"Không sai...nhãi ranh còn có chút bản lãnh, đủ tư cách làm đồ chơi cho con trai ta vài ngày"
Giọng nói này mang theo 300 tinh sóng âm lực lượng, tràn đi tới đâu đá vụn liền bị nghiền nát, cự thạch nứt vỡ, màng tai rung rung chấn hưởng.
Nếu là phàm nhân, chỉ 1 chiêu này thôi đã đủ bị nghiền nát thành bọt máu, nhân cảnh cường giả lại càng khó giữ được lỗ tai rách nát mà vong mạng.
Nhưng ở dưới đây, 2 nàng lại chỉ hơi khó chịu choáng váng mà không hề chịu chút tổn thương, kỳ lạ là những đợt sóng âm này tràn tới lại không hề mảy may tổn thương tới thân thể nàng.
"Ah...đây...đây là địa thánh cường giả...không tốt"
"Tiêu...tiêu ca, nô bộc của huynh đâu...sao hắn không ngăn cản"
Thiên ngồi đó trở lại nồi rau của mình miệng không nặng không nhẹ nói.
"Hắn ah...bị một tên khác kiềm chế rồi...tên ngu xuẩn này tu vi yếu hơn nên chọn chúng ta ra tay"
"Ca ca...bây giờ làm sao...làm sao đây.."
"Làm sao ah...chỉ là 1 tên Bán Thánh thì làm được trò trống gì"
Lúc này giọng nói uy nghiêm mà nặng chịch vang lên, vô tận âm ba lực liền tụ thành 1 điểm đổ tới.
"Tiểu tử...thú vị, sắp chết đến nơi còn điềm tĩnh được"
Lúc này Dương Tiểu Thanh bỗng nhiên cảm thấy một loại lòng tin khó hiểu bất chợt từ trên người Thiên tràn tới làm nàng dần bình ổn lại.
"Ngươi là ai..."
"Là ai...buồn cười, ngươi có tư cách hỏi ta câu này sao"
"Ngươi...ngươi không lẽ là người Châu gia" Doãn Kế Anh suy đoán
"Hừ, tiểu nữ hải trí tuệ không tệ...Hạ nhi hồi sáng nay...là các ngươi đả thương"
"Không sai, hỏi đúng người rồi đó..." Thiên đáp
Giọng ông ta chợt đanh lại.
"Ý ngươi nói là....ngươi thừa nhận"
"Đánh 1 con chó thôi, có gì không dám nhận" Thiên dửng dưng
Không biết tên địa thánh này ở đâu nhưng vừa nghe 1 câu này của Thiên, hắn liền như nổi giận
Bầu trời lập tức hạ nhiệt độ xuống đến cực điểm, khí áp mang tính bạo tạc cuồng nộ ầm ầm kéo xuống
"Rầm..rầm...ầm..."mặt đất tức thì bị ép thành một mảnh nát vụn vỡ tung, gạch đá hóa thành mạt phấn.
"Nhục uy nghiêm tộc ta....chết"
"Haiii...ngươi còn quá yếu, không đủ tư cách gào thét ở đây, biết điều thì mau cút...đừng làm mất nhã hứng của ta" Thiên vẩy tay phải 1 cái, bầu trời xung quanh lập tức không còn một chút áp bức.
"Ngu xuẩn mất khôn...chết cho ta" một câu này hắn trực tiếp dùng ra cường đại sóng âm tất cả tụ lại thành một điểm bắn tới, đồng thời trên bầu trời bỗng chốc xuất hiện một cự đại bàn tay che trời phủ đất ập xuống, khí thôn sơn hài, áp sập chư thiên.
Kinh khủng áp lực như sóng cồn ập xuống, bỗng chốc 2 nàng Dương Tiểu Thanh và Doãn Kế Anh cảm thấy mình như nhỏ bé đến như vậy, hèn mọn đến như vậy
"Chết...phải chết rồi sao, cũng được..ít ra ta còn được chết cùng ngày cùng giờ với hắn, chết rồi cũng không buồn"
"Ca ca có nói, chết không có nghĩa là hết, được chết có ý nghĩa là được rồi...tốt, hôm nay ta được chết cùng ca ca cũng coi như có ý nghĩa, dù sao mấy ngày nay hạnh phúc như vậy ta cũng thật đã rất mãn nguyện"
Đang chuẩn bị sẵn tâm lý để chết thì lúc này một giọng nói quen thuộc đã gọi tỉnh họ.
"Nè...làm cái gì vậy hà, thiếu lòng tin với ta như vậy sao...haiiii, các nàng thật làm ta quá thương tâm"
Thiên nhìn lên bầu trời, miệng lộ ra 1 nụ cười khinh bỉ, ngón tay nhẹ búng ta.
"Rắc...." bàn tay cự đại trên không trung liền như con dán bị búa lớn nện vào, chỉ chớp mắt một cái liền nát bấy
"Hự...phụt..." một âm thanh phun máu vang lên
"Tiểu tử, coi như bổn thánh đánh giá thấp ngươi....ngày sau gặp lại tất sẽ gấp ngàn lần hoàn trả"
Ông ta oán độc cay nghiệt nói ra
"Oh...không cần lần sau đâu ah, muốn tới là tới, muốn đi là đi....bộ Hoàng Thanh Thiên ta dễ bắt nạt tới như vậy sao"
Giọng nói của Thiên vang lên, ở bên cạnh 2 nàng chỉ nghe như gió thoáng qua nhưng ở ngoài đó 1 dặm, kinh khủng âm ba này lại bị vô hạn khuếch đại đến 3000 tinh.
"Ầm...ầm..ầm...ầm..."
Khủng bố lực phá hoại phát ra, vạn vật liền tức thì bị chấn thành bột mịn phiêu tán, mặt đất bị đánh lõm vào thành 1 cái hố sâu hình giẻ quạt.
Vị bán thánh kia thậm chí không cả kịp la lên 1 tiếng đã bị kinh khủng sóng âm này nhấn chìm, màng nhĩ tai yếu ớt lập tức rách toác, não bộ bị chấn thành cháo nhừ cả người lạch đạch giãy giãy.
Uổng cho ông ta cả đời dùng âm ba công mà thành thánh, nhưng đến khi chết lại cũng là vì âm ba lực mà chết
Thiên nhìn cũng không thèm nhìn hắn 1 cái miệng thổi 1 cái sau đó bỏ miếng nấm vào miệng ăn
"Uhm...chín, ăn được rồi đó, mời 2 vị cô nương lại đây ăn tối"
Lúc này 2 nàng Doãn Kế Anh, Dương Tiểu Thanh còn đang hồn vía lên mây ngơ ngơ ngẩn ngẩn ở đó vừa mừng vừa sợ mà vừa khó hiểu.
"Đây...đây là..ca ca, là ca làm sao..."
2 đôi mắt đẹp thoáng chốc liền nhìn dồn về phía Thiên tựa như muốn tìm ra sự thật từ chỗ hắn.
"Ờ...hình như không phải ah...là tên đó tự nhiên lăn ra chết đó chứ"
"Tiêu ca...huynh..địa thánh sao có thể tự nhiên lăn ra chết được chứ...nhất định là huynh làm rồi"
Doãn Kế Anh thông minh cỡ nào chứ, mặc dù nàng không thể nhìn thấy được toàn bộ quá trình cũng không hiểu vấn đề là ra sao nhưng mà nàng rõ ràng, từ đầu đến đuôi mình và Tiểu Thanh là một chút tổn thương cũng không có, thậm chí hơi chút khó chịu cũng không.
Mà còn Dương Tiêu hắn, từ đầu đến đuôi đều không một chút nào sợ hãi, thái độ bình tĩnh mà tự tin đến kỳ lạ, điều này là chứng minh cái gì.
Mạt sát địa thánh....nàng thật không dám tin, đến cả mạnh mẽ như cha nàng còn không thể làm được điều đó nữa là một thanh niên trẻ như Dương Tiêu.
Có điều không tin thì không tin nhưng phủ nhận lại không có cách nào phủ nhận, mâu thuẫn vô cùng.
"Ah..hahaa, ca ca ta lợi hại tới như vậy ah...vậy sau này làm hộ vệ cho ta đi...ngày ngày nấu ăn cho ta, gặp kẻ thù thì đánh đuổi cho ta, vậy không phải bổn tiểu thư sẽ có thể vênh váo rồi sao"
Doãn Kế Anh vừa nghe thấy 2 chữ "hộ vệ" liền điếng người
Không sai...hộ vệ, Thiên không phải còn có 1 nô bộc cấp địa thánh đó sao, hơn nữa còn là vừa mới thuần phục.
Một địa thánh có thể dễ dàng chấp nhận cúi đầu làm nô cho kẻ yếu hay sao.
Tất nhiên sẽ không...như vậy là vì sao, chợt nàng nhìn lại thái độ của hắn...vẫn thần bí, ung dung mà tự tin như vậy, bình thường hắn dân dã, hiền lành, vui tính lại quan tâm người khác nhưng thực tế lại tràn đầy mầu sắc thần bí.
"Tiêu ca...hồi nãy huynh nói tới Hoàng Thanh Thiên...là huynh sao"
"Ờ...đó cũng là tên của ta"
"Ah, ca ca...huynh vẫn chưa kể cho ta nghe cuộc sống 3 năm qua của huynh ah"
"Ờ...nàng muốn kể từ đoạn nào nữa"
"Từ đầu..."
"Ờ được....ngày xửa ngày xưa..."
"Ah...lại là câu chuyện cô bé lọ lem..không phải"
"Ờ...vậy kể đoạn khác, ngày xửa ngày xưa..."
"Không phải...đó là chuyện tấm cám...không phải"
"Ờ..ta nhầm, ngày xửa ngày xưa...xưa ơi là xư
Giọng nói này mang theo 300 tinh sóng âm lực lượng, tràn đi tới đâu đá vụn liền bị nghiền nát, cự thạch nứt vỡ, màng tai rung rung chấn hưởng.
Nếu là phàm nhân, chỉ 1 chiêu này thôi đã đủ bị nghiền nát thành bọt máu, nhân cảnh cường giả lại càng khó giữ được lỗ tai rách nát mà vong mạng.
Nhưng ở dưới đây, 2 nàng lại chỉ hơi khó chịu choáng váng mà không hề chịu chút tổn thương, kỳ lạ là những đợt sóng âm này tràn tới lại không hề mảy may tổn thương tới thân thể nàng.
"Ah...đây...đây là địa thánh cường giả...không tốt"
"Tiêu...tiêu ca, nô bộc của huynh đâu...sao hắn không ngăn cản"
Thiên ngồi đó trở lại nồi rau của mình miệng không nặng không nhẹ nói.
"Hắn ah...bị một tên khác kiềm chế rồi...tên ngu xuẩn này tu vi yếu hơn nên chọn chúng ta ra tay"
"Ca ca...bây giờ làm sao...làm sao đây.."
"Làm sao ah...chỉ là 1 tên Bán Thánh thì làm được trò trống gì"
Lúc này giọng nói uy nghiêm mà nặng chịch vang lên, vô tận âm ba lực liền tụ thành 1 điểm đổ tới.
"Tiểu tử...thú vị, sắp chết đến nơi còn điềm tĩnh được"
Lúc này Dương Tiểu Thanh bỗng nhiên cảm thấy một loại lòng tin khó hiểu bất chợt từ trên người Thiên tràn tới làm nàng dần bình ổn lại.
"Ngươi là ai..."
"Là ai...buồn cười, ngươi có tư cách hỏi ta câu này sao"
"Ngươi...ngươi không lẽ là người Châu gia" Doãn Kế Anh suy đoán
"Hừ, tiểu nữ hải trí tuệ không tệ...Hạ nhi hồi sáng nay...là các ngươi đả thương"
"Không sai, hỏi đúng người rồi đó..." Thiên đáp
Giọng ông ta chợt đanh lại.
"Ý ngươi nói là....ngươi thừa nhận"
"Đánh 1 con chó thôi, có gì không dám nhận" Thiên dửng dưng
Không biết tên địa thánh này ở đâu nhưng vừa nghe 1 câu này của Thiên, hắn liền như nổi giận
Bầu trời lập tức hạ nhiệt độ xuống đến cực điểm, khí áp mang tính bạo tạc cuồng nộ ầm ầm kéo xuống
"Rầm..rầm...ầm..."mặt đất tức thì bị ép thành một mảnh nát vụn vỡ tung, gạch đá hóa thành mạt phấn.
"Nhục uy nghiêm tộc ta....chết"
"Haiii...ngươi còn quá yếu, không đủ tư cách gào thét ở đây, biết điều thì mau cút...đừng làm mất nhã hứng của ta" Thiên vẩy tay phải 1 cái, bầu trời xung quanh lập tức không còn một chút áp bức.
"Ngu xuẩn mất khôn...chết cho ta" một câu này hắn trực tiếp dùng ra cường đại sóng âm tất cả tụ lại thành một điểm bắn tới, đồng thời trên bầu trời bỗng chốc xuất hiện một cự đại bàn tay che trời phủ đất ập xuống, khí thôn sơn hài, áp sập chư thiên.
Kinh khủng áp lực như sóng cồn ập xuống, bỗng chốc 2 nàng Dương Tiểu Thanh và Doãn Kế Anh cảm thấy mình như nhỏ bé đến như vậy, hèn mọn đến như vậy
"Chết...phải chết rồi sao, cũng được..ít ra ta còn được chết cùng ngày cùng giờ với hắn, chết rồi cũng không buồn"
"Ca ca có nói, chết không có nghĩa là hết, được chết có ý nghĩa là được rồi...tốt, hôm nay ta được chết cùng ca ca cũng coi như có ý nghĩa, dù sao mấy ngày nay hạnh phúc như vậy ta cũng thật đã rất mãn nguyện"
Đang chuẩn bị sẵn tâm lý để chết thì lúc này một giọng nói quen thuộc đã gọi tỉnh họ.
"Nè...làm cái gì vậy hà, thiếu lòng tin với ta như vậy sao...haiiii, các nàng thật làm ta quá thương tâm"
Thiên nhìn lên bầu trời, miệng lộ ra 1 nụ cười khinh bỉ, ngón tay nhẹ búng ta.
"Rắc...." bàn tay cự đại trên không trung liền như con dán bị búa lớn nện vào, chỉ chớp mắt một cái liền nát bấy
"Hự...phụt..." một âm thanh phun máu vang lên
"Tiểu tử, coi như bổn thánh đánh giá thấp ngươi....ngày sau gặp lại tất sẽ gấp ngàn lần hoàn trả"
Ông ta oán độc cay nghiệt nói ra
"Oh...không cần lần sau đâu ah, muốn tới là tới, muốn đi là đi....bộ Hoàng Thanh Thiên ta dễ bắt nạt tới như vậy sao"
Giọng nói của Thiên vang lên, ở bên cạnh 2 nàng chỉ nghe như gió thoáng qua nhưng ở ngoài đó 1 dặm, kinh khủng âm ba này lại bị vô hạn khuếch đại đến 3000 tinh.
"Ầm...ầm..ầm...ầm..."
Khủng bố lực phá hoại phát ra, vạn vật liền tức thì bị chấn thành bột mịn phiêu tán, mặt đất bị đánh lõm vào thành 1 cái hố sâu hình giẻ quạt.
Vị bán thánh kia thậm chí không cả kịp la lên 1 tiếng đã bị kinh khủng sóng âm này nhấn chìm, màng nhĩ tai yếu ớt lập tức rách toác, não bộ bị chấn thành cháo nhừ cả người lạch đạch giãy giãy.
Uổng cho ông ta cả đời dùng âm ba công mà thành thánh, nhưng đến khi chết lại cũng là vì âm ba lực mà chết
Thiên nhìn cũng không thèm nhìn hắn 1 cái miệng thổi 1 cái sau đó bỏ miếng nấm vào miệng ăn
"Uhm...chín, ăn được rồi đó, mời 2 vị cô nương lại đây ăn tối"
Lúc này 2 nàng Doãn Kế Anh, Dương Tiểu Thanh còn đang hồn vía lên mây ngơ ngơ ngẩn ngẩn ở đó vừa mừng vừa sợ mà vừa khó hiểu.
"Đây...đây là..ca ca, là ca làm sao..."
2 đôi mắt đẹp thoáng chốc liền nhìn dồn về phía Thiên tựa như muốn tìm ra sự thật từ chỗ hắn.
"Ờ...hình như không phải ah...là tên đó tự nhiên lăn ra chết đó chứ"
"Tiêu ca...huynh..địa thánh sao có thể tự nhiên lăn ra chết được chứ...nhất định là huynh làm rồi"
Doãn Kế Anh thông minh cỡ nào chứ, mặc dù nàng không thể nhìn thấy được toàn bộ quá trình cũng không hiểu vấn đề là ra sao nhưng mà nàng rõ ràng, từ đầu đến đuôi mình và Tiểu Thanh là một chút tổn thương cũng không có, thậm chí hơi chút khó chịu cũng không.
Mà còn Dương Tiêu hắn, từ đầu đến đuôi đều không một chút nào sợ hãi, thái độ bình tĩnh mà tự tin đến kỳ lạ, điều này là chứng minh cái gì.
Mạt sát địa thánh....nàng thật không dám tin, đến cả mạnh mẽ như cha nàng còn không thể làm được điều đó nữa là một thanh niên trẻ như Dương Tiêu.
Có điều không tin thì không tin nhưng phủ nhận lại không có cách nào phủ nhận, mâu thuẫn vô cùng.
"Ah..hahaa, ca ca ta lợi hại tới như vậy ah...vậy sau này làm hộ vệ cho ta đi...ngày ngày nấu ăn cho ta, gặp kẻ thù thì đánh đuổi cho ta, vậy không phải bổn tiểu thư sẽ có thể vênh váo rồi sao"
Doãn Kế Anh vừa nghe thấy 2 chữ "hộ vệ" liền điếng người
Không sai...hộ vệ, Thiên không phải còn có 1 nô bộc cấp địa thánh đó sao, hơn nữa còn là vừa mới thuần phục.
Một địa thánh có thể dễ dàng chấp nhận cúi đầu làm nô cho kẻ yếu hay sao.
Tất nhiên sẽ không...như vậy là vì sao, chợt nàng nhìn lại thái độ của hắn...vẫn thần bí, ung dung mà tự tin như vậy, bình thường hắn dân dã, hiền lành, vui tính lại quan tâm người khác nhưng thực tế lại tràn đầy mầu sắc thần bí.
"Tiêu ca...hồi nãy huynh nói tới Hoàng Thanh Thiên...là huynh sao"
"Ờ...đó cũng là tên của ta"
"Ah, ca ca...huynh vẫn chưa kể cho ta nghe cuộc sống 3 năm qua của huynh ah"
"Ờ...nàng muốn kể từ đoạn nào nữa"
"Từ đầu..."
"Ờ được....ngày xửa ngày xưa..."
"Ah...lại là câu chuyện cô bé lọ lem..không phải"
"Ờ...vậy kể đoạn khác, ngày xửa ngày xưa..."
"Không phải...đó là chuyện tấm cám...không phải"
"Ờ..ta nhầm, ngày xửa ngày xưa...xưa ơi là xư
/1029
|