“Phu nhân, sao vậy?” Gia Cát Chiêm nhíu mày, nghĩ bà vì chuyện của Gia Cát Hồng Nhan mà đến, sắc mặt bắt đầu hơi khó coi.
“Bẩm lão gia, vừa rồi thiếp bảo Lưu quản gia kiểm kê khố phòng, phát hiện không thấy đôi ngọc như ý mà Hoàng thượng ban thưởng nữa.”
“Cái gì?” Gia Cát Chiêm đứng bật dậy, “Không thấy? Không thấy lúc nào?”
“Trước khi thiếp giao chìa khóa cho Lục muội đã kiểm tra qua một lần, lúc ấy vẫn còn.” Đại phu nhân vẻ mặt lo lắng, “Nếu Hoàng thượng biết, phủ Thừa tướng sẽ gặp phải đại họa!”
“Thanh Thanh đâu, gọi nàng ấy đến, hỏi xem sao lại thế này?” Gia Cát Chiêm tức giận hỏi.
Bấy giờ, Lục di nương vẻ mặt đang kích động đứng ở ngoài thư phòng, trong lòng không ngừng lo lắng, sao lại là đồ Hoàng thượng ban thưởng chứ. Nghe thấy Gia Cát Chiêm gọi nàng, nàng quay đầu hoảng hốt chạy về hướng Trục Nguyệt Hiên.
Vào Trục Nguyệt Hiên, nàng liền quỳ mọt xuống trước mặt Gia Cát Linh Ẩn: “Tam tiểu thư, cứu, cứu ta! Mau giúp ta nghĩ cách!”
“Chuyện gì?” Gia Cát Linh Ẩn hỏi.
Lục di nương tự vả vào miệng mình, khóc nức nở nói: “Hôm trước ta ở trên đường đụng phải tên Vương Đại kia, hắn muốn cùng ta… Ta nhất thời đắc ý, nói cho hắn biết hiện tại ta là Lục di nương của phủ Thừa tướng rồi. Hắn bảo ta lấy chút tiền cho hắn tiêu, bằng không sẽ nói với Thừa tướng gia chuyện xấu của ta! Ta hết cách rồi, đành phải đến khố phòng mang đôi ngọc như ý đi cầm, đưa tiền cho hắn hòng đuổi hắn đi! Không ngờ đôi ngọc như ý đó lại là Hoàng thượng ban cho lão gia, lão gia đang tìm ta đến hỏi tội!”
“Ngươi!” Gia Cát Linh Ẩn bị nàng làm tức giận, “Sao lại không kín miệng thế này!”
“Ta biết lỗi rồi, Tam tiểu thư, giúp ta đi!”
“Là hiệu cầm đồ nào?” Gia Cát Linh Ẩn tức giận hỏi.
“Là hiệu của Lưu gia trên phố Thanh Ảnh.”
“Ta biết rồi.” Gia Cát Linh Ẩn đứng lên, “Ngươi về chỗ Thừa tướng gia trước đi, nói là đem đi đánh bóng.”
“Dạ, ta biết rồi.”
Gia Cát Linh Ẩn thở dài một hơi, nhủ thầm, Trương Thúy Hoa à, ngươi đúng là sẽ gây chuyện! Nàng ra khỏi phủ Thừa tướng, đi đến cửa hiệu của Lưu gia.
“Đánh bóng?” Trong thư phòng của Gia Cát Chiêm, Đại phu nhân hiển nhiên không tin lời của Lục di nương, “Đang yên đang lành, đột nhiên mang ra ngoài đánh bóng làm gì?”
“Muội…” Lục di nương ấp úng, “Không biết trên mặt làm sao lại dính chút màu xanh, lau thế nào cũng không sạch được, cho nên muội mang đi ra ngoài đánh bóng lại.”
“Gì? Lục di nương sẽ không trộm ngọc như ý đi bán đổi lấy tiền chứ?”
“Không có, không có!” Lục di nương cực lực phủ nhận, “Thanh Thanh tuyệt đối không dám làm ra cái chuyện như vậy đâu. Xin lão gia, Đại tỷ hãy tin tưởng.”
“Nói cho ta biết cửa hiệu đánh bóng kia ở đâu? Bây giờ sẽ bảo Lưu quản gia đi mang về! Thứ này để bậy bạ không được.”
“Muội… muội cũng không nhớ nữa.”
“Nực cười! Không nhớ, vậy muội làm sao lấy về?”
“Cửa hiệu nói, đánh bóng xong sẽ mang đến phủ!”
“Lão gia…” Đại phu nhân đã khẳng định được Lục di nương đang nói dối, “Lục muội hoàn toàn đang nói dối!”
“Thanh Thanh, sao nàng lại không nhớ đưa đến cửa hiệu nào chứ?” Gia Cát Chiêm cũng rất không tin lời nàng, giờ phút này sắc mặt cũng sa sầm.
“Thiếp còn tưởng Lục muội có tri thức hiểu lễ nghĩa, lại biết chăm sóc lão gia, mới đồng ý nạp muội ấy vào cửa! Không ngờ nhanh như vậy đã đem đồ trong phủ ra ngoài rồi!” Đại phu nhân tiếp tục châm ngòi thổi gió.
“Thanh Thanh, nàng còn không chịu nói sao?” Gia Cát Chiêm quát lớn.
“Thiếp…”
“Lão gia, đánh muội ấy ba mươi roi, xem muội ấy có chịu nói không!” Đại phu nhân lạnh lùng nói.
“Lưu quản gia!” Gia Cát Chiêm tức giận cực độ, “Chuẩn bị gia pháp!”
“Lão gia…” Lưu quản gia vui vẻ chạy đến, “Tiểu nhị ở tiệm ngọc đưa đôi ngọc như ý đến, nói là mấy hôm trước Lục di nương mang đến đó đánh bóng. Đúng là không thấy vết đó nữa.”
“Mang đến đây xem!” Đại phu nhân liếc Lưu quản gia, trách ông ta nhiều chuyện!
Lưu quản gia vô tội đưa đồ đến, ông ta nào biết suy tính trong lòng Đại phu nhân, ông cẩn thận mở lớp vải lụa bọc bên ngoài, bên trong lộ ra đôi ngọc như ý sáng bóng trong suốt.
“Lão gia…” Lục di nương oan ức nói, “Thanh Thanh đã nói mang đi đáng bóng rồi, lão gia còn không chịu tin thiếp, Đại tỷ còn nói oan cho thiếp. Thiếp thật khó chịu!”
“Được rồi, được rồi!” Gia Cát Chiêm không kiên nhẫn dỗ dành nàng, “Không có gì là được! Chuyện lớn thế này, sao nàng có thể tự chủ trương, sau này trước khi làm gì phải bẩm báo lại với Đại phu nhân trước.”
“Dạ.” Lục di nương cúi đầu, không cam lòng đáp. Gia Cát Chiêm không trách cứ Đại phu nhân câu nào, xem ra địa vị của mình trong lòng ông ta, vẫn chưa sánh bằng Đại phu nhân!
Sau khi tránh được một kiếp, Lục di nương lập tức chạy đến Trục Nguyệt Hiên cảm tạ Gia Cát Linh Ẩn. Gia Cát Linh Ẩn lạnh lùng nhìn nàng ta một cái: “Vương Đại đã rời khỏi Ngân Đô, sau này không bao giờ đến tìm ngươi nữa! Ngươi muốn sống lâu trong phủ Thừa tướng này thì phải an phận đi. Sự kiên nhẫn của ta có hạn thôi, sẽ không giúp ngươi dọn dẹp lần nữa đâu!”
“Dạ, dạ, ta biết rồi.” Lục di nương cười ngượng ngùng, “Sau này ta nhất định cận thận từ lời nói đến việc làm, không để Tam tiểu thư thêm phiền.”
“Vậy là tốt!”
Hôm sau, Đại phu nhân cứ theo lẽ thường, sáng sớm mang canh đến cho Gia Cát Chiêm và Lục di nương. Khi Lục di nương đang chuẩn bị uống, bỗng nhiên nôn ọe một hồi.
“Thanh Thanh, nàng sao vậy?” Gia Cát Chiêm hỏi.
“Lão gia…” Gia Cát Chiêm nghĩ nghĩ, ngoài mặt vui mừng không tương xứng với tâm trạng âm trầm của mình, “Có phải Lục muội mang thai rồi không?”
“Hả?” Gia Cát Chiêm cũng vui mừng, “Mau mời đại phu đến xem! Hôm nay ta sẽ xin Hoàng thượng nghỉ một ngày, không lên triều!”
“Lão gia đợi đã, để thiếp đi căn dặn Lưu quản gia!” Đại phu nhân xoay đi, vẻ tươi cười trên mặt thoáng bị lạnh lùng thay thế, chuyện này không phải chuyện tốt, Lục di nương mang thai, địa vị của bà ở trong phủ sẽ tràn ngập nguy cơ, nếu không phải còn có Như Phong, chỉ sợ Gia Cát Chiêm đã sớm có tâm tư khác.
Lưu quản gia nhanh chóng mời được đại phu về, đại phu giúp Lục di nương chẩn mạch xong thì vui vẻ nói: “Chúc mừng Thừa tướng gia, phu nhân, Lục di nương có thai!”
“Thật sao? Ha ha” Gia Cát Chiêm cười to, “Thật tốt quá! Lão phu chỉ có một mình Như Phong là con trai, Thanh Thanh nhất định phải giúp lão phu sanh thêm con trai đó!”
“Lão gia, bây giờ còn nhỏ, sao biết là nam hay nữ chứ. Nếu nữ thì làm sao?” Lục di nương giận dỗi nói.
“Lục muội không cần lo…” Đại phu nhân an ủi, “Muội còn trẻ, có thể sinh thêm vài đứa, đâu chỉ có một đứa này.”
“Là nữ mà giống như Linh nhi thì cũng được!” Gia Cát Chiêm cười đến nheo mắt.
Trong lòng Lục di nương oán thầm, nữ nhân như Tam tiểu thư họa chăng có thần tiên mới sinh ra được!
Vì để cho Lục di nương an tâm dưỡng thai, Gia Cát Chiêm đặc biệt bảo Lưu quản gia đưa thêm hai nha hoàn đến chăm sóc nàng. Lục di nương có thai không tiện, Gia Cát Chiêm liền nghỉ lại phòng Đại phu nhân. Vết thương của Gia Cát Hồng Nhan vẫn chưa lành, Đại phu nhân định sau khi thương thế nàng lành hẳn, mới để nàng bỏ đứa bé trong bụng.
Sau khi mang thai, tính tình của Lục di nương càng lúc càng cáu kỉnh, động chút là đánh là mắng nha hoàn hầu hạ nàng! Bọn nha hoàn nhìn thấy nàng hệt như chuột thấy mèo, ngoại trừ nha hoàn của Trục Nguyệt Hiên nàng không dám chọc, ngay cả Thanh La cũng phải chịu sự trút giận của nàng.
“Lục di nương, canh gà hầm xong rồi, người uống nhân lúc còn nóng đi.” Nha hoàn Tiểu Đào cẩm thận quan sát vẻ mặt nàng, hoảng sợ nói.
“Ừm!” Lục di nương nhận lấy, vừa mới uống một ngụm liền mắng, “Đây là thứ gì? Nấu cho heo ăn sao? Nhạt như vậy!”
“Để nô tỳ đi cho thêm chút muối!” Tiểu Đào lập tức nói.
“Đúng là tay chân vụng về!” Lục di nương tức giận ném chén canh gà xuống đất, “Múc lại chén khác, không làm được thì cút khỏi phủ Thừa tướng đi! Đúng là chẳng biết nuôi các ngươi làm gì, chút việc nhỏ ấy cũng làm không được!”
“Dạ, nô tỳ biết rồi!”
Tiểu Đào đang định ra ngoài, giẫm phải chỗ canh gà bị đổ, trượt chân, cơ thể lập tức ngã ngửa về sau, phần gáy đập mạnh vào cửa, cả người nảy lên vài cái rồi bất động.
Mắt của nàng ta trừng lớn, máu từ phía sau đầu chậm rãi chảy ra.
Nhìn thấy máu đỏ lênh láng, Lục di nương không khỏi la hoảng lên.
Nghe thấy tiếng kêu, người trong phủ vội vàng chạy đến, Lưu quản gia xem hơi thở của Tiểu Đào, nàng đã tắt thở.
“Lục muội, sao lại thế này? Có bị kinh sợ không?” Đại phu nhân bước đến, thân thiết hỏi han.
“Nó làm đổ canh gà… đột nhiên trượt chân… sau đó thì… thì…”
“Xử lý thi thể này đi.” Gia Cát Chiêm làm như không có chuyện gì, căn dặn, “Thanh Thanh, không sao đâu, không phải sợ!”
“Dạ.” Lục di nương run rẩy, một mạng người, thoáng mất đi trước mặt nàng, nhớ đến mà lòng còn sợ hãi, “Lão gia, đêm nay người ở lại với thiếp, được không?”
“Lục muội cơ thể không tiện, nếu lão gia không kiềm chế được, sẽ không tốt cho cái thai.” Đại phu nhân kiên nhẫn khuyên nhủ nàng, ”Chết một người thôi mà, không có gì phải sợ. Phủ thừa tướng có thần tiên phù hộ, ma quỷ nào dám đến tác quái chứ.”
“Thanh Thanh, nghe lời Mẫn nhi đi.” Gia Cát Chiêm cũng nói, “Không sao đâu.”
Trong mắt Đại phu nhân hiện lên vẻ tươi cười khó phát hiện, đúng là cơ hội trời ban, Hàn Thanh Thanh, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi sinh hạ đứa bé này.
Đêm xuống, trong đầu Lục di nương toàn là hình ảnh máu đỏ và hai mắt trợn trừng khiến người ta sợ hãi của Tiểu Đào, không tài nào chợt mắt.
Bỗng nhiên, nàng nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng động nhỏ, cơ thể không khỏi đờ đẫn! Nàng liền lấy chăn trùm kín đầu, không dám thở mạnh. Trong phòng vô cùng yên tĩnh, nàng nghe loáng thoáng như có tiếng bước chân ngày càng gần mình.
“Đừng tìm ta! Ta không phải cố ý!” Nàng lặng lẽ thì thầm, “Tiểu Đào, kiếp sau ngươi đầu thai thành người tài giỏi như Tam tiểu thư vậy đó, ngàn vạn lần đừng đến tìm ta, ta sẽ đốt giấy tiền cho ngươi, đốt thật nhiều thật nhiều.”
Tiếng bước chân không vì sự cầu khẩn của nàng mà biến mất, ngược lại ngày càng rõ ràng. Đột nhiên, nàng cảm thấy có người đang kéo chăn của nàng. Nàng ra sức túm, sợ tới mức run rẩy!
Một lát sau, không còn ai kéo chăn nữa, nhưng trong phòng lại vang lên tiếng ngân nga, “Lục di nương, nô tỳ là Tiểu Đào, nô tỳ mang canh gà đến cho người.”
“Hì hì! Lục di nương, nhân lúc còn nóng mau uống đi.”
“Lục di nương, sao người lại hại chết Tiểu Đào vậy? Nô tỳ chết, ai giúp người mang canh gà đến?”
“Lục di nương, mau, uống canh gà đi.”
Tiếng nói ngày càng gần, giống như ngay bên tai nàng. Cơ thể nàng run rẩy, bỗng nhiên nàng cảm thấy giữa hai chân trào ra luồng nhiệt ấm nóng, bụng nàng quặn đau.
“Bẩm lão gia, vừa rồi thiếp bảo Lưu quản gia kiểm kê khố phòng, phát hiện không thấy đôi ngọc như ý mà Hoàng thượng ban thưởng nữa.”
“Cái gì?” Gia Cát Chiêm đứng bật dậy, “Không thấy? Không thấy lúc nào?”
“Trước khi thiếp giao chìa khóa cho Lục muội đã kiểm tra qua một lần, lúc ấy vẫn còn.” Đại phu nhân vẻ mặt lo lắng, “Nếu Hoàng thượng biết, phủ Thừa tướng sẽ gặp phải đại họa!”
“Thanh Thanh đâu, gọi nàng ấy đến, hỏi xem sao lại thế này?” Gia Cát Chiêm tức giận hỏi.
Bấy giờ, Lục di nương vẻ mặt đang kích động đứng ở ngoài thư phòng, trong lòng không ngừng lo lắng, sao lại là đồ Hoàng thượng ban thưởng chứ. Nghe thấy Gia Cát Chiêm gọi nàng, nàng quay đầu hoảng hốt chạy về hướng Trục Nguyệt Hiên.
Vào Trục Nguyệt Hiên, nàng liền quỳ mọt xuống trước mặt Gia Cát Linh Ẩn: “Tam tiểu thư, cứu, cứu ta! Mau giúp ta nghĩ cách!”
“Chuyện gì?” Gia Cát Linh Ẩn hỏi.
Lục di nương tự vả vào miệng mình, khóc nức nở nói: “Hôm trước ta ở trên đường đụng phải tên Vương Đại kia, hắn muốn cùng ta… Ta nhất thời đắc ý, nói cho hắn biết hiện tại ta là Lục di nương của phủ Thừa tướng rồi. Hắn bảo ta lấy chút tiền cho hắn tiêu, bằng không sẽ nói với Thừa tướng gia chuyện xấu của ta! Ta hết cách rồi, đành phải đến khố phòng mang đôi ngọc như ý đi cầm, đưa tiền cho hắn hòng đuổi hắn đi! Không ngờ đôi ngọc như ý đó lại là Hoàng thượng ban cho lão gia, lão gia đang tìm ta đến hỏi tội!”
“Ngươi!” Gia Cát Linh Ẩn bị nàng làm tức giận, “Sao lại không kín miệng thế này!”
“Ta biết lỗi rồi, Tam tiểu thư, giúp ta đi!”
“Là hiệu cầm đồ nào?” Gia Cát Linh Ẩn tức giận hỏi.
“Là hiệu của Lưu gia trên phố Thanh Ảnh.”
“Ta biết rồi.” Gia Cát Linh Ẩn đứng lên, “Ngươi về chỗ Thừa tướng gia trước đi, nói là đem đi đánh bóng.”
“Dạ, ta biết rồi.”
Gia Cát Linh Ẩn thở dài một hơi, nhủ thầm, Trương Thúy Hoa à, ngươi đúng là sẽ gây chuyện! Nàng ra khỏi phủ Thừa tướng, đi đến cửa hiệu của Lưu gia.
“Đánh bóng?” Trong thư phòng của Gia Cát Chiêm, Đại phu nhân hiển nhiên không tin lời của Lục di nương, “Đang yên đang lành, đột nhiên mang ra ngoài đánh bóng làm gì?”
“Muội…” Lục di nương ấp úng, “Không biết trên mặt làm sao lại dính chút màu xanh, lau thế nào cũng không sạch được, cho nên muội mang đi ra ngoài đánh bóng lại.”
“Gì? Lục di nương sẽ không trộm ngọc như ý đi bán đổi lấy tiền chứ?”
“Không có, không có!” Lục di nương cực lực phủ nhận, “Thanh Thanh tuyệt đối không dám làm ra cái chuyện như vậy đâu. Xin lão gia, Đại tỷ hãy tin tưởng.”
“Nói cho ta biết cửa hiệu đánh bóng kia ở đâu? Bây giờ sẽ bảo Lưu quản gia đi mang về! Thứ này để bậy bạ không được.”
“Muội… muội cũng không nhớ nữa.”
“Nực cười! Không nhớ, vậy muội làm sao lấy về?”
“Cửa hiệu nói, đánh bóng xong sẽ mang đến phủ!”
“Lão gia…” Đại phu nhân đã khẳng định được Lục di nương đang nói dối, “Lục muội hoàn toàn đang nói dối!”
“Thanh Thanh, sao nàng lại không nhớ đưa đến cửa hiệu nào chứ?” Gia Cát Chiêm cũng rất không tin lời nàng, giờ phút này sắc mặt cũng sa sầm.
“Thiếp còn tưởng Lục muội có tri thức hiểu lễ nghĩa, lại biết chăm sóc lão gia, mới đồng ý nạp muội ấy vào cửa! Không ngờ nhanh như vậy đã đem đồ trong phủ ra ngoài rồi!” Đại phu nhân tiếp tục châm ngòi thổi gió.
“Thanh Thanh, nàng còn không chịu nói sao?” Gia Cát Chiêm quát lớn.
“Thiếp…”
“Lão gia, đánh muội ấy ba mươi roi, xem muội ấy có chịu nói không!” Đại phu nhân lạnh lùng nói.
“Lưu quản gia!” Gia Cát Chiêm tức giận cực độ, “Chuẩn bị gia pháp!”
“Lão gia…” Lưu quản gia vui vẻ chạy đến, “Tiểu nhị ở tiệm ngọc đưa đôi ngọc như ý đến, nói là mấy hôm trước Lục di nương mang đến đó đánh bóng. Đúng là không thấy vết đó nữa.”
“Mang đến đây xem!” Đại phu nhân liếc Lưu quản gia, trách ông ta nhiều chuyện!
Lưu quản gia vô tội đưa đồ đến, ông ta nào biết suy tính trong lòng Đại phu nhân, ông cẩn thận mở lớp vải lụa bọc bên ngoài, bên trong lộ ra đôi ngọc như ý sáng bóng trong suốt.
“Lão gia…” Lục di nương oan ức nói, “Thanh Thanh đã nói mang đi đáng bóng rồi, lão gia còn không chịu tin thiếp, Đại tỷ còn nói oan cho thiếp. Thiếp thật khó chịu!”
“Được rồi, được rồi!” Gia Cát Chiêm không kiên nhẫn dỗ dành nàng, “Không có gì là được! Chuyện lớn thế này, sao nàng có thể tự chủ trương, sau này trước khi làm gì phải bẩm báo lại với Đại phu nhân trước.”
“Dạ.” Lục di nương cúi đầu, không cam lòng đáp. Gia Cát Chiêm không trách cứ Đại phu nhân câu nào, xem ra địa vị của mình trong lòng ông ta, vẫn chưa sánh bằng Đại phu nhân!
Sau khi tránh được một kiếp, Lục di nương lập tức chạy đến Trục Nguyệt Hiên cảm tạ Gia Cát Linh Ẩn. Gia Cát Linh Ẩn lạnh lùng nhìn nàng ta một cái: “Vương Đại đã rời khỏi Ngân Đô, sau này không bao giờ đến tìm ngươi nữa! Ngươi muốn sống lâu trong phủ Thừa tướng này thì phải an phận đi. Sự kiên nhẫn của ta có hạn thôi, sẽ không giúp ngươi dọn dẹp lần nữa đâu!”
“Dạ, dạ, ta biết rồi.” Lục di nương cười ngượng ngùng, “Sau này ta nhất định cận thận từ lời nói đến việc làm, không để Tam tiểu thư thêm phiền.”
“Vậy là tốt!”
Hôm sau, Đại phu nhân cứ theo lẽ thường, sáng sớm mang canh đến cho Gia Cát Chiêm và Lục di nương. Khi Lục di nương đang chuẩn bị uống, bỗng nhiên nôn ọe một hồi.
“Thanh Thanh, nàng sao vậy?” Gia Cát Chiêm hỏi.
“Lão gia…” Gia Cát Chiêm nghĩ nghĩ, ngoài mặt vui mừng không tương xứng với tâm trạng âm trầm của mình, “Có phải Lục muội mang thai rồi không?”
“Hả?” Gia Cát Chiêm cũng vui mừng, “Mau mời đại phu đến xem! Hôm nay ta sẽ xin Hoàng thượng nghỉ một ngày, không lên triều!”
“Lão gia đợi đã, để thiếp đi căn dặn Lưu quản gia!” Đại phu nhân xoay đi, vẻ tươi cười trên mặt thoáng bị lạnh lùng thay thế, chuyện này không phải chuyện tốt, Lục di nương mang thai, địa vị của bà ở trong phủ sẽ tràn ngập nguy cơ, nếu không phải còn có Như Phong, chỉ sợ Gia Cát Chiêm đã sớm có tâm tư khác.
Lưu quản gia nhanh chóng mời được đại phu về, đại phu giúp Lục di nương chẩn mạch xong thì vui vẻ nói: “Chúc mừng Thừa tướng gia, phu nhân, Lục di nương có thai!”
“Thật sao? Ha ha” Gia Cát Chiêm cười to, “Thật tốt quá! Lão phu chỉ có một mình Như Phong là con trai, Thanh Thanh nhất định phải giúp lão phu sanh thêm con trai đó!”
“Lão gia, bây giờ còn nhỏ, sao biết là nam hay nữ chứ. Nếu nữ thì làm sao?” Lục di nương giận dỗi nói.
“Lục muội không cần lo…” Đại phu nhân an ủi, “Muội còn trẻ, có thể sinh thêm vài đứa, đâu chỉ có một đứa này.”
“Là nữ mà giống như Linh nhi thì cũng được!” Gia Cát Chiêm cười đến nheo mắt.
Trong lòng Lục di nương oán thầm, nữ nhân như Tam tiểu thư họa chăng có thần tiên mới sinh ra được!
Vì để cho Lục di nương an tâm dưỡng thai, Gia Cát Chiêm đặc biệt bảo Lưu quản gia đưa thêm hai nha hoàn đến chăm sóc nàng. Lục di nương có thai không tiện, Gia Cát Chiêm liền nghỉ lại phòng Đại phu nhân. Vết thương của Gia Cát Hồng Nhan vẫn chưa lành, Đại phu nhân định sau khi thương thế nàng lành hẳn, mới để nàng bỏ đứa bé trong bụng.
Sau khi mang thai, tính tình của Lục di nương càng lúc càng cáu kỉnh, động chút là đánh là mắng nha hoàn hầu hạ nàng! Bọn nha hoàn nhìn thấy nàng hệt như chuột thấy mèo, ngoại trừ nha hoàn của Trục Nguyệt Hiên nàng không dám chọc, ngay cả Thanh La cũng phải chịu sự trút giận của nàng.
“Lục di nương, canh gà hầm xong rồi, người uống nhân lúc còn nóng đi.” Nha hoàn Tiểu Đào cẩm thận quan sát vẻ mặt nàng, hoảng sợ nói.
“Ừm!” Lục di nương nhận lấy, vừa mới uống một ngụm liền mắng, “Đây là thứ gì? Nấu cho heo ăn sao? Nhạt như vậy!”
“Để nô tỳ đi cho thêm chút muối!” Tiểu Đào lập tức nói.
“Đúng là tay chân vụng về!” Lục di nương tức giận ném chén canh gà xuống đất, “Múc lại chén khác, không làm được thì cút khỏi phủ Thừa tướng đi! Đúng là chẳng biết nuôi các ngươi làm gì, chút việc nhỏ ấy cũng làm không được!”
“Dạ, nô tỳ biết rồi!”
Tiểu Đào đang định ra ngoài, giẫm phải chỗ canh gà bị đổ, trượt chân, cơ thể lập tức ngã ngửa về sau, phần gáy đập mạnh vào cửa, cả người nảy lên vài cái rồi bất động.
Mắt của nàng ta trừng lớn, máu từ phía sau đầu chậm rãi chảy ra.
Nhìn thấy máu đỏ lênh láng, Lục di nương không khỏi la hoảng lên.
Nghe thấy tiếng kêu, người trong phủ vội vàng chạy đến, Lưu quản gia xem hơi thở của Tiểu Đào, nàng đã tắt thở.
“Lục muội, sao lại thế này? Có bị kinh sợ không?” Đại phu nhân bước đến, thân thiết hỏi han.
“Nó làm đổ canh gà… đột nhiên trượt chân… sau đó thì… thì…”
“Xử lý thi thể này đi.” Gia Cát Chiêm làm như không có chuyện gì, căn dặn, “Thanh Thanh, không sao đâu, không phải sợ!”
“Dạ.” Lục di nương run rẩy, một mạng người, thoáng mất đi trước mặt nàng, nhớ đến mà lòng còn sợ hãi, “Lão gia, đêm nay người ở lại với thiếp, được không?”
“Lục muội cơ thể không tiện, nếu lão gia không kiềm chế được, sẽ không tốt cho cái thai.” Đại phu nhân kiên nhẫn khuyên nhủ nàng, ”Chết một người thôi mà, không có gì phải sợ. Phủ thừa tướng có thần tiên phù hộ, ma quỷ nào dám đến tác quái chứ.”
“Thanh Thanh, nghe lời Mẫn nhi đi.” Gia Cát Chiêm cũng nói, “Không sao đâu.”
Trong mắt Đại phu nhân hiện lên vẻ tươi cười khó phát hiện, đúng là cơ hội trời ban, Hàn Thanh Thanh, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi sinh hạ đứa bé này.
Đêm xuống, trong đầu Lục di nương toàn là hình ảnh máu đỏ và hai mắt trợn trừng khiến người ta sợ hãi của Tiểu Đào, không tài nào chợt mắt.
Bỗng nhiên, nàng nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng động nhỏ, cơ thể không khỏi đờ đẫn! Nàng liền lấy chăn trùm kín đầu, không dám thở mạnh. Trong phòng vô cùng yên tĩnh, nàng nghe loáng thoáng như có tiếng bước chân ngày càng gần mình.
“Đừng tìm ta! Ta không phải cố ý!” Nàng lặng lẽ thì thầm, “Tiểu Đào, kiếp sau ngươi đầu thai thành người tài giỏi như Tam tiểu thư vậy đó, ngàn vạn lần đừng đến tìm ta, ta sẽ đốt giấy tiền cho ngươi, đốt thật nhiều thật nhiều.”
Tiếng bước chân không vì sự cầu khẩn của nàng mà biến mất, ngược lại ngày càng rõ ràng. Đột nhiên, nàng cảm thấy có người đang kéo chăn của nàng. Nàng ra sức túm, sợ tới mức run rẩy!
Một lát sau, không còn ai kéo chăn nữa, nhưng trong phòng lại vang lên tiếng ngân nga, “Lục di nương, nô tỳ là Tiểu Đào, nô tỳ mang canh gà đến cho người.”
“Hì hì! Lục di nương, nhân lúc còn nóng mau uống đi.”
“Lục di nương, sao người lại hại chết Tiểu Đào vậy? Nô tỳ chết, ai giúp người mang canh gà đến?”
“Lục di nương, mau, uống canh gà đi.”
Tiếng nói ngày càng gần, giống như ngay bên tai nàng. Cơ thể nàng run rẩy, bỗng nhiên nàng cảm thấy giữa hai chân trào ra luồng nhiệt ấm nóng, bụng nàng quặn đau.
/352
|