Anh em nhà họ Trương vừa mới xuất hiện, ngay lập tức tôi bị họ lôi ra khỏi nhà anh Lý.
Tôi không hiểu đã làm gì đắc tội với họ, mà họ cho mình cái quyền quản lý và bắt tôi phải làm theo lời họ.
Không được ! Tuyệt đối không được !
Nếu tôi không có chính kiến của riêng mình, tôi đâu đáng để sống nữa. Có thể họ lo lắng và quan tâm đến tôi nên mới làm như thế, nhưng đối với một cô gái thất tình như tôi mà nói, thì việc phải sống cùng với họ còn thảm hại hơn việc sống với anh Lý nhiều.
Không hiểu anh Lý đã nghe Đức Hải nói gì, mà anh không còn tiếp tục cố giữ tôi sống với anh nữa, ngược lại anh còn khuyên tôi nên đi theo Đức Hải về Đài Loan.
A…a…a…a…! Tôi phát điên lên mất !
Đây có còn là thiên lý nữa không ? Há cớ làm sao tôi phải theo hắn về Đài Loan, tôi có nợ nần gì hắn sao, hay hứa hẹn gì với hắn sao ?
Hoàn toàn không có ! Tôi không nợ nần, hay hứa hẹn gì với hắn cả.
Mặc kệ hắn có yêu tôi thật lòng không, tôi cũng không muốn sống cùng với hắn, đặc biệt làm bạn gái của hắn thì lại càng không.
Hu hu hu ! Tôi vẫn còn rất sợ hắn, sợ đến nỗi tôi luôn có ý nghĩ bỏ trốn ở trong đầu.
Đúng ! Tôi nên đi, bỏ đi đến một nơi nào đó cách xa khỏi hắn, đến một chỗ mà hắn không thể tìm được tôi.
Tôi rất cảm động trước tấm chân tình của hắn, nhưng tôi vẫn không có dũng khí đối diện với mọi chuyện.
Nếu Đức Tiến không phải là anh trai của hắn, nếu như tôi không có yêu Đức Tiến, thì có lẽ tôi sẽ cố gắng tiếp nhận tình cảm của hắn, nhưng mà điều này là không thể.
Ngồi trong căn phòng mà anh Lý chuẩn bị riêng cho tôi, hai tay ôm gối, mắt mông lung nhìn vào khoảng không trước mặt.
Bây giờ đã hơn một giờ sáng rồi, nhưng tôi vẫn không thể ngủ được.
Đã hai ngày trôi qua kể từ lúc tôi gặp lại Đức Hải, Đức Tiến và Đức Trọng.
Ba người đàn ông nhà họ Trương, có ảnh hưởng rất nhiều đến tôi.
Đối với Đức Tiến đó là mối tình không có đoạn kết.
Đối với Đức Hải đó là một món nợ ân tình mà tôi không biết mình có thể trả được không.
Còn đối với thằng bé, đó là yêu thương và muốn được trở thành một phần trong cuộc sống của nó.
Tôi hiểu sự lựa chọn của mình chẳng những rất quan trọng và liên quan đến hạnh phúc của cả đời, mà còn khiến nhiều người khác bị liên lụy theo.
Đứng dậy, bước gần đến cửa sổ trong phòng ngủ, tôi nhìn ra khung cảnh ở bên ngoài.
Màn đêm yên tĩnh đã bao trùm khắp vạn vật, mọi người đang chìm trong mộng đẹp.
Tôi thích khung cảnh này, thích được một mình kiểm nghiệm lại bản thân và cuộc sống của chính mình.
Tôi làm sai rất nhiều, cũng đã từng hối hận rất nhiều. Nhưng ở một nơi nào đó trong trái tim tôi hiểu ra rằng, đôi khi có những chuyện xảy ra không theo như mong muốn lại tạo cho tôi nhiều cơ hội để rèn luyện, và giúp cho bản thân tôi trưởng thành hơn.
Căn phòng được bóng đèn điện mờ đục chiếu sáng.
Mọi thứ mông lung mờ ảo hệt như những đám mây màu trắng đang bay lơ lửng trên bầu trời.
Ánh sáng che khuất đi một nửa khuôn mặt tôi.
Bộ quần áo ngủ màu trắng mặc trên người kết hợp với thứ ánh sáng ma quái ở trong phòng, khiến tôi trở nên hư ảo không có thật.
Nếu một người yếu bóng vía không may bước vào phòng tôi vào lúc này, họ lại tưởng tôi là một con ma trong truyền thuyết.
Tôi phì cười trước ý nghĩ kì lạ của bản thân.
Thật không ngờ chính tôi lại tưởng tượng mình là một con ma.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, khiến tôi giật mình kêu lên nho nhỏ.
Ôm lấy ngực, tôi hoảng hốt quay lại phía sau !
Đáng ghét ! Không hiểu người bất lịch sự nào lại gọi điện cho tôi vào lúc đêm khuya như thế này ? Người có biết là tôi có tính nhát gan và sợ ma không ?
Mím chặt môi, mắt nổi lửa vì tức giận, tôi hầm hầm bước lại gần chiếc bàn gỗ kê ở gần đầu giường.
Cầm điện thoại trên tay, trong lòng tôi mắng thầm kẻ kia không biết bao nhiêu lần.
Khi biết người đang gọi cho mình là Đức Hải, tôi lại bật thốt kêu lên một tiếng giống như mèo kêu.
Hắn…hắn gọi điện cho tôi vào giờ khuya khoắt này làm gì ?
Tôi ngập ngừng nửa muốn nhận cuộc gọi này, nửa lại không muốn.
Chuông điện thoại kêu rai rẳng mãi không rứt.
Tôi nhăn mặt nhíu mày.
Hắn định gọi cho tôi đến bao giờ, hắn định không muốn cho tôi ngủ chắc ?
Bất đắc dĩ, tôi đành phải nhận cuộc gọi của hắn. Tôi hiểu tính cách bá đạo và ngông cuồng của hắn, tôi mà không nghe máy thế nào hắn cũng sẽ gọi cho đến khi tôi chịu nghe máy thì thôi, còn nếu không sáng mai hắn sẽ xuất hiện trước mặt tôi để mắng và trừng phạt tôi.
_Chào…chào anh !
Tôi lắp bắp chào hắn, cầu mong hắn nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.
_Anh không phá ngang giấc ngủ của em chứ ?
Tôi rất muốn nói là:”Nếu biết thế, thì anh gọi điện cho em làm gì”, nhưng tôi chỉ dám oán thầm hắn thôi, mà không dám nói ra miệng.
_Không…không có.
Đức Hải cười khẽ.
_Em không ngủ được có đúng không ?
Tôi cắn chặt răng, trái tim đập thật nhanh, trong lòng có một cảm giác ấm áp và ngọt ngào đang không ngừng lan tỏa.
_Đúng, còn anh ?
_Anh cũng không ngủ được.
Tôi che miệng cười thầm.
Đức Hải hôm nay lạ quá, sao hắn ăn nói khách sáo và lịch sự như thế ? Chẳng phải hắn vẫn thích bắt nạt và hay mắng tôi là gì ?
_Sáng mai anh có thể gặp em được không ?
_Em…em xin lỗi, sáng mai em bận đi làm rồi.
Hắn đùa tôi chắc ? Dù tôi không bận, tôi cũng không thể gặp mặt riêng hắn.
Chỉ vì câu nói tỏ tình rất vô tư và tự nhiên của hắn trước mặt Đức Tiến, anh Lý và thằng bé, khiến tôi phải lảng tránh hắn, và ngại ngùng không dám đối diện với hắn.
Là con gái, ai cũng thích được một chàng trai yêu thật lòng và tỏ tình với mình, nhưng mà da mặt tôi vốn không được dày nên tôi không thể bình thản coi như chưa từng nghe thấy hắn nói gì.
_Tại sao lại không được, mấy ngày nay em tránh mặt anh vẫn còn chưa đủ sao ?
Tôi im lặng không đáp.
Biết rằng làm thế này sẽ khiến cả tôi và hắn mệt mỏi, nhưng tôi vẫn thể khiến bản thân mình dũng cảm để chấp nhận mọi thứ một cách bình thường giống như những cô gái khác được.
_Em vẫn không thể tiếp nhận tình cảm của anh đúng không ?
Đức Hải buồn rầu hỏi tôi, thanh âm hắn trùng xuống.
Lúc này, hắn rất cô đơn và lo lắng.
Đã có được thân thể của tôi thì thế nào, trái tim tôi chẳng phải vẫn thuộc về Đức Tiến sao.
Nếu Đức Hải không yêu tôi thật lòng, có lẽ hắn không cần phải lao tâm khổ tứ nhiều như thế này.
Thở dài não nề, Đức Hải nói tiếp.
_Anh hiểu, anh sẽ không ép em phải chấp nhận tình cảm của anh ngay. Anh sẽ cho em thời gian để suy nghĩ và lựa chọn. Dù em chọn lựa ai, anh cũng hy vọng hai chúng ta có thể đến được với nhau. Anh và thằng bé rất cần em,
Tôi rơi lệ, từng giọt từng giọt lăn dài xuống má.
Tình cảm chân thành của hắn dành cho tôi, đã khiến tôi cảm động, tôi xúc động muốn khóc.
Được một chàng trai kiệt xuất như hắn yêu, tôi nhất định sẽ được hạnh phúc, nhưng vào lúc này, tôi không thể.
Tôi đang thất tình, đang đau khổ vì yêu mà không được yêu, trái tim tôi đang bị tổn thương, tôi sợ mình sẽ lầm đường lạc lối, sẽ khiến Đức Hải bị tổn thương theo tôi.
Thứ duy nhất mà tôi cần bây giờ là thời gian, tôi cần thời gian để xua tan đi bóng ma quá khứ của mình, cũng để quên đi nhưng đau khổ và mất mát mà mình phải gánh chịu.
Tôi muốn khi tôi đến với Đức Hải sẽ đến bằng một con tim toàn vẹn, không bị tổn thương, cũng không còn nghĩ về một người con trai khác.
_Khánh Băng ! Em vẫn còn ở đó chứ ?
Đức Hải dịu dàng gọi tên tôi, giọng nói ngọt ngào và êm ái của hắn đang xoa dịu đi nỗi đau trong lòng tôi.
Nước mắt trên má vẫn lặng lẽ rơi.
Tôi đứng im bất động.
Trong ánh sáng mờ nhạt của căn phòng, tôi là hiện thân của mỹ nhân đang khóc vì không thể báo đáp lại tấm chân tình của một chàng trai.
_Hãy cho em thời gian được không anh. Em muốn có thời gian để quên đi hết tất cả, em muốn bắt đầu một cuộc sống mới không có thương đau, cũng không có lừa dối. Anh có thể chờ em chứ ?
Đầu dây bên kia rơi vào im lặng.
Nhắm mắt lại, tôi lắng nghe tiếng gió thổi vi vu, tiếng lá cây kêu xào xạc, lắng nghe hơi thở và nhịp đập trong trái tim mình.
Tôi đang sống, sống rất khỏe mạnh. Mặc dù tinh thần tôi lúc nào cũng hoảng loạn, nhưng nhờ có trái tim ấm áp và chân thành của một chàng trai, tôi đã không còn hốt hoảng và sợ hãi giống như trước đây nữa.
_Em muốn anh chờ em trong bao lâu, và đến khi nào em mới cho anh một đáp án ?
_Em không biết.
Tôi nghẹn ngào, giọng tắc nghẹn vì đã khóc quá lâu.
Tôi biết mình rất ích kỉ và vô tình khi bắt hắn phải chờ đợi tôi, nhưng không còn cách nào khác, để không phải hối hận về sau, tôi đành phải tuyệt tình nói ra câu ấy.
_Em đang thử thách anh đúng không ?
Đức Hải thì thào, âm thanh không rõ ràng. Hắn đang cố gắng kìm nén đau đớn đang mãnh liệt xé toang đi trái tim và lồng ngực của mình.
Tôi bịt chặt miệng, nước mắt thấm qua kẽ răng, làm ướt đẫm lòng bàn tay.
_Em nói gì đi chứ, tại sao em chỉ biết im lặng và chỉ biết khóc ? Em có hiểu rằng, mỗi lần thấy em khóc anh sẽ đau khổ nhiều như thế nào không ? Anh không muốn em rơi lệ, không muốn em phải khóc vì bất cứ lý do gì. Thôi được rồi ! Em muốn anh chờ em chứ gì, anh sẽ chờ em, cho đến khi nào trái tim sẵn sàng tiếp nhận anh thì thôi.
Tôi nhắm chặt mắt lại, hai giọt lệ trong suốt, phản chiếu ánh sáng mờ đục của bóng đèn điện đang lung linh rực sáng, lăn dài xuống má.
Chiếc điện thoại từ từ trượt khỏi tai, cuối cùng tay tôi buông thõng.
Tiếng nói của Đức Hải vẫn còn văng vẳng bên tai tôi.
Hắn… hắn nguyện ý chờ tôi, dù tôi không cho hắn biết thời gian là bao lâu, và tôi có thể chấp nhận tình cảm của hắn hay không ?
Ngồi thụp xuống sàn nhà, hai tay úp vào mặt, tôi bật khóc nức nở.
Tôi không biết hắn quá ngu ngốc, quá u mê hay vì hắn quá tự tin cho rằng tôi sẽ nhận lời làm người yêu của hắn, nên hắn mới nhanh chóng đáp ứng yêu cầu của tôi như thế ?
Tôi biết phải làm gì bây giờ ?
Tôi không thể sống ở đây được nữa.
Đức Hải và Đức Tiến đã tìm đến tận cửa rồi, tôi phải chạy trốn thôi.
Nếu muốn cho bản thân mình có thời gian để suy nghĩ kĩ lại mọi chuyện, tôi cần phải tạo một khoảng cách an toàn với họ.
Tôi không hiểu đã làm gì đắc tội với họ, mà họ cho mình cái quyền quản lý và bắt tôi phải làm theo lời họ.
Không được ! Tuyệt đối không được !
Nếu tôi không có chính kiến của riêng mình, tôi đâu đáng để sống nữa. Có thể họ lo lắng và quan tâm đến tôi nên mới làm như thế, nhưng đối với một cô gái thất tình như tôi mà nói, thì việc phải sống cùng với họ còn thảm hại hơn việc sống với anh Lý nhiều.
Không hiểu anh Lý đã nghe Đức Hải nói gì, mà anh không còn tiếp tục cố giữ tôi sống với anh nữa, ngược lại anh còn khuyên tôi nên đi theo Đức Hải về Đài Loan.
A…a…a…a…! Tôi phát điên lên mất !
Đây có còn là thiên lý nữa không ? Há cớ làm sao tôi phải theo hắn về Đài Loan, tôi có nợ nần gì hắn sao, hay hứa hẹn gì với hắn sao ?
Hoàn toàn không có ! Tôi không nợ nần, hay hứa hẹn gì với hắn cả.
Mặc kệ hắn có yêu tôi thật lòng không, tôi cũng không muốn sống cùng với hắn, đặc biệt làm bạn gái của hắn thì lại càng không.
Hu hu hu ! Tôi vẫn còn rất sợ hắn, sợ đến nỗi tôi luôn có ý nghĩ bỏ trốn ở trong đầu.
Đúng ! Tôi nên đi, bỏ đi đến một nơi nào đó cách xa khỏi hắn, đến một chỗ mà hắn không thể tìm được tôi.
Tôi rất cảm động trước tấm chân tình của hắn, nhưng tôi vẫn không có dũng khí đối diện với mọi chuyện.
Nếu Đức Tiến không phải là anh trai của hắn, nếu như tôi không có yêu Đức Tiến, thì có lẽ tôi sẽ cố gắng tiếp nhận tình cảm của hắn, nhưng mà điều này là không thể.
Ngồi trong căn phòng mà anh Lý chuẩn bị riêng cho tôi, hai tay ôm gối, mắt mông lung nhìn vào khoảng không trước mặt.
Bây giờ đã hơn một giờ sáng rồi, nhưng tôi vẫn không thể ngủ được.
Đã hai ngày trôi qua kể từ lúc tôi gặp lại Đức Hải, Đức Tiến và Đức Trọng.
Ba người đàn ông nhà họ Trương, có ảnh hưởng rất nhiều đến tôi.
Đối với Đức Tiến đó là mối tình không có đoạn kết.
Đối với Đức Hải đó là một món nợ ân tình mà tôi không biết mình có thể trả được không.
Còn đối với thằng bé, đó là yêu thương và muốn được trở thành một phần trong cuộc sống của nó.
Tôi hiểu sự lựa chọn của mình chẳng những rất quan trọng và liên quan đến hạnh phúc của cả đời, mà còn khiến nhiều người khác bị liên lụy theo.
Đứng dậy, bước gần đến cửa sổ trong phòng ngủ, tôi nhìn ra khung cảnh ở bên ngoài.
Màn đêm yên tĩnh đã bao trùm khắp vạn vật, mọi người đang chìm trong mộng đẹp.
Tôi thích khung cảnh này, thích được một mình kiểm nghiệm lại bản thân và cuộc sống của chính mình.
Tôi làm sai rất nhiều, cũng đã từng hối hận rất nhiều. Nhưng ở một nơi nào đó trong trái tim tôi hiểu ra rằng, đôi khi có những chuyện xảy ra không theo như mong muốn lại tạo cho tôi nhiều cơ hội để rèn luyện, và giúp cho bản thân tôi trưởng thành hơn.
Căn phòng được bóng đèn điện mờ đục chiếu sáng.
Mọi thứ mông lung mờ ảo hệt như những đám mây màu trắng đang bay lơ lửng trên bầu trời.
Ánh sáng che khuất đi một nửa khuôn mặt tôi.
Bộ quần áo ngủ màu trắng mặc trên người kết hợp với thứ ánh sáng ma quái ở trong phòng, khiến tôi trở nên hư ảo không có thật.
Nếu một người yếu bóng vía không may bước vào phòng tôi vào lúc này, họ lại tưởng tôi là một con ma trong truyền thuyết.
Tôi phì cười trước ý nghĩ kì lạ của bản thân.
Thật không ngờ chính tôi lại tưởng tượng mình là một con ma.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, khiến tôi giật mình kêu lên nho nhỏ.
Ôm lấy ngực, tôi hoảng hốt quay lại phía sau !
Đáng ghét ! Không hiểu người bất lịch sự nào lại gọi điện cho tôi vào lúc đêm khuya như thế này ? Người có biết là tôi có tính nhát gan và sợ ma không ?
Mím chặt môi, mắt nổi lửa vì tức giận, tôi hầm hầm bước lại gần chiếc bàn gỗ kê ở gần đầu giường.
Cầm điện thoại trên tay, trong lòng tôi mắng thầm kẻ kia không biết bao nhiêu lần.
Khi biết người đang gọi cho mình là Đức Hải, tôi lại bật thốt kêu lên một tiếng giống như mèo kêu.
Hắn…hắn gọi điện cho tôi vào giờ khuya khoắt này làm gì ?
Tôi ngập ngừng nửa muốn nhận cuộc gọi này, nửa lại không muốn.
Chuông điện thoại kêu rai rẳng mãi không rứt.
Tôi nhăn mặt nhíu mày.
Hắn định gọi cho tôi đến bao giờ, hắn định không muốn cho tôi ngủ chắc ?
Bất đắc dĩ, tôi đành phải nhận cuộc gọi của hắn. Tôi hiểu tính cách bá đạo và ngông cuồng của hắn, tôi mà không nghe máy thế nào hắn cũng sẽ gọi cho đến khi tôi chịu nghe máy thì thôi, còn nếu không sáng mai hắn sẽ xuất hiện trước mặt tôi để mắng và trừng phạt tôi.
_Chào…chào anh !
Tôi lắp bắp chào hắn, cầu mong hắn nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.
_Anh không phá ngang giấc ngủ của em chứ ?
Tôi rất muốn nói là:”Nếu biết thế, thì anh gọi điện cho em làm gì”, nhưng tôi chỉ dám oán thầm hắn thôi, mà không dám nói ra miệng.
_Không…không có.
Đức Hải cười khẽ.
_Em không ngủ được có đúng không ?
Tôi cắn chặt răng, trái tim đập thật nhanh, trong lòng có một cảm giác ấm áp và ngọt ngào đang không ngừng lan tỏa.
_Đúng, còn anh ?
_Anh cũng không ngủ được.
Tôi che miệng cười thầm.
Đức Hải hôm nay lạ quá, sao hắn ăn nói khách sáo và lịch sự như thế ? Chẳng phải hắn vẫn thích bắt nạt và hay mắng tôi là gì ?
_Sáng mai anh có thể gặp em được không ?
_Em…em xin lỗi, sáng mai em bận đi làm rồi.
Hắn đùa tôi chắc ? Dù tôi không bận, tôi cũng không thể gặp mặt riêng hắn.
Chỉ vì câu nói tỏ tình rất vô tư và tự nhiên của hắn trước mặt Đức Tiến, anh Lý và thằng bé, khiến tôi phải lảng tránh hắn, và ngại ngùng không dám đối diện với hắn.
Là con gái, ai cũng thích được một chàng trai yêu thật lòng và tỏ tình với mình, nhưng mà da mặt tôi vốn không được dày nên tôi không thể bình thản coi như chưa từng nghe thấy hắn nói gì.
_Tại sao lại không được, mấy ngày nay em tránh mặt anh vẫn còn chưa đủ sao ?
Tôi im lặng không đáp.
Biết rằng làm thế này sẽ khiến cả tôi và hắn mệt mỏi, nhưng tôi vẫn thể khiến bản thân mình dũng cảm để chấp nhận mọi thứ một cách bình thường giống như những cô gái khác được.
_Em vẫn không thể tiếp nhận tình cảm của anh đúng không ?
Đức Hải buồn rầu hỏi tôi, thanh âm hắn trùng xuống.
Lúc này, hắn rất cô đơn và lo lắng.
Đã có được thân thể của tôi thì thế nào, trái tim tôi chẳng phải vẫn thuộc về Đức Tiến sao.
Nếu Đức Hải không yêu tôi thật lòng, có lẽ hắn không cần phải lao tâm khổ tứ nhiều như thế này.
Thở dài não nề, Đức Hải nói tiếp.
_Anh hiểu, anh sẽ không ép em phải chấp nhận tình cảm của anh ngay. Anh sẽ cho em thời gian để suy nghĩ và lựa chọn. Dù em chọn lựa ai, anh cũng hy vọng hai chúng ta có thể đến được với nhau. Anh và thằng bé rất cần em,
Tôi rơi lệ, từng giọt từng giọt lăn dài xuống má.
Tình cảm chân thành của hắn dành cho tôi, đã khiến tôi cảm động, tôi xúc động muốn khóc.
Được một chàng trai kiệt xuất như hắn yêu, tôi nhất định sẽ được hạnh phúc, nhưng vào lúc này, tôi không thể.
Tôi đang thất tình, đang đau khổ vì yêu mà không được yêu, trái tim tôi đang bị tổn thương, tôi sợ mình sẽ lầm đường lạc lối, sẽ khiến Đức Hải bị tổn thương theo tôi.
Thứ duy nhất mà tôi cần bây giờ là thời gian, tôi cần thời gian để xua tan đi bóng ma quá khứ của mình, cũng để quên đi nhưng đau khổ và mất mát mà mình phải gánh chịu.
Tôi muốn khi tôi đến với Đức Hải sẽ đến bằng một con tim toàn vẹn, không bị tổn thương, cũng không còn nghĩ về một người con trai khác.
_Khánh Băng ! Em vẫn còn ở đó chứ ?
Đức Hải dịu dàng gọi tên tôi, giọng nói ngọt ngào và êm ái của hắn đang xoa dịu đi nỗi đau trong lòng tôi.
Nước mắt trên má vẫn lặng lẽ rơi.
Tôi đứng im bất động.
Trong ánh sáng mờ nhạt của căn phòng, tôi là hiện thân của mỹ nhân đang khóc vì không thể báo đáp lại tấm chân tình của một chàng trai.
_Hãy cho em thời gian được không anh. Em muốn có thời gian để quên đi hết tất cả, em muốn bắt đầu một cuộc sống mới không có thương đau, cũng không có lừa dối. Anh có thể chờ em chứ ?
Đầu dây bên kia rơi vào im lặng.
Nhắm mắt lại, tôi lắng nghe tiếng gió thổi vi vu, tiếng lá cây kêu xào xạc, lắng nghe hơi thở và nhịp đập trong trái tim mình.
Tôi đang sống, sống rất khỏe mạnh. Mặc dù tinh thần tôi lúc nào cũng hoảng loạn, nhưng nhờ có trái tim ấm áp và chân thành của một chàng trai, tôi đã không còn hốt hoảng và sợ hãi giống như trước đây nữa.
_Em muốn anh chờ em trong bao lâu, và đến khi nào em mới cho anh một đáp án ?
_Em không biết.
Tôi nghẹn ngào, giọng tắc nghẹn vì đã khóc quá lâu.
Tôi biết mình rất ích kỉ và vô tình khi bắt hắn phải chờ đợi tôi, nhưng không còn cách nào khác, để không phải hối hận về sau, tôi đành phải tuyệt tình nói ra câu ấy.
_Em đang thử thách anh đúng không ?
Đức Hải thì thào, âm thanh không rõ ràng. Hắn đang cố gắng kìm nén đau đớn đang mãnh liệt xé toang đi trái tim và lồng ngực của mình.
Tôi bịt chặt miệng, nước mắt thấm qua kẽ răng, làm ướt đẫm lòng bàn tay.
_Em nói gì đi chứ, tại sao em chỉ biết im lặng và chỉ biết khóc ? Em có hiểu rằng, mỗi lần thấy em khóc anh sẽ đau khổ nhiều như thế nào không ? Anh không muốn em rơi lệ, không muốn em phải khóc vì bất cứ lý do gì. Thôi được rồi ! Em muốn anh chờ em chứ gì, anh sẽ chờ em, cho đến khi nào trái tim sẵn sàng tiếp nhận anh thì thôi.
Tôi nhắm chặt mắt lại, hai giọt lệ trong suốt, phản chiếu ánh sáng mờ đục của bóng đèn điện đang lung linh rực sáng, lăn dài xuống má.
Chiếc điện thoại từ từ trượt khỏi tai, cuối cùng tay tôi buông thõng.
Tiếng nói của Đức Hải vẫn còn văng vẳng bên tai tôi.
Hắn… hắn nguyện ý chờ tôi, dù tôi không cho hắn biết thời gian là bao lâu, và tôi có thể chấp nhận tình cảm của hắn hay không ?
Ngồi thụp xuống sàn nhà, hai tay úp vào mặt, tôi bật khóc nức nở.
Tôi không biết hắn quá ngu ngốc, quá u mê hay vì hắn quá tự tin cho rằng tôi sẽ nhận lời làm người yêu của hắn, nên hắn mới nhanh chóng đáp ứng yêu cầu của tôi như thế ?
Tôi biết phải làm gì bây giờ ?
Tôi không thể sống ở đây được nữa.
Đức Hải và Đức Tiến đã tìm đến tận cửa rồi, tôi phải chạy trốn thôi.
Nếu muốn cho bản thân mình có thời gian để suy nghĩ kĩ lại mọi chuyện, tôi cần phải tạo một khoảng cách an toàn với họ.
/75
|