Edit: Phi Phi
Beta: Dực
Hắn nhìn thấy da thịt này, nhớ lại thân thể vốn thuộc về hắn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hít lấy ngọt ngào ấm áp.
Hắn muốn cô, mỗi đêm đều muốn. Hắn lần tìm khắp quán bar, lần tìm toàn bộ những diện mạo tương tự với cô, hoặc chỉ cần tính cách tương tự, hay bàn tay tương tự thôi cũng được. Thế nhưng…
Không phải, bọn họ không phải cô, tất cả bọn họ đều không phải Tô Mộc Vũ – người vợ đầu ấp tay gối với hắn năm năm qua.
Hắn hôn cổ Tô Mộc Vũ như phát điên, dùng sức hôn, lưu lại một dấu vết của riêng mình trên cổ của cô.
Đây là của hắn, toàn bộ đều là của hắn, hắn muốn tẩy sạch toàn bộ cô, sau đó một lần nữa đoạt lại.
Đúng vậy, chỉ cần đoạt lại cô, ngôi nhà của hắn sẽ lại nguyên vẹn. Gia đình ấm áp kia, xinh đẹp kia, mỗi một góc đều rất bình yên, sẽ lại trở về bên cạnh hắn. Không có cô, gia đình sẽ cùng biến mất.
“Đau quá!” Tô Mộc Vũ bị đau rên khẽ. Phong Kính đêm nay sao lại thô bạo như vậy? Hắn giống như là muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, khiến cô có chút sợ hãi. Cô mơ hồ cảm thấy một loại hơi thở đáng sợ.
“Phong Kính, nhẹ… nhẹ một chút…” Tô Mộc Vũ theo bản năng rên rỉ.
Lại nghe thấy cái tên kia, bả vai Tần Nghị Hằng bỗng dưng cứng đờ, ánh mắt lấp đầy hận ý, đột nhiên nảy sinh ác độc dùng sức che miệng Tô Mộc Vũ. Hắn vươn người nhặt lấy cà vạt bên cạnh bịt miệng cô.
“Ưm…” Tô Mộc Vũ không hiểu sao lại thế, “Phong Kính” đang tức giận sao? Vì sao phải bịt miệng cô lại? Do cô vô tình chọc giận hắn sao?
Cô giơ tay lên, muốn vuốt ve mặt của hắn, lại bị hắn tránh né.
Vì sao? Vì sao không cho cô chạm vào? Bọn họ không phải chiều nay vẫn tốt sao?
Tô Mộc Vũ có một bụng lời muốn nói, muốn hỏi, thế nhưng một chữ cũng không thể nói ra.
Nhìn người trước mặt, nhu thuận như chú cừu non nằm yên trên giường, phó mặc cho người khác muốn làm gì thì làm. Cơ thể Tần Nghị Hằng căng thẳng, lửa nóng dục vọng phút chốc vụt lên, hơi thở càng ngày càng dồn dập.
Kiềm chế không được, rốt cuộc cũng kiềm chế không được! Hắn muốn cô bây giờ, thuộc về mình một lần nữa.
Ngửi thấy hương vị ngọt ngào, cả người Tần Nghị Hằng kích động đến run rẩy, hai tay thô bạo chạy dọc trên thân thể cô.
Tô Mộc Vũ cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao cô biết rõ là Phong Kính nhưng thân thể lại có chút chán ghét, giống như bị người nào đó không phải là Phong Kính chạm vào. Cô hơi giãy dụa, lại bị một lực lớn chăn chặn.
Xương quai xanh bị cắn giống như muốn róc xương chính cô. Hai tròng mắt Tần Nghị Hằng đỏ lên, hắn cắn răng gầm nhẹ một tiếng: “Tô Mộc Vũ! Em là của tôi!” Chỉ có thể là của hắn! Một ngày nào đó, hắn sẽ khiến cô chỉ gọi tên hắn – Tần Nghị Hằng!
Khi hắn hạ thân hắn đẩy mạnh vào trong.
Trái tim Tô Mộc Vũ bỗng nhiên đau nhói, trong đầu tựa hồ nghe thấy giọng hát của ai đó: Nếu như có cỗ máy thời gian, tôi muốn thời gian này ngừng trôi. Đáng tiếc tôi không thể, cho nên tôi chỉ biết khắc sâu thời khác này lại trong lòng.Đánh mất tình yêu, làm sao có cỗ máy thời gian để quay về…
__________________________
Cùng lúc đó, trái tim Phong Kính hung hăng nhói một cái, giống như bị một thanh dao găm cắm sâu vào, toàn thân đều đau đớn.
“Kính, anh làm sao vậy?” Vệ Nhu Y nhẹ nhàng ho khan, khẽ hỏi.
Phong Kính chuyển tầm mắt nhìn hai má Vệ Nhy Y trắng bệch, cố gắng ngăn tiếng ho khan, khẽ trấn an: “Nhu Y, em đã không có chuyện gì rồi thì anh về trước”
Giống như bên trong tâm hồn u tối có một thứ gì đó thôi thúc hắn phải trở về, một giây cũng không thể chần chờ.
Thấy hắn muốn rời khỏi, Vệ Nhu Y vội kéo tay hắn: “Hôm nay là giao thừa, anh ở lại với em đi”
Trong lời nói của cô đã tràn ngập khẩn cầu “Khụ khụ… Kính, ở lại với em đi, ở đây quá yên lặng, yên lặng đến đáng sợ”
Hôm nay là tết âm lịch, sự vui vẻ náo nhiệt bên ngoài dường như khác biệt với bên trong này, trại an dưỡng không có bao nhiêu người, chỉ yên tĩnh, cùng nơi nơi đầy vị thuốc sát trùng.
Phong Kính có chút không đành lòng vỗ về cô. Đối với cô gái suýt chút nữa đã đánh đổi tính mạng vì cứu mình, trong lòng hắn luôn có một phần mắc nợ, mà nợ này, cả đời hắn cũng trả không nổi.
Nếu như là lúc trước, hắn nhất định sẽ đáp ứng, hơn nữa còn ở lại làm bạn với cô ấy. Nhưng hôm nay…
Phong Kính ôm ngực không ngừng co rút đau đớn, mang theo áy náy, nói: “Thật xin lỗi Nhu Y, hôm nay anh còn có việc, để Thiệu Hoa ở lại với em đi”
Bàn tay Vệ Nhu Y buông lõng, hai má vốn trắng bệch bỗng nhiên tái nhợt. Cô bắt đầu cười, tiếng cười rất trầm, lại giống như cơn gió lạnh chợt nổi trong trại an dưỡng yên tĩnh này, cười cười sau đó ôm mặt.
” Có phải chỉ có khi em bệnh, em chết đi thì anh mới đến thăm em?” Vệ Nhu Y đột nhiên bất lực kêu, khàn cả giọng. Nước mắt kiêu ngạo của cô, rốt cục một giọt lại một giọt rơi xuống.
Vệ Nhu Y cho tới bây giờ đều là một Vệ Nhu Y kiêu ngạo, cô không cho phép chính mình dễ dàng rơi lệ, cô là Vệ Nhu Y, vĩnh viễn xinh đẹp cao quý, tao nhã mà phóng khoáng. Thế nhưng…
Cô cũng là phụ nữ, là phụ nữ, nhất định rất yếu đuối khi yêu.
Cô dùng mắt, dùng trái tim, dùng toàn bộ kiêu ngạo của mình để gào thét, để khẩn cầu: Đừng đi, đừng bỏ cô ở lại một mình. Đừng nhẫn tâm đập nát tình yêu của cô.
Bán tay Phong Kính nắm chặt, sau đó từng chút một gỡ tay của Vệ Nhu Y ra, rời khỏi phòng bệnh.
Ngoài cửa, Phương Thiệu Hoa dựa lưng trên vách tường, tóc mái che mắt hắn.
“Ở lại với cô ấy!” Thanh âm của hắn mang theo khàn khàn, trong đó còn chất chứa sự đau lòng.
Phong Kính mở miệng nặng trĩu: “Thiệu Hoa, đừng ngăn cản” Giọng điệu, mang theo cảnh cáo.
Phương Thiệu Hoa nắm lấy cổ áo Phong Kính, ánh mắt nhìn thẳng hắn, nói: “Tôi nói, ở lại với cô ấy, cậu có nghe thấy hay không? Cô gái này, mười một năm trước là cô ấy đã cứu một mạng của cậu, dựa vào cái gì mà cậu lại tàn nhẫn với cô ấy như thế? Dựa vào cái gì? Cũng là vì ả đàn ba họ Tô kia chứ gì?”
Phong Kính đẩy hắn ra “Thiệu Hoa, lúc này tôi không có thời gian đánh nhau với cậu!” Hắn muốn lập tức trở về.
“Không có thời gian?” Phương Thiệu Hoa cười rộ lên, là cười lạnh, là cười trào phúng, hắn nhíu mày “Cậu là không có thời gian, không có thời gian ở bên cạnh Vệ Nhu Y, không có thời gian nói chuyện với thằng anh em tốt này, cậu gấp gáp chạy trở về là để ở bên cạnh ả đàn bà đã bị thằng đàn ông khác dùng qua kia!”
Hắn vừa dứt lời, nấm đấm Phong Kính hung hắng bay qua, dừng lại trước huyệt thái dương của Phương Thiệu Hoa “Thiệu Hoa, tôi đã cảnh cáo cậu, đừng chạm vào giới hạn của tôi. Cô ấy, không phải là người để cậu nói như thế!”
“Đêm nay nếu cậu bước ra khỏi nơi này một bước, giữa chúng ta không còn là anh em tốt!” Thanh âm của Phương Thiệu Hoa vang lên, đoạn tuyệt.
Cước bộ Phong Kính ngừng ba giây, nắm chặt bàn tay, thả lỏng, lại xiết chặt, cuối cùng vẫn là rời khỏi.
_________________________
Rời khỏi trại an dưỡng, một giây Phong Kính cũng không ngừng lại, lập tức lên xe, nói: “Trở về”
Lái xe lập tức nghe lệnh, bánh xe chuyển động, nhập vào màn đêm đen.
Phong Kính nhíu chặt mày, đôi mắt kia so với màn đêm bên ngoài càng âm u hơn vài phần, môi của hắn gắt gao mím chặt.
Giống như có chuyện gì đó xảy ra mà hắn không biết, loại cảm giác này khiến cho hắn vạn phần lo lắng.
Đáng chết!
Tô Mộc Vũ, em dám xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho em!
“Nhanh lên, chạy nhanh lên!” Phong Kính ra lệnh với tài xế, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.
Bất an trong lòng càng lúc càng dâng đầy, hắn nắm chặt tay, cố gắng trấn an cảm giác lo lắng không hiểu vì sao này.
Ô tô lao nhanh trong đêm đen, nơi đi qua chỉ lưu lại một cái bóng mơ hồ, giống như dùng cả vận tốc ánh sáng.
Phong Kính cắn chặt răng: Tô Mộc Vũ, chờ tôi. tôi lập tức trở về đón em.
Chuông điện thoại di động vang lên, bởi vì không gian rất yên tĩnh nên thanh âm rất vang, vang đến chói tai.
Phong Kính mở điện thoại, trong tích tắc đấy từng tấm hình đập vào mắt hắn như hủy thiên diệt địa, khiến bàn tay hắn nháy mắt run rẩy, ánh mắt đen láy lại đỏ rực như nốt chu sa.
Tài xế không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, điện thoại di động lăn dài trên mặt đất, kính cửa sổ vỡ nát.
Hắn cảm thấy cổ mình như bị người hung hăng bóp chặt, một thanh âm như sư tử điên cuồng gầm lên giận dữ trong lòng. Hắn gầm: “Mau lái đến Sắc Dạ! Nếu không tôi giết chú!”
Beta: Dực
Hắn nhìn thấy da thịt này, nhớ lại thân thể vốn thuộc về hắn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hít lấy ngọt ngào ấm áp.
Hắn muốn cô, mỗi đêm đều muốn. Hắn lần tìm khắp quán bar, lần tìm toàn bộ những diện mạo tương tự với cô, hoặc chỉ cần tính cách tương tự, hay bàn tay tương tự thôi cũng được. Thế nhưng…
Không phải, bọn họ không phải cô, tất cả bọn họ đều không phải Tô Mộc Vũ – người vợ đầu ấp tay gối với hắn năm năm qua.
Hắn hôn cổ Tô Mộc Vũ như phát điên, dùng sức hôn, lưu lại một dấu vết của riêng mình trên cổ của cô.
Đây là của hắn, toàn bộ đều là của hắn, hắn muốn tẩy sạch toàn bộ cô, sau đó một lần nữa đoạt lại.
Đúng vậy, chỉ cần đoạt lại cô, ngôi nhà của hắn sẽ lại nguyên vẹn. Gia đình ấm áp kia, xinh đẹp kia, mỗi một góc đều rất bình yên, sẽ lại trở về bên cạnh hắn. Không có cô, gia đình sẽ cùng biến mất.
“Đau quá!” Tô Mộc Vũ bị đau rên khẽ. Phong Kính đêm nay sao lại thô bạo như vậy? Hắn giống như là muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, khiến cô có chút sợ hãi. Cô mơ hồ cảm thấy một loại hơi thở đáng sợ.
“Phong Kính, nhẹ… nhẹ một chút…” Tô Mộc Vũ theo bản năng rên rỉ.
Lại nghe thấy cái tên kia, bả vai Tần Nghị Hằng bỗng dưng cứng đờ, ánh mắt lấp đầy hận ý, đột nhiên nảy sinh ác độc dùng sức che miệng Tô Mộc Vũ. Hắn vươn người nhặt lấy cà vạt bên cạnh bịt miệng cô.
“Ưm…” Tô Mộc Vũ không hiểu sao lại thế, “Phong Kính” đang tức giận sao? Vì sao phải bịt miệng cô lại? Do cô vô tình chọc giận hắn sao?
Cô giơ tay lên, muốn vuốt ve mặt của hắn, lại bị hắn tránh né.
Vì sao? Vì sao không cho cô chạm vào? Bọn họ không phải chiều nay vẫn tốt sao?
Tô Mộc Vũ có một bụng lời muốn nói, muốn hỏi, thế nhưng một chữ cũng không thể nói ra.
Nhìn người trước mặt, nhu thuận như chú cừu non nằm yên trên giường, phó mặc cho người khác muốn làm gì thì làm. Cơ thể Tần Nghị Hằng căng thẳng, lửa nóng dục vọng phút chốc vụt lên, hơi thở càng ngày càng dồn dập.
Kiềm chế không được, rốt cuộc cũng kiềm chế không được! Hắn muốn cô bây giờ, thuộc về mình một lần nữa.
Ngửi thấy hương vị ngọt ngào, cả người Tần Nghị Hằng kích động đến run rẩy, hai tay thô bạo chạy dọc trên thân thể cô.
Tô Mộc Vũ cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao cô biết rõ là Phong Kính nhưng thân thể lại có chút chán ghét, giống như bị người nào đó không phải là Phong Kính chạm vào. Cô hơi giãy dụa, lại bị một lực lớn chăn chặn.
Xương quai xanh bị cắn giống như muốn róc xương chính cô. Hai tròng mắt Tần Nghị Hằng đỏ lên, hắn cắn răng gầm nhẹ một tiếng: “Tô Mộc Vũ! Em là của tôi!” Chỉ có thể là của hắn! Một ngày nào đó, hắn sẽ khiến cô chỉ gọi tên hắn – Tần Nghị Hằng!
Khi hắn hạ thân hắn đẩy mạnh vào trong.
Trái tim Tô Mộc Vũ bỗng nhiên đau nhói, trong đầu tựa hồ nghe thấy giọng hát của ai đó: Nếu như có cỗ máy thời gian, tôi muốn thời gian này ngừng trôi. Đáng tiếc tôi không thể, cho nên tôi chỉ biết khắc sâu thời khác này lại trong lòng.Đánh mất tình yêu, làm sao có cỗ máy thời gian để quay về…
__________________________
Cùng lúc đó, trái tim Phong Kính hung hăng nhói một cái, giống như bị một thanh dao găm cắm sâu vào, toàn thân đều đau đớn.
“Kính, anh làm sao vậy?” Vệ Nhu Y nhẹ nhàng ho khan, khẽ hỏi.
Phong Kính chuyển tầm mắt nhìn hai má Vệ Nhy Y trắng bệch, cố gắng ngăn tiếng ho khan, khẽ trấn an: “Nhu Y, em đã không có chuyện gì rồi thì anh về trước”
Giống như bên trong tâm hồn u tối có một thứ gì đó thôi thúc hắn phải trở về, một giây cũng không thể chần chờ.
Thấy hắn muốn rời khỏi, Vệ Nhu Y vội kéo tay hắn: “Hôm nay là giao thừa, anh ở lại với em đi”
Trong lời nói của cô đã tràn ngập khẩn cầu “Khụ khụ… Kính, ở lại với em đi, ở đây quá yên lặng, yên lặng đến đáng sợ”
Hôm nay là tết âm lịch, sự vui vẻ náo nhiệt bên ngoài dường như khác biệt với bên trong này, trại an dưỡng không có bao nhiêu người, chỉ yên tĩnh, cùng nơi nơi đầy vị thuốc sát trùng.
Phong Kính có chút không đành lòng vỗ về cô. Đối với cô gái suýt chút nữa đã đánh đổi tính mạng vì cứu mình, trong lòng hắn luôn có một phần mắc nợ, mà nợ này, cả đời hắn cũng trả không nổi.
Nếu như là lúc trước, hắn nhất định sẽ đáp ứng, hơn nữa còn ở lại làm bạn với cô ấy. Nhưng hôm nay…
Phong Kính ôm ngực không ngừng co rút đau đớn, mang theo áy náy, nói: “Thật xin lỗi Nhu Y, hôm nay anh còn có việc, để Thiệu Hoa ở lại với em đi”
Bàn tay Vệ Nhu Y buông lõng, hai má vốn trắng bệch bỗng nhiên tái nhợt. Cô bắt đầu cười, tiếng cười rất trầm, lại giống như cơn gió lạnh chợt nổi trong trại an dưỡng yên tĩnh này, cười cười sau đó ôm mặt.
” Có phải chỉ có khi em bệnh, em chết đi thì anh mới đến thăm em?” Vệ Nhu Y đột nhiên bất lực kêu, khàn cả giọng. Nước mắt kiêu ngạo của cô, rốt cục một giọt lại một giọt rơi xuống.
Vệ Nhu Y cho tới bây giờ đều là một Vệ Nhu Y kiêu ngạo, cô không cho phép chính mình dễ dàng rơi lệ, cô là Vệ Nhu Y, vĩnh viễn xinh đẹp cao quý, tao nhã mà phóng khoáng. Thế nhưng…
Cô cũng là phụ nữ, là phụ nữ, nhất định rất yếu đuối khi yêu.
Cô dùng mắt, dùng trái tim, dùng toàn bộ kiêu ngạo của mình để gào thét, để khẩn cầu: Đừng đi, đừng bỏ cô ở lại một mình. Đừng nhẫn tâm đập nát tình yêu của cô.
Bán tay Phong Kính nắm chặt, sau đó từng chút một gỡ tay của Vệ Nhu Y ra, rời khỏi phòng bệnh.
Ngoài cửa, Phương Thiệu Hoa dựa lưng trên vách tường, tóc mái che mắt hắn.
“Ở lại với cô ấy!” Thanh âm của hắn mang theo khàn khàn, trong đó còn chất chứa sự đau lòng.
Phong Kính mở miệng nặng trĩu: “Thiệu Hoa, đừng ngăn cản” Giọng điệu, mang theo cảnh cáo.
Phương Thiệu Hoa nắm lấy cổ áo Phong Kính, ánh mắt nhìn thẳng hắn, nói: “Tôi nói, ở lại với cô ấy, cậu có nghe thấy hay không? Cô gái này, mười một năm trước là cô ấy đã cứu một mạng của cậu, dựa vào cái gì mà cậu lại tàn nhẫn với cô ấy như thế? Dựa vào cái gì? Cũng là vì ả đàn ba họ Tô kia chứ gì?”
Phong Kính đẩy hắn ra “Thiệu Hoa, lúc này tôi không có thời gian đánh nhau với cậu!” Hắn muốn lập tức trở về.
“Không có thời gian?” Phương Thiệu Hoa cười rộ lên, là cười lạnh, là cười trào phúng, hắn nhíu mày “Cậu là không có thời gian, không có thời gian ở bên cạnh Vệ Nhu Y, không có thời gian nói chuyện với thằng anh em tốt này, cậu gấp gáp chạy trở về là để ở bên cạnh ả đàn bà đã bị thằng đàn ông khác dùng qua kia!”
Hắn vừa dứt lời, nấm đấm Phong Kính hung hắng bay qua, dừng lại trước huyệt thái dương của Phương Thiệu Hoa “Thiệu Hoa, tôi đã cảnh cáo cậu, đừng chạm vào giới hạn của tôi. Cô ấy, không phải là người để cậu nói như thế!”
“Đêm nay nếu cậu bước ra khỏi nơi này một bước, giữa chúng ta không còn là anh em tốt!” Thanh âm của Phương Thiệu Hoa vang lên, đoạn tuyệt.
Cước bộ Phong Kính ngừng ba giây, nắm chặt bàn tay, thả lỏng, lại xiết chặt, cuối cùng vẫn là rời khỏi.
_________________________
Rời khỏi trại an dưỡng, một giây Phong Kính cũng không ngừng lại, lập tức lên xe, nói: “Trở về”
Lái xe lập tức nghe lệnh, bánh xe chuyển động, nhập vào màn đêm đen.
Phong Kính nhíu chặt mày, đôi mắt kia so với màn đêm bên ngoài càng âm u hơn vài phần, môi của hắn gắt gao mím chặt.
Giống như có chuyện gì đó xảy ra mà hắn không biết, loại cảm giác này khiến cho hắn vạn phần lo lắng.
Đáng chết!
Tô Mộc Vũ, em dám xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho em!
“Nhanh lên, chạy nhanh lên!” Phong Kính ra lệnh với tài xế, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.
Bất an trong lòng càng lúc càng dâng đầy, hắn nắm chặt tay, cố gắng trấn an cảm giác lo lắng không hiểu vì sao này.
Ô tô lao nhanh trong đêm đen, nơi đi qua chỉ lưu lại một cái bóng mơ hồ, giống như dùng cả vận tốc ánh sáng.
Phong Kính cắn chặt răng: Tô Mộc Vũ, chờ tôi. tôi lập tức trở về đón em.
Chuông điện thoại di động vang lên, bởi vì không gian rất yên tĩnh nên thanh âm rất vang, vang đến chói tai.
Phong Kính mở điện thoại, trong tích tắc đấy từng tấm hình đập vào mắt hắn như hủy thiên diệt địa, khiến bàn tay hắn nháy mắt run rẩy, ánh mắt đen láy lại đỏ rực như nốt chu sa.
Tài xế không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, điện thoại di động lăn dài trên mặt đất, kính cửa sổ vỡ nát.
Hắn cảm thấy cổ mình như bị người hung hăng bóp chặt, một thanh âm như sư tử điên cuồng gầm lên giận dữ trong lòng. Hắn gầm: “Mau lái đến Sắc Dạ! Nếu không tôi giết chú!”
/230
|