mút vào, nhất thời không thở nổi. Thấy mặt nàng đỏ bừng lên, thở hổn hển mới buông nàng ra, xoay người, nằm xuống bên cạnh nàng, nói: “Nếu lại có lần sau, sẽ không phải là chút trừng phạt thế này!”

“Không có lần sau.” Gia Cát Linh Ẩn biết hôm nay y thực sự tức giận nên chuyện gì cũng đều nghe theo y.

“Lo lắng chết ta!” Sở Lăng Thiên nghịch tóc nàng, “Không được bảo Kinh Phong rời khỏi nữa.”

“Dạ.” Gia Cát Linh Ẩn ngoan ngoãn gật đầu, “Cam đoan sẽ không có lần sau.”

Nàng xoay người ngồi dậy, Sở Lăng Thiên cũng ngồi dậy theo.

“Kinh Phong, lại đây!” Sở Lăng Thiên nhìn Kinh Phong, thấp giọng nói.

“Không thể nào lại nhanh như vậy?” Phá Trận nhỏ giọng nói thầm, “Sức chiến đấu của gia cũng quá kém cỏi đi!” Cho dù Phá Trận nói rất nhỏ, như thính lực của Sở Lăng Thiên vô cùng tốt, nên vẫn bị y nghe thấy được, nhìn thấy ánh nhìn sắc lạnh của chủ tử, Phá Trận lập tức dời mắt, nhìn về hướng khác.

Kinh Phong đi đến trước mặt Sở Lăng Thiên, cúi đầu nói: “Gia, Kinh Phong thất trách, xin gia trách phạt!”

“Được rồi.” Sở Lăng Thiên phất tay, “Lần này cho qua, sau này không được phép để tái diễn chuyện này nữa, nếu không, ngươi không cần theo bên cạnh ta nữa.”

“Dạ! Kinh Phong nhất định tận tâm tân lực bảo vệ sự an toàn của Tam tiểu thư.” Kinh Phong cảm kích nhìn Gia Cát Linh Ẩn, hắn biết nàng nhất định thay hắn cầu tình, bằng không, chắc chắn bị chủ tử mắng xối xả rồi.

“Được rồi, người đừng trách hắn nữa.” Gia Cát Linh Ẩn nói, “Lỗi là ở ta, không phải ở hắn.”

Sở Lăng Thiên quay đầu nhìn Gia Cát Linh Ẩn, trong lòng oán thầm nói, trừng phạt vừa rồi còn chưa đủ? Muốn phạt nặng hơn nữa sao?

“Khụ khụ!” Gia Cát Linh Ẩn hắng giọng, “Thất gia, mời uống trà!”

Sở Lăng Thiên nhấp một ngụm, nói với hai nha hoàn: “Chuẩn bị nước ấm cho ta.”

“Thất gia, người muốn làm gì?” Gia Cát Linh Ẩn khó hiểu hỏi.

“Tắm rửa!”

“Sao Thất gia không về Thất vương phủ mà tắm?”

“Chẳng lẽ về đó tắm rồi lại quay về đây à?”

“Thất gia muốn ở lại đây?!” Gia Cát Linh Ẩn kinh ngạc hỏi.

“Đương nhiên, nàng quên lời ta nói rồi à?” Sở Lăng Thiên kề sát vào tai nàng, nhỏ giọng nói, “Mỗi tối, ta đều phải ở bên cạnh nàng.”

“Khụ khụ.” Gia Cát Linh Ẩn không biết nói gì cho phải, “Xin cứ tự nhiên.”

Mộ Tê vào phòng, lấy ra một miếng ngọc, nhét vào trong tay của Gia Cát Linh Ẩn, nói: “Tiểu thư, đây là ngọc bình an của nô tỳ, người mang theo bên mình đi, không gặp phải chuyện gì mới tốt.”

Gia Cát Linh Ẩn từ chối, “Nếu là ngọc bình an, ngươi cần phải nhận lại! Không cần lo cho ta!”

“Nô tỳ luôn ở trong phủ, có thể có chuyện gì được?” Mộc Tê càng đưa đến, “Tiểu thư hãy mang đi, coi như là tâm ý của Mộc Tê. Tiểu thư mà không cần, chính là ghét bỏ món quà này.”

“Được rồi, được rồi, để ta nhận.” Gia Cát Linh Ẩn từ chối không xong, đành phải nhận lấy. Nàng vuốt ve miếng ngọc, ngọc này chất lượng thượng hạng, cũng không phải thứ mà người bình thường có được, Mộc Tê này, rốt cuộc có thân phận gì?

Nhìn thấy Trương Thúy Hoa từ bên ngoài trở về, Gia Cát Linh Ẩn đột nhiên nhớ đến một việc, nàng gọi Kinh Phong đến, nói với hắn: “Ngươi nhờ người đến thành Phù Dung tìm một nhà họ Hàn, đương gia tên Hàn Thế Văn, giám sát chặt chẽ người nhà này có động tĩnh gì, hoặc có người nào đi tìm họ, đều lập tức hồi báo.”

“Dạ, tiểu thư.”

“Tiểu thư, Lưu quản gia đến.” Nguyệt Lan đang chuẩn bị đi lấy nước cho Sở Lăng Thiên, nhìn thấy Lưu quản gia đến, lập tức bẩm báo.

“Vào đi.”

Lưu quản gia đứng ở trong sân, vẻ mặt sáng ngời, nói: “Tiểu thư, Đại thiếu gia đã về, lão gia bảo nô tài đi thông báo cho tiểu thư mau qua đó.”

“Đại ca đã về?” Gia Cát Linh Ẩn thần tình vui vẻ, “Sao không thông báo trước gì cả mà đã đột ngột quay về? Không biết đại ca có thay đổi gì không?” Ngoại trừ Tam di nương, Gia Cát Như Phong là người thân duy nhất đối xử tốt với nàng, nghe thấy y về, trong lòng nàng vô cùng vui vẻ, nói xong liền theo Lưu quản gia ra ngoài.

“Khụ!” Sở Lăng Thiên ho khan một tiếng, bất mãn nói, “Gặp ta cũng chẳng thấy nàng vui vẻ như vậy! Ta đi cùng với nàng!”

“Dạ!” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu.

Khi Gia Cát Linh Ẩn đến, nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi anh tuấn đang bị Gia Cát Chiêm, Gia Cát Hồng Nhan, Như Nguyệt, Như Sương vây quanh, ân cần thăm hỏi. Như Phong là con trai duy nhất của Gia Cát Chiêm, cũng là đứa con mà ông thật lòng yêu thương, bây giờ vẻ hiền hòa bày hết lên trên gương mặt của ông, trong mắt cũng chan chứa ánh lệ vui mừng.

“Con trai ngoan, có tiền đồ! Thân thể càng rắn rỏi!” Gia Cát Chiêm vỗ bả vai Như Phong, cảm khái nói.

“Phải đa tạ sự bồi dưỡng của phụ thân với con.” Như Phong cung kính nói, nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn, y lập tức đi đến, khinh ngạc vui mừng nói, “Đây là Linh nhi? Lớn hơn, cũng xinh đẹp hơn.” Tam muội trong mắt y còn hơn cả trước kia, dường như thay đổi rất nhiều. Y còn nhớ nàng lúc nhỏ, cả ngày không chịu ra ngoài, luôn nép sau lưng Tam di nương, nhìn thấy người khác, cũng không dám nói câu nào. Sau khi Tam di nương qua đời, y cực lực phản đối chuyện đưa nàng đến miếu, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản được. Giờ phút này nhìn thấy cô gái nhỏ lúc trước, dáng vẻ yêu kiều tha thước, xinh đẹp tự tin như vậy, trong lòng y cảm thấy rất vui.

“Tham kiến đại ca!”

“Khụ!” Sở Lăng Thiên lại tằng hắng một tiếng, biểu thị cho sự tồn tại của mình. Một tiếng khụ kinh động đến tất cả mọi người vừa rồi không chú ý đến y, giờ phút này đều hành lễ thỉnh an với y.

“Như Phong tướng quân bên ngoài vất vả rồi.” Sở Lăng Thiên nói, “Có tướng quân anh dũng thiện chiến, nước Lăng Nguyệt mới có thể quốc thái dân an.”

“Thất điện hạ quá khen rồi!” Như Phong ngượng ngùng nói, “Nói về dụng binh, nước Lăng Nguyệt ai so được với Thất điện hạ chứ? Điện hạ mười lăm tuổi đã xuất chinh, bách chiến bách thắng. Sự tích lấy một ngàn người đánh thắng năm mươi ngàn người của nước Đại Mạc, e rằng chưa từng có người nào sau này làm được.”

“May mắn mà thôi.” Sở Lăng Thiên không cho là đúng, “Hôm nào ta sẽ mở tiệc ở Thất vương phủ, để tẩy trần cho tướng quân, hân hạnh được mời tướng quân.”

Như Phong ngẩn người, y biết Vương gia mặt lạnh Sở Lăng Thiên này không thích giao thiệp với người khác, sự xuất hiện của Sở Lăng Thiên ở phủ Thừa tướng này đã khiến y có chút không hiểu rồi, bây giờ còn mời y đến Thất vương phủ, chuyện này là sao, “Đa tạ sự ưu ái của điện hạ, thần tâm sinh sợ hãi.”

“Tướng quân không cần như thế, sau khi ta và Linh nhi thành thân, còn phải gọi tướng quân một tiếng đại ca.”

“Đại ca? Linh nhi? Thành thân? Điện hạ và Linh nhi?” Như Phong nhất thời không phản ứng kịp, “Vậy thần cung kính chi bằng tuân mệnh, Tam muội từ nhỏ đã nhát gian, xin vương gia hãy yêu thương nó.”

“Tướng quân yên tâm.” Sở Lăng Thiên nhìn Gia Cát Linh Ẩn tràn ngập dịu dàng, “Nhiệm vụ cả đời này của bản vương chính là bảo vệ nàng.”

Như Phong nghĩ Sở Lăng Thiên chỉ thuận miệng nói vậy: “Đa tạ vương gia.”

“Đại ca, có mang quà gì về cho các muội không?” Gia Cát Hồng Nhan hỏi.

“Đương nhiên là có!” Như Phong lấy ra một ít quà trong hành lý phân phát cho mấy muội muội, ngay cả Gia Cát Linh Ẩn cũng có.

Trước khi trở về, Như Phong hoàn toàn không biết Gia Cát Linh Ẩn đã được đón về, nhưng y vẫn chuẩn bị quà cho nàng. Gia Cát Linh Ẩn nhận lấy chiếc vòng cổ mà Như Phong tặng cho mình, trong lòng cảm thấy ấm áp.

“Cha, mẹ đâu?” Không nhìn thấy Đại phu nhân, Như Phong bèn hỏi.

“Bà ấy…” Sắc mặt Gia Cát Chiêm tối lại, “Ngày mai rồi nói sau, thời gian này trong phủ xảy ra rất nhiều chuyện, ngày mai ta sẽ kể cho con nghe, hôm nay con mệt rồi, mau nghỉ ngơi sớm đi.”

Trong lòng Như Phong biết nhất định là do có người ngoài ở đây, có một số chuyện không tiện nói, cũng không hỏi thêm.

Nghe Gia Cát Chiêm nói vậy, những người khác cũng giải tán hết.

Năm ngày sau, dựa theo tin tức trước đó đưa ra, Linh Thiên Hỏa Oa Thành hôm nay bán đấu giá phương pháp nấu lẩu. Sáng sớm, Gia Cát Linh Ẩn đã chuẩn bị thỏa đáng, cùng Sở Lăng Thiên đến tiệm.

Lúc họ đến, trong tiệm đã ngồi đầy người, trong đó có ông chủ của vài tửu điếm ở Ngân Đô, còn có người của nước khác, ngay cả ông chủ giấu mặt của Túy Tiên Lâu, Tiêu Lương, cũng đến.


/352

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status