Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 70: Ở xa tới là khách

/769


Ánh bình minh rưới lên mặt biển yên bình của Ni Tư, phảng phất như làm nước biển được dệt thêm một lớp ánh sáng bạc mỏng, từng chiếc cột buồm cáo vút của những con thuyền neo đậu ở cảng trong nắng sớm chiếu ra những cái bóng thật dài, các thủy thủ vừa khẩn trương mà trật tự thu thấp các loại vật phẩm, làm tốt chuẩn bị trước khi xuất hàng. Trong ban mại cảng Ni Tư lại bắt đầu một ngày bận rộn.

Theo tin tức Tiêu Tử Phong tới, tướng quân Ô Mạn Lặc Tư rỡ bỏ lệnh phong bế cửa cảng, mọi thứ ở cảng Ni Tư cũng bắt đầu khôi phục lại nguyên dạng. Vì thế, hôm nay thuyền phải rời cảng đặc biệt nhiều, bất quá cho dù có nhiều thuyền rời cảng hơn, cũng chẳng bị được với lượng thuyền nhập cảng. Vì muốn một lần nhìn thấy phong thái Tiêu Tử Phong, người ngồi thuyền tới cảng Ni Tư so với ngày thường nhiều hơn năm sáu lần, những người khách này chủ yếu là đến tử các vùng đất ở phía nam cảng Ni Tư như Lỗ Đan, Hải Nha, Thánh Mã Lặc cùng thủ đô Tư Đa Khắc, cũng có một bộ phận là phú hào quyền quý đến từ liên bang La Ni Tây Á, thậm chí còn có người đến từ vương quốc Y Mộng xa xôi.

Tám giờ sáng, khi Dương Túc Phong thức dậy tập thể dục ở ban công, vừa vặn nhìn thấy ba chiếc chiến đấu hạm cơ lớn chậm rãi tiến vào cảng. Trên chiến đấu hạm phất phới quân kỳ của hải quân Cách Lai Mỹ, boong tàu quan binh xếp hàng chỉnh tề, có lẽ là vị đại nhân vật nào đó của hải quân tới rồi. Quả nhiên, một lát sau y thu được tin tức, thì ra là thống soái hải quân của vương quốc Cách Lai Mỹ thượng tướng Khắc Lai Ô Địch Mã tới. Nếu như nói Ô Mạn Lặc là chúa tể của lục quân quân Cách Lai Mỹ, như vậy Khắc Lai Ô Địch Mã chính là thống soái độc nhất vô nhị của hải quân Cách Lai Mỹ, trong thuộc hạ của mỗi bên đều có địa vị không thể giao động.

Mở cửa gọi nhân viên phục vụ đưa bữa sáng tới cho Đan Nhã Huyến và Phẩm Tuyết Hồng. Dương Túc Phong ăn mặc chỉnh tề một mình xuống lầu, để Đan Nhã Huyến ở lại trong phòng trông coi Phẩm Tuyết Hồng, mà nói trông coi chẳng bằng nói chiếu cố, bởi vì Phẩm Tuyết Hồng sớm đã chẳng có cách nào động đậy rồi.

Phòng ở tầng năm của Đế Hiệu tửu **** mặc dù đã đầy hết, nhưng trên thực tế số khách tới còn chưa đông. Khi Dương Túc Phong xuống lầu bên cạnh chỉ có nhân viên của tửu điểm bận rộn qua lại. Bất quá khi tới lầu ba liền phát hiện phía dưới đã rất náo nhiệt, còn mấy tên đại hán lực lưỡng vừa nhìn đã biến là nhân viên bảo vệ xúm quanh một nam nhân cao gầy đi lên. Nam nhân đó vừa đi vừa lịch sự chào hỏi mọi người, lễ số cực kỳ chu đáo. Dương Túc Phong vô ý nhìn thêm mấy lượt, đột nhiên phát hiện, người đó chẳng ngờ lại là Đường Tư, chỉ có điều y đã thay trang phục truyền thống của Cách Lai Mỹ, tựa hồ phải tham gia buổi lễ lớn gì đó vậy.

Đường Tư rất nhanh xuất hiện trước người Dương Túc Phong. Dương Túc Phong hơi tránh sang bên cầu thang, cũng không phải là cố ý né tránh, Đường Tư tất nhiên là phát hiện ra bóng dáng của y. Trong chớp mắt, trong mắt y tựa như muốn phun ra lửa, nếu chẳng phải bên cạnh có rất nhiều nhân viên đi cùng, Dương Túc Phong hoài nghi y cơ hồ muốn bắt mình như chim ưng bắt gà, sau đó ném xuống lầu cho ngã chêt.

Dương Túc Phong khẽ mỉm cười, phảng phất như lần đầu biết Đường Tư vậy, hơi nghiên người về phía hắn, coi như là làm lễ gặp mặt.

Đường Từ mũi hừ mạnh một tiếng, xương ngón tay phát ra tiếng kêu răng rắc, bất quá y rất nhanh khôi phục lại vẻ cao ngạo, lờ Dương Túc Phong đi, lên thẳng lầu. Nhưng Dương Túc Phong biết sắp tới khẳng định sẽ sảy ra chút chuyện phiền toái rồi.

Cười nhạt một tiếng, Dương Túc Phong bình thản xuống lầu.

Trải qua cuộc gột rửa lớn ngày hôm qua, đường phố cảng Ni Tư nhìn qua đã khá sạch sẽ, có điều người đi đường thì không nhiều nhưng bên đường lại có không ít công nhân trèo lên nóc nhà gỗ xập xệ, tựa hồ như muốn che nóc nhà cũ nát lại, còn có người đang quét vôi lên tường. Không ngờ tới đây còn quan tâm tới hình ảnh công trình, Dương Túc Phong không khỏi nhìn thêm vài lượt.

Trở về biệt thự Tàng Hà, Dương Túc Phong liền nhận được tin, Khắc Lý Khắc Lan đã đi tìm công tước Mặc Linh Đốn.

Thí Phong hết sức lo lắng nói: "Hiện giờ chắc chắn là công tước Mặc Linh Đốn ở dưới sự giám sát chặt chẽ của Ô Mạn Lặc Tư. Khắc Lý Khắc Lan đã quá kích động rồi, nhưng tôi không sao giữ y lại được, tôi nói phải đợi Phong linh trở về, bề ngoài thì y chấn nhận, thế mà chớp mắt một cái đã chạy mất rồi. Giờ Nhiếp Lãng đã dân người đi tìm y".

Dương túc Phong gật đầu, chậm rãi nói: "Ta biết rồi, các ngươi lập tức chuyển nhà, chuyện này do ngươi phụ trách. Trừ vũ khí mang theo người ra, những thứ còn lại chuyển đi hết, chú ý phải làm yên lặng một chút. Đừng nên để công chúa Y Toa Bối Nhĩ biết, ngoài ra phía người thông tri cho Nhiếp Lãng, không cần theo Khắc Lý Khắc Lan nữa, mặc hắn đi đi, hắn sẽ còn trở về tìm chúng ta".

Thí Phong biết chuyện quá nghiêm trọng, vội vàng đi thực hiện.

Tới trận trưa Khắc Lý Khắc Lan mới trở về, dáng vẻ hưng phấn trên mặt khôn thể giấu đi đâu được, y nóng lòng nói cho Dương Túc Phong biết, y đã liên hệ được với công tước Mặc Linh Đốn rồi. Công tước Mặc Linh Đốn bảo y yên lặng theo dõi thời cuộc, khi tới lúc ông ta sẽ tới tìm bọn họ.

Dương Túc Phong hờ hững hỏi: "Khắc Lỗ Duy Nhĩ đâu? Ngươi không thấy Khắc Lỗ Duy Nhĩ sao?"

Khắc Lý Khắc Lan nói: "Không thấy, tôi không nhìn thấy. Mặc Linh Đốn vẫn ở trong tòa biệt thự vốn của ông ta, ngay cả người hầu đầy tớ đều như ban đầu không đổi gì cả, trừ xung quanh biệt thự thêm một một ít binh sĩ quân quốc phòng ra, những điều khác đều không có gì thay đổi. Tôi tìm được một gia nhân quen biết, đóng giả làm người bán hàng rong đưa rau đến, trà trộn tiến vào, sau đó tìm thấy Mặc Linh Đốn ở bên trong".

Căn cứ vào lời nói của Khắc Lý Khắc Lan, công tước Mặc Linh Đốn tỏ ra cực kỳ hưng phấn với ựu xuất hiện của Khắc Lý Khắc Lan và công chúa Y Toa Bối Nhĩ, còn giống phụ thân hiền từ căn dặn đù điều bảo bọn họ nhất định phải chú ý an toàn, có chuyện xảy ra hãy liên hệ, đồng thời ông ta nói rõ với Khắc Lý Khắc Lan, ông ta mặc dù bị Ô Mạn Lặc Tư bắt bỏ ngục, nhưng ở cảng Ni Tư còn có chút thực lực, có thể giúp công chúa Y Toa Bối Y trở lại vương vị. Cuối cùng, Khắc Lý Khắc Lan còn tiết lộ cho Mặc Linh Đốn sự tồn tại của bọ Dương Túc Phong, làm Mặc Linh Đốn càng thêm tự tin.

Dương Túc Phong khẽ cười khổ trong lòng, cái tên Khắc Lý Khắc Lan này, đúng là trong đầu chỉ có bã đậu, chẳng trách bị Đường Kiệt Lạp Đức hại cho huynh gia bại sản. Nào có đâu vừa mới gặp mắt là đem toàn bộ tin tức tiết lộ cho người ta biết? Bất quá bên ngoài không lộ vẻ gì, chỉ hờ hững nói có lệ mấy câu, Khắc Lý Khắc Lan lại nôn nóng đi tìm công chúa Y Toa Bối Nhĩ báo cáo tin tức tốt lành.

Dương Túc Phong tìm Thí Phong và Nhiếp Lãng tới, thâm trầm dặn: "Bắt đầu từ giờ, dần cắt đứt liên hệ của chúng ta với Khắc Lý Khắc Lan, tất cả mọi chuyện của chúng ta đều không để cho hắn biết nữa. Chúng ta đã quá nguy hiểm rồi".

Thí Phong và Nhiếp Lãng cũng hiểu rất rõ.

Nhà mới Thí Phong tìm là một chiếc thuyền lớn ở gần cửa cảng. Ở cảng Ni Tư, có rất nhiều loại thuyền như thế, khi thì đỗ lại, khi thì bơi đi, chẳng làm người ta để ý lắm. Ở bên chiếc thuyền này lại chính là ba chiến chiến đấu hạm thượng tướng hải quân Khắc Lai Ô Địch Mã mang tới. Theo lời của Thí Phong, giống như tuyệt đại đa số các quốc gia khác, hải quân và lục quân cũng khuôn hòa thuận lắm. Ô Mạn Lặc Tư mặc dù là thống soái tối cao của quốc gia, nhưng chức vụ trong quân đội của y chỉ là tổng tư lệnh lục quân, về phần hải quân, chỉ quản lý và ra lệnh trên danh nghĩa thôi, còn thống soái hải quân Khắc Lai Ô Địch Mã có để ý quái gì đến y không, thì phải xem tâm tình của ông ta thế nào.

"Khắc Lai Ô Địch Mã có ảnh hượng sâu rộng, thâm căn cố đế trong hải quân, cho dù là Ô Mạn Lặc Tư cũng chẳng làm gì được ông ta, trừ phi ông ta đi vào trong quân doanh của lục quân. Ô Mạn Lặc Tư cũng gài mấy tên phó tư lệnh vào trong hải quân, bất quá nếu như không có lệnh của Khắc Lai Ô Địch Mã, bọn đó tới ngay một thiếu úy hải quân cũng chẳng chỉ huy nổi, đơn giản chỉ là hàng trang trí dưa thừa thôi" Thí Phong là người sinh ra lớn lên ở Cách Lai Mỹ, nhưng vì cơ duyên xảo hợp mới gia nhập quân Lam Vũ. Y hiểu khá sâu về chính cục của Cách Lai Mỹ.

"Tôi thấy Khắc Lai Ô Địch Mã sở dĩ còn có thể tiếp tục đảm nhận chức thống soái hải quân, còn chẳng phải cảm tạ thiên tài hải quân Phí Địch Nam Đức Tư của nước Y Mộng sao? Chỉ cần trong năm công tước có bốn người ý kiến giống nhau, thì cái thức thống soái này của ông ta chẳng thể nào tiếp tục được nữa, gần đây thực lực hải quân của nước Y Mộng bành trướng rất ghê gớm. Phí Địch Nan Đức Tư càng chẳng phải là cây đèn cạn dầu, nếu chẳng phải hắn ta hô phong hoán vũ trên biển Á Đỉnh, uy hiếp nghiêm trọng tới sự an toàn vận chuyển biển của liên bang Cách Lai Mỹ, thì Khắc Lai Ô Địch Mã cũng chẳng được coi trong như thế, nói không chừng đã sớm bị đá văng đi rồi" Nhiếp Lãng lạnh lùng nói, trước khi đến Cách Lai Mỹ, y chẳng biết chút gì về thế cục nơi đây, nhưng vì tìm hiểu tình bảo, y không thể không nỗ lực học tập mọi thứ ở đây.

Căn cứ vào tư liệu chỉnh lý của Phượng Phi Phi, mặc dù nghề đóng tàu của liên bang La Tây Ni Á rất phất triển, vận chuyển và mậu dịch trên bển hưng thịnh, nhưng có một nhược điểm trí mạng là người dân nơi đây phần đông thiếu mạnh mẽ dũng cảm, thiếu bản chất làm chiên sĩ. Bọn họ muốn làm những công việc hòa bình hơn, nói khó nghe một chút thì chỉ muốn kiếm tiền, không muốn đánh nhau. Cho nên liên bang La Ni Tây A mặc dù có lượng thuyền lớn, cũng có thể sản xuất lượng lớn chiến hạm, nhưng lại thiếu thủ thủ và nhân viên hàng hải cho chiến hạm. Sự thực thì thủy thủ và nhân viên hàng hải thì đâu cũng có, nhưng chấp nhận lên chiến hạm đánh nhau cùng kẻ địch thì lại rất ít. Cho dù là hạm đội hải quân hiện nay của Khắc Lai Ô Địch MÃ suất lĩnh, trong số thủy thủ và nhân viên hàng hải có tới quá nửa là lính đánh thuê đến từ nước ngoài.

"Tôi cảm thấy, trừ vương quốc Tháp Lâm ra, các nước khác trong liên bang La Ni Tây Á đều không thích đánh nhau lắm, nếu chẳng phải tới địa khu Mỹ Ni Tư tai nghe mắt thấy được vài năm, tôi chẳng hứng thú gì với việc đi lính. Ở Cách Lai Mỹ tìm bừa một việc cũng tốt hơn so với làm lĩnh nhiều" Thí Phong nói thẳng.

Đầu giờ chiều, bắt đầu có tàu tuần tra của lãnh đạo quản lý cảng Ni Tư dọn dẹp thuyền trong vùng biển, khai thông tuyến đường, để chuẩn bị tốt đường biển đón tiếp Tiêu Tử Phong. Bọn họ chầm chậm bơi tới trước mặt Dương Túc Phong, bất quá không hề phát ra mệnh lệnh gì, mà tới yêu cầu ba chiến chiến đấu hạm ở bên cạnh điều chỉnh lại ví trí neo đầu. Trong lúc này, một vị tướng quân cao lớn tóc vàng mắt xanh xuất hiện trên boong của chiến đấu hạm, người trên thuyền tuần tra vội kính lễ với ông ta, hẳn ông ta chính là tướng quân Khắc Lai Ô Địch Mã rồi.

Khắc Lai Ô Địch Mã không lưu ý tới Dương Túc Phong gần trong gang tấc, đối với những chiếc thuyền tuần tra kia càng chẳng để ý, bởi vì lúc này đã có đại đội binh sĩ quân quốc phòng đã bặt đầu giới nghiêm ở bến tàu gần chiến hạm, trên đồng phục đều mang huân chương hình tam giác màu đen, hiển nhiên là thành viên của thiết huyết vệ đội của Bất Tử Chương Lang. Tiếp đo một đám người xúm quanh một thượng tướng lục quân vóc người tráng kiện làn da đen nhẻm xuất hiện ở bến tàu. Thí Phong kinh ngạc thấp giọng nói cho Dương Túc Phong, kẻ đó chính là tướng quân Ô Mạn Lặc Tư. Khắc Lai Ô Địch Mã da trắng trẻo, còn Ô Mạn Lặc Tư da đen đúa, tựa hồ y mới là thượng tướng hải quân thật sự, nhưng nhìn y ưỡn ngực sải bước đích xác là có một cỗ khí phách.

Với việc Ô Mạn Lặc Tư tới, Khắc Lai Ô Địch Mã hiển nhiên không thích thú gì, đúng lễ đón tiếp ở càu tàu một chút, sau khi khách khí qua loa hai người đi vào khoang thuyền, nhưng đại khái chưa tới nửa tiếng Ô Mạn Lặc Tư đã rời đi rồi, mà Khắc Lai Ô Địch Mã thậm chí còn chẳng tiễn ra ngoài khoang, hiển nhiên là hai người chẳng vui vẻ gì mà giải tán. Xem ra đúng như trong lời đồn tình hình lục quân và hải quân Cách Lai Mỹ như nước với lửa là thật, bất quá thể hiện ra bên ngoài chẳng chút che dấu gì thế này thì cũng ít thấy.

Àn bài xong phương pháp liên hệ với đám người Nhiếp Lãng và Thí Phong, Dương Túc Phong trở về biệt thự Tàng HÀ nói với Khắc Lý Khắc Lan mình sẽ ở Đế Hiệu tửu **** một thời gian, đồng thời đem số phòng ra nói cho y. Khắc Lý Khắc Lan hiển nhiên có chút không muốn, bất quá cuối cùng cũng quyến luyến tiễn Dương Túc Phong trở về tửu ****, đồng thời nói với Dương Túc Phong là Mặc Linh Đốn sẽ tìm cơ hội gặp mặt cùng y.

Khi trở về Đế Hiệu tửu **** thì đã sắp tối, người ra ra vào vào nối tiếp không ngừng. Cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng khi y trở về phòng của mình, vừa mới vào cửa lập tứcphát hiện có chút không ổn, tủy muội Phẩm Tuyết Hồng đã không biết đi đằng nào, Đan Nhã Huyến cuộn mình như một chú mèo nhỏ ngủ trên giường, mà trên chiếc ghế xa lông màu vàng nhạt lại thêm một thiếu nữ xinh đẹp rạng rỡ, nàng ăn mặc rất bình thường, trang điệm phớt qua, nhưng Dương Túc Phong thực sự cảm thấy một loại quyến rũ tiêu hồn thực cốt từ tận xương tủy cùng sự thanh lệ không nhuốm khói bụi trần gian. Đây vốn là hai loại khí chất hoàn toàn khác nhau, nhưng lại hòa trộn trên người nàng, làm người ta cảm giác khá quái dị, nếu chẳng phải thời gian này tu tuyện năng lượng trên hai khối ngọc thạch, có một loại cảm giác lòng như nước động, Dương Túc Phong đúng là thiếu chút nữa bị một ánh mắt thoáng qua của nữ tử này câu mất ba hồn sáu phách rồi.

Một con mèo Ba Tư trắng tuyền cuộn trong lòng nàng, con mắt linh động nhìn Dương Túc Phong, nàng tùy ý vuốt ve người của con mèo, trên mặt đầy thần thái hiền từ, con mèo Ba Tư cũng thoái mái lăn qua lộn lại trong lòng nàng, thích thú dẫm lên bộ ngực cao vút trắng ngần của thiếu nữ, làm Dương Túc Phong không kìm được có chút miệng khô cổ cháy. Y vội dời ánh mắt đi, không dám nhìn thêm, nhưng thiếu nữ kia lại hừ một tiếng khinh miệt.

Dương Túc Phong trầm tĩnh cởi áo khoác ra, treo lên mắc áo, cũng không quay đầu lại, bình thản nói: "Thì ra có khách quý tới thăm! Không biết là từ đâu tới? Và tới có việc gì?"

Nữ tử trên ghế xa lông tựa hồ không có ác ý gì với Dương Túc Phong, chỉ mềm giọng đáp: "Ta tên là Cung Tử Yên, ta tới từ Âm Nguyệt hoàng triều".

Giọng nói của nàng ôn nhu mà êm tai, mang theo sự trong trẻo như hoàng oanh Dương Túc Phong trước nay chưa từng nghe qua, làm người ta không khỏi cảm thấy hết sức dễ chịu.

Động tác Dương Túc Phong vẫn trấn định như cũ, bất quá trong nội tâm như bị sét đánh. Mặc dù đã sớm biết rằng Nghi Hoa Cung rất nhanh sẽ tìm đến mình, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ nhanh như vậy. Phẩm Tuyết rõ ràng dự định sẽ không đi tìm Đường Kiệt Đức Lạp Đức, mà là mang cứu binh tới, mà cứu binh này lại chính là Cung Tử Yên đã bộc lộ tài năng trên giang hồ.

Úc Thủy Lan Nhược trên giang hồ và Hải Thiên Phật quốc, cùng với Nga Nhi Tuyết của thánh điện Tinh Hà đế quốc đều sánh vai cùng với Cung Tử Yên

Giang hồ có tin đồn, võ công của Ma Ni Giáo thánh nữ Phương Phỉ Thanh Sương gần như có thể bắt kịp Cung Tử Yên, đó chính là nói võ công của Cung Tử Yên so với Phương Phỉ Thanh Sương còn cao hơn một chút, nghĩ đến Phương Phỉ Thanh Sương lúc giết người dễ như trở bàn tay, chuyện trò vui vẻ, nói như vậy thiếu nữ có đôi mắt lương thiện đang thản nhiên nói cười trước mặt này có lẽ cũng không kém nhiều lắm.

Dương Túc Phong bình tĩnh nói: "Thì ra là ngươi, ta đã nghe qua tên của ngươi, là khách ở xa tới, mời trước tiên hãy uống một chén.", sắc mặt bình thản đi lại, Cung Tử Yên đang thản nhiên ngồi xuống ghế salon đối diện, cầm chén rượu hồng trên bàn trà, đưa đến tay Cung Tử Yên.

Ánh Mắt Cung Tử Yên chăm chú nhìn hắn thật sâu, con ngươi đen nhanh xoay chuyển, vươn cánh tay trắng muốt như tuyết, hai ngón tay nhẹ nhàng tinh tế vuốt chén rượu, từ từ đưa đến bờ môi ướt át, anh mắt thâm trầm khoát chặt hắn, âm lãnh chậm rãi hạ xuống, lạnh lùng nói: "Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?"

Dương Túc Phong lạnh nhạt đứng lên, trấn định như cũ rót rồi chén nước sôi, rồi lại ngồi xuống, mới từ từ nói: "Ngươi muốn gết ta, ta cũng không có cách gì phản kháng. Có sợ cũng vô ích. Nếu như ngươi không giết ta, ta cần gì phải sợ hãi?" Vừa nói, lại đem chén nước giơ lên, mỉm cười ý bảo Cung Tử Yên nâng chén, nhưng mà ngón tay của Cung Tử Yên lại nhẹ nhàng điểm ra, chén trà trong tay Dương Túc Phong vỡ tán. Nước bên trong vừa khéo lại rơi vào trên quần của hắn, ướt một mảng lớn.

Chỉ là bên khóe miệng của Dương Túc Phong vẫn tươi cười thản nhiên, lơ đễnh rút ra tử bên cạnh bàn một cái khăn tay, đem quần lau cẩn thận một chút, sau đó ném khăn tay vào thùng rác, thản nhiên nói: "Cung đại tiểu thư, ta biết ngươi có việc muốn cùng ta bàn bạc, cần gì phải uy hiếp ta? Ngươi chỉ cần trong nháy mắt là có thể lấy mạng của ta, đe dọa ta như vậy chẳng phải là vấn đề nhỏ mà hành động lớn sao?"

Lông mày Cung Tử Yên như trăng rằm, hơi nhíu lại. Lạnh lùng nói: "Ta có chuyện gì muốn cùng bàn bạc với ngươi?"

Dương Túc Phong thản nhiên nói: "Nếu không có chuyền gì để bàn bạc, Cung đại tiểu thư cần gì phải nói nhảm với ta nhiều như vậy, xin mời động thủ đi."

Ánh mắt Cung Tử Yên như châm đâm vào tâm linh của hắn, khuôn mặt trắng bạch như ngọc, hình như từ hàn băng ngàn năm điêu khắc mà thành. Trầm giọng nói: "Tốt lắm, quả nhiên là người cần tiền không cần mạng, có tính cách! Điệp Tư Thi trên báo chí nói ngươi rất am hiểu bản lĩnh gà chết mà cố gáy, tự mình tìm tội chiu, quả nhiên là như thế. Ta đây sẽ thành toàn cho ngươi."

Dương Túc Phong mỉm cười, duỗi thẳng cổ, tiêu sái nói: "Xin cứ tứ nhiên."

Tay áo của Cung Tư Yên rất dài nhẹ nhàng vung lên. Dương Túc Phong chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người như bị sét đánh, còn chưa kịp phản ứng thì đã từ trên ghế salon bay ra, nặng nề đập vào tường đối diện, phát ra một tiếng vang thật lớn, sau khi nện xuống, cột sương sống đập vào một vật cứng rắn vỡ nát, đau đến không thở được, Kim tinh bay loạn trước mặt. Hồi lâu cũng chưa khôi phục lại được ý thức, trong đầu một mảnh mờ mịt, gần như hôn mê.

Cung Tử Yên thản nhiên cười nói: "Đây là quà gặp mặt ta tặng cho ngươi, mong ngươi đừng làm như người xa lạ.", tựa hồ không có chứng kiến cảnh đau khổ của Dương Túc Phong, chỉ chuyên chú chải lông con mèo Ba Tư trên người, con mèo Ba Tư này từ trên nhảy xuông, chạy đến bên cạnh Dương Túc Phong mà phe phẩy cái đuôi lanh lợi, miêu trảo cào cào lên mặt Dương Túc Phong, nhìn hắn không có phản ứng lại lanh lợi chạy lại vào lòng Cung Tử Yên.

Một lúc lâu sau, Dương Túc Phong mới cảm giác được bản thân có một chút khí lực, hắn cố sức giãy dụa đứng lên, mới phát hiện bản thân đã làm vỡ bức tượng bằng cẩm thạch rồi. Nó vốn là bức tượng tối hôm qua mình sử dụng súng 54 bắn vỡ nát, lúc sáng sớm đã bồi thường ba trăm kim tệ cho tửu điểm, vì vậy tửu điểm đã thay một cái mới, không nghĩ bây giờ lại đập nát lần nữa.

Dương Túc Phong lau máu tươi bên khóe miệng, lạnh nhạt nói: "Cám ơn."

"Đây là thay Phẩm Tuyết tặng cho ngươi!" Cung Tử Yên vẫn cười nói nhẹ nhàn, mặt trái xoan lộ vẻ tưoi cười rực rỡ vô cùng, chỉ có điều ống tay áo lại lơ đãng nghẹ nhàng vung lên, Dương Túc Phong lần nữa như bị sét đánh, không tự chủ được bay lên, vẫn như cũ nặng nề đánh lên tường đối diên, sau đó nện xuống, lần này lại rơi lên những khối cẩm thạch đã vỡ vụn. Đá cẩm thạch mặc dũ đã vỡ nát, nhưng khối to khối nhỏ càng nhiều góc cạnh, hắn từ trên không nện xuống, gần như mỗi khối đá cẩm thạch góc cạnh đều vỡ vụn ra,làm hắn càng thêm thương tích đầy mình, trước mắt đầy sao, giống như mỗi một lỗ chân lông trên người đều phát ra thống khổ không thể nào chịu đựng được.

Lúc này, Dương Túc Phong ngã trên mặt đất hai mưoi phút đồng hộ mới có khí lực giãy dụa đứng lên, mặc dù hắn cực lực che dấu, nhưng mà mỗi một cái lỗ chân lông đều giống như bị kim đâm khiến cho hắn thông khổ đến mức khuôn mặt vặn vẹo, con mèo Ba Tư giống như không nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo xấu xí của hắn, cuộn mình lại trước bộ ngực của Cung Tử Yên.

Dương Túc Phong láu máu tươi bên khóe miệng, vẫn như cũ nói: "Cám ơn."

"Đây là ta thay Phẩm Tuyết tặng cho ngươi!" Cung Tử Yên vẫn nhẹ nhàng cười đem con mèo Ba Tư trước ngực mình đuổi đi, để cho nó thử leo từ ghế sô pha lên lưng, kết quả con mèo đột nhiên không ổn định được, lại rơi vào lòng nàng, nàng tùy ý lắc lắc ống tay áo, Dương Túc Phong lần nữa bay lên, vẫn như cũ đánh vào bức tường đối diện, sau đó nện xuống, lần nữa đập vào những khối đã cẩm thạch đã vỡ vụn. Lần này Cung Tử Yên cố ý dùng tới xảo kình, cho nên đầu hắn chạm đất trước, cho nên đầu hung hăng đập xuống trên những khối đá vụn, gần như muốn nứt toác ra, cẳn bản không kịp phản ứng, hắn quá nửa trực tiếp hôn mê.

Lúc sau, Dương Túc Phong hôn mê gần nửa giờ mới tỉnh lại, con mèo Ba Tư nọ vẫn dùng móng vuốt cào hắn tỉnh lại, hắn khôi phục một điểm khí lực, muốn đưa tay chụp lấy con mèo Ba Tư đáng ghét ấy, nhưng chỉ có điều con mèo nhỏ này động tác nhanh nhẹn vô cùng, ngay lập tức nhảy lui sau, sớm trở về trong lòng của Cung Tử Yên. Dương Túc Phong âm thầm mắng một tiếng ngày nào đó nhất định sẽ đem con vật này giết sau đó nướng lên, chỉ là lúc này không có năng lực đó, hắn yên lặng thở hào hển. Ngã trên mặt đất đủ hai mươi phút đồng hộ mới có khí lực giãy dụa đứng lên.

Dương Túc Phong lau máu tươi bên khóe miệng, vẫn như cũ lạnh nhạt nói: "Cám ơn.", mặc dù hắn ngay cả đứng cũng không vững. Hắn chậm rãi đi từng bước tới đối diện Cung Tử Yên đang ngồi trên ghế salon, chậm rãi ngồi xuống, cả người từ trên xuống dưới đều bị tro bụi của đã cẩm thạch vỡ ra làm bẩn, trên mặt cũng có nhiều vết thương bầm dập, nhưng mà hắn vẫn như cũ ưỡn lưng thẳng tắp, mặt mang theo nụ cười.

Cung Tử Yên đem con mèo Ba Tư trong tay thả ra, ôn nhu thân thiết nói với con mèo Ba Tư trắng tinh khiết: "Bé ngoan! Đi ra ngoài chơi đi." Lanh lợi nhảy xuống khỏi ghế salon, tò mò chạy vòng quanh Dương Tử Phong hai vòng. Sau đó ngoan ngoãn chạy ra bên ngoài ban công phơi nắng.

"Đối với lễ gặp mặt của Nghi Hoa Cung chúng ta cảm giác thế nào?" Cung Tử Yên thản nhiên mỉm cười, tươi cười rực rỡ như một thiên sứ thuần khiết, mỗi ánh mắt của nàng, mỗi một động tác, mỗi một tư thế. Thậm chỉ ngay cả mỗi một lời nói đều tràn ngập dáng dấp của một tiểu thư khuê các, nhưng vừa rồi chỉ dùng tay áo bất động thanh sắc, đã khiến cho Dương Túc Phong toàn thân trên dưới mỗi một khớp xương đều đau đớn kịch liệt.

Dương Túc Phong có chút cay đắng nói: "Đại ân đại đức, suốt đời khó quên, ân bằng giọt nước, sau này sẽ báo bằng cả con sông.", trên người càng đau hơn, mặc dù có thể miễn cưỡng cố gắng chịu được. Nhưng mồ hôi lạnh cũng không kìm được xuất hiện đầy trán.

Cung Tử Yên lần nữa hiện ra nụ cười ngọt ngào rực rỡ, giống như không nghe ra ý tứ của hắn, thản nhiên đắc ý nói: "Cũng được rồi."

Dương túc phong thở dài một hơi, chậm rãi nói: "Cung cô nương, ngươi có thể nói vào chính sự được chưa? Nếu như ngươi không phải muốn mạng của ta. Có điều, ta cùng cô nương bèo nước gặp nhau, cô nương được ủy thác nhiệm vụ, ta đều có thể cự tuyệt...." Truyện Tiên Hiệp - TruyệnY-Y.com

Cung Tử Yên thản nhiên mỉm cười, ngón tay nghẹ nhàng bắn ra. Dương Túc Phong lạnh nhạt cười, nhưng lập tức cảm thấy không đúng, chỉ thấy bên đầu vai trái một trận đau đớn, cúi đầu nhìn, đã thấy Cung Tử Yên dùng chỉ phong đâm một lỗ nhỏ, máu tươi cuồn cuộn đổ ra, chỉ chốc lát đã nhiễm đó cả áo sơmi mày xàm của hắn. Bất quá Cung Tử yên rõ ràng đã hạ thủ lưu tình, còn không phải muốn tính mạng.

"Như thế nào? Ngươi còn muốn cự tuyệt chứ? Ngươi cự tuyệt một lần, trên người ngươi sẽ có nhiều thêm một cái lỗ nhỏ, phát minh mới nhất của khoa học, cơ thể người ước chừng có hai vạn hào máu tươi, làm cơ thể của ngươi có chừng mười cái lỗ, ước chừng khoảng nửa canh giờ mới có thể chảy...." Cung Tử Yên cười lạnh lơ đãng nói, có vẻ hứng thụ nhìn ngón tay tinh tế mềm mại của mình, móng tay của nàng trắng noãn mà thon dài, cắt sửa rất đẹp.

Dương Túc Phong thở dài một hơi, từ trên ghế salon đứng lên, đi đến đầu giường lấy ra một bọc nhỏ Kim sáng dược, đổ lên vết thương, máu tươi mới từ từ ngừng lại, cảm giác cũng không đau đớn như vậy. Hắn hít một hơi, băng vết thương rồi trở lại ghế salon, khổ sở nói: "Đa tạ Cung đại tiểu thư hạ thủ lưu tình, người muốn hỏi cải gì, hoặc có chuyện gì cần phân phó, ta đều làm theo là được."

Cung Tử Yên lạnh lùng cười, thản nhiên nói: "Nói ngươi là gà chết mà thích gáy, muốn chịu tội, thế nào, ăn một chút đau khổ như vậy là khuất phục sao? Ta tới tìm ngươi, không định hỏi ngươi chuyện gì, chỉ là muốn ngươi đi làm một việc."

Dương Túc Phong chú ý ngữ khí ra lệnh của đối phương không để lại đường sống, cố nén trụ đau đớn toàn thân, bưng chén nước uống một ngụm nhỏ, để cho nước lạnh thanh đạm theo yết hầu chậm rãi chảy xuống, chảy cho đến phế phủ, mới thản nhiên nói: "Mời nói."

Cung Tử Yên nhìn hắn thật sâu, tựa hồ muốn đem mỗi một động tác mỗi một ánh mắt đều ấn xuống. Dừng lại một chút nói: "Ta muốn ngươi giết Tiêu Tử Phong!"

Bất luận Cung Tử Yên nói gì, Dương Tử Phong đều không cảm thấy những lời này hoanh đường đáng kinh ngạc chút nào, lông mày đen đậm của hắn cau lại, chậm rãi đem chén nước đặt trở lại trên bàn trà, con mắt nhìn một chút nước trên thảm trải nhà, cái gì cũng không nói.

Cung Tử Yên lạnh lùng cười, chậm rãi nói: "Như thế nào? Ngươi sợ hãi? Hoặc là không có năng lực làm được?"

Dương Túc Phong hít một hơi, khóe miệng lộ ra một tia cười khổ rất nhỏ, lại đem chén uống nước bưng lên, chậm rãi đưa lên mép, nhưng lại không uống, động tác náy này duy trì gần mười giây đồng hồ, hắn mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng, khổ sở nói: "Với võ công của Cung đại tiểu thư, tại sao không tự mình động thủ?"

Cung Tử Yên trả lời rất dứt khoát:"Đơn độc dùng võ công mà nói, chưa người nào giết được Tiêu Tử Phong."

Dương Túc Phong có chút ngưỡng đầu ra phía sau, nhưng chén nước trong tay vẫn bất động, ngay cả nước trên mặt cũng không lay động chút nào, hắn đưa mắt nhìn lên trần nhà trắng toát, chậm rãi nói: "Ta có thù lao gì?"

Cung Tử Yên lạnh lùng nói: "Tính mạng của ngươi chính là thù lao."

Dương Túc Phong mỉm cười, chậm rãi uống nước trong chén, cuối cùng mới thản nhiên nói: "Ta hiểu rồi."

Ngón tay Cung Tử Yên bắn ra, giải khai huyệt đạo Đan Nhã Huyên trên giường, trước mắt lắc lư thân ảnh của nàng lập tức biến mất không thấy, chỉ có âm thanh của nàng vẫn từ phương xa truyền đến: "Tiêu Tử Phong sẽ ở lại cảng Ni Tư mười ngày, mười ngày sau đó, ngươi và nàng, chỉ có một người có thể còn sống rời khỏi cảng Ni Tư...."

Dương Túc Phong vẫn bất động ngồi ngay ngắn trên ghế salon.

Đột nhiên đúng lúc này, chén thủy tinh trong tay hắn bị nghiến nát bấy.

Đan Nhã Huyên tỉnh lại, cả người vô lực, hoảng sợ nhào vào lòng Dương Túc Phong, nhìn thấy Dương Túc Phong không có chuyện gì, mới yên lòng. Nói đến Cung Tử Yên lại càng lợi hại, trong lòng nàng vẫn sợ hãi. Nàng lúc ấy vừa ăn xong bữa sáng, lại thay thuốc ở cẳng chân của Phẩm Tuyết, căn bản không cảm giác được Cung Tử Yên đến gần, kết quả bị đối phương dễ dàng chế ngự, bất quá Cung Tử Yên cũng không làm khó nàng, chỉ đem nàng đặt lên giường ngủ.

Dương Túc Phong cả người đầy vết thương khiến cho Đan Nhã Huyến sợ hãi, nàng vội vàng tìm thuốc khắp nơi, nhưng Dương Túc Phong lại thản nhiên nói: "Không cần."

Đan Nhã Huyến nghi hoặc nhìn hắn, lại sốt ruột nói: "Nàng muốn ngươi đi làm chuyện gì vậy?"

Dương Túc Phong thản nhiên nói: "Nàng muốn ta giết Tiêu Tử Phong."

Đan Nhã Huyến hai mắt trắng dã, trong nhất thời không có phản ứng, lại ngất xỉu.

Dương Túc Phong khoang chân ngồi ở cuối giường, chậm rãi vận hành năng lượng kì quái trong cơ thể, loại năng lượng kì quái này có công năng chữa thương chảy khắp toàn thân, quả nhiên, vận hành xong một vòng chu thiên, đau đơn trên người giảm đi rất nhiều, vết thương lúc trắng lúc xanh trên mặt cũng đều biết mất không thấy, chỉ có vết thương trên đầu vai hiệu quả trị liệu không đáng kể, xem ra luồng năng lượng thần kì này chỉ hiệu quả đối với nội thương. May là Cung Tử Yên ném mình ngã ba lần, bản thân chỉ chịu toàn nội thương.


/769

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status