Sáng sớm
Mây trắng bay, bầu trời trong xanh, ánh nắng chan hòa khắp muôn nơi, từng cánh hoa đang rực rỡ khoe sắc trong sương sớm.
Trên chiếc giường màu trắng kê ở gần cửa sổ.
Một cô gái nằm nghiêng, mái tóc màu đen buông xõa trên nền gối màu trắng, đôi lông mi thanh tú giống như một bông lúa nặng hạt uốn cong thỉnh thoảng lại run lên nhè nhẹ, đôi môi mỏng màu hoa sen hé mở, chiếc mũi thanh tú tì trên nền gối trắng tinh, hơi thở toát lên sức sống thanh xuân đang trong thời kì nở rộ.
Trong áng sáng dịu nhẹ của buổi sớm mai.
Khuôn mặt nhìn nghiêng của cô gái gái được bao phủ bởi một lớp sương mù màu trắng nhạt, từng làn khói mỏng manh đang tan dần đi. Vẻ đẹp của cô tựa như một bức tranh thủy mặc trong những câu truyện liêu trai.
Cả đêm hôm qua, tôi không không ngủ được. Bộ quần áo dính nước mưa, tôi đã lười không buồn thay. Những cơn ác mộng thỉnh thoảng lại chập chờn trong giấc ngủ. Tôi mơ thấy lúc mình còn thơ bé, mơ được cùng bạn bè đi bắt ốc mò cua, mơ được đi thả diều trên cánh đồng còn trơ gốc dạ vào buổi chiều lộng gió. Kí ức ngày xưa thật đẹp, thật hồn nhiên và trong sáng, tuy rằng thiếu thốn, nhưng vẫn thấy ấm áp và vui vẻ hơn hiện tại
Gió làm lay động tấm rèm cửa sổ, không khí tươi mát đang ùa vào trong phòng.
Trên chiếc bàn gỗ nhỏ kê ở gần đầu giường, chiếc đồng hồ báo thức màu đỏ hình trái tim kêu tích tắc tích tắc, đang giục báo cô chủ nhỏ dậy lo chuẩn bị cho một ngày mới.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, ánh nắng dần lên cao.
Âm thanh ồn ào và náo nhiệt đã phá vỡ đi giấc ngủ yên bình của tôi. Từ từ, mí mắt hé mở dần dần, ánh sáng lung linh màu vàng hắt qua khung cửa sổ khiến tôi nheo mắt, vầng trán thanh tú hiện lên hai lớp nhăn mờ nhạt.
Lấy tay bóp trán, từ trong cổ họng phát ra mấy âm thanh rên nho nhỏ. Tôi hệt như một con mèo lười, không muốn động đậy cơ thể, mà chỉ thích nằm sưởi ấm dưới nắng mai.
Tầm mắt hướng đến chiếc đồng hồ màu đỏ hình trái tim luôn phát ra những tiếng kêu tích tắc tích tắc, được đặt trên chiếc bàn gỗ gần đầu giường.
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã hơn 9 giờ sáng rồi.
Giật mình, Tôi vội vã vén chăn sang một bên, rồi nhanh chóng rời khỏi giường.
Cánh cửa phòng tắm nặng nề bị mở sang một bên.
Vừa đánh răng vừa soi mình trong gương. Tôi phì buồn cười khi trông thấy khuôn mặt ngái ngủ, quầng mắt thâm đen, và mái tóc rối bù xù giống như lông nhím của mình.
Tất cả cũng chỉ vì một chữ tình. Chưa được nếm được một chút hương tình yêu, tôi đã phải đau khổ rơi lệ và khóc tủi một mình. Đầu xây xẩm, loạng choạng tôi muốn khụy ngã xuống sàn nhà. Lấy tay sờ trán, trán tôi nóng quá, cơ thể tôi ngây ngấy sốt.
Cố gắng lê tấm thân mệt mỏi ra phòng ngủ, tôi ngã phịch xuống giường. Chui vào chăn, tôi muốn nhắm mắt ngủ tiếp, tôi đã mệt mỏi quá rồi.
Sáng nay, không có ai vào đánh thức tôi dậy, cũng không thấy thằng bé đến làm phiền tôi như mọi khi. Không biết mọi người trong nhà đang làm gì, họ có còn nhớ đến sự có mặt của tôi trong gia đình không, hay là họ đã quên tôi rồi.
Tôi tủi thân rơi nước mắt, từng giọt từng giọt lăn dài xuống má. Không có nỗi đau nào bằng cảm giác mình đang bị bỏ rơi, và không được ai quan tâm đến. Nếu là trước đây, tôi sẽ không khóc, không buồn khổ vì cô đơn, nhưng kể từ lúc Đức Tiến mang tôi sang đây, dạy cho tôi hiểu gia đình là thế nào, tôi đã không thể sống vô tình giống như ngày xưa.
Một cơn gió mang theo hơi sương lùa vào phòng.
Tôi run run kéo chăn cao lên đến cổ, đôi môi nhợt nhạt, cổ họng khô khốc, nhiệt độ trong cơ thể càng lúc càng cao, lý trí tôi đang trở nên mơ hồ.
Căn phòng vẫn im lìm chìm trong ánh sáng vàng rực của một ngày mới.
Ngoài ban công, cây cảnh, hoa lá đang rung rinh khoe sắc trong nắng. Sau cơn mưa đêm hôm qua, mọi thứ đều được hồi sinh.
_Cạch ! - Cánh cửa phòng hé mở.
Tiếng dẹp lê khua lẹt quẹt trên nền gạch men. Từng bước từng bước đang tiến dần về chiếc giường tôi đang nằm.
Tôi yên lặng lắng nghe, lòng thấp thỏm chờ mong người đàn ông mà tôi yêu xuất hiện trong tầm mắt mình. Tôi hy vọng, rất hy vọng người đó lắng nghe được lời khẩu cần và ước nguyện của tôi. Dù người đó thương hại tôi cũng được, chỉ cần người đó chịu đến thăm tôi, quan tâm đến tôi là tôi đã thấy mãn nguyện lắm rồi. Trên đời này, có mấy ai có thể trở nên hoàn mỹ, tôi không còn muốn cầu toàn nữa.
Đến gần giường, người đó dừng lại, tiếng thở dài thay thế cho tiếng lẹt quẹt của chiếc dép lê.
Hiếu kì, tôi mở mắt ra nhìn.
Trong nắng vàng, người đó xuất hiện rực rỡ như ánh nắng mặt trời. Nắng đang bao trùm lên bộ quần áo mà người đó đang mặc, lên khuôn mặt đẹp trai lạnh băng, lên mái tóc màu vàng nhạt lấp lánh như ánh sao Kim.
Tôi giật mình, mắt ngơ ngác mở to, lồng ngực tôi co thắt. Vậy là người mà tôi mong đợi đã không hề xuất hiện, còn người tôi muốn trốn tránh cứ mãi nằm trong tầm mắt tôi.
Đức Hải nhìn tôi, đôi mắt buồn thăm thẳm, chỉ có sau một đêm trông hắn càng trở nên ưu sầu và cô đơn. Hắn đã biến thành một thứ ảo ảnh xa vời khó nắm bắt. Hắn đang đứng rất gần tôi, nhưng tôi mãi mãi vẫn không thể hiểu được hắn, không thể dung nạp được tình cảm của hắn dành cho tôi. Phải chăng tôi quá ích kỉ, quá vô tình nên chỉ quan tâm đến suy nghĩ và cảm giác của chính bản thân mình ?
_Cô dậy ăn sáng đi !
Đức Hải lên tiếng phá vỡ đi sự im lặng giữa hai chúng tôi, giọng hắn thờ ơ lạnh lẽo hệt như nước mưa hòa lẫn với sương đêm.
_Tôi…tôi không đói ! – Tôi thều thào đáp đáp lại lời hắn, thanh âm nhỏ bé văng vẳng đập trong vách núi, bị vực sâu đen ngòm nuốt trọn.
_Cô đã ngủ mất nửa ngày. Ngủ nhiều không tốt cho sức khỏe. – Đức Hải cau mày nhìn tôi, hắn không hài lòng khi trông thấy điệu bộ mệt mỏi và uể oải của tôi.
Tôi gượng gạo nở một nụ cười, mặt đỏ gay vì sốt, đầu càng lúc càng nặng.
_Tôi..tôi rất buồn ngủ….anh…anh đi đi…tôi không muốn dậy vào lúc này.
Nói xong , tôi nặng nề nhắm mắt lại. Tôi không có dũng khí đối diện với hắn, cũng không dám nhìn hắn thêm một lúc nào nữa, tôi thấy có lỗi với hắn.
Không hiểu nỗi đau trong lòng hắn, có nhiều như nỗi đau trong lòng tôi không, nhưng mà tôi vẫn cảm nhận được một phần cảm giác thống khổ khi yêu mà không được người mình yêu đáp lại. Tôi và hắn đều là người đến sau, trong khi tôi trao trọn tình yêu của mình cho Đức Tiến, hắn lại coi tôi là người thế thân cho vợ hắn, Đức Hải yêu tôi nhưng tôi không thể đáp lại tình yêu của hắn. Thôi thì, tôi và hắn coi như có duyên mà không có phận, tôi đành phải sống tàn nhẫn và vô tình với hắn, tôi không muốn làm khổ hắn, cũng như không muốn làm khổ chính bản thân mình.
Nắng đã lên cao, căn phòng tràn ngập ánh nắng của mặt trời.
Đức Hải chú ý đến khuôn mặt đỏ gay của tôi.
_Khánh Băng ! Khánh Băng ! Cô không sao chứ ?
Tôi ú ớ trong miệng, mí mắt nặng trĩu. Tôi rất muốn mở mắt ra nhìn hắn, mỉm cười với hắn và nói rằng mình không sao nhưng tôi không làm được.
_Khánh Băng !
Thấy tình trạng sức khỏe của tôi không được khỏe mạnh giống như bình thường, Đức Hải ngập ngừng chạm tay vào trán tôi.
Người tôi giờ giống như một cái lò lửa.
_Nóng quá ! – Đức Hải hốt hoảng kêu lên. – Cô đã dầm nước mưa vào tối hôm qua bao lâu, mà đến nông nỗi này ?
Tai tôi ong ong, những bánh xe nặng nề đang xay ù ù bên tai tôi. Đầu tôi đang có hàng vạng hàng nghìn những nhát búa đánh mạnh vào.
_Cô nằm yên ở đây, để tôi đi gọi người.
Đi ra đến cửa phòng, Đức Hải quay lại nhìn tôi. Trong một thoáng, suy nghĩ của hắn đã hoàn toàn biến chuyển. Hắn lo lắng cho tôi, nhưng lại không muốn tôi ở đây để dưỡng bệnh.
Bước nhanh đến gần giường, vén chăn sang một bên, hắn bế tôi lên.
Tôi yếu ớt mở mắt ra nhìn hắn, miệng thều thào mấp máy.
_Anh…anh…muốn gì ?
_Đưa cô đến bệnh viện ! – Vừa đi Đức Hải vừa trả lời tôi, đôi mắt thương xót của hắn không rời khỏi khuôn mặt vì sốt mà đỏ gay của tôi.
Tôi gắt gao nắm chặt lấy vạt áo của hắn.
_Không…không cần đâu….Tôi..tôi không muốn đi bệnh viện.
_Cô đừng ương bướng nữa, cô không thấy mình đã sốt đến thần trí mơ hồ rồi sao.
Đức Hải bế tôi đi xuống lầu.
Hai chị giúp việc cùng thằng bé kinh ngạc nhìn hai chúng tôi.
Đang ngồi trên ghế sô pha, thằng bé vội đứng dậy, nó tiến nhanh về phía hai chúng tôi, miệng hỏi.
_Có chuyện gì thế hả chú ? Chị Khánh Băng bị làm sao thế ?
_Cô ấy bị sốt, chú định đưa cô ấy đến bệnh viện.
Hai chị giúp việc nghe Đức Hải nói sơ qua về tình hình bệnh tình của tôi, hai chị cuống lên.
_Sao cô ấy lại bị sốt ? – Chị Lê lẩm bẩm hỏi nhỏ trong miệng.
_Nếu thế, cậu hãy nhanh đưa cô ấy vào bệnh viện đi ! – Chị Phương sốt ruột giục Đức Hải.
Thằng bé chạy theo Đức Hải.
_Chú có thể cho cháu đi cùng chú đến bệnh viện được không ?
Sợ Đức Hải từ chối không cho mình đi, thằng bé nói thêm.
_Cháu sẽ không làm gì đâu, đến bệnh viện cháu sẽ ngoan ngoãn ngồi im một chỗ. Chú cho cháu đi chú nhé, nếu phải ở nhà cháu sẽ không yên tâm.
Đức Hải đang lo lắng cho tôi, nên không còn tâm trí để ý đến chuyện khác.
_Thôi được rồi, nhưng cháu phải hứa nhớ là không được quậy phá và đi lung tung.
_Cháu hứa ! – Thằng bé vui mừng nói ngay.
Hai chị giúp việc mở cổng cho Đức Hải và thằng bé.
Chiếc xe mui trần màu đỏ của Đức Hải đang đậu trước cổng.
Cẩn thận đặt tôi ngồi lên xe, lấy áo khoác đắp lên người tôi, Đức Hải nhấc thằng bé ngồi ở hàng ghế sau.
_Cô ấy sẽ không sao chứ ? – Chị Phương sụt sịt hỏi.
_Cô ấy sẽ không sao đâu.
Đức Hải mặc dù trong lòng lo lắng, nhưng bên ngoài hắn vẫn cố trấn tĩnh và tỏ vẻ như không có chuyện gì quá nghiêm trọng.
Chiếc xe phóng vụt đi, hai chị giúp việc đứng trước cổng nhìn theo.
Tôi nửa tỉnh nửa mơ, đầu dựa ra sau ghế, cả cơ thể đau như ai dần. Nếu tối hôm qua, tôi thay bỏ bộ quần áo ướt ra khỏi người, tôi sẽ không bị sốt cao. Bây giờ, dù tôi có hối hận cũng đã muộn mất rồi.
Thằng bé lay nhẹ vào vai tôi.
_Chị Khánh Băng !
Tôi mệt mỏi không thể mở miệng ra để trả lời thằng bé.
Đức Hải nhắc nhở thằng bé.
_Cháu hãy để cho cô ấy ngủ, cô ấy hiện giờ rất mệt mỏi, cô ấy sẽ không thể trả lời cháu đâu.
_Cháu biết, nhưng thấy chị ấy vật vờ giống như một khúc cây, cháu lại sợ chị ấy sẽ mê man không tỉnh.
Đức Hải tái mét mặt, đôi mắt hốt hoảng nhìn tôi, tay siết chặt vào vô lăng tay lái.
Trên đường đến bệnh viện, hai chú cháu căng thẳng quan sát tôi, cả hai đều lo lắng cho tôi.
Ngồi trên ghế xe, tôi rất cảm động, nước mắt bất giác lăn dài trên má. Dù nỗi đau trong lòng vẫn chưa hề vơi, nhưng tình người ấm áp của cả hai đã xoa dịu đi một phần nào đó cô đơn trong lòng tôi.
Đến bệnh viện, Đức Hải nhanh chóng hối thúc bác sĩ và y tá tiến hành khám bệnh và tiêm thuốc cho tôi.
Giọng nói cao và trầm của hắn vang khắp hành lang của bệnh viện, khiến mọi người xung quanh chú ý đến hắn. Họ tò mò và hiếu kì nhìn hắn. Lúc đầu họ không nhận ra hắn là ai, nhưng ngay sau đó họ phát hiện ra hắn là minh tinh Trương Đông Hải.
Họ sung sướng hét gọi tên hắn, vây lấy hắn vào giữa, họ chụp ảnh, đặt cho hắn nhiều câu hỏi, xin chữ kí của hắn.
Đức Hải phiền chán và bực mình nhìn đám đông đang vây quanh lấy mình. Ngay lúc này, hắn rất muốn mình chỉ là một người bình thường, tâm trạng hắn đang rối bời, đang hỗn loạn, hắn không còn tâm trí để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh.
Thằng bé sợ hãi nắm chặt lấy tay của hắn, mắt nó đề phòng nhìn đám đông đang vây quanh lấy nó và Đức Hải vào giữa.
Đức Hải đưa ngón trỏ lên miệng, hắn “suỵt” một tiếng.
Đám đông đang ồn ào, lập tức trở nên tĩnh lặng, mệnh lệnh của hắn giống như thánh ban chiếu chỉ.
_Mọi người có thể im lặng được không ? Vợ chưa cưới của tôi, đang được bác sĩ và y tá khám bệnh ở trong kia.
Lập tức, đám đông hiểu được nguyên nhân vì sao hắn lại muốn họ giữ im lặng và đừng làm ồn.
Vì tôn sùng hắn, kính hắn như thần, họ đưa mắt bảo nhau nên tôn trọng sự nghỉ ngơi của tôi.
Khóe môi hắn nhếch lên, khuôn mặt hắn lạnh lùng nhìn bọn họ. Trong mắt hắn, họ chẳng qua chỉ là một đám đông phiền nhiễu và không có một chút giá trị. Hắn chỉ làm việc mà hắn thích, hắn không bao giờ coi trọng sự hữu danh vô thực mà người khác mang lại cho hắn.
Mây trắng bay, bầu trời trong xanh, ánh nắng chan hòa khắp muôn nơi, từng cánh hoa đang rực rỡ khoe sắc trong sương sớm.
Trên chiếc giường màu trắng kê ở gần cửa sổ.
Một cô gái nằm nghiêng, mái tóc màu đen buông xõa trên nền gối màu trắng, đôi lông mi thanh tú giống như một bông lúa nặng hạt uốn cong thỉnh thoảng lại run lên nhè nhẹ, đôi môi mỏng màu hoa sen hé mở, chiếc mũi thanh tú tì trên nền gối trắng tinh, hơi thở toát lên sức sống thanh xuân đang trong thời kì nở rộ.
Trong áng sáng dịu nhẹ của buổi sớm mai.
Khuôn mặt nhìn nghiêng của cô gái gái được bao phủ bởi một lớp sương mù màu trắng nhạt, từng làn khói mỏng manh đang tan dần đi. Vẻ đẹp của cô tựa như một bức tranh thủy mặc trong những câu truyện liêu trai.
Cả đêm hôm qua, tôi không không ngủ được. Bộ quần áo dính nước mưa, tôi đã lười không buồn thay. Những cơn ác mộng thỉnh thoảng lại chập chờn trong giấc ngủ. Tôi mơ thấy lúc mình còn thơ bé, mơ được cùng bạn bè đi bắt ốc mò cua, mơ được đi thả diều trên cánh đồng còn trơ gốc dạ vào buổi chiều lộng gió. Kí ức ngày xưa thật đẹp, thật hồn nhiên và trong sáng, tuy rằng thiếu thốn, nhưng vẫn thấy ấm áp và vui vẻ hơn hiện tại
Gió làm lay động tấm rèm cửa sổ, không khí tươi mát đang ùa vào trong phòng.
Trên chiếc bàn gỗ nhỏ kê ở gần đầu giường, chiếc đồng hồ báo thức màu đỏ hình trái tim kêu tích tắc tích tắc, đang giục báo cô chủ nhỏ dậy lo chuẩn bị cho một ngày mới.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, ánh nắng dần lên cao.
Âm thanh ồn ào và náo nhiệt đã phá vỡ đi giấc ngủ yên bình của tôi. Từ từ, mí mắt hé mở dần dần, ánh sáng lung linh màu vàng hắt qua khung cửa sổ khiến tôi nheo mắt, vầng trán thanh tú hiện lên hai lớp nhăn mờ nhạt.
Lấy tay bóp trán, từ trong cổ họng phát ra mấy âm thanh rên nho nhỏ. Tôi hệt như một con mèo lười, không muốn động đậy cơ thể, mà chỉ thích nằm sưởi ấm dưới nắng mai.
Tầm mắt hướng đến chiếc đồng hồ màu đỏ hình trái tim luôn phát ra những tiếng kêu tích tắc tích tắc, được đặt trên chiếc bàn gỗ gần đầu giường.
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã hơn 9 giờ sáng rồi.
Giật mình, Tôi vội vã vén chăn sang một bên, rồi nhanh chóng rời khỏi giường.
Cánh cửa phòng tắm nặng nề bị mở sang một bên.
Vừa đánh răng vừa soi mình trong gương. Tôi phì buồn cười khi trông thấy khuôn mặt ngái ngủ, quầng mắt thâm đen, và mái tóc rối bù xù giống như lông nhím của mình.
Tất cả cũng chỉ vì một chữ tình. Chưa được nếm được một chút hương tình yêu, tôi đã phải đau khổ rơi lệ và khóc tủi một mình. Đầu xây xẩm, loạng choạng tôi muốn khụy ngã xuống sàn nhà. Lấy tay sờ trán, trán tôi nóng quá, cơ thể tôi ngây ngấy sốt.
Cố gắng lê tấm thân mệt mỏi ra phòng ngủ, tôi ngã phịch xuống giường. Chui vào chăn, tôi muốn nhắm mắt ngủ tiếp, tôi đã mệt mỏi quá rồi.
Sáng nay, không có ai vào đánh thức tôi dậy, cũng không thấy thằng bé đến làm phiền tôi như mọi khi. Không biết mọi người trong nhà đang làm gì, họ có còn nhớ đến sự có mặt của tôi trong gia đình không, hay là họ đã quên tôi rồi.
Tôi tủi thân rơi nước mắt, từng giọt từng giọt lăn dài xuống má. Không có nỗi đau nào bằng cảm giác mình đang bị bỏ rơi, và không được ai quan tâm đến. Nếu là trước đây, tôi sẽ không khóc, không buồn khổ vì cô đơn, nhưng kể từ lúc Đức Tiến mang tôi sang đây, dạy cho tôi hiểu gia đình là thế nào, tôi đã không thể sống vô tình giống như ngày xưa.
Một cơn gió mang theo hơi sương lùa vào phòng.
Tôi run run kéo chăn cao lên đến cổ, đôi môi nhợt nhạt, cổ họng khô khốc, nhiệt độ trong cơ thể càng lúc càng cao, lý trí tôi đang trở nên mơ hồ.
Căn phòng vẫn im lìm chìm trong ánh sáng vàng rực của một ngày mới.
Ngoài ban công, cây cảnh, hoa lá đang rung rinh khoe sắc trong nắng. Sau cơn mưa đêm hôm qua, mọi thứ đều được hồi sinh.
_Cạch ! - Cánh cửa phòng hé mở.
Tiếng dẹp lê khua lẹt quẹt trên nền gạch men. Từng bước từng bước đang tiến dần về chiếc giường tôi đang nằm.
Tôi yên lặng lắng nghe, lòng thấp thỏm chờ mong người đàn ông mà tôi yêu xuất hiện trong tầm mắt mình. Tôi hy vọng, rất hy vọng người đó lắng nghe được lời khẩu cần và ước nguyện của tôi. Dù người đó thương hại tôi cũng được, chỉ cần người đó chịu đến thăm tôi, quan tâm đến tôi là tôi đã thấy mãn nguyện lắm rồi. Trên đời này, có mấy ai có thể trở nên hoàn mỹ, tôi không còn muốn cầu toàn nữa.
Đến gần giường, người đó dừng lại, tiếng thở dài thay thế cho tiếng lẹt quẹt của chiếc dép lê.
Hiếu kì, tôi mở mắt ra nhìn.
Trong nắng vàng, người đó xuất hiện rực rỡ như ánh nắng mặt trời. Nắng đang bao trùm lên bộ quần áo mà người đó đang mặc, lên khuôn mặt đẹp trai lạnh băng, lên mái tóc màu vàng nhạt lấp lánh như ánh sao Kim.
Tôi giật mình, mắt ngơ ngác mở to, lồng ngực tôi co thắt. Vậy là người mà tôi mong đợi đã không hề xuất hiện, còn người tôi muốn trốn tránh cứ mãi nằm trong tầm mắt tôi.
Đức Hải nhìn tôi, đôi mắt buồn thăm thẳm, chỉ có sau một đêm trông hắn càng trở nên ưu sầu và cô đơn. Hắn đã biến thành một thứ ảo ảnh xa vời khó nắm bắt. Hắn đang đứng rất gần tôi, nhưng tôi mãi mãi vẫn không thể hiểu được hắn, không thể dung nạp được tình cảm của hắn dành cho tôi. Phải chăng tôi quá ích kỉ, quá vô tình nên chỉ quan tâm đến suy nghĩ và cảm giác của chính bản thân mình ?
_Cô dậy ăn sáng đi !
Đức Hải lên tiếng phá vỡ đi sự im lặng giữa hai chúng tôi, giọng hắn thờ ơ lạnh lẽo hệt như nước mưa hòa lẫn với sương đêm.
_Tôi…tôi không đói ! – Tôi thều thào đáp đáp lại lời hắn, thanh âm nhỏ bé văng vẳng đập trong vách núi, bị vực sâu đen ngòm nuốt trọn.
_Cô đã ngủ mất nửa ngày. Ngủ nhiều không tốt cho sức khỏe. – Đức Hải cau mày nhìn tôi, hắn không hài lòng khi trông thấy điệu bộ mệt mỏi và uể oải của tôi.
Tôi gượng gạo nở một nụ cười, mặt đỏ gay vì sốt, đầu càng lúc càng nặng.
_Tôi..tôi rất buồn ngủ….anh…anh đi đi…tôi không muốn dậy vào lúc này.
Nói xong , tôi nặng nề nhắm mắt lại. Tôi không có dũng khí đối diện với hắn, cũng không dám nhìn hắn thêm một lúc nào nữa, tôi thấy có lỗi với hắn.
Không hiểu nỗi đau trong lòng hắn, có nhiều như nỗi đau trong lòng tôi không, nhưng mà tôi vẫn cảm nhận được một phần cảm giác thống khổ khi yêu mà không được người mình yêu đáp lại. Tôi và hắn đều là người đến sau, trong khi tôi trao trọn tình yêu của mình cho Đức Tiến, hắn lại coi tôi là người thế thân cho vợ hắn, Đức Hải yêu tôi nhưng tôi không thể đáp lại tình yêu của hắn. Thôi thì, tôi và hắn coi như có duyên mà không có phận, tôi đành phải sống tàn nhẫn và vô tình với hắn, tôi không muốn làm khổ hắn, cũng như không muốn làm khổ chính bản thân mình.
Nắng đã lên cao, căn phòng tràn ngập ánh nắng của mặt trời.
Đức Hải chú ý đến khuôn mặt đỏ gay của tôi.
_Khánh Băng ! Khánh Băng ! Cô không sao chứ ?
Tôi ú ớ trong miệng, mí mắt nặng trĩu. Tôi rất muốn mở mắt ra nhìn hắn, mỉm cười với hắn và nói rằng mình không sao nhưng tôi không làm được.
_Khánh Băng !
Thấy tình trạng sức khỏe của tôi không được khỏe mạnh giống như bình thường, Đức Hải ngập ngừng chạm tay vào trán tôi.
Người tôi giờ giống như một cái lò lửa.
_Nóng quá ! – Đức Hải hốt hoảng kêu lên. – Cô đã dầm nước mưa vào tối hôm qua bao lâu, mà đến nông nỗi này ?
Tai tôi ong ong, những bánh xe nặng nề đang xay ù ù bên tai tôi. Đầu tôi đang có hàng vạng hàng nghìn những nhát búa đánh mạnh vào.
_Cô nằm yên ở đây, để tôi đi gọi người.
Đi ra đến cửa phòng, Đức Hải quay lại nhìn tôi. Trong một thoáng, suy nghĩ của hắn đã hoàn toàn biến chuyển. Hắn lo lắng cho tôi, nhưng lại không muốn tôi ở đây để dưỡng bệnh.
Bước nhanh đến gần giường, vén chăn sang một bên, hắn bế tôi lên.
Tôi yếu ớt mở mắt ra nhìn hắn, miệng thều thào mấp máy.
_Anh…anh…muốn gì ?
_Đưa cô đến bệnh viện ! – Vừa đi Đức Hải vừa trả lời tôi, đôi mắt thương xót của hắn không rời khỏi khuôn mặt vì sốt mà đỏ gay của tôi.
Tôi gắt gao nắm chặt lấy vạt áo của hắn.
_Không…không cần đâu….Tôi..tôi không muốn đi bệnh viện.
_Cô đừng ương bướng nữa, cô không thấy mình đã sốt đến thần trí mơ hồ rồi sao.
Đức Hải bế tôi đi xuống lầu.
Hai chị giúp việc cùng thằng bé kinh ngạc nhìn hai chúng tôi.
Đang ngồi trên ghế sô pha, thằng bé vội đứng dậy, nó tiến nhanh về phía hai chúng tôi, miệng hỏi.
_Có chuyện gì thế hả chú ? Chị Khánh Băng bị làm sao thế ?
_Cô ấy bị sốt, chú định đưa cô ấy đến bệnh viện.
Hai chị giúp việc nghe Đức Hải nói sơ qua về tình hình bệnh tình của tôi, hai chị cuống lên.
_Sao cô ấy lại bị sốt ? – Chị Lê lẩm bẩm hỏi nhỏ trong miệng.
_Nếu thế, cậu hãy nhanh đưa cô ấy vào bệnh viện đi ! – Chị Phương sốt ruột giục Đức Hải.
Thằng bé chạy theo Đức Hải.
_Chú có thể cho cháu đi cùng chú đến bệnh viện được không ?
Sợ Đức Hải từ chối không cho mình đi, thằng bé nói thêm.
_Cháu sẽ không làm gì đâu, đến bệnh viện cháu sẽ ngoan ngoãn ngồi im một chỗ. Chú cho cháu đi chú nhé, nếu phải ở nhà cháu sẽ không yên tâm.
Đức Hải đang lo lắng cho tôi, nên không còn tâm trí để ý đến chuyện khác.
_Thôi được rồi, nhưng cháu phải hứa nhớ là không được quậy phá và đi lung tung.
_Cháu hứa ! – Thằng bé vui mừng nói ngay.
Hai chị giúp việc mở cổng cho Đức Hải và thằng bé.
Chiếc xe mui trần màu đỏ của Đức Hải đang đậu trước cổng.
Cẩn thận đặt tôi ngồi lên xe, lấy áo khoác đắp lên người tôi, Đức Hải nhấc thằng bé ngồi ở hàng ghế sau.
_Cô ấy sẽ không sao chứ ? – Chị Phương sụt sịt hỏi.
_Cô ấy sẽ không sao đâu.
Đức Hải mặc dù trong lòng lo lắng, nhưng bên ngoài hắn vẫn cố trấn tĩnh và tỏ vẻ như không có chuyện gì quá nghiêm trọng.
Chiếc xe phóng vụt đi, hai chị giúp việc đứng trước cổng nhìn theo.
Tôi nửa tỉnh nửa mơ, đầu dựa ra sau ghế, cả cơ thể đau như ai dần. Nếu tối hôm qua, tôi thay bỏ bộ quần áo ướt ra khỏi người, tôi sẽ không bị sốt cao. Bây giờ, dù tôi có hối hận cũng đã muộn mất rồi.
Thằng bé lay nhẹ vào vai tôi.
_Chị Khánh Băng !
Tôi mệt mỏi không thể mở miệng ra để trả lời thằng bé.
Đức Hải nhắc nhở thằng bé.
_Cháu hãy để cho cô ấy ngủ, cô ấy hiện giờ rất mệt mỏi, cô ấy sẽ không thể trả lời cháu đâu.
_Cháu biết, nhưng thấy chị ấy vật vờ giống như một khúc cây, cháu lại sợ chị ấy sẽ mê man không tỉnh.
Đức Hải tái mét mặt, đôi mắt hốt hoảng nhìn tôi, tay siết chặt vào vô lăng tay lái.
Trên đường đến bệnh viện, hai chú cháu căng thẳng quan sát tôi, cả hai đều lo lắng cho tôi.
Ngồi trên ghế xe, tôi rất cảm động, nước mắt bất giác lăn dài trên má. Dù nỗi đau trong lòng vẫn chưa hề vơi, nhưng tình người ấm áp của cả hai đã xoa dịu đi một phần nào đó cô đơn trong lòng tôi.
Đến bệnh viện, Đức Hải nhanh chóng hối thúc bác sĩ và y tá tiến hành khám bệnh và tiêm thuốc cho tôi.
Giọng nói cao và trầm của hắn vang khắp hành lang của bệnh viện, khiến mọi người xung quanh chú ý đến hắn. Họ tò mò và hiếu kì nhìn hắn. Lúc đầu họ không nhận ra hắn là ai, nhưng ngay sau đó họ phát hiện ra hắn là minh tinh Trương Đông Hải.
Họ sung sướng hét gọi tên hắn, vây lấy hắn vào giữa, họ chụp ảnh, đặt cho hắn nhiều câu hỏi, xin chữ kí của hắn.
Đức Hải phiền chán và bực mình nhìn đám đông đang vây quanh lấy mình. Ngay lúc này, hắn rất muốn mình chỉ là một người bình thường, tâm trạng hắn đang rối bời, đang hỗn loạn, hắn không còn tâm trí để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh.
Thằng bé sợ hãi nắm chặt lấy tay của hắn, mắt nó đề phòng nhìn đám đông đang vây quanh lấy nó và Đức Hải vào giữa.
Đức Hải đưa ngón trỏ lên miệng, hắn “suỵt” một tiếng.
Đám đông đang ồn ào, lập tức trở nên tĩnh lặng, mệnh lệnh của hắn giống như thánh ban chiếu chỉ.
_Mọi người có thể im lặng được không ? Vợ chưa cưới của tôi, đang được bác sĩ và y tá khám bệnh ở trong kia.
Lập tức, đám đông hiểu được nguyên nhân vì sao hắn lại muốn họ giữ im lặng và đừng làm ồn.
Vì tôn sùng hắn, kính hắn như thần, họ đưa mắt bảo nhau nên tôn trọng sự nghỉ ngơi của tôi.
Khóe môi hắn nhếch lên, khuôn mặt hắn lạnh lùng nhìn bọn họ. Trong mắt hắn, họ chẳng qua chỉ là một đám đông phiền nhiễu và không có một chút giá trị. Hắn chỉ làm việc mà hắn thích, hắn không bao giờ coi trọng sự hữu danh vô thực mà người khác mang lại cho hắn.
/75
|