Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 422: Sau lúc ở Hoàng Sơn

/495


"Vừa rồi không có thấy hắn, bất quá đã phái người thông tri, đoán chừng còn ở bên trong." Lão Tôn không có lưu ý đến tâm tư của Sở Vân Thăng, còn tưởng rằng giống như với "Tiểu Thảo", chỉ là thuận tiện hỏi.

Nhưng không ngờ tiếp theo Sở Vân Thăng nói: "Lão Tôn, ngươi dẫn ta đi gặp hắn, ta có việc gấp, thời gian không có nhiều!"

Hắn tổng cộng chỉ còn thời gian nửa ngày, từ lúc đến đây tới bây giờ cũng đã nửa canh giờ, còn có bao nhiêu sự tình không xử lý, thời gian lại không đợi người, nhoáng cái liền trôi qua, rất là gấp gáp.

Mọi người đều sững sờ, thế mới biết Sở Vân Thăng tới đây mục đích là để gặp đốc lĩnh của quân đoàn độc khí, nhất thời cũng không biết có chuyện gì xảy ra, lại không dám hỏi nhiều, bọn hắn tuy rằng đối với việc còn sống mà nhìn thấy Sở Vân Thăng nhất thời kích động, nhưng đối với thanh danh hiển hách "thiên hạ đệ nhất nhân" này, trong nội tâm vẫn là tràn đầy kính sợ.

"Sở đại ca, ta dẫn ngươi đi." Tiểu Hà vội vàng đẩy mọi người ra, tách ra một con đường, cũng truyền lệnh người thực vật tìm kiếm, báo cáo vị trí của Tất Phương Đình, tại rừng thực vật, bất kể có bao nhiêu đốc lĩnh, Vách chủ vĩnh viễn là Chúa tể, mệnh lệnh của nàng cao hơn hết thảy.

Không bao lâu, thông tin đằng nhân liền đem vị trí của Tất Phương Đình báo cáo tới, mà giờ khắc này, đồng dạng qua thông tin đằng nhân, Tất Phương Đình cũng biết Sở Vân Thăng muốn tìm hắn, có chút lo lắng bất an, giống như kiến bò trên chảo nóng, hắn cũng không biết tại sao, chỉ cảm giác, cùng người kia tiếp xúc nhiều khẳng định không có chuyện tốt lành gì.

Tại tân nhiệm vách chủ, tiểu Hà tự mình dẫn đường, người thực vật trên đường nhao nhao tránh lui, mà các quân đoàn khác càng sẽ không dám ngăn trở, cung kính dị thường.

Trước kia, vách chủ phân hai phương Đông - Tây, mỗi người đều chỉ có một nửa mặt nạ, lực lượng phân tán, một khi gặp cường địch, nếu như hai vách chủ không đồng tâm hiệp lực, nhất định rừng hủy người vong, mà hôm nay hai nửa hợp nhất, chẳng những năng lực bản thân vách chủ thẳng tắp nâng cao, đối với khả năng khống chế, phát triển rừng thực vật, cùng với năng lực vận dụng của mặt nạ thổ bích càng được khai mở, củng cố, tinh chuẩn hơn, do đó chân chính mà trở thành bá chủ một phương, mặc dù là chống lại Dị tộc cũng không chênh lệch quá mức!

Hơn nữa nội chiến giữa hai vách cuối cùng cũng kết thúc, các quân đoàn cũng như dân chúng đều được quy về dưới sự khống chế của tiểu Hà, giảm bớt nội loạn, nhiều hơn sự thống nhất về mệnh lênh, mặc dù vẫn có chút phe phái tranh giành, bất quá chỉ là từ bên dưới đốc lĩnh trở xuống mà thôi, nói đơn giản, rừng thực vật ngày hôm nay, ngược lại có vài phần khí thế sinh cơ bừng bừng.

Sở Vân Thăng theo sự dẫn đường của tiểu Hà, tại địa bàn thụ nhân tìm được Tất Phương Đình, nếu như không phải có nàng dẫn đường, rất có thể Sở Vân Thăng đều không còn nhận ra đường nữa.

Tất Phương Đình từ thụ nhân bên cạnh tiểu Hà chạy tới, từ rất xa, Sở Vân Thăng chỉ liếc nhìn cũng có thể nhận ra, tuy rằng đã kiệt lực che dấu, nhưng rõ ràng Tất Phương Đình cũng không muốn gặp hắn.

Tiểu Hà, ngươi giúp ta đi chuẩn bị mấy cái mặt nạ của quân đoàn mặt nạ nhé, ta cùng Tất đốc lĩnh nói chút chuyện, để cho lão Tôn bọn hắn cùng đi a." Sở Vân Thăng tìm lý do đẩy tiểu Hà đi, có một số việc, các nàng không biết thì tốt hơn.

"Ân, ta về trước chuẩn bị cơm tối, để bọn lão Tôn cùng giúp vậy." Tiểu Hà, đường đường chủ nhân của rừng thực vật, được Dị tộc thừa nhận "bá chủ" một phương, lại rất nghe lời Sở Vân Thăng, có lẽ là tín nhiệm với Sở Vân Thăng, có lẽ bản tính nàng đơn giản là như thế (tín cái giề, dại trai thì có :p - DG)

Đợi sau khi tiểu Hà đi, Tất Phương Đình mới lúng túng nói: "Sở tiên sinh, vừa rồi ta mót quá, mới đi vệ sinh."

Hắn không giải thích không sao, vừa giải thích chính là càng tô càng đen rồi, bởi vì, hắn căn bản không cần phải giải thích! Sở Vân Thăng lắc đầu nói:

"Không sao, ta biết rõ ngươi không muốn gặp ta, ta nếu mà là ngươi, ta cũng không muốn! Ta đến đây chỉ là muốn xin ngươi giúp một chuyện."

Tim của Tất Phương Đình đột nhiên gia tốc, bản năng muốn cự tuyệt, kinh nghiệm bi thảm cùng trực giác nói với hắn, chỉ cần là chuyện liên quan đến Sở Vân Thăng, thà rằng bỏ đi thật xa, cũng không nên dính vào, thế nhưng lời nói đến miệng, lại bị ánh mắt của Sở Vân Thăng bức trở về, đành phải mơ hồ không rõ nói: "Người cứ việc nói, ta cũng không có bổn sự gì lớn, chính là chế thuốc độc..."

Câu nói kế tiếp, càng nói càng như thể hiện mình vô dụng, có ý tứ mình không giúp gì được.

"Cái này không sao, ta chỉ muốn hỏi ngươi, sau trận chiến Hoàng Sơn, ngươi có biết tung tích những người khác? Ngươi nghĩ lại xem trong đó có một người da đen, gọi là Edgar, hắn bây giờ đang ở đâu?" Sở Vân Thăng một hơi hỏi, trong nội tâm tuy rằng lo lắng bọn Edgar có lẽ đã chết, cũng đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý, nhưng con người chính là như vậy, khi chưa biết được tin tức xác thực, luôn sẽ ôm lấy một tia hy vọng.

Mà Tất Phương Đình là con đường duy nhất để tìm hiểu, hắn có thể sống sót chạy tới rừng thực vật, nhất định biết được một ít chuyện

Quả nhiên, Tất Phương Đình giống như bừng tỉnh đại ngộ, hoặc như bỏ được gánh nặng, nói: "Nguyên lai là việc này, thời điểm ngươi ra đi lần trước, ta còn thắc mắc tại sao ngươi không hỏi, cho rằng... Lúc trước chúng ta đều cho rằng ngươi chết, côn trùng lại từ phái nam tràn qua, chúng ta chỉ có thể chạy về hướng bắc, lúc mới bắt đầu mọi người còn phân thành Xuy Tuyết thành cùng Liệt Hỏa thành, về sau bị quái vật tập kích các nơi, đánh đánh trốn trốn, không có sự tồn tại của Băng sử cùng Hỏa sử, tất cả mọi ngươi là nhân loại, không bao lâu liền hợp lại, nếu không căn bản không có biện pháp sống sót.

Cuối cùng, cũng chính là người da đen mà ngươi nói kia, mang theo mọi người trốn vào rừng bào tử, đi đến một đại trại, nhưng mà người thật sự quá nhiều, căn bản ở không hết, ý kiến của đám đầu não lại không thống nhất, nhao nhao vài ngày, về sau miễn cưỡng quyết định toàn bộ di chuyển đến Vu thành để thành lập khu sinh tồn."

Sở Vân Thăng nghe hắn nói đến đây, liền đưa ra cái nghi vấn trước đó, rồi lại đưa ra nghi vấn mới: "Nói như vậy, bọn hắn hieenjj tại cũng đều tại Vu thành? Vậy tại sao ngươi chạy đến đây?"

Tất Phương Đình cười khổ một tiếng nói: "Lúc tới Vu thành, lúc mới bắt đầu cũng tốt đấy, nhưng mà không đến mấy ngày, bên trong lại náo loạn, mâu thuẫn, tóm lại là mấy người đương quyền, lúc mới bắt đầu là có ba phương thế lực, nguyên thành chủ Xuy Tuyết thành Cơ Khanh một phương, người da đen mà ngươi nói, cùng Tào Chính Nghĩa với tiểu Tưởng và thế lực cũ của thành Liệt Hỏa là phe thứ hai, còn lại người của đại trại là phương thứ ba."

Sở Vân Thăng nhướng mày, đôi khi nội đấu còn chết nhiều hơn so với kẻ thù bên ngoài, thời điểm tại thành Kim Lăng, hắn đã thấu hiểu rất rõ, vì vậy thúc hỏi: "Về sau thì sao?"

Tất Phương Đình vẻ mặt đau khổ nói: "Ta lúc ấy cũng là muốn đứng cùng bên với đội ngũ trước kia, bất quá bọn họ có một người nước ngoài nữ có bản sự lớn hơn ta, tiểu Tưởng đối với ta lại có thành kiến, cho nên, cho nên..."

Sở Vân Thăng khoát tay nói: "Cái này không đề cập nữa, nói điểm chính a."

Tất Phương Đình thấy Sở Vân Thăng không thèm để ý chút nào, rốt cục trong lòng thả lỏng, nói: "Vốn là thế lực cũ của Xuy Tuyết thành một phương độc đại, về sau, cái người da đen mà ngươi nói kia, không biết lấy bổn sự từ đâu, đơn giản chỉ cần thuyết phục mọi người cao thấp bên trong đại trại ủng hộ tiểu Tưởng bọn hắn, kết quả ba phương biến thành hai phe, song phương thế lực tương đối, cùng thời điểm tại Hoàng Sơn giống nhau, đem Vu thành một phân thành hai, mỗi phe chiếm một bên.

Lúc mới bắt đầu, tiểu Tưởng đánh không lại Cơ Khanh, mấy trận lớn đều ăn thiệt thòi, về sau bọn hắn dựa vào công pháp mà ngươi lưu lại, điên cuồng tu luyện, thực lực ngày đêm tăng nhanh, càng đánh càng mạnh, không bao lâu liền...

Ta sợ tiểu Tưởng cùng ta tính nợ mới nợ cũ, nợ càng thêm nợ, thừa lúc hỗn loạn, vụng trộm lẻn đi, một đường lang bạc kỳ hồ (sống đầu đường xó chợ), nhiều lần thiếu chút nữa mạng cũng ném đi, lúc này mới trốn đến đây sống yên ổn chút."

Sở Vân Thăng trầm mặc một lát, đã biết chân tướng, liền lập tức chuẩn bị khởi hành đi Vu thành, suy nghĩ một chút nói: "Chỉ cần còn sống là tốt rồi, thay ta cáo biệt tiểu Hà, ta sẽ không đi ăn cơm, mặt khác, chuyện này tốt nhất cũng chớ nói ra, ngươi có lẽ hiểu được."

Tất Phương Đình nhẹ gật đầu nói: "Ta biết rõ, cho nên ta cũng không dám gặp ngươi, hiện tại toàn bộ Dị tộc đều đang truy nã ngươi! Từ khi Hồ ly tinh kia bắt được một Băng sử, chúng ta cũng biết rât nhiều sự tình, biết rõ ngươi không dễ dàng gì, nhất là sau chuyện Hoàng Sơn... Hiện tại, chúng ta đang theo kế hoạch trước khi Hồ ly tinh bỏ đi đã vạch ra, đem Băng sử mất trí nhớ kia dưỡng tốt thương thế, mượn cơ hội tạm thời gia nhập Băng minh, cùng đối phó với côn trùng ở bên ngoài.

Mặt khác, cũng bởi vậy từ Băng minh nhận được rất nhiều tin tức có quan hệ tới ngươi, các nàng đang lên kế hoạch tiến hành đại quy mô vây công ngươi, bốn minh khác cũng có tham dự, cho nên, nếu như ngươi muốn đi Vu thành, ngàn vạn lần chớ như vừa rồi đến rừng thực vật, gây ra động tĩnh lớn như vậy, gây chuyện không tốt có gian tế báo len, chờ ngươi vừa đi, tiểu Tưởng bọn họ liền xong rồi.

Không sợ ngươi chê cười, nếu như không phải ta rất thích nơi đây, lúc này ngươi đến đây, ta đều chuẩn bị lẻn..."

Sở Vân Thăng hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi yên tâm, qua chút thời gian nữa, ta sẽ gây một động tĩnh lớn, hấp dẫn ánh mắt của bọn chúng, đám chó đẻ này, ta sẽ cho chúng biết thế nào là nợ máu trả bằng máu!"

Tất Phương Đình có lẽ bị ánh mắt hung ác của Sở Vân Thăng hù dọa, quanh co nói: "Sở tiên sinh, vừa rồi ta nói hơi nhiều, ngươi ngàn vạn đừng để trong lòng! Rừng thực vật cùng Vu thành bất đồn, thông tin đằng nhân với Vách chủ cực kỳ trung tâm, sinh tử của bọn hắn bị thao túng trong một ý niệm của vách chủ, toàn bộ rừng thực vật đều dưới sự giám thị nghiêm ngặt của bọn nó, tăng thêm chất độc của ta, không ai dám bán đứng rừng thực vật."

Sở Vân Thăng nhẹ gật đầu, trong mắt đột nhiên bắn ra hàn quang nói: "Nếu như ta đoán không sai, cái hồ ly tinh kia ra tay giúp các ngươi có lẽ muốn lợi dụng các ngươi trở thành gian tế, tai mắt của nàng bên trong Băng minh, nói với tiểu Hà, bảo nàng đề phòng chút, chớ tin tưởng người khác dễ dàng vậy."

Tất Phương Đình cười lạnh nói: "Sở tiên sinh, ngươi yên tâm, chúng ta cũng không ngu như vậy, chúng ta đều thương lượng tốt rồi, hiện tại sự tình bức thiết là lợi dụng mâu thuẫn của bọn họ, đến tăng cường thực lực của rừng thực vât, chỉ có thực lực tự bảo vệ mình, mới có thể cùng bọn họ tiếp tục chơi."

"Ngươi nói không sai." Sở Vân Thăng đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, nói: "Cái địa phương mai táng Tây Vách chủ cũ, bảo tiểu Hà có rảnh đi xem xét một chút, đừng hỏi nhiều, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết như vậy."

Sở Vân Thăng không biết có phải mình tự nghĩ phức tạp lên không, có lẽ cũng không có âm mưu gì, chẳng qua là ai biết được?

Tất Phương Đình có chút kinh ngạc, nhưng cuối cùng không dám hỏi nhiều, với hắn mà nói, hỏi nhiều Sở Vân Thăng một chuyện, không bằng hỏi ít hơn một chuyện, trừ phi là tự chê mạng mình lớn quá rồi.

Sau một lát, Sở Vân Thăng vốn không muốn kinh động tiểu Hà cùng bọn lão Tôn, nhưng không ngờ bọn họ một mực chờ ở bên ngoài, nhưng thời gian hắn cấp bách, căn bản vô tâm nói chuyện, chỉ có thể vội vàng nói cùng tiểu Hà và lão Tôn vài câu, liền lập tức ly khai.

Sở Vân Thăng phải đi, bọn lão Tôn cũng không dám giữ lại, sau một hồi, trong phòng của vách chủ chợt vang lên âm thanh tức giận của một tiểu cô nương: "Tỷ, đại thúc đến, ngươi như thế nào không nói cho ta, tức chết ta!"


/495

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status