Gian Khách

Chương 158: Quan hệ giữa khí độ và thái độ

/930


Thanh âm va chạm mãnh liệt vang lên, chiếc xe thể thao màu trắng bị hất văng lên khỏi mặt đất, sau đó giống như một chiếc bánh quy vậy, gần như biến hình mà rơi mạnh xuống mặt đất... Khoảng cách giữa hai chiếc xe cũng không quá lớn, lực va chạm cũng không có khả năng quá cao, cho nên chiếc xe bị biến dạng cũng không quá nghiêm trọng. Nhưng đường cong hoàn kỹ bên hông xe lúc này cũng đã bị lõm vào một mảng lớn, đánh mất toàn bộ vẻ đẹp vốn có của nó, nhìn qua vô cùng thê thảm. Nhất là trong nháy mắt đó, thanh âm kim loại va chạm biến dạng chợt phát ra tiếng két chói tai, giống như là một loại tra tấn đối với màng tai vậy.

Hứa Nhạc dẫm mạnh chân ga, khiến cho chiếc xe ô tô màu đen đâm mạnh tới, đã làm cho đám công tử quyền quý của Liên Bang này kinh hãi. Bọn họ trước giờ toàn gặp qua những người ngoan ngoãn, quả thật chưa từng gặp qua người ngoan độc như thế. Bọn họ có thói quen vô cùng kiêu ngạo, lại không ngờ rằng có người lại dùng thái độ coi thường sinh mạng như thế đến áp chế sự kiêu ngạo của mình. Sắc mặt đám người rất nhanh tái nhợt, vội vàng tản ra chung quanh, sợ hãi nhìn tên gia hỏa trong chiếc ô tô màu đen kia, tại con đường trước cửa Công viên Thanh Sơn đã đem tốc độ tăng lên đến 70km/h.

Cỗ xe thể thao Ngân Sắc U Linh màu lam vẫn đậu trong một góc khuất gần đó, cửa xe mở ra, vị trung niên lúc này khom người từ trên xe chạy nhanh xuống, nhìn về phía chiếc ô tô màu đen kia, dùng ngữ khí so với lúc trước càng thêm cung kính hơn mấy phần, nói:

- Vị bằng hữu trong xe, thiếu gia muốn mời ngài uống một ly rượu...

Vật đánh cuộc là một bình rượu, bản thân cũng không tính là cái gì, lúc này đột nhiên lại biến thành một ly rượu... mấy gã thanh niên đã tản ra bốn phía kia sắc mặt chợt biến, tựa hồ không ngờ người ngồi trong chiếc xe thể thao u lam kia vốn nổi tiếng là tính cách âm lệ, không ngờ đối với người ngồi trong chiếc ô tô màu đen kia lại kiêng kỵ như thế, thậm chí không tiếc hạ mình nữa.

Ngay cả vị trung niên quản gia kia cũng không hiểu rõ ràng, vì cái gì mà thiếu gia trong xe mình sau một lúc trầm ngâm, thế nhưng lại bảo mình xuống tiến hành giảng hòa thay cho mấy gã công tử cậu ấm trẻ tuổi bên ngoài. Nhưng mà ngoài dự kiến của tất cả mọi người, chủ nhân bên trong chiếc ô tô màu đen cũng không nói không rằng, tiếp tục nhấn chân ga, trong tiếng bánh xe rít inh ỏi, ở trước lối vào Công viên Thanh Sơn mở ra một con đường nhỏ, hóa thành một đạo u linh màu đen không một tiếng động, cực kỳ nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của mọi người ở đó.

Mãi một lúc sau, một gã công tử cậu ấm trẻ tuổi đứng đó mới phẫn nộ lớn tiếng mắng mấy câu, quẳng mạnh một cây gậy đánh golf đang cầm trên tay xuống đất. Bởi vì lúc này hắn mới phát hiện ra, chiếc xe thể thao màu trắng hắn vô cùng thích lúc này đã bị chiếc ô tô màu đen không biết thân phận kia... đụng mạng một cái khiến cho chiếc xe văng mạng xuống cái khe sâu bên cạnh núi đá... Cái khe bên cạnh sơn đạo cũng không sâu lắm, khoảng chừng hơn bảy tám thước... Chiếc xe thể thao màu trắng rơi xuống đó phát ra một thanh âm khủng khiếp, chậm rãi nằm yên, phát ra vài luồng khói nhàn nhạt... hình ảnh như thế cũng khiến cho người ta có một ấn tượng mạnh mẽ.

Thanh âm tiếng mở cửa xe điện tử chợt vang lên, chiếc xe thể thao u lam kia đã mở cửa ra, hai gã thanh niên trẻ tuổi từ trên xe bước xuống. Một người trong đó có mái tóc màu vàng chóe, dáng người cao ngất, đẹp trai nói không nên lời. Chính là gã sinh viên vương bài của Học Viện Quân Sự 3, Phác Chí Hạo. Bộ quân phục được chăm chút cẩn thận phối hợp với dáng người cao to đẹp trai kia, khiến cho người khác nhìn vào có một cảm giác ấn tượng cực kỳ sâu sắc.

Nhưng mà sự tồn tại của Phác Chí Hạo cũng không cách nào che lấp đi sự tồn tại của gã thanh niên đứng bên cạnh hắn. Đó là một gã ước chừng khoảng 25, 26 tuổi. Ngũ quan chính trực, mặt mày âm trầm bình tĩnh, trên người mặc một bộ y phục nhìn qua thoáng chút bình thường. Hắn tùy tùy tiện tiện đứng ở nơi đó, lại mang đến cho người ta một loại cảm giác phi thường khác người, cao cao tại thượng, có một khí thế hết sức đặc thù, tựa hồ khinh thường hết thảy mọi người xung quanh.

- Không biết là người của ai, cư nhiên lại không nhận ra xe của cậu.

Phác Chí Hạo khẽ nhíu mày nói. Hắn nói chuyện với người đứng bên cạnh, ngữ khí mặc dù có vẻ vô cùng bình tĩnh, tận khả năng thể hiện cách nói chuyện ngang hàng với người ta, nhưng trong giọng nói lại mơ hồ có thêm một chút nhường nhịn cùng với tôn kính.

Gã nam nhân mặc quần áo có vẻ bình thường kia mỉm cười, nói:

- Cỗ xe màu đen kia nhìn qua thì bình thường, kỳ thật rất tốt. Trên đường cao tốc nó chạy theo xe của tôi cùng với Trâu Úc, thật sự là muốn dứt ra cũng không được. Nếu như Trâu Úc cũng quen biết người đó, hơn nữa nghe theo ngữ khí của đối phương... chắc là của người đó.

- Thai Gia? Không thể nào, vị Thái Tử gia kia trước giờ vẫn thần thần bí bí, nhưng theo tôi được biết, hiện tại bất luận hắn xuất hiện ở nơi nào, khẳng định sẽ có vô số nhân viên cận vệ theo sau.

- Tôi cũng không nói đó là Thai Chi Nguyên. Dù sao tôi cũng chưa từng gặp qua vị Thái Tử gia kia.

Vẻ cười tươi của gã thanh niên y phục bình thường kia dần dần nhỏ lại, nói:

- Một chiếc xe cố tình ra vẻ bình thường như thế, thực chất cũng có thể xem là một chiêu bài. Chỉ có duy nhất cái gia tộc chung quy vẫn thích quảng cáo rùm beng về sự thần bí trầm lặng như thế mới có được loại xe như vậy.

Hắn tươi cười nhìn theo hướng chiếc xe màu đen kia, khóe môi tự nhiên biến thành một đường cong, có chút trào phúng:

- Có rất ít người từng gặp qua vị thừa kế của Thai Gia kia... Chuyện này cũng đã trải qua bao nhiêu năm nay rồi? Cái gia tộc kia vẫn luôn không muốn lộ diện ra ngoài, một mực vẫn cứ ra vẻ thần thần bí bí. Nhưng mà cho dù thần bí đến thế nào, vẫn bị người ta soi mói tới. Chuyện xảy ra hồi đầu năm kia, coi như là một bài học cho bọn họ.

Phác Chí Hạo nghe nói như thế, khẽ mỉm cười, cũng không có nói gì. Hắn quả thực là một gã thanh niên vô cùng kiêu ngạo, chỉ tiếc là đứng trước mặt người bên cạnh này, hắn cũng không có tư các để mà kiêu ngạo. Một khi đã như vậy, hắn rõ ràng nên ít nói lại một chút thì tốt hơn.

Hắn biết rất rõ, người bên cạnh mình cũng giống như mình vậy, đều cũng không thể nào biết rõ được chân tương bên trong chuyện ở Lâm Hải Châu kia. Chính phủ Liên Bang cùng với Thai Gia đã đem chuyện kia che giấu rất nghiêm ngặt, những nhân vật trọng yếu trong thượng tầng xã hội Liên Bang cũng chỉ biết chuyện đó từng xảy ra, nhưng không ai biết chi tiết cả.

- Nghe nói Thai phu nhân trước giờ vẫn rất yêu thích vị thiên kim của Trâu Phó Bộ trưởng...

Gã thanh niên mặc thường phục kia hơi hơi híp mắt lại, nói:

- Tôi đã cấp cho nàng mặt mũi, ly rượu cuối cùng kia chính là đã nể mặt lắm rồi... Đối phương lại không cấp mặt mũi cho tôi... Tôi lại cũng không đến mức vì chuyện này mà gây chuyện...

Trên cuối sơn đạo xa xa, chợt có ánh đèn xe sáng lên. Xem ra cỗ ô tô màu đen kia đã chạy đến chỗ đó, quay trở về khu vực nội ô của thành phố. Phác Chí Hạo khẽ nhíu mày nhìn về phía đó một chút, trong lòng chợt bật cười. Hắn biết gã thanh niên đứng bên cạnh mình cũng là một nhân vật có gia thế đáng sợ, kỳ thật vẫn là kiêng kỵ Thai Gia một chút. Bằng không khi nãy hắn cũng không có khả năng không đuổi theo rồi... Chỉ là hắn cũng không dám đắc tội với gã thanh niên đó, đồng thời cũng cảm kích đối phương hôm nay đã đặc biệt chạy đến Đặc khu Thủ đô, khu phố Tây để đón mình, cho nên vẫn như cũ mỉm cười, cũng không nói thêm gì.

o0o

- Những gã đó có bậc cha chú đều là một ít Đại thương nhân, đắc tội thì cũng đã đắc tội rồi, cũng không có vấn đề gì. Chỉ là người cuối cùng, anh cũng không thể không để ý đến người ngồi trong chiếc xe Ngân Sắc U Linh kia, không nói tiếng nào trực tiếp phóng đi như vậy...

Trên con đường quốc lộ im lặng trong đêm vắng, chiếc ô tô màu đen giống như một u linh lặng lẽ chạy. Vị thiếu nữ áo hồng ngồi bên cạnh ghế tài xế kinh ngạc nhìn cảnh vật bên ngoài lớp kính trước xe, bỗng nhiên mở miệng nói.

Hứa Nhạc cũng không có nói gì, hắn biết đối phương nếu đã mở miệng, nhất định là sẽ giải thích cho mình chi tiết bên trong.

Trâu Úc xoay đầu lại, dùng ánh mắt có chút cảm xúc phức tạp nhìn Hứa Nhạc, một tia thiện tâm hiếm có xuất hiện trong lòng nàng, nói:

- Những gã kia không biết, nhưng tôi lại biết rõ, ngồi bên trong chiếc xe thể thao màu u lam kia, chính là Cậu bảy của Lợi Gia, Lợi Hiếu Thông.

- Lợi Gia trong Thất Đại Gia Tộc?

- Đương nhiên.

Hứa Nhạc trầm mặc một lát sau mới nói:

- Hiện tại ta bỗng nhiên cảm thấy rằng, mấy đại nhân vật tồn tại trong cái giai tầng cao cấp kia, vốn dĩ phải là vô cùng thần bí mới đúng, hiện tại làm thế nào mà tôi cứ gặp hết người này đến người khác dễ dàng như vậy.

Trâu Úc khẽ mỉm cười nhìn hắn, nói:

- Vận khí của anh tốt, quen được Thai Chi Nguyên, tự nhiên vì vậy mà có một cuộc đời vượt xa cuộc sống vốn dĩ bình thường của anh rồi.

Hứa Nhạc cũng không nói gì cả, trong lòng trầm mặc suy nghĩ, kỳ thật trước khi quen biết với Thai Chi Nguyên, hắn cũng đã quen biết vị tiểu cô nương của Chung Gia trong Thất Đại Gia Tộc rồi. Bất luận là từ phương hướng nào mà nói, chân chính thay đổi cuộc đời của hắn, làm cho hắn càng ngày càng gần các Đại gia tộc trong truyền thuyết này, nguyên nhân chân chính vẫn là do Phong Dư đại thúc cùng với con chip vi mạch ngụy trang trong gáy hắn.

- Lợi Hiếu Thông trong thế hệ hiện tại của Lợi Gia, là đứa con thứ bảy của trưởng tộc Lợi Gia. Hắn cũng không phải là tên gia hỏa tính tình tốt đẹp gì. Hôm nay đặt cược độ đua xe với tôi, hắn đã cấp cho tôi mặt mũi lắm rồi. Cuối cùng chỉ kêu anh uống một ly rượu, đã là thông tình đạt lý hiếm có lắm... Kết quả anh cứ như vậy mà ngang nhiên chạy đi... Bên trong Liên Bang có mấy người, có mấy gia tộc cũng không thể đắc tội được. Nể mặt mối quan hệ giữa anh và Thai Chi Nguyên, nên tôi mới nhắc nhở anh một tiếng.

- Cảm ơn.

Hứa Nhạc nói lời cảm ơn này thập phần tự nhiên cùng với chân thành, tha thiết. Đối phương đã là người của Thất Đại Gia Tộc, loại tiểu nhân vật như mình đương nhiên chỉ có thể tránh xa ngàn dặm. Cho dù hắn quen biết Thai Chi Nguyên đi nữa, cũng là như vậy. Chuyện có liên quan đến huyết mạch của bạn bè, cho dù có phiền toái đến thế nào đi nữa, hắn cũng không hề suy nghĩ mà lập tức đưa ra lựa chọn.

- Kỳ thật uống một ly rượu cũng không có vấn đề gì, chỉ là tôi không muốn để cho bọn họ nhìn thấy mặt tôi...

Hứa Nhạc nói:

- Hơn nữa quan trọng nhất chính là, uống rượu rồi không thể lái xe...

Gió đêm đầu xuân thổi qua hơi có chút lạnh lẽo, Trâu Úc khẽ kéo chặt chiếc áo khoác màu đỏ trên người lại một chút, Hứa Nhạc gia tăng nhiệt độ trong xe lên một chút. Nàng cúi đầu suy nghĩ gì đó trong chốc lát, nhìn về phía Hứa Nhạc trên ghế tài xế. Tên gia hỏa này tuổi đời cũng không lớn lắm, nhưng tính tình, phản ứng hoàn toàn khác hẳn với những kẻ đồng tuổi, đột nhiên hỏi"

- Tôi và anh cũng không quen biết gì, nhưng tôi cũng biết được anh là một người không thích dính vào chuyện phiền phức.

Trong hai lần xung đột tại Lâm Hải Châu, Hứa Nhạc đều là bị động đánh trả, trên thực tế hắn cũng chưa từng có ý tưởng gây phiền phức, trêu chọc đối phương.

- Chỉ vì đứa nhỏ trong bụng của cô, tôi cũng không ngại phiền phức.

Sắc mặt Hứa Nhạc có chút khó coi, lại nghĩ đến nàng dù sao cũng là phụ nữ đang có thai, nên đành chuyển đề tài:

- Nếu đối phương đã là người thuộc Thất Đại Gia Tộc, khẳng định có chút hiểu biết đối với Thai Gia. Nếu hắn đoán được chiếc xe này là của Thai Chi Nguyên, có lẽ hắn cũng sẽ nghĩ người trong xe có liên hệ gì đó đến Thai Gia... Tình huống khi đó quá mức mẫn cảm, để tránh chọc giận đến nhiều người không cần thiết, bọn họ khẳng định không dám tra xét chiếc xe này...

Sự kiện ám sát trong Sân vận động Lâm Hải Châu làm cho Chính phủ Liên Bang khuấy động không thôi, cuối cùng bằng vào cái chết của một vị Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng cùng với bảy tên sĩ quan của Quân Khu 2 tự sát mà kết thúc. Trong khoảng thời gian mẫn cảm như thế này, nếu có người nào đó thử âm thầm điều tra những chuyện liên quan đến Thai Gia, khẳng định sẽ kinh động đến không ít người, lại khuấy lên một hồi kinh động toàn Liên Bang nữa...

Trâu Úc hơi giật mình nhìn hắn:

- Phu nhân từng nhắc tới anh với tôi, chúng tôi đều rất cảm tạ hoặc chính xác hơn là kinh ngạc đối với biểu hiện của anh trong Sân vận động... Nhưng tôi cũng chỉ nghĩ anh là một gã có tính thần chính nghĩa hiếm có trên đời này thôi, không ngờ rằng anh cũng biết nghĩ đến mấy chuyện như thế này.

Hứa Nhạc trầm mặc, cũng không có nói gì. Bởi vì đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn nghe nói đến câu nói này. Rất nhiều năm trước đây hắn đã là một gã cô nhi, dùng đám người Lý Duy phải bon chen sinh tồn trong hoàn cảnh vô cùng phức tạp của Phố Chung Lâu như vậy. Sự mẫn cảm đối với thời cuộc hắn vẫn có chút giữ lại. Chỉ là không biết vì cái gì, trong những hoàn cảnh ác hiểm như trong Sân vận động kia, trong lòng hắn lại càng thêm bình tĩnh sáng suốt hơn bình thường.

Có lẽ bởi vì nguyên nhân cha mẹ cùng em gái sớm đã qua đời từ nhỏ, nên Hứa Nhạc đối với mấy thứ như là sinh tử này so với người bình thường càng hiểu rõ hơn một chút, cho nên cũng có thể dễ dàng bình tĩnh đối mặt với nó hơn nhiều. Tâm tính càng trầm ổn, tâm tư sâu sắc, giống như là một tảng đá đục ngầu, nằm dưới lòng sông, bị nước trôi không ngừng đẩy bụi cát lên nhưng cũng không lưu lại bất kỳ thứ gì trên người. Loại người như thế không hề có chút tham muốn gì đối với thế giới, đòi hỏi cực kỳ ít, tự nhiên càng có thể tử thủ trong cuộc sống bình sinh của mình, không cần phải thỏa hiệp gì với ai, có thể kiên cường, không sợ bẻ gãy.

Trong đám cô nhi kia, có rất nhiều người cũng có chút tương đối hiểu được điều này, Lý Duy cũng đã hiểu được điều này, bất quá là hiểu theo một cách khác, cho nên trong mấy năm đó, Lý Duy đối nhân xử thế cũng đều phi thường đúng đắn. Hứa Nhạc tin rằng, Lý Duy sao khi trải qua lao tù mài dũa suốt một năm, tương lai nhất định sẽ có nhiều thay đổi. Chẳng qua không biết hiện tại hắn thế nào mà thôi.

Bởi vì Hứa Nhạc trầm mặc, nên Trâu Úc ngược lại có cảm giác mẫn cảm, cảm nhận được thứ gì đó, tò mò nhìn hắn. Nàng biết người này nắm chắc là những gã kia sẽ không dám điều tra xem hắn là ai, như vậy bản thân hắn cũng không cần phải sợ Thất Đại Gia Tộc gì cả. Loại người không sợ gì cả này cũng không phải là một loại năng lực, mà là một loại thái độ. Loại thái độ này giống như là một tảng đá góc cạnh vậy, khiến người ta nhìn vào có chút không tin nổi.

- Đã mang thai, cũng đừng có uống rượu.

Hứa Nhạc nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái. Dưới ánh đèn u ám, sắc mặc của cô gái áo đỏ càng trở nên mệt mỏi hơn. Khuôn mặt khẽ giãn ra, tay phải khẽ vuốt bụng một chút. Hình ảnh này làm cho hắn lập tức từ một gã thạch đầu biến thành một con người vô cùng bao la, bác ái.


/930

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status