Tô Mộc Vũ nhìn thấy bóng lưng chạy trốn của Chu Hiểu Đồng liền lo lắng muốn đuổi theo: “Hiểu Đồng”.
Lại bị Phong Kính giữ lại.
Tô Mộc Vũ nói: “Hiểu Đồng chắc là lại cãi nhau với Tiền Phong rồi, em còn thấy cô ấy khóc nữa kìa” Cô vừa nghĩ tới nước mắt trên mặt Chu Hiểu Đồng liền cảm thấy lo lắng.
Phong Kính nói: “Bọn họ cũng không phải con nít, chuyện của họ để tự họ xử lý đi, chúng ta đừng nhúng tay vào”
“Nhưng mà…” Tô Mộc Vũ dù biết chuyện giữa Tiền Phong cùng Chu Hiểu Đồng không một người ngoài nào có thể giải quyết được, nhưng cô vẫn vì họ mà lo lắng.
Hai người họ trời sinh đã khắc chế lẫn nhau mà vẫn bị ông trời giàn xếp cho gặp nhau, thế nhưng không một ai trong cả hai tự bỏ xuống mối nghiệt duyên này được.
Lên thang máy, nhìn thấy Tiền Phong ngồi xổm trước cửa, tóc tai rối nùi như một kẻ bị bệnh tâm thần.
Phong Kính nhíu mày, hỏi: “Tiền thần kinh, cậu cùng Chu Hiểu Đồng lại cãi nhau à?”
Tiền Phong ngẩng đầu, hung hăng nói: “Cãi nhau cái gì mà cãi nhau? Bọn mình đều rất tốt!” Nói xong, hắn thở phì phò xoay người đi vào nhà, đóng mạnh cửa lại.
_______________________
“Ngu ngốc”, hai chữ này viết như thế nào?
Một chữ “ngu”, một chữ “ngốc”, dường như được khắc lên trên mặt cô.
Tô Mộc Vũ gọi điện thoại cho cô, cô không bắt máy. Thật ra cô không phải cố ý trốn tránh Tô Mộc Vũ, đó là chị em tốt của cô nha, ở đời này có được bao nhiêu chị em tốt như vậy chứ?
Thế nhưng cô không dám đối mặt với Tô Mộc Vũ, ít nhất thì bây giờ không muốn. Nói cô yếu đuối cũng được, nói cô nhát gan cũng chẳng sao, những thứ đó cô cũng không tự điều khiển được. Chẳng ai hoàn mỹ cả, đừng lấy phẩm đức của thánh nhân đến đòi hỏi cô, cô cũng chỉ là một Chu Hiểu Đồng bình thường mà thôi.
Chu Hiểu Đồng vỗ vỗ hai má, cố gắng để sắc mặt của mình hồng nhuận một chút, cũng không còn chật vật như trước. Đứng trên đường chừng mười phút, Chu Hiểu Đồng mới đi vào phòng triển lãm, đứng trước cửa phòng làm việc của ông chủ, gõ cửa.
Hợp đồng lại thất bại, cho dù không phải là lỗi của cô nhưng cũng chẳng còn ai đủ kiên nhẫn cứ nghe lời giải thích hoài.
Nghe thấy một tiếng: “Vào đi”, Chu Hiểu Đồng cười khổ, đẩy cửa đi vào. Cô mới vừa há miệng, chuẩn bị chủ động xin nghỉ việc, không ngờ ông chủ lại nói trước: “Hiểu Đồng, cô làm rất tốt. Bản hợp đồng kia Ngô quản lí đã gửi đến, phần trăm tôi đã hứa chia cho cô chính là một vạn đồng, cô cảm thấy thế nào?”
Chu Hiểu Đồng như là bị một tảng đá nện xuống đầu, nện đến đầu hoa mắt choáng. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ông chủ tiếp tục nói: “Hợp đồng lần này rất tốt, còn hai bản nữa, tôi giao cho cô, hi vọng cô tiếp tục cố gắng. Tôi còn bận chút việc, cô ra ngoài làm việc đi”
Chu Hiểu Đồng đi ra khỏi văn phòng, đầu vẫn còn choáng váng.
Đồng nghiệp vây lại, bàn tán: ” Hiểu Đồng thật giỏi nha, một vạn đồng vào túi một cách dễ dàng. Thế này cậu nhất định sẽ giàu lên nhanh chóng cho coi”
Chu Hiểu Đồng chỉ muốn kêu lên: Đơn giản sao? Nếu đơn giản như vậy, tôi chấp nhận nhường cơ hội này cho người khác.
Về bản hợp đồng này thì rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Chuyện tối hôm qua cô thật sự không nhớ rõ. Ngô quản lí kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Làm sao lại dễ dàng ký hợp đồng như thế? Chẳng lẽ có liên quan đến Tiền Phong sao?
Chu Hiểu Đồng càng nghĩ càng rối, đủ thứ chuyện ập đến cùng một lúc khiến cô rối muốn chết. Tiền Phong, Tiền Phong… Hai chữ này giống như một lời kinh chú vang vọng trong đầu cô, khiến đầu cô như muốn nứt ra.
Cố ý dùng nước lạnh tát lên mặt mình, Chu Hiểu Đồng ép bản thân phải bình tĩnh lại. Phụ nữ cuối cùng dựa vào cũng chỉ có thể là chính mình, Kiều Na nói đúng: Đàn ông cũng chỉ như mây bay.
Bên kia.
Trên đầu Ngô quản lí quấn một vòng băng gạc trắng, liên tục kêu rên trên bàn làm việc. Hôm qua hắn ta bị cái vị cao cao tại thượng của Tiền gia kia đập chai rượu vào ót, đầu như muốn nở hoa. Khi tỉnh dậy mới nhận ra mình bị ném vào trong đống rác lớn, cả người hôi thối muốn chết.
Đến bệnh viện, thiếu chút nữa còn bị người ta cho rằng là côn đồ thanh toán lẫn nhau ở ngoài đường. Hắn phải làm gì đây? Đó là người của Tiền gia, chỉ có thể nhịn mà thôi.
Mặc kệ người nọ rốt cuộc là ai trong Tiền gia, hắn đều chỉ có thể tự nhận bản thân mình xui xẻo. Ai ngờ, vừa vào công ty không bao lâu, văn phòng đột nhiên bị một nhóm người mặc cảnh phục xông vào.
Một gã mặt lạnh trong đó, hỏi: “Anh chính là Ngô Quỳnh?”
“Đúng vậy” Ngô quản lí ngượng ngùng gật đầu, căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra.
Người nọ hất cằm với những người phía sau, nhanh chóng có người tiến lên còng hai tay Ngô Quỳnh.
Ngô Quỳnh hoàn toàn hoảng sợ, không ngừng hỏi: “Các người tại sao lại còng tay tôi? Tôi phạm tội gì?”
Người nọ cười lạnh, đáp: “Không có chuyện gì, chỉ điều tra được anh trốn thuế vài năm, hơn nữa còn tình nghi đã cưỡng hiếp vài nhân viên nữ. Những tội danh đó gộp lại, cũng chỉ vừa đủ giam anh trong tù cho đến chết mà thôi”
Ngô Quỳnh nghe thấy, sắc mặt trắng bệch “Tôi rốt cuộc đã đắc tội ai…?”
Người nọ tặc lưỡi, đáp: “Là kiểm sát trưởng thành phố S này, Tiền đại thiếu gia. Anh đắc tội với người này, ba đời phạm pháp của anh cũng bị lôi ra. Anhkhông cần nhúng tay làm gì cả, chỉ việc nằm một chỗ chờ chết thôi”
Tiền đại thiếu gia…
Ngô Quỳnh nghe thấy bốn chữ này, liền ngất đi.
________________________
Mà chuyện xảy ra, Chu Hiểu Đồng cũng không biết. Kỳ hạn một tuần, chỉ mới bốn ngày mà cô đã nắm được hợp đồng trong tay, nếu chuyện này không xảy ra, chẳng phải khổ sở của cô là uổng phí sao?
Nhưng lần này cô đã rút được kinh nghiệm, cố ý kéo thêm hai đồng nghiệp khác, như vậy thì cho dù đối phương còn ý đồ không tốt cũng không thể động tay động chân.
Tập quán của người Trung Quốc là làm ăn đều phải đàm phán trên bàn cơm, bàn rượu, có trời mới biết Chu Hiểu Đồng thống hận cái thứ tập quán này đến cỡ nào, nhưng cuối cùng vẫn không thể không tuân theo nó.
Lúc hai vị quản lí kia đến, Chu Hiểu Đồng giật mình. Làm sao một trong hai lại có thể là Liễu Huệ Thành?
Liễu Huệ Thành cũng không ngờ là gặp cô, kinh ngạc nói: “Em chính là vị Chu tiểu thư kia sao? Ba của anh có việc nên anh đến thay ông ấy, không ngờ…”. Hắn cười rộ lên “Thế giới này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ thật đúng là rất nhỏ nha”
Chu Hiểu Động cũng nhịn không được mà cười rộ lên.
Một vị quản lí khác thấy thế, cũng thoải mái nói: “Nếu đều là người quen thì mọi người đều là bạn bè, đến, uống hết ly này thì mọi chuyện không hay đều là quá khứ, sau này tiếp tục hợp tác”
Mọi người đều nâng ly.
Hai vị đồng nghiệp bị Chu Hiểu Đồng kéo theo vẫn nhìn chằm chằm Liễu Huệ Thành, nhỏ giọng nói với cô: “Hiểu Đồng, cậu quen biết một anh chàng điển trai như vậy sao lại không giới thiệu với bọn mình? Thật xấu xa!”
Hai người này… thật háo sắc.
Chu Hiểu Đồng dở khóc dở cười mở miệng giới thiệu: “Anh Liễu, đồng nghiệp của em có vẻ thích anh, muốn làm quen với anh, anh cảm thấy…”
Hai vị đồng nghiệp bên cạnh chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm Liễu Huệ Thành.
Không nghĩ tới Chu Hiểu Đồng còn chưa nói xong, Liễu Huệ Thành đã ái ngại nói: “Hai em thật rất dễ mến, nhưng mà ngại quá, anh đang theo đuổi Hiểu Đồng”
Lời này được nói ra, không chỉ có hai vị đồng nghiệp nữ kia, mà còn cả Chu Hiểu Đồng đều kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Lại bị Phong Kính giữ lại.
Tô Mộc Vũ nói: “Hiểu Đồng chắc là lại cãi nhau với Tiền Phong rồi, em còn thấy cô ấy khóc nữa kìa” Cô vừa nghĩ tới nước mắt trên mặt Chu Hiểu Đồng liền cảm thấy lo lắng.
Phong Kính nói: “Bọn họ cũng không phải con nít, chuyện của họ để tự họ xử lý đi, chúng ta đừng nhúng tay vào”
“Nhưng mà…” Tô Mộc Vũ dù biết chuyện giữa Tiền Phong cùng Chu Hiểu Đồng không một người ngoài nào có thể giải quyết được, nhưng cô vẫn vì họ mà lo lắng.
Hai người họ trời sinh đã khắc chế lẫn nhau mà vẫn bị ông trời giàn xếp cho gặp nhau, thế nhưng không một ai trong cả hai tự bỏ xuống mối nghiệt duyên này được.
Lên thang máy, nhìn thấy Tiền Phong ngồi xổm trước cửa, tóc tai rối nùi như một kẻ bị bệnh tâm thần.
Phong Kính nhíu mày, hỏi: “Tiền thần kinh, cậu cùng Chu Hiểu Đồng lại cãi nhau à?”
Tiền Phong ngẩng đầu, hung hăng nói: “Cãi nhau cái gì mà cãi nhau? Bọn mình đều rất tốt!” Nói xong, hắn thở phì phò xoay người đi vào nhà, đóng mạnh cửa lại.
_______________________
“Ngu ngốc”, hai chữ này viết như thế nào?
Một chữ “ngu”, một chữ “ngốc”, dường như được khắc lên trên mặt cô.
Tô Mộc Vũ gọi điện thoại cho cô, cô không bắt máy. Thật ra cô không phải cố ý trốn tránh Tô Mộc Vũ, đó là chị em tốt của cô nha, ở đời này có được bao nhiêu chị em tốt như vậy chứ?
Thế nhưng cô không dám đối mặt với Tô Mộc Vũ, ít nhất thì bây giờ không muốn. Nói cô yếu đuối cũng được, nói cô nhát gan cũng chẳng sao, những thứ đó cô cũng không tự điều khiển được. Chẳng ai hoàn mỹ cả, đừng lấy phẩm đức của thánh nhân đến đòi hỏi cô, cô cũng chỉ là một Chu Hiểu Đồng bình thường mà thôi.
Chu Hiểu Đồng vỗ vỗ hai má, cố gắng để sắc mặt của mình hồng nhuận một chút, cũng không còn chật vật như trước. Đứng trên đường chừng mười phút, Chu Hiểu Đồng mới đi vào phòng triển lãm, đứng trước cửa phòng làm việc của ông chủ, gõ cửa.
Hợp đồng lại thất bại, cho dù không phải là lỗi của cô nhưng cũng chẳng còn ai đủ kiên nhẫn cứ nghe lời giải thích hoài.
Nghe thấy một tiếng: “Vào đi”, Chu Hiểu Đồng cười khổ, đẩy cửa đi vào. Cô mới vừa há miệng, chuẩn bị chủ động xin nghỉ việc, không ngờ ông chủ lại nói trước: “Hiểu Đồng, cô làm rất tốt. Bản hợp đồng kia Ngô quản lí đã gửi đến, phần trăm tôi đã hứa chia cho cô chính là một vạn đồng, cô cảm thấy thế nào?”
Chu Hiểu Đồng như là bị một tảng đá nện xuống đầu, nện đến đầu hoa mắt choáng. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ông chủ tiếp tục nói: “Hợp đồng lần này rất tốt, còn hai bản nữa, tôi giao cho cô, hi vọng cô tiếp tục cố gắng. Tôi còn bận chút việc, cô ra ngoài làm việc đi”
Chu Hiểu Đồng đi ra khỏi văn phòng, đầu vẫn còn choáng váng.
Đồng nghiệp vây lại, bàn tán: ” Hiểu Đồng thật giỏi nha, một vạn đồng vào túi một cách dễ dàng. Thế này cậu nhất định sẽ giàu lên nhanh chóng cho coi”
Chu Hiểu Đồng chỉ muốn kêu lên: Đơn giản sao? Nếu đơn giản như vậy, tôi chấp nhận nhường cơ hội này cho người khác.
Về bản hợp đồng này thì rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Chuyện tối hôm qua cô thật sự không nhớ rõ. Ngô quản lí kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Làm sao lại dễ dàng ký hợp đồng như thế? Chẳng lẽ có liên quan đến Tiền Phong sao?
Chu Hiểu Đồng càng nghĩ càng rối, đủ thứ chuyện ập đến cùng một lúc khiến cô rối muốn chết. Tiền Phong, Tiền Phong… Hai chữ này giống như một lời kinh chú vang vọng trong đầu cô, khiến đầu cô như muốn nứt ra.
Cố ý dùng nước lạnh tát lên mặt mình, Chu Hiểu Đồng ép bản thân phải bình tĩnh lại. Phụ nữ cuối cùng dựa vào cũng chỉ có thể là chính mình, Kiều Na nói đúng: Đàn ông cũng chỉ như mây bay.
Bên kia.
Trên đầu Ngô quản lí quấn một vòng băng gạc trắng, liên tục kêu rên trên bàn làm việc. Hôm qua hắn ta bị cái vị cao cao tại thượng của Tiền gia kia đập chai rượu vào ót, đầu như muốn nở hoa. Khi tỉnh dậy mới nhận ra mình bị ném vào trong đống rác lớn, cả người hôi thối muốn chết.
Đến bệnh viện, thiếu chút nữa còn bị người ta cho rằng là côn đồ thanh toán lẫn nhau ở ngoài đường. Hắn phải làm gì đây? Đó là người của Tiền gia, chỉ có thể nhịn mà thôi.
Mặc kệ người nọ rốt cuộc là ai trong Tiền gia, hắn đều chỉ có thể tự nhận bản thân mình xui xẻo. Ai ngờ, vừa vào công ty không bao lâu, văn phòng đột nhiên bị một nhóm người mặc cảnh phục xông vào.
Một gã mặt lạnh trong đó, hỏi: “Anh chính là Ngô Quỳnh?”
“Đúng vậy” Ngô quản lí ngượng ngùng gật đầu, căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra.
Người nọ hất cằm với những người phía sau, nhanh chóng có người tiến lên còng hai tay Ngô Quỳnh.
Ngô Quỳnh hoàn toàn hoảng sợ, không ngừng hỏi: “Các người tại sao lại còng tay tôi? Tôi phạm tội gì?”
Người nọ cười lạnh, đáp: “Không có chuyện gì, chỉ điều tra được anh trốn thuế vài năm, hơn nữa còn tình nghi đã cưỡng hiếp vài nhân viên nữ. Những tội danh đó gộp lại, cũng chỉ vừa đủ giam anh trong tù cho đến chết mà thôi”
Ngô Quỳnh nghe thấy, sắc mặt trắng bệch “Tôi rốt cuộc đã đắc tội ai…?”
Người nọ tặc lưỡi, đáp: “Là kiểm sát trưởng thành phố S này, Tiền đại thiếu gia. Anh đắc tội với người này, ba đời phạm pháp của anh cũng bị lôi ra. Anhkhông cần nhúng tay làm gì cả, chỉ việc nằm một chỗ chờ chết thôi”
Tiền đại thiếu gia…
Ngô Quỳnh nghe thấy bốn chữ này, liền ngất đi.
________________________
Mà chuyện xảy ra, Chu Hiểu Đồng cũng không biết. Kỳ hạn một tuần, chỉ mới bốn ngày mà cô đã nắm được hợp đồng trong tay, nếu chuyện này không xảy ra, chẳng phải khổ sở của cô là uổng phí sao?
Nhưng lần này cô đã rút được kinh nghiệm, cố ý kéo thêm hai đồng nghiệp khác, như vậy thì cho dù đối phương còn ý đồ không tốt cũng không thể động tay động chân.
Tập quán của người Trung Quốc là làm ăn đều phải đàm phán trên bàn cơm, bàn rượu, có trời mới biết Chu Hiểu Đồng thống hận cái thứ tập quán này đến cỡ nào, nhưng cuối cùng vẫn không thể không tuân theo nó.
Lúc hai vị quản lí kia đến, Chu Hiểu Đồng giật mình. Làm sao một trong hai lại có thể là Liễu Huệ Thành?
Liễu Huệ Thành cũng không ngờ là gặp cô, kinh ngạc nói: “Em chính là vị Chu tiểu thư kia sao? Ba của anh có việc nên anh đến thay ông ấy, không ngờ…”. Hắn cười rộ lên “Thế giới này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ thật đúng là rất nhỏ nha”
Chu Hiểu Động cũng nhịn không được mà cười rộ lên.
Một vị quản lí khác thấy thế, cũng thoải mái nói: “Nếu đều là người quen thì mọi người đều là bạn bè, đến, uống hết ly này thì mọi chuyện không hay đều là quá khứ, sau này tiếp tục hợp tác”
Mọi người đều nâng ly.
Hai vị đồng nghiệp bị Chu Hiểu Đồng kéo theo vẫn nhìn chằm chằm Liễu Huệ Thành, nhỏ giọng nói với cô: “Hiểu Đồng, cậu quen biết một anh chàng điển trai như vậy sao lại không giới thiệu với bọn mình? Thật xấu xa!”
Hai người này… thật háo sắc.
Chu Hiểu Đồng dở khóc dở cười mở miệng giới thiệu: “Anh Liễu, đồng nghiệp của em có vẻ thích anh, muốn làm quen với anh, anh cảm thấy…”
Hai vị đồng nghiệp bên cạnh chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm Liễu Huệ Thành.
Không nghĩ tới Chu Hiểu Đồng còn chưa nói xong, Liễu Huệ Thành đã ái ngại nói: “Hai em thật rất dễ mến, nhưng mà ngại quá, anh đang theo đuổi Hiểu Đồng”
Lời này được nói ra, không chỉ có hai vị đồng nghiệp nữ kia, mà còn cả Chu Hiểu Đồng đều kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
/230
|