Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 64: Thủ đoạn cứng rắn

/769


Triệu Lam Đống nói: "Nói một cách cơ bản thì xưởng đóng thuyền của Cách Lai Mỹ đều rất thoải mái, chỉ cần có tiền là có thể đóng thuyền, bất kể là thuyền dùng để làm gì. Nhưng theo tin tức tôi biết được, những xưởng đóng thuyền lớn ở nơi này tựa hồ đều nhận được chỉ thị của công tước Mặc Linh Đốn, không cho phép đóng thuyền cho bất kỳ thế lực nào của địa khu Mỹ Ni Tư. Nghe nói đây hình như là yêu cầu của bộ ngoại giao đế quốc Đường Xuyên, bọn họ muốn phong tỏa địa khu Mỹ Ni Tư, nhưng bây giờ Mặc Linh Đốn bị bắt rồi, không biết là chỉ thị này còn hiệu quả không… bất quá, tôi nhận được tin tức, đại thần ngoại giao mới nhậm chức của đế quốc Đường Xuyên Đường Tư đã tới Cách Lai Mỹ rồi…"

Dương Túc Phong yên lặng lắng nghe, mi mắt khẽ nhướng lên, nói xen vào một câu: "Đường Tư tới rồi? Thật sao?"

Triệu Lam Đống gật đầu khẳng định: "Tôi đã chính mắt nhìn thấy y, y đi cùng Ô Mạn Lặc Tư tới cảng Ni Tư, nhưng mục đích chuyến đi này của y thế nào thì tôi không biết. Bên ngoài đủ loại tin đồn, có người nói đế quốc Đường Xuyên mời vương quốc Cách Lai My cùng hợp tác đối phó với nước Mã Toa, có điều tôi không tin lắm. Mậu dịch trên biển của Cách Lai Mỹ mặc dù phát đạt, nhưng phương diện hải quân trừ Khắc Lai Ô Địch Mã ra thì chẳng còn một nhân tài kiệt xuất nào nữa…"

Dương Túc Phong khẽ hít vào một hơi, đúng là oan gia hẹp lộ, không ngờ Đường Tư cũng tới Cách Lai Mỹ rồi. Kẻ thù gặp nhau, phẫn nộ điên cuồng. Bất quá lần này cũng không phải là người không có sức đánh trả nữa rồi, nghĩ tới đây Dương Túc Phong thuận miệng nói: "Vậy còn có việc gì đáng để chúng ta chú ý nữa không?"

Triệu Lam Đống ngẫm nghĩ một lúc, từ từ nói: "Gần đây tôi nghe ngóng được một tin tức, nói vương quốc Tháp Lâm có ý động thủ với vương quốc Tô Khắc La, muốn cướp hoàng hậu Tô Phi Thái Vi của bọn họ. Tướng quân Ngả Đức Tư LA Đức Mỗ thèm thuồng Tô Phỉ Thái Vi đã lâu, sau đó còn cầu hôn, bất quá đối phương chẳng để mắt, y liền muốn dùng vũ lực".

Dương Túc Phong chẳng hứng thú lắm với tin t ức này, ngáp dài nói: "Vất vả cho ông rồi, tin tức tình báo của ông hết sức quan trọng với chúng ta. Vậy mong ông lưu ý một chút cho những nhân viên và trang bị tới sau của chung ta. Bọn họ tới cảng Ni Tư lập tức đưa tới chỗ này, đừng để xảy ra chuyện gì".

Triệu Lam Đống cáo lui rồi Dương Túc Phong tiếp đó tới tìm Vũ Phi Phàm.

Vũ Phi Phàm ngẫm nghĩ nói: "Thế lực của Y Toa Bối Nhĩ chúng ta không trông cậy vào được rồi. Hãy cứ dựa theo kế hoạch trước đó của chúng ta, cứ thực tế làm tốt công tác chuẩn bị đi. Theo quan sát của lão Triệu, người Cách Lai Mỹ đối với Ô Mạn Lặc Tư và hoàng thất trước đây đều có bất mãn, ngược lại đối với pháp điển quân Lam Vũ có chút hứng thú. Đây chính là cơ hội cho chúng ta, chỉ cần có thể liên lạc được với mấy người có cân lượng ra mặt, lại đem Ô Mạn Lặc Tư kéo xuống, chúng ta vẫn còn có cơ hội".

Dương Túc Phong trầm ngâm chốc lát, chậm rãi nói: "Việc cấp bách của chúng ta chính là đều tiên phải giải quyết vấn đề sản xuất thuyền, chúng ta không thể chỉ dựa mỗi vào xưởng đóng thuyền ở cảng Bả Châu đển sản xuất thuyền. Cần phải có được sự giúp sức của những xưởng đóng thuyền lớn ở Cách Lai Mỹ, nhất là sản xuất tàu chiến đấu cỡ lớn, sản lượng của chúng ta thiếu thốn hết sức, Y Toa Bối Nhĩ tạm thời chúng ta không quản tới nữa. Giải quyết vấn đề về thuyền trước đã".

Mấy ngày tiếp sau đó, Dương Túc Phong và Vũ Phi Phàm đi lại khắp cẳng Ni Tư, thăm dò tình hình. Cũng thông qua giới thiệu của Triệu Lam Đống tiếp xúc cùng ông chủ của những xưởng đóng thuyền lớn, bất kể đám Dương Túc Phong hứa hẹn giá cao thế nào, những chủ xưởng đó đều rất đắn đo. Nhất là khi Ô Mạn Lặc Tư còn quanh quẩn ở cảng Ni Tư, bọn họ chẳng muốn vì lợi nhuận nhất thời mà liên lụy tới tính mạng người thân trong gia đình. Bất quá điều này cũng không đả kích được nhiệt tình của Dương Túc Phong, bời vì y rất nhanh đã phát hiện ra, quy mô của xưởng tạo thuyền ở cảng Ni Tư và phụ cận đều rất lớn, mỗi năm trọng tải thuyền đóng được vượt qua ba chục vạn đốn, đây đúng là một con số kinh người, nếu như tính bình quân mỗi con thuyền là môt ngàn đốn, vậy cũng phải có ba trăm chiếc. Chỉ riêng về phần năng lực chế tạo thuyền này thôi, Dương Túc Phong quyết định trả giá lớn thế nào cũng phải tóm lấy nơi này nhanh nhất có thể.

Dương Túc Phong coi trọng nền công nghiệp chế tạo thuyền của vương quốc Cách Lai Mỹ như thế còn có một nguyên nhất tối quan trọng nữa. Đó là trải qua nhiều lần thí nghiệm, đám Mông Địch Vưu phát hiện pháo nòng lớn sử dụng đạn pháo hiện đại không thể bắn được ở trên tàu chiến bằng gỗ, bởi vì sức giật cực lớn của nó sẽ dè nát cả những boong tàu cứng rắn nhất làm bằng gỗ. Trên lý luận Dương Túc Phong cho là có thể, nhưng thực tế lại không được, vốn chuẩn bị lắp đặt hỏa pháo cỡ nòng 120 li trên long nha chiến hạm bị ép phải thu nho đường kích, đẻ giảm bớt sực giật, tới tận khi rút gọn thành 75 ly, chiến hạm bằng gỗ được lắp thêm vỏ dày mới miễn cưỡng có thể chịu đựng được, nhưng khi bắn lực xung kích nó vẫn sinh ra vẫn làm cho thuyền rất mất ổn định.

Thực tế cho thấy, kế hoạch lắp đặt hỏa pháo hiện đại kích cỡ lớn trên chiến hạm làm bằng gỗ là không thể, phải là chiến hạm bọc thép hoặc là toàn bằng thép mới có thể được. Thế nhưng ở cái thời đại chiến hạm bằng gỗ dùng buồm hoành hành này, chế tạo chiến hạm bằng thép chính là một khái niệm hoàn toàn mới, không phải một hai nhà xưởng đóng thuyền là có thể đảm đương được. Cần có sự hỗ trợ khổng lồ về nhân lực vật lưc của cả ngành chế tạo thuyền mới được, mặc dù hiện giờ đã có một số nước quân sự lớn đã bọc thép lên vị trí quan trọng của tàu chiến bằng gỗ, nhưng điều này vẫn không đủ để lắp pháo cỡ lớn. Kết cấu khung của thuyền vẫn phải làm bằng thép chứ không phải là gỗ, mới có thể chịu được sức giật kinh khủng của hỏa pháo hiện đại. Mà chiến hạm hoàn toàn bằng thép, chắc chắn sẽ làm cho trọng tải tưng mạnh, sức đẩy của nó phải dùng máy hơi nước, đây là một mắt xích của quá trình nghiên cứu, quyết không phải người nào đó có thể quyết định được. Hiện giờ xưởng đóng thuyền ở cảng Bả Châu hiển nhiên không thể đạt được yêu cầu nghiên cứu đồng thời sản xuất chiến hạm bằng thép kiểu mới. Dương Túc Phong chỉ có thể đem tầm mắt nhắm vào vương quốc Cách Lai Mỹ có nên công nghiệp chế tạo thuyền phát triển nhất, kỳ vọng tại nơi này có thể làm ra chiến hạm thép vượt thời đại.

Song song với việc đi dạo khắp nơi, Dương Túc Phong cũng tự mình thăm dò cơ cấu chính quyền của vương quốc Cách Lai Mỹ cùng với quan hệ các nhân vật giứa các phe có thực lực. Ô Mạn Lặc Tư suất lĩnh lượng lớn quân đội tới cảng Ni Tư, là quyết tâm đem nơi này cũng biến thành một nơi tuyệt đối thuộc quyền khống chế của mình ngoài Tư Đa Khắc, nhưng hiển nghiên người nơi này tỏ ra khá phản cảm bởi sự ghé thăm của hắn. Trong vài ngày ngắn ngủi, liền có mấy nhóm người lai lịch không rõ tập kích thân tín vệ đội của Ô Mạn Lặc Tư, đánh chết hoặc bị thương mấy người, ngay sau đó Ô Mạn Lặc Tư triển khai báo thù, giết hơn một trăm mấy chục người, nhưng không tìm thấy hung thủ thực sự. Cảng Ni Tư yên bình bận rồi ngày xưa đã chìm vào trong sắc trắng khủng bố chưa từng có.

Ô Mạn Lặc Tư hạ lệnh đóng cửa cảng Ni Tư, tất cả thuyền bè đều chỉ có phép tới không cho phép đi, dựa theo an bài của Dương Túc Phong, Triệu Lam Đống đầu phục vào phe Ô Mạn Lặc Tư, kết quả là đương nhiên đạt được trọng trách, được chính Ô Mạn Lặc Tư tiếp kiến. Đương nhiên là cũng rước lấy trứng gà thối của không ít người, thậm chí còn bị một lần ám sát, may mà nhân viên cảnh vệ phản ứng nhanh, dùng súng lúc K54 bắn chết thích khách, mạng sống của y mới giữ được. Điều này làm Dương Túc Phong hiểu rõ về cái danh xưng quốc gia chính biến này, bất kể ở đầu, chỉ cần liền quan tới đấu tranh quyền lực, chảy máu hi sinh đều là chuyện khó tránh được.

Dưới sự sắp xếp của Triệu Lam Đống, nhân viên và trang bị Dương Túc Phong cần lục tục đến nơi, trừ Thí Phong ra, Nhiếp Lãng cũng suất lĩnh nhân viên bí mật tới biệt thự Tàng Hà phía tâ bắc cảng Ni Tư, nối tiếp nhau quân Lam Vũ đã có năm sáu chục người tới Cách Lai Mỹ, vì mục đích an toàn còn mang theo lượng lớn trang bị. Trừ những đầu mục chủ yếu ra, những người khác đều phân tán ở trong một số nhà dân bên ngoài cảng Ni Tư.

Saukhi chuẩn bị đầy đủ, Dương Túc Phong triển khai bước hành động đầu tiên.

"Mục tiêu đêm nay của chúng ta chính là diệt trừ kẻ này" Dương Túc Phong bình thản nói, đặt một bức ảnh trước mặt các đội viên tiểu phân đội, sắc mặt âm lãnh của y dưới ánh đèn lờ mờ, tỏ ra có chút dữ tợn. Đây là quyết định y và Vũ Phi Phàm trải qua suy nghĩ thấu đáo rồi mới đưa ra, nếu như mềm không được, không cách nào lôi kéo được người nào, vậy đành chọn thủ đoạn máu lạnh, diệt trừ người đó.

Người y mốn thanh trừ tên là Đường Kiệt Lạp Đức, là một thương nhân lai, là ông chủ xưởng đóng tàu lớn nhất cảng Ni Tư, có hiểu lầm rất sâu với đế quốc Đường Xuyên. Ông ta cực lực phản đối đóng thuyền cho bất kỳ thế lực nào của địa khu Mỹ Ni Tư, đồng thời lợi dụng ảnh hưởng của mình uy hiếp các xưởng đóng thuyền khác không đóng thuyền cho địa khu Mỹ Ni Tư, khiến công tác thu nạp ngầm của Triệu Lam Đống cực kỳ bị động, vì thế làm Dương Túc Phong sinh lòng muốn giết y, quyết tấm thừa lúc hiện giờ thế cục của cảng Ni Tư hỗn loạn tiễn người này tới thiên đường, dọn đường cho sự quật khởi của mình tại địa khu Mỹ Ni Tư.

Dựa theo cách nói của Vũ Phi Phàm đó chính là: "Dưới dạng hoàn cảnh này, chết mấy người quả thực là chuyện cơm bữa, thi thể trên đường phố nhiều đến nỗi đến chó cũng chẳng muốn ăn, nếu như hiệp sĩ Đường Kiệt Lạp Đức thân ái của chúng ta không cẩn thận chết trong biết thự của mình, hoặc là chết ở thôn quê vùng ngoài thành, sợ rằng ngay cả tướng quân Ô Mạn Lặc Tư cũng chẳng nghĩ ra ai làm".

Căn cứ vào tình báo Triệu Lam Đống cung cấp và trinh sát của Thí Phong, buổi tối Đường Kiệt Lam Đức đều thích qua đêm ở một tòa biệt thự kiều như giáo đường tên là Ôn Tư bảo. Đường Kiệt Lạp Đức cả đời không lập giả đình, thờ phục nghiêm cẩn giáo quy Thanh giáo đổ, không ăn nói buông thả, không gần nữ sắc, không ham rượu chè, sống như sư khổ hạnh. Thành một phái riêng trong giới nhà giàu ở cảng Ni Tư, điều ấu cũng là nguyên nhân vì sao ảnh hưởng của y lại lớn như thế. Vì đảm bảo an toàn của bản thân, tòa kiến trúc giống n hư giáo đường này ngoài trừ có tường cao bốn mét và đội hộ vệ hai trăm người ra, còn có khá nhiều hầm ngàm cơ quan, là một thành bảo kiên cố quy mô nhỏ.

"Bên người Đường Kiệt Lạp Đức có vài kẻ cần đặc biệt chú ý, một là con nuôi của y An Ni Ni La, kẻ còn lại là đội trưởng đội hộ vệ Lý Đông Thánh. An Ni Ni La giỏi bắn súng một tay, trên người lúc nào cũng đem hai khẩu súng ngắn, mọi người không nên để y có cơ hội rút súng. Lý Đông Thành thì am hiểu các loại công phu không chính quy như ám khí. Một khi phát hiện ra hai kẻ này thì không được do dự, lập tức rút súng bắn chết" Nhiếp Lãng đem hình hai người cho tất cả mọi người xem một lượt, âm trầm nói.

Cẩn thận nghiên cứu địa hình của Ôn Tư bảo, giải thích một số múc cần chú ý, đám Thí Phong bắt đầu mở rương gỗ. Trong các rương gỗ đó chứa toàn vũ khi dùng cho chiến tranh như súng trường Mễ Kỳ Nhĩ và lựu đạn, về phần súng sục K54, mỗi người đã thủ sát ben mình rồi, có người có có hai khảu, còn có ba khẩu bách kích pháo bị tháo rời, bọn họ rất nhanh lắp lại xong.

Bóng đêm buông xuống, cảng Ni Tư bắt đầu giới nghiêm, trên đường không còn người đi lại, nhưng điều này không ảnh hưởng tới đội ngũ Dương Túc Phong xuất lĩnh, lặng lẽ men theo rìa thành thị tiến lên. Hành động lần này do Dương Túc Phong tự mình dẫn đội, Vũ Phi Phàm thì tọa trấn biệt t hự Tàng Hà, giám thị chặt chẽ mọi động tĩnh xung quanh. Vì tránh để thân phận của Triệu Lam Đống bị hoài nghi, cho nên Dương Túc Phong kiên quyết cự tuyệt đề nghị để y cung cấp xe ngựa. Vì thực hành giới nghiêm, vùng ngoại ô vốn rất ít người càng thêm ít, qua hơn một giờ bí mật hành quân, bọn họ cuối cùng nhìn thấy mục tiêu: Ôn Tư bảo.

Mai phục ở dưới một sườn dốc, Dương Túc Phong và Nhiếp Lãng, Thí Phong đối chiếu đồng hồ, nhỏ giọng dặn dò: "Các ngươi chỉ có thời gian năm mươi phút, chậm hơn sẽ bị quân quốc phòng truy đuổi, cho nên năm mươi phút sau, bất kể thế nào đều phải triệt thối, phải nhớ kỹ đó".

Nhiếp Lãng, Thí Phong nghiêm túc gật đầu đáp lại, rồi dẫn người lặng lẽ rời đi.

Từ sườn dốc thò đầu ra, Dương Túc Phong dùng kính viễn vọng cẩn thận nhìn Ôn Tư Bảo ở đối diện. Đó là một tòa kiến trúc kiều giáo đường Gothic cổ, tường bao rất dày, cửa chính là rào sắt làm thành, hai bên cửa có bốn tên thủ vệ, hai tên ở trong hai tên ở bên ngoài, đều mang súng trường Nặc Phúc Khắc. Khoa học kỹ thuật và chế tạo sản xuất của vương quốc Cách Lai Mỹ so với đế quốc Đường Xuyên đều phát đạt hơn, vì thế bộ đội cơ bản đều trang bị vũ khí cận đại rồi, cảnh vệ tư nhân cũng không ngoại lệ.

Bên trong Ôn Tư bảo không hề có đèn đuốc gì, có chút âm u, thỉnh thoảng có mấy ô cửa sổ nhỏ hắt ra ánh đèn lờ mờ làm bầu trời đêm tĩnh mịch càng thêm tĩnh mịch vắng vẻ, đằng xa thỉnh thoảng truyền tới vài tiếng chó xủa.

Nhìn đồng hồ, nghĩ rằng Nhiếp Lãng và Thi Phong hẳn là tới vị trí rồi, Dương Túc Phong nâng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ lên, thuận tay siết cò, một tên hộ vệ ở cửa theo tiếng súng gục xuống, ba tên hộ vệ khác còn chưa kịp phản ứng lại đã bị những chiến sĩ khác của quân Lam Vũ bắn chết. Tiếng súng vừa vang lên, phái sau Ôn Tư bảo lập tức truyền tới hai tiếng nổ lớn gần như đồng thời, đó chính là bọn Thí Phong và Nhiếp Lãng dùng thuốc nổ phá vỡ tường bao.

Đám người Dương Túc Phong nhảy về phía trước, nhanh chóng lao tới cửa chính. Cửa chính đã bị khóa lại, nhưng chìa khóa lại ở trên người hộ vệ bị bắn chết, vì thế rất nhanh bị mở ra, trong quá trình mở khóa, bên trong xông ra một hàng thủ vệ cầm súng trường Nặc Phúc Khắc, dùng ngôn ngữ Cách Lai Mý quát tháo, kết quả bị bọn Dương Túc Phong đồng loạt nổ súng trước bắn gục. Cửa chính mở ra, chiến sỉ phía sau Dương Túc Phong lập tức chia thành hai hướng trái phải dựa theo bản đồ tiến hành công kích, tiếng súng không ngừng vang lên, kèm theo đó là tiếng người rơi xuống thang gác, còn có tiếng bình hoa rơi xuống đất vỡ nát.

Vật liệu xây nên Ôn Tư bảo chủ yếu là đá hoa cương, bề ngoài cực kỳ rắn chắc, bên trong cũng cực kỳ rắn chắc, khi trèo lên lầu gác, thủ vệ bên trong đã phản ứng lại, ở đỉnh thang phòng thủ dày đặc, đạn từ súng trường Nặc Phúc Khắc bắn ra ào ạt từng một lần ép quân Lam Vũ phải nấp đằng sau đá hoa cương. Nhưng bọn họ mau chóng lại bị bách kích pháo oanh kích, bị bắn tan nát, thi thể rơi lả tả. Dưới sự yểm hộ của bách kích pháo và lựu đạn, các chiến sĩ rất nhanh xông được vào gian phòng bên trong, tiến hành chiến đấu kịch liệt, súng trường Nặc Phúc Khắc chỉ có thể bắn từng phát một, thời gian nạp đạn dài, trở thành nhược điểm trí mạng. Kẻ địch mỗi lần vừa mới bắn một phát, trên người đã bị trúng bảy tám phát đạn rồi.

Dương Túc Phong cầm lấy súng ngắn, thận trọng men theo hành lang tiến lên, thỉnh thoảng có người nhảy ra muốn cho hắn một phát súng, nhưng luôn bị hắn bắn hạ trước, súng ngắn K54 trong tay hắn quả thực là quá thần kỷ, chỉ đâu bắn đấy. Ngược lại đám Nhiếp Lăng tạm thời còn chưa hoàn toàn nắm được yếu lĩnh xạ kích, bắn được vài phát đã cảm thấy không thuận tay, muốn dùng súng trường chứ chẳng muốn dùng súng ngắn.

Ôn Tư bảo trang hoàng rực rỡ rất nhanh biến thành địa ngục máu, trên những tấm thảm đẹp dẽ nhuộm đầy máu tươi, hoành phi trên tường bị đạn bắn thủng lỗ chỗ, những bức tranh quý hiếm những mòn đồ trang trí pha lê đều thành vật hi sinh của, tới ngay cả dàn đèn thủy tinh lớn ở giữa đại sảnh cũng bị đạn bắn đứt sợi sích sắt liên tiếp, xoảng một tiếng rơi xuống. Thủy tinh đập xuống đất, làm người ta thời dài không thôi, Dương Túc Phong không thể không truyền lệnh mọi người không được phá hủy bừa bãi, một số thứ sau khi chiến đấu kết thúc mang về cũng tốt.

Đột nhiên có người thét lên "An Ni Ni La!". Lời còn chưa dứt, Dương Túc Phong đã nghe thấy bên tai một trận bước chân gấp gáp, y không kịp suy nghĩ lăn nhào xuống đất, lăn tới giữa hành lang, thuận thế ngồi dậy, bắn về phía trước một súng, chỉ nghe thấy trong tiếng chạy vội vã thân hình An Ni Ni La khựng lại, ngực rỉ ra một mảng máu, tiếp đó hai mắt thẫn thờ ngỡ ngàng nhìn Dương Túc Phong một cái, rồi rầm một tiếng ngã xuống, không còn nhúc nhích được nữa. Vì lo lắng công nghệ chế tạo đạn dược không tương xứng làm cho uy lực súng ngắn không đủ, cho nên Dương Túc Phong đem cỡ nòng của súng ngắn K54 sửa thành 9 li, kết quá sau khi chế tạo ra mới phát hiện uy lực quá kinh người, một phát súng như vậy bắn thẳng vào ngực An Ni Ni La, dù y là Đại La Kim Tiên cũng chẳng sống nổi nữa rồi.

Chiến sĩ đuổi theo ở phía sau dùng chân đá vào thân thể An Ni Ni La một cái, chắn chắn y đã chết rồi, liền xoay người rời đi, Dương Túc Phong cũng đi theo. Trong Ôn Tư bảo không hề có một nữ quyến nào, vừa vặn để đại khai sát giới, cả đường đi đều là những thi thể gục ngã, thỉnh thoảng còn có mấy tên dựa vào chỗ hiểm ngoan cố kháng cự, nhưng cũng rất nhanh bị xử lý sạch sẽ.

Trong loại hỗn chiến thế này, đám Thí Phong như cá gặp nước, rất nhanh liền đánh tới chỗ trong cùng. Sau một loạt tiếng lựu đạn nổ mãnh liệt, Nhiếp Phong sai một chiến sĩ hướng Dương Túc Phong báo cáo, trừ mật thất dưới đất ra, công trình trên mặt đất đã cơ bản khống chế được, bọn họ đang tìm kiếm mỗi ngóc ngách trên mặt đất, đề phòng còn kẻ địch sót lại. Nhưng không phát hiện bóng dáng của Đường Kiệt Lạp Đức, thiếp thân hộ vệ Lý Đông Thành của y cũng không tìm thấy nữa, có thể là nấp trong mật thất rồi.

Dương Túc Phong đi tới bên Nhiếp Lãng, quả nhiên nhìn thấy một mật thất, miệng mật thất là một cánh cửa sắt lớn. Dùng ngón tay gõ thử, phát hiện hết sức dầy chắc, bất quá đám Nhiếp Lãng vẫn rất nhanh tìm thấy cơ quan trong hoa văn trang trí bằng sắt đen, mọi người thận trọng tránh ra, cuối cùng do Nhiếp Lãng lớn gan khởi động cơ quan, kết qả theo những tiếng két két cửa sắt đi lên trên, mật thất từ từ mở ra.

Chắc chắc không có nguy hiểm nữa, Nhiếp Lang chui vào đầu tiên, mấy chiến sĩ tiến vào theo, Dương Túc Phong mới chậm rãi đi vào. Không gian bân trọng không lớn, tựa hồ là tầng hầm, có một mùi hôi thối nhưng còn tính là khô ráo. Nhiếp Lãng ở phía trước đột nhiên quát: "Kẻ nào?" Nguồn truyện: TruyệnYY.com

Chiến sĩ sau lưng hắn lập tức tản ra, bao vây lấy phía trước. Dương Túc Phong đi tới phía trước, vừa nhìn tức thì thấy một người thanh niên toàn thân chi chit vết thương bị trói trên một cây thập tự giá, nhìn thấy mọi người đi tới, tỏ ra kinh hãi hơn nữa còn phẫn nộ, thanh niên đó ước chúng trên hai mươi tuổi, thần tình suy sụp, hiển nhiên đã bị dày vò trong thời gian không ngắn, da dẻ do thời gian dài không thấy ánh mặt trời, lộ vẻ nhợt nhạt bệnh tật.

Nhiếp Lãng hạ nòng súng xuống, cẩn thận hỏi: "Ngươi là ai?"

Người thanh niên ra sức giãu khỏi dây thừng trên người, khó khăn đáp: "Tôi là Khắc Lý Khắc An… mọi người tới cứu tôi phải không?"

Dương Túc Phong lắc đầu: "Chúng ta không phải tới để cứu ngươi, có điều chúng ta sẽ cứu ngươi… ngươi biết Đường Kiệt Lạt Đức đi đâu không?"

Nghe tới cái tên Đường Kiệt Lạp Đức, người thanh niên tên Khắc Lý Khắc Lan từ ánh mắt lóe lên một tia phẫn nộ và bất lực, cuối cùng yếu ớt đáp: "Tôi nghe An Ni Ni La nói tối nay y sẽ không trở về, bởi vì Đường Tư hẹn y tới cung An Lạc chơi rồi".

Nhiếp Lãng dùng dào găm cắt dây thừng trên người Khắc Lý Khắc Lan, sự sắc bén của dao găm làm Khắc Lý Khắc Lan hết sức hiếu kỳ, thậm chí Dương Túc Phong nói gì y cũng chẳng nghe thấy, tới khi y hồi thần lại, mới ngượng ngùng hỏi: "Vừa rồi ngài vừa nói cái gì nhỉ?"

Dương Túc Phong hồ nghi nói: "Không phải Đường Kiệt Lạp Đức là sư khổ hành ư? Sao lại tới loại địa phương như An Lạc cung?"

Khắc Lý Khắc Lan cử động một chút thân thể tê cứng của mình, yếu ớt đáp: "Ngài chưa biết rồi, ý đúng là một nhà sư khổ hành, nhưng cũng là một kẻ rất ham cờ bạc. Cảng Ni Tư có mấy kẻ ham cờ bạc xuống tay rất dữ, Đường Kiệt Lạp Đức chính là một trong số đó, sự si mê đối với cờ bạc của y làm người ta phải kinh hãi".

Dương Túc Phong gật đầu, đêm nay mình vồ hụt mồi rồi, chỉ đành tiếc nuối đáp: "Thì ra là như thế, ngươi còn đi lại được chứ, chúng ta phải rời khỏi đây thật nhanh".

Khắc Lý Khắc Lan nghiến răng nói: "Phiền ngài cho tôi một thanh đao, tôi phải đi tìm An Ni Ni La".

Dương Túc Phong hờ hứng nói: "Thật xin lỗi, ngươi không tìm được y nữa, trừ khi ngươi muốn xuống địa ngục".

Khắc Lý Khắc Lan có hơi chút kinh ngạc, tận tới khi y đi trong hành lang nhìn thấy thi thể của An Ni Ni La, y thở hắt ra một hơi, nhằm vào mặt An Ni Ni La đạp một cái, mới hả giận theo Dương Túc Phong rời đi. Dương Túc Phong thì chưa cam lòng, nhân lúc thời gian còn mấy phút mệnh lệnh các chiến sĩ lục soát Ôn Tư bảo một lượt, trừ mấy cái mật thất trống không ra thì không có thu hoạch gì, vì thế y chỉ đành hạ lệnh đem toàn bộ những thứ có giá trị bên trong chuyển đi, sau đó phóng lửa đốt chảy Ôn Tư bảo, tạo dấu vết thừa hỏa hoạn hôi của.

Tới tận khi bọn họ rời khỏi Ôn Tư bảo được chừn ba dặm, phía sau mới thấp thoáng có ánh đuốc quân quốc phòng chạy tới Ôn Tư bảo. Không lâu sau, cả cảng Ni Tư sôi sục cả lên, tựa hồ ngọn lửa lớn hừng hực thiêu đốt trong Ôn Tư bảo kinh động mỗi người ở cảng Ni Tư.

Khắc Lý Khắc An kinh ngạc dò xét đám người Dương Túc Phong và Nhiếp Lãng, nhịn không được hỏi: "Các vị rốt cuộc là ai? Vì sao muốn gây khó khăn cho Đường Kiệt Lạp Đức? Nếu như nhìn không lầm, bộ hạ của ngài đều là quân nhân được huấn luyện nghiêm khắc".

Dương Túc Phong chẳng trả lời mà còn hỏi ngược lại: "Vậy ngươi là ai? Vì sao Đường Kiệt Lạp Đức muốn bắt ngươi?"

Câu trả lời của Khắc Lý Khắc An làm mọi người kinh hãi: "Tôi là cháu của Đường Kiệt Lạp Đức…"

Đám Nhiếp Lãng đều hồ nghi nhìn y.

Khắc Lý Khắc Lan hậm hực nói: "Vốn phụ thân của tôi để lại di thư đem sản nghiệp xưởng đóng thuyền giao lại cho tôi kế thừa, nhưng khi đó tôi quá nhỏ bị Đường Kiệt Lạp Đức lừa gạt, đem xưởng đóng thuyền giao cho lão, hiện giờ tôi muốn lấy lại, nhưng lão không chịu giao. Lão còn muốn giết tôi nữa, may mà trên người tôi còn có thứ lão ta muốn, bất quá tôi không chịu mở miệng, lão chỉ đành dây dưa kéo dài với tôi. Tôi bị nhốt ở bên trong đó hơn một năm rồi, tôi hận chết An Ni Ni La, mỗi ngày y đều tới dày vò tôi…"

Giống như bao câu chuyện bi thảm khác, sự tồn tại của Khắc Lý Khắc Lan cũng là một câu chuyện bị thảm, phụ thân của y mặc dù gia tài ngàn vạn, nhưng lại ít quan tâm tới nhi tử. Cuối cùng trong một đêm chết bất đắc kỳ tử trên bụng kỹ nữ, thúc phụ của y bề ngoài là một Thanh giáo đồ được người tôn kính, nhưng sự thực, lòng y lại độc ác như rắn rết. Vì mưu đoạt tài sản của Khắc Lý Khắc Lan, y không tiếc lợi dụng bề ngoài giả dối của mình chiếu cố Khắc Lý Khắc Lan nhỏ tuổi hơn ba năm, giành lấy hảo cảm của y, còn làm ra vẻ thương trời xót người tái hôn với người mẹ đáng thương của Khắc Lý Khắc Lan. Nhưng bên trong ngầm hạ độc giết chét người phụ nữ đáng thương đó, mọi chuyện y đều làm sạch không dấu vết, Khắc Lý Khắc Lan còn cho rằng mẫu thân mình vì sầu muộn quá độ mà chết. Tới tận cuối cùng khi y muốn lấy lại tài sản thuộc về mình, mới phát hiện ra thúc phụ vốn hiền lành thân thiện biến thành độc xà thức giấc.

"Khi phụ thân tôi lúc sắp chết, nói với tôi là nhất định phải nghe lời thúc thúc. Khi đó chỉ có một mình tôi ở đó, nhưng Đường Kiệt Lạp Đức lại cho rằng phụ thân nói cho tôi bí mật liên quan tới Âm Nguyệt Hoàng triều. Nhưng đáng cười là trước nay tôi đều chẳng biết Âm Nguyệt hoàng triều là cái gì" Khắc Lý Khắc Lan hoàn toàn nảy sinh tín nhiệm sâu sắc và cảm giác thân cận với Dương Túc Phong, chẳng ngại ngần đem toàn bộ câu chuyện nói ra.

Dương Túc Phong ngạc nhiên hỏi: "Các ngươi và Âm Nguyệt hoàng triều có quan hệ gì?"

Khắc Lý Khắc Lan cũng đầy vẻ hoang mang nói: "Kỳ thực tôi thực sự hoàn toàn không biết gì về Âm Nguyệt hoàng Triều, còn là do An Ni Ni La nói cho tôi, vì lừa tôi nói ra. An Ni Ni La tiết lộ rất nhiều tin tức, y nói phụ thân của tôi từ Âm Nguyệt hoàng triều chạy ra, mai danh ẩn tính sinh sống ở Cách Lai Mỹ. Khi phụ thân tôi chạy khỏi Âm Nguyệt hoàng triều còn mang theo một món bảo vật, nghe nói bảo vật đó cực kỳ trân quý, giá trị liên thành, cho nên Đường Kiệt Lạp Đức một lòng muốn có được nó…"

Khi trở về biệt thự Tàng Hà, thời gian còn chưa tới 10 giờ tối. Triệu Lam Đống len lút tới đây, thần thái vui vẻ đem tin tức y nghe ngóng được nói cho Dương Túc Phong.

Tin tức Ôn Tư bảo bị ác đồ cướp bóc trong chớp mắt đã truyền khắp cản Ni Tư, cũng truyền tới chỗ Ô Mạn Lặc Tư. Ô Mạn Lặc Tư ủy phái đại tướng tâm phúc của mình là Khắc Lỗ Duy Nhĩ tự mình tới Ôn Tư bảo một chuyến, nhưng trừ thi thể đầy đất ra thì không có thu hoạch nào khác. Ô Mạn Lặc Tư nghi thần nghi quỷ, lại tự mình đi thẩm ván công tước Mặc Linh Đốn, nhưng công tước Mặc Linh Đốn cũng đầy đầu sương mù. Ô Mạn Lặc Tư xác thực được y không nói dối thì chỉ đành bỏ mặc, về phần bản thân Đường Kiệt Lạp Đức, vì vừa khéo cùng Đường Tư đánh bạc ở An Lạc cung nên may mắn tránh được. Bất quá y cũng vì thế mà thành chim sợ cành cong, ngay cả Ôn Tư bảo cũng không dám trở về, hiện giờ tạm thời ở lại trong pháo đài phía bắc cảng Ni Tư, do Khắc Lỗ Duy Nhi tự mình phái binh bảo vệ.

Chuyện sắp thành lại bị hỏng làm Dương Túc Phong có chút mất tinh thần, bất quá Khắc Lý Khắc Lan làm Dương Túc Phong có được chút bồi thường. Vũ Phi Phàm và Khắc Lý Khắc Lan vừa gặp đã thân, hai người đàm luận rất vui vẻ, thỉnh thoảng lại phát ra nụ cười ngầm với nhau. Thì ra Khắc Lý Khắc Lan cũng sinh hoạt nhiều năm trên biển, chí hướng của y cũng là làm tướng lĩnh hải quân xuất sắc, nên cùng Vũ Phi Phàm ăn nhịp với nhau, như keo với sơn.

Được sự đồng ý của Dương Túc Phong, Vũ Phi Phàm nói cho Khắc Lý Khắc Lan thân phận thực sự của họ. Khắc Lý Khắc Lan hết sức kinh ngạc, rồi ngay sau đó nghiêm trang bày tỏ muốn ra sức vì quân Lam Vũ, nhưng Dương Túc Phong phải để y tự mình chỉ huy hạm đội. Để đáp lại, chỉ cần y lấy được quyền khống chế xưởng tạo thuyền, sẽ vô điều kiện sản xuất chiến hạm cho quân Lam Vũ.

"Có điều hiện giờ Đường Kiệt Lạp Đức được tướng quân Ô Mạn Lặc Tư bảo hộ, kế hoạch ám sát của chúng ta rất khó có thể tiến hành được" Khắc Lý Khắc Lan nói có chút lo lắng, y đang tích cực múa may súng ngắn K54 Dương Túc Phong cấp cho, nghe nói An Ni Ni La ngông cuồng tự đại đã chết ở dưới cây súng này, y lập tức nảy sinh hứng thú cực kỳ với nó.

Đan Nhã Huyến lặng lẽ đi tới, ghé vào bên tai Dương Túc Phong thì thầm mấy câu. Dương Túc Phong nhíu chặt mày, bất mãn lẩm bẩm: "Nửa đêm canh ba ra ngoài tản bộ? Bày trò đùa gì vậy? Cô ta… ngất mất, nàng cứ dỗ cô ta như đứa bé mười tuổi ấy, để cô ta ngủ là được rồi".

Đan Nhã Huyến khó xử nói: "Tôi thử qua rồi, có điều cô ấy không chịu nghe lời, hay là ngài tới trói cô ta lại cho xong".

Dương Túc Phong nhức hết đầu, bất đắc dĩ nói: "Vậy cô ta có nói muốn tới đâu tản bộ? Trong rừng trúc gần đây có được không?"

Đan Nhã Huyến nói: "Cô ấy không nói… tôi nghĩ hẳn là được đấy".

Dương Túc Phong gật đầu, thấp giọng nói: "Công chúa Y Toa Bối Nhĩ muốn ra ngoài dạo chơi, lệnh mọi người kéo dãn tuyến cảnh giới ra ngoài một kilomet, chúng ta bồi tiếp cô ấy đi dạo trong rừng".

Vũ Phi Phàm gật đầu, rời đi bố trí.

Khắc Lý Khắc Lan thì trợn mắt há mồm nhìn Dương Túc Phong, khẩn trương tới mức không nói ra lời.

Dương Túc Phong nói: "Sao? Làm ngươi sợ rồi?"

Khắc Lý Khắc Lan vội lắc đầu nói: "Không phải không phải, cô ấy… công chúa Y Toa Bối Nhi là vị hôn thê của tôi".

Dương Túc Phong ngẩn người ra, từ sau khi bước chân lên cảng Ni Tư, tất cả mọi việc đều không làm người ta kinh hãi bằng câu nói này của Khắc Lý Khắc Lan.

"Thật sao?" Dương Túc Phong khó khăn lắm mới từ trong kinh ngạc khôi phục trở lại.


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status