Phải hạn xui cả năm dồn lại, hôm nay mới gặp phải người phụ nữ này.
Phó Dung Phàm phản ứng rất nhanh, vẻ mặt cứng ngắc chỉ giữ trong chớp mắt liền khôi phục bình thường, thờ ơ mắt liếc Dương Dương “Vị học đệ này, ngược lại hình như hơi run rẩy, bất quá chỉ là ánh mắt hình như có vấn đề.”
Dương Dương có lẽ là lần đầu rơi vào bể tình, cũng không chú ý tới bầu không khí khác lạ giữa hai người, ngại ngùng cười cười : “Học trưởng nói đùa, thị lực của tôi vẫn tốt, cả hai đều đạt 5.0.”
Tần Doanh nghẹn cười, đưa tay hướng Dương Dương vẫy vẫy, thấy hắn kinh hỉ sáng mắt, liền đi đến đứng bên cạnh người cô, Tần Doanh như cười như không nhìn Phó Dung Phàm liếc mắt một cái : “Tôi cũng cảm thấy thị lực Dương Dương rất tốt, không bị ám cái mùi gì cả, khẳng định là rất khỏe mạnh.”
Cô thập phần tự nhiên thay đổi tư thế ngồi, động tác ưu nhã nhưng thong thả mang theo ung dung lấy ra một lọ nước hoa, hướng trong không khí phun phun, Phó Dung Phàm theo phản xạ có điều kiện lùi sau một bước, dùng tay che mũi, cũng rất nhanh kéo lấy Nhâm Thần Phong, thanh âm kích động : “Thần Phong! Mau tránh…”
“Nha! Chẳng lẽ Phó đại công tử bị dị ứng nước hoa?” Tần Doanh giả bộ một bộ dáng kinh ngạc, thập phần vô tội nháy nháy mắt : “Không phải cố ý, tôi không biết, có điều mùi hương này cũng rất khá, Thư Liên cậu nói có đúng hay không?”
Nhâm Thần Phong nhăn mày lại, đối với việc Phó Dung Phàm hoàn toàn không hiểu rõ được, mà Dương Dương với Thư Liên cũng vì phản ứng khoa trương của hắn mà giật mình, sau khi phục hồi lại tinh thần lại Phó Dung Phàm phát hiện bị đùa bỡn, sắc mặt tuấn nhã lúc đỏ lúc trắng, thật là đang phấn khích.
“Đứng lâu như thế, cũng không mời bọn tôi vào ngồi một chút?” Nhâm Thần Phong nhíu mày, lên tiếng liền cắt ngang một màn buồn cười này, hắn vốn cao lớn, cho dù ngũ quan anh tuấn, cũng không lấn át được sự áp bức cùng tà khí.
Kỳ thực hắn so với Phó Dung Phàm, càng như hỗn hắc đạo.
Tần Doanh cười no cũng dần dần nín lại, nhìn Thư Liên liếc mắt một cái, chờ cô mở miệng.
Thư Liên ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt Nhậm Thần Phong, cô cong cong khóe miệng, lộ ra biểu tình khách khí mới lạ : “Phong thiếu, ở đây không chào đón anh.”
Lúc nàng nói ra lời này, không giống lúc trước né tránh tầm mắt hắn, mà yên tĩnh nhìn hắn, ánh mắt yên ổn, không hề gợn sóng, nói ra lời đuổi khách, tự nhiên như nói lời chào đón khách đến chơi.
Nhâm Thần Phong hí mắt, quả nhiên gan lớn hơn rất nhiều, hình như giống loại nữ nhân có nam nhân nâng đỡ, thường bày ra loại biểu tình này.
Tà câu khóe môi, Nhâm Thần Phong đem cái túi trong tay giơ giơ lên : “Đây là hợp đồng ly hôn lão già đã ký, cô đã không cần, vậy tôi liền trả lại ông ta.”
Hắn xoay người muốn đi, quả nhiên nghe được phía sau truyền đến thanh âm của cô : “Chờ một chút.”
Hắn dừng bước, tâm tình rất tốt vô cùng vui mừng, tính tình Thư Liên, dù hắn không nắm chắc mười phần, cũng nắm rõ chín phần, không có Hàn Triệt bên cạnh, cô chính là máy phóng thanh pin không đủ dùng, chỉ kiêu ngạo được nhiều nhất một hai giây, liền không có sức mạnh.
Thư Liên nhanh chóng xông đến, thanh âm từ phía sau hắn truyền đến : “Đi tới phòng khách… Ngồi một chút.”
Hắn quay đầu lại nhướng mày : “Cô kêu tôi đi thì đi, gọi tôi ở lại liền ở lại, ngay trước mặt nhiều người như thế, chẳng phải là quá mất mặt hay sao?”
“Tôi không phải…” Thư Liên vừa vội vừa giận, vừa muốn đem hắn lưu lại, lại không muốn chịu thua, nín một lát không nghẹn ra một câu đầy đủ.
“Chỉ là cô gái trẻ thôi mà, chắc là muốn làm giá một chút, nào giống như cậu vậy đuổi đánh đến cùng.” Phó Dung Phàm dự đoán trận chiến này còn phải kéo dài lâu nữa đành đi tới Thư Liên mỉm cười, “Thư tiểu thư, tôi có chút khát, không biết cô có chịu mời một ly trà hay không?”
“Có, có” Thư Liên vội gật đầu, thấy Phó Dung Phàm vô cùng phong độ gật đầu cười cười với cô, liền để Nhâm Thần Phong hướng phòng khách đi đến, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nắm tay chặt quá nên chảy mồ hôi, lúc buông ra liền phát hiện lòng bàn tay đầy dấu ấn móng tay, cô quá khẩn trương, nhìn thấy người đàn ông như sói dữ này, cô không có biện pháp quên được đoạn ký ức khuất nhục cùng khó chịu đã trải qua, mỗi tiếng nói cử động của hắn, nhất cử nhất động, đối với cô mà nói cũng là áp lực không nhỏ.
Tần Doanh đi theo phía sau, vỗ vỗ tay cô, đôi mắt xinh đẹp nháy nháy với cô : “Có tiến bộ lần sau lại hung dữ hơn một chút. Cố lên!”
Biểu tình hơi tức giận của Nhâm Thần Phong chỉ hơi thoáng qua, Thư Liên không dám nhìn kĩ, thế nhưng toàn bộ biểu tình của cô đều được thu vào đáy mắt. Xem ra Thư Liên cũng không còn giống như trước đây yêu thế, muốn nói xem ai là kẻ bị đùa bỡn trên đầu ngón tay, chưa biết chắc được đâu.
Phó Dung Phàm phản ứng rất nhanh, vẻ mặt cứng ngắc chỉ giữ trong chớp mắt liền khôi phục bình thường, thờ ơ mắt liếc Dương Dương “Vị học đệ này, ngược lại hình như hơi run rẩy, bất quá chỉ là ánh mắt hình như có vấn đề.”
Dương Dương có lẽ là lần đầu rơi vào bể tình, cũng không chú ý tới bầu không khí khác lạ giữa hai người, ngại ngùng cười cười : “Học trưởng nói đùa, thị lực của tôi vẫn tốt, cả hai đều đạt 5.0.”
Tần Doanh nghẹn cười, đưa tay hướng Dương Dương vẫy vẫy, thấy hắn kinh hỉ sáng mắt, liền đi đến đứng bên cạnh người cô, Tần Doanh như cười như không nhìn Phó Dung Phàm liếc mắt một cái : “Tôi cũng cảm thấy thị lực Dương Dương rất tốt, không bị ám cái mùi gì cả, khẳng định là rất khỏe mạnh.”
Cô thập phần tự nhiên thay đổi tư thế ngồi, động tác ưu nhã nhưng thong thả mang theo ung dung lấy ra một lọ nước hoa, hướng trong không khí phun phun, Phó Dung Phàm theo phản xạ có điều kiện lùi sau một bước, dùng tay che mũi, cũng rất nhanh kéo lấy Nhâm Thần Phong, thanh âm kích động : “Thần Phong! Mau tránh…”
“Nha! Chẳng lẽ Phó đại công tử bị dị ứng nước hoa?” Tần Doanh giả bộ một bộ dáng kinh ngạc, thập phần vô tội nháy nháy mắt : “Không phải cố ý, tôi không biết, có điều mùi hương này cũng rất khá, Thư Liên cậu nói có đúng hay không?”
Nhâm Thần Phong nhăn mày lại, đối với việc Phó Dung Phàm hoàn toàn không hiểu rõ được, mà Dương Dương với Thư Liên cũng vì phản ứng khoa trương của hắn mà giật mình, sau khi phục hồi lại tinh thần lại Phó Dung Phàm phát hiện bị đùa bỡn, sắc mặt tuấn nhã lúc đỏ lúc trắng, thật là đang phấn khích.
“Đứng lâu như thế, cũng không mời bọn tôi vào ngồi một chút?” Nhâm Thần Phong nhíu mày, lên tiếng liền cắt ngang một màn buồn cười này, hắn vốn cao lớn, cho dù ngũ quan anh tuấn, cũng không lấn át được sự áp bức cùng tà khí.
Kỳ thực hắn so với Phó Dung Phàm, càng như hỗn hắc đạo.
Tần Doanh cười no cũng dần dần nín lại, nhìn Thư Liên liếc mắt một cái, chờ cô mở miệng.
Thư Liên ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt Nhậm Thần Phong, cô cong cong khóe miệng, lộ ra biểu tình khách khí mới lạ : “Phong thiếu, ở đây không chào đón anh.”
Lúc nàng nói ra lời này, không giống lúc trước né tránh tầm mắt hắn, mà yên tĩnh nhìn hắn, ánh mắt yên ổn, không hề gợn sóng, nói ra lời đuổi khách, tự nhiên như nói lời chào đón khách đến chơi.
Nhâm Thần Phong hí mắt, quả nhiên gan lớn hơn rất nhiều, hình như giống loại nữ nhân có nam nhân nâng đỡ, thường bày ra loại biểu tình này.
Tà câu khóe môi, Nhâm Thần Phong đem cái túi trong tay giơ giơ lên : “Đây là hợp đồng ly hôn lão già đã ký, cô đã không cần, vậy tôi liền trả lại ông ta.”
Hắn xoay người muốn đi, quả nhiên nghe được phía sau truyền đến thanh âm của cô : “Chờ một chút.”
Hắn dừng bước, tâm tình rất tốt vô cùng vui mừng, tính tình Thư Liên, dù hắn không nắm chắc mười phần, cũng nắm rõ chín phần, không có Hàn Triệt bên cạnh, cô chính là máy phóng thanh pin không đủ dùng, chỉ kiêu ngạo được nhiều nhất một hai giây, liền không có sức mạnh.
Thư Liên nhanh chóng xông đến, thanh âm từ phía sau hắn truyền đến : “Đi tới phòng khách… Ngồi một chút.”
Hắn quay đầu lại nhướng mày : “Cô kêu tôi đi thì đi, gọi tôi ở lại liền ở lại, ngay trước mặt nhiều người như thế, chẳng phải là quá mất mặt hay sao?”
“Tôi không phải…” Thư Liên vừa vội vừa giận, vừa muốn đem hắn lưu lại, lại không muốn chịu thua, nín một lát không nghẹn ra một câu đầy đủ.
“Chỉ là cô gái trẻ thôi mà, chắc là muốn làm giá một chút, nào giống như cậu vậy đuổi đánh đến cùng.” Phó Dung Phàm dự đoán trận chiến này còn phải kéo dài lâu nữa đành đi tới Thư Liên mỉm cười, “Thư tiểu thư, tôi có chút khát, không biết cô có chịu mời một ly trà hay không?”
“Có, có” Thư Liên vội gật đầu, thấy Phó Dung Phàm vô cùng phong độ gật đầu cười cười với cô, liền để Nhâm Thần Phong hướng phòng khách đi đến, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nắm tay chặt quá nên chảy mồ hôi, lúc buông ra liền phát hiện lòng bàn tay đầy dấu ấn móng tay, cô quá khẩn trương, nhìn thấy người đàn ông như sói dữ này, cô không có biện pháp quên được đoạn ký ức khuất nhục cùng khó chịu đã trải qua, mỗi tiếng nói cử động của hắn, nhất cử nhất động, đối với cô mà nói cũng là áp lực không nhỏ.
Tần Doanh đi theo phía sau, vỗ vỗ tay cô, đôi mắt xinh đẹp nháy nháy với cô : “Có tiến bộ lần sau lại hung dữ hơn một chút. Cố lên!”
Biểu tình hơi tức giận của Nhâm Thần Phong chỉ hơi thoáng qua, Thư Liên không dám nhìn kĩ, thế nhưng toàn bộ biểu tình của cô đều được thu vào đáy mắt. Xem ra Thư Liên cũng không còn giống như trước đây yêu thế, muốn nói xem ai là kẻ bị đùa bỡn trên đầu ngón tay, chưa biết chắc được đâu.
/108
|