Để xác định là mình không có nói đùa thằng nhóc, Đức Hải giục chúng tôi lên xe.
Tôi đi theo thằng bé và Đức Hải giống như một cái máy, thật lòng tôi muốn ở nhà và làm việc riêng hơn là phải đi chơi với hắn. Tuy đi với hắn, sẽ có rất nhiều niềm vui nhưng cũng có nhiều chuyện bất ngờ xảy ra.
Tôi vì là lần đầu tiên đến Cao Hùng, nên không biết đâu là đâu. Thằng bé tuy được sinh ra và lớn lên ở đây, nhưng nó còn nhỏ, nên nó cũng mù đường giống như tôi.
Đức Hải ăn mặc rất bụi bặm. Hắn mặc một chiếc quần jean bạc màu rách gối, một chiếc áo sơ mi sọc kẻ màu trắng ở bên trong và một chiếc áo jacket không cài cúc ở bên ngoài, đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai kéo sụp xuống tận mắt. Nhìn hắn, không ai có thể nhận ra hắn là ca sĩ, diễn viên nổi tiếng Trường Đông Hải.
Lúc này, tự dưng tôi lại thấy thương hại cho Đức Hải. Tuy danh tiếng có thể mang lại cho hắn tiền tài và địa vị, nhưng cũng mang lại cho hắn không ít phiền toái.
Trong khi Đức Hải phải cải trang, phải cố lẩn tránh các tay Paparazzi và fan hâm mộ cuồng nhiệt khi đi ra ngoài, thì tôi lại thoải mái tung tăng đi dạo bộ ở bất cứ đâu mà không sợ gặp phải phiền phức, và làm bất cứ điều gì mà tôi thích, mà không sợ bị đưa lên mặt báo, hay bị chửu ở trên mạng. Tôi yêu thích thế giới riêng tư của mình.
Vượt qua mấy con đường đông đúc, và qua mấy cái đèn đỏ, Đức Hải lái xe vào một Trung tâm Thương mại nổi tiếng và sang trọng của thành phố Cao Hùng.
Tôi và thằng bé nắm tay nhau, cả hai chúng tôi ngó nghiêng xung quanh, mắt háo hức nhìn hết chỗ nọ đến chỗ kia, giống như hai người sống ở thôn quê, do lần đầu tiên được lên thành phố chơi nên thấy thứ gì cũng mới lạ.
_Còn không mau vào đi ? – Đức Hải giục tôi và thằng bé.
_Anh đưa chúng tôi đến đây làm gì, anh cần mua sắm gì sao ? – Tôi vì không nén nổi tò mò nên hỏi Đức Hải.
_Vào đi ! Đừng hỏi nhiều. – Đức Hải không kiên nhẫn trả lời tôi. Hắn luôn cho mình cái quyền hò sai và ra lệnh cho người khác.
Tôi căm tức phồng mồm, sau đó lầm bầm nguyền rủa hắn ở trong miệng.
Dù không muốn nghe lời Đức Hải một chút nào, nhưng đã theo hắn đến tận đây, chẳng lẽ tôi lại bỏ về. Làm thế, tôi sẽ biến thành trẻ con trong mắt của thằng bé, và khi về nhà thế nào thằng bé cũng tìm tôi để tính xổ.
Trung tâm thương mại gồm ba tầng, trước sân có một hồ nước, thỉnh thoảng từng vòi rồng được đặt ngầm trong nền đất lại phun lên. Tôi và thằng bé thích thú nắm tay nhau, chạy qua chạy lại như hai đứa trẻ con đang nô đùa trên sóng biển. Đức Hải phải cố nén giận để chờ đợi chúng tôi.
Bảo vệ của Trung tâm Thương mại mở cửa kính cho chúng tôi đi vào trong.
Nền nhà được lát bằng gạch men sáng bóng có màu cam vàng nhạt đồng màu với nước sơn tường và trần nhà. Ánh đèn điện neon tràn ngập khắp nơi. Ở giữa trầng trệt có thang máy bộ dùng cho việc đi lên đi xuống giữa các tầng.
Đức Hải đã từng đến đây rất nhiều lần, nên hắn nhanh chóng dẫn chúng tôi lên lầu hai.
Trong Trung tâm Trương mại hiện giờ có rất nhiều người, tôi nghe được đủ thứ tiếng, đủ hạng người đến từ nhiều nơi khác nhau trên thế giới.
Vì Đức Hải không giải thích lý do vì sao hắn lại đưa tôi và thằng bé đến đây, nên tôi không biết là hắn muốn làm gì.
Đến gần một cửa hàng bán điện thoại di động trên lầu hai, Đức Hải dừng lại.
Tôi tưởng hắn muốn mua điện thoại mới, nên im lặng đứng chờ ở bên cạnh.
_Cô chọn đi ! – Đức Hải bảo tôi.
_Chọn gì ? – Tôi mở to mắt nhìn hắn, tôi ngơ ngác không hiểu gì cả.
_Cô có muốn mua một chiếc điện thoại mới không ? – Hắn không kiên nhẫn hỏi tôi, thanh âm của hắn nhạt nhẽo giống như nước lã.
Tôi giờ rất muốn xông lên đánh cho hắn một trận. Kể cả, hắn có lòng tốt muốn mua đền cho tôi chiếc điện thoại, mà trưa hôm qua hắn đã vô tình đánh hỏng của tôi đi chăng nữa, hắn cũng không được phép dùng giọng nói của một người bề trên để ra lệnh cho tôi. Nhìn vẻ mặt của hắn đâu có giống người muốn mua đồ cho người khác, mà giống như thể tôi đang thiếu nợ của hắn thì đúng hơn.
_Không cần ! – Để trả đũa hắn tội dám khinh mạn mình, tôi sẵng giọng đáp.
_Chọn đi ! – Đức Hải lại ra lệnh cho tôi. Hắn không quan tâm là tôi có muốn hay không.
_Tôi đã nói là không cần, anh bị điếc hay sao thế hả ? – Tôi cao giọng nạt nộ lại hắn.
Cô nhân viên bán hàng thấy chúng tôi căng thẳng với nhau, chị ta cười ngọt ngào khuyên bảo chúng tôi.
_Quý khách lựa chọn điện thoại đi ! Ở đây chuyên nhập những mặt hàng mới nhất, đảm bảo quý khách sẽ có được một chiếc điện thoại ưng ý.
Trước giọng nói êm tai và nụ cười thân thiện trên môi của cô nhân viên, hai chúng tôi đành phải ngừng chiến.
_Anh muốn mua gì thì đi mua đi. Tôi không muốn thay điện thoại mới, điện thoại cũ kia tôi sẽ đem đi sửa. – Tôi xuống giọng nói chuyện với hắn.
Đức Hải lờ tôi đi, hắn quan sát và ngắm nhìn hàng loạt, những chiếc điện thoại đầy đủ màu sắc và chủng loại, đang được trưng bày trong tủ kính.
_Em lấy cho anh cái kia ! – Sau hơn một phút cân nhắc và đánh giá, hắn lên tiếng bảo cô nhân viên.
Cô nhân viên vội vàng làm theo lời hắn nói. Tuy không thể nhìn rõ được toàn bộ khuôn mặt đẹp trai và tuấn tú của hắn, nhưng đôi môi màu đỏ gợi cảm, nước da trắng mịn giống như con gái, vóc dáng cao lớn, và giọng nói trầm và sâu của hắn, cũng đã đủ để cô nhân viên phải tim đập chân run và đỏ bừng mặt.
Đứng một bên nhìn chị luống cuống phục vụ hắn, tôi lắc đầu cảm thán. Lực hút của hắn quá mạnh nên không có một cô gái nào có cưỡng lại được. Nếu chẳng may mọi người ở đây phát hiện ra hắn thật sự là ai, tôi và thằng bé có nguy cơ bị bọn họ giẵm bẹp. Càng nghĩ tôi càng sợ, mồ hôi rịn ra đầy trán.
Thay đổi hơn 10 chiếc điện thoại, cuối cùng Đức Hải cũng quyết định mua một chiếc điện thoại màu hồng nhạt, có giá trên trời.
Khi nhìn lướt qua bảng giá ở trên cuốn sổ, tôi choáng váng muốn tắt thở, tôi nhăn mặt nhíu mày. Tên kia có cần hoang phí như thế không ?
Đức Hải ấn túi bóng xốp màu trắng có in hình logo điện thoại vào tay tôi.
_Cô cầm lấy đi !
Tôi run run không dám cầm. Tuy chiếc điện thoại nặng chưa tới nửa kí, nhưng tôi lại tưởng mình đang cầm phải một quả tạ. Số tiền mà tên kia dùng để mua chiếc điện thoại này bằng số lương tôi làm trong gần một năm.
_Anh..anh cầm lấy đi. Tôi không dám nhận đâu ! – Tôi run giọng, miệng tôi méo xệch. Nói đùa, nếu tôi nhận chiếc điện thoại của hắn, chẳng khác gì tôi nhận ân tình của hắn. Tuy biết rằng, đối với người nhiều tiền lắm của như hắn, số tiền này không đáng là gì cả, nhưng tôi vẫn không thể nhận được.
Đức Hải tức giận nhìn tôi, khuôn mặt hắn trầm xuống.
_Cô muốn gây sự cãi nhau với tôi ? – Hắn lạnh lùng hỏi.
_Không…không phải, mà là chiếc điện thoại này đắt quá, nên tôi không thể nhận. – Tôi ấp úng giải thích cho hắn hiểu.
_Tôi bảo cô nhận thì cô nhận đi, đừng nhiều lời nữa. – Đức Hải chắc nịch tuyên bố, hắn không cho tôi cơ hội được từ chối.
Thằng bé nắm chặt lấy tay tôi, nó nhàm chán nhìn hai chúng tôi.
_Chị nhận đi ! Chúng ta còn phải đi chơi ở chỗ khác nữa.
_Chị biết, nhưng mà…. ! – Tôi khổ sở nói không nên lời.
_Đi thôi ! – Đức Hải quay người bước đi.
Tôi và thằng bé đi ở phía sau, trên tay tôi đang cầm chiếc túi bóng xốp màu trắng đựng chiếc điện thoại màu hồng nhạt mà hắn vừa mới mua cho tôi.
Được người khác mua quà cho, lẽ ra tôi phải thấy vui vẻ và sung sướng mới đúng, nhưng đằng này, tôi lại có tư vị đắng chát và buồn bã. Tuy rằng tôi có cảm động vì hắn đã mua điện thoại cho tôi, nhưng món quà này quá đắt tiền, tôi chỉ muốn nhận lại những gì mà tôi đã mất, tôi không muốn nhận nhiều hơn. Nhất định tôi phải tìm cách để trả lại cho hắn.
Đức Hải dẫn tôi và thằng bé đến khu vui chơi giải trí.
Thằng bé sung sướng chạy nhanh vào trong, mắt nó háo hức và nôn nóng nhìn hết chỗ nọ đến chỗ kia.
Tôi lững thững đi theo ở phía sau, tôi không có được tâm trạng phấn kích như thằng bé. Trước kia, tôi suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào công việc và mong ước kiếm thật nhiều tiền, nên không có thời gian để chăm lo cho bản thân mình. Từ lúc quen biết và gặp gỡ anh em nhà họ Trương, tôi đã được họ đưa đi nhiều nơi, và có thể thấu hiểu thế giới bên ngoài hơn.
Đến một dãy hàng dùng để đặt máy chơi đua xe, thằng bé giật giật tay áo của tôi, tay nó chỉ vào mấy cái ghế trống, miệng nó không ngừng giục tôi và Đức Hải.
_Chúng ta mau lại kia chơi đi !
Tôi ngán ngẩm quan sát những tay đua siêu hạng đang hò hét và nhìn vào màn hình, tay họ cầm lấy vô lăng tay lái, họ hết nghiêng sang trái rồi lại nghiêng sang phái.
Nhìn họ, tôi có cảm giác giống như họ đang thực sự đua xe ở ngoài đường.
Tôi không thể nào hiểu được, tại sao Đức Hải lại có nhã hứng đưa chúng tôi đến đây ? Tôi tưởng hắn thích đưa chúng tôi đến nơi nào đó yên tĩnh, ít người và có phong cảnh hữu tình.
Đức Hải và thằng bé tiến đến gần hai chiếc ghế trống. Kéo ghế cho thằng bé, Đức Hải nhấc thằng bé lên, sau đó đặt thằng bé ngồi xuống.
Tôi chăm chú để ý đến hành động yêu thương của hắn dành cho thằng bé. Tôi đoán không hề sai, thằng bé và hắn rất hợp nhau. Ở bên cạnh hắn, thằng bé cười và vui vẻ nhiều hơn, ở bên cạnh Đức Tiến.
_Cô còn đứng ở đó làm gì, còn không mau lại đây chơi đi ? – Đức Hải giục tôi.
Tôi lúng túng bước lại gần, mắt cụp xuống. Từ bé đến giờ, tôi có khi nào chơi đua xe, nên đâu hiểu phải chơi như thế nào.
_Ngồi xuống đi ! – Đức hải chỉ sang một chiếc ghế trống bên cạnh thằng bé.
_Tôi…tôi không biết chơi. – Tôi ngượng ngùng bảo hắn, tay tôi gãi đầu.
Đức Hải phì cười nhìn tôi. Có lẽ hắn chưa từng gặp phải một cô gái nào ngố giống như tôi.
_Cô cứ ngồi xuống đi. Nếu cô không biết chơi, tôi sẽ dạy cô.
Đức Hải đã nói như thế, tôi làm sao có thể phụ lòng tốt của hắn. Tự kéo ghế, tôi ngồi xuống.
Màn hình đã bật sẵn, tôi và thằng bé chỉ cần khởi động là có thể chơi.
Dù biết lái xe trên màn hình dễ hơn nhiều lái xe thật ở ngoài đường, nhưng tôi vẫn luống cuống không thể điều khiển được vô lăng tay lái theo ý mình, hậu quả tôi bị ngã xe, và bị đâm ngay từ khúc cua đầu tiên.
_Chị chơi kém quá ! –Thằng bé bĩu môi nhìn tôi, giọng nói đầy khinh thường và giễu cợt.
Tôi vừa đỏ mặt vì xấu hổ, vừa tức giận vì thằng bé dám xem thường tôi.
_Có giỏi thì em chơi đi ! –Tôi phồng mồm thách nó.
_Chị cứ chờ xem ! Em sẽ về đích đầu tiên ! –Thằng bé tự tin đáp, mặt nó vênh lên đầy vẻ kiêu ngạo.
Ngồi ở bên cạnh tôi, Đức Hải thở dài. Phải đem theo hai đứa trẻ con như chúng tôi đi chơi, thật vất vả cho hắn.
_Hai người có muốn chơi không, hay là muốn đi về ? – Hắn khó chịu hỏi hai chúng tôi.
_Cháu muốn chơi. – Thằng bé nhanh mồm đáp.
Tôi bất dắc dĩ phải tập trung nhìn vào màn hình, hai tay nắm chặt lấy vô lắng tay lái. Tôi đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể tiến xa được, chỉ đi được một đoạn nếu chiếc xe của tôi không bị xe khác cán bẹp, cũng là tự đâm vào chướng ngại vật. Thấy mình cứ thua mãi, mặt tôi nhăn nhó khổ sở, còn miệng tôi méo xệch.
Đức Hải che miệng cười thầm, khi nhìn vào khuôn mặt giống như là vừa mới mất mấy vạn tệ của tôi.
_Sao cô không chơi nữa đi ? – Đức Hải quan tâm hỏi tôi, khi thấy tôi ngồi im.
_Tôi không biết chơi, lần nào chơi tôi cũng bị thua. – Tôi buồn chán nói.
_Để tôi dạy cô.
_Không cần đâu, anh cứ chơi đi. – Tôi vội lắc đầu từ chối.
Đức Hải đứng dậy, đứng ở phía sau lưng, cúi người xuống, cầm lấy tay của tôi, hắn đặt lên vô lăng tay lái. Miệng hắn giảng giải, còn tay hắn hướng dẫn cách tôi di chuyển giống như một người mẹ dạy con mình nắn nót từng chữ một.
Tôi chăm chú lắng nghe hắn nói, mắt nhìn tập trung nhìn vào màn hình. Nhờ có sự giúp đỡ của hắn, cuối cùng tôi cũng đã dần điều khiển được vô lăng tay lái một cách nhuần nhuyễn.
Tôi reo lên sung sướng khi đã vượt qua được mấy chiếc xe khác.
_Bà cô điên ! – Ngồi ở phía bên tay trái của tôi, thằng bé lên tiếng mắng tôi.
Tôi vì đang vui nên không thèm chấp nó.
Hình ảnh của tôi và Đức Hải hết sức gần gũi và thân mật, má hắn chạm vào má tôi, mùi nước hoa trên cơ thể hắn phả vào mũi tôi, còn tay hắn đang đặt trên tay tôi.
Đến khi tôi quay lại mỉm cười và nhìn hắn, tôi mới ý thức được hoàn cảnh hết sức ám muội và không được tự nhiên của mình.
Hành động đột ngột không báo trước của tôi, đã khiến môi tôi chạm vào má hắn, còn mắt tôi tròn xoe nhìn vào mặt hắn.
Sau mấy giây bàng hoàng kinh sợ, tôi vội vàng cố lùi người về phía sau. Không may cho tôi, đúng lúc này hắn lại, quay sang nhìn tôi. Tôi và hắn thay vì tránh mặt nhau, lại hóa thành môi chạm môi, mắt tôi và mắt hắn đối diện nhau.
Tiếng kinh hô của mọi người xung quanh đã khiến tôi và hắn giật mình vội buông nhau. Đức Hải cố đứng thẳng lên, còn tôi ngồi cứng đờ trên ghế.
Khuôn mặt tôi đỏ bừng, còn trái tim tôi đập thật nhanh trong lồng ngực. Chúa ơi ! Tôi muốn khóc thét. Mới sáng nay, tôi đã hồ đồ hôn và ôm Đức Tiến. Sao lúc này tôi lại hôn Đức Hải ?
Tôi chết mất, chết mất ! – Tôi mặt nhíu mày nhăn, lòng không ngừng cầu nguyện.
Cũng may mọi người đang mải chơi game, nên ít người chú ý đến tôi và hắn, nếu không tôi sẽ phải độn thổ xuống đất vì xấu hổ mất.
Tôi không dám nhìn Đức Hải, cũng không dám quay mặt đi chỗ khác, tôi chỉ dám nhìn thẳng vào màn hình trước mặt, tay tôi bóp chặt lấy vô lăng tay lái, trái tim tôi vẫn còn đập rất nhanh.
Đức Hải trở về chỗ ngồi của mình, trên khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười, mặt hắn bừng sáng giống như những ánh sao trong đêm khuya. Tôi không biết hắn đang nghĩ gì trong đầu, nhưng tuyệt đối không phải là những điều hay.
Chơi được hơn hai tiếng, Đức Hải dẫn tôi và thằng bé đi ăn.
Thằng bé mặc dù vẫn còn muốn chơi tiếp, nhưng vì bụng đói và được chúng tôi khuyên bảo, nó mới miễn cưỡng theo chúng tôi đi.
Nhà hàng mà Đức Hải dẫn chúng tôi đi ăn, nằm ở lầu ba của Trung tâm Thương mại. Ba người chúng tôi chọn một chiếc bàn nằm ở giữa quán, rồi kéo nhau ngồi xuống.
Trong khi chờ nhân viên của quán mang thức ăn lên, tôi uống sinh tố trái cây, Đức Hải uống trà tranh, còn thằng bé chọn uống nước cam.
Thằng bé và Đức Hải nói chuyện với nhau về game đua xe lúc nãy, còn tôi chỉ ngồi im lắng nghe họ nói chuyện.
Từ lúc xảy ra chuyện đáng xấu hổ kia, tôi vẫn không có dũng khì nhìn vào mặt hắn hay mở miệng nói chuyện với hắn.
Ít phút sau, hai nhân viên nữ mang đồ ăn cho ba chúng tôi.
Nghe nói quán ăn này nổi tiếng với món bít tết, nên chúng tôi gọi mỗi người một suất. Thằng bé rất thích ăn cá nướng, nên tôi đã gọi một con cá nướng cho nó.
Cẩn thận gỡ hết xương cá cho thằng bé, tôi gắp một phần cá nhỏ vào bát nó.
_Ăn đi nhóc ! – Tôi mỉm cười bảo thằng bé.
Thắng bé vui vẻ gật đầu. Cầm đôi đũa, nó liền gắp ngay một ít thịt cá nướng trong bát, rồi cho vào miệng.
Đức Hải vừa uống rượu vang, vừa nhìn hai chúng tôi. Đôi mắt đen sâu của hắn nhìn tôi không rời, khóe môi của hắn cong lên thành hình cánh hoa. Tôi không tài nào đoán được suy nghĩ trong đầu hắn
Bữa ăn đang diễn ra ấm cúng và bình yên, tự dưng chúng tôi bị một đám đông làm phiền và phá ngang.
Những tiếng “Tách ! Tách !” của máy chụp ảnh vang lên, ánh sáng chói lòa do những chiếc máy trên tay của những phóng viên và fan hâm mộ Đức Hải, khiến tôi và thằng bé khó chịu.
Tôi và thằng bé lấy tay che mặt, chúng tôi co ro ngồi trên ghế, đôi mắt ngơ ngác và kinh hoàng nhìn hơn hai chục người đang bao lấy ba chúng tôi vào giữa. Xem ra bữa cơm hôm nay không thể tiếp tục được nữa rồi.
_Xin hỏi, cậu có phải là minh tinh Trương Đông Hải không ? – Một phóng viên nam chìa Micro có gắn biểu tượng MTV, trước mặt Đức Hải.
_Cô gái và thằng bé này có phải là vợ con của cậu không ? – Một phóng viên nữ nhanh miệng nối tiếp câu hỏi của phóng viên nam kia.
_Cậu và cô gái kia có quan hệ đặc biệt gì không ? Có phải hai người đã bí mật kết hôn và có con riêng là thằng bé này đúng không ? – Một phóng viên nam khác nhanh chóng đặt ngay cho hắn một câu hỏi thật dài.
_Anh lên tiếng giải thích hay nói gì đi chứ ? – Một phóng viên nữ trẻ tuổi xinh đẹp ngọt ngào giục hắn. Hình như, cô ta không thích tôi và thằng bé có quan hệ gì với hắn cả.
Thái độ bình thản và ung dung của Đức Hải vừa khiến tôi khâm phục, vừa tức giận sôi máu. Hắn có biết là vì hắn, mà tôi và thằng bé bị vạ lây không ?
Đột nhiên đám phóng viên và fan hâm mộ chuyển mục tiêu sang tôi và thằng bé, khi thấy Đức Hải vẫn ung dung uống nốt ly rượu và không nói gì.
Chiếc Micro có gắn logo KTS chìa trước mặt tôi và thằng bé.
_Cô có phải là người yêu của minh tinh Trương Đông Hải không ? – Phóng viên nam của đài truyền hình KTS nôn nóng hỏi tôi.
_Cô là vợ chưa cưới của cậu ta đúng không ? Thằng bé này là con chung của hai người đúng không ? – Một phóng viên nam vừa chỉnh gọng kính vừa hỏi tôi với giọng hết sức chờ mong.
Cứ thế, họ tranh nhau đặt câu hỏi cho tôi và Đức Hải, ngay cả thằng bé, họ cũng không tha.
Hết chịu nổi, tôi liền đứng bật dậy. Nắm chặt lấy tay thằng bé, tôi kiên quyết đưa nó ra khỏi nơi chốn thị phi và rắc rối này. Tôi và thằng bé không hợp với cuộc sống quá ồn ào và náo nhiệt. Danh tiếng cũng giống như bong bóng xà phòng, tuy có lung linh rực rỡ, nhưng cũng nhanh chóng vỡ tan.
Đặt ly rượu xuống bàn, Đức Hải đứng lên theo tôi.
Nắm lấy tay tôi, Đức Hải lôi tôi đi, hắn không giải thích một câu nào cả. Hắn cũng không nói rõ ràng cho họ biết mối quan hệ thật sự giữa ba chúng tôi là gì.
Bọn phóng viên và fan hâm mộ bám theo chúng tôi không rời, bọn họ liên tục đặt câu hỏi và chụp ảnh.
Chân Đức Hải bị bong gân nên không thể đi nhanh. Nếu có thể tôi đã muốn nắm chặt lấy tay hắn và thằng bé, rồi chạy biến ra khỏi đây rồi.
Điều mà ba chúng tôi không thể ngờ được là chúng tôi đang bị mấy đài truyền hình kia quay trực tiếp, sau đó phủ sóng cho cả đất nước Đài Loan xem.
Đức Hải mặc dù không nói gì cả, nhưng bọn họ cũng không có buông tha, họ vẫn dễ dàng nhận diện ra hắn dù hắn có cố tình cải trang để cho mình khác đi.
Chúng tôi không thể thoát khỏi vòng vây của mọi người xung quanh, họ kéo đến càng lúc càng đông.
Mặt tôi xám ngoét, chân tay tôi hư xuyễn, còn trái tim tôi gần như ngừng đập, lồng ngực tôi co thắt, tôi không thở được. Tôi có cảm giác mình đang bị truy sát, mình sắp bị đẩy xuống vực.
Thằng bé thường ngày hung dữ và táo tợn là thế, nhưng gặp phải cảnh bị một đội quân truy đuổi và bám theo khắp nơi thế này, nó cũng kinh hoàng và hốt hoảng chẳng kém gì tôi.
Sợ thằng bé bị bọn họ giẵm bẹp, tôi nắm chặt lấy tay nó và ôm chặt lấy nó khi ba chúng tôi bị dồn vào một góc. Hình như bọn họ sẽ không chịu bỏ cuộc, nếu chúng tôi không lên tiếng trả lời họ.
Đến lúc tôi và thằng nhóc tưởng mình sắp bị đám đông đè bẹp và nghiền nát, nhân viên bảo vệ và người quản lý của Đức Hải, đã đứng ra giải vây cho chúng tôi.
Phóng viên và fan hâm mộ bị bảo vệ dồn đứng về một bên, họ không cho mấy phóng viên và bọn fan hâm mộ cuồng nhiệt kia tiếp cận chúng tôi.
Giờ thì tôi mới hiểu cảm giác sống gần một ngôi sao là gì. Qua chuyện xảy ra ngày hôm nay, tôi tự hứa với lòng là sẽ không bao giờ đưa thằng bé đi chơi cùng với Đức Hải nữa.
Người quản lý tên Trương Hạo Nhiên đứng ra trả lời các câu hỏi của phóng viên và fan hâm mộ.
Anh ta là một chuyên viên đàm phán nên anh ta ăn nói rất lưu loát và thản nhiên như thể chuyện chúng tôi cùng nhau đi ăn cơm, không có gì quan trọng cả.
Đến khi có một phóng viên lên tiếng hỏi.
_Anh là quản lý của minh tinh Trương Đông Hải, chắc anh cũng biết tất cả các mối quan hệ ngoài luồng của cậu ấy ?
_Anh muốn hỏi gì ? – Trương Hạo Nhiên mỉm cười thân thiện.
_Chúng tôi đã chụp được hình ảnh Trương Đông Hải hôn cô gái đang đi cùng cậu ta. Anh có thể giải thích mối quan hệ của họ là gì được không ?
Tất cả bọn phóng viên và fan hâm mộ đều xôn xao trước thông tin có một không hai này.
Đứng ở phía sau lưng Trương Hạo Nhiên, mặt tôi tái nhợt. Tôi không thể ngờ được là ba chúng tôi đã bị bọn phóng viên bám theo ngay từ đầu.
Đối với bọn họ, mặc kệ mối quan hệ của chúng tôi là thật hay giả, bọn họ chỉ tin vào những gì mà họ nhìn thấy, chụp được và quay được.
Trương Hạo Nhiên sững người mất mấy giây, anh ta quay lại nhìn Đức Hải, khuôn mặt anh ta không được vui.
Hít một hơi thật sâu, cố nặn ra được một nụ cười bình thản và thân thiện như lúc trước, anh ta tiếp tục vai trò đám phán của mình.
_Cô ấy là bạn gái của Trương Đông Hải.
_Cái gì ! – Tiếng hét thất thanh của tôi hòa lẫn cùng tiếng hét phấn khích và kinh ngạc của đám đông.
Tôi…tôi có nghe lầm không ? Sao…sao Trương Hạo Nhiên dám nói tôi là bạn của tên ác ma Đức Hải này ?
Không được ! Tuyệt đối không được ! Tôi không thể để cho mọi người hiểu lầm tôi là bạn gái của hắn được. Nếu bị họ hiểu lầm, tôi sẽ nhanh chóng bị báo chí đưa hình và thông tin lên báo, rồi còn bị đưa lên mạng để cho mọi người xăm xoi và bình phẩm.
Hu hu hu ! Chỉ cần nghĩ đến đây, tôi đã muốn nhảy lầu tự vẫn. Tôi là một kẻ ham sống sợ chết, tôi làm sao có thể chịu được cảnh đi đâu, làm gì cũng bị bọn Paparazzi rình rập và dòm ngó, bị bọn fan cuồng nhiệt và điên loạn của hắn, chửu rủa và khủng bố bằng tinh thần.
_Anh nói thật chứ ? – Bọn phóng viên và fan hâm mộ nôn nóng muốn xác nhận lại thông tin mà Trương Hạo Nhiên vừa mới thông báo.
_Hoàn toàn là sự thật. – Trương Hạo Nhiên nói như đinh đóng cột.
_Nếu cô ấy là bạn gái của cậu ấy, vậy thằng bé kia có phải là con của họ không ? – Đám đông lại tiếp tục chấn vấn.
_Thằng bé là con của anh trai cậu ấy. – Trương Hạo Nhiên mỉm cười trả lời.
Bọn phóng viên kích động và sung sướng, vừa ghi chép vào cuốn sổ tay trước mặt, vừa chìa hàng loạt chiếc Mirco gắn logo của đài truyền hình nơi mà bọn họ đang làm việc, trước mặt Trương Hạo Nhiên.
Mất gần 10 phút, tôi mới lấy lại được sự tỉnh táo, và ý thức được hoàn cảnh bi thảm của mình. Tôi giờ chẳng khác gì con rối cho người khác bài bố và sắp xếp.
Siết chặt hai tay vào nhau, môi mím chặt, mắt rực lửa tức giận, tôi nói to.
_Mọi người !
Tiếng la của tôi khiến không khí ồn ào và náo nhiệt tạm lắng xuống.
Trương Hạo Nhiên, bọn phóng viên và fan hâm mộ đều nhìn tôi, họ đang chờ nghe tôi nói.
Đứng ở bên cạnh tôi, Đức Hải không tỏ thái độ gì. Từ đầu đến cuối, hắn đều lãnh đạm và coi chuyện đang diễn ra trước mặt này, hoàn toàn không liên quan gì đến hắn.
_Cô muốn gì ? – Lúc này, hắn mới chịu mở miệng hỏi tôi.
_Sao anh không nói gì đi, chẳng lẽ thích bị mọi người hiểu lầm như thế ? – Tôi tức giận và phẫn nộ chất vấn hắn.
_Cô không muốn được làm bạn gái tôi ? – Hắn lạnh lùng nhìn tôi, giọng hắn không có một chút tình cảm.
_Anh bị điên thì cũng điên vừa thôi. Bây giờ không phải là lúc để hai chúng ta trêu đùa và nói giỡn với nhau. – Tôi cao giọng quát hắn.
Trương Hạo Nhiên thấy tình hình không ổn và sợ chúng tôi sẽ lộ ra những chuyện riêng tư cho bọn báo chí và fan hâm mộ biết, anh ta vội mỉm cười trấn an bọn họ.
_Mọi người chờ cho một chút. Chúng tôi cần nói chuyện riêng với nhau.
_Có chuyện gì thì nói luôn ở đây đi. Chúng tôi muốt biết sự thật. – Đám đông kích động hô lên.
_Được rồi ! Được rồi ! Chúng tôi sẽ cho các bạn một câu trả lời thỏa đáng.
Để bảo vệ và nhân viên của Trung tâm Thương mại đứng chắn không cho phép bọn họ tiến lên phía trước, Trương Hạo Nhiên lôi chúng tôi vào một góc.
_Hai người đang làm gì thế hả ? Bây giờ là lúc nào rồi mà hai người còn cãi nhau ? Hai người muốn, bọn phóng viên và fan hâm mộ kia, đăng hình và tin tức không hay của hai người lên báo, và lên mạng chứ gì ? – Trương Hạo Nhiên tức giận mắng chúng tôi.
_Tôi không phải là bạn gái của anh ấy. – Tôi bực mình đính chính lại tin tức sai lệch mà anh ta vừa mới thông báo cho tất cả mọi người ở đây biết.
Trương Hạo Nhiên sửng sốt nhìn tôi, mắt anh ta mở to.
_Cô…cô nói thật chứ ? – Anh ta nhay thái dương, giọng run run. _ Nếu hai người không phải là người yêu sao lại hôn nhau, còn thân mật nắm tay nhau đi chơi ở khắp nơi nữa ?
Tôi đỏ mặt không biết phải đáp thế nào. Khả năng nói của tôi, đã gần như bay sạch ra khỏi đầu.
_Hai người muốn tôi bị tức chết thì hai người mới hài lòng đúng không ? Bây giờ tôi không cần biết là hai người có phải là người yêu thật hay không, tin tức thì cũng đã thông báo hết cả rồi, nên không thể lấy lại được nữa. Giờ hai người làm ơn tỏ ra mình là một cặp đang trong thời kì yêu nhau cho tôi. – Trương Hạo Nhiên ra lệnh cho chúng tôi.
_Sao…sao cơ ? – Tôi lắp bắp.
Trên đời này có người nào vô lý như anh chàng Trương Hạo Nhiên này không ? Lẽ ra khi biết được sự thật, thì anh ta phải lập tức đính chính đi chứ ? Sao anh ta còn bắt tôi phải đóng giả theo anh ta nữa ?
_Không…không được ! Tôi không muốn. – Tôi yếu ớt phản kháng lại.
_Chị giúp chú Đức Hải đi ! –Thằng bé đột nhiên xen vào.
Tôi trừng mắt nhìn thằng bé.
Thằng nhóc đúng là một tên phản bội. Sao trong mọi việc, nó đều ủng hộ và nghe lời Đức Hải là sao ? Tôi cũng đối xử tốt và chân thành với nó, sao nó không chịu bênh tôi ?
_Em xin lỗi, em cũng muốn giúp anh Đức Hải nhưng em không thể. Em không muốn bị mọi người hiểu lầm về mối quan hệ giữa hai chúng em. Hai nữa, em cũng không muốn sống trong nơm nớp lo sợ một ngày nào đó sự thật giả dối này sẽ bị họ phanh phui và làm sáng tỏ. Em nghĩ nếu có thể kết thúc tại đây, thì nên kết thúc đi.
Nói xong, tôi tiến đến trước mặt đám đông mà không muốn nghe thêm bất cứ lời khuyên can và muốn bị ngăn cản, làm điều mà mình muốn làm nữa.
_Nếu cô muốn sự nghiệp của cậu ấy xuống dốc và bị mọi người phỉ nhổ vì dám nói dối thì cô cứ làm đi. – Trương Hạo Nhiên nhắc nhở tôi.
Đang đi, tôi dừng lại. Cơ thể tôi căng cứng, tôi rơi vào khó xử.
Tôi mặc dù rất ghét Đức Hải, nhưng hắn không phải là người xấu, hắn từng cứu mạng tôi, chịu bỏ thời gian để dẫn tôi và thằng bé đi khắp nơi. Vì tôi, chân của hắn bị bong gân. Tôi tin, nếu không phải là do tôi, hắn đã không bị rơi vào hoàn cảnh như bây giờ. Hơn nữa, những lời nói dối này cũng không phải là chủ ý của hắn.
Bước lại gần tôi, Đức Hải nâng cằm của tôi lên.
_Nếu cô vẫn còn phân vân chưa biết nên làm thế nào, thì hãy để tôi giúp cô. – Đôi mắt sắc bén của hắn nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn và đen láy của tôi. Nở một nụ cười ngọt ngào và quyến rũ, cúi xuống gần sát vào tai tôi, hắn nói tiếp. _ Cô biết đấy, khi đã chọn được một con mồi cho mình rồi, tôi không thể dễ dàng buông tha cho cô được.
Trong khi tôi ngẩn người không hiểu ý của hắn của là gì, hắn nhanh chóng áp môi hắn lên môi tôi.
Trước mặt phóng viên và fan hâm mộ, hắn cuồng nhiệt hôn tôi, như muốn chứng minh cho lời nói của Trương Hạo Nhiên hoàn toàn là đúng sự thật.
Mắt tôi mở to hết cỡ, cả người tôi cứng đờ. Tôi bàng hoàng không dám tin.
Tại đây trước mặt tất cả máy quay phim và máy ảnh, tôi đã chính thức bước lên thảm đỏ của vinh quang và danh vọng. Tôi đang bị gắn cái mác bạn gái của một minh tinh.
Tiếng hét, tiếng la ó và tiếng hô của mọi người không ngừng vang lên. Họ không ngừng chụp ảnh và quay phim cảnh hai chúng tôi hôn nhau.
Tai tôi ù đi, hồn tôi đã thoát khỏi thể xác. Tôi thấy mình là một người mù đang mò mẫm bước đi từng bước, hai dòng nước mắt lăn dài trên má. Tôi không hề cảm thấy hạnh phúc, cũng không hề thấy vui sướng. Thêm một lần nữa, tôi lại đang đẩy mối quan hệ giữa tôi và Đức Tiến càng lúc càng xa. Phải chăng là tôi đang làm sai ?
Khi tiếng hoan hô và vỗ tay của mọi người xung quanh vang lên, Đức Hải mới chịu buông tôi ra.
Thấy tôi khóc, mặt hắn lạnh tựa như băng đá, đôi mắt đen sâu của hắn giờ đen kịt giống như bầu trời đêm không có trăng sao.
Tay hắn quẹt nhẹ lên má tôi, hắn lạnh lùng bảo tôi.
_Cô đang hối hận và đang lo sợ là anh trai tôi sẽ hiểu lầm đúng không ?
Tôi im lặng không đáp.
_Lúc này, cô có muốn rút lui cũng không được nữa rồi. Nếu cô muốn trả thù tôi, cô cứ việc nói tất cả sự thật cho phóng viên và báo chí biết, còn nếu không, cô nên ngoan ngoãn làm một người bạn gái tạm thời của tôi đi.
Một tay hắn ôm lấy vai tôi, một tay hắn vẫy tay chào đám đông. Hắn mỉm cười chào họ.
Hắn là một diễn viên xuất sắc, là người của công chúng nên hắn biết cách làm sao để lấy lòng họ. Dù hắn đang tức giận và đang phẫn nộ, thậm chí là căm ghét họ, nhưng hắn vẫn có thể cười, vẫn có thể giả vờ là hắn hạnh phúc khi được họ quan tâm và săn đón ở khắp mọi nơi.
Cảm nhận được bàn tay đặt trên vai mình hơi run rẩy và đượm mồ hôi, và bắt gặp được đôi mắt buồn bã và đau khổ của hắn, tôi thở dài. Tôi vừa hận hắn lại vừa thương hại hắn. Tôi không biết mình nên làm gì mới tốt cho cả ba chúng tôi, và làm cách nào để chuyện rắc rối này sớm kết thúc.
Tôi đi theo thằng bé và Đức Hải giống như một cái máy, thật lòng tôi muốn ở nhà và làm việc riêng hơn là phải đi chơi với hắn. Tuy đi với hắn, sẽ có rất nhiều niềm vui nhưng cũng có nhiều chuyện bất ngờ xảy ra.
Tôi vì là lần đầu tiên đến Cao Hùng, nên không biết đâu là đâu. Thằng bé tuy được sinh ra và lớn lên ở đây, nhưng nó còn nhỏ, nên nó cũng mù đường giống như tôi.
Đức Hải ăn mặc rất bụi bặm. Hắn mặc một chiếc quần jean bạc màu rách gối, một chiếc áo sơ mi sọc kẻ màu trắng ở bên trong và một chiếc áo jacket không cài cúc ở bên ngoài, đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai kéo sụp xuống tận mắt. Nhìn hắn, không ai có thể nhận ra hắn là ca sĩ, diễn viên nổi tiếng Trường Đông Hải.
Lúc này, tự dưng tôi lại thấy thương hại cho Đức Hải. Tuy danh tiếng có thể mang lại cho hắn tiền tài và địa vị, nhưng cũng mang lại cho hắn không ít phiền toái.
Trong khi Đức Hải phải cải trang, phải cố lẩn tránh các tay Paparazzi và fan hâm mộ cuồng nhiệt khi đi ra ngoài, thì tôi lại thoải mái tung tăng đi dạo bộ ở bất cứ đâu mà không sợ gặp phải phiền phức, và làm bất cứ điều gì mà tôi thích, mà không sợ bị đưa lên mặt báo, hay bị chửu ở trên mạng. Tôi yêu thích thế giới riêng tư của mình.
Vượt qua mấy con đường đông đúc, và qua mấy cái đèn đỏ, Đức Hải lái xe vào một Trung tâm Thương mại nổi tiếng và sang trọng của thành phố Cao Hùng.
Tôi và thằng bé nắm tay nhau, cả hai chúng tôi ngó nghiêng xung quanh, mắt háo hức nhìn hết chỗ nọ đến chỗ kia, giống như hai người sống ở thôn quê, do lần đầu tiên được lên thành phố chơi nên thấy thứ gì cũng mới lạ.
_Còn không mau vào đi ? – Đức Hải giục tôi và thằng bé.
_Anh đưa chúng tôi đến đây làm gì, anh cần mua sắm gì sao ? – Tôi vì không nén nổi tò mò nên hỏi Đức Hải.
_Vào đi ! Đừng hỏi nhiều. – Đức Hải không kiên nhẫn trả lời tôi. Hắn luôn cho mình cái quyền hò sai và ra lệnh cho người khác.
Tôi căm tức phồng mồm, sau đó lầm bầm nguyền rủa hắn ở trong miệng.
Dù không muốn nghe lời Đức Hải một chút nào, nhưng đã theo hắn đến tận đây, chẳng lẽ tôi lại bỏ về. Làm thế, tôi sẽ biến thành trẻ con trong mắt của thằng bé, và khi về nhà thế nào thằng bé cũng tìm tôi để tính xổ.
Trung tâm thương mại gồm ba tầng, trước sân có một hồ nước, thỉnh thoảng từng vòi rồng được đặt ngầm trong nền đất lại phun lên. Tôi và thằng bé thích thú nắm tay nhau, chạy qua chạy lại như hai đứa trẻ con đang nô đùa trên sóng biển. Đức Hải phải cố nén giận để chờ đợi chúng tôi.
Bảo vệ của Trung tâm Thương mại mở cửa kính cho chúng tôi đi vào trong.
Nền nhà được lát bằng gạch men sáng bóng có màu cam vàng nhạt đồng màu với nước sơn tường và trần nhà. Ánh đèn điện neon tràn ngập khắp nơi. Ở giữa trầng trệt có thang máy bộ dùng cho việc đi lên đi xuống giữa các tầng.
Đức Hải đã từng đến đây rất nhiều lần, nên hắn nhanh chóng dẫn chúng tôi lên lầu hai.
Trong Trung tâm Trương mại hiện giờ có rất nhiều người, tôi nghe được đủ thứ tiếng, đủ hạng người đến từ nhiều nơi khác nhau trên thế giới.
Vì Đức Hải không giải thích lý do vì sao hắn lại đưa tôi và thằng bé đến đây, nên tôi không biết là hắn muốn làm gì.
Đến gần một cửa hàng bán điện thoại di động trên lầu hai, Đức Hải dừng lại.
Tôi tưởng hắn muốn mua điện thoại mới, nên im lặng đứng chờ ở bên cạnh.
_Cô chọn đi ! – Đức Hải bảo tôi.
_Chọn gì ? – Tôi mở to mắt nhìn hắn, tôi ngơ ngác không hiểu gì cả.
_Cô có muốn mua một chiếc điện thoại mới không ? – Hắn không kiên nhẫn hỏi tôi, thanh âm của hắn nhạt nhẽo giống như nước lã.
Tôi giờ rất muốn xông lên đánh cho hắn một trận. Kể cả, hắn có lòng tốt muốn mua đền cho tôi chiếc điện thoại, mà trưa hôm qua hắn đã vô tình đánh hỏng của tôi đi chăng nữa, hắn cũng không được phép dùng giọng nói của một người bề trên để ra lệnh cho tôi. Nhìn vẻ mặt của hắn đâu có giống người muốn mua đồ cho người khác, mà giống như thể tôi đang thiếu nợ của hắn thì đúng hơn.
_Không cần ! – Để trả đũa hắn tội dám khinh mạn mình, tôi sẵng giọng đáp.
_Chọn đi ! – Đức Hải lại ra lệnh cho tôi. Hắn không quan tâm là tôi có muốn hay không.
_Tôi đã nói là không cần, anh bị điếc hay sao thế hả ? – Tôi cao giọng nạt nộ lại hắn.
Cô nhân viên bán hàng thấy chúng tôi căng thẳng với nhau, chị ta cười ngọt ngào khuyên bảo chúng tôi.
_Quý khách lựa chọn điện thoại đi ! Ở đây chuyên nhập những mặt hàng mới nhất, đảm bảo quý khách sẽ có được một chiếc điện thoại ưng ý.
Trước giọng nói êm tai và nụ cười thân thiện trên môi của cô nhân viên, hai chúng tôi đành phải ngừng chiến.
_Anh muốn mua gì thì đi mua đi. Tôi không muốn thay điện thoại mới, điện thoại cũ kia tôi sẽ đem đi sửa. – Tôi xuống giọng nói chuyện với hắn.
Đức Hải lờ tôi đi, hắn quan sát và ngắm nhìn hàng loạt, những chiếc điện thoại đầy đủ màu sắc và chủng loại, đang được trưng bày trong tủ kính.
_Em lấy cho anh cái kia ! – Sau hơn một phút cân nhắc và đánh giá, hắn lên tiếng bảo cô nhân viên.
Cô nhân viên vội vàng làm theo lời hắn nói. Tuy không thể nhìn rõ được toàn bộ khuôn mặt đẹp trai và tuấn tú của hắn, nhưng đôi môi màu đỏ gợi cảm, nước da trắng mịn giống như con gái, vóc dáng cao lớn, và giọng nói trầm và sâu của hắn, cũng đã đủ để cô nhân viên phải tim đập chân run và đỏ bừng mặt.
Đứng một bên nhìn chị luống cuống phục vụ hắn, tôi lắc đầu cảm thán. Lực hút của hắn quá mạnh nên không có một cô gái nào có cưỡng lại được. Nếu chẳng may mọi người ở đây phát hiện ra hắn thật sự là ai, tôi và thằng bé có nguy cơ bị bọn họ giẵm bẹp. Càng nghĩ tôi càng sợ, mồ hôi rịn ra đầy trán.
Thay đổi hơn 10 chiếc điện thoại, cuối cùng Đức Hải cũng quyết định mua một chiếc điện thoại màu hồng nhạt, có giá trên trời.
Khi nhìn lướt qua bảng giá ở trên cuốn sổ, tôi choáng váng muốn tắt thở, tôi nhăn mặt nhíu mày. Tên kia có cần hoang phí như thế không ?
Đức Hải ấn túi bóng xốp màu trắng có in hình logo điện thoại vào tay tôi.
_Cô cầm lấy đi !
Tôi run run không dám cầm. Tuy chiếc điện thoại nặng chưa tới nửa kí, nhưng tôi lại tưởng mình đang cầm phải một quả tạ. Số tiền mà tên kia dùng để mua chiếc điện thoại này bằng số lương tôi làm trong gần một năm.
_Anh..anh cầm lấy đi. Tôi không dám nhận đâu ! – Tôi run giọng, miệng tôi méo xệch. Nói đùa, nếu tôi nhận chiếc điện thoại của hắn, chẳng khác gì tôi nhận ân tình của hắn. Tuy biết rằng, đối với người nhiều tiền lắm của như hắn, số tiền này không đáng là gì cả, nhưng tôi vẫn không thể nhận được.
Đức Hải tức giận nhìn tôi, khuôn mặt hắn trầm xuống.
_Cô muốn gây sự cãi nhau với tôi ? – Hắn lạnh lùng hỏi.
_Không…không phải, mà là chiếc điện thoại này đắt quá, nên tôi không thể nhận. – Tôi ấp úng giải thích cho hắn hiểu.
_Tôi bảo cô nhận thì cô nhận đi, đừng nhiều lời nữa. – Đức Hải chắc nịch tuyên bố, hắn không cho tôi cơ hội được từ chối.
Thằng bé nắm chặt lấy tay tôi, nó nhàm chán nhìn hai chúng tôi.
_Chị nhận đi ! Chúng ta còn phải đi chơi ở chỗ khác nữa.
_Chị biết, nhưng mà…. ! – Tôi khổ sở nói không nên lời.
_Đi thôi ! – Đức Hải quay người bước đi.
Tôi và thằng bé đi ở phía sau, trên tay tôi đang cầm chiếc túi bóng xốp màu trắng đựng chiếc điện thoại màu hồng nhạt mà hắn vừa mới mua cho tôi.
Được người khác mua quà cho, lẽ ra tôi phải thấy vui vẻ và sung sướng mới đúng, nhưng đằng này, tôi lại có tư vị đắng chát và buồn bã. Tuy rằng tôi có cảm động vì hắn đã mua điện thoại cho tôi, nhưng món quà này quá đắt tiền, tôi chỉ muốn nhận lại những gì mà tôi đã mất, tôi không muốn nhận nhiều hơn. Nhất định tôi phải tìm cách để trả lại cho hắn.
Đức Hải dẫn tôi và thằng bé đến khu vui chơi giải trí.
Thằng bé sung sướng chạy nhanh vào trong, mắt nó háo hức và nôn nóng nhìn hết chỗ nọ đến chỗ kia.
Tôi lững thững đi theo ở phía sau, tôi không có được tâm trạng phấn kích như thằng bé. Trước kia, tôi suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào công việc và mong ước kiếm thật nhiều tiền, nên không có thời gian để chăm lo cho bản thân mình. Từ lúc quen biết và gặp gỡ anh em nhà họ Trương, tôi đã được họ đưa đi nhiều nơi, và có thể thấu hiểu thế giới bên ngoài hơn.
Đến một dãy hàng dùng để đặt máy chơi đua xe, thằng bé giật giật tay áo của tôi, tay nó chỉ vào mấy cái ghế trống, miệng nó không ngừng giục tôi và Đức Hải.
_Chúng ta mau lại kia chơi đi !
Tôi ngán ngẩm quan sát những tay đua siêu hạng đang hò hét và nhìn vào màn hình, tay họ cầm lấy vô lăng tay lái, họ hết nghiêng sang trái rồi lại nghiêng sang phái.
Nhìn họ, tôi có cảm giác giống như họ đang thực sự đua xe ở ngoài đường.
Tôi không thể nào hiểu được, tại sao Đức Hải lại có nhã hứng đưa chúng tôi đến đây ? Tôi tưởng hắn thích đưa chúng tôi đến nơi nào đó yên tĩnh, ít người và có phong cảnh hữu tình.
Đức Hải và thằng bé tiến đến gần hai chiếc ghế trống. Kéo ghế cho thằng bé, Đức Hải nhấc thằng bé lên, sau đó đặt thằng bé ngồi xuống.
Tôi chăm chú để ý đến hành động yêu thương của hắn dành cho thằng bé. Tôi đoán không hề sai, thằng bé và hắn rất hợp nhau. Ở bên cạnh hắn, thằng bé cười và vui vẻ nhiều hơn, ở bên cạnh Đức Tiến.
_Cô còn đứng ở đó làm gì, còn không mau lại đây chơi đi ? – Đức Hải giục tôi.
Tôi lúng túng bước lại gần, mắt cụp xuống. Từ bé đến giờ, tôi có khi nào chơi đua xe, nên đâu hiểu phải chơi như thế nào.
_Ngồi xuống đi ! – Đức hải chỉ sang một chiếc ghế trống bên cạnh thằng bé.
_Tôi…tôi không biết chơi. – Tôi ngượng ngùng bảo hắn, tay tôi gãi đầu.
Đức Hải phì cười nhìn tôi. Có lẽ hắn chưa từng gặp phải một cô gái nào ngố giống như tôi.
_Cô cứ ngồi xuống đi. Nếu cô không biết chơi, tôi sẽ dạy cô.
Đức Hải đã nói như thế, tôi làm sao có thể phụ lòng tốt của hắn. Tự kéo ghế, tôi ngồi xuống.
Màn hình đã bật sẵn, tôi và thằng bé chỉ cần khởi động là có thể chơi.
Dù biết lái xe trên màn hình dễ hơn nhiều lái xe thật ở ngoài đường, nhưng tôi vẫn luống cuống không thể điều khiển được vô lăng tay lái theo ý mình, hậu quả tôi bị ngã xe, và bị đâm ngay từ khúc cua đầu tiên.
_Chị chơi kém quá ! –Thằng bé bĩu môi nhìn tôi, giọng nói đầy khinh thường và giễu cợt.
Tôi vừa đỏ mặt vì xấu hổ, vừa tức giận vì thằng bé dám xem thường tôi.
_Có giỏi thì em chơi đi ! –Tôi phồng mồm thách nó.
_Chị cứ chờ xem ! Em sẽ về đích đầu tiên ! –Thằng bé tự tin đáp, mặt nó vênh lên đầy vẻ kiêu ngạo.
Ngồi ở bên cạnh tôi, Đức Hải thở dài. Phải đem theo hai đứa trẻ con như chúng tôi đi chơi, thật vất vả cho hắn.
_Hai người có muốn chơi không, hay là muốn đi về ? – Hắn khó chịu hỏi hai chúng tôi.
_Cháu muốn chơi. – Thằng bé nhanh mồm đáp.
Tôi bất dắc dĩ phải tập trung nhìn vào màn hình, hai tay nắm chặt lấy vô lắng tay lái. Tôi đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể tiến xa được, chỉ đi được một đoạn nếu chiếc xe của tôi không bị xe khác cán bẹp, cũng là tự đâm vào chướng ngại vật. Thấy mình cứ thua mãi, mặt tôi nhăn nhó khổ sở, còn miệng tôi méo xệch.
Đức Hải che miệng cười thầm, khi nhìn vào khuôn mặt giống như là vừa mới mất mấy vạn tệ của tôi.
_Sao cô không chơi nữa đi ? – Đức Hải quan tâm hỏi tôi, khi thấy tôi ngồi im.
_Tôi không biết chơi, lần nào chơi tôi cũng bị thua. – Tôi buồn chán nói.
_Để tôi dạy cô.
_Không cần đâu, anh cứ chơi đi. – Tôi vội lắc đầu từ chối.
Đức Hải đứng dậy, đứng ở phía sau lưng, cúi người xuống, cầm lấy tay của tôi, hắn đặt lên vô lăng tay lái. Miệng hắn giảng giải, còn tay hắn hướng dẫn cách tôi di chuyển giống như một người mẹ dạy con mình nắn nót từng chữ một.
Tôi chăm chú lắng nghe hắn nói, mắt nhìn tập trung nhìn vào màn hình. Nhờ có sự giúp đỡ của hắn, cuối cùng tôi cũng đã dần điều khiển được vô lăng tay lái một cách nhuần nhuyễn.
Tôi reo lên sung sướng khi đã vượt qua được mấy chiếc xe khác.
_Bà cô điên ! – Ngồi ở phía bên tay trái của tôi, thằng bé lên tiếng mắng tôi.
Tôi vì đang vui nên không thèm chấp nó.
Hình ảnh của tôi và Đức Hải hết sức gần gũi và thân mật, má hắn chạm vào má tôi, mùi nước hoa trên cơ thể hắn phả vào mũi tôi, còn tay hắn đang đặt trên tay tôi.
Đến khi tôi quay lại mỉm cười và nhìn hắn, tôi mới ý thức được hoàn cảnh hết sức ám muội và không được tự nhiên của mình.
Hành động đột ngột không báo trước của tôi, đã khiến môi tôi chạm vào má hắn, còn mắt tôi tròn xoe nhìn vào mặt hắn.
Sau mấy giây bàng hoàng kinh sợ, tôi vội vàng cố lùi người về phía sau. Không may cho tôi, đúng lúc này hắn lại, quay sang nhìn tôi. Tôi và hắn thay vì tránh mặt nhau, lại hóa thành môi chạm môi, mắt tôi và mắt hắn đối diện nhau.
Tiếng kinh hô của mọi người xung quanh đã khiến tôi và hắn giật mình vội buông nhau. Đức Hải cố đứng thẳng lên, còn tôi ngồi cứng đờ trên ghế.
Khuôn mặt tôi đỏ bừng, còn trái tim tôi đập thật nhanh trong lồng ngực. Chúa ơi ! Tôi muốn khóc thét. Mới sáng nay, tôi đã hồ đồ hôn và ôm Đức Tiến. Sao lúc này tôi lại hôn Đức Hải ?
Tôi chết mất, chết mất ! – Tôi mặt nhíu mày nhăn, lòng không ngừng cầu nguyện.
Cũng may mọi người đang mải chơi game, nên ít người chú ý đến tôi và hắn, nếu không tôi sẽ phải độn thổ xuống đất vì xấu hổ mất.
Tôi không dám nhìn Đức Hải, cũng không dám quay mặt đi chỗ khác, tôi chỉ dám nhìn thẳng vào màn hình trước mặt, tay tôi bóp chặt lấy vô lăng tay lái, trái tim tôi vẫn còn đập rất nhanh.
Đức Hải trở về chỗ ngồi của mình, trên khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười, mặt hắn bừng sáng giống như những ánh sao trong đêm khuya. Tôi không biết hắn đang nghĩ gì trong đầu, nhưng tuyệt đối không phải là những điều hay.
Chơi được hơn hai tiếng, Đức Hải dẫn tôi và thằng bé đi ăn.
Thằng bé mặc dù vẫn còn muốn chơi tiếp, nhưng vì bụng đói và được chúng tôi khuyên bảo, nó mới miễn cưỡng theo chúng tôi đi.
Nhà hàng mà Đức Hải dẫn chúng tôi đi ăn, nằm ở lầu ba của Trung tâm Thương mại. Ba người chúng tôi chọn một chiếc bàn nằm ở giữa quán, rồi kéo nhau ngồi xuống.
Trong khi chờ nhân viên của quán mang thức ăn lên, tôi uống sinh tố trái cây, Đức Hải uống trà tranh, còn thằng bé chọn uống nước cam.
Thằng bé và Đức Hải nói chuyện với nhau về game đua xe lúc nãy, còn tôi chỉ ngồi im lắng nghe họ nói chuyện.
Từ lúc xảy ra chuyện đáng xấu hổ kia, tôi vẫn không có dũng khì nhìn vào mặt hắn hay mở miệng nói chuyện với hắn.
Ít phút sau, hai nhân viên nữ mang đồ ăn cho ba chúng tôi.
Nghe nói quán ăn này nổi tiếng với món bít tết, nên chúng tôi gọi mỗi người một suất. Thằng bé rất thích ăn cá nướng, nên tôi đã gọi một con cá nướng cho nó.
Cẩn thận gỡ hết xương cá cho thằng bé, tôi gắp một phần cá nhỏ vào bát nó.
_Ăn đi nhóc ! – Tôi mỉm cười bảo thằng bé.
Thắng bé vui vẻ gật đầu. Cầm đôi đũa, nó liền gắp ngay một ít thịt cá nướng trong bát, rồi cho vào miệng.
Đức Hải vừa uống rượu vang, vừa nhìn hai chúng tôi. Đôi mắt đen sâu của hắn nhìn tôi không rời, khóe môi của hắn cong lên thành hình cánh hoa. Tôi không tài nào đoán được suy nghĩ trong đầu hắn
Bữa ăn đang diễn ra ấm cúng và bình yên, tự dưng chúng tôi bị một đám đông làm phiền và phá ngang.
Những tiếng “Tách ! Tách !” của máy chụp ảnh vang lên, ánh sáng chói lòa do những chiếc máy trên tay của những phóng viên và fan hâm mộ Đức Hải, khiến tôi và thằng bé khó chịu.
Tôi và thằng bé lấy tay che mặt, chúng tôi co ro ngồi trên ghế, đôi mắt ngơ ngác và kinh hoàng nhìn hơn hai chục người đang bao lấy ba chúng tôi vào giữa. Xem ra bữa cơm hôm nay không thể tiếp tục được nữa rồi.
_Xin hỏi, cậu có phải là minh tinh Trương Đông Hải không ? – Một phóng viên nam chìa Micro có gắn biểu tượng MTV, trước mặt Đức Hải.
_Cô gái và thằng bé này có phải là vợ con của cậu không ? – Một phóng viên nữ nhanh miệng nối tiếp câu hỏi của phóng viên nam kia.
_Cậu và cô gái kia có quan hệ đặc biệt gì không ? Có phải hai người đã bí mật kết hôn và có con riêng là thằng bé này đúng không ? – Một phóng viên nam khác nhanh chóng đặt ngay cho hắn một câu hỏi thật dài.
_Anh lên tiếng giải thích hay nói gì đi chứ ? – Một phóng viên nữ trẻ tuổi xinh đẹp ngọt ngào giục hắn. Hình như, cô ta không thích tôi và thằng bé có quan hệ gì với hắn cả.
Thái độ bình thản và ung dung của Đức Hải vừa khiến tôi khâm phục, vừa tức giận sôi máu. Hắn có biết là vì hắn, mà tôi và thằng bé bị vạ lây không ?
Đột nhiên đám phóng viên và fan hâm mộ chuyển mục tiêu sang tôi và thằng bé, khi thấy Đức Hải vẫn ung dung uống nốt ly rượu và không nói gì.
Chiếc Micro có gắn logo KTS chìa trước mặt tôi và thằng bé.
_Cô có phải là người yêu của minh tinh Trương Đông Hải không ? – Phóng viên nam của đài truyền hình KTS nôn nóng hỏi tôi.
_Cô là vợ chưa cưới của cậu ta đúng không ? Thằng bé này là con chung của hai người đúng không ? – Một phóng viên nam vừa chỉnh gọng kính vừa hỏi tôi với giọng hết sức chờ mong.
Cứ thế, họ tranh nhau đặt câu hỏi cho tôi và Đức Hải, ngay cả thằng bé, họ cũng không tha.
Hết chịu nổi, tôi liền đứng bật dậy. Nắm chặt lấy tay thằng bé, tôi kiên quyết đưa nó ra khỏi nơi chốn thị phi và rắc rối này. Tôi và thằng bé không hợp với cuộc sống quá ồn ào và náo nhiệt. Danh tiếng cũng giống như bong bóng xà phòng, tuy có lung linh rực rỡ, nhưng cũng nhanh chóng vỡ tan.
Đặt ly rượu xuống bàn, Đức Hải đứng lên theo tôi.
Nắm lấy tay tôi, Đức Hải lôi tôi đi, hắn không giải thích một câu nào cả. Hắn cũng không nói rõ ràng cho họ biết mối quan hệ thật sự giữa ba chúng tôi là gì.
Bọn phóng viên và fan hâm mộ bám theo chúng tôi không rời, bọn họ liên tục đặt câu hỏi và chụp ảnh.
Chân Đức Hải bị bong gân nên không thể đi nhanh. Nếu có thể tôi đã muốn nắm chặt lấy tay hắn và thằng bé, rồi chạy biến ra khỏi đây rồi.
Điều mà ba chúng tôi không thể ngờ được là chúng tôi đang bị mấy đài truyền hình kia quay trực tiếp, sau đó phủ sóng cho cả đất nước Đài Loan xem.
Đức Hải mặc dù không nói gì cả, nhưng bọn họ cũng không có buông tha, họ vẫn dễ dàng nhận diện ra hắn dù hắn có cố tình cải trang để cho mình khác đi.
Chúng tôi không thể thoát khỏi vòng vây của mọi người xung quanh, họ kéo đến càng lúc càng đông.
Mặt tôi xám ngoét, chân tay tôi hư xuyễn, còn trái tim tôi gần như ngừng đập, lồng ngực tôi co thắt, tôi không thở được. Tôi có cảm giác mình đang bị truy sát, mình sắp bị đẩy xuống vực.
Thằng bé thường ngày hung dữ và táo tợn là thế, nhưng gặp phải cảnh bị một đội quân truy đuổi và bám theo khắp nơi thế này, nó cũng kinh hoàng và hốt hoảng chẳng kém gì tôi.
Sợ thằng bé bị bọn họ giẵm bẹp, tôi nắm chặt lấy tay nó và ôm chặt lấy nó khi ba chúng tôi bị dồn vào một góc. Hình như bọn họ sẽ không chịu bỏ cuộc, nếu chúng tôi không lên tiếng trả lời họ.
Đến lúc tôi và thằng nhóc tưởng mình sắp bị đám đông đè bẹp và nghiền nát, nhân viên bảo vệ và người quản lý của Đức Hải, đã đứng ra giải vây cho chúng tôi.
Phóng viên và fan hâm mộ bị bảo vệ dồn đứng về một bên, họ không cho mấy phóng viên và bọn fan hâm mộ cuồng nhiệt kia tiếp cận chúng tôi.
Giờ thì tôi mới hiểu cảm giác sống gần một ngôi sao là gì. Qua chuyện xảy ra ngày hôm nay, tôi tự hứa với lòng là sẽ không bao giờ đưa thằng bé đi chơi cùng với Đức Hải nữa.
Người quản lý tên Trương Hạo Nhiên đứng ra trả lời các câu hỏi của phóng viên và fan hâm mộ.
Anh ta là một chuyên viên đàm phán nên anh ta ăn nói rất lưu loát và thản nhiên như thể chuyện chúng tôi cùng nhau đi ăn cơm, không có gì quan trọng cả.
Đến khi có một phóng viên lên tiếng hỏi.
_Anh là quản lý của minh tinh Trương Đông Hải, chắc anh cũng biết tất cả các mối quan hệ ngoài luồng của cậu ấy ?
_Anh muốn hỏi gì ? – Trương Hạo Nhiên mỉm cười thân thiện.
_Chúng tôi đã chụp được hình ảnh Trương Đông Hải hôn cô gái đang đi cùng cậu ta. Anh có thể giải thích mối quan hệ của họ là gì được không ?
Tất cả bọn phóng viên và fan hâm mộ đều xôn xao trước thông tin có một không hai này.
Đứng ở phía sau lưng Trương Hạo Nhiên, mặt tôi tái nhợt. Tôi không thể ngờ được là ba chúng tôi đã bị bọn phóng viên bám theo ngay từ đầu.
Đối với bọn họ, mặc kệ mối quan hệ của chúng tôi là thật hay giả, bọn họ chỉ tin vào những gì mà họ nhìn thấy, chụp được và quay được.
Trương Hạo Nhiên sững người mất mấy giây, anh ta quay lại nhìn Đức Hải, khuôn mặt anh ta không được vui.
Hít một hơi thật sâu, cố nặn ra được một nụ cười bình thản và thân thiện như lúc trước, anh ta tiếp tục vai trò đám phán của mình.
_Cô ấy là bạn gái của Trương Đông Hải.
_Cái gì ! – Tiếng hét thất thanh của tôi hòa lẫn cùng tiếng hét phấn khích và kinh ngạc của đám đông.
Tôi…tôi có nghe lầm không ? Sao…sao Trương Hạo Nhiên dám nói tôi là bạn của tên ác ma Đức Hải này ?
Không được ! Tuyệt đối không được ! Tôi không thể để cho mọi người hiểu lầm tôi là bạn gái của hắn được. Nếu bị họ hiểu lầm, tôi sẽ nhanh chóng bị báo chí đưa hình và thông tin lên báo, rồi còn bị đưa lên mạng để cho mọi người xăm xoi và bình phẩm.
Hu hu hu ! Chỉ cần nghĩ đến đây, tôi đã muốn nhảy lầu tự vẫn. Tôi là một kẻ ham sống sợ chết, tôi làm sao có thể chịu được cảnh đi đâu, làm gì cũng bị bọn Paparazzi rình rập và dòm ngó, bị bọn fan cuồng nhiệt và điên loạn của hắn, chửu rủa và khủng bố bằng tinh thần.
_Anh nói thật chứ ? – Bọn phóng viên và fan hâm mộ nôn nóng muốn xác nhận lại thông tin mà Trương Hạo Nhiên vừa mới thông báo.
_Hoàn toàn là sự thật. – Trương Hạo Nhiên nói như đinh đóng cột.
_Nếu cô ấy là bạn gái của cậu ấy, vậy thằng bé kia có phải là con của họ không ? – Đám đông lại tiếp tục chấn vấn.
_Thằng bé là con của anh trai cậu ấy. – Trương Hạo Nhiên mỉm cười trả lời.
Bọn phóng viên kích động và sung sướng, vừa ghi chép vào cuốn sổ tay trước mặt, vừa chìa hàng loạt chiếc Mirco gắn logo của đài truyền hình nơi mà bọn họ đang làm việc, trước mặt Trương Hạo Nhiên.
Mất gần 10 phút, tôi mới lấy lại được sự tỉnh táo, và ý thức được hoàn cảnh bi thảm của mình. Tôi giờ chẳng khác gì con rối cho người khác bài bố và sắp xếp.
Siết chặt hai tay vào nhau, môi mím chặt, mắt rực lửa tức giận, tôi nói to.
_Mọi người !
Tiếng la của tôi khiến không khí ồn ào và náo nhiệt tạm lắng xuống.
Trương Hạo Nhiên, bọn phóng viên và fan hâm mộ đều nhìn tôi, họ đang chờ nghe tôi nói.
Đứng ở bên cạnh tôi, Đức Hải không tỏ thái độ gì. Từ đầu đến cuối, hắn đều lãnh đạm và coi chuyện đang diễn ra trước mặt này, hoàn toàn không liên quan gì đến hắn.
_Cô muốn gì ? – Lúc này, hắn mới chịu mở miệng hỏi tôi.
_Sao anh không nói gì đi, chẳng lẽ thích bị mọi người hiểu lầm như thế ? – Tôi tức giận và phẫn nộ chất vấn hắn.
_Cô không muốn được làm bạn gái tôi ? – Hắn lạnh lùng nhìn tôi, giọng hắn không có một chút tình cảm.
_Anh bị điên thì cũng điên vừa thôi. Bây giờ không phải là lúc để hai chúng ta trêu đùa và nói giỡn với nhau. – Tôi cao giọng quát hắn.
Trương Hạo Nhiên thấy tình hình không ổn và sợ chúng tôi sẽ lộ ra những chuyện riêng tư cho bọn báo chí và fan hâm mộ biết, anh ta vội mỉm cười trấn an bọn họ.
_Mọi người chờ cho một chút. Chúng tôi cần nói chuyện riêng với nhau.
_Có chuyện gì thì nói luôn ở đây đi. Chúng tôi muốt biết sự thật. – Đám đông kích động hô lên.
_Được rồi ! Được rồi ! Chúng tôi sẽ cho các bạn một câu trả lời thỏa đáng.
Để bảo vệ và nhân viên của Trung tâm Thương mại đứng chắn không cho phép bọn họ tiến lên phía trước, Trương Hạo Nhiên lôi chúng tôi vào một góc.
_Hai người đang làm gì thế hả ? Bây giờ là lúc nào rồi mà hai người còn cãi nhau ? Hai người muốn, bọn phóng viên và fan hâm mộ kia, đăng hình và tin tức không hay của hai người lên báo, và lên mạng chứ gì ? – Trương Hạo Nhiên tức giận mắng chúng tôi.
_Tôi không phải là bạn gái của anh ấy. – Tôi bực mình đính chính lại tin tức sai lệch mà anh ta vừa mới thông báo cho tất cả mọi người ở đây biết.
Trương Hạo Nhiên sửng sốt nhìn tôi, mắt anh ta mở to.
_Cô…cô nói thật chứ ? – Anh ta nhay thái dương, giọng run run. _ Nếu hai người không phải là người yêu sao lại hôn nhau, còn thân mật nắm tay nhau đi chơi ở khắp nơi nữa ?
Tôi đỏ mặt không biết phải đáp thế nào. Khả năng nói của tôi, đã gần như bay sạch ra khỏi đầu.
_Hai người muốn tôi bị tức chết thì hai người mới hài lòng đúng không ? Bây giờ tôi không cần biết là hai người có phải là người yêu thật hay không, tin tức thì cũng đã thông báo hết cả rồi, nên không thể lấy lại được nữa. Giờ hai người làm ơn tỏ ra mình là một cặp đang trong thời kì yêu nhau cho tôi. – Trương Hạo Nhiên ra lệnh cho chúng tôi.
_Sao…sao cơ ? – Tôi lắp bắp.
Trên đời này có người nào vô lý như anh chàng Trương Hạo Nhiên này không ? Lẽ ra khi biết được sự thật, thì anh ta phải lập tức đính chính đi chứ ? Sao anh ta còn bắt tôi phải đóng giả theo anh ta nữa ?
_Không…không được ! Tôi không muốn. – Tôi yếu ớt phản kháng lại.
_Chị giúp chú Đức Hải đi ! –Thằng bé đột nhiên xen vào.
Tôi trừng mắt nhìn thằng bé.
Thằng nhóc đúng là một tên phản bội. Sao trong mọi việc, nó đều ủng hộ và nghe lời Đức Hải là sao ? Tôi cũng đối xử tốt và chân thành với nó, sao nó không chịu bênh tôi ?
_Em xin lỗi, em cũng muốn giúp anh Đức Hải nhưng em không thể. Em không muốn bị mọi người hiểu lầm về mối quan hệ giữa hai chúng em. Hai nữa, em cũng không muốn sống trong nơm nớp lo sợ một ngày nào đó sự thật giả dối này sẽ bị họ phanh phui và làm sáng tỏ. Em nghĩ nếu có thể kết thúc tại đây, thì nên kết thúc đi.
Nói xong, tôi tiến đến trước mặt đám đông mà không muốn nghe thêm bất cứ lời khuyên can và muốn bị ngăn cản, làm điều mà mình muốn làm nữa.
_Nếu cô muốn sự nghiệp của cậu ấy xuống dốc và bị mọi người phỉ nhổ vì dám nói dối thì cô cứ làm đi. – Trương Hạo Nhiên nhắc nhở tôi.
Đang đi, tôi dừng lại. Cơ thể tôi căng cứng, tôi rơi vào khó xử.
Tôi mặc dù rất ghét Đức Hải, nhưng hắn không phải là người xấu, hắn từng cứu mạng tôi, chịu bỏ thời gian để dẫn tôi và thằng bé đi khắp nơi. Vì tôi, chân của hắn bị bong gân. Tôi tin, nếu không phải là do tôi, hắn đã không bị rơi vào hoàn cảnh như bây giờ. Hơn nữa, những lời nói dối này cũng không phải là chủ ý của hắn.
Bước lại gần tôi, Đức Hải nâng cằm của tôi lên.
_Nếu cô vẫn còn phân vân chưa biết nên làm thế nào, thì hãy để tôi giúp cô. – Đôi mắt sắc bén của hắn nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn và đen láy của tôi. Nở một nụ cười ngọt ngào và quyến rũ, cúi xuống gần sát vào tai tôi, hắn nói tiếp. _ Cô biết đấy, khi đã chọn được một con mồi cho mình rồi, tôi không thể dễ dàng buông tha cho cô được.
Trong khi tôi ngẩn người không hiểu ý của hắn của là gì, hắn nhanh chóng áp môi hắn lên môi tôi.
Trước mặt phóng viên và fan hâm mộ, hắn cuồng nhiệt hôn tôi, như muốn chứng minh cho lời nói của Trương Hạo Nhiên hoàn toàn là đúng sự thật.
Mắt tôi mở to hết cỡ, cả người tôi cứng đờ. Tôi bàng hoàng không dám tin.
Tại đây trước mặt tất cả máy quay phim và máy ảnh, tôi đã chính thức bước lên thảm đỏ của vinh quang và danh vọng. Tôi đang bị gắn cái mác bạn gái của một minh tinh.
Tiếng hét, tiếng la ó và tiếng hô của mọi người không ngừng vang lên. Họ không ngừng chụp ảnh và quay phim cảnh hai chúng tôi hôn nhau.
Tai tôi ù đi, hồn tôi đã thoát khỏi thể xác. Tôi thấy mình là một người mù đang mò mẫm bước đi từng bước, hai dòng nước mắt lăn dài trên má. Tôi không hề cảm thấy hạnh phúc, cũng không hề thấy vui sướng. Thêm một lần nữa, tôi lại đang đẩy mối quan hệ giữa tôi và Đức Tiến càng lúc càng xa. Phải chăng là tôi đang làm sai ?
Khi tiếng hoan hô và vỗ tay của mọi người xung quanh vang lên, Đức Hải mới chịu buông tôi ra.
Thấy tôi khóc, mặt hắn lạnh tựa như băng đá, đôi mắt đen sâu của hắn giờ đen kịt giống như bầu trời đêm không có trăng sao.
Tay hắn quẹt nhẹ lên má tôi, hắn lạnh lùng bảo tôi.
_Cô đang hối hận và đang lo sợ là anh trai tôi sẽ hiểu lầm đúng không ?
Tôi im lặng không đáp.
_Lúc này, cô có muốn rút lui cũng không được nữa rồi. Nếu cô muốn trả thù tôi, cô cứ việc nói tất cả sự thật cho phóng viên và báo chí biết, còn nếu không, cô nên ngoan ngoãn làm một người bạn gái tạm thời của tôi đi.
Một tay hắn ôm lấy vai tôi, một tay hắn vẫy tay chào đám đông. Hắn mỉm cười chào họ.
Hắn là một diễn viên xuất sắc, là người của công chúng nên hắn biết cách làm sao để lấy lòng họ. Dù hắn đang tức giận và đang phẫn nộ, thậm chí là căm ghét họ, nhưng hắn vẫn có thể cười, vẫn có thể giả vờ là hắn hạnh phúc khi được họ quan tâm và săn đón ở khắp mọi nơi.
Cảm nhận được bàn tay đặt trên vai mình hơi run rẩy và đượm mồ hôi, và bắt gặp được đôi mắt buồn bã và đau khổ của hắn, tôi thở dài. Tôi vừa hận hắn lại vừa thương hại hắn. Tôi không biết mình nên làm gì mới tốt cho cả ba chúng tôi, và làm cách nào để chuyện rắc rối này sớm kết thúc.
/75
|