Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 412: Thần dụng

/495


Sở Vân Thăng nằm ở đống tuyết trên mái nhà, dùng nghịch nguyên thể bài trừ sự ảnh hưởng của rượu đối với cơ thể.

Mở to mắt, nhìn tuyết bay đầy trời, cười lên sằng sặc, một lát sau, hắn tiêu sái đứng dậy, mặc vào từng mảnh chiến giáp, ở bên trong bão tuyết, nâng lên mũ giáp bị chém rớt bên cạnh, chậm chạp mà chăm chú đội lên đầu, bỏ mặt nạ bảo hộ xuống, chỉ còn lại một đôi mắt lạnh như băng, ánh mắt cố chấp, oai hùng bức nhân.

Nhấc lên thiên ích kiếm, thân hình gập lại, từ tầng mười hai trên mái nhà nhảy xuống, trước ngực tam phẩm chiến giáp hiện ra ký tự "Đằng" trong sách cổ, trong cuộc chiến "Đằng" có thể chớp mắt bộc phát, dừng lại trong không trung, rồi lại dừng lại, ba lần dừng lại.

Sau ba lần dừng, thân thể xúc lực, đột ngột gia tốc, giống như một đạo sao băng phóng ra ngoài, có thể phát động chiến đấu nhanh chóng!

Không khí như bị một lưỡi dao vô hình bổ ra làm đôi, làm xoáy lên từng mảng băng tuyết, làm cho người Nhật Bản trên đường phố tránh né tứ tán, chỉ phút chốc Sở Vân Thăng liền xuất hiện tại trụ sở Thu Nguyệt Gia.

Trước lầu một đám người đông nghẹt vội vàng tụ tập lại, bày ra tư thế đề phòng, đao kiếm như rừng, nhưng lại không có đao nào dám xuất ra.

"Lui ra!" Một gã võ sĩ thức tỉnh mặc áo giáp đỏ từ trong lầu lao ra, cùng lúc âm thanh phát ra, người cũng đã chạy đến đại sảnh.

Chẳng qua là, cùng so sánh với chiến giáp tinh xảo đến mức tận cùng của Sở Vân Thăng, khôi giáp của hắn chỉ như hàng sơn trại phế phẩm. (hàng lởm :p - DG)

"Ta đến theo hẹn!" Hai tay Sở Vân Thăng đặt lên chuôi kiếm Thiên Ích, sau một hồi im lặng mới chậm rãi, rõ ràng nói.

Thời điểm Thu Nguyệt Gia phái người tặng đồ cho hắn, từng mời hắn đến trụ sở Thu Nguyệt Gia dự tiệc, do cũng đang định nghe ngóng tình huống vượt biển của bọn họ, nên hắn liền đáp ứng.

"Thượng khách quá lời, tiệc là do chúng ta đặc biệt dùng để chiêu đãi ngài, xin mời theo ta." Người tới mặc dù kinh ngạc với vẻ ngoài mới của Sở Vân Thăng, ba lượt xuất hiện, ba lượt bất đồng, thật khiến người khác cảm thấy kì dị, tuy nhiên dù thay đổi ra sao thì vũ khí hắn sử dụng lại không thay đổi mà vẫn là một thanh kiếm sắc bén, hơn nữa ở lãnh địa Giang Đông này, có thực lực như vậy, lại nói tiếng Trung Quốc, ngoài hắn ra còn có ai? Toại Cầm Chiêu dùng tiếng Hán ngắc ngứ nói.

"Ngươi biết nói tiếng Hán?" Sở Vân Thăng hai chân khẽ bước, cầm Thiên Ích Kiếm, đi theo đằng sau vào đại sảnh.

"Ở Nhật Bản, vì mong có cơ hội sang đây đảm nhiệm chức vụ nên ta có học một chút." Người tới, cung kính hồi đáp, không cần gia chủ dặn dò, hắn cũng biết người nam nhân trước mắt này rất cường đại, mà người Nhật Bản thì luôn tôn trọng cường giả.

"Vậy là tốt rồi, như vậy ta nói chuyện các ngươi cũng có thể nghe hiểu được... Gia chủ các người có ở đây không?" Sở Vân Thăng nhìn lướt qua đại sảnh, không thấy gia chủ Thu Nguyệt Gia, chuyển ánh mắt nói.

"Thượng khách xin chờ một chút, để ta đi thông báo." Người tới vẫn cung kính trả lời, nhưng cũng không dám nói là Sở Vân Thăng đến sớm, vốn đến thời điểm hẹn gặp là còn hai giờ nữa, không nghĩ tới hiện tại Sở Vân Thăng đã tới, đương chủ đại nhân vẫn còn tự mình chỉ huy an bài yến hội, chỉ nghĩ là cường giả thường kiêu ngạo, không đến muộn là tốt rồi, căn bản không nghĩ tới Sở Vân Thăng sẽ đến sớm.

Tuy nói như thế, cái người tiếp đãi Sở Vân Thăng trong lòng vẫn rất là mừng rỡ, Sở Vân Thăng càng tới sớm, càng chứng tỏ là coi trọng Thu Nguyệt Gia, nếu có một tuyệt đỉnh cao thủ như thế này ủng hộ Thu Nguyệt Gia, như vậy, việc sống sót tại Thân Thành này có lẽ không còn quá khó khăn nữa!

Sở Vân Thăng thu hồi chiến giáp, như nhớ ra cái gì đó, khẽ nhìn vào đồng hồ có được từ Giang Thành, nhưng hắn cũng không để ý nhiều, hắn chẳng qua là chỉ tới hỏi mấy câu mà thôi, nhẹ gật đầu, ý bảo người nọ cứ đi, liền ngồi xuống ghế ở đại sảnh, một bên có người vội vàng bưng tới chén nước, thời đại hắc ám, tại Thân thành, đây cũng coi như là một dạng chiêu đãi chống lạnh.

Tin tức tuyệt đỉnh cao thủ đến dự tiệc như thủy triều quét sạch cả tòa cao ốc nơi Thu Nguyệt Gia đóng quân, tầng tầng lớp lớp, nhất là việc hắn có thể làm chiến giáp đột ngột biến mất, là điều khiến mọi người cực kỳ ngạc nhiên, chính điều này đã xác định chân thực lời đồn thân phận hắn là tuyệt đỉnh cao thủ, trong chốc lát, chỉ bằng thời gian Sở Vân Thăng uống chén nước, đã lan truyền đến hết thảy mọi người trong tòa nhà, phòng bếp càng là gia sức đẩy nhanh tốc độ nấu nướng, mà đám người Thiên Diệp Tầm đang làm một tư thế có độ khó cực cao cũng được yêu cầu dừng lại, lập tức thay y phục...

Thu Nguyệt Xung Trường sửa sang lại quần áo một chút, vòng qua ngã rẽ tiến vào đại sảnh, chắp tay vái từ xa, dùng tiếng Hán lưu loát nói: "Thật sự là quá thất lễ, để cho thượng khách phải chờ rồi!"

Sở Vân Thăng buông chén nước, đứng lên gọn gàng dứt khoát nói: "Thu Nguyệt tiên sinh không cần khách khí, ta đến chẳng qua hỏi vài câu rồi đi."

Thu Nguyệt Xung Trường ngẩn người, không biết Sở Vân Thăng có ý gì, hắn cùng Sở Vân Thăng lúc trước chỉ lướt qua nhau, chính thức gặp mặt nói chuyện thì đây là lần đầu tiên, căn bản không biết tính cách nóng nảy của Sở Vân Thăng, trong lúc nhất thời cảm giác không có chỗ nào để hạ thủ, chẳng qua hắn phản ứng còn khá, tiếp lời nói: "Mời ngài ngồi rồi chúng ta nói chuyện tỉ mỉ."

Mọi cử động phản ứng của hắn, Sở Vân Thăng có thể nhạy cảm cảm giác được, nhưng Sở Vân Thăng cũng không suy nghĩ nhiều, hắn chỉ quan tâm là đối phương có nói dối hay không mà thôi. Tay phải khẽ vung, một nhất phẩm chiến giáp được hắn dùng nguyên liệu thừa rèn ra, cùng một đống đồ ăn, chia làm hai nơi, thình lình xuất hiện trong đại sảnh.

"Ta cũng không muốn nợ nhân tình, hay mạnh mẽ cướp đoạt, ngươi chỉ cần nói cho ta điều ta muốn biết, trong hai thứ này, các ngươi có thể chọn một như là thù lao!" Sở Vân Thăng chỉ vào chiến giáp và đồ ăn, chậm rãi nói ra.

Nhìn qua chiến giáp cùng một đống đồ ăn tự nhiên xuất hiện, Thu Nguyệt Xung Trường cuối cùng đã tin tưởng bọn người dưới báo cáo không có khoa trương, người này quả nhiên có năng lực thần kỳ, trong lòng dù cảm thấy kỳ lạ, nhưng điều này ngược lại càng thêm xác định việc người này cùng người phía tây Phổ Giang không có quan hệ chặt chẽ giống như Hách Húc đã nói. Hắn giao tiếp với người tây Phổ Giang từ trước đến nay còn là lần đầu tiên nhìn thấy dùng cách xử lý như vậy của tuyệt đỉnh cao thủ người Trung Quốc.

Kỳ thật hắn chả tin vào lời nói của Hách Húc, không nói đến việc hắn còn lớn hơn Hách Húc hai mươi tuổi, mà chính là kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn buôn bán, Hách Húc càng không thể so được với hắn. Hơn nữa phía Nhật Bản còn có tin tức Sở Vân Thăng xuất hiện lần thứ nhất, nhiều phương diện gộp lại mới khiến Thu Nguyệt Xung Trường ngày hôm trước quyết định chuẩn bị hạ vốn gốc lớn nhất, đem vận mệnh gia tộc toàn bộ áp lên. Đương nhiên không phải vì tranh giành cái gì với người Trung Quốc phía tây Phổ Giang, bởi hắn biết rõ người Trung Quốc phía tây Phổ Giang đã có ưu thế đồng tộc trời sinh, cái hắn toan tính bất quá chỉ là tranh lấy cho Thu Nguyệt Gia một chỗ dựa lớn nhất nhằm đạt được cân bằng!

"Ngài có chuyện gì xin cứ hỏi, tại hạ cũng không dám đòi thù lao" Thu Nguyệt Xung Trường liên tục khoát tay, kính cẩn nói. Tuy rằng đống đồ ăn kia bởi vì có đại lượng thi thể hải quái xuất hiện mà lực hấp dẫn đối với hắn không lớn, thế nhưng chiến giáp rực rỡ lưu quang kia, lại làm cho hắn rất là động tâm, thời đại tận thế, đồ phòng ngự siêu cấp có đôi khi chính là mấy cái mạng!

"Việc nào đi việc đó!" Sở Vân Thăng nhìn thấy ánh mắt đối phương khẽ lướt qua nhất phẩm chiến giáp, lập tức thu hồi đồ ăn nói: "Vậy dùng chiến giáp đổi đi, cái mà ta muốn biết là các người làm sao vượt biển được!"

"Vượt biển?" Thu Nguyệt Xung Trường lần nữa có chút phát mộng, người trước mắt này, mỗi câu nói lại làm người ta khó hiểu, đương nhiên trong lòng hắn cũng hiểu, không phải là Sở Vân Thăng cao thâm bao nhiêu, mà chỉ là mình đối với hắn không quen biết mà thôi.

"Đúng vậy, vượt biển, ta biết tình huống ở trên biển, dưới tình huống bình thường, các ngươi căn bản không có khả năng vượt qua, ta muốn biết nguyên nhân chân chính." Sở Vân Thăng ngữ khí khẳng định nói.

Thu Nguyệt Xung Trường có chút biến sắc nói: "Thượng khách, có thể trước đem chiến giáp thu lại, cùng ta lên lầu nói tỉ mỉ, chuyện này nói ra rất dài dòng, không phải một hai lời có thể nói hết."

Sở Vân Thăng liếc nhìn hắn, ánh mắt ngưng tụ, nhẹ gật đầu, thuận tay thu hồi chiến giáp.

Tại lầu ba, sau khi cải tạo bố trí đã bỏ đi hết các thứ thừa thãi, tại vị trí trung tâm đặt một chiếc bàn lớn đầy ắp thức ăn.

Hai người phân chủ khách ngồi vào vị trí, nhưng Sở Vân Thăng cũng không động vào đồ ăn trên bàn, chỉ chờ đối phương nói chuyện.

Thu Nguyệt Xung Trường âm thầm cười khổ, hắn đã an bài lần gặp mặt theo lẽ thường, nhưng không ngờ khắp nơi đều không phù hợp, người này chẳng những không có hứng thú ăn uống, thậm chí đối với ba thiếu nữ ưu tú nhất của Thu Nguyệt Gia mà hắn an bài cũng không thèm để ý, giống như tâm tư hoàn toàn để ở địa phương khác, làm lãng phí vô ích quá nhiều nhân lực cùng vật lực.

"Ngài có chỗ không biết, việc này người phía tây Phổ Giang cũng đã từng hỏi qua rất nhiều lần, điều mà ta biết bọn họ cũng biết, điều bọn họ không biết, ta cũng không biết."

"Lúc trước, đảo Kyushu bị trùng chiếm, ngàn vạn người đều chạy ra biển, một bộ phận đi Hán Đô, một bộ phận trực tiếp chạy tới Thân thành, Thu Nguyệt Gia chúng ta cũng nằm trong số những người chạy đến Thân thành, bởi vì ta có chút sản nghiệp ở đây." Thu Nguyệt Xung Trường nói đến đây, ánh mắt trở nên ảm đạm, tự uống một chén rượu, thở dài một tiếng nói tiếp:

"Mấy trăm vạn người, vô số thuyền bè, còn sống để chạy tới Thân thành chưa đủ một vạn người! Tám trăm km đường biển, một đường xác chết trôi nổi, chúng ta đi sau, quay đầu nhìn lại, phía sau là thi thể không có điểm cuối, nhìn về phía trước thi thể cũng không có điểm đầu, máu nhuộm biển xanh, đều trở thành mồi cho quái ngư, rất nhiều người trên thuyền thấy như vậy, liền tuyệt vọng tự sát nhiều không đếm xuể..."

Hắn vừa nói vừa chảy xuống hai dòng nước mắt, trầm mặc một lát, miễn cưỡng cười nói: "Người đã già, dễ nhớ tới những thân nhân đã chết, để cho ngài chê cười."

"Ta có thể hiểu được tâm tình của ngươi, nhưng theo ngươi nói như vậy, các ngươi chẳng qua là dùng mạng người chồng chất mà đến Thân thành hay sao?" Sở Vân Thăng lắc đầu nói.

"Sự thực đúng là như vậy, còn những người lúc trước chạy tới Hán Đô lại làm thế nào mà chạy đến được thì ta cũng không rõ ràng lắm." Thu Nguyệt Xung Trường nghiêng thân thể, lau đi vệt nước mắt, gật đầu nói.

"Ngươi nói là Lập Hoa Gia?" Sở Vân Thăng tuy rằng ở nơi này không bao lâu, nhưng đối với thế lực đệ nhất Giang Đông này đã nghe nói đến không chỉ một lân.

"Ta chỉ biết Lập Hoa gia có một đồ vật được bọn họ xưng là "thần dụng", các bằng hữu của người ở tây Phổ Giang cũng biết điều này, đây cũng không phải là bí mật gì, chẳng qua cũng chưa từng có ai nhìn thấy vật này, chỉ nghe nói là nhờ vào vật này mà Lập Hoa Gia mới có thể tập hợp được một lượng lớn cao thủ đỉnh câp, từ đó mà vượt biển so với chúng ta an toàn hơn, nhưng cụ thể là thế nào thì không ai biết rõ, người phía tây cũng không biết." Thu Nguyệt Xung Trường tuy rằng chủ hòa, nhưng cũng không định phản bội lại Nhật Bản, lời hắn nói chỉ là điều mà mọi thế lực tầng trên của Thân Thành đều biết, mà chưa kể đến chuyện đấy, thì thật sự hắn cũng chả biết gì nhiều, đó là cơ mật lớn nhất của Lập Hoa Gia, hắn cũng không biết nhiều hơn người khác bao nhiêu.

Nếu như nói còn điều gì mà hắn che dấu, chỉ có là lai lịch của cái "Thần dụng" kia, với tư cách đương chủ Thu Nguyệt Gia, hắn vẫn là biết một tin đồn, nghe nói là gia gia của Lập Hoa Tốc Giám lấy được trong thời điểm xâm chiếm Trung Hoa vào thế chiến thứ hai. Dĩ nhiên để tránh cho việc kích thích tâm tình người Trung Quốc sinh ra phẫn nộ, bất luận là phía tây hay Sở Vân Thăng hắn cũng không dám nói, không chỉ là hắn, toàn bộ người Nhật Bản biết lời đồn này ở Giang Đông, bất luận chủ chiến hay chủ hòa đều không dám nói.

"Bộ chiến giáp này giờ là của các ngươi!" Sở Vân Thăng lấy chiến giáp nhất phẩm từ vật nạp phù đặt lên bàn, nói: "Gặp lại."

Thu Nguyệt Xung Trường ngẩng đầu cả kinh nói: "Ngài đi Lập Hoa Gia sao?"

Sở Vân Thăng không trả lời hắn, trực tiếp xuống lầu, không ngừng lại một khắc lập tức đi ra khỏi tòa nhà cứ điểm của Thu Nguyệt Gia, chỉ để lại gia chủ Thu Nguyệt Gia đang nhíu chặt lông mày, cùng với ba thiếu nữ đã chuẩn bị đầy dủ nhưng đến nói cũng chả được nói một lời. (phí của :p - DG)


/495

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status