Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 58: Huyết chiến ở Lệ Xuyên

/769


Tài gia lần này bỏ chạy, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Phỉ đạo Nguyệt Quang Lang không chỉ cướp bóc chém giết ở Cao Dương phủ, hơn nữa còn phá hỏng nghiêm trong tất cả công xưởng xĩ nghiệp của Tài gia. Tài gia ở phương diện phục trang và gia công bông vải rất có nghề, nhưng đã bị hủy trong chốc lát. Tỷ muội Tài Miểu Miểu và Tài Tiểm Tiêm đều đau xót nát lòng, duy chỉ có Tài Băng Tiêu còn có thể miễn cưỡng không chế nước mắt.

"Con mẹ nó, khinh người quá đáng!"

Táng Đống bừng bững phẫn nộ chửi rủa, đám quan quân bên cạnh cũng năm mồm bảy miệng chửi mắng, ai cũng tỏ ra bất bình phẫn nộ, bọn họ đương nhiên biết quân trang trên người mình chính là do Tài gia may ra.

Dương Túc Phong thì lại không kích động lắm, đây là kết cục có thể dự liệu được. Trong loại loạn thế này, nếu như không có thực lực bảo vệ bản thân, thì chỉ có bấm bụng mà chịu thôi. Chính như mình khi xưa ở Phương Xuyên Đạo chịu đủ loại đau khổ vậy, hết thảy hậu quả đều bởi vì trong tay mình không có thực lực. Cao Dương phủ mặc dù bị đánh hạ rồi, nhưng chỉ cần mình trận này tiêu diệt hoàn toàn phỉ đạo Nguyệt Quang Lang, như vậy cũng dễ dàng thu phục Cao Dương phủ.

Im lặng nhìn sắc trời, mặt trời mùa đông vừa mới treo trên chính giữa không trung, dương quang ấm ám rưới lên vùng đồng nội bên ngoài Lệ Xuyên phủ, dường như ý thức được nơi này đang sắp tiến hành chém giết thảm liệt, mặt trời phát ra toàn bộ ánh sáng và sức nóng của nó, làm Dương Túc Phong thấy toàn thân nóng bừng bừng, trên mặt cũng hơi bốc lên, cả người tràn ngập khí khái trước nay chưa từng có. Sai người an bài đoàn người Tài Băng Tiêu lui xuống nghỉ ngơi, y lập tức lên thành lâu cửa tây, chỉ huy cuộc chiến phòng ngự Lệ Xuyên Phủ.

Hơn một vạn tên phỉ đồ lúc nhúc xuất hiện ở trước mặt Dương Túc Phong. Bọn chúng đã đạp bằng cả góc tây bắc Lệ Xuyên phủ, đạp bằng gò đồi và ruộng nương, đạp bằng dòng sông dòng suối. Phóng tầm mắt n hìn tới, chỉ có đầu người đen kìn kịt, bọn chúng màu da khác nhau, vũ khí khác nhau, đến ngay cả cờ xí cũng khác nhau, đích xác là đã dốc trọn ổ rồi, muốn vì chiến bại lần trước mà báo cừu tuyết hận.

Mặc dù đã nhiều lần tham dự những trận chiến đấm máu, nhưng nhìn thấy kẻ địch xuất hiện trước mắt mình đông đảo như vậy dày đặc như vậy, giống như một đáp mây đen kìn kịt hướng tới mình đè xuống, Dương Thiên Sở vẫn cảm thấy có chút lạnh cứng người, bất quá y rất mau bình tĩnh trở lại, chú tâm tính toàn đối phó với công kích điên cuồng của kẻ địch thế nào.

Rất hiển nhiên, cửa bắc cố ý mở rộng đã thành mục tiêu tấn công điên cuông của đám phỉ đồ, xuyên qua cửa bắc mở toang và khói súng nồng đậm, mỗi tên phỉ đồ đều có thể nhìn thấy được dục vọng cướp bóc sau khi tiến thành, nhưng bọn chúng có thể chưa hề ý thực được, đó là có người cố ý để lại cho bọn chúng thông đạo tự vong, khu vực ngoài cửa bắc bị hỏa lực liên miên phong tỏa, đem nới đó biến thành địa ngục A Tu La. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Dương Túc Phong đem đầu kính viễn vọng hướng về phía đằng sau phỉ đồ, nhưng không phát hiện nơi đó có bất kỳ động tính gì, y không nhìn thấy bóng dáng Du Tiên Thi và Đông Phương Nhất Luyến, không biết bọn chúng rốt cuộc đã trốn ở chỗ nào, y không biết Phượng Thái Y và Hiện Kiệt sẽ phát động công kích vào lúc nào. Tin rằng bọn họ đang đợi thời khắc đám phỉ đồ sụp đổ toàn diện.

Phỉ đồ Nguyệt Quang Lang tấn công lúc đang tiến lên không thu được kết quả đáng kế, vì thể tiến trống rùng rùng vang lên, bọn chúng bắt đầu từ từ rút lại đội ngũ, sau đó bắt đầu dựng trại đóng quân, hơn một vạn tên địch chia đóng trong chín doanh trại, từ tình hình kẻ địch đóng trại mà xét, kẻ địch đã có chuẩn bị từ trước, xem ra muốn cùng quân Lam Vũ đánh lâu dài, không chết không thôi.

Từ tường thành Lệ Xuyên Phủ nhìn xuống phía dưới, vùng đất trống phía tây bắc đã chất đống đủ mọi loại thi thể, sau này chiến đấu kết thúc phải dọn dẹp cũng là một công tác hết sức gay go, rất nhiều người tình nguyện chưa từng nhìn thấy khung cảnh thảm liệt như vậy, rất nhiều người đều ghé vào sau lỗ châu mai để nấp không dám nhìn nhiều.

Dương Túc Phong đi bộ giữa các liên đội, kiểm tra tình hình chuẩn bị chiến đấu. Tạm thời còn chưa có thương vong số lượng lớn, chỉ có sốt ít mấy chiến sĩ bị tên của kẻ địch làm bị thương, bất quá có một khẩu dã chiến pháo vì nòng pháo quá nóng, không thể không dùng nước lạnh làm nguội bớt, kết quả nảy sinh chuyện không ngờ, nòng pháo xuất hiện khe nứt, không có cách nào dùng dược nữa. Đường Lạp Cách đối với việc ngoài ý muốn này chỉ có thể cười khổ một tiếng, bởi vì những dã chiến pháo này vốn là vật thì nghiệm, bất kế xuất hiện vấn đề gì đều là bình thường.

Đám Táng Đốn lại sốt ruột không thôi, bởi vì liên đội của y và Xạ Nhan phòng giữ ở trong thành phụ cận cửa bắc, vừa rồi bên ngoài đánh cho lửa nóng ngút trời, nhưng lại không có một tên phì đồ nào có thể xông qua hỏa lực phong tỏ mà tiến vào nội thành, bọn họ trơ mắt nhìn liên đội khác đánh tới dữ dội, bản thân lại chỉ có thể giương cổ trở mắt nhìn.

"Sư trưởng, để một liên đội của chúng tôi thủ ở nơi này là được rồi, cho Xạ Nhan lão đại tiến lên đi" Tang Đốn sốt hết cả ruột, nhưng lại chơi trò thông minh vặt, không nhắc tới liên đội của mình.

Dương Túc Phong hờ hững nói: "Ngươi yên tâm, sẽ có phần cho ngươi đánh, trận này mọi người đều không ai được miễn trừ đâu".

Quả nhiên, sau khi điều chỉnh một chút, phỉ đạo Nguyệt Quang Lang bắt đầu phát động công kích dồn dập. Bọn chúng khiêng những thứ công cụ đánh thành thô sơ như thang tre, hướng cửa tây và cửa bắc Lệ Xuyên phủ phát động công kích, đằng sau bộ binh đông nghịt, là lượng lớn cung tiễn thủ, còn có ba bốn chục xe thang và máy bắn đá. Lúc này hỏa lực của pháo binh không thể không chuyển hướng một bộ phận sang phía chúng, tiêu dệt công cụ đánh thành của kẻ địch.

Theo từng viên đạn pháo rơi xuống, xe thang và máy bắn đã từ từ tiến tới không ngừng bị bắn nát, cung tiễn thủ của kẻ địch cũng đổ gục từng mảng, nhưng hỏa lực phụ cận cửa bắc cũng vì thế mà suy yếu, phỉ đồ như thủy triều cuối cùng cùng cũng qua được đạn pháo tắm rửa, nhưng nghênh tiếp bọn chúng lại là mưa đạn dồn dập và từng trái lựu đạn.

"Nếu như chôn trước địa lôi ở ngoài cửa thành thì tốt rồi" Dương Túc Phong trong đầu bỗng nhiên lướt qua một tia linh quang.

Cửa bắc không còn nghi ngờ gì đã thành tiêu điểm tranh đoạt của kẻ địch, nhưng áp lực của cửa đông cũng không nhẹ, do chủ yếu hỏa lực chi viện đều rơi ở phụ cận cửa bắc. Cho nên hàng nghìn tên địch có thể ùn ùn kéo tới, dùng thang tre thứ công cụ đánh thành thô sơ trèo lên tường thành. Tường thành Lệ Xuyên phủ chỉ cao chừng bốn mét, rất dễ leo lên. Bốn trăm chiến sĩ của hai liên đội và sau trăm người tình nguyện không ngừng nổ súng, không ngừng ném lựu đạn, nhưng vẫn thỉnh thoảng có kẻ địch thành công xông lên tường thành, vung những loại binh khí như dao búa chém giết các chiến sĩ quân Lam Vũ, cho tới khi bị bắn chết hoặc bị lựu đạn cho nổ tung.

Dương Túc Phong tự minh đốc chiến ở cửa đông, dẫn chiến sĩ của ban cảnh về quỳ trên thành lâu, tiêu diệt mỗi tên dịch leo lên tường thành, thanh thủ khi bọn chúng còn chưa đứng vững liền đánh gục toàn bộ. Thương vong của phỉ đồ Nguyệt Quang Lang chắc chắn là cực lớn, bọn chúng từng đám từng đống ngã xuống thành, nhưng quân Lam Vũ cũng thường xuyên có người thương vong, nhất là khi có những tên phì đồ dũng mãnh leo lên tường thành, trong chiến đấu xáp lá cà quân Lam Vũ thường chịu thiệt, mà những người tình nguyện chỉ có lựu đạn khi đối diện với đao búa của kẻ địch cũng chỉ có số phận bị đồ sát.

Đám Tang Cách cũng thấy không ổn, họ trong chiến đầu tổ chức ba bốn chục chiến sĩ tộc Tang Lan có kỹ thuật bắn chuẩn xác tiếp cận phía sau tường thành, cứ năm người xếp thành một tổ cách nhau không xa, chuyện môn phụ trách thanh từ kẻ địch may mắn leo lên được tường thành. Sau khi điều chỉnh, chiến sĩ trên tường thành cuối cùng dẫn dần khôi phục lại bình thường, cho dù thỉnh thoảng có kẻ địch thừa cơ leo lên, cũng sẽ bị những phát súng chuẩn xác làm thịt, không đến mức để quân Lam Vũ trả hi sinh quá lớn.

Đồng thời, Dương Túc Phong hạ lệnh đem người tình nguyện tổ chức thành liên đội đơn giản, thực hiện luân phiên thay đổi. Mỗi liên đội ước chừng đóng giữ ở trên thành lâu hai giờ liền lui xuống, để nghỉ ngơi và điều trị, tránh bọn họ vì mệt mỏi và đờ đẫn mà sức chiến đấu bị giảm mạnh, đồng thời đẻ họ tổng kết kinh nghiệm, lần sau càng chiến đấu tốt hơn. Trong số họ quá nhiều người chưa từng được huấn luyện chiến đấu, chỉ biết không ngừng ném lựu đạn, thậm chí có những người căn bản không nhìn kẻ địch phía trước liền ném đi, trừ đem tử thi trên mặt đất nổ thêm lần nữa thì không có chút hiệu quả nào.

Tới 1 giờ 10 phút chiều, lượt tấn công đầu tiên của phỉ đồ Nguyệt Quang Lang tiến hành tới cao trào, thi thể ở phụ cận cửa bắc đã chất cao bằng đầu người, đạn pháo liên miên không ngớt đã đem nới đó bắn thành hầm hố lồi lõm, chẳng còn nhìn ra địa hình vốn có nữa. Mà chiến đấu ở cửa đông cũng phát triển tới mức ác liệt, đám phỉ đồ hung hãn không sợ chết dùng thang leo lên tường thành. Vào thời khắc chiến đấu nguy ngập nhất, Dương Túc Phong đành hạ lệnh rút liên đội Thí Phong tiến đóng cửa đông, tăng cường sức phòng ngự ở nơi đó. Như vậy đội dự bị chỉ còn lại liên đội của Nhiếp Lãng thôi.

Bản thân Dương Túc Phong cũng mặt đầy khói sung, đó đều là vì liên tục phát xạ súng trường Mễ Kỳ Nhĩ mà thành, tự y cũng chẳng tính nổi rốt cuộc đã bắn chết bao nhiêu kẻ địch, chier biết kẻ địch vẫn không ngừng tràn tới, dường như giết mãi không hết. Y vừa chỉ huy chiến đấu, vừa chạy qua chạy lại giữa các liên đội, kiểm tra tình hình chuẩn bị chiến đấu, xem bọn họ có cần tăng viện hay không.

Thật không may, phía Đường Lạp Cách truyền lại tin tức, lại một khẩu dã chiến pháo nữa xuất hiện trục trặc, hiện tại gì còn bốn khẩu dã chiến pháo thôi.

"Trời ạ!" Dương Túc Phong thấp giọng lẩm bẩm chửi một câu, tiên tay bắn lủng đầu một tên phỉ đồ vừa mới leo lên tường thành trước mặt, sau đó nhanh chóng lao xuống dưới thành, chuẩn bị tới cửa bắc xem tình hình.

Đột nhiên, một khối đá cực lớn từ trên trời giáng xuống, rơi xuống nhà dân bênh cạnh Dương Túc Phong, tức thì làm gạch ngói tan nát, hai chiến sĩ quân Lam Vũ nấp xung quanh căn nhà mặc dù không bị trực tiếp đập trúng, nhưng cũng bị dọa không nhẹ, vội vàng chuyển trận địa, nhưng bị Tang Đống nghiêm giọng quát mắng một trận, hai người mới tiếp tục dựa vào khối đá tiến hành xạ kích. Dưới sự phong tỏa của hỏa lực mạnh mẽ, tình hình cửa bắc không có gì nguy cấp cả.

Dương Túc Phong lại vội vã trèo leij thành lâu cửa đông, nâng kính viễn vọng lên nhìn, nhìn thấy kẻ địch đã có ba bốn chiếc máy bắn đá tiến vào cực ly phát xạ. Những tảng đá lớn bọn chúng nem ra mặc dù không nhiều, nhưng sức chấn động vẫn rất lớn, bất kể là ai cũng chẳng thể chịu nổi vật nặng ngàn câng lăng không mà tới đó. Lính trinh sát của pháo binh dã chiến pháo ở trên thanh lâu phất cờ, chỉ huy dã chiến pháo xạ kích địch nhân, nhưng trong khói súng, hiệu quả chuẩn xác của dã chiến pháo xạ kích cũng không tốt, mắc dù đạn pháo rơi xuống giết không ít bộ binh địch, nhưng không phá hủy được vũ khí công thành của kẻ địch.

"Ngươi nói với Đường Lạp Cách, không cần quan tâm tới chuyện khác, cứ phong tỏa chết khu vựa phụ cận cửa bắc là được rồi".

Dương Túc Phong một mình sải bước vọt tới trước mặt linh phất cờ, lớn tiếng hò hét, tên lính cầm cở kia mặt đã bị khói súng hun cho đen xì, liên tục gật đầu trả lời, dùng tay ra hiệu ý bảo tai mình đã bị đạo pháo chấn động rất khó nghe được người khác nói chuyện.

Dương Túc phong chạy tới trận địa bách kích pháo dưới thành lâu cửa đông, tìm tới sỉ quan chỉ huy, cùng y thương lương chuyện xạ kích. Yêu cầu y đem pháo binh chia làm ba bộ phận, một bộ phận hiệp trở phong tỏa khu vực phụ cận cửa bắc, một bộ phân chuyên môn tiêu diệt vũ khí công thành của kẻ địch, nhất là máy ném đá, ngoài ra một bộ phận khác căn cứ vào tình hình chiến trường tự do xạ kích. Vì để tiêu diệt vũ khí công thành của kẻ địch, ắt phải đem bách kích pháo lắp đặt ở trên tường thành, cho dù như thế sẽ dẫn tới nguy hiểm cực lớn.

Quả nhiên sau khi đem bốn khẩu bách kích pháo vận chuyển tới lên đầu thành, rất nhanh đã bắn nổ máy ném đá của kẻ địch, nhưng nó cũng thành mục tiêu tấn công trọng điểm của kẻ địch, tất cả kẻ địch leo lên tường thành đều nhắm về hướng bách kích pháo xông tới, khiến cho quân Lam Vũ không thể không tiến hành trọng điểm bảo vệ với bọn chúng.

Tô Liệt vội vàng chạy tới, lớn giọng hô bên tai Dương Túc Phong: "Sư trưởng, chúng ta cứ lấp kín cửa bắc đi, làm như thế này quá mạo hiểm rồi".

Dương Túc Phong lắc đầu, kiên quyết nói: "Không! Chúng ta phải tận lực dụ kẻ địch tới đó, cấp cho bọn chúng sát thương lớn nhất".

Tô Liệt lo lắng nói: "Nhưng kẻ địch nhân số quá nhiều, vạn nhất bọn chúng có hơn nghìn người xông tới, chúng ta liền đi đời hết".

Dương Túc Phong không hề lay chuyển, thản nhiên nói: "Cửa bắc là một cái cối xay thịt cực lớn, phải đem toàn bộ sinh lực địch nghiền nát ở đó, kẻ địch hiện giờ là con bướm trong đêm, mà cửa bắc chính là một đống lửa, bọn chúng sẽ bất chấp tất cả nhào tới đó, hoàn thành vẻ đẹp rực rỡ cuối cùng của bọn chúng".

Dường như vì chứng thực lời của Dương Túc Phong, phỉ đồ Nguyệt Quang Lang lại phát động hơn hai nghìn tên, khí thế hùng hồ lao về cửa bắc, nhưng dưới hỏa lực dồn dập. Bọn chùng gục ngã hàng loạt, thỉ thể chất chồng thành đống, chỉ có rất ít tên thành xông lọt qua được cửa bắc, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ tình hình trong thành, lập tức đã bị mưa đạn và lựu đạn bao chùm lấy.

Trong hai giờ đồng hồ ngắn ngủi, phỉ đồ Nguyệt Quang Lang đã phát động binh lực trên năm nghìn người tấn công, hùng hổ tấn công từng đợt từng đợt, nhưng đều bị vô tình bắn nát thây dưới tường thành Lệ Xuyên phủ.

Cuối cùng, tới khoảng ba giờ chiều, kẻ địch cũng ý thức được không còn khả năng dành chiến thắng nữa. bị ép đánh chiêng thu quân, kẻ địch còn sót lại chầm chậm rút đi, giống như thủy triểu rút xuống, dần dần biên mất trong quân doanh của đối phương.

Lần này, Dương Túc Phong cuối cùng đã nhìn thấy thân ảnh Đông Phương Nhất Luyến và Du Tiên Thi từ kính viễn vọng, hai tên bọn chúng không cưỡi ngựa, mà là sóng vai xuất hiện trong đám phỉ dảy đặc, nói chuyện, cổ vũ sĩ khí đám phỉ đồ, bọn chúng cũng liên tục hoảng hốt quay đầu lại nhìn mọi thứ trước mắt. Trước mặt bọn chúng, chỉ có thi thể lấp đầy núi đồi và máu tươi tuôn chảy.

Công tác bên này của quân Lam Vũ cũng chẳng nhẹ nhàng, rất nhiều chiến sĩ đều cực kỳ mệt mỏi. Có người thậm chí đã ném liên tục hơn trăm quả lựu đạn, cả cánh tay đều tê dại rồi, có rất nhiều người tình nguyện bị cảnh máu tanh và tàn khốc trước mặt làm sợ tới mức sinh ra dạ dày co thắt, trong lúc kịch liệt chiến đấu thì còn chưa cảm thấy gì, nhưng chiến đầu vừa kết thúc, lập tức phục trên mặt đất nôn thốc nôn tháo. Người bị trọng thương của quân Lam Vũ lại không nhiều, tham dự đợt tấn công đầu tiên này đều là những tên phỉ đồ hung hãn dị thường, một khi bất hạnh ngã xuống dưới đao của bọn chúng, cơ bản đều chỉ còn một đường chết.

Tử Duyệt cô nương dẫn theo những cô nương mới học tập được y thuật không bao lâu đi lại như con thoi giữa các trận địa. Vì không cần tới chiến trường băng bó vết thương cho những người bị thương nhẹ, các nàng tới như một trận gió xuân ấm áp, tức thì làm quân Lam Vũ khôi phục đường một chút sinh khí, rất nhiều người mong dợi các nàng có thể đi tới bên người mình, sờ vào đầu mình hoặc là nhẹ nhàng hỏi thăm mình một chút.

Dương Túc Phong hít thật sâu một hơi, quét mắt qua chiến trường khắp nơi ngổn ngang xác chết, phát giác bản thân chẳng ngờ đã không còn chút cảm giác nào đối với cái chết, bất kể là cái chết của kẻ địch hay là cái chết của người mình, đều dường như không nhìn thấy vậy. Vừa rồi có một tên phỉ đồ bị nổ tung một chân ngã bên người y, toàn thân máu me be bét, khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn cực độ, dùng ánh mắt đục mờ rên rỉ cầu xin y cứu mạng, nhưng phản ứng của y lại là bồi thêm một phát súng. Chiến đấu đã tiến hành tới mức này, đoạt lấy mạng sống kẻ khác tựa hồ đã thành bản năng của con người.

"Lượt tấn công tiếp theo của kẻ địch phỏng chừng vẫn là cửa bắc".

Trên con đường trung tâm còn khá sạch sẽ, Dương Túc Phong lâm thời triệu tập hội nghị chiến trường, thương thảo bước tác chiến tiếp theo. Dự đoán của Tang Đốn được đại đa số liên đội trưởng tán đồng, chết mất ba bốn nghìn người, bọn chúng không thể vứt bỏ nơi này.

Dương Túc Phong cũng cho rằng như thế, Vì vậy, rất nhanh xác định được, trọng điểm tiến công của kẻ địch vẫn là cửa bắc, điều này nghĩa là hỏa lực và binh lực của quân Lam Vũ vẫn sẽ kể tục ngả về phía cửa bắc.

Tử Duyệt cô nương tựa hồ rất cấp bách, vội vàng chạy tới, Dương Túc Phong đứng lên nói: "Tử Duyệt cô nương, Liệt Mông tỉnh lại chưa?"

Tử Duyệt cô nương lắc đầu nói: "Không có, y ít nhất cũng phải hai ngày mới có thể tỉnh lại. Tôi tới là đặc biệt xem thương thế của ngài. Tôi vừa nghe thấy ngài bị thương rồi, ngài vừa xong rõ ràng cũng nhìn t hấy tôi, tại sao không nói cho tôi biết chứ?"

Đám người Tang Đốn kinh ngạc hỏi: "Sư trưởng, ngài bị thương?"

Dương Túc Phong phản bác lại: "Bị thương gì đâu, chuyện nhỏ thôi, chỉ là bị người ta dùng phi đao đâm một cái".

Vừa nói vừa quấn ống tay áo lên, mọi người quả nhiên nhìn thấy khuỷu tay trái của y có một vết thương. Vết thương vẫn rỉ máu ra ngoài.

Cảnh vệ Liệt Tống lòng vẫn còn hổ thẹn nói: "Tến khốn đó vốn muốn lấy mạng của sư trưởng, bất quá súng của sư trưởng còn nhanh hơn y, một phát bắt trúng đầu y, cây phi đao này là y ném ra theo quán tính, uy lực không lớn".

Tử Duyệt cô nương vừa xử lý vết thương cho Dương Túc Phong, vừa nói với vẻ bất mãn: "Đâu có một vị sư trưởng nào lại liều mình cầm súng cùng kẻ địch mặt đối mặt bắn giết? Ngài phải ở trên sở chỉ huy mới đúng, Đại Phượng tỷ tỷ cũng không biết nhắc nhở ngài bao nhiêu lần rồi…"

Dương Túc Phong cười cười nói: "Được rồi, được rồi. Cô đừng có cứ càm ràm mãi thế, ta mạng lớn lắm, hơn nữa tư vị tử vong ta sớm đã thưởng thức rồi, kỳ thực cũng chẳng có gì. Cô cứ đi chiếu cố người khác đi… Hai người kia là ai? Tài Miểu Miểu? Tài Bằng Tiêu? Họ là do cô dẫn tới đấy à? Ài, nữ nhân các cô chạy ra chiến trường để làm cái gì…"

5 giờ chiều, mặt trời khuất dần sau núi, nhưng phỉ đồ Nguyệt Quang Lang vẫn không có động tĩnh gì. Từ kính viến vọng nhìn tới, cũng không phát hiện bóng dáng Du Tiên Thi và Đông Phương Nhất Luyến, không biết bọn chúng ở trong doanh trướng thương lượng âm mưu quỷ kế gì.

Hào quang của tịch dương chiếu rọi chiến trường tanh máu, chiếu lên dòng máu đang chảy chậm rãi, trời đất vô cùng yên ắng, yên tĩnh tới mức chẳng có tiếng gió, cũng chẳng có tiếng chim, thậm chí tới cả tiếng công trùng cũng chẳng có. Không khi như đông đặc lại rồi, không còn lưu động nữa, chỉ có mùi máu tanh nồng nặc. Tất cả mọi người đều biết, đây là bắt đầu của bão táp kịch liệt hơn, kẻ địch không động thì thôi, vừa động thì sẽ là cục diện ngàn cân treo sợi tóc, mỗi người đều nắm chặt thương và lựu đạn trong tay.

6 giờ chiều, kẻ địch cuối cùng cũng lần nữa bắt đầu hành động.

Lần này kẻ địch đã ý thực được xông qua hỏa lực phong tỏa cửa bắc là chuyện hết sức khó khắn, cho nên chỉ có lẻ tẻ quân địch tiếp tục tấn công cửa bắc, còn hơn ba nghìn quân còn lại ào tới cửa đông như ong vỡ tổ. Áp lực ở cửa đông lập tức tăng lên bội phận, cửa đông trải qua cuộc chém giết đấm mãu vừa rồi, dưới tường thành chất đống thi thể, khiến cho tường thành vốn thấp lại càng thêm thấp. Kẻ địch thân thể cường tráng căn bản không cần thang tre, chỉ cần chạy thật nhanh, sau đó mượn lực chạy nhảy lên không trung, là có thể bắt hai tay tới trên tường thành.

Tức thì, xung quanh cửa đông máy tuôn như suối.

Dã chiến pháo và bách kích pháo điều chỉnh nhiệm vụ công kích, bắt đầu áp chết kẻ địch ở phụ cận cửa đông. Dưới sự áp chế của hỏa lực, thế công của kẻ địch quả nhiên bị chặn lại, quân Lam Vũ ở phụ cận cửa đông cũng dành được chút thời gian hít thở, bọn họ dựa vào phương pháp chiến đấu vừa rồi, lợi dụng lự đạn sát thương kẻ địch trong diện tích lớn, đối với số ít những tên leo lên được tường thành, thì giao cho chiến sĩ tộc Tang Lan giải quyết bằng bắn tỉa.

Dương Túc Phong thâm trầm chăm chú vào doanh trại kẻ địch ở đằng xa, biết rằng kẻ địch sẽ không phát động công kích đơn giản như vậy, cửa bắc vẫn là tiêu điểm công kích của kẻ địch, chúng sẽ không dẽ dàng tử bỏ. Nhưng bọn chúng sẽ dùng cách gì để tấn công cửa bắc đây? Dương đông kích tây ư?

Đám người Tang Đốn cũng hết sức hồ nghi, phụ cận cửa đông chiến đấu vô cùng kịch liệt, mà cửa bắc lại yên bình như thế, điều này đương nhiên là không bình thường. Có những chiến sĩ sốt ruột nhìn sang cửa đông, xì xào bàn tán hi vọng tới cửa đông tăng viện.

Dương Túc Phong đột nhiên hạ mệnh lệnh: "Mang dây thép gai trải ra".

Bọn Lặc Phổ hơi ngẩn ra, hồ nghi hỏi: "Sư trưởng, kẻ địch chẳng lẽ phát động kỵ binh đột kích sao?"

Dương Túc Phong thầm trầm nói: "Ta có dự cảm, kẻ địch khẳng định sẽ phát động kỵ binh".

Tang Đốn chần chờ nói: "Nhưng kỵ binh Nguyệt Quang Lang không phải bị chúng ta và người Hốt Kỵ Thi giết sạch rồi ư? Bọn chúng lấy đâu ra kỵ binh? Ồ, tôi nghĩ ra rồi, có thể là Thiết Kỵ Anh Hùng hội…"

Dương Túc Phong gật đầu khẳng địch, quả quyết nói: "Đúng thế, bọn chúng khẳng định là có liên hệ với Thiết Kỵ Anh Hùng hội".

Bọn Lặc Phổ đều sắc mặt đại biến, vội đi an bài người bố trí dây thép gai, đây không phải chuyện nhỏ đề đùa. Một khi kẻ địch phát động đột kích, ba liên đội không hề chuẩn bị phòng ngự thọc sâu sẽ rơi vào cục diệt chịu đòn, rất dễ bị kẻ địch xé rách trận tuyến phòng ngự. Từng mớ từng mớ kẽm gai được trải tới con đường trung tâm, gồm cả tất cả con đường phụ cận cửa bắc, các loại chướng ngại vật cũng được những người tình nguyện đưa tới con đường trung tâm, dung để ngăn cản kỵ binh kẻ địch thuận lợi tiến tới.

Tiếp đó Dương Túc Phong ra lệnh pháo binh chú ý tình hình trước mắt, tùy thời điều chỉnh hỏa lực công kích cửa bắc. Để bảo vệ cửa bắc tốt hơn, Dương Túc Phong lâm thời dạy cho các chiến sĩ đem ba bốn quả lựu đạn buộc vào nhau, chôn ở xung quanh cửa thành làm địa lôi, nhưng cái này ở tiền thế đều là do y tự mình thí nghiệm qua, bất quá khi đó mục đích là để đánh heo rừng, lần này lại là dùng để đối phó với kẻ địch thật sự.

Khoảng 6 giờ 30 phút chiều, ánh tịch dương cuối cùng sót lại đã biến mất sau núi, trởi đất là một mảng mịt mở. Chiến đấu ở phụ cận cửa động lại lần nữa tới hồi gây cấn, trên tường thành bắt đầu xuất hiện cả đám phỉ đồ, Dương Túc Phong không thể không ra lệnh đưa dị bị đội cuối cùng tới cửa đông. Như thế, cửa bắc liền càng thêm nguy hiểm, vì bọn họ đã không còn đội dự bị nữa.

Quả nhiên cứ như để ấn chứng lo lắng của bọn họ, y cảm thấy mắt đất khe khẽ chấn động.

Dương Túc Phong gần như cuồng loạn gào lên: "Pháo binh! Pháo Binh! Di chuyển hỏa lực!"

Kỵ binh của kẻ địch cuối cùng cũng đã xuất động rồi.

Ngay khi Dương Túc Phong vừa hạ lệnh đưa đội dự bị cuối cùng tới cửa đông, kỵ binh của phỉ đạo Nguyệt Quang Lang cũng phát động công kích với cửa bắc.

"Quả nhiên là kỵ binh của Thiết Kỵ Anh Hùng hội".

Dương Túc Phong nâng kính viễn vọng tự nói một mình, nhìn từ kính viến vọng, kỵ binh địch ước chừng có hai nghìn tên, nhưng khôi giáp toàn bộ thuần một màu đen, trong bóng tối mù mịt trên mặt đất chúng dường như những bóng ma, toàn bộ giơ cao phương thiên họa kích, đây là vụ khí đặc trưng của chứng, ào tới cửa bắc như gió.

Pháo binh bắt đầu xạ kích, không ngừng có kỵ binh màu đen bị bắn người ngựa đổ nhào, ngực hí lên ngã xuống vũng máu. Tốc độ tiến công của bọn chúng nhanh chóng, động tác chỉnh tề đồng nhất, sĩ khí như cầu vòng, nhưng những hầm hố lồi lõm khắp nơi ngăn cản tốc độ tiến lên của bọn chúng, khiến bọn chúng không thể không tìm đường tiến tới trong những vũng máu, dù là như thế, chúng vẫn rất nhanh thành công xông vào cửa bắc.

Nhưng vận may của bọn chúng cũng chỉ tới đó là dừng, theo những tiếng nổ liên tiếp vang lên trên mặt đất, từng chùm từng chụm lựu đạn nổ tung dưới bụng ngựa, đem tất cả mọi thứ trên mặt đất nổ tan thành tro bụi, làm xác người xác ngựa nổ thành từng mảnh nhỏ thậm chí bắn lên cả thành lâu cửa bắc, đùi ngựa bay lên rơi xuống cách đó ba bốn chục mét.

Kẽm gai chi chit cũng ngăn cản con đường tiến lên của bọn chúng, chiến mã phi tốc phóng tới rơi vào trong cảm bẫy thép gai, lập tức máu tươi đìa địa, hí lên rồi kiệt sực gục xuống, kỵ sĩ trên ngựa hoặc là bị ngã trên mặt đất, hoặc là bị ngựa kéo xuống cùng ngã xuống bụng nó, phụ cận cửa thành bắc tức thì lại thành một mảng nhân gian địa ngục.

Dương Túc Phong tự thân chỉ đạo tiêu diện đám kỵ binh này, nhưng y không hề có trong ba liên đội gần cửa thành, mà ở nơi cách cửa thành một trăm mét. Nơi đó có một khách sạn, cửa số trên lầu hai khách sạn trở thành vị trí xạ kích tốt nhất, thỉ thoảng có mấy tên kỵ binh may mắn có thể xông qua kẽm gãi ngăn trở tiến vào con đường phụ cận, cũng bị những phát bắn tỉa như trên trời xuất hiện của bọn họ bắn gục.

Cuối cùng, một mảng kẽm gai đàm đìa máu đã bị thịt người, thịt ngựa san bằng. Kỵ binh tiến theo đằng sau đã thuận lợi vượt qua tuyến phong tỏa tử vong. Bất quá, quân Lam Vũ cũng theo đó lập tức điều chỉnh, liên đội Lặc Phổ phụ trách phòng ngự chính diện đã chia thành từng tốp nhỏ, các chiến sĩ trong liên đội của bọn họ mỗi nhóm tự chiến đấu, chuyên môn dựa vào các loại xó xỉnh, ngõ quặt và cửa sổ tiêu diệt kỵ binh địch. Bọn kỵ binh bằng vào tốc độ và sức mạnh xông vào trong thành căn bản không quen đường lới bên trong, chỉ dựa theo bản năng xông về phía trước, rất nhanh liền bị súng đạn không bị từ đâu tới bắn ngã.

Bên ngoài cửa bắc, pháo binh quân Lam Vũ vẫn tiếp tục dùng hỏa lực hung hãn phong tỏa khu vực đó, bất kể tên địch nào qua nơi đó đều phải trả giá bằng máu. Hai mươi phút sau, tên kỵ binh cuối cùng đã ngã xuống phụ cận cửa bắc, nhưng thế công của kẻ địch vẫn chưa dừng lại, kẻ địch theo phía sau chính là bộ binh như thủy triều.

Lặc Phổ hung dữ nói: "Kẻ địch muốn được ăn cả ngã về không rồi".

Dương Túc Phong tức thì hạ lệnh tiêu diệt kỵ binh lẻ tẻ trong thành một cách nhanh nhất, đồng thời đóng cửa thành bắc lại. Nhưng cửa thành bị phá hủy nghiêm trọng, không còn cách nào đóng lại được nữa. Mà chính mắt nhìn kỵ binh xông vào trong thành, bộ binh địch như nhìn thấy được hi vọng, liều mạng xông qua hỏa lực phong tỏ, ý đồ giành lấy thắng lợi cuối cùng.

Quân Lam Vũ lúc này cũng nguy hiểm vạn phần, bởi vị liên đội Lặc Phổ phụ trách ngăn chặn chính diện đã phân tán, tạm thời không thể tụ tập lại, kỵ binh địch cũng chưa bị tiêu diệt hoàn toàn, chỉ có thể dựa vào hai liên đội ở bên xạ kích tiêu diệt kẻ địch ở trên đường. Lúc này, uy lựa của đạn pháo tựa hộ đã suy yếu rồi, sau mới biến là một khẩu dã chiến pháo xảy ra sự cố tự phát nổ, làm chết bốn pháo thủ ngay tại chỗ, bản thân Đường Lạp Cách cũng bị ngất, pháo binh còn lại chỉ có thể dựa vào bản năng tiến hành xạ kích.

Nhìn kẻ địch tràn vào thanh ngày càng nhiều, Lặc Phồ dường như cũng mất đi sự bình tĩnh ngày thường, chẳng chút khách khí: "Cô nàng Phượng Thái Y đó rốt cuộc đang làm gì?"

Thần sắc Dương Túc Phong lại ngày càng chấn tĩnh, dùng khẩu khí rắn rỏi nói: "Đừng hoảng! Kẻ địch mặc dù vào thành rồi, nhưng so với chúng ta vẫn ở thể hạ phong. Hiện giờ chúng ta lập tức phát động phản công, từng bước từng bước ép chúng xuống, cửa thành chỉ lớn ngần đó, địch cũng chẳng vào nổi bao nhiêu tên, hơn nữa bên ngoài còn có pháo binh của chúng ta phong tỏa".

Nói xong, y liền dẫn chiến sĩ bên cạnh từ trong khách sạn dàn đội hình hàng ngang đi ra, tấn công trực tiếp kẻ địch tiến thẳng tới. Tên người Liệp Tống giắt hai ba chục băng đạn, kết quả bị Dương Tung Phong một phát lấy sạch ba cái. Con đường trước mặt hắn ngồn ngộn thi thể kẻ địch ngã gục, Lặc Phổ cũng hít sâu một hơi, dẫn chiến sĩ của mình từ bên cạnh hiệp trợ, từng bước từng bước hướng về phía trước dồn ép kẻ địch, những tên địch đó đều toàn la bộ binh, trong tay thậm chí còn không có vũ khí tầm xa, mặc dù nhân số đông, nhưng mỗi tên đều chỉ là những bia ngắm sống.

Dương Túc Phong cảm thấy minh trước này chưa từng tước đoạt nhiều sinh mạng con người như hôm nay, lòng dường như có cảm giác ngày càng lạnh lùng. Kẻ địch ở trước mặt hắn cứ như một khúc gỗ không có sinh mệnh, y nhắm chuẩn vị trí nào đó trên người nó bắn liền một phát, sau đó vô cảm nhìn khúc gỗ đổ xuống.

Theo cự ly hai bên kéo lại ngày càng bị kéo lại gần, bắn súng đã thành chuyện xa xỉ, Dương Túc Phong đã trực tiếp cùng kẻ địch mặt đối mặt chiên đấu rồi. Y rút bội kiếm còn dính máu ra, nhất kiếm liền phạt đứt nửa đầu một tên phỉ đồ, nhưng bản thân cũng bị trường thương một tên phỉ đồ khác đam vào hông, Dương Túc Phong nhịn đau vung trương kiếm, chém đổ nửa người tên phỉ đồ đó xuống. Ngày đó Bạch Ngọc Lâu trao cho y thanh kiếm này, y đã biết sự cứng rắn và sắc bén của nó, và quả nhiên là như thế.

Chiến sĩ quân Lam Vũ ở bên cạnh được hành động của Dương Túc Phong cổ vũ, cũng hăng hái xông lên, cùng kẻ địch triển khai chiến đấu kịch liệt, nhưng Dương Túc Phong Phong ra hiệu họ lùi lại, gắng sức kéo dài khoảng cách với kẻ địch, lợi dụng lựu đạn và súng trường trong tay giải quyết kẻ địch.

Bọn Tang Đốn và Xạ Nhan phát giác nhóm Dương Túc Phong đã hành động, cũng áp dụng cách thức tương tự, từ hai bên dần dần ép tới phụ cận cửa thành, mà trên thành lâu cửa bắc đã bắt đầu xuất hiện bóng dáng quân Lam Vũ, bọn họ thông qua biện pháp ném lưu đạn cứ đứt toàn bộ tuyến đường tiến công của kẻ địch, nhưng kẻ địch trong thành vẫn có gần nghìn tên, trong thời gian ngắn rất khó tiêu diệt được toàn bộ. Đám phỉ đồ cũng biết học kiếm chỗ ẩn nấp yểm hộ, hơn nữa còn chạy tứ tán, kéo dãn đội hình ra rất rộng.

Mà quân Lam Vũ xuất hiện ở trên thành lâu cửa bắc cũng cấp cho phỉ đạo Nguyệt Quang Lang một tin tức rõ ràng, đó là quân Lam Vũ đã toàn diện khống chế cửa bắc, tuyên cáo âm mưu của bọn chúng đã phá sản. Hai tên Du Tiên Thi và Đông Phương Nhất Luyến xuất hiện bên ngoài doanh trướng, tựa hồ có chút khó tin vào mọi thứ ở trước mặt.

Dương Túc Phong vô tình nhìn thấy bóng dáng quân Lam Vũ trên thành lâu cửa bắc, không khỏi có chút bực tức: "Ai? Ai phê chuẩn cho họ tới đứng ở bên trên đó?"

Lặc Phổ cười khổ: "Sư trưởng, khẳng định là bọn Tang Đốn nhìn thấy tình hình nguy cấp, mới phái người tới, muốn cắt đứt tuyến đường tấn công của kẻ địch".

Dương Túc Phong vẫn bực tức nói: "Nhưng như thế cũng là báo với chúng, âm mưu của bọn chúng đã phá sản rồi. Bọn chúng không còn cơ hội tiến công, cơ lẽ sẽ lập tức rút lui…"

Lời còn chưa dứt, quả nhiên nghe thấy tiếng tù rút lui ù ù, giống như ngày đó tấn công Tằng gia vậy, phỉ đạo Nguyệt Quang Lang biết tiến biết thoái, khi bọn chúng biết mình không thể thắng, bọn chúng sẽ quyến đoán tuyển chọn rút lui.

Lặc Phổ biến sắc mặt, thất vọng nói: "Kẻ địch rút lui thực rồi sao?"

Dương Túc Phong sớm đã cấp tốc thoát khỏi kẻ địch bao vây quấn quanh, xông lên thành lâu cửa bắc, quả nhiên nhìn thấy kẻ địch đang từ từ lùi lại.

"Tang Đốn! Tên khốn kiếp nhà ngươi! Ngươi phải chịu toàn bộ trách nhiệm" Dương Túc Phong đem Tang Đốn đang mặt mũi hớn hở chuẩn bị công kích chửi té tát.

Tang Đốn ngẩn ra, còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì.

Dương Túc Phong sắc mặt xám xịt đứng tại đó, trở mắt nhìn kẻ địch rút về phía sau.

Đột nhiên một mũi tiễn tín hiệu thê lương vang lên bắn vào bầu trời thẩm mãu đằng sau đám phỉ đổ, nổ tung trên không trung, phát ra ánh lửa rực rỡ, tiếp theo đó đằng sau phỉ đồ Nguyệt Quang Lang trở nên chấn động, thoảng như nghe thấy từng trận tiếng hò hét chém giết kịch liệt.

Tang Đốn hưng phấn reo lên: "Sư trưởng, nhóm tham mưu trưởng phát động tấn công rồi".

Sắc mặt Dương Túc Phong lúc này mới hòa hoãn một chút, cuối cùng Phượng Thái Y đã không bỏ lỡ cơ hội, lập tức gật đầu, hạ lệnh phản kích

Hai người Tang Đốn và Xạ Nhan phải kìm nén nửa ngày chơi, đều vì cục diện bị đông ăn đòn, hiện giờ cuối cùng cũng có cơ hội thể hiện năng lực tác chiến của liên đội bọn họ, hai người lập tức phát động phản kích, chỉ lưu lại rất ít người tiếp tục tiêu diệt tàn địch trong thành, đại bộ đội đều tranh nhau từ cửa bắc xông ra trước, án chiếu đội hình dã chiến từ hai phía đánh thọc sườn kẻ địch, các liên đội khác cũng dựa theo sắp xếp trước đó, trơn tru triển khai công tác bao vây.

Hỏa lực của dã chiến pháo bắt đầu kéo dãn cự ly, bắn vào danh trại của địch, nơi đó bốc lên từng cột khói súng, một lều trại bị thổi tung, mọi vật phẩm bên trong đều bắn lên không trung. Bách kích pháo cũng bắt đầu hết sức kéo dài xạ trình, yểm hộ các liên đội đánh bọc sường, mặc dù kẻ địch đã bị tiêu diệt quá nữa, nhưng vấn có ưu thế nhân số cực lớn, bọn chúng đối với quân Lam Vũ đã rời khỏi sự yểm hộ của tường thành, tựa hồ thấy mình có cơ hội gỡ lại, cho nên cũng hướng quân Lam Vũ phát động phản kích.

Dương Túc Phong cầm thương đi phái sau liên đội Tô Liệt, tình thế chiến trường rất loạn, quân Liên Vũ phát động phản kích, phỉ đồ Nguyệt Quang Lang cũng phát động phản kích. Tiếng pháo tiếng tiêng không lúc nào ngừng nghỉ, tiếng chém giết tiếng kêu gào trộn lẫn với nhau, tên mặt đất máu đã chảy tới mắt cá chân, khắp nơi đều là những thi thể ngổn ngang, chiến sĩ của ban cảnh vệ hiện nhiên cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng thảm liệt như thế, sắc mặt đều có chút nhợt nhạt.

Thân thể Liệp Tống đột nhiên lảo đảo, không nờ bị một tên phỉ đồ giả chế nằm trên mặt đất bắn một tên, trúng ngay vào mắt cá chân. Các chiến sĩ khác phát luôn một tráng tiếng súng, bắn tên phỉ đồ kia thủng lỗ chỗ như tổ ong, bất quá Liệp Tống không thể không ở lại rồi, bởi vì y không cách nào di chuyển được nữa. Dương Túc Phong nhìn quanh quất, thấy để y một mình ở lại đây rất không an toàn, liền phái một chiến sĩ dìu y về, còn tự mình dẫn tám chiến sĩ còn lại tiếp tục tiến lên.

Mặt đất khắp nơi đều là máu chảy, thỉ thể ngang dọc, nhưng kẻ địch nằm trên mặt đất quả thật cũng không ít, Dương Túc Phong thậm chí có thể nhìn thấy bọn chúng vô y run rẩy, chiến sĩ ban cảnh vệ muốn bồi thêm cho những tên đó một phát súng, nhưng bị Dương Túc Phong đưa tay cản lại.

Dương Túc Phong bình tĩnh nói:

- Chỉ cần bọn chúng buông vũ khí thì không phải là kẻ địch của chúng ta nữa.

Đột nhiên, một cơn gió lạ bốc lên, Dương Túc Phong không cần suy nghĩ quay đầu lại bắn ngay một phát, một bóng người màu đen từ lưng chừng không rơi xuống, chẳng ngờ lại là một tên phỉ đồ biết võ công. Dương Túc Phong bắn trúng bụng y, nhưng y còn chưa chết, dùng ánh mắt không phục nhìn Dương Túc Phong, vùng vẫy nói:

"Ta không tin, ta không tin, ta không tin chúng ta có thể thất bại, ta muốn tỉ thí võ công với ngươi…"

Dương Túc Phong đứng bên cạnh y, nhìn có chút thương hại. Dương Túc Phong không biết thân phận của y, nhưng nghĩ hẳn cũng là nhân vật khá quan trọng trong phỉ đạo Nguyệt Quang Lang, có lẽ võ công cũng rất tốt. Y lặp đi lặp lại câu nói đó, mắt mờ trừng trừng nhìn Dương Túc Phong, cứ như muốn nhìn xem trên người Dương Túc Phong có bí mật gì, một cảnh vệ đưa tay cho y một súng, y mới ngẹo đầu sang, tới nơi mà y nên tới.

"Võ công…" Dương Túc Phong cười khổ tự nói.

Bóng người Phượng Thái Y xuất hiện trong bóng đêm đằng xa, nàng cười trên một con chiến mã đỏ như lửa, trên chiến trường bắt mắt vô cùng. Nàng tới trước mặt Dương Túc Phong, nhìn chăm chú Dương Túc Phong chốc lát mới nhảy xuống ngựa, trang trọng thi lễ.

"Vòng vây đã khép kín, nhưng bên trong còn có hơn bốn nghìn người".

Phượng Thái Y khẽ mỉm cười báo cáo tình hình, đồng thời đưa cho Dương Túc Phong một chiếc khăn tay trắng tinh, để y lau khói súng trên khuôn mặt đen nhẻm.

"Mọi người vất vả rồi, Hiên Kiệt đâu? Y không tới sao?"

Dương Túc Phong ra sức lau mặt, nhìn bốn phía hiếu kỳ hỏi, cúi đầu xuống phát hiện chiếc khăn tay trắng tinh đã bị biến thành giẻ lau đen nhủi.

Phượng Thái Y bình thản đáp: "Y đang tổ chức đợt tổng tấn công cuối cùng".

Dương Túc Phong gật đầu.

Đột nhiên phía trước có người lớn giọng hô: "Bắt được rồi! Bắt được rồi!"

Quân Lam Vũ tức thì truyền tới một trận hoan hô.

Dương Túc Phong ngẩng đầu lên nhìn, vừa khéo nhìn thấy Xạ Nhan hớn hở chạy lại, gào tướng lên: "Chúng ta bắt được Du Tiên Thi rồi, chúng ta bắt được Du Tiên Thi rồi! Chúng ta bắt được lão khốn kiếp đó rồi".

Quả nhiên, bảy tám chiến sĩ quân Lam Vũ đem Du Tiên Thi trong bộ dạng thê thảm áp giải tới, vị trùm phỉ ở lời đồn đại trong quá khứ là dậm chân một cái có thể làm Trình Xuyên Đạo rung rinh, đã hoàn toàn không còn phong thái tiêu sái nữa rồi, trên người khắp nơi đeuf là vết máu, nhưng không phải của bản thân, y phục cũng nhăm nhúm, còn dính rất nhiều bùn đất, cứ như là từ trong hang chui ra vậy. Y nhìn thấy Dương Túc Phong lập tức tâm phục khẩu phục nói:

"Quân Lam Vũ quả nhiên danh bất hư truyền danh bất hư truyền, Dương tướng quân anh minh thần võ, ta nguyện ý quy thuận, nguyện theo tướng quân ra sức khuyển mã…"

Thế nhưng Dương Túc Phong chẳng hé một lời, thậm chí tựa như không hề nghe thấy y nói chuyện, đưa họng súng nhắm chuẩn vào đầu y, nhẹ nhàng siết cò. Sau khi tiếng súng vang lên, cái đầu gầy nhom của Du Tiên Thi bị phạt đi một nửa, các chiến sĩ giữ y vội buông tay, y lập tức nhũn người gục xuống đất, chỉ có máu tươi không ngừng ào ào tuôn ra.

Đám người Phượng Thái Y và Xạ Nhan đưa mặt nhìn nhau, đều không hiểu nhìn Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong hững hờ nói: "Bắt được Đông Phương Nhất Luyến cũng xử lý như thế, chúng ta không cần dạng người như vậy".

Xạ Nhan quay lại dẫn theo các chiến sĩ tiếp túc hướng phía trước xung sát, Phượng Thái Y thì cùng Dương Túc Phong khẽ nép vào nhau đi tới, chiến sĩ cảnh vệ xung quanh đều biết điều kéo giãn khoảng cách, tránh quấy rầy hai người tâm sự.

"Phong, thiếp muốn một ngày nào đó c hung ta đánh về Y Lệ Nạp, tới khi đó, chàng phải chính tay giao Bạnh Lệnh cho thiếp" Phượng Thái Y khẽ nhíu mày nói, roi ngựa trong tay vòng qua vòng lại, cuối cùng đan thành một chiếc nơ bướm xinh đẹp.

Dương Túc Phong nhẹ thở ra một hơi, chậm rãi nói: "Y Lệ Nạp ư, hiện giờ ta cũng không thể nói được chúng ta bao giờ mới có thể trở về đó, còn Bạch Lệnh à, ta và y hoàn toàn không quen biết nhau, tự nhiên là muốn xử lý thế nào thì xử lý thế đó…"

Phương Thái Y đột nhiên cúi gằm mặt xuống, dùng âm thanh nhỏ như muỗi kêu nói: "Nhưng cô cô của thiếp…"

Dương Túc Phong dừng bước, tò mò nhìn khuôn mặt hơi ủng hồng của nàng, ngạc nhiên hỏi: "Cô cô của nàng? Cô cô của nàng làm sao?"

Phượng Thái Y hiển nhiên có chút ngượng ngùng, thẹn thẹn thò thò đáp: "Nếu chàng thành công giải cứu Y Lệ Nạp, cô cô thiếp sẽ phải nương nhờ chàng, tới lúc đó, tới lúc đó…"

Dương Túc Phong hồ nghi nói: "Cô cô của nàng rốt cuộc là ai?"

Phượng Thái Y tựa cười như không cười nói: "Chính là Y Lệ Nạp hoàng hậu Phượng Lam Vũ đó, chàng rõ ràng là biết cô cô, lại còn giả vờ hỏi nữa, chàng thật xấu".

Dương Túc Phong lắc đầu, chậm rãi nói: "Không, ta không biết bà ta…"

Phượng Thái Y mặt đỏ rực, nói: "Nhưng chàng luôn cất giữ tranh khỏa thân của cô cô…"

Dương Túc Phong vỡ lẽ, vội giải thích: "À, nàng hiểu nhầm rồi, bức tranh đó là người khác tặng ta đấy…"

Phượng Thái Y lặng lẽ chăm chú nhìn y mấy giây, đột nhiên sắc mặt đò lên, dường như hạ được quyết định, dũng cảm nói:

"Phong, trong hai ngày thiếp rời khỏi chàng này, thiếp gần như mỗi giây mỗi phút đều nghĩ tới chàng, thiếp không thể tưởng tượng không có chàng cuộc sống của thiếp sẽ ra sao… Thiếp quyết tâm phải vĩnh viễn theo chàng, chết cũng muốn chết cùng chàng, bất kể sau này chàng có cô cô của thiếp hay là người khác, thiếp hi vọng chàng đừng vứt bỏ thiếp và Phi Phi…"

Dương Túc Phong sững người, còn chưa phản ứng lại, nhưng đã nhìn thấy Phượng Thái Y mặt đỏ bừng bừng chạy đi rồi. Y đưa ngón tay minh ra nhìn một hội, lại búng búng một cái, cuối cùng khẽ sờ lên mặt mình, cảm thấy hơi nong nóng. Không ngờ Phượng Thái Y lại thổ lộ với mình vào lúc này, đúng là chuyện không nghĩ ra được.

Tiếng chém giết đằng xa ngày càng kịch liệt, trong bầy phỉ rối loạn xuất hiện bóng dáng người Hốt Kỵ Thi, bọn họ ăn mặc đều rất dễ nhân ra, trang phục đỏ sậm gần như là cách căn mặc tiêu chuẩn của mỗi người. Thân ảnh Hiên Kiệt tiếp sau đó cũng xuất hiện trong tầm nhìn của Dương Túc Phong, gần như còn mang theo dáng vẻ kích động và kính ngưỡng, Hiên Kiệt đi tới bên người Dương Túc Phong, hướng tới y cúi người thật sâu.

"Phong lĩnh, ta không thể không thừa nhận, ngài là vị tướng quân vĩ đại nhất địa khu Mỹ Ni Tư, quân đội của ngài là quân đội có sức chiến đấu nhất" Hiên Kiệt khiêm tốn nói, những huynh đệ của y cũng chân thành hướng Dương Túc Phong tỏ ý kính phục.

Dương Túc Phong mỉm cười nói: "Cảm ơn lời khen của tộc trưởng, người Hốt Kỵ Thi cũng là dẫn tộc trung thành nhất anh dũng nhất mà ta từng thấy".

Hai người Tang Bố và Âu Dương Khuyết cũng tới làm lễ với Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong quan tâm hỏi: "Hai người thế nào?"

Tang Bố thành thật đáp: "Suốt cả đường đi chúng tôi đều được huynh đệ Hiên Kiệt nhiệt tình giúp đỡ, bất kể là chuyện ăn uống hay là đi lại, chúng tôi đều được chiếu cố cực tốt".

Hiên Kiệt vội nói: "Tất cả những điều đó đều là chúng tôi nên làm, nếu như không có quân Lam Vũ ủng hộ, người Hốt Kỵ Thi chúng tôi sớm đã bị phỉ đạo Nguyệt Quang Lang nuốt chửng rồi".

Rồi lập tức đêm chuyện xảy ra trong mấy ngày qua kể qua một lượt.

Thì ra ngày đó phỉ đạo Nguyệt Quang Lang tấn công đại viện Tằng gia thất bại, liền đem đầu mâu quay sang hướng người Hốt Kỵ Thi, ý đồ một trận tiêu diệt người Hốt Kỵ Thi, nhưng người Hốt Kỵ Thi dù sao cũng người đông thế mạnh, hơn nữa còn có súng ống đạn dược chi viện Dương Túc Phong cấp ho họ, cho nên phỉ đạo Nguyệt Quang Lang không chiếm được chút lợi nào. Vì vậy bọn chúng liền đặt ra một âm mưu, để Thiết Kỵ Anh Hùng hội ra mặt, xúi giục Dương Hạc Lâu làm nội gián, bọn chúng tới chết đều cho rằng, lần trước sở dĩ thất bại nguyên nhân chính là vì không có nội ứng.

Dương Túc Phong nghe xong trầm mặc thở dài, những kẻ này mặc dù tung hoành mootj thời, cũng xứng xưng là anh hùng một thủa, nhưng bọn chúng với hiểu biết thời đại vẫn là con số 0. Tới tận khi chết bọn chúng vẫn không hiểu được nguyên nhân thất bại thật sự của bản thân.

Chốc lát sau, Thí Phong tới báo cáo, Đông Phương Nhất Luyến đã bị bắn chết tại chỗ. Dương Túc Phong và đám Hiên Kiệt tới hiện trường nhìn, quả nhiên tên trùm phỉ hung hãn đó trên người chúng ba bốn chục phát súng, bắn như tổ ong vậy, chết cũng không thể chết thêm được nữa.

Hai tên trùm của phỉ đạo Nguyệt Quang Lang liền chết một cách lặng lẽ như vậy ở vùng hoang vu bên phía tây bắc bên ngoài Lệ Xuyên phủ, trừ Dương Túc Phong ra những người khác đều có chút cảm giác khó mà tin được. Bọn họ đưa mặt nhìn nhau, hi vọng dùng ánh mắt đối phương chứng thực tất cả đều là thật. Với bọn họ, đánh bại phỉ đạo Nguyệt Quan Lang đã là thành tích ghê ghớm rồi, huống chi còn tiêu diệt sạch bọn chúng? Đám Hiên kiệt cũng không ngừng than thở, ai có thể tưởng tượng được, ngày hôm qua phỉ đạo Nguyệt Quang Lang còn tung hoành rong ruổi khắp Trình Xuyên Đạo, hôm nay thành một cỗ thi thể lạnh băng trong biên cảnh Tử Xuyên Đạo.

Phỉ đồ Nguyệt Quang Lang bị bao vây ước chừng còn có trên ba nghìn tên, đang lâm vào trong cực độ kinh hoàng và hỗn loạn. Quân Lam Vũ thừa cơ từ bốn phương tám hướng phát động công kinh, xâm nhật vòng vậy, xẻ nát kẻ địch ra làm từng phần, sau đó từ từ tiêu diệt. Nhưng phỉ đồ Nguyệt Quang Lang rõ ràng cũng hết sức ngoan cường, cho dù thủ lĩnh của bọn chúng đã chết, vẫn ngoan cố chống lại tới cùng, rất ít người đầu hàng, cho tới tận mười một giờ đêm, chiến đấu vẫn chưa kết thúc. Căn cứ vào báo cáo của tiến tuyến, trong một mảng rừng nhỏ, ước chừng tỏ tập hơn một nghìn phỉ đồ dựa vào nơi hiểm yếu kháng cự, Xạ Nhan xin phát động đợt công kích cuối cùng.

Dương Túc Phong thản nhiên nói: "Hết năm rồi, có lẽ bọn chúng muốn một lễ tang hoành tráng, để Đường Lạp Cách tới xử lý bọn chúng đi".

Đường Lạp Cách tỉnh lại suất lĩnh ba khẩu dã chiến pháo cuối cùng tiến vào vị trí xạ kích, theo tiếng ra lệnh của uy, tiếng pháo đùng đùng bắn tan nát khu rừng nhỏ, bách kích pháo cũng trùm lấy toàn bộ nơi đó xen lẫn với tiếng kêu gào thảm thiết trước lúc chết của kẻ địch. Trong năm phút, khu rừng nhỏ đã bị san thành bình địa, tất cả người và vật trong đó đều bị chôn vùi trong dòng dòng sông dài lịch sử.

Mười hai giờ đêm, mới cũ thay nhau, tiếng súng trên chiến trường mới chấm dứt hẳn, còn lại là công việc thanh lý chiến trường nặng nề y như vậy. Lần này phỉ đạo Nguyệt Quang Lang tới tập kích Lệ Xuyên Phủ ước chừng một vạn tám nghìn tên, bị tiêu diệt một vạn tên, trong đó bị đánh và bắn chết hơn chín nghìn tên, bắn sống trên sáu nghìn tên, chỉ có bộ thuộc Sương Nguyệt Hoa ước chừng hơn hai nghìn tên may mắn trốn thoát.

Dương Túc Phong kinh ngạc hỏi: "Ả cũng tới à? Sao ta chẳng nhìn thấy nhỉ?"

Phượng Thái Y lạnh nhạt nói: "Sương Nguyệt Hoa đúng là có đến, có điều ả một mực ở cuối cùng đám phỉ, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng bỏ chạy, chúng ta vừa phát động tấn công, ả đã không đánh mà chạy rồi".

Dương Túc Phong nhíu mày suy nghĩ một lúc, quyết tâm quên đi cái tên này.

Đám Tang Đốn đột nhiên cảm khái nói: "Đêm nay là trừ tịch rồi".

Rất nhiều người lúc này mới nhớ ra đêm nay đúng là trừ tịch, vì thế đi kèm theo tiếng reo hò thắng lợi, quân Lam Vũ nghênh đón năm mới trong chiến đấu. Dương Túc Phong hạ lệnh tưởng thưởng mỗi chiến sĩ tham gia c hiến đấu một kim tệ, bao gồm cả những người tình nguyện. Bách tính Lệ Xuyên Phủ tức thì nhận được tin tức thắng lợi, bọn họ ngay trong đêm ào ào chạy về Lệ Xuyên phủ, thế là ngay sau đó cửa hàng đóng cửa đã mở ra, quán nhỏ cũng mở hàng, mặc cho trên đường trên thành lâu còn có rất nhiều thi thể, nhưng bất kể thế nào, đêm trừ tịch này bọn họ có thể bình an vượt qua rồi.

Phượng Thái Y thâm tình hỏi: "Phong, chàng có ước nguyện và mong đợi gì ở năm mới không? "

Dương Túc Phong chân thành chắp tay lại, chậm rãi nói: "Ta mong ước năm sau là một năm hòa bình".


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status