GIẢ YÊU LÀM THẬT

Chương 22: Sự thật đau lòng

/220


Minh Thành Hữu ngồi tại mép giường đưa lưng về phía cô, Phó Nhiễm muốn lấy bộ áo bó mặc lại.

"Có phải em cho là chúng ta thật có thể nằm chung một cái giường mà vĩnh viễn không làm ra chút chuyện gì?"

Phó Nhiễm giơ hai tay lên, một ánh mắt mạnh mẽ liếc sang, cô không hề có ý định chống đỡ.

"Minh Thành Hữu, anh đã có người trong lòng, hơn nữa chúng ta đã nói..."

"Phó Nhiễm, anh không có thích qua ai, nói cho cùng anh đã nói với em cái gì tốt rồi?"

Cánh tay Phó Nhiễm co lại ở trước ngực, áo ngực màu đen bởi vì hô hấp dồn dập mà đập vào mắt. Cô sắp sửa đứng dậy lại bị một bàn tay đè lại bả vai. Hai chân Phó Nhiễm không vững, mái tóc đen dài xõa ra, từng lọn từng

lọn tản ra.

"Nếu anh đã biết rõ tôi đang giả bộ say, như vậy vừa rồi Tống Chức nói tôi cũng không chạy thoát đi. Minh Thành Hữu, tôi không phải là xử nữ, anh có còn muốn hay không?"

"Chuyện khi nào?"

"Mấy năm trước."

"Cùng ai?"

Con mắt Phó Nhiễm chằm chằm nhìn hướng trần nhà.

"Tôi sẽ không nói cho anh biết."

"Em làm mà cũng không nói rõ ràng vậy sao?"

Minh Thành Hữu con mắt khẽ nhíu mày, tới gần Phó Nhiễm nằm chết dí bên người cô, Phó Nhiễm quay mặt sang, thần sắc hơi giật mình.

"Anh... Anh có ý gì?"

Thấy cô phản ứng như vậy, trong mắt Minh Thành Hữu buông lỏng, tức giận vừa rồi hoàn toàn tan thành mây khói bay đi, một tay hắn chống đỡ ở sau ót, môi mỏng mang vài phần tàn nhẫn giương nhẹ.

"Anh cho em biết một việc."

Phó Nhiễm không biết sao, trong lòng bỗng nhiên trầm xuống, hoang mang mà bất lực, phảng phất mặt như bị cứng rắn đẩy mạnh trong biển sâu. Dù là một cây rơm rạ đều tìm không ra để nắm lấy.

"Tôi không thể không nghĩ tới ngày này, nhiều lắm là về nhà, Minh Thành Hữu, tôi cũng không gạt anh, cho tới bây giờ tôi không có ôm ý nghĩ trong đầu là có thể vĩnh viễn lưu lại đây, tôi biết rõ ở trong mắt các người, tôi là trèo cao."

Minh Thành Hữu xoay người ngồi dậy, lại đột nhiên duỗi ra hai cánh tay đè ở bên người Phó Nhiễm, hắn lắc đầu.

"Phó Nhiễm, em cứ như vậy trở về, như thế nào nói với ba mẹ em?"

"Không cần dặn dò, chỉ cần đây là một con đường có thể làm tôi hạnh phúc, tôi tin tưởng..."

"Ha ha ha - -"

Hắn như nhịn một hồi lâu, lúc này ức chế kìm nén không được bật ra cười, mái tóc cắt ngắn bởi động tác vậy mà như dán lên vành tai. Minh Thành Hữu duỗi ra một tay nắm chặt tóc Phó Nhiễm.

"Trước khi đính hôn, có phải hay không em có một lần bụng đau nhức kịch liệt đi bệnh viện?"

Phó Nhiễm khẽ cắn môi, lời nói ra làm như lơ lửng lưng chừng nhưng lại chân thật theo sát bên tai.

"Đúng thì thế nào?"

"Là mẹ em cùng em đi à?"

Hắn từng đường vung đao lăng trì, Phó Nhiễm đánh mất năng lực, há hốc mồm.

"Chính là bệnh viện thành phố, vì chẩn đoán cho em đúng lúc đó là bác sĩ tư nhân của ba anh, à, không, không phải là trùng hợp, phải nói là tận lực an bài, mẹ anh nói đến người khác làm không yên tâm. Phó Nhiễm, kỳ thật ngày đó căn bản em không có bệnh, chỉ là ăn đồ ăn hư, có thể em lại bị mang vào phụ khoa, phải không?"

"Đến tột cùng anh muốn nói cái gì?"

"Em cho rằng em trở về, Phó gia còn có thể tiếp nhận em sao? Giấy tờ ghi chép đầy đủ về phần màng trinh của em đến nay vẫn còn ở trong tay anh, bằng không, ngay cả cửa chính của Minh gia em đừng mơ tưởng bước vào!"

"Anh... Anh nói đủ chưa?"

Suy nghĩ của Phó Nhiễm lâm vào hỗn loạn, ngay cả nghĩ như thế nào cô đều quên, hắn nói cái gì cô liền phải tin tưởng sao? Có thể đối với Minh Thành Hữu chuyện đêm đó rõ như lòng bàn tay, ngay cả tên bác sĩ trị liệu đều có thể nói ra, nếu như không phải là đã biết chuyện này, còn muốn giải thích như thế nào? Dẫn cô chui vào bên trong, không, là đẩy cô đi vào không phải là người khác, lại là bố mẹ đẻ của cô. Lúc này, cô cảm giác mình như bị lột hết quần áo một cách triệt để.

"Phó Nhiễm, thật sự ý tưởng về những ngày sau còn có thể tồn tại ở trong đầu em sao?"

Phó Nhiễm dùng sức đẩy Minh Thành Hữu ra, cô chật vật lảo đảo bò dậy, hai tay kéo nhanh áo trên mặt xuống vơ quần áo rơi trên đất chạy ra khỏi phòng.

Minh Thành Hữu cũng không ngăn cản, Phó Nhiễm vội vàng xuống lầu, cũng không có mở đèn, núp ở góc tối, từng chút một mặc quần áo trở về, túi của cô rơi tại cửa lớn, Phó Nhiễm cầm lấy rồi đi ra bên ngoài vẫy xe taxi.

"Xin hỏi đi đâu?"

" Đường Tây Hàng."

"A, đây chính là chỗ ở của người có tiền."

Chóp mũi Phó Nhiễm chua xót, cô giơ bàn tay lên che miệng.

" Phiền ông mở cửa sổ xuống được không?"

"Khí trời này mở cửa sổ không phải chết rét sao?"

"Mở đi, tôi say xe."

Lái xe nghe vậy, lúc này mới không nói gì đành đem cửa sau mở ra. Phó Nhiễm nhớ tới cảnh tượng lúc vợ chồng Vưu gia mang cô tới Phó gia, bọn họ nói muốn mang cô đi gặp bố mẹ ruột. Cô ở đó ngồi ngoài tường cao đợi thật lâu mới nhìn thấy Phạm Nhàn lôi kéo tay Vưu Ứng Nhụy đi ra, Thẩm Tố Phân vừa lau nước mắt vừa kêu trong miệng Nhụy Nhụy.

Ngày đó, cô nhớ hết sức rõ ràng, Vưu Ứng Nhụy còn nhỏ tuổi ăn mặc y phục thật là đẹp, cô ta ôm lấy cánh tay Phạm Nhàn đang khóc. Phó Tụng Đình đứng ở phía sau bọn họ, sắc mặt cũng khó nhìn.

"Mẹ, mẹ, con không muốn rời đi, mẹ không quan tâm con phải không?"

Phạm Nhàn giữ chặt tay Phó Tụng Đình khóc, bắt đầu cầu khẩn.

"Ông xã, đừng như vậy, đừng làm cho Nhụy Nhụy đi..."

Phó Nhiễm đứng ở cửa lớn, nghe được Phó Tụng Đình nghiêm nghị nói.

"Chẳng lẽ bà ngay cả con gái của mình cũng không cần?"

Phạm Nhàn như mềm lòng xuống, ngắm nhìn Vưu Ứnh Nhụy bên cạnh cầm chặt ở tay bà không buông. Không thể không khóc lại lần nữa nói ra.

"Giữ Nhụy Nhụy lại, chúng ta nuôi nổi, hai đứa đều là con gái của tôi, ai tôi cũng không thiên vị..."

Thẩm Tố Phân xông tới giữ chặt Vưu Ứng Nhụy, ngay cả chồng bà bên cạnh đều chạy tới hỗ trợ, cái cục diện kia thật sự là hỗn loạn...

Trong ký ức Phó Nhiễm vẫn còn như mới, cùng ngày đó cô mặc một bộ quần áo thể thao nhìn phản cảm, dáng người cao gầy đứng ở dưới mái hiên hành lang, cô nhìn chằm chằm mũi chân của mình ngây ngốc. Bọn họ đều ở đó tranh đoạt một món mà bọn họ cho là bảo bối vô giá, cũng không có ai chú ý tới cô.

Phó Nhiễm nghĩ không sao, cô cứ việc đứng như vậy xem, cứ việc giữ lấy bộ dáng dong dỏng cao đứng đó. Nếu là bình thường, đây là người tuyệt đối nếu ở trong đám đông nhìn một cái là có thể nhận ra.

Vưu Ứng Nhụy vẫn bị mang đi, xe taxi vượt qua đầu đường, đã nhìn không thấy đuôi xe.

Phạm Nhàn ôm lấy Phó Tụng Đình khóc thảm thiết, Phó Nhiễm lẳng lặng đứng ở phía trước bọn họ, cô nhìn thấy Phó Tụng Đình ngẩng đầu nhìn mình. Cô chờ đợi lâu như vậy, nhưng mãi vẫn không thấy Phạm Nhàn quay đầu lại nhìn cô.

Gió lạnh sắc bén xâm nhập vào trong cơ thể con người ấm áp như kích tình, Phó Nhiễm đẩy cửa xe ra xuống xe, rõ ràng cô có thể cảm giác được toàn thân máu đều đã lạnh như băng.

Cửa lớn Phó gia đã đóng chặt, khung cảnh bên trong vườn đèn âm u mà tịch mịch như đánh vào mặt con người, nhìn từ đàng xa cũng đủ dọa người.

Cánh cửa kia...

Phó Nhiễm cầm song sắt cứng rắn, đến bây giờ cô mới hoài nghi, cánh cửa này vì cô mở ra sao?

Trên người dường như lạnh đông cứng, đột nhiên, một giọt nước nóng hổi trượt ra từ khóe mắt, Phó Nhiễm trở tay không kịp, vội vàng lấy tay lau, bất đắc dĩ càng lau càng nhiều, ngay cả trong miệng đều chỉ thấy nếm đến vị mặn của nước mắt. Cô giống bốn năm trước cũng như vậy đứng ở bên ngoài lan can, trong lòng luôn ước muốn có một ngôi nhà ấm áp.

Phó Nhiễm co người lại, bên cạnh là hoa tường vi từ trước đến nay là loại hoa cô rất thích. Cành hoa đong đưa bên trên tường ngoài, lờ mờ hắt ra từng đường ánh sáng thưa thớt. Phó Nhiễm che miệng lại ngồi xổm xuống, chân mềm nhũn, sau lưng chống đỡ là mặt tường lạnh tựa như băng.

Hôm sau, Minh Thành Hữu sảng khoái tinh thần trở lại Y Vân thủ phủ, Lý Vận Linh thấy một mình hắn trở lại, nhíu mày hỏi.

"Tối hôm qua đi đâu? Tiểu Nhiễm đâu?"

"Mẹ, không theo giúp cha con ngủ, sáng sớm tới đây làm cái gì?"

"Còn thiếu cợt nhả, Tiêu quản gia nói các ngươi đi biệt thự giữa sườn núi?"

"..."

"Vậy làm sao chỉ một mình con trở lại?"

"Cô ấy mệt mỏi"

Minh Thành Hữu sải bước chân ngồi vào bên cạnh Lý Vận Linh, hắn vén môi cười, trong lòng như nhẹ nhàng tự tại, khóe miệng dẫn ra ý thâm thúy.

"Cô ấy cũng là không đi đâu được, sẽ ngoan ngoãn trở về."

Minh Thành Hữu cân nhắc, y theo tính tình Phó Nhiễm, cô có tình nguyện hay không cũng không thể có ý nghĩ trong đầu là sẽ trở lại Phó gia. Hắn đang sống thoải mái, hắn cũng không quan tâm, mặc kệ Phó Nhiễm sống có thoải mái hay không.

/220

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status