Trong tiệc cưới, Triệu Phù mặc một chiếc áo cưới màu trắng gạo viền ren đính kim cương, tóc dài được vấn lên ưu nhã, lộ ra cần cổ trắng nõn, phong cách thanh cao khiến cô tỏa ra khí thế xinh đẹp lạnh lùng.
Ánh mắt Tiêu Tát vẫn luôn dính chặt trên người cô, kinh ngạc nhìn vẻ đẹp thoát tục của cô.
“Phù, em chính là cô dâu đẹp nhất mà anh đã gặp.” Anh khen ngợi một câu từ đáy lòng.
“Anh đã gặp rất nhiều cô dâu à?” Được anh khen Triệu Phù không lộ ra vẻ thẹn thùng vui mừng mà lại nghi ngờ hỏi.
Đối với người thiếu dây thần kinh lãng mạn như cô, anh đã từ từ quen dần, vẫn dùng bộ mặt thâm tình nhìn cô.
“Anh đã nhìn không ít cô dâu nhưng em chính là người đẹp nhất.”
“Cảm ơn.” Nghĩ nghĩ một chút, cô gật đầu tiếp nhận lời khen của anh nhưng lại bổ sung thêm một câu “Nhưng mà anh không phải chú rể đẹp trai nhất em từng gặp.”
“Không sao…” Khóe miệng anh giật giật, mạnh miệng nặn ra một câu nói, gắp mấy món ăn vào bát của cô, anh ân cần nói “Ăn nhiều một chút.”
Giờ phút này, ngồi ở bàn người nhà, Triệu Dao và Triệu Phản vẫn chú ý hành động của cô dâu chú rể, một lúc sau nheo mắt nhìn nhau, nhỏ giọng trao đổi tình hình quan sát được.
“Hình như là thật.”
“Nhưng tính cách của cô nhỏ làm sao có thể trong vòng nửa năm đã tìm được người trong lòng để kết hôn?” Giọng Triệu Phản vẫn đầy nghi ngờ.
“Ánh mắt người đàn ông kia nhìn cô nhỏ tràn đầy tình cảm, không giống như giả vờ, hơn nữa anh nghe nói cô nhỏ và người đàn ông kia vốn là bạn học cấp ba.” Triệu Dao liếc mắt về phía cô dâu chú rể một cái rồi nhỏ giọng nói.
“Nhưng em nghe nói người này có một con gái, chính là cô gái nhỏ cầm hoa đáng yêu vừa rồi đó, nói không chừng anh ta kết hôn với cô nhỏ chỉ vì muốn tìm một người mẹ kế chăm sóc đứa nhỏ…” Triệu Phản xoa cằm suy đoán “Anh cũng biết cô nhỏ mặc dù chán ghét thận mật với đàn ông nhưng lại rất thích trẻ con, nói không chừng cô nhỏ phần lớn là vì cô con gái nên mới gả cho người ta.”
“Ý của em là hai người họ đang tiến hành giao dịch? Cô nhỏ thay anh ta chăm sóc con gái, anh ta kết hôn với cô nhỏ, ứng phó với lệnh kết hôn của bà nội?” Triệu Dao phỏng đoán nói.
“Bằng không anh cảm thấy cô nhỏ sẽ có tình cảm với người đàn ông kia sao?”
“Anh nhận thấy mặc dù thái độ của cô nhỏ vẫn bình thản nhưng ánh mắt cô nhỏ nhìn về phía người đàn ông này vẫn lộ ra vẻ dịu dàng.
Đang lúc hai người châu đầu ghé tai vào bàn luận, có người vươn hai tay vỗ xuống bả vai của hai người.
“Không cần đoán, cô nói cho các cháu biết đáp án, tiểu Phù và Tiêu Tát tuyệt đối là thật lòng yêu nhau nên mới kết hôn.”
Triệu Minh cười tủm tỉm nhìn hai đứa cháu “Tiểu Phù không dễ kết hôn nhất cũng đã gả đi rồi, còn hai cháu thì sao đây? Cũng đã gần đến tháng bảy rồi, tính toán bao giờ kết hôn đây? Bà nội đã nói rồi, trước tháng mười một các cháu không kết hôn, bà sẽ sắp xếp đối tượng kết hôn cho các cháu.”
“Không cần!” Hai người đồng thời mở miệng phản đối.
“Vậy thi nhanh đi tìm đi! Trước khi hết tháng 11 chúng ta chờ tin tốt của hai cháu.”
“Cô ba, coi như bỏ lỡ nhân duyên, cháu vẫn có thể sống rất tốt, tại sao lại bắt chúng cháu phải kết hôn?” Triệu Dao oán giận nói.
“Đúng vậy, kết hôn có gì tốt? Cháu thấy một mình một người mới tiêu dao tự tại.” Triệu Phản gật đầu phụ họa.
Vẻ mặt Triệu Minh hiễn rõ “trẻ nhỏ không thể dạy” trừng mắt nhìn hai đứa cháu.
“Làm vậy tất nhiên là có dụng ý của chúng ta, tóm lại, các cháu kết hôn chỉ có lợi không có hại, mau đi tìm người kết hôn cho cô.”
Tiểu Phù sợ hãi người khác phái, bởi vì Tiêu Tát đã có chuyển biến tốt, Triệu Dao và Triệu Phản mỗi người cũng có vấn đề riêng, có thể hóa giải được không đều liên quan đến nhân duyên của chúng, nếu năm nay bỏ lỡ sẽ không còn cơ hội.
Cho nên người lớn bọn họ mới thúc giục đám trẻ này kết hôn trong năm nay.
Nghe lời cô, Triệu Dao và Triệu Phản hoàn toàn không cảm kích, vẫn không hứng thú gì với chuyện kết hôn.
Bên kia, vẫn ngồi ở bàn cô dâu chú rể, lúc này, Tiêu Tát đang bị các bạn bè vây quanh.
Bọn họ rất không hài lòng việc anh bỏ tục lệ kính rượu từng bàn, cho nên một nhóm người chạy tới đòi cạn ly với anh.
“Tiêu Tát, hôm nay cậu và cô dâu mới nhất định phải uống với tớ một chén.”
“Tớ cũng thế, các cậu không uống cùng tớ… đừng hòng đi ra khỏi cái cửa này.”
“Tớ đặc biệt từ nước ngoài về để uống rượu mừng, cậu và chị dâu lại không uống cùng tớ một ly, thật quá đáng mà!”
Lúc đầu cũng không có nhiều người, Tiêu Tát còn gắng gượng ứng phó với họ, nhưng về sau càng lúc càng nhiều người vây Tiêu Tát và Triệu Phù lại, nếu không uống với họ thì họ sẽ không bỏ qua.
Những người đàn ông kia đứng quá gần Triệu Phù làm cô rất khó chịu, cô nắm chặt năm ngón tay, cố gắng chịu đựng ý nghĩ kích động muốn đứng lên đi ra ngoài.
Tiêu Tát để ý thấy sắc mặt cô không tốt lắm, biết cô không chịu được người khác gần gũi quá, vội vàng đuổi mọi người.
“Được rồi, được rồi, mọi người không cần ầm ĩ, đừng nóng vội, tôi và bà xã nhất định sẽ kính rượu mọi người, các cậu cứ về chỗ trước đi đã.”
Nghe vậy, Triệu Phù ngước mắt dò xét nhìn anh, anh đã đồng ý với cô không đi chúc rượu từng bàn, cái tình huống rối loạn vừa rồi cho thấy anh căn bản không xử lý tốt chuyện này trước.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt cứ yên tâm chớ nóng nảy, tiếp tục lời hay khuyên những người bạn kia
Ánh mắt Tiêu Tát vẫn luôn dính chặt trên người cô, kinh ngạc nhìn vẻ đẹp thoát tục của cô.
“Phù, em chính là cô dâu đẹp nhất mà anh đã gặp.” Anh khen ngợi một câu từ đáy lòng.
“Anh đã gặp rất nhiều cô dâu à?” Được anh khen Triệu Phù không lộ ra vẻ thẹn thùng vui mừng mà lại nghi ngờ hỏi.
Đối với người thiếu dây thần kinh lãng mạn như cô, anh đã từ từ quen dần, vẫn dùng bộ mặt thâm tình nhìn cô.
“Anh đã nhìn không ít cô dâu nhưng em chính là người đẹp nhất.”
“Cảm ơn.” Nghĩ nghĩ một chút, cô gật đầu tiếp nhận lời khen của anh nhưng lại bổ sung thêm một câu “Nhưng mà anh không phải chú rể đẹp trai nhất em từng gặp.”
“Không sao…” Khóe miệng anh giật giật, mạnh miệng nặn ra một câu nói, gắp mấy món ăn vào bát của cô, anh ân cần nói “Ăn nhiều một chút.”
Giờ phút này, ngồi ở bàn người nhà, Triệu Dao và Triệu Phản vẫn chú ý hành động của cô dâu chú rể, một lúc sau nheo mắt nhìn nhau, nhỏ giọng trao đổi tình hình quan sát được.
“Hình như là thật.”
“Nhưng tính cách của cô nhỏ làm sao có thể trong vòng nửa năm đã tìm được người trong lòng để kết hôn?” Giọng Triệu Phản vẫn đầy nghi ngờ.
“Ánh mắt người đàn ông kia nhìn cô nhỏ tràn đầy tình cảm, không giống như giả vờ, hơn nữa anh nghe nói cô nhỏ và người đàn ông kia vốn là bạn học cấp ba.” Triệu Dao liếc mắt về phía cô dâu chú rể một cái rồi nhỏ giọng nói.
“Nhưng em nghe nói người này có một con gái, chính là cô gái nhỏ cầm hoa đáng yêu vừa rồi đó, nói không chừng anh ta kết hôn với cô nhỏ chỉ vì muốn tìm một người mẹ kế chăm sóc đứa nhỏ…” Triệu Phản xoa cằm suy đoán “Anh cũng biết cô nhỏ mặc dù chán ghét thận mật với đàn ông nhưng lại rất thích trẻ con, nói không chừng cô nhỏ phần lớn là vì cô con gái nên mới gả cho người ta.”
“Ý của em là hai người họ đang tiến hành giao dịch? Cô nhỏ thay anh ta chăm sóc con gái, anh ta kết hôn với cô nhỏ, ứng phó với lệnh kết hôn của bà nội?” Triệu Dao phỏng đoán nói.
“Bằng không anh cảm thấy cô nhỏ sẽ có tình cảm với người đàn ông kia sao?”
“Anh nhận thấy mặc dù thái độ của cô nhỏ vẫn bình thản nhưng ánh mắt cô nhỏ nhìn về phía người đàn ông này vẫn lộ ra vẻ dịu dàng.
Đang lúc hai người châu đầu ghé tai vào bàn luận, có người vươn hai tay vỗ xuống bả vai của hai người.
“Không cần đoán, cô nói cho các cháu biết đáp án, tiểu Phù và Tiêu Tát tuyệt đối là thật lòng yêu nhau nên mới kết hôn.”
Triệu Minh cười tủm tỉm nhìn hai đứa cháu “Tiểu Phù không dễ kết hôn nhất cũng đã gả đi rồi, còn hai cháu thì sao đây? Cũng đã gần đến tháng bảy rồi, tính toán bao giờ kết hôn đây? Bà nội đã nói rồi, trước tháng mười một các cháu không kết hôn, bà sẽ sắp xếp đối tượng kết hôn cho các cháu.”
“Không cần!” Hai người đồng thời mở miệng phản đối.
“Vậy thi nhanh đi tìm đi! Trước khi hết tháng 11 chúng ta chờ tin tốt của hai cháu.”
“Cô ba, coi như bỏ lỡ nhân duyên, cháu vẫn có thể sống rất tốt, tại sao lại bắt chúng cháu phải kết hôn?” Triệu Dao oán giận nói.
“Đúng vậy, kết hôn có gì tốt? Cháu thấy một mình một người mới tiêu dao tự tại.” Triệu Phản gật đầu phụ họa.
Vẻ mặt Triệu Minh hiễn rõ “trẻ nhỏ không thể dạy” trừng mắt nhìn hai đứa cháu.
“Làm vậy tất nhiên là có dụng ý của chúng ta, tóm lại, các cháu kết hôn chỉ có lợi không có hại, mau đi tìm người kết hôn cho cô.”
Tiểu Phù sợ hãi người khác phái, bởi vì Tiêu Tát đã có chuyển biến tốt, Triệu Dao và Triệu Phản mỗi người cũng có vấn đề riêng, có thể hóa giải được không đều liên quan đến nhân duyên của chúng, nếu năm nay bỏ lỡ sẽ không còn cơ hội.
Cho nên người lớn bọn họ mới thúc giục đám trẻ này kết hôn trong năm nay.
Nghe lời cô, Triệu Dao và Triệu Phản hoàn toàn không cảm kích, vẫn không hứng thú gì với chuyện kết hôn.
Bên kia, vẫn ngồi ở bàn cô dâu chú rể, lúc này, Tiêu Tát đang bị các bạn bè vây quanh.
Bọn họ rất không hài lòng việc anh bỏ tục lệ kính rượu từng bàn, cho nên một nhóm người chạy tới đòi cạn ly với anh.
“Tiêu Tát, hôm nay cậu và cô dâu mới nhất định phải uống với tớ một chén.”
“Tớ cũng thế, các cậu không uống cùng tớ… đừng hòng đi ra khỏi cái cửa này.”
“Tớ đặc biệt từ nước ngoài về để uống rượu mừng, cậu và chị dâu lại không uống cùng tớ một ly, thật quá đáng mà!”
Lúc đầu cũng không có nhiều người, Tiêu Tát còn gắng gượng ứng phó với họ, nhưng về sau càng lúc càng nhiều người vây Tiêu Tát và Triệu Phù lại, nếu không uống với họ thì họ sẽ không bỏ qua.
Những người đàn ông kia đứng quá gần Triệu Phù làm cô rất khó chịu, cô nắm chặt năm ngón tay, cố gắng chịu đựng ý nghĩ kích động muốn đứng lên đi ra ngoài.
Tiêu Tát để ý thấy sắc mặt cô không tốt lắm, biết cô không chịu được người khác gần gũi quá, vội vàng đuổi mọi người.
“Được rồi, được rồi, mọi người không cần ầm ĩ, đừng nóng vội, tôi và bà xã nhất định sẽ kính rượu mọi người, các cậu cứ về chỗ trước đi đã.”
Nghe vậy, Triệu Phù ngước mắt dò xét nhìn anh, anh đã đồng ý với cô không đi chúc rượu từng bàn, cái tình huống rối loạn vừa rồi cho thấy anh căn bản không xử lý tốt chuyện này trước.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt cứ yên tâm chớ nóng nảy, tiếp tục lời hay khuyên những người bạn kia
/19
|