Vết thương của Thư Liên được bác sĩ Triệu cẩn thận điều trị rất nhanh đã hồi phục, Tần Oánh cũng thường xuyên dành thời gian đến thăm cô, nhưng cô lại rất ít khi nói chuyện, phần lớn thời gian đều nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người, chỉ có thời điểm nhìn thấy Hàn Triệt, cô mới có thể có vẻ bình thường hơn một chút, vừa nói vừa cười.
Nhưng ai cũng không vạch ra được lớp ngụy trang của cô, có vài lần Tần Oánh giúp cô thay thuốc, cô còn nhịn không được hoảng sợ thét chói tai, cô càng ngày càng sợ hãi khi tiếp xúc với người khác, cho dù là phụ nữ , cũng có thể làm cho cô rét run.
Kéo rèm cửa sổ ra để cho ánh mặt trời có thể chiếu vào trong phòng ngủ, Tần Oánh sờ sờ lên trán Thư Liên, nhìn thấy cô ấy đã có chút mệt mỏi, liền mở của phòng rồi đi ra ngoài.
Hàn Triệt tựa người vào cửa, thấy cô đi ra liền ngẩng đầu, trong mắt có ý hỏi han.
“Càng ngày càng sợ người khác .” Tần Oánh thở dài, “Tôi đề nghị cậu nên mang cô ấy đến gặp bác sĩ tâm lí đi.”
Sau một thoáng yên lặng, Hàn Triệt lắc đầu: “Không cần đâu, khoảng thời gian này vất vả cho cô rồi .”
“Những việc tôi làm so với những gì cậu cho tôi căn bản chẳng đáng nói tới.” Tần Oánh hiếm khi biểu lộ cảm xúc thật, bỗng nhiên khôi phục lại biểu tình đùa giỡn thường ngày, “Chưa nói, số tiền cậu cho cũng đủ lớn, đủ để mời y tá chuyên nghiệp trong vài năm .”
“Cảm ơn.” Tiếng cảm ơn tự đáy lòng .
“Ai, xem ra tôi phải về nhà bồi bổ một phen, mấy ngày nay không được ngủ ngon, mắt đầy quầng thâm rồi .” Tần Oánh lười biếng xoay xoay thắt lưng, cố ý xem nhẹ câu nói hết sức chân thành nhưng lại đầy sự xa cách kia, “Tôi đi về trước .”
“Đúng rồi, nghe nói mắc phải tâm bệnh, nếu như có thể tìm được nguyên nhân sâu xa, không chừng còn có thể chữa khỏi.” Tần Oánh đột nhiên quay đầu nháy mắt mấy cái, cười đầy thâm ý.
Đêm đó Hàn Triệt liền ôm gối vào phòng Thư Liên.
Bố cục trong phòng vẫn giống như trước đây, tuy rằng đã đổi một cái giường mới, nhưng vẫn theo mẫu giường công chúa trước đây của Thư Liên mà làm .
“Triệt?” Thư Liên nhìn thấy Hàn Triệt đem gối đầu đặt bên cạnh cô, cậu mặc bộ quần áo ngủ caro màu xanh lam, rõ ràng đang tính ngủ lại ở đây .
“Dự báo thời tiết nói đêm nay có dông tố, em sợ.” Hàn Triệt vạch chăn chui vào trong, mang theo nhiệt độ cơ thể tiến lại gần cô, cậu cảm thấy rõ ràng cô co người lại.
“Nhưng mà…” Cậu ấy nói cậu sợ hãi, nhưng mà một thanh niên vạm vỡ cao 1m8 còn sợ sét đánh sao? Ai tin?
“Mỗi lần sét đánh, em đều nhớ tới buổi tối kia…” Hàn Triệt giống như trước đây dúi đầu vào hõm vai cô, Thư Liên nắm chặt nắm đấm, tiếng thét chói tai đã muốn dâng lên tại yết hầu , nhưng lại bị chính bản thân cố gắng nuốt trở về, “Thư Liên, lúc đó không có chị, cho nên em không biết trốn nơi nào.”
Thân thể cương lên một chút, Thư Liên vốn dĩ muốn đẩy tay cậu ra nhưng cuối cùng đành chậm rãi buông lỏng.
Lúc lạc nhau, Hàn Triệt chỉ mới sáu tuổi, lúc gặp lại, cậu ấy đã trở thành thiếu chủ một bang xã hội đen.
Cô không biết mấy năm nay cậu vượt qua như thế nào, mới có thể trở thành một người có thân thủ linh hoạt cùng tính cách âm ngoan như thế, hoàn toàn không còn hình bóng nào của bé trai nước mắt nước mũi tèm lem đi sau lưng cô như trước đây nữa.
Cô đã quên mất, cậu sợ nhất là tiếng sét đánh, nhất là cái đêm làm cho người ta sợ hãi kia, bọn họ không còn cha cũng không còn nhà, nhiều năm như vậy, không có một người thân nào ở bên cạnh, mỗi đêm dông tố, không biết cậu ấy đã trai qua bao nhiêu sợ hãi.
Hương vị tươi mát trên người thiếu niên còn thoang thoảng mùi hoa sơn chi, đó là hương vị của thời thơ ấu, thời thơ ấu của bọn họ.
“Ngủ đi.” Cẩn thận kéo chăn lên, tránh đụng tới cánh tay bị thương của cậu, hít sâu mấy cái, cố gắng kìm nén xúc động muốn xuống giường.
Hàn Triệt đột nhiên ngẩng đầu, chóp mũi xẹt qua cằm cô, Thư Liên hoảng sợ mở to hai mắt, cơ hồ lập tức muốn nhảy dựng lên, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, hô hấp có chút dồn dập.
Dường như không chú ý tới ánh mắt sợ hãi của cô, ngón tay Hàn Triệt khẽ điểm điểm lên trán mình, ánh mắt sáng ngời trong suốt như ánh sao lung linh, giống như trẻ con nhìn cô đầy mong đợi.
Chậm rãi thở ra một hơi, cậu ấy không phải là Nhâm Thần Phong, cũng không phải là những người khác, cậu là Triệt của cô, làm sao cô có thể sợ cậu ấy.
Nhắm mắt lại ,đôi môi bay nhanh khẽ chạm lên trán cậu: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Hàn Triệt nở nụ cười, đó là một nụ cười vô cùng sạch sẽ, tinh thuần , giống như khi họ còn nhỏ, vô ưu vô lự, tự do tự tại.
Buổi tối hôm nay trời không hề đổ mưa, nhưng đây là buổi tối Thư Liên ngủ ngon nhất trong mấy ngày nay, trong mộng cô cảm thấy hơi lạnh, lại cảm thấy một luồng ấm áp bên cạnh mình, tay cô nhẹ nhàng đặt lên, khối ấm áp kia hình như cứng đờ, sau đó liền đem cô ôm vào trong ngực, dùng nhiệt độ cơ thể từng chút một ,chậm rãi sưởi ấm cho cô, làm cho toàn thân cô đều lười biếng thả lỏng, cuối cùng khóe miệng dãn ra yên ổn đi vào giấc ngủ.
Nhưng ai cũng không vạch ra được lớp ngụy trang của cô, có vài lần Tần Oánh giúp cô thay thuốc, cô còn nhịn không được hoảng sợ thét chói tai, cô càng ngày càng sợ hãi khi tiếp xúc với người khác, cho dù là phụ nữ , cũng có thể làm cho cô rét run.
Kéo rèm cửa sổ ra để cho ánh mặt trời có thể chiếu vào trong phòng ngủ, Tần Oánh sờ sờ lên trán Thư Liên, nhìn thấy cô ấy đã có chút mệt mỏi, liền mở của phòng rồi đi ra ngoài.
Hàn Triệt tựa người vào cửa, thấy cô đi ra liền ngẩng đầu, trong mắt có ý hỏi han.
“Càng ngày càng sợ người khác .” Tần Oánh thở dài, “Tôi đề nghị cậu nên mang cô ấy đến gặp bác sĩ tâm lí đi.”
Sau một thoáng yên lặng, Hàn Triệt lắc đầu: “Không cần đâu, khoảng thời gian này vất vả cho cô rồi .”
“Những việc tôi làm so với những gì cậu cho tôi căn bản chẳng đáng nói tới.” Tần Oánh hiếm khi biểu lộ cảm xúc thật, bỗng nhiên khôi phục lại biểu tình đùa giỡn thường ngày, “Chưa nói, số tiền cậu cho cũng đủ lớn, đủ để mời y tá chuyên nghiệp trong vài năm .”
“Cảm ơn.” Tiếng cảm ơn tự đáy lòng .
“Ai, xem ra tôi phải về nhà bồi bổ một phen, mấy ngày nay không được ngủ ngon, mắt đầy quầng thâm rồi .” Tần Oánh lười biếng xoay xoay thắt lưng, cố ý xem nhẹ câu nói hết sức chân thành nhưng lại đầy sự xa cách kia, “Tôi đi về trước .”
“Đúng rồi, nghe nói mắc phải tâm bệnh, nếu như có thể tìm được nguyên nhân sâu xa, không chừng còn có thể chữa khỏi.” Tần Oánh đột nhiên quay đầu nháy mắt mấy cái, cười đầy thâm ý.
Đêm đó Hàn Triệt liền ôm gối vào phòng Thư Liên.
Bố cục trong phòng vẫn giống như trước đây, tuy rằng đã đổi một cái giường mới, nhưng vẫn theo mẫu giường công chúa trước đây của Thư Liên mà làm .
“Triệt?” Thư Liên nhìn thấy Hàn Triệt đem gối đầu đặt bên cạnh cô, cậu mặc bộ quần áo ngủ caro màu xanh lam, rõ ràng đang tính ngủ lại ở đây .
“Dự báo thời tiết nói đêm nay có dông tố, em sợ.” Hàn Triệt vạch chăn chui vào trong, mang theo nhiệt độ cơ thể tiến lại gần cô, cậu cảm thấy rõ ràng cô co người lại.
“Nhưng mà…” Cậu ấy nói cậu sợ hãi, nhưng mà một thanh niên vạm vỡ cao 1m8 còn sợ sét đánh sao? Ai tin?
“Mỗi lần sét đánh, em đều nhớ tới buổi tối kia…” Hàn Triệt giống như trước đây dúi đầu vào hõm vai cô, Thư Liên nắm chặt nắm đấm, tiếng thét chói tai đã muốn dâng lên tại yết hầu , nhưng lại bị chính bản thân cố gắng nuốt trở về, “Thư Liên, lúc đó không có chị, cho nên em không biết trốn nơi nào.”
Thân thể cương lên một chút, Thư Liên vốn dĩ muốn đẩy tay cậu ra nhưng cuối cùng đành chậm rãi buông lỏng.
Lúc lạc nhau, Hàn Triệt chỉ mới sáu tuổi, lúc gặp lại, cậu ấy đã trở thành thiếu chủ một bang xã hội đen.
Cô không biết mấy năm nay cậu vượt qua như thế nào, mới có thể trở thành một người có thân thủ linh hoạt cùng tính cách âm ngoan như thế, hoàn toàn không còn hình bóng nào của bé trai nước mắt nước mũi tèm lem đi sau lưng cô như trước đây nữa.
Cô đã quên mất, cậu sợ nhất là tiếng sét đánh, nhất là cái đêm làm cho người ta sợ hãi kia, bọn họ không còn cha cũng không còn nhà, nhiều năm như vậy, không có một người thân nào ở bên cạnh, mỗi đêm dông tố, không biết cậu ấy đã trai qua bao nhiêu sợ hãi.
Hương vị tươi mát trên người thiếu niên còn thoang thoảng mùi hoa sơn chi, đó là hương vị của thời thơ ấu, thời thơ ấu của bọn họ.
“Ngủ đi.” Cẩn thận kéo chăn lên, tránh đụng tới cánh tay bị thương của cậu, hít sâu mấy cái, cố gắng kìm nén xúc động muốn xuống giường.
Hàn Triệt đột nhiên ngẩng đầu, chóp mũi xẹt qua cằm cô, Thư Liên hoảng sợ mở to hai mắt, cơ hồ lập tức muốn nhảy dựng lên, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, hô hấp có chút dồn dập.
Dường như không chú ý tới ánh mắt sợ hãi của cô, ngón tay Hàn Triệt khẽ điểm điểm lên trán mình, ánh mắt sáng ngời trong suốt như ánh sao lung linh, giống như trẻ con nhìn cô đầy mong đợi.
Chậm rãi thở ra một hơi, cậu ấy không phải là Nhâm Thần Phong, cũng không phải là những người khác, cậu là Triệt của cô, làm sao cô có thể sợ cậu ấy.
Nhắm mắt lại ,đôi môi bay nhanh khẽ chạm lên trán cậu: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Hàn Triệt nở nụ cười, đó là một nụ cười vô cùng sạch sẽ, tinh thuần , giống như khi họ còn nhỏ, vô ưu vô lự, tự do tự tại.
Buổi tối hôm nay trời không hề đổ mưa, nhưng đây là buổi tối Thư Liên ngủ ngon nhất trong mấy ngày nay, trong mộng cô cảm thấy hơi lạnh, lại cảm thấy một luồng ấm áp bên cạnh mình, tay cô nhẹ nhàng đặt lên, khối ấm áp kia hình như cứng đờ, sau đó liền đem cô ôm vào trong ngực, dùng nhiệt độ cơ thể từng chút một ,chậm rãi sưởi ấm cho cô, làm cho toàn thân cô đều lười biếng thả lỏng, cuối cùng khóe miệng dãn ra yên ổn đi vào giấc ngủ.
/108
|