Hạ Mộng Cuồng Thi Khúc

Chương 20: Sau lưng mỗi một khoản tài sản kếch xù đều có một tội ác nghiêm trọng

/42


Đoàn tàu dừng lại sân ga Paddington.

Đây là một trong những sân ga lớn nhất thành phố Luân Đôn, to lớn như sào huyệt của cự thú, nhưng bởi vì tọa lạc ở trung tâm thành phố, lại chạy thẳng đến sân bay Heathrow, cho nên mãi mãi không có lúc nào trống vắng. Bất cứ lúc nào nơi này cũng mãi chật ních người từ các nơi trên thế giới: Có tầng lớp tinh anh thương mại nước Anh để tóc thời trang, thân mặc đồ vest thẳng thớm, đeo laptop bên người, nói tiếng Đức với giọng Anh vào tai nghe bluetooth điện thoại; Có phụ nữ Ấn Độ mập mạp đầu đeo khăn, mi tâm chấm đỏ, nắm tay hai đứa bé, da đứa bé màu nâu cà phê, mắt to lông mi dài, nhìn dáo dác đáng yêu, giống như là mèo con vừa ra đời; Có đàn ông da đen mặc đồ bình thường cúi đầu nghe Ipod, quần jeans của họ thường lộ ra nửa đoạn quần lót màu trắng; Có đám con gái Tây Âu mặc quần short áo trễ ngực, các cô nàng mang giày gót nhọn, kéo va ly, khoe khoang công khai vẻ thanh xuân xinh đẹp của mình, đồng thời cũng kèm theo ánh mắt chán ghét các cô gái đạo hồi che mặt khiêm tốn. Tại trạm xe lửa còn có thể nhìn thấy phụ nữ người Anh điển hình: Cả người như đứng trong đêm đen, dưới chiếc mũ lông màu đen mỏng là lớp trang điểm đậm khéo léo, khuôn mặt kiêu ngạo nhưng lộ ra vài phần tuyệt vọng... Những đám người không hề giống nhau chút nào tập trung ở trong sào huyệt to lớn này gặp gỡ thoáng qua với Bùi Thi. Cô nhìn những ánh sáng rực rỡ trong trạm xe khuếch tán khắp bốn phương tám hướng, sát nhập vào bầu trời đêm, trở thành hơi thở dồn dập yếu ớt của Luân Đôn.

Đột nhiên nhớ đến chuyện xảy ra trên xe lửa khi nãy, sự xấu hổ giống như là hồng thủy ào đến không hề báo trước. Trong lòng cô biết rõ là Hạ Thừa Tư cảm thấy cô quá ồn nên mới làm như vậy. Biểu hiện của cô thật sự hơi có chút không thỏa đáng, nhưng sao anh lại có thể... Từ “hôn” này đối với cô luôn luôn là từ vô thưởng vô phạt, giờ khắc này lại khiến cô ngay cả suy nghĩ một chút cũng sẽ có cảm giác muốn độn thổ. Cũng không biết là có phải bởi vì xảy ra lần này còn bất ngờ hơn lần trước hay không. Cô vẫn không có cách nào hít thở bình thường, chỉ cần hồi tưởng lại sẽ thấy cả người tê tái, trái tim cuồng loạn.

Cô ghét việc không cách nào khống chế như thế, cho nên nhất định cho rằng chuyện này chưa từng xảy ra. Cô không đi tìm Hạ Thừa Tư, về thẳng khách sạn bắt đầu sáng tác. Khi lấy bút ra, bên môi như vẫn còn cảm xúc anh để lại. Cô bắt đầu không thể kiềm chế nhớ đến anh, nhớ đến từng ánh mắt sắc bén, nụ cười lạnh lùng. Thờ ơ ngâm nga theo khúc nhạc, nốt nhạc dưới ngòi bút hiện ra từng nốt từng nốt ngổn ngang. Nhưng đến khi cô lấy lại tinh thần, phát hiện ra mình hoàn toàn không đặt chú ý lên khuông nhạc. Nhìn nhìn lại khúc nhạc mình viết, cô tự nói thầm “Cái thứ lộn xộn gì đây”. Sau đó xem nó như giấy vụn gấp lại nhét vào trong đống bản nháp. Lại một lần nữa thử soạn, cô vẫn nhớ đến khuôn mặt không nên xuất hiện kia. Hơn nữa chỉ cần mình không khống chế được, cô sẽ khiến mình suy nghĩ càng nhiều thứ hơn. Ví như ở trên xe lửa nếu như mình không tránh né, mà là gan dạ đáp lại anh, kết quả sẽ như thế nào; Ví như lúc đó cô biểu hiện bình tĩnh hơn một chút, không phải hoảng hốt bỏ chạy, anh sẽ có phản ứng thế nào; Ví như anh thật sự cười lớn thoải mái là thế nào, dịu dàng là thế nào, khó chịu sẽ là thế nào... Lòng hiếu kỳ đối với anh càng ngày càng nhiều khiến cho cô cảm thấy cảm giác này thật sự không ổn. Cuối cùng cô không chịu được nữa, bỏ qua việc soạn nhạc, gọi điện thoại cho Andy, hẹn anh ta cùng đi ăn cơm xem phim.

Tâm trạng an ổn khi nhìn thấy Andy khiến cô cảm giác dễ chịu đi rất nhiều. Cô vẫn thích hình thức chung đụng bình yên như thế. Lúc tán gẫu cô vô tình hay cố ý tiết lộ ra mình sắp trở về nước. Anh ta vốn còn muốn giả vờ ra vẻ không sao cả, nhưng rất nhanh cả khuôn mặt đều xụ xuống, thẳng thắn nói rằng bản thân vô cùng luyến tiếc. Nhìn thấy dáng vẻ anh ta giận dỗi, không biết tại sao cô lại nghĩ đến Bùi Khúc. Cho nên, cô cho anh ta một cái ôm dịu dàng, bảo anh ta sau này nhất định phải đi thăm cô.

Sau khi cuộc hẹn hò ngắn ngủi này kết thúc, cô trở về khách sạn. Cuối cùng tâm trạng khôi phục lại một chút, một lần nữa cầm bút bắt đầu soạn nhạc. Hóa ra cảm giác trở về, cô viết ra một bản nhạc mới rất thuận lợi, sửa đi sửa lại vài lần, cho đến bốn giờ ở phía Nam nước Anh trời đã sáng, cô mới nằm lên giường chưa thỏa nguyện lắm. Cô thử ngủ, nhưng lại hưng phấn đến mức không ngủ yên. Đây là bản nhạc đầu tiên được viết hoàn thành sau khi quen bạn trai, vội vã gấp rút muốn chia sẻ với người khác. Cô tính toán xem bây giờ trong nước là ban ngày, cô gửi bản nhạc đến Sâm Xuyên Quang, sau đó gọi điện cho anh.

“Tiểu Thi, bản nhạc này rất hay, rất giống với phong cách trước kia, là tác phẩm vững chắc.” Đầu bên kia điện thoại, tiếng Sâm Xuyên Quang mang theo chút giọng mũi, giống như là bị cảm. Nhưng ngữ điệu của anh đối với cô mãi mãi là dịu dàng như nước.

Nhưng lòng của cô đã nguội một nửa: “Giống với phong cách trước kia? Không có gì đột phá sao?”

“Đương nhiên là có đột phá, có phải gần đây em đi đến phía Bắc nước Anh không, giống như là mang theo một chút hương vị của bên kia. Có điều là trên phương diện tình cảm... dường như vẫn giống như trước.”

Tay cô nắm điện thoại di động chảy mồ hôi ròng ròng, trái tim thấp thỏm nói: “Tình cảm giống như trước đây? Đây là ý gì, ý là không có tình cảm hay sao?”

Sâm Xuyên Quang vô cùng hiểu rõ tính cách của cô. Cô là nghệ thuật gia có lòng tự ái rất mạnh, cho phép người khác nói cô sai lầm về kỹ thuật, thậm chí có thể chấp nhận người khác nói “Cô chính là kẻ ngu ngốc ngay cả kiến thức nhạc lý căn bản cũng không biết”, nhưng kiêng kị nhất người khác nói cô không có thiên phú. Cho nên anh cẩn thận dè dặt dùng từ, tận lực nói uyển chuyển: “Loại tình cảm này có thể từ từ suy nghĩ.”

Nghe thấy những lời này, Bùi Thi cảm thấy rõ ràng trước ngực có vật gì đó nổ tung, có một dòng khí huyết tuôn trào trong não. Nhưng càng tức giận, cô lại càng biểu hiện trấn định: “Thật không hiểu ý của anh là sao. Giải thích thêm chút đi.”

“Trong trình độ biểu diễn chuyên nghiệp, mặc kệ là sáng tác hay trình diễn, kỹ xảo đã chẳng còn quan trọng, quan trọng hơn là linh hồn. Tiểu Thi, em là thiên tài trăm năm hiếm có trong âm nhạc, nhưng có thể lòng hiếu thắng của em quá nhiều, bản nhạc được viết ra không có chỗ nào để bắt bẻ, nhưng luôn khiến người ta không cảm thụ được cái hồn của bản nhạc.”

Lời nói này đánh trúng chổ hiểm của cô. Thật ra thì không chỉ có soạn nhạc, thậm chí cô không am hiểu trình diễn bản nhạc vui vẻ hoặc lãng mạn. Kỹ xảo của cô rất tuyệt, biết khi nào vút cao, khi nào nhẹ, dù chỗ khó khăn đi nữa cô cũng biết cách dùng liên âm trước nặng sau nhẹ để khiến cho bản nhạc trở nên bay bổng. Nhưng thế nào cũng không có cảm giác ma quái như Hàn Duyệt Duyệt khi trình diễn loại nhạc này.

“Anh chỉ cảm thấy, khi sáng tác có thể gắng giữ tỉnh táo....”

Nghe thấy anh không phủ nhận lời của mình, cuối cùng cô cũng không thể kiềm chế được nữa, nói tức giận: “Thiếu gia Sâm Xuyên, em không hiểu anh lấy tư cách là một nghệ sĩ trình diễn nhạc cổ điển sao lại cho ra đánh giá như vậy. Em không viết nhạc thông tục! Phạm Cao, Beethoven, Mozart, có một ai là sáng tác trong lúc an tĩnh chứ? Anh hi vọng em viết ra tác phẩm lạm tình, biến thành cùng một loại với Hạ Na phải không? Anh thật sự là tốt cho em à? Thật buồn cười!”

Bên kia đầu dây điện thoại im lặng, khiến cô trở nên hoảng sợ. Bởi vì lo lắng anh sẽ cúp điện thoại, cô nén thở gắng gượng: “Thôi, vốn chuyện như vậy em không nên hỏi anh. Không thèm nghe anh nói nữa, tạm biệt.”

Cô tự mình cúp điện thoại xong, dần dần cảm thấy hối hận trong một màn hỗn loạn. Tại sao cô có thể nói chuyện với thiếu gia Sâm Xuyên như thế? Bởi vì kính trọng bà Ricci, không dám nổi cáu với bà, cho nên mang toàn bộ trút lên người anh sao? Quá ỷ lại vào anh, đến cuối cùng vậy mà lại biến thành tùy hứng vô độ và bá đạo, thật ghét mình như vậy. Muốn gọi điện thoại xin lỗi anh nhưng thật sự mất hết sĩ diện nên đành phải ngồi bên cạnh bàn ngẩn ngơ.

Qua nửa tiếng, cô vẫn không làm bất cứ chuyện gì, điện thoại lại vang lên. Nhìn thấy tên Sâm Xuyên Quang trên màn hình, cô thoáng sửng sốt, nhận điện thoại, cẩn thận dè dặt nói: “Alo”

“Bây giờ tâm trạng khá hơn chút nào chưa?” Tiếng anh ôn hòa và bình tĩnh, giống như hồ nước yên lặng nằm trong khe núi.

Cô như nghẹn ở cổ họng, đôi môi mím chặt, một lúc lâu mới vô cùng áy náy nói: “Thật xin lỗi...”

Cô cũng không giỏi giao tiếp với người khác, nhưng anh đã hiểu ý cô, có điều là niềm an ủi xuyên qua điện thoại truyền đến cô lại khiến cô an tâm: “Không sao. Em đã bị đè nén rất nhiều ngày rồi, bây giờ tất cả đều được phát tiết ra ngoài, chắc chắn có thể tĩnh tâm lại suy nghĩ bước kế tiếp nên làm như thế nào.”

“Ừ.” Cô ra sức gật đầu, “Thật... Cám ơn anh.”

“Đừng khách sáo.”

Sau khi cúp điện thoại lần nữa, quả thật tâm trạng cô khôi phục rất nhiều. Có điều là Sâm Xuyên Quang đã phủ nhận tác phẩm, cô cảm thấy cũng không có gì cần thiết cho bà Ricci xem. Cô gọi điện thoại cho bà Ricci thẳng thắn nói ra chuyện mình không sáng tác nhạc được, đối phương hẹn cô đến nhà hàng tâm sự. Sau đó, cô nghe được một cái tên ngoài dự liệu từ miệng đối phương -- Betty Yan.

Đây là tên phiên âm ở nước ngoài của mẹ nuôi cô - Nhan Thắng Kiều.

Từ lần đầu tiên công khai biểu diễn đến bây giờ, cô chưa từng nói chuyện chính diện với Nhan Thắng Kiều lần nào. Cô nghĩ, Nhan Thắng Kiều biết rõ về cô tuyệt đối không thua gì cô biết rõ về chuyện xảy ra nhiều năm trước. Mà khiến cô càng cảm thấy hoảng hốt là sở dĩ bà Ricci lui về phía sau màn, không đến một năm đã béo như bây giờ, vậy mà cũng không thoát khỏi liên quan đến Nhan Thắng Kiều.

Nhiều năm trước bà và Nhan Thắng Kiều đều vô cùng nổi tiếng trên sân khấu nhạc cổ điển ở Âu Mĩ. Người trước giỏi về điệu Valse dịu dàng tao nhã, người sau giỏi về điệu Tăng-gô hùng tráng mạnh mẽ. Vô số báo chí đều thích lấy bọn họ ra so sánh, bọn họ cũng âm thầm xem đối phương là kẻ địch mạnh của mình, nhiều lần đều tự mình mở đại nhạc hội trình diễn. Sau đó bà Ricci kết hôn sinh con, dần dần mang trọng tâm sự nghiệp đặt vào gia đình và con cái. Nhưng Nhan Thắng Kiều tự mình thành lập công ty âm nhạc, tiến hành mở rộng thương nghiệp hóa đối với những nghệ sĩ dưới cờ của mình, thậm chí bồi dưỡng được thiên tài Adonis làm kiểu nhạc sĩ thần tượng tiêu biểu. Không may, con gái của bà Ricci bị nổi ban đỏ, lúc bệnh tình nguy kịch cô ta từng nói muốn nghe mẹ trình diễn một lần. Cho nên bà Ricci thuê một nhà hát gần bệnh viện ở Rome, dự định mở một buổi nhạc hội đặc biệt vì con gái. Tuy nhiên, trước biểu diễn vài ngày nhân viên báo cho bà biết Nhan Thắng Kiều tạm thời ra giá cao cướp sân khấu biểu diễn ngày đó để tổ chức buổi hòa nhạc lưu động cho Adonis. Bà bị buộc phải hủy bỏ buổi hòa nhạc. Bà chưa kịp chuẩn bị lần thứ hai thì con gái đã suy kiệt dẫn đến tử vong.

Bà Ricci cũng không kể lại nhiều với quá trình này. Nhưng trong lòng Bùi Thi vô cùng rõ ràng, khi một nhà nghệ thuật vì một người nào đó mà vứt bỏ tiền đồ, vậy nói rõ người này đã quan trọng hơn cả bản thân họ. Cô nhớ đến lúc mình còn ở nhà họ Kha, Nhan Thắng Kiều đã từng dùng thủ đoạn tương tự mà tiêu diệt hết các đối thủ khác. Lúc đó ngay cả Kha Trạch cũng không nhìn được, nói “Mẹ, mẹ là làm nghệ thuật, tại sao có thể không chừa bất kỳ thủ đoạn nào vậy”. Nhưng Nhan Thắng Kiều chỉ lạnh lùng trả lời: “Nếu như mẹ chỉ cam nguyện trở thành một nghệ thuật gia nghèo túng, bây giờ con đã phải ở một trường học bình thường chịu đủ kiểu ức hiếp rồi, chưa biết chừng tương lai còn làm một tên côn đồ cắc ké. Nhìn cho rõ hào quang thiếu gia trên người con hiện tại đều là do mẹ không chừa thủ đoạn nào đổi lấy đó.”

Lời này khiến Bùi Thi phản cảm, ký ức như thế vẫn còn như mới.

Cô nhớ lại Balzac đã từng nói một câu -- Sau mỗi khoản tài sản kết xù đều có một tội ác nghiêm trọng.

Sau khi trở về nước, Bùi Thi vẫn luôn duy trì liên lạc qua thư từ với Andy. Nhưng bởi vì cuộc sống hai bên khác biệt quá lớn, dần dần tốc độ thư từ qua lại càng ngày càng chậm, càng về sau thì trở trành quên mất sự tồn tại của đối phương. Cô không quên “tâm trạng yêu đương” mà bà Ricci từng nói, vẫn luôn xem xét tìm bạn trai kế nhiệm tiếp theo cho mình. Có điều là bắt đầu từ nhiều năm trước, cuộc sống của cô quá mức đơn giản, lại không thích đi bar, đi dạo phố, hát karaoke như mấy đồng nghiệp khác. Cho nên trước mắt chỉ có một anh chàng thích cô, đó là cậu nhóc đã viết thư tình cho cô ở công ty.

Cô gửi thư qua lại với anh ta, biết được anh ta tên là Tân Bân, lớn hơn cô hai tuổi, là quản lý khách hàng phòng tiêu thụ. Anh ta là cổ cồn trắng trẻ tuổi tiêu chuẩn, tốt nghiệp trường nổi tiếng, có một chút tư tưởng tiểu tư sản, thích nhạc cũ tiếng Pháp, hiểu biết đôi chút với những nhãn hiệu nổi tiếng, yêu thích sản phẩm Apple điên cuồng, ngày ngày tăng ca, chủ nhật thích đi bar uống rượu với các đồng nghiệp, hơi có thái độ tiêu cực bất đắc dĩ với tiết tấu nhanh của xã hội. Còn hoàn toàn không hiểu gì về nhạc cổ điển. -- Chỉ dựa vào điều này, cô đã cảm thấy anh chàng này hoàn toàn không thích hợp với cô như Andy. Cô bắt đầu hoài niệm đến cảm giác kích thích lúc nói đến Facco với Andy, càng cảm thấy so ra nói chuyện với đám đàn ông về cuộc sống đô thị, nói về áp lực công việc thì bản thân lại thích một mình ở trong nhà chơi đàn hơn. Thậm chí là vò rối tóc Bùi Khúc, trấn an lại cậu đang chuẩn bị xù lông lên còn vui hơn nhiều.

Sau đó, cuối cùng cô phát hiện, hóa ra giữa bọn họ còn có chung đề tài, đó chính là Boss khủng bố. Nghe nói nữ cấp trên của Tân Bân là một người kiểu nhân vật Lý Mạc Sầu, các nhân viên bên phòng tiêu thụ nhắc đến cô ta cũng sẽ bất giác run ba cái. Nhưng cô ta vừa gặp Hạ Thừa Tư sẽ lập tức biến thành Vương Ngữ Yên gặp Mộ Dung Phục. “Anh có bạn làm việc tại chi nhánh Thịnh Hạ ở HongKong, nghe nói Hạ tiên sinh rất hiếm khi qua đó, nhưng chỉ cần đi qua đó một vòng, bọn họ cũng sẽ khẩn trương đến mức không dám lớn tiếng hít thở. Em đang làm việc dưới tay anh ta khẳng định rất cực khổ.”

Đối với lời nói của anh ta, cô không thể không đồng ý. Hóa ra tán gẫu với đồng nghiệp cũng là một việc tốt đẹp. Giống như thái độ kiêu ngạo của Hạ Thừa Tư trong đoạn phim mở cuộc họp toàn bộ công ty, giọng nói mệnh lệnh bình thường hung dữ chết được, dáng vẻ không nhận người thân lúc đàm phán với người khác trong đại sảnh vân vân.... Bình thường cô không cách nào nói ra với người khác, nhưng mà đồng nghiệp thì được. Oán khí tích lũy vì chịu sự hành hạ bên cạnh Hạ Thừa Tư thời gian khá dài cuối cùng cũng có một cách phát tiết. Trước kia chưa bao giờ cô biết nói xấu một người cũng là chuyện khiến người ta vui vẻ vô cùng.

Thời gian tiếp theo, cô bắt đầu huấn luyện dàn nhạc giao hưởng do mình lập, thu âm những bản nhạc trình diễn do mình sáng tác. Trong lúc bận rộn lại một năm nữa trôi qua. Không may là ngày 31/12 cô không thể về nhà mà phải tăng ca với Thiếu tổng ở công ty. May mắn chính là lúc rạng sáng Tiểu Khúc vô cùng ân cần đưa đến bữa ăn khuya giúp cô. Tuy Hạ Thừa Tư vẫn không câu nệ nói cười như bình thường, nhưng lại rất quan tâm đến Tiểu Khúc, sẽ hỏi đến vấn đề công việc, cuộc sống của cậu vân vân... Thậm chí còn nói cho cậu biết, bình thường chị cậu còn là một nhân viên rất có trách nhiệm ở công ty. Lúc đó Bùi Thi đang ăn bánh trôi Tiểu Khúc đích thân làm, nguyên một miếng bánh trôi nghẹn trong cổ họng không lên không xuống, suýt nữa thì nghẹn chết. Quả thật Bùi Khúc hoàn toàn cảm phục Hạ Thừa Tư, trên đường về nhà vẫn nhắc đi nhắc lại thế này: “Anh ấy đâu giống tên sếp ma quỷ mà chị nói, anh ấy chỉ có vẻ như nghiêm túc, thực tế người rất tốt mà.” Trước giờ em trai thiện lương, người khác cho cậu cái kẹo thì cậu sẽ đối xử chân thành với đối phương, cô không muốn bình luận gì nhiều.

Nhiệt độ đêm mùa xuân luôn hơi thấp, bóng đèn cao cao tỏa sáng bên đường giống như treo trong không trung, tỏa ra vẻ ma thuật huyền bí lại kỳ quái. Bọn chúng chiếu sáng cây cối nhô ra trên hàng rào công viên, đường nét cành lá giống như có thể hấp thu tia sáng, được gắn lên một vòng màu bạc. Dưới vẻ tô điểm của đèn đường và cây cối, con phố dài bên ngoài hàng rào có vẻ hơi mờ tối, lại thêm một chút mềm mại cho đêm xuân, khiến người ta lầm tưởng trong bóng đêm ở ánh sáng phía sau lưng vẫn là cây cối xanh thẳm vô biên vô hạn. Đây là hơi thở mùa xuân, nhưng đám thanh niên trong quán bar đối diện công viên lại ngay cả một giây chú ý cũng khinh thường cho nó.

Có rất nhiều xe xịn đậu ở cửa, bắt mắt nhất không có gì hơn ba màu trắng, đỏ thẫm, xám bạc. Tuy Bùi Thi không rành về xe, nhưng vẫn nhận ra được chiếc Lamborghini màu đỏ thẫm, ngoài ra hai bệ xe cũng dẹt đến mức sàn xe gần như là áp đến mặt đất, vừa nhìn cũng biết là một chiếc xe thể thao đẳng cấp cao. Tất nhiên Lamborghini bảnh bao, nhưng nhìn kỹ người ngồi bên trong còn bảnh bao hơn. Tóc của cậu ta uốn xoăn nhẹ kiểu Hàn, sống mũi thanh tú đeo một chiếc kính xanh gọng vàng, từ quần áo đến giày cũng là một màu vàng sáng loáng, chiếc khăn lụa vàng xanh đan xen trực tiếp thắt trên cổ. Nhạc trong xe mở rất lớn, cô gái trong xe cũng nhuộm tóc vàng lắc lư đầu theo nhạc giống như cậu. Tuy cách rất xa, Bùi Thi cũng có thể nhìn ra chàng trai này vẫn còn rất trẻ tuổi qua làn da tay, nhiều lắm là mới vừa tốt nghiệp đại học. Thời điểm nhìn thấy chiếc xe này, cô dự cảm không tốt, không nghĩ đến chàng trai này thật sự là Hạ Thừa Dật. Sau khi cửa xe đẩy lên, cậu ta và cô gái cùng nhau cất bước nhún nhảy đi vào trong quán bar.

Bùi Thi không nhịn được nhìn vào ảnh Bùi Khúc trên màn hình bảo vệ điện thoại di động -- Sao cũng là em trai của người ta, em trai Hạ Thừa Tư lại có dáng vẻ dọa người vậy chứ? Nếu nói anh trai của cậu toát nên khí chất chủ doanh nghiệp trẻ tuổi, thì mỗi lần cậu ta xuất hiện nhất định toát nên khí chất cậu ấm ham chơi. Có điều cô và Hạ Thừa Dật cũng không thân, nhiệm vụ tối nay của cô chủ yếu là làm người hầu của Hạ Thừa Tư.

Hạ Thừa Tư mặc một bộ vest trắng đen kinh điển, thắt cravat bản nhỏ thời trang. Từ nước hoa, rượu, bật lửa đến đồng hồ, tất cả đều phối hợp hiện rõ thân phận. Bởi vì hoạt động trong quán bar, vì áp chế bộ trang phục vô cùng nghiêm túc này, anh còn đeo một chiếc nhẫn đá quý màu trắng rất lớn, nhất thời có vẻ tao nhã lại mốt.

Mấy cô gái trẻ Hạ Thừa Dật dẫn đến có vẻ vừa xinh đẹp vừa nhỏ nhắn, nhưng uống rượu lại vô cùng lợi hại, không đến vài phút đã chuốc Bùi Thi ba ly rượu. Tửu lượng Bùi Thi vốn không sao, cộng thêm ánh đèn trên đỉnh đầu quá chói mắt, cảm giác say dần dần bốc lên đầu, trở về ngồi xuống ghế dài nghỉ ngơi.

Vừa qua mười hai giờ, cô nghe thấy người xa lạ bên cạnh đang nói “Bắt đầu từ bây giờ có thể tha hồ lừa người khác rồi, cậu chuẩn bị sẵn sàng chưa”. Sau đó cô lấy điện thoại ra xem, phát hiện ngày tháng đã nhảy đến ngày đầu tiên của tháng tư. Vốn là người vô cùng nghiêm túc như cô sẽ không nghĩ đến loại ngày lễ cá tháng tư này, nhưng nhìn thấy Hạ Thừa Tư từ trong đám người đi đến ngồi xuống đối diện cô, cô bất chợt nổi lên lòng trêu đùa, muốn ác độc chỉnh anh một chút.

Anh vắt chân ngồi trên ghế salon, chiếc nhẫn đá quý màu trắng lóe lên từng điểm sáng dưới ánh đèn. Có thể là ban đêm luôn phô bày một mặt khác của người ta, anh có vẻ như không giống với bình thường. Tia đèn xanh tím loạng choạng soi rọi đường nét sườn mặt anh, khuôn mặt khéo léo như do máy tính tạo nên không có cảm giác xa cách bình thường, ngược lại toát ra một sức quyến rũ đầu độc lòng người.

Cho dù là ở ban đêm, nhóm sinh vật cái vẫn luyện được hỏa nhãn kim tinh như cũ, sẽ không bỏ qua bất cứ đàn ông chất lượng tốt nào. Nhất là dưới tình huống cô và anh ngồi cách xa nhau, cũng không lâu sau, hai cô gái mặc váy ngắn bó sát người đi đến, khom người xuống cố ý phơi bày dáng vóc nóng bỏng, phóng điện với anh bằng đôi mắt trang điểm đen đậm. Anh lịch sự mỉm cười, chỉ chỉ về phía cô. Hai cô bé kia ngơ ngác nhìn nhau, không cam lòng nhìn anh cầm ly rượu đi đến nắm tay cô bỏ đi.

Cũng không biết là có phải do âm nhạc quá ồn ào hay không, trong thoáng chốc bị anh nắm tay, tim của cô đập nhanh đến mức gần độ nguy hiểm. Cô nhìn vóc dáng anh cao cao nổi bật xuất hiện trong đám người, cánh tay mọi người đang lắc lư đều quên đi khiêu vũ, tự động nhường đường cho bọn họ, đưa mắt nhìn bọn họ đi đến gần dưới đài DJ. Sau đó, anh thả tay cô ra, đứng trước mặt cô uống một hớp rượu -- Lúc này cô mới hơi bình phục lại một chút, hóa ra anh lấy cô làm bia đỡ đạn. Vừa thở phào nhẹ nhõm mà lại vừa có chút thất vọng khó hiểu. Cô cố gắng che giấu chút thất vọng của mình, ngẩng đầu nói lớn tiếng với anh: “Trước kia anh cũng như vậy sao?”

Anh tập trung nhìn cô trong chốc lát, rõ ràng không nghe thấy cô nói gì, cho nên cúi đầu, ghé đầu ý bảo cô lặp lại lần nữa. Cô nhích đến phía lỗ tai anh nói lớn tiếng hơn: “Trước kia anh cũng vậy, đi vũ trường còn mang theo trợ lý sao?”

Anh quay đầu lại nhìn cô một cái, trong mắt có ý cười không rõ hàm xúc, sau đó anh đưa tay nhẹ nhàng khoác ngang eo cô, lại cúi đầu, nói bên tai cô: “Đúng, cho nên hôm nay cũng coi như là em tăng ca.”

“Sao anh lại dám uống rượu nữa vậy?”

“Đúng rồi rất nhiều trà xanh.” Anh nhẹ nhàng lắc lư chiếc ly.

Thật ra thì anh không nói gì mờ ám, nhưng cả người cô đã biến thành một đống rối bời. Nhất định nguyên nhân là bởi vì men rượu bốc lên, nếu không làm sao lại nhìn cái gì cũng choáng vậy? Mà hành động anh dồn cô đến góc tường khiến cô có cảm giác mình vô cùng bị động, cảm giác không ổn. Có lẽ là say thật rồi, cô quyết tâm muốn trải qua ngày cá tháng tư với anh một lần. Cô ngoắc ngoắc ngón tay với anh, không đợi anh cúi đầu, đã kiễng chân ghé vào tai anh nói: “Anh Hạ, thật ra thì tôi có một chuyện giấu ở trong lòng đã lâu rồi, vẫn không có cơ hội nói cho anh biết.”

“Em nói đi.”

Cô tóm lấy cravat của anh, kéo anh xuống một chút, nói với âm thanh không lớn không nhỏ: “Tôi thích anh.”

Mới vừa nói ra những lời này, cô cũng nghĩ lập tức bổ sung một câu “Trò đùa cá tháng tư thôi”, để tránh anh hiểu lầm. Không biết tại sao cô rất sợ anh hiểu lầm. So ra với việc khiến anh cảm giác mình thích anh, không bằng khiến anh cảm giác mình ghét anh thì hơn. Nhưng thời gian kéo dài càng ngắn, niềm vui thú lại càng ít, cô cố gắng nén ham muốn nói tiếp, ngẩng đầu mỉm cười nhìn anh. Nhưng mà trong thời gian ngắn thế này, cho dù âm nhạc xung quanh có vang dội bao nhiêu, cho dù người xung quanh điên cuồng bao nhiêu, anh cũng chỉ đứng bất động, giống như một hình ảnh bị Bug tĩnh lặng trong một cảnh chuyển động.

Có điều không nhìn thấy phản ứng của anh cô thề không bỏ qua, tim cô như nổi trống, đưa tay quơ quơ trước mặt anh. Nhưng động tác này vừa làm được một nửa, tay vốn nhẹ khoác ngang eo cô bỗng tăng thêm sức lực, thân thể bị buộc nhích đến gần anh. Thiếu chút nữa đã ngã ngào trên người anh, may là đưa tay nắm được cái bàn bên cạnh.

Anh ở khoảng cách gần hơn trước, nói thật khẽ: “Tôi cũng vậy.”

Lần này người giật mình đổi lại là cô. Cô hơi tỉnh men rượu, suýt nữa là đặt mông ngồi trên đất. Nhưng cô nhanh chóng lấy lại thần trí, cười lớn đẩy tay anh ra: “Ha ha, anh cũng biết đã đến ngày cá tháng tư rồi. Không gạt được anh, thật chẳng vui gì.”

“Dĩ nhiên. Đừng quên tôi là cấp trên của em.”

Tâm trạng sao lại loạn như vậy. Nếu không sau khi bày ra cái trò đùa ngu dốt này lại cảm thấy tủi thân, thậm chí lòng chua xót. Giờ khắc này, cô đột nhiên rất ghét Hạ Thừa Tư, thậm chí không muốn liếc nhìn anh thêm một cái. Nhưng anh ôm cô rất chặt, hoàn toàn không có cách nào tránh thoát. Cô lại thử đẩy lồng ngực của anh, nhíu mày muốn thoát thân rời khỏi: “Anh không xem là thật thì tốt rồi, buông tôi ra...”

“Dĩ nhiên tôi sẽ không xem trò đùa ngày cá tháng tư là thật.” Anh đẩy cô đến cột trụ, khóa chặt cô vào trong hai bàn tay mình, “Đúng rồi, đây cũng là trò đùa ngày cá tháng tư.”

Đôi môi lập tức bị môi anh bao phủ. Tập kích không hề chuẩn bị khiến cô hoảng sợ quá mức, cả người trượt thẳng xuống. Nhưng anh tiếp được cơ thể cô, hoàn toàn không cho cô một chút cơ hội trốn thoát. Cô nghẹn ngào một tiếng, ra sức đẩy lồng ngực anh. Anh rời khỏi môi cô khoảng chừng vài milimet, nhẹ nhàng cười một cái: “Đây cũng là trò đùa.” Sau đó, anh nghiêng đầu, nhẹ nhàng cắn cánh môi cô, hôn cô với cách gần như xâm lược. Cơ thể giống như núi lửa sắp phun, cô muốn kêu to lên một tiếng, nhưng anh hoàn toàn không để cô có cơ hội. Anh hơi lui ra một chút, nhẹ nhàng thở hổn hển “Còn như vậy nữa.”

“Không, đừng mà...”

Chưa từng bị đối xử như thế, cuối cùng cô nhận thua. Nhưng trong thoáng chốc mở miệng nói chuyện, anh đã thừa dịp cô không canh phòng tiến vào, một mạch tiếp tục hôn thật sâu. Chỉ là trò đùa say rượu có chứa ý trả thù, nào ngờ chuyện lại diễn biến thành như vậy. Vốn bị một câu “Tôi cũng vậy” kia đã làm sợ đến mức hoàn toàn tỉnh táo, bây giờ như lại say tiếp, hơn nữa còn say túy lúy. Cô hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của anh, từ đầu đến cuối bị vây trong trạng thái yếu ớt không có cách nào phản kháng....

Sau khi nụ hôn dai dẳng kết thúc, cô bủn rủn tựa vào lồng ngực anh, giống như là con nhím bị nhổ sạch gai không có năng lực tự vệ vậy. Anh lại chạm một cái vào môi cô, lại chưa thỏa nguyện cạy mở môi cô ra, triền miên với đầu lưỡi của cô chốc lát, cười khe khẽ một tiếng: “Những việc này cũng là trò đùa, đừng để ý.”

DJ đánh ra những âm thanh điện tử huyền ảo rung động màng nhĩ, dưới tình huống này, trong hoàn cảnh này sẽ không có ai để ý đến chuyện xảy ra ở góc tường. Nhưng cô vẫn cảm thấy gương mặt nóng lên như cũ, nhiệt độ vẫn từ gò má cô lan đến bên tai. Thật ra thì nhìn từ góc độ lẽ thường, anh làm vậy rất bất lịch sự, nhưng người đàn ông này đúng là có bản lĩnh như thế, khiến cho ta cảm thấy anh làm chuyện gì bá đạo cũng là lẽ đương nhiên. Không những thế, cô còn có một chút xíu cảm giác muốn dựa vào anh... Cảm giác này khiến cô hoảng sợ, cô vội vàng đẩy anh, đẩy đám người, sải bước đi ra cửa lớn.

Lúc này thật ra là giai đoạn bắt đầu cuộc sống về đêm tốt nhất, nhưng đã có không ít khách đã say đến bí tỉ, bị bạn bè nhét vào trong xe taxi sau đó cau mày dặn dò đủ loại. Đối diện với tòa nhà lạnh lùng cao lớn phong cách Pháp, ánh đèn vô số xe cộ qua lại chợt rọi lên phía trên, giống như một tia chớp trời giáng, chiếu sáng ngời như ban ngày. Vốn tưởng rằng gió lạnh bên ngoài sẽ khiến mình tỉnh táo đôi chút, nhưng run run hai cái, nhớ đến nụ hôn vừa rồi, cô càng thêm xấu hổ. Gần đây rốt cuộc giữa cô và Hạ Thừa Tư là sao, luôn liên tiếp xảy ra chuyện khác người kiểu này. Lẽ nào thế giới người lớn chính là như vậy, bất cứ chuyện gì cũng gặp dịp thì chơi sao? Có thể Hạ Thừa Tư đã từng yêu đương rất nhiều lần rồi, lúc trước thái độ đối với bạn gái của anh khiến cho người ta cảm thấy anh không phải là người. Nhưng cô không có kinh nghiệm gì, mới vừa rồi còn bị anh hôn thành như vậy... Cả người cô đều nổi da gà, tự chửi mình là một đứa ngốc. Tại sao vô duyên vô cớ muốn làm trò đùa kiểu này với anh. Thật mất mặt, thật hối hận, bị người không phải bạn trai đối xử như vậy....

Lúc này, một cô gái cất đồ vào chiếc xe thể thao màu trắng một trong ba chiếc xe bắt mắt nhất, sau đó đi xuống. Cô ta mặc bộ váy ngắn peplum màu hồng giống như một đóa hoa nở rộ, đội một mái tóc giả kiểu Nancy Kwan, cong tay đeo một chiếc túi nhỏ xích vàng -- Dù Hạ Na đi đến đâu, trăm nghìn phụ kiện treo trên người cũng có thể dễ dàng khiến người khác nhìn chăm chút, buổi tối này cũng không ngoại lệ. Lúc tầm mắt của cô ta lướt qua Bùi Thi, khóe môi hơi nhếch lên một chút, lấy điện thoại di động ra bấm nhanh một dãy số: “Trạch, em chờ anh ở cửa.”

Cũng không lâu sau, Kha Trạch đi qua từ phía tòa nhà đối diện, đến bên cạnh Hạ Na. Hạ Na khoác cánh tay anh ta, như diễu võ dương oai dựa vào vai của anh ta, ra vẻ như cô bé sa vào tình yêu cuồng nhiệt. Lúc bọn họ đi về phía cửa nhìn thấy Bùi Thi, Bùi Thi đang đứng dưới sân thượng lộ thiên, hai bên cô là cảnh đường phố đêm khuya, sàn câu lạc bộ đen trắng giao nhau với mặt đá cẩm thạch phía sau lưng. Cô đứng chính giữa cảnh sắc này, hai gò má dường như hơi ửng hồng, nhưng ánh mắt nhìn bọn họ lại hờ hững xa cách như cũ. Chiếc váy lụa đen nhạt của cô phất bay trong gió, làn da trắng noãn khiến người khác kinh ngạc, giống như là một quân hoàng hậu lạnh lùng trẻ tuổi trong bàn cờ vua.

“Tiểu Thi.”

Anh ta đứng dưới bậc thang ngẩng đầu nhìn cô, bởi vì góc độ như thế nên ánh mắt có vẻ hơi hèn mọn. Hạ Na như hoàn toàn không dự liệu được anh ta sẽ chủ động bắt chuyện với Bùi Thi, ôm cánh tay anh ta siết chặt lại một chút, cướp lời nói trước anh ta: “Anh em còn đang ở trong chờ chúng ta, cứ vào trước đi.”

Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Hạ Na, Bùi Thi bỗng muốn trả thù cô ta một chút, đi xuống hai bước, nở nụ cười với Kha Trạch: “Anh trai, lâu rồi không gặp anh. Gần đây anh đang bận gì vậy?”

Kha Trạch thoáng sửng sốt, mà còn khẩn trương hơn cả Hạ Na: “Anh... gần đây thời gian mẹ ở trong nước khá nhiều, anh cũng giúp bà lo liệu chuyện công ty.”

Nhìn thấy thoáng chốc mặt Hạ Na tái nhợt, Bùi Thi rất muốn cười lên tiếng thật to. Đại tiểu thư không có EQ gì giống như Hạ Na, theo lý thuyết hẳn phải tương đối đơn thuần, ai cũng sẽ không nghĩ đến cô ta lại ở sau lưng sai người đánh gãy tay cô, thật là người không thể nhìn bề ngoài. Nếu như Hạ Na chỉ cướp bạn trai cô, cô tuyệt đối sẽ không để trong lòng -- Cô luôn luôn cho rằng, nếu như một tên đàn ông có thể bị những ả phụ nữ khác cướp đi, vậy hắn cũng không đáng được mình giữ lại. Nhưng Hạ Na suýt nữa thì khiến cho cả đời cô không thể đụng đến đàn, điều này làm sao có thể tha thứ chứ?

Trong cảnh đêm, mắt cô sâu thẳm như đêm tối, nhưng lại sáng ngời như sao, cô cúi đầu dời ánh mắt, góc độ như vậy khiến cô có một sức quyến rũ thần bí mà mê người của phái nữ. Cô nói bằng giọng nhẹ nhàng, tùy tính nhưng cẩn thận: “Anh còn chưa đi thăm nhà mới của em và Tiểu Khúc, có rảnh thì đến chỗ bọn em ngồi một chút nhé?”

“Được.”

Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau với anh ta, cô đã biết, muốn lấy lại sự yêu thích của anh ta dường như cũng không khó, nhưng muốn tóm lấy anh ta khỏi tay Hạ Na sẽ khiến bứt dây động rừng. Chỉ vì để Hạ Na không vui mà hi sinh nhiều như vậy, thật sự là cái được không bù được cái mất.

“Gần đây anh bận như thế, sao có thời gian để đi chơi.” Gần như Hạ Na lôi kéo anh ta đi vào bên trong, “Xem đi, anh em đến rồi. Anh!”

Thoáng chốc lưng Bùi Thi cứng ngắc, cô nghe thấy tiếng Hạ Thừa Tư vang lên phía sau. Anh chỉ khẽ ừ, điềm tĩnh trước sau như một. Ánh sao hòa với ánh đèn chiếu trên mặt đất, giống như sau khi Ngân Hà đóng băng được ào ạt hòa tan, tôn lên bóng người trên mặt đất. Bóng của anh đã dừng phía sau cô, dài hơn chiếc bóng của cô một khoảng. Hạ Thừa Tư và Kha Trạch, Hạ Na trò chuyện vài câu, bảo bọn họ đi vào trước. Sau đó anh nói với cô: “Em ở ngoài đây làm gì?”

Cô móc di động ra, nói điềm nhiên như không: “... Xem tin nhắn của em trai tôi.”

“Tiểu Khúc giục em trở về à?”

Cô không thích anh gọi Bùi Khúc như vậy, bởi vì Bùi Khúc là em trai của một mình cô. Ngoại trừ Sâm Xuyên Quang, ai gọi cậu như vậy cô cũng không vui. Nhưng bản thân Bùi Khúc cũng rất thích thân cận với Hạ Thừa Tư, bị gọi nhũ danh cũng hoàn toàn không ngần ngại. Cô gật đầu không cam lòng, mở khung trò chuyện với Bùi Khúc trên Vi Kênh ra, nhấn phím thu âm muốn thu lại giọng nói, điện thoại di động lại không phản ứng. Cô buông tay ra lại nhấn thêm một cái, vẫn không có phản ứng.

“Chết máy rồi, nhấn ở đây này.” Hạ Thừa Tư đưa ngón trỏ nhấn lên phím nguồn điện thoại một cái, cúi đầu xuống nhìn màn ảnh giúp cô, “Khẳng định bên trong em chứa rất nhiều thứ, tốc độ quá chậm.”

Giọng nói của anh trầm thấp mà tràn đầy sức hút, giống như tiếng nước sông chảy trầm lắng, vang lên bên má cô ở khoảng cách không xa. Mùi hương nước hoa trên người anh không nồng, nhưng chỉ ngửi thoảng qua cũng biết đây thuộc về đẳng cấp tính theo mililít. Vị trí phun lên chắc là cổ tay, bởi vì lúc anh giơ tay lên thì mùi hương càng thêm rõ ràng một chút. Lúc này lòng bàn tay của anh lại không cẩn thận chạm vào mu bàn tay cô. Trong khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau, cô giống như bị điện giật, chợt rút tay về, tay còn trượt một cái, suýt nữa làm rơi di động lên mặt đất. Anh đưa tay đón lấy điện thoại di động, lại không cẩn thận chạm vào tay cô lần nữa.

“Sao vậy?” Anh như hoàn toàn không biết chuyện gì, hỏi dối trá.

“Không có gì...” Lại một lần nữa rút tay về, cô cau mày, rất yếu ớt lui qua một bên, “Để tôi ở một mình ngoài đây chốc lát. Tôi sẽ nhanh chóng đi vào.”

Từ sau khi cha mất đi, thế giới tinh thần của cô giống như đã biến thành màu xám tro. Ngoại trừ Bùi Khúc và âm nhạc, không có bất cứ sự vật nào có thể khiến cô cảm thấy gợn sóng cảm xúc quá lớn. Mặc kệ là đi về phía trước con đường kế hoạch, hay là gặp phải gì cản trở hoặc ngã tư đường, cô rất ít do dự. Nhưng trong khoảnh khắc này, cô phát hiện mình đang suy nghĩ một vài việc nên kiểm soát. Cô bắt đầu cảm giác rằng thời gian mình gặp người đàn ông này không ổn. Cô ghét anh là người thân của Hạ Na, nhưng nếu anh và Hạ Na không có quan hệ, bọn họ cũng sẽ không quen biết nhau.

Trong lòng sao lại khổ sở như thế, tại sao phải cảm thấy mỏi mệt, tại sao phải muốn chạy trốn.

Tâm trạng vô cùng phiền não, cô nghĩ thầm, nếu như anh nói thêm với cô một chữ, cô sẽ phải gào thét bảo anh cút đi. Tuy nhiên, tiếng nói khắc nghiệt mà tràn đầy trào phúng vang lên lần nữa cũng liên quan đến anh: “Xem ra em đã hiểu rồi. Bùi Thi, hóa ra người trong lòng cô không phải là vị hôn phu của tôi.”

Đó là tiếng của Hạ Na. Cô ta dựa vào cánh cửa gỗ hoàng dương trang trí tao nhã, ngạc nhiên vui mừng nhìn Bùi Thi như phát hiện ra đại lục mới, đối tượng nói chuyện cũng là Hạ Thừa Tư: “Anh, hình như trợ lý bé bỏng của anh luôn yêu thầm anh đó nhe.”

Bùi Thi bị những lời này dọa sợ đến mức trái tim thót lên. Rõ ràng không phải là việc như vậy, cô lại cảm thấy vô cùng chột dạ, đưa ánh mắt đến nơi xa hơn. Giờ khắc này không chỉ có Kha Trạch, ngay cả Hạ Thừa Tư nhìn nét mặt của cô cũng mang theo vài phần ngạc nhiên.

“Nói xong chưa, nói xong rồi thì cũng để tôi ở đây một mình đi.” Trong nội tâm cô cực kỳ hoảng loạn, nhưng lại có vẻ như không có gì khác biệt với bình thường.

Cuối cùng Hạ Na thỏa mãn, mang theo nụ cười chiến thắng, kéo Kha Trạch vào trong câu lạc bộ, để lại cục diện rối răm cho bọn họ. Cô không dám nhìn Hạ Thừa Tư, nhưng hoàn toàn không cách nào trốn tránh anh. Bởi vì anh hỏi thẳng vào vấn đề: “Em ấy nói là sự thật sao.”

“Anh cho là có thể sao? Tôi có bạn trai.” Thấy anh không nói lời nào, cô lại nói một câu vẻ thêm chắc chắn, “Không phải là Andy, là người mới.”

“Không hỏi em có bạn trai hay không, tôi hỏi chính là Hạ Na nói có phải thật vậy hay không.” Tiếng anh nghiêm nghị lại không có sắc thái tình cảm, không khác gì với giọng hỏi cô bảng báo cáo thuế tăng giá trị tài sản có chính xác không như bình thường vậy.

Quả nhiên, tất cả về anh cũng không thể khiến cô yêu thích. Tay nắm thành đấm khẽ run, nhưng xem có vẻ như cô đang giải quyết việc công: “Không phải, anh Hạ.”

“Thật là một nhân viên tốt, rất tuân thủ nội quy công ty.”

Cô vẫn không có cách nào phân biệt được tâm trạng lúc anh nói những lời này là thế nào. Nhưng cô mệt mỏi, không muốn ngoài thời gian làm việc phải suy đoán ý nghĩ của anh.

Ngày hôm sau, cô thật sự có bạn trai mới -- Tân Bân.


/42

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status