Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 48: Bên trong phủ Đan Phượng

/769


Không khí sáng sớm trong lành và tươi mới, ánh mặt trời từ từ chiếu rọi, đem vạn tia sáng nhàn nhạt chiếu khắp vùng đất phì nhiêu, ánh sáng buổi sớm của Đông Nhật sưởi lên người khiến cho người ta có một loại cảm giác vô cùng thư sướng.

Nhưng tâm tình Dương Túc Phong lúc này lại rất không tốt.

Sáng sớm, hắn đã suất lĩnh một trăm hai mươi chiến sĩ được tuyển chọn, cưỡi ngựa xuất phát từ Đông Nhật, hướng về phía Bắc, xuyên qua Bích Giang phủ, sau đó chuyển hướng Tây, tiến vào phủ Đan Phượng. Dọc đường đi, chỉ thấy quang cảnh hoang tàn, không người ở, chỉ có nước sông Hương Diệp Hà lặng lẽ chảy xuôi, phảng phất thuật lại hết thảy mọi chuyện phát sinh trước đây không lâu.

Một vùng thuộc địa này vốn là nơi sản vật phong phú, dân cư nhộn nhịp nhất Tử Xuyên đạo, nhưng bởi vì ba năm trước xảy ra trường huyết chiến mà khiến cho thây nằm khắp nơi, biển máu ngập tràn, Đại tướng Giang Trữ suất lĩnh ba sư đoàn quân trung ương ở đây, dựa vào trung tâm Bích Giang phủ, bị đông đảo phản quân Mỹ Ni Tư vây quanh, song phương triển khai cuộc chiến giằng co vô cùng thảm thiết, nghe nói trong một thời gian ngắn, ngay cả Hương Diệp Hà cũng biến thành dòng sông máu, khi đến Ni Tư Hải thì trở thành thiên hạ kỳ quan cho mọi người chiêm ngưỡng. Chiến hỏa lướt qua, dân chúng chịu tai ương, dân số giảm nhiều Sau đó Giang Trữ binh bại, Bích Giang phủ bị chiếm đóng, phản quân không hề kiêng dè, mặc sức thảm sát, ngay cả một tảng đá cũng không bỏ qua, rốt cuộc tạo thành cảnh tượng cả ngàn dặm cũng không có bóng người ở.

Rất nhiều chiến sĩ Tang Lan tộc mặc dù không hiểu biết lịch sử của Mỹ Ni Tư nhưng thấy ven đường có rất nhiều binh khí gãy đoạn, quân kỳ rách nát, trong bụi rậm mơ hồ hé lộ những mảnh xương trắng, đáy lòng đều trầm xuống im lặng. Nham Long là người địa phương, càng thêm trầm tư.

Ngày thứ hai, Dương Túc Phong tiến vào Bích Giang phủ, cảnh tượng nơi này càng thêm thảm thiết. Nơi này từng là thành thị phồn hoa nhất Mỹ Ni Tư, dân cư đã từng tiến gần đến ba trăm vạn như đại thành thị, nay hoàn toàn biến thành một vùng đất hoang tàn, ngay cả Hương Diệp Hà cũng cơ hồ bị tắc nghẽn, toàn thành đều là mùi hôi thối, trên những thân cây bị đốt trụi còn có những thi thể chưa thối rữa hoàn toàn, khiến cho Dương Túc Phong cho dù kiên nhẫn cũng không dám nhìn lâu khu địa ngục nhân gian này. Trong đám gạch ngói vỡ vụn vẫn còn có một quân kỳ đứng vững, ngày xưa hẳn là quân kỳ của quân trung ương. Dương Túc Phong ứa nước mắt, hạ lệnh nhổ quân kỳ đó lên, cho vào túi, cẩn thận cất giữ.

Mang theo tâm tình trầm thống rời đi khỏi Bích Giang phủ không bóng người, cước bộ của Dương Túc Phong có phần chậm lại, rời khỏi Bích Giang phủ càng ngày càng xa nhưng cảnh tượng như địa ngục đó lại không ngừng đảo lộn quấy nhiễu trong lòng hắn. Đột nhiên nghe thanh âm Tang Cách lớn tiếng quát: "Các ngươi là ai? Mau tránh ra!"

Dương Túc Phong từ trong mộng bừng tỉnh, đã thấy phía trước có một đám người quần áo lam lũ, gầy đói như que củi trong tay cầm quốc chim, tựa như là phỉ đồ muốn cản đường cướp bóc. Chiến sĩ Tang Lan tộc ngồi xuống, họng súng đen ngòm chĩa vào bọn họ. Nham Long rất nhanh đưa tay ngăn cản, ý nói mọi người chớ vội vọng động. Dương Túc Phong cau mày, không biết đám người đáng thương cảm kia muốn làm gì.

"Cho bọn họ một chút kim tệ đi." Dương Túc Phong thấp giọng nói.

Tang Cách do dự một chút, móc ra một vốc kim tệ vứt đến cho bọn họ, nhưng rất kỳ quái là bọn họ không có đón lấy, vẫn đứng lừng lững, ánh mắt nhìn đăm đăm nhóm người Dương Túc Phong.

"Giết! Giết! Bọn họ không phải là quân trung ương!" Một tên phỉ gầy giơ xương đột nhiên cất giọng khàn khàn hô lên, giơ quốc chim trong tay nhào đến, không ngờ vấp phải một hòn đá dưới chân, nhất thời té ngã chổng cả chân lên trời.

Tang Cách đang muôn hạ lệnh nổ súng, Nham Long đã vội kêu lên: "Không nên! Bọn họ đều bị điên cả rồi! Bọn họ là quân trung ương! Chúng ta vượt qua mà đi là được!"

Dương Túc Phong hồ nghi hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"

Nham Long có chút nghẹn ngào nói: "Bọn họ trước kia đều là bộ đội quân trung ương do đại tướng Giang Trữ mang đến, sau đó bị vây khốn ở Bích Giang phủ suốt một trăm sáu mươi ngày, rốt cuộc đạn hết lương sạch, rất nhiều người bị cuộc chiến thảm thiết này kích thích, mất đi ý thức, biến thành người điên, bọn họ chính là người điên…"

Đám người Tang Cách bán tín bán nghi hạ mũi súng xuống, quả nhiên phát hiện đám người kia thần trí không tỉnh táo, bọn họ tựa hồ chịu sự kích thích rất cao, tưởng mảnh đất trống trải này là chiến trường kịch liệt, mãi cho đến khi đám người Dương Túc Phong đi xa, vẫn có thể nghe được bọn họ lớn tiếng kêu thét: "Giết, giết.."

"Bọn họ….ôi…" Tang Cách nhìn không được cảm thán: "Ngày đó đại tướng Giang Trữ sao lại không mang họ về quốc nội? Để bọn họ lại chỗ này, khiến bọn họ giống hệt cái xác không hồn?"

Nham Long trầm trọng nói: "Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, lúc đó phản quân đã vây khốn Bích Giang phủ đến mức một giọt nước cũng không lọt, đại tướng Giang Trữ đến tột cùng làm thế nào thoát thân cũng là một điều bí ẩn."

Dương Túc Phong trong lòng cảm khái, không nói gì, chiến tranh tàn khốc như thế, sống không bằng chết, những lời này tuyệt đối là chính xác, đối với những người mất đi ý thức như vừa rồi, cái chết có lẽ là cách giải thoát tốt nhất, Mỹ Ni Tư lâm vào loạn động đến mức này, đã tạo không biết bao nhiêu thứ phế phẩm từ chiến tranh?

Ở một đêm bên ngoài Bích Giang phủ, ngày thứ hai tiếp tục đi. Buổi chiều đã tiến vào phủ Đan Phượng, đã bắt đầu thấy bóng dáng của lính biên phòng đi tuần tra, dân cư ven đường cũng bắt đầu xuất hiện, cuối cùng đã thấy được những quán trà rượu, có những thương lữ lục tục lui tới, nhưng so với nội địa thì vẫn có vẻ hoang vu vắng lặng hơn. Ngay khi những chiến sĩ Lam Vũ quân mặc chế phục màu ô liu xuất hiện chỉnh tề trên đường, không ít người đã bị chú ý bởi bọn họ.

truyenonline.vn

Nắng lên cao, người khát nước, nhóm người Dương Túc Phong tìm một quán trà, ngồi xuống uống trà, ai ngờ trà còn chưa mang lên, đã nghe tiếng vó ngựa truyền đến, hắn ngẩng đầu lên nhìn, vừa nhìn đã ngẩn người, người đến là Tô Lăng Tuyết, Tài Băng Tiêu. Mấy ngày không gặp, Tô Lăng Tuyết càng trở nên thành thục hấp dẫn động lòng người, chỉ là mi vũ mang theo vẻ ưu thương rất lớn, phảng phất đã từ lâu không cười. Tài Băng Tiêu thì khuôn mặt đỏ bừng, có vẻ khỏe mạnh, thân hình khỏe khoắn của nàng từ trên ngựa nhảy xuống, khóe mắt liếc qua, lập tức thấy Dương Túc Phong, nhất thời mừng rỡ chạy về phía hắn vài bước, nhưng lại ý thức điều gì đó, do dự trở về, nói khẽ với Tô Lăng Tuyết: "Biểu tẩu, Dương đại ca đang ở đây!"

Tô Lăng Tuyết kỳ thật cũng đã thấy Dương Túc Phong, nhưng thần sắc có vẻ phẫn nộ chán ghét, trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt hận thấu xương khiến cho Dương Túc Phong phát lạnh trong lòng, hắn cơ hồ muốn cúi xuống, không dám tiếp xúc với ánh mắt nàng. May là nàng chỉ dừng ánh mắt trên người hắn một chút, sau đó chuyển sang trang phục của chiến sĩ Lam Vũ quân, đối với loại trang phục màu ô liu mới mẻ này của quân giải phóng, nàng tựa hồ có chút hân thưởng, khóe miệng lộ ra ý cười.

Hân thưởng xong, Tô Lăng Tuyết cũng không xuống ngựa, vung roi đi qua. Tài Miểu Miểu và Tài Tiêm Tiêm vẻ mặt phức tạp nhìn Dương Túc Phong, sau đó cũng cúi đầu đi qua. Tài Băng Tiêu do dự một chút, lén vung xiêm áo về phía Dương Túc Phong tươi cười, ý nói hắn không nên gấp rút, sau đó cũng vội vàng lên ngựa đuổi theo những người kia.

Thấy bóng dáng bọn họ biến mất, Dương Túc Phong mới chậm rãi thở phào một hơi, song nghĩ đến hội nghị Đan Phượng sẽ gặp lại các nàng, đến lúc đó oan gia đường hẹp, thật không biết nên xử lý thế nào, trong lòng lại cảm thấy bực bội. Nghĩ đến Đường Tư xếp đặt hãm hại mình, lại không khỏi hận đến phát ốm cả người, hận xong lại hối hận, ngày đó chính mình như thế nào mà một chút nghị lực kiềm chế cũng không có?

Đột nhiên một đội quan binh biên phòng bảo vệ một thanh niên tuấn lãng đi vào quán trà. Dương Túc Phong nhìn thoáng qua bỗng lửa giận nổi lên trong lòng, thanh niên tuấn lãng kia chính là Tiết Phức. Tiết Phức cũng nhìn thấy Dương Túc Phong, mỉm cười đi đến. Dương Túc Phong mặc dù chán ghét kẻ này nhưng cũng phải thừa nhận bề ngoài của kẻ này rất dễ khiến người ta ưa thích.

"Dương huynh đệ, ta đặc biệt đến đây tìm ngươi, có chuyện quan trọng thương lượng." Tiết Phức thấy Dương Túc Phong nhìn mình không có vẻ thiện cảm, nhưng vẫn điềm tĩnh nhẹ nhàng nói, sau đó ngồi xuống trước mặt hắn.

"Thương lượng cái gì?"Dương Túc Phong hừ một tiếng nói, uống một ngụm trà.

"Lần này Đan Phượng hội nghị, chuẩn bị đề cử một người chủ trì mà mọi người đều phục tùng, cũng chính là đại đô đốc địa khu Mỹ Ni Tư, phụ trách liên hợp lãnh đạo các thế lực lại với nhau, hòa giải tranh chấp, đạt đến mục đích sống cùng nhau trong hòa bình…" Tiết Phức lưu loát nói, thanh âm tràn ngập mị lực.

Dương Túc Phong lạnh lùng nói: "Chuyện này có liên quan gì đến ta?"

Tiết Phức từ cao nhìn xuống, ngạo nghễ nói: "Dương huynh đệ, gia tộc họ Dương các ngươi mặc dù đã suy sụp nhưng dù sao cũng là một lãnh chúa, vì an toàn của bản thân các ngươi, ta đề nghị ngươi hãy tham dự kế hoạch này, mọi người chúng ta cố gắng thông qua cộng đồng, đạt được mục đích bảo vệ quốc gia…"

Dương Túc Phong nhịn không được cười nhạt nói: "Bảo vệ quốc gia?"

Vẻ mặt Tiết Phức nghiêm trang nói: "Dương huynh đệ, ta biết ngươi đối với ta có một chút hiểu lầm, bất quá Dương gia các ngươi nếu muốn an toàn thì phải dựa vào cộng đồng của mọi người mà cố gắng, nếu không, chỉ cần phản quân Bành Việt xông đến hoặc là quân đội Lỗ Ni Lợi Á tranh thủ nhà cháy hôi của, Dương gia các ngươi sẽ biến mất không có tung tích, loại hậu quả thế này đại khái ngươi cũng không muốn đúng không?"

Dương Túc Phong không nói gì.

Tiết Phức đứng lên, chắp tay nói: "Dương huynh đệ, ta đã nói đến mức này, còn lại tự ngươi quyết định, nếu Dương gia các ngươi muốn được an toàn, đến lúc đó nhớ bỏ phiếu cho ta, nếu không, các ngươi tự nghĩ cách mà cứu đến mình đi." Nói xong nghênh ngang bước đi.

Dương Túc Phong đập vỡ tách trà đánh "choang" một cái.

Tang Cách nhìn thì hiểu, nói: "Phong lĩnh, tiểu tử này thật ngông cuồng, hay là cho hắn một súng vào lưng?"

Dương Túc Phong chậm rãi hít một hơi, khôi phục lại nét mặt bình thường, thản nhiên nói: "Không cần, chúng ta đi con đường của chúng ta, mặc xác những người khác."

Mặt trời chiều ngả về phía tây, Dương Túc Phong rốt cuộc đã tiến vào thành phủ Đan Phượng, chỗ này sơn thanh thủy tú, địa linh nhân kiệt, từng có truyền thuyết Phượng Hoàng bay lên, là nơi đại cát đại lợi. Song, giờ phút này phủ Đan Phượng cũng không có u tĩnh như Phượng Hoàng tiên cảnh, nó không tránh được sự lây nhiễm của khí tức chiến loạn.

Phủ Đan Phượng thành lập trong một thung lũng, hai bên đều là núi non, mặc dù địa thế không quá hiểm yếu nhưng bên cạnh toàn là núi non khiến cho phủ Đan Phượng có cảm giác được an toàn, đó cũng là nguyên nhân vì sao hai sư đoàn quân biên phòng còn sót lại chọn nơi đây làm cứ điểm. Tường thành của phủ Đan Phượng cũng không cao, nhưng phía trên lại chất đầy bao cát và các loại vật tư chiến bị, còn có chiến sĩ quân biên phòng cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía, cổng ra vào cũng được kiểm tra chặt chẽ, khiến cho người ta cảm nhận được hào khí của chiến tranh.

Dương Túc Phong đến đây rất lặng lẽ, đến đón hắn chỉ là một người lính biên phòng, giáo úy Trường Lâm, một sĩ quan cấp bậc thấp nhất. Y vẫn còn là một người trẻ tuổi chưa hết nét ngây thơ, tựa hồ vừa tham gia quân đội chưa lâu. Y tò mò quan sát quân trang của đám người Tang Cách, đưa họ đến một nơi đơn sơ, đem một chút việc cần chú ý nói cho bọn họ, sau đó lại vội vã rời đi.

Hội nghị phải ngày mai mới diễn ra, đêm nay là thời gian hoạt động tự do, Dương Túc Phong thấy trong lòng buồn bực, ngồi trên bàn trả lời một số câu hỏi về vấn đề kỹ thuật, nhưng lại thấy nhàm chán vô cùng, cả người uể oải không muốn làm gì cả. Trong lúc vô ý thấy Nham Long đang đứng, trong lòng khẽ động, đứng lên nói: "Nham Long, nghe nói ngươi là dân bản xứ ở phủ Đan Phượng?"

Nham Long nói: "Đúng thế, bất quá bây giờ nhà của tôi đều đã đến Lệ Xuyên phủ."

Dương Túc Phong tiếp tục nói: "Phụ cận nơi này có chỗ nào ăn về đêm không?"

Nham Long cười nói: "Sư trưởng, người có hứng thú này à? Được, tôi dẫn người đến một nơi rất tốt."

Dương Túc Phong gật đầu, để Tang Cách ở lại phụ trách phòng thủ đại bản doanh, sau đó đi theo Nham Long.

Dòng sông Thanh Long phẳng lặng chảy từ thành trấn phủ Đan Phượng xuyên qua Tử Xuyên đạo, khu vực này được coi như là chốn phồn hoa nhất trong thành thị, bởi vì thời gian dài chấn động rung chuyển, nên bây giờ đã tiêu điều hơn trước, màn đêm mới buông xuống, ngã tư đường đã không còn nhiều người, nhưng, điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến khi phố nghèo ở phía tây thành trấn. Nơi đó đều là người cùng khổ, bọn họ chẳng mất mát gì nhiều lắm, cũng chẳng có bao nhiêu người đến quấy rầy cuộc sống tĩnh lặng của bọn họ.

Ở vùng nước đục sát bờ sông, trên bờ đặt một loạt ghế cong vẹo, chung quanh là một lò lửa, một lão nhân đang lúi cúi chế biến món ăn. Vô luận là người có tiền hay là kẻ bần cùng, chỉ cần một đồng tiền cũng có thể ăn no ở đây. Ngồi ở đó, không ai quan tâm đến thân phận và địa vị của ngươi.

Nham Long dẫn Dương Túc Phong đến nơi đó.

Đêm nay xem ra việc buôn bán của lão nhân không tệ, chỗ ngồi cũng dần kín, bầu không khí tràn ngập mùi cay của ớt. Mùa đông vào ban đêm rét lạnh, có thể bình tâm ngồi ở đây đều là những người khổ sở ở phụ cận,, nhiều nhất là phu khuân vác đến từ phủ Phù Phong và phía nam cảng Bà Châu. Bọn họ bỏ đi nỗi niềm khổ cực của mình, thoải mái hưởng thụ thú vui nguyên thủy với giá rất rẻ.

Bất quá đêm nay lại có chút đặc biệt, ở góc tối mà người khác ít chú ý nhất có hai thiếu niên tuấn tú đang ngồi, một người mặc trang phục trắng, một người trang phục xanh nhạt. Vóc người bọn họ cao lớn, cử chỉ ưu nhã hào phóng, mặc dù đều là trang phục màu sáng nhưng lại không nhiễm một chút bụi, cắt may khéo léo, chất liệu cao quý, vừa nhìn là biết không phải là dân khổ bình thường. Nhưng bọn họ tại sao lại ngồi ở đó thì không ai quan tâm. Chỉ có một ít phu khuân vác tò mò nhìn bọn họ vài lần, tựa hồ hiểu được bọn họ quá tuấn tú, không giống nam nhân, nhưng lại không có lá gan truy đến cùng, bởi vì trên người bọn họ phảng phất có một khí chất trời sinh không thể xâm phạm.

Thiếu niên áo xanh cúi đầu ăn miến, thì thào tự nói: "Ngươi nói không sai, ớt của lão nhân này thực sự là cay như không muốn người ta trả tiền vậy, cay không chịu được." Thanh âm hắn ôn nhu, phảng phất như có sức hút của nam châm, Bạch y thiếu niên nhìn sắc trời, do dự nói: "Người ở chỗ các ngươi chẳng phải rất thích ăn cay sao? Ta chịu được không lẽ ngươi chịu không được? Chúng ta đi thôi." Thanh niên áo xanh nói: "Ngươi phải đi thì cứ đi trước, ta ngồi lại một lát, đã thật lâu ta không có tự do tự tại, thích ăn gì thì ăn." Bạch y thiếu niên cười nói: "Ngươi nói vậy chính là nói ta không đủ chu đáo có đúng không? Trợn mắt nói nhảm ta sẽ tức giận đấy. Ta sẽ tiếp tục ngồi với ngươi một chốc nữa, dù sao thì ngày mai ngươi sẽ trở về nước." Thiếu niên áo xanh nói: "Cám ơn lòng tốt của ngươi, ngươi phải đi thì có thể đi bất cứ lúc nào." Bạch y thiếu niên thở dài một hơi, ngồi yên lặng.

truyenonline.vn

Cháu gái của lão nhân hệt như một con bướm nhỏ xinh đẹp xuyên qua xuyên lại, khiến người ta rất ưa thích, vẻ mặt đờ đẫn của lão nhân chuyển động theo bát muỗng, thỉnh thoảng lại uống xã giao một chút, cũng vẫn là khuôn mặt khổ cực không nói lời nào. Thiếu niên áo xanh nói: "Ngươi có cảm thấy kỳ quái không? Lão vốn là người câm sao?" Thiếu niên áo trắng gật đầu. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mọi người đều cảm thấy thoáng lạnh, có người nói: "Trời muốn mưa." Thiếu niên áo trắng nói: "Trời muốn mưa, đi thôi." Thiếu niên áo xanh nói: "Ngươi đi trước đi." Bạch y thiếu niên đứng lên: "Ngươi không đi sẽ bị ướt đấy." Thiếu niên áo xanh nói: "Ta không phải là người quyền quý xa hoa."

Đột nhiên có người kêu lên: "Ê, hai người bọn họ sao lại ngã xuống đất? "Bên cạnh nhốn nháo lên, bạch y thiếu niên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đám người khiêng lấy hai đại hán miệng phòi bọt mép. Hai đại hán chân duỗi thẳng, đầu quẹo sang, hai mắt trợn trừng bất động. Thanh âm loảng xoảng vang lên, toàn bộ bát đĩa trong tay tiểu cô nương đã rơi trên mặt đất, vỡ nát. Có người cả kinh kêu lên: "Thức ăn có độc!" Không nói thì không sao, vừa nói ra nhất thời náo loạn hết lên, mọi người chung quanh đều nháo nhác. Lão nhân đờ đẫn đứng bên bếp tựa như không thấy gì cả. Bạch y thiếu niên kéo tiểu cô nương ra phía sau mình.

May là Dương Túc Phong vẫn chưa ăn gì, bất quá hắn và Nham Long đều là nhân vật có suy nghĩ cực kỳ linh mẫn, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng lập tức cũng nằm thẳng cẳng xuống, giả chết chính là biện pháp an toàn nhất, cho nên hai người cũng nằm xuống, nhưng hai mắt vẫn lén quan sát động tĩnh xung quanh, Nham Long là người có trách nhiệm, trong ngực vẫn có hai quả lựu đạn, đang chuẩn bị lấy ra, lại bị Dương Túc Phong giữ lại.

"Không vội, chờ xem náo nhiệt đã." Dương Túc Phong dùng ánh mắt ra hiệu cho Nham Long.

Rất nhiều người vây quanh lão nhân quát tháo, nhưng lão nhân vẫn như nhập định, không nhìn thấy gì cả. Rầm một tiếng, có người đã quật đổ nồi niêu bát chén. Lúc này đột nhiên có người nói: "Tại sao chúng ta lại không sao nhỉ?" Mọi người vì thế cũng nhìn nhau, cảm thấy khó hiểu. Sau khi tỉnh táo lại thì vội vàng kêu thét chạy đi, chớp mắt đã không còn ai. Thiếu niên áo xanh kinh ngạc nói: "Chuyện gì thế? Chúng ta có trúng độc không? Bạch y thiếu niên cười khổ nói: "Giang hồ thanh toán, nhưng lại khai đao vào người chẳng liên can gì cả. Ôi!" Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com

Một đám mây đen khổng lồ trôi qua, ngọn đèn càng thêm mờ nhạt.

Không biết từ lúc nào bờ sông đã tụ tập lại hơn mười người, mỗi người đều là trang phục đen xì, thân hình không còn toàn vẹn, thiếu chân hoặc thiếu tay, nhưng ánh mắt đều sắc bén ác độc như sói đói, khiến người ta không lạnh mà run. Thiếu niên áo xanh phảng phất cũng cảm nhận được hào khí không giống bình thường, cả người nhịn không được run rẩy, lén hỏi: "Bọn họ là ai?" Bạch y thiếu niên lắc đầu, tỏ vẻ không biết. Hắn đưa tay tiểu cô nương giao cho thiếu niên áo xanh, lặng lẽ nói: "Trông chừng con bé." Thiếu niên áo xanh do dự một chút rồi gật đầu.

Một đám hắc y nhân tàn khuyết lẳng lặng đứng trong bóng đêm không nhúc nhích, thiếu niên áo xanh nhịn không được hỏi: "Bọn họ đang làm gì?" Bạch y thiếu niên nói: "Chờ thủ lĩnh của bọn hắn." Vừa rồi bờ sông huyên náo không thôi, đột nhiên lúc này trở nên yên tĩnh dị thường, hô hấp của mỗi người đều có thể nghe được rõ ràng. Từ phương xa truyền đến tiếng quải trượng gõ vào đá, vang lên thanh âm trầm muộn, một tiếng rồi lại một tiếng, khoảng cách giữa hai tiếng vang rất đều đặn. Bạch y thiếu niên lần đầu tiên sắc mặt trở nên ngưng trọng. Lão nhân đứng thẳng khẽ chấn động thân hình, mặc dù động tác rất là nhẹ nhưng vẫn khiến thiếu niên áo trắng chú ý đến.

Thanh âm quải trượng càng ngày càng gần, rốt cuộc ở cuối ngã tư đường đã xuất hiện một bóng người cao gầy. Hắn cũng giống mấy người kia, một thân hắc y đen ngòm, thân hình không đầy đủ, hai chân hắn đều bị cụt, dựa vào hai thanh quải trượng thật dài mà bước đi. Thân hình hắn gầy như thế khiến cho trang phục của hắn thoạt nhìn giống đang bọc một bộ xương khô. Bộ xương khô này đi đến gần lão nhân, sau đó lẳng lặng đứng phía trước, cũng không nhúc nhích. Bạch y thiếu niên lúc này mới phát hiện ra hai mắt người đó cũng đã mù, bên trong mắt là hai khối trống rỗng.

"Lão tam" Hắc y nhân tàn phế rốt cuộc mở miệng nói chuyện, thanh âm của hắn như từ địa ngục truyền đến, mang theo sự âm lãnh, không có chút hơi ấm nào, nhưng thổ âm rất rõ ràng, trung khí cũng rất sung túc. Lão nhân đờ đẫn rốt cuộc đã động đậy, cầm lấy một cái khăn bẩn thỉu, cẩn thận lau một cái đĩa thành sáng bóng.

"Lão tam." Hắc y nhân lần thứ hai lên tiếng. Đám hắc y nhân phía sau có chút xao động. Lão nhân tiếp tục lau đĩa. Hắc y nhân phảng phất như trong họng có vật gì chuyển động, phát ra thanh âm không rõ ràng. Lát sau mới lại nói: "Cao Phi, mười lăm năm, ngươi không nghĩ đến rốt cuộc cũng bị chúng ta tìm được sao?" Lão nhân tiếp tục đờ đẫn lau đĩa.

Hắc y nhân nói: "Cao Phi, Cao Nguyên ta từng là đại ca của ngươi, ngươi giao vật đó ra đây, ta sẽ nói các huynh đệ cho ngươi được thống khoái." Một hắc y nhân ở phía sau đột nhiên mắng: "Cao Phi! Con mẹ mày.." Hắc y nhân xưng là Cao Nguyên giơ tay ngăn tiếng chửi lại, lẳng lặng nhìn lão nhân. Lão nhân chậm rãi buông đĩa xuống, thanh âm gượng gạo phát ra: "Cao Phi…ta chính là Cao Phi!"

Cao Nguyên hú lên quái dị, khuôn mặt vàng bủng khẽ giật lên, nói lạnh như băng: "Cao Phi, đây là lần đầu tiên sau mười lăm năm ngươi mở miệng nói chuyện đúng không, cuộc sống người câm thực là không tốt a!" Ánh mắt Cao Phi đột nhiên bắn ra nóng bỏng, hung hăng mắng: "So với lũ sài lang các ngươi thì ta vẫn tốt hơn." Cao Nguyên rít lên cười: "Sài lang, ngươi chẳng phải là sài lang sao? Huynh đệ họ Cao, ai chẳng là sài lang? Không phải Sài lang thì người nhà họ Cao không thể sống sót trên thế giới này." Cao Phi mắng: "Các ngươi hại chết Lạc Công Vọng, các ngươi mới sống không nổi."

Cao Nguyên cười quái dị: "Người vì tiền mà chết, chim vì thức ăn mà vong mạng, triều đình xuất ra tư kim lớn như thế, chúng ta còn một hơi, đương nhiên phải báo đáp." Cao Phi nói: "Cũng là chúng ta thu lấy vàng bạc của Lạc Công Vọng trước." Cao Nguyên cười lạnh nói: "Đúng không? Sao ta không biết?" Quay đầu lại nói: "Chúng ta có từng thu lấy vàng bạc của Lạc Công Vọng sao?" Đám hắc y nhân đồng thanh trả lời: "Không có!" Cao Phi tức giận đến run rẩy: "Các ngươi…các ngươi…"

Sắc mặt bạch y thiếu niên đột nhiên trở nên tái nhợt.

Cao Nguyên tiếp tục cười quái dị nói: "Nói như vậy, vàng bạc của Lạc Công Vọng chỉ do một mình ngươi lấy mà thôi!" Cao Phi chỉ vào Cao Nguyên nói: "Bạc…bạc ta đã tự tay đưa hết cho ngươi, loại cầm thú như ngươi! Ngươi vong ân bội nghĩa, căn bản là phản bội lại quy củ của chúng ta! Sau đó triều đình xuất ra nhiều bạc, ngươi liền trở mặt không giữ lời hứa. Ngươi…ngươi không xứng là người họ Cao!"

Sắc mặt bạch y thiếu niên đột nhiên vặn vẹo kịch liệt, thiếu niên áo xanh im lặng, khẽ kéo ống tay áo của hắn.

Cao Nguyên không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn. Cao Phi tức giận mắng: "Các ngươi xuất lực giúp triều đình ta cũng không nói, nhưng các ngươi không nên lừa gạt Lạc Công Vọng, còn sắp xếp hãm hại hắn. Nếu không, nếu không…âm mưu của các ngươi làm sao thực hiện được!" Cao Nguyên cười lạnh nói: "Đúng vậy, nếu ngươi không mật báo với Đường Trữ, ta đã sớm bắt được Lạc Công Vọng, ta đã có thể có được thưởng lớn từ triều đình, ba mươi sáu huynh đệ cũng không chỉ còn lại một nửa. Tất cả đều vì ngươi, vì tam ca như ngươi nên Lạc Công Vọng mới tận lực khiến cho các huynh đệ mất đi sinh mạng."

Cao Phi lạnh lùng nói: "Cao Phi ta cho đến bây giờ vẫn chưa làm chuyện có lỗi với Cao gia, ta mật báo chỉ vì các ngươi cùng rắn chuột ở cùng một chỗ, có gì tốt đẹp chứ?" Cao Nguyên lạnh lùng nói: "Đúng vậy! Ta không có kết quả tốt, ta phải trở về từ quỷ môn quan, chỉ có ngươi là có kết quả tốt thôi, ngươi giải thích như thế nào đây" Cao Phi kích động nắm chặt tay, khổ sở kêu lên: "Đó chính là vì ngươi ở với lũ rắn chuột, muốn đoạt lấy thủ cấp của Lạc Công Vọng, nên các ngươi mới bị ám khí cơ quan biến thành như vậy! Nếu các ngươi không có lòng tham thì làm sao biến thành bộ dáng này?"

Sắc mặt bạch y thiếu niên đột nhiên tái nhợt như một phiến đá, thiếu niên áo xanh lắc đầu, kéo tay tiểu cô nương, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn quay về phía dòng sông Thanh Long đang chảy xuôi.

Đám người hắc y nhốn nháo cả lên, phảng phất xuất hiện hoảng sợ và bất an. Cao Nguyên thẹn quá hóa giận nói: "Các huynh đệ, không nhịn được nữa, ta nghĩ chuyện cũ năm đó không nên nhắc lại nữa. Cuối cùng ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, Thiên Giới Linh Thạch đang ở đâu, ngươi có nói hay không? Cuối cùng nó được giấu ở đâu? Nếu ngươi không nói ra, đêm nay chính là tử kỳ của ngươi." Cao Phi kiên quyết lắc đầu: "Ta đã sớm chết từ lâu, ngươi cần gì phải lấy tính mạng để uy hiếp ta? Cao Phi ta bình sinh đã làm nhiều chuyện trái với lương tâm, nhưng lúc này ta tin ta sẽ không làm sai nữa." Khuôn mặt Cao Nguyên co giật, nói từng chữ một: " Thiên Giới Linh Thạch đang ở đâu ngươi không nói sao?" Cao Phi vẫn lắc đầu, bi phẫn nói: "Ta không biết nó ở đâu, biết ta cũng không nói."

Cao Nguyên chậm rãi lui trở về.

Mấy hắc y nhân phía sau đột nhiên rít lên, đồng loạt xông lên trước. Hơn mười loại binh khí đồng loạt tấn công xuống đầu Cao Phi, khí thế sắc bén vô cùng. Giây phút cuối cùng, Cao Phi nhìn tiểu cô nương một cái, cô bé đã sớm bị thiếu niên áo xanh điểm huyệt, dựa vào ngực thiếu niên áo xanh, không biết gì nữa. Một âm thanh khô khốc vang lên, đầu Cao Phi bị đánh nát như tương, thân thể gầy gò bị binh khí nặng nề chấn nát trong nháy mắt. Thiếu niên áo xanh a lên một tiếng kinh hãi, nhắm mắt lại.

Đám hắc y nhân này dường như không nghĩ ra Cao Phi sẽ không thèm phản ứng, đứng nhìn thi thể đã bị đánh nát, có một hắc y nhân nói: "Lão đại, hắn…" Trong mắt Cao Nguyên hiện một tia âm lãnh nói: "Hắn cái gì?" Hắc y nhân kia đáp: "Hắn dường như đã sớm muốn chết." Cao Nguyên hờ hững nói: "Bắt cháu gái hắn lại đây, những người khác đều giết hết diệt khẩu."

Thiếu niên áo trắng nhíu mày, chuyện dơ bẩn này nghĩ không ra lại trút lên đầu mình.

Một hắc y nhân đi đến, cũng không nói lời nào, quải trượng trong tay giáng xuống gáy thiếu niên áo trắng. Thiếu niên áo trắng hừ một tiếng, một quyền đánh vào người đối phương. Hắc y nhân tựa như bị đánh mạnh, thân thể khựng lại. Những hắc y nhân khác thần sắc đều đại biến. Cao Nguyên hung ác hỏi: "Ngươi là ai?" Bạch y thiếu niên nói với vẻ chán ghét: "Vô luận là ai cũng không muốn thấy những người như các ngươi!" Cao Nguyên nói: "Ngươi là bằng hữu của Cao Phi?" Bạch y thiếu niên cười lạnh nói: "Ta cùng họ Cao chẳng có chút quan hệ nào cả."

Hắc y nhân bị thiếu niên áo trắng đánh một quyền lúc này mới chậm rãi gục xuống đất. Tim gan phế phủ đã bị chấn nát, chết đến độ không thể chết được lần nữa. Sắc mặt Cao Nguyên âm trầm nói: "Giao nữ tử kia ra đây, chuyện này xem như bỏ qua." Thiếu niên áo trắng nói: "Chuyện này không thể." Cao Nguyên nói từng chữ một: "Ngươi muốn đối địch với Cơn Lốc của Cao gia?" Thiếu niên áo trắng thản nhiên nói: "Thoạt nhìn, Cơn Lốc của Cao gia còn chưa đến một nửa số thành viên." Cao Nguyên đưa tay lên phất: "Lên!"

Thiếu niên áo trắng lộn ngược cái bàn lên, nhanh chóng cởi bỏ áo choàng, quấn lấy ba thanh binh khí nặng trước mặt, áo choàng vung lên, quét lên mặt dịch nhân, tiếng kêu thảm thiết vang lên bốn phía, ba thi thể không nguyên vẹn rơi trên mặt đất. Động tác của y rất mau lẹ, trong chớp mắt đã có bảy tám hắc y nhân chết dưới tay y. Cao Nguyên hét lớn một tiếng, lăng không quăng thân đến. Trong tay thiếu niên chợt có bạch quang lóe lên, tựa có vật gì đó lắc lư đón lấy, thân thể Cao Nguyên bị cắt thành hai nửa, nhưng thanh âm của hắn vẫn còn vang vọng bốn phía: "Ngươi là Phương Phỉ Thanh Sương…" Thanh âm của hắn còn chưa tiêu tán hoàn toàn thì người hắc y nhân cuối cùng bị bạch quang chém thành bốn đoạn, rơi xuống dòng sông.

Thiếu niên áo trắng thu hồi bạch quang, thì ra đó chỉ là một cây quạt xếp bình thường. Bạch y thiếu niên duỗi tay, quạt gấp không hề bị nhiễm chút máu nào đã bay ra, rơi xuống dòng sông, bị nước cuốn trôi.

Dương Túc Phong trong lòng hoảng hốt, không thể nào nghĩ ra bạch y thiếu niên như thiên sứ này lại là danh vang thiên hạ, có một không hai, Thánh nữ Ma Ni giáo Phương Phỉ Thanh Sương, nhìn võ công của nàng, quả nhiên là cao thâm khó lường.

Ánh mắt thiếu niên áo xanh phải một lúc mới khôi phục lại được trạng thái bình thường, nhìn thấy bảy tám thi thể không nguyên vẹn trên mặt đất, ngược lại trấn định được một chút, mà thiếu niên áo trắng lại như đã rất quen thuộc với chuyện này. Quay đầu nhìn quạt xếp đang trôi, thiếu niên áo trắng nói: "Những người này là đám người bẩn thỉu nhất thế gian, kể cả Cao Phi, ngươi không cần phải thương xót." Thiếu niên áo xanh liền nói: "Chúng ta rời khỏi đây đi, quan phủ sắp đến."

truyenonline.vn

Phương Phỉ Thanh Sương thản nhiên ngồi xuống, cầm một chén rượu vang, uống cạn. Thiếu niên áo xanh nói: "Tiểu cô nương này làm sao bây giờ? Nàng vẫn chưa biết ông nội đã chết." Phương Phỉ Thanh Sương thản nhiên nói: "Cứ để nó tiếp tục ngủ." Thiếu niên áo xanh nhìn y, muốn nói lại thôi. Phương Phỉ Thanh Sương lại nói tiếp: "Ngươi muốn hỏi ta tại sao lại không cứu ông nội của nó đúng không?" Thiếu niên áo xanh gật đầu.

Phương Phỉ Thanh Sương nắm lấy chén rượu nói: "Trên thế giới này, có hai loại người ta nhất định sẽ không cứu. Một là táng tận lương tâm, tội ác đầy trời, một loại nữa là người đã không còn muốn sống nữa. Bất hạnh là ông nội của nó đều có phẩm chất của hai loại người đó." Thiếu niên áo xanh do dự một chút, có phần tò mò hỏi: "Bọn họ nói đến Lạc Công Võng, chẳng phải là người giữ chức giáo chủ Ma Ni giáo của các ngươi hay sao? Sao lại có quan hệ đến Thiên Giới Linh Thạch? Ma Ni giáo các ngươi làm sao có Thiên Giới Linh Thạch? Thiên Giới Linh Thạch chính là dùng để mở ra Già Lam thần điện, chẳng lẽ các ngươi…"

Phương Phỉ Thanh Sương buông chén rượu xuống, đứng lên nhìn bóng đêm yên tĩnh, buồn rầu nói: "Ta cũng không biết, trong giáo điển hoàn toàn không có tài liệu về Thiên Giới Linh Thạch, nguyên nhân cái chết của Lạc Công Vọng cũng không tra ra chứng cứ, đối với chúng ta không có tác dụng gì lớn, ngươi biết rồi đấy, Ma Ni giáo bây giờ và Ma Ni giáo trước kia không có quan hệ gì nữa, chúng ta chẳng qua chỉ còn là một cái bảng hiệu mà thôi."|

Thiếu niên áo xanh thản nhiên nói: "Nhưng Tam Giới Linh Thạch có quan hệ đến việc một trong Thất đại thần điện là Già Lam thần điện mở ra, không lẽ các ngươi không động tâm hay sao? Nếu bên trong Già Lam thần điện có thứ các ngươi tìm kiếm, chẳng phải sẽ trở nên như hổ thêm cánh sao?"

Phương Phỉ Thanh Sương chậm rãi ngồi xuống, vẻ mặt thất thần nói: "Ta động tâm thì sao đây? Ta và hắn…ôi, thời gian chúng ta ở chung càng ngày càng ít, hắn có rất nhiều chuyện, ta không hề biết được. Thất đại thần điện bất quả chỉ là một truyền thuyết mỹ lệ, giống như truyền thuyết về A Lạp Na thần thú, chưa ai từng thấy qua, cũng không ai có thể chứng minh là nó tồn tại, nếu nó đã không tồn tại, có ai lại dùng hết tinh lực của mình cho thứ hư ảo đó chứ? Hơn nữa, bây giờ thế lực phân tranh, tác dụng của một người sẽ rất yếu ớt. Chúng ta vừa thu được một tin tức, nam biên có một lãnh chúa tên là Dương Túc Phong, cư nhiên lĩnh quân công phá cứ điểm Đông Nhật. Hắn căn bản là không hề biết một chút võ công, nhưng Cuồng Sa đao và Hoàng Thiên đều chết trong tay hắn…ôi, có đôi khi ta cũng phải nghĩ rằng, người có võ công cao đến thế nào đi nữa thì cũng vô pháp nghịch chuyển được sự phát triển trên thế gian."

Thiếu niên áo xanh có phần cảm động nói: "Tự nhiên lại xảy ra chuyện như vậy? Cứ điểm Đông Nhật bị công phá? Nếu vậy thì Bành Việt chẳng phải đang nháo nhào trở mình sao?"

Phương Phỉ Thanh Sương thản nhiên nói: "Bây giờ ta đang phái người tìm hiểu cặn kẽ xem Dương Túc Phong là người thế nào, xem cuối cùng chuyện gì sẽ xảy ra. Bành Việt, ôi, hắn có thể ứng phó được thế cục ở Tình Xuyên đạo đã là tốt lắm rồi, chỉ hy vọng hắn và chúng ta cùng nhau đối phó Bộ Thủ, chuyện ở Đông Nhật hắn không có khả năng."

Thiếu niên áo xanh im lặng không nói, một lúc sau mới nói: "Thánh điện của ta có giúp các ngươi được chuyện gì?"

Phương Phỉ Thanh Sương có phần buồn bã nói: "Thôi, cho dù các ngươi có năng lực hỗ trợ, bất quá cũng chỉ là đơn thương độc mã, Thánh Điện kỵ sĩ các ngươi lại không thể điều động đến đây. Bộ Thủ thật sự là khi người quá đáng mà, nhưng mà hắn đích xác là rất giảo hoạt, mấy lần rồi ta vẫn không thể bắt được hắn…., bỏ đi, không nói nữa, chúng ta trở về, trời đã rất lạnh rồi, ta còn phải ngủ một giấc, ngày mai xem Đan Phượng hội nghị có thể xuất hiện những trò bịp bợm gì."

Đợi cho hai nữ nhân rời đi, Nham Long đè nén sự sửng sốt trong lòng, thấp giọng nói: "Trời ơi, thiếu niên áo trắng kia là Phương Phỉ Thanh Sương, còn thiếu niên áo xanh kia dám chắc là Nga Nhi Tuyết, Nga Nhi Tuyết của Thánh Điện, quan hệ của bọn họ rất tốt."

Dương Túc Phong chỉ nói: "Chúng ta đi mau, quan binh đến!"


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status