GIẢ YÊU LÀM THẬT

Chương 17: Người thứ ba

/220


Minh Thành Hữu để mắt nhìn Phó Nhiễm, ánh mắt cô nhìn thẳng lại không thấy tiêu điểm.

"Đại ca cùng ca ca đều giống nhau, tự nhiên là em theo Thành Hữu kêu thôi."

Chỉ có cô cùng Minh Tranh biết rõ, hai loại xưng hô kia hoàn toàn bất đồng. Mắt Minh Tranh nhìn chằm chằm hướng cái gạt tàn thuốc kia nhéo rơi nửa đoạn, khói bay lên. Hắn như có như không nhếch môi, cũng không nói trắng ra.

Minh Thành Hữu nắm lấy đầu vai Phó Nhiễm ngồi ở phía bên kia. Ba con trai Minh gia tề tụ một chỗ, vừa nhìn cũng biết là lâu không gặp mặt, cũng không phải tùy ý có thể vô cớ làm mất vui.

"Lão Đại, tuổi con cũng không nhỏ, nên tính tìm người phụ nữ thật tốt lập gia đình đi.

Lý Vận Linh cầm mu bàn tay Minh Tranh, thấy Minh Vanh ở bên cười nhìn có chút hả hê, không khỏi đem ngón tay lại chỉ vào hắn.

"Lão Nhị con cũng thế, cũng không nhìn lại mình bao nhiêu tuổi."

"Mẹ, mẹ thật có thể quan tâm."

Minh Vanh bất mãn oán hận, dù sao tuổi trẻ vẫn còn muốn chơi thêm vài năm nữa. Minh Tranh khách quan mà nói thì lại trầm tĩnh, hắn một tay chống đỡ hướng thành ghế, thân thể nghiêng về một bên vẻ nhiều phần lười biếng.

"Mẹ, nếu con thật muốn kết hôn, lần đầu cha gọi điện thoại đến hỏi thăm ý kiến lúc con trở lại , con nếu ý muốn không kiên định, Phó Nhiễm này sẽ há không phải là vị hôn thê của con?"

Lý Vận Linh không nghĩ tới hắn sẽ ngay mặt vạch trần, trong mắt hiển vẻ lúng túng. Minh Thành Hữu lạnh lùng, té ra Phó Nhiễm là Minh Tranh không cần đến sau đó bị Minh Vân Phong cố tình nhét cho hắn?

Ở đây mỗi người đều có tâm tư riêng, Phó Nhiễm chợt cảm thấy toàn thân vô lực, Minh Tranh chỉ một câu nói liền đặt cô đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, loại cảm giác hư vô mờ ảo này làm người ta phát điên.

Minh Tranh không để lại dấu vết nhìn về phía Phó Nhiễm, cô rốt cuộc là không giống trước, tâm tư gì cũng có thể giấu thật sâu, hắn dù là dùng những lời này để thử cô, cô cũng có thể cư xử bình thản như vậy.

Lý Vận Linh đối với Minh Tranh cùng Minh Vanh rất tốt, trên bàn ăn tự mình chia thức ăn, hơn nữa mỗi người thích ăn cái gì hay không thích ăn cái gì, bà cũng có thể nhớ rõ rõ ràng rành mạch chưa từng lẫn lộn.

Khách quan mà nói Minh Thành Hữu nghĩ bà bận tâm là quy tắc không thể thiếu, Minh Thành Hữu giống như là thói quen, hắn lý giải cách làm của Lý Vận Linh, ai bảo bà là người muốn khắp nơi cẩn thận danh phận mẹ ghẻ trong nhà?

Ăn cơm trưa xong, Minh Thành Hữu cùng Minh Vanh đi ra hồ bơi ngoài trời, Phó Nhiễm lên lầu nghỉ ngơi, cô bước lên thang lầu rất nhẹ nhàng, đi ngang qua chỗ rẽ, lúc quay đầu lại liếc mắt thấy Minh Tranh đang cùng Lý Vận Linh câu được câu không nói chuyện. Một đôi mắt như dán lại ở sau lưng Phó Nhiễm.

Trên lầu hai luôn dành phòng cho bọn họ, dù không có ở đây nhưng bảo mẫu mỗi ngày đều sẽ theo thông lệ lên quét dọn.

Phó Nhiễm đi vào phòng của Minh Thành Hữu, cô đem cửa phòng khép hờ cũng không đóng kín.

Cửa sổ vị trí vô cùng tốt, đứng ở đó có thể nhìn thấy khung cảnh trong vườn không sót cái gì, cô nhìn thấy Lý Vận Linh khoác áo choàng cao quý ngồi xuống ở ghế nằm bên hồ bơi.

Một lúc sau, quả nhiên cô nghe thấy tiếng đóng cửa sau lưng cùng tiếng bước chân đi tới gần.

"Tiểu Nhiễm."

Cô tì vào cửa sổ mà đứng, ánh mặt trời dường như bột phấn kim chói mắt vô cùng, tại đây có thể nhìn thấy Minh Thành Hữu cùng Minh Vanh tỷ thí, hai dáng người cao lớn tựa như kinh thế giao long.

Phó Nhiễm không có chút ý tứ trả lời nào, điềm nhiên như hắn không tồn tại. Minh Tranh nghĩ không thể nghe thấy, cạn cười ra tiếng.

"Trước kia em không phải như thế."

"Ca ca, anh trước kia cũng không phải như thế."

"Em đang ở đây trách anh không chào mà đi sao?"

Cô trả lời không liên quan nhưng lại là nói sự thực.

"Trước kia em gọi Vưu Nhiễm, hiện tại, tên của em là Phó Nhiễm."

Đi đến đây, Phó Nhiễm đều là đã cùng Minh Thành Hữu trói cùng một chỗ.

Người đàn ông gương mặt lạnh lùng không hướng ra ngoài cửa sổ.

"Tiểu Nhiễm, thật may là hai người chỉ là đính hôn, mà không phải là em thực sự muốn gả cho hắn."

Minh Thành Hữu trước Minh Vanh một bước đến điểm cuối, tung người lên, trong nháy mắt bọt nước vẩy ra, da thịt cổ màu đồng gợi cảm ma mị, cái cằm hắn khẽ nhếch, tầm mắt nâng lên nhìn về phía cửa sổ lầu hai.

Phó Nhiễm cả kinh vội vàng kéo lấy cánh tay Minh Tranh lui lại. Minh Tranh cuối cùng cười ra tiếng, gương mặt anh tuấn nhu hòa không ít.

"Em sợ?"

"Em chỉ là muốn một cuộc sống bình thường, không muốn lại trải qua bất kỳ sóng to gió lớn nào."

Cô cùng Minh Tranh trong lúc đó như cách nhau tầng sương hơi mỏng, chỉ cần một đầu ngón tay có thể đâm phá, vốn dĩ trước không có, hiện tại cũng không có ai muốn chọc vào.

Vào lúc hắn xuất hiện, Phó Nhiễm không tin là trùng hợp, nếu như hắn thật muốn tìm lời của cô rất dễ dàng, không cần chờ tới bây giờ.

"Tiểu Nhiễm, em không cần phải khẩn trương như vậy."

Phó Nhiễm tim đập mạnh và loạn nhịp ngồi ở đầu giường, cô thử nghĩ qua không dưới một trăm lần cảnh tượng cùng Minh Tranh gặp mặt, khi đó cô chỉ kêu hắn là ca ca, còn không biết hắn là Đại thiếu gia họ Minh.

Cô hơi ngẩng đầu lên thấy Minh Thành Hữu chẳng biết lúc nào tựa ở cửa, ngược lại rút miệng lãnh khí ra hù dọa.

"Khụ khụ - - "

Minh Thành Hữu khoác áo ngủ đi tới.

"Sợ đến như vậy, vừa rồi ở trong phòng làm chuyện gì tốt đây? Anh xem nào."

Nói xong, hai cánh tay hướng trên người Phó Nhiễm tìm kiếm, làm bộ vuốt ve muốn sờ, cô vội vã đứng dậy. Trong phòng trừ bọn họ ra đâu còn có bóng người nào nữa.

"Em tìm đại ca?"

"Cái gì?"

Phó Nhiễm giả vờ ngây ngốc.

"Hai người biết nhau?"

Cô lắc đầu.

"Không biết."

Vẻ mặt bày ra được cái vẻ vô tội, Minh Thành Hữu cười lạnh, cầm lấy khoác khăn lông khoác trên vai lau tóc, hắn lại không phải người ngu, trong lòng có ý cười nhạo cô vẫn còn đang giả bộ.

"Anh đi thay quần áo, em xuống dưới lầu chờ anh."

Minh Tranh cùng Minh Vanh sớm đều đã về nhà.

Lý Vận Linh thấy Minh Thành Hữu xuống lầu, vẫy vẫy tay ý bảo hắn qua.

"Thành Hữu, con cũng nên kiềm chế tâm tình."

"Mẹ, mẹ lại bị kích động đi?"

"Biến, tên nhóc đáng chết"

Lý Vận Linh giống như có tâm sự, lời nói xoay chuyển.

"Con nên để tâm tư về mặt chính sự, Minh Tranh đã trở lại... Mẹ có cảm giác tâm tư hắn thật sâu, sau cùng ba con lại coi trọng hắn."

Bộ mặt này, cùng hình tượng mẹ hiền vừa rồi hoàn toàn bất đồng. Phó Nhiễm cúi đầu lắng nghe, len lén nhìn lại, người chính thức không đơn giản ở Minh gia là Lý Vận Linh mới đúng.

Minh Thành Hữu cầm tay Phó Nhiễm, vân vê ngón tay cô. Trước mặt Lý Vận Linh đương nhiên cô không dám phát hỏa, bị hắn xoa nóng đến bốc lửa, té ra coi cô như mèo nhỏ chơi đùa cùng đây?

"Thành Hữu, Tiểu Nhiễm, các con phải có đứa bé..."

Ngón trỏ Phó Nhiễm bị bóp làm đau, Minh Thành Hữu mặt lộ vẻ không kiên nhẫn cầm lấy tay của cô đứng lên.

"Mẹ, biết rồi."

"Lúc này đi rồi? Ngồi lúc nữa đã."

"Không phải mẹ muốn ôm cháu nội sao? Kỳ thật phải trách Phó Nhiễm mới được, con ‘dùng sức’ đủ rồi, ai bảo cô ấy chịu đựng không được."

"Đi đi - -"

Lý Vận Linh vung tay hạ lệnh đuổi.

"Anh đã nói với em, đối phó mẹ anh thì da mặt phải dày, có thể mạnh mẽ không biết xấu hổ mẹ mới không chịu nổi."

Ngồi đến trên ghế lái, Minh Thành Hữu vẫn còn ở đó truyền thụ cho Phó Nhiễm kinh nghiệm.

"Cho nên anh kéo em xuống nước? Thuận tiện coi em như đá kê chân?"

"Da mặt em mỏng à, mẹ không đến mức luôn tới hỏi em có phải thật vậy hay không không chịu nổi anh lăn qua lăn lại."

Minh Thành Hữu phát động động cơ đem xe chậm rãi lái ra đường lớn. Đi được một đoạn đường sau đó lại đem xe dựa dừng ở bên đường cái.

" Em tới lái đi."

Phó Nhiễm đem thần sắc thu hồi, cùng Minh Thành Hữu đổi vị trí.

Hắn thích ý nhắm mắt dưỡng thần, tiếng chuông điện thoại di động đặt ở túi vang lên, Phó Nhiễm chuyên chú lái xe không quên hỏi.

"Anh không nhận?"

"Xem đường đi, đợi tí nữa đến lúc xe về nhà anh mới mở!"

Hắn vẫn như cũ hai mắt nhắm nghiền, gò má hoàn mỹ gần như không tỳ vết, Phó Nhiễm mới nghe lời nói mỏ quạ đen, Minh Thành Hữu chỉ cảm thấy thân xe trở nên lắc lư kịch liệt, hắn mở mắt nhìn Phó Nhiễm, thần sắc khẩn trương.

"Phanh xe, mẹ ai dám ngăn cản đường ông?"

Phía trước một chiếc xe màu xanh ngọc có rèm che chuẩn bị dừng hẳn, Minh Thành Hữu cầm vô lăng trong tay Phó Nhiễm cấp tốc đánh qua, lúc này mới tránh được va chạm vào nhau, đầu xe thiếu chút nữa đụng vào dải phân cách. Nửa người trên Minh Thành Hữu bị dây an toàn siết trở về.

"Đầu óc có phải toàn đất hay không? Mẹ kiếp!"

Phó Nhiễm chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm phía trước, cửa xe màu xanh ngọc đẩy ra, cô gái bước xuống mặc một bộ váy màu trắng dài chấm đất, bởi vì ngọn đèn không đủ nên không thể nhìn rõ ràng, lờ mờ thấy cô ta tóc tai bù xù đứng tại bên cạnh xe bất động.

Phó Nhiễm nhẹ nuốt nước miếng, mồ hôi lạnh tùy theo ròng ròng chảy xuống.

"Chúng ta gặp quỷ."

Minh Thành Hữu cơn giận còn sót lại chưa tiêu.

" Em xem anh mới như quỷ!"

Hắn ngẩng đầu nhìn lại, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, ‘ nữ quỷ ’ ánh mắt u oán nhìn thấy hai người trong xe. Phó Nhiễm không nhịn được nói ra.

"Không phải là anh phong lưu thành tánh, ngay cả quỷ đều ham mê anh sao?"

"Mắt mù, là Thẩm Ninh!"

Minh Thành Hữu đẩy cửa xuống xe, Phó Nhiễm ngay sau đó tái diễn động tác của hắn.

"Em ở yên trên xe, chuyện của anh cùng cô ấy em muốn xen tay vào?"

Cửa xe mở ra, trong nháy mắt gió lạnh đã thừa cơ mà vào.

Một ngày tâm tình Phó Nhiễm đã rất u ám, bởi vì những lời này mà càng phát ra tự ái trầm trọng, cô là chính quy, trong mắt hắn ngược lại lại thành người thứ ba không liên hệ?

/220

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status