Tối hôm qua Tiểu Phàm thức đêm chuẩn bị xong tiết học, kết quả chính là —— hai mắt gấu mèo rời giường, bình thường bộ dáng đều dùng đồ trang sức trang nhã cô lần đầu tiên tô vẽ giống như màu khói xông vào mắt. Cũng bởi vì như vậy, mấy học sinh khi đi học vẫn nhìn cô, cảm thấy cô cả người phong cách đều không giống nhau. Nếu nói trước kia là kiểu nhẹ nhàng, hôm nay chính là diêm dúa lẳng lơ, điều này có thể giống nhau sao?
Thời điểm chờ Tiểu Phàm tan lớp trở lại phòng làm việc, Lý Phỉ đã sớm ở nơi đó ăn không uống không rồi, cô nhìn thấy Tiểu Phàm ngừng một lát, sau đó trực tiếp cười thật to: "Cậu biết tớ bây giờ nhìn đến cậu nghĩ là cái gì không?"
Tiểu Phàm trực tiếp vòng qua cô: "Dừng lại đi, tớ không hy vọng xa vời từi trong miệng của cậu nghe được dáng dấp gì giống như lời nói, không phải có câu nói. . . . . ." Cô nhàn nhạt liếc Lý Phỉ một cái: "Chính cậu hiểu ý đi, tớ cũng ngại nói."
Lý Phỉ cắn một miếng chuối tiêu, chuối tiêu này là vừa rồi có người lấy ra biếu Tiểu Phàm, rất bình tĩnh rộng rãi nói: "Không phải là miệng chó không mọc ra ngà voi sao? Không có việc gì, chị chịu được. Quen biết với cậu nhiều năm như vậy, trái tim của chị trong sáng như thủy tinh pha lê sớm đã bị rèn thành trái tim thủy tinh kim cương, mặc dù vẫn là thủy tinh, nhưng ít ra không dễ dàng bị vỡ như vậy." Cô ở trên ghế sa lon đổi chân vểnh hai chân lên, cười nói: " Nhìn cậu hôm nay, nhất thời có loại cảm giác bức người lương thiện làm kỹ nữ."
Tiểu Phàm liếc mắt, nhưng vẫn là dùng giọng tán dương nói: "Thành ngữ dùng là không tệ, xem ra bình thường tớ dạy cho cậu là có tác dụng."
Vì vậy đối với hai cô nương này mà nói, mỗi ngày đấu khẩu một trận có ích chính là cả người khỏe mạnh.
Chỉ là Lý Phỉ hôm nay trừ ăn không uống không thêm trả đũa ở ngoài, còn có một chuyện người khác phải báo cho Tiểu Phàm, trước mắt chuyện này xem còn không biết là tốt hay xấu.
Lý Phỉ nói: "Mấy ngày trước tớ nhận được thông báo của trường học nói là có đại sư nghệ thuật nước ngoài đến chỉ đạo cho chúng ta biểu diễn nghệ thuật, sau đó trọng điểm là, hôm nay tớ mới biết được lai lịch người này thật sự dọa chết người."
Bình thường thời điểm Lý Phỉ nói đến trọng điểm, liền tỏ rõ cô yêu thích phát hiện trong lòng lại bắt đầu tác quái, cần phải muốn treo lên tò mò của tất cả mọi người mới bằng lòng từ bi vạch trần bí mật, mà Tiểu Phàm đối phó với chiêu số của cô ấy chính là hoàn toàn không để ý đến cô ấy, chính cô ấy sẽ đuổi theo nói cho cô biết trọng điểm rốt cuộc là cái gì.
Quả nhiên thời điểm khi Tiểu Phàm ôm tài liệu, chuyên tâm tra cứu, Lý Phỉ trực tiếp đi đến đến trước mắt cô, lôi kéo cô hô lên: "Đại sư nghệ thuật đó là mẹ chồng cậu."
Tay Tiểu Phàm cầm bút cương cứng một chút, chỉ là một hồi liền bình tĩnh xuống: "Bà ấy đến thì đến chứ, chúng ta không phải nhất định sẽ gặp phải, dù là gặp phải, giải quyết việc chung là tốt."
Lý Phỉ đem cửa phòng làm việc đóng lại, khó được nghiêm túc hỏi: "Âu Dương nữ sĩ có biết chuyện cậu và Tiểu Dịch ly hôn hay không? Ngộ nhỡ bà ấy biết, có thể đem cậu bổ nhào hay không, tớ xem bà ấy đã cảm thấy là loại hình không phải có thể đắc tội. Còn nữa, ngày đó chuyện tình treo ngược wire, sau khi hai người đi, bà ấy hàn huyên mấy câu với tớ, ai nha mẹ ơi, tớ bị sợ đến thiếu chút nữa tè ra quần, nếu không phải là lão Lưu ở bên cạnh trấn giữ, tớ đoán chừng thì quỳ xuống với bà ấy, thành tâm sám hối tội lỗi của tớ. . . . . ."
Giọng nói Lý Phỉ kinh điển khoa trương đem chuyện xưa kể lại giống như tiểu thuyết, Tiểu Phàm cũng không dám tin cô, chỉ là có một chút Lý Phỉ không nói sai, khí thế của Âu Dương nữ sĩ quả thật rất mạnh mẽ, thỉnh thoảng có lúc cảm xúc từng hồi từng hồi một, làm cho người ta sờ không thấy đầu (không hiểu được manh mối), đại khái đây chính là người làm nghệ thuật thông minh đi.
Chỉ chốc lát sau, bên kia phòng hiệu trưởng gọi điện thoại tới, báo cho Tiểu Phàm đợi đi tham gia một bữa tiệc, để hoan nghênh khách quý đến.
Lý Phỉ nhìn cô một cái, im lặng cười nhạo: đây chính là "Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến" , khách quý còn có thể là ai, không phải là Âu Dương nữ sĩ sao!
Nụ cười của cô vẫn treo trên bờ môi, bên kia điện thoại lại nói: "Giáo sư An, Lý Phỉ cũng ở bên đấy chứ? Mới vừa rồi gọi đến phòng làm việc của cô ấy không tìm được. Cô thuận tiện thông báo với cô ấy, để cho cô ấy cũng đi, đây là ý tứ của hiệu trưởng." Trên căn bản tất cả mọi người hiểu, chỉ cần tìm được Tiểu Phàm, Lý Phỉ cũng không xa, hai người bọn họ giống như trẻ sinh đôi kết hợp, một đắp một cái.
Nghe tin tức tàn khốc như thế, Lý Phỉ mau khóc rồi, cô đáng lẽ đều có kế hoạch, buổi trưa hôm nay muốn ăn một bữa thật tốt, kết quả. . . . . .
Chủ nhiệm khoa nghệ thuật và Âu Dương phu nhân đi về phía Tiểu Phàm bọn họ, từng bước đến gần, Tiểu Phàm chột dạ càng ngày càng lợi hại, cô nghĩ nhất định là phản ứng Lý Phỉ mới vừa đe dọa xảy ra.
Lý Phỉ cũng rất khẩn trương, cô gần như chính là cúi đầu, thời điểm trước kia ở đại viện cô chỉ sợ Âu Dương nữ sĩ này thần kinh như vậy, trưởng thành vẫn là không thoát khỏi được âm ảnh của bà!
Chủ nhiệm hình như là không nhận thấy được cái gì khác thường, ông mỉm cười giới thiệu hai bên, thời điểm nói đến Âu Dương nữ sĩ, ông dùng ánh mắt rất cung kính rất hâm mộ, giống như Âu Dương nữ sĩ là người nhà ông: "Âu Dương nữ sĩ của chúng ta là nghệ thuật gia biểu diễn nổi tiếng trên võ đài, từng nhiều lần diễn xuất ở Broadway, cũng có 07 năm đạt được giải thưởng vinh dự cao nhất trên vũ đài 100 —— Là giải thưởng tốt nhất Nữ Diễn Viên Thonny. . . . . ."
Ông còn chưa nói hết, Âu Dương nữ sĩ một tay vừa nhấc, mặt mày quét qua: "Cùng các cô nói gì, tôi là nhìn họ lớn lên, những chuyện kia của tôi họ biết so với anh rõ ràng."
Một câu nói chủ nhiệm khoa bị sặc, Lý Phỉ hiểu rõ, chủ nhiệm khoa diệu võ dương oai chưa từng có lúng túng như vậy, thật có cảm giác cái rắm ngựa đực vỗ đến trên đùi ngựa.
Chủ nhiệm khoa khôi phục rất nhanh tới đây, lấy bộ dáng trưởng bối hiền lành nhìn Tiểu Phàm: "Khó trách mới vừa rồi Âu Dương nữ sĩ chỉ định hai người phải đến đây rồi, thì ra là mọi người đều quen biết." Sau đó lại bắt đầu thao thao bất tuyệt khích lệ, nói Tiểu Phàm phong cách xuất chúng, nói Lý Phỉ giác ngộ nghệ thuật cao bla bla, sửng sốt đem hai cô nương khoe khoang giống như so với tiên trời, sau đó còn là thỉnh thoảng nói này tất cả đều là bởi vì chịu sự hun đúc của Âu Dương nữ sĩ . . . . . .
Tiểu Phàm nghĩ đợi ăn cơm xong, cô và Lý Phỉ hai người châm chọc sẽ rất hăng hái .
Âu Dương nữ sĩ khúc khích mà cười lên: "Tiểu Phàm giống tôi, đây còn có thể nói, dù sao cũng là mẹ chồng con dâu —— mặc dù không có chung đụng bao nhiêu thời gian, Lý Phỉ này từ nhỏ đã là một nha đầu nghịch ngợm." Mặc dù bà kịp thời dừng câu nói kế tiếp, nhưng mấy người ở trường cũng nghe được rõ ràng, cô ngụ ý chính là tuyệt không thừa nhận đứa bé nghịch ngợm giống như Lý Phỉ như vậy, bởi vì cô có bản lĩnh Thông Thiên cũng hun đúc không được. . . . . .
Tiểu Phàm rất khó khăn mới chỉ hơi hơi cười một tiếng, mà không phải ôm bụng cười lăn lộn, mẹ chồng của cô này vừa ra tay quả nhiên không giống như người thường. Đáng tiếc nụ cười này còn chưa có chống được một giây đồng hồ, cô hiểu ra có cái gì không đúng. Mới vừa rồi, đang ở mới vừa rồi. . . . . . Âu Dương nữ sĩ dùng hai chữ "Mẹ chồng con dâu", cô không nghe lầm chứ?
Lý Phỉ hả hê vẻ mặt chứng minh thính lực của Tiểu Phàm không có bất cứ vấn đề gì.
Mà ở trường duy nhất một người ngoài cuộc nghe được, không ngừng hiểu rõ chỗ Âu Dương nữ sĩ đã nói, mặc dù chỉ là mấy câu ngắn gọn, nhưng thể hiện lượng tin tức lại rất lớn đi. Tiểu Phàm đã kết hôn rồi? Kết hôn với đối tượng lừng lẫy đại học con trai của Âu Dương nữ sĩ? Đáng tiếc con trai của Âu Dương nữ sĩ là ai?
Chủ nhiệm khoa nghệ thuật là một người đàn ông om sòm vẫn là lão già rất nhiều chuyện, thích hỏi thăm tin tức nghề nghiệp, giống như danh nhân Âu Dương nữ sĩ vậy càng thêm là đối tượng ông muốn đào chuyện xưa sau lưng cực tốt, bởi vì nắm giữ bọn họ danh nhân những thứ này nhiều chuyện scandal này, có thể ở thời điểm tiếp xúc nắm được đằng chuôi, đây coi như là một loại lòng ghen tỵ để ý biến thái đi.
Nhưng mà, quan trọng là, hôm nay cái tin tức vĩ đại cũng là nhân vật chính chính miệng tiết lộ ra ngoài! Chủ nhiệm khoa dùng ánh mắt rất thần kỳ ở trên người Tiểu Phàm và Âu Dương nữ sĩ đưa qua đưa lại không dưới mười lần, cuối cùng ông thở dài một tiếng nói: "Ai, giáo sư Tiểu Phàm, cô cũng quá khiêm tốn đi, làm việc với cô lâu như vậy, cũng không nghe cô nói chuyện này."
Mặc dù trong lòng rất giật mình, nhưng Tiểu Phàm vẫn là tận lực để cho mình thoạt nhìn rất bình tĩnh nói: "Chủ nhiệm, cái này chẳng phải ngài sẽ biết sao."
Sau đó ánh mắt của cô và mẹ chồng liếc nhau một cái, mẹ chồng rõ ràng là cười, nhưng mà nụ cười kia quá mức chói mắt, chói mắt đến mức không chịu được, vì vậy trái tim Tiểu Phàm bắt đầu gia tăng nhịp độ, không hiểu Âu Dương nữ sĩ nói lời này rốt cuộc là ý gì. Cái gọi là binh đến tướng chặn, đáng tiếc cô một chút cũng không đoán ra binh từ đâu đến đây, muốn ngăn cản thế nào!
Trước khi ăn cơm ăn món ăn khai vị có người ăn say sưa ngon lành, có người ăn không biết ngon. Đợi đến thời điểm gọi thức ăn, Âu Dương nữ sĩ đột nhiên đóng lại thực đơn, hỏi nhân viên phục vụ: "Có thức ăn chay không?"
Chủ nhiệm vội tiếp miệng hỏi: "Âu Dương nữ sĩ là người ăn chay sao?"
Âu Dương nữ sĩ cười duyên một chút: "Nghe người ta nói người phụ nữ ăn ít thức ăn mặn ăn nhiều thức ăn chay, đối với thân thể mới có lợi, dĩ nhiên đối với người chuẩn bị làm mẹ còn có chỗ tốt."
Lời vừa nói ra, ánh mắt chủ nhiệm khoa không tự chủ rơi vào trên bụng của Tiểu Phàm. Lý Phỉ cũng là giật mình nhìn chằm chằm Tiểu Phàm hai mắt liếc mắt nhìn vài lần, trong ánh mắt để lộ ra chỉ trích: cậu nha, mang bầu cũng không nói cho tớ biết một tiếng.
Nội tâm Tiểu Phàm phát điên, đây là một bữa tiệc Hồng Môn Yến sao? Tại sao mình im lặng cũng trúng đạn đây? Mấu chốt đối mặt là Âu Dương nữ sĩ, không thể phản kháng, nếu không chính là đại nghịch bất đạo, không vâng lời người lớn. Lần này, Tiểu Phàm có chút hiểu, Dịch Đông Thần tại sao phải nhìn đến mẹ anh giống như thấy kẻ thù.
Thời điểm tiếp tục tán gẫu, chủ nhiệm khoa hiển nhiên rất hưng phấn, bởi vì chỗ ngồi là thanh âm của ông vẫn không ngừng nói.
Điện thoại của Âu Dương nữ sĩ vang lên, bà đi ra ngoài nghe điện thoại. Điện thoại là người đàn ông nước Pháp gọi đến, đại ý là muốn hỏi có cần hay không tới đón bà, bà cười: "Thân mến, tôi hôm nay đi nhà con trai xem một chút."
Người đàn ông nước Pháp dùng Trung văn sứt sẹo hỏi: "Vậy muốn tôi cùng em không? Quan hệ con trai của em với em hình như không được tốt."
Gặp con trai còn cần người đi cùng? Lời nói này đi ra ngoài sợ rằng không có nhiều người sẽ tin. Âu Dương vuốt vuốt mi tâm: "Thân mến, anh là yêu tôi hay vẫn là hại tôi đây? Anh vừa xuất hiện, đoán chừng tiểu Dịch thì càng hận tôi rồi. Ngoan, tự anh tìm một chút chuyện làm đi."
Người đàn ông nước Pháp lưu luyến một lúc lâu mới cúp điện thoại.
Vừa đúng lúc đi ra, Âu Dương cầm điện thoại còn là ấn mã số phòng làm việc của con trai, nghe điện thoại chính là một nữ thư ký, Âu Dương cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói: "Để cho Phó Thị Trưởng Dịch của các người ghe điện thoại, hãy nói với nó tôi và Tiểu Phàm tìm nó có chuyện."
Thư ký hỏi bà là ai, bà chưa nói, cô cảm thấy nếu như Tiểu Dịch biết là bà gọi điện thoại cho anh, đoán chừng bà ngay cả nghe được thanh âm của anh cũng khó khăn, ngược lại là có thể mượn danh nghĩa Tiểu Phàm. Mẹ con làm thành bọn họ như vậy thật đúng là cực kỳ ngang ngược .
"Tiểu Phàm thế nào?" Tiểu Dịch đi lên chính là nói một câu này.
Âu Dương cười: "Mẹ với vợ của con ở chung một chỗ ăn cơm, con không phải nên đến? Hai con kết hôn cũng lâu như vậy, như thế nào không công bố với mọi người như vậy đây?" Bà hôm nay ở trong trường học đi dạo một lát, cũng nghe người ta nói một chút, nhưng hình như không ai biết Tiểu Phàm gả cho Tiểu Dịch rồi.
Dịch Đông Thần bên kia trầm mặc vài giây, tiếng hít thở lớn không bình thường chứng minh tâm tình của anh không bình tĩnh, hình như là qua một đoạn thời gian rất dài, anh mới mở miệng: "Bà không cần đối với cô ấy làm cái gì."
Một câu nói khiến Âu Dương nữ sĩ tức lập tức bốc hỏa lên: "Con đến đây chẳng phải sẽ biết mẹ muốn đối với nó làm cái gì! Nói thật, đấu với nó, mẹ thắng quá dễ dàng!"
Lúc bà vẫn còn nói liền nghe đến tiểu Dịch lạnh lùng hỏi: "Hai người ở đâu?"
Đứa nhỏ này thật là quá dễ dàng tích cực rồi, nhưng mà anh đối với vợ vẫn là thật sự rất quan tâm, điểm này so với cha của anh mạnh mẽ hơn. Người đàn ông lấy sự nghiệp làm trọng không sai, chỉ là đang làm việc không thể quên người phụ nữ bên trong, người phụ nữ đó đã từng yên lặng khích lệ cho bọn họ. Thật ra thì Âu Dương vẫn là rất lo lắng con trai, anh đã cùng với cha anh đi vào chính trị, giống như cha anh có khát vọng có lý tưởng, cũng sẽ không giống cha anh thành cuồng công việc, gia đình tan vỡ đây?
Ở trên đường trở về chỗ ngồi, Âu Dương nữ sĩ suy nghĩ như vậy. Mà khi bà nhìn thấy Tiểu Phàm và Lý Phỉ thời điểm ánh mắt hai người giao chiến, bà khẽ mỉm cười, nghĩ thầm: tiểu nha đầu, mẹ chồng đối với con cũng không tệ lắm chứ?
Thời điểm chờ Tiểu Phàm tan lớp trở lại phòng làm việc, Lý Phỉ đã sớm ở nơi đó ăn không uống không rồi, cô nhìn thấy Tiểu Phàm ngừng một lát, sau đó trực tiếp cười thật to: "Cậu biết tớ bây giờ nhìn đến cậu nghĩ là cái gì không?"
Tiểu Phàm trực tiếp vòng qua cô: "Dừng lại đi, tớ không hy vọng xa vời từi trong miệng của cậu nghe được dáng dấp gì giống như lời nói, không phải có câu nói. . . . . ." Cô nhàn nhạt liếc Lý Phỉ một cái: "Chính cậu hiểu ý đi, tớ cũng ngại nói."
Lý Phỉ cắn một miếng chuối tiêu, chuối tiêu này là vừa rồi có người lấy ra biếu Tiểu Phàm, rất bình tĩnh rộng rãi nói: "Không phải là miệng chó không mọc ra ngà voi sao? Không có việc gì, chị chịu được. Quen biết với cậu nhiều năm như vậy, trái tim của chị trong sáng như thủy tinh pha lê sớm đã bị rèn thành trái tim thủy tinh kim cương, mặc dù vẫn là thủy tinh, nhưng ít ra không dễ dàng bị vỡ như vậy." Cô ở trên ghế sa lon đổi chân vểnh hai chân lên, cười nói: " Nhìn cậu hôm nay, nhất thời có loại cảm giác bức người lương thiện làm kỹ nữ."
Tiểu Phàm liếc mắt, nhưng vẫn là dùng giọng tán dương nói: "Thành ngữ dùng là không tệ, xem ra bình thường tớ dạy cho cậu là có tác dụng."
Vì vậy đối với hai cô nương này mà nói, mỗi ngày đấu khẩu một trận có ích chính là cả người khỏe mạnh.
Chỉ là Lý Phỉ hôm nay trừ ăn không uống không thêm trả đũa ở ngoài, còn có một chuyện người khác phải báo cho Tiểu Phàm, trước mắt chuyện này xem còn không biết là tốt hay xấu.
Lý Phỉ nói: "Mấy ngày trước tớ nhận được thông báo của trường học nói là có đại sư nghệ thuật nước ngoài đến chỉ đạo cho chúng ta biểu diễn nghệ thuật, sau đó trọng điểm là, hôm nay tớ mới biết được lai lịch người này thật sự dọa chết người."
Bình thường thời điểm Lý Phỉ nói đến trọng điểm, liền tỏ rõ cô yêu thích phát hiện trong lòng lại bắt đầu tác quái, cần phải muốn treo lên tò mò của tất cả mọi người mới bằng lòng từ bi vạch trần bí mật, mà Tiểu Phàm đối phó với chiêu số của cô ấy chính là hoàn toàn không để ý đến cô ấy, chính cô ấy sẽ đuổi theo nói cho cô biết trọng điểm rốt cuộc là cái gì.
Quả nhiên thời điểm khi Tiểu Phàm ôm tài liệu, chuyên tâm tra cứu, Lý Phỉ trực tiếp đi đến đến trước mắt cô, lôi kéo cô hô lên: "Đại sư nghệ thuật đó là mẹ chồng cậu."
Tay Tiểu Phàm cầm bút cương cứng một chút, chỉ là một hồi liền bình tĩnh xuống: "Bà ấy đến thì đến chứ, chúng ta không phải nhất định sẽ gặp phải, dù là gặp phải, giải quyết việc chung là tốt."
Lý Phỉ đem cửa phòng làm việc đóng lại, khó được nghiêm túc hỏi: "Âu Dương nữ sĩ có biết chuyện cậu và Tiểu Dịch ly hôn hay không? Ngộ nhỡ bà ấy biết, có thể đem cậu bổ nhào hay không, tớ xem bà ấy đã cảm thấy là loại hình không phải có thể đắc tội. Còn nữa, ngày đó chuyện tình treo ngược wire, sau khi hai người đi, bà ấy hàn huyên mấy câu với tớ, ai nha mẹ ơi, tớ bị sợ đến thiếu chút nữa tè ra quần, nếu không phải là lão Lưu ở bên cạnh trấn giữ, tớ đoán chừng thì quỳ xuống với bà ấy, thành tâm sám hối tội lỗi của tớ. . . . . ."
Giọng nói Lý Phỉ kinh điển khoa trương đem chuyện xưa kể lại giống như tiểu thuyết, Tiểu Phàm cũng không dám tin cô, chỉ là có một chút Lý Phỉ không nói sai, khí thế của Âu Dương nữ sĩ quả thật rất mạnh mẽ, thỉnh thoảng có lúc cảm xúc từng hồi từng hồi một, làm cho người ta sờ không thấy đầu (không hiểu được manh mối), đại khái đây chính là người làm nghệ thuật thông minh đi.
Chỉ chốc lát sau, bên kia phòng hiệu trưởng gọi điện thoại tới, báo cho Tiểu Phàm đợi đi tham gia một bữa tiệc, để hoan nghênh khách quý đến.
Lý Phỉ nhìn cô một cái, im lặng cười nhạo: đây chính là "Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến" , khách quý còn có thể là ai, không phải là Âu Dương nữ sĩ sao!
Nụ cười của cô vẫn treo trên bờ môi, bên kia điện thoại lại nói: "Giáo sư An, Lý Phỉ cũng ở bên đấy chứ? Mới vừa rồi gọi đến phòng làm việc của cô ấy không tìm được. Cô thuận tiện thông báo với cô ấy, để cho cô ấy cũng đi, đây là ý tứ của hiệu trưởng." Trên căn bản tất cả mọi người hiểu, chỉ cần tìm được Tiểu Phàm, Lý Phỉ cũng không xa, hai người bọn họ giống như trẻ sinh đôi kết hợp, một đắp một cái.
Nghe tin tức tàn khốc như thế, Lý Phỉ mau khóc rồi, cô đáng lẽ đều có kế hoạch, buổi trưa hôm nay muốn ăn một bữa thật tốt, kết quả. . . . . .
Chủ nhiệm khoa nghệ thuật và Âu Dương phu nhân đi về phía Tiểu Phàm bọn họ, từng bước đến gần, Tiểu Phàm chột dạ càng ngày càng lợi hại, cô nghĩ nhất định là phản ứng Lý Phỉ mới vừa đe dọa xảy ra.
Lý Phỉ cũng rất khẩn trương, cô gần như chính là cúi đầu, thời điểm trước kia ở đại viện cô chỉ sợ Âu Dương nữ sĩ này thần kinh như vậy, trưởng thành vẫn là không thoát khỏi được âm ảnh của bà!
Chủ nhiệm hình như là không nhận thấy được cái gì khác thường, ông mỉm cười giới thiệu hai bên, thời điểm nói đến Âu Dương nữ sĩ, ông dùng ánh mắt rất cung kính rất hâm mộ, giống như Âu Dương nữ sĩ là người nhà ông: "Âu Dương nữ sĩ của chúng ta là nghệ thuật gia biểu diễn nổi tiếng trên võ đài, từng nhiều lần diễn xuất ở Broadway, cũng có 07 năm đạt được giải thưởng vinh dự cao nhất trên vũ đài 100 —— Là giải thưởng tốt nhất Nữ Diễn Viên Thonny. . . . . ."
Ông còn chưa nói hết, Âu Dương nữ sĩ một tay vừa nhấc, mặt mày quét qua: "Cùng các cô nói gì, tôi là nhìn họ lớn lên, những chuyện kia của tôi họ biết so với anh rõ ràng."
Một câu nói chủ nhiệm khoa bị sặc, Lý Phỉ hiểu rõ, chủ nhiệm khoa diệu võ dương oai chưa từng có lúng túng như vậy, thật có cảm giác cái rắm ngựa đực vỗ đến trên đùi ngựa.
Chủ nhiệm khoa khôi phục rất nhanh tới đây, lấy bộ dáng trưởng bối hiền lành nhìn Tiểu Phàm: "Khó trách mới vừa rồi Âu Dương nữ sĩ chỉ định hai người phải đến đây rồi, thì ra là mọi người đều quen biết." Sau đó lại bắt đầu thao thao bất tuyệt khích lệ, nói Tiểu Phàm phong cách xuất chúng, nói Lý Phỉ giác ngộ nghệ thuật cao bla bla, sửng sốt đem hai cô nương khoe khoang giống như so với tiên trời, sau đó còn là thỉnh thoảng nói này tất cả đều là bởi vì chịu sự hun đúc của Âu Dương nữ sĩ . . . . . .
Tiểu Phàm nghĩ đợi ăn cơm xong, cô và Lý Phỉ hai người châm chọc sẽ rất hăng hái .
Âu Dương nữ sĩ khúc khích mà cười lên: "Tiểu Phàm giống tôi, đây còn có thể nói, dù sao cũng là mẹ chồng con dâu —— mặc dù không có chung đụng bao nhiêu thời gian, Lý Phỉ này từ nhỏ đã là một nha đầu nghịch ngợm." Mặc dù bà kịp thời dừng câu nói kế tiếp, nhưng mấy người ở trường cũng nghe được rõ ràng, cô ngụ ý chính là tuyệt không thừa nhận đứa bé nghịch ngợm giống như Lý Phỉ như vậy, bởi vì cô có bản lĩnh Thông Thiên cũng hun đúc không được. . . . . .
Tiểu Phàm rất khó khăn mới chỉ hơi hơi cười một tiếng, mà không phải ôm bụng cười lăn lộn, mẹ chồng của cô này vừa ra tay quả nhiên không giống như người thường. Đáng tiếc nụ cười này còn chưa có chống được một giây đồng hồ, cô hiểu ra có cái gì không đúng. Mới vừa rồi, đang ở mới vừa rồi. . . . . . Âu Dương nữ sĩ dùng hai chữ "Mẹ chồng con dâu", cô không nghe lầm chứ?
Lý Phỉ hả hê vẻ mặt chứng minh thính lực của Tiểu Phàm không có bất cứ vấn đề gì.
Mà ở trường duy nhất một người ngoài cuộc nghe được, không ngừng hiểu rõ chỗ Âu Dương nữ sĩ đã nói, mặc dù chỉ là mấy câu ngắn gọn, nhưng thể hiện lượng tin tức lại rất lớn đi. Tiểu Phàm đã kết hôn rồi? Kết hôn với đối tượng lừng lẫy đại học con trai của Âu Dương nữ sĩ? Đáng tiếc con trai của Âu Dương nữ sĩ là ai?
Chủ nhiệm khoa nghệ thuật là một người đàn ông om sòm vẫn là lão già rất nhiều chuyện, thích hỏi thăm tin tức nghề nghiệp, giống như danh nhân Âu Dương nữ sĩ vậy càng thêm là đối tượng ông muốn đào chuyện xưa sau lưng cực tốt, bởi vì nắm giữ bọn họ danh nhân những thứ này nhiều chuyện scandal này, có thể ở thời điểm tiếp xúc nắm được đằng chuôi, đây coi như là một loại lòng ghen tỵ để ý biến thái đi.
Nhưng mà, quan trọng là, hôm nay cái tin tức vĩ đại cũng là nhân vật chính chính miệng tiết lộ ra ngoài! Chủ nhiệm khoa dùng ánh mắt rất thần kỳ ở trên người Tiểu Phàm và Âu Dương nữ sĩ đưa qua đưa lại không dưới mười lần, cuối cùng ông thở dài một tiếng nói: "Ai, giáo sư Tiểu Phàm, cô cũng quá khiêm tốn đi, làm việc với cô lâu như vậy, cũng không nghe cô nói chuyện này."
Mặc dù trong lòng rất giật mình, nhưng Tiểu Phàm vẫn là tận lực để cho mình thoạt nhìn rất bình tĩnh nói: "Chủ nhiệm, cái này chẳng phải ngài sẽ biết sao."
Sau đó ánh mắt của cô và mẹ chồng liếc nhau một cái, mẹ chồng rõ ràng là cười, nhưng mà nụ cười kia quá mức chói mắt, chói mắt đến mức không chịu được, vì vậy trái tim Tiểu Phàm bắt đầu gia tăng nhịp độ, không hiểu Âu Dương nữ sĩ nói lời này rốt cuộc là ý gì. Cái gọi là binh đến tướng chặn, đáng tiếc cô một chút cũng không đoán ra binh từ đâu đến đây, muốn ngăn cản thế nào!
Trước khi ăn cơm ăn món ăn khai vị có người ăn say sưa ngon lành, có người ăn không biết ngon. Đợi đến thời điểm gọi thức ăn, Âu Dương nữ sĩ đột nhiên đóng lại thực đơn, hỏi nhân viên phục vụ: "Có thức ăn chay không?"
Chủ nhiệm vội tiếp miệng hỏi: "Âu Dương nữ sĩ là người ăn chay sao?"
Âu Dương nữ sĩ cười duyên một chút: "Nghe người ta nói người phụ nữ ăn ít thức ăn mặn ăn nhiều thức ăn chay, đối với thân thể mới có lợi, dĩ nhiên đối với người chuẩn bị làm mẹ còn có chỗ tốt."
Lời vừa nói ra, ánh mắt chủ nhiệm khoa không tự chủ rơi vào trên bụng của Tiểu Phàm. Lý Phỉ cũng là giật mình nhìn chằm chằm Tiểu Phàm hai mắt liếc mắt nhìn vài lần, trong ánh mắt để lộ ra chỉ trích: cậu nha, mang bầu cũng không nói cho tớ biết một tiếng.
Nội tâm Tiểu Phàm phát điên, đây là một bữa tiệc Hồng Môn Yến sao? Tại sao mình im lặng cũng trúng đạn đây? Mấu chốt đối mặt là Âu Dương nữ sĩ, không thể phản kháng, nếu không chính là đại nghịch bất đạo, không vâng lời người lớn. Lần này, Tiểu Phàm có chút hiểu, Dịch Đông Thần tại sao phải nhìn đến mẹ anh giống như thấy kẻ thù.
Thời điểm tiếp tục tán gẫu, chủ nhiệm khoa hiển nhiên rất hưng phấn, bởi vì chỗ ngồi là thanh âm của ông vẫn không ngừng nói.
Điện thoại của Âu Dương nữ sĩ vang lên, bà đi ra ngoài nghe điện thoại. Điện thoại là người đàn ông nước Pháp gọi đến, đại ý là muốn hỏi có cần hay không tới đón bà, bà cười: "Thân mến, tôi hôm nay đi nhà con trai xem một chút."
Người đàn ông nước Pháp dùng Trung văn sứt sẹo hỏi: "Vậy muốn tôi cùng em không? Quan hệ con trai của em với em hình như không được tốt."
Gặp con trai còn cần người đi cùng? Lời nói này đi ra ngoài sợ rằng không có nhiều người sẽ tin. Âu Dương vuốt vuốt mi tâm: "Thân mến, anh là yêu tôi hay vẫn là hại tôi đây? Anh vừa xuất hiện, đoán chừng tiểu Dịch thì càng hận tôi rồi. Ngoan, tự anh tìm một chút chuyện làm đi."
Người đàn ông nước Pháp lưu luyến một lúc lâu mới cúp điện thoại.
Vừa đúng lúc đi ra, Âu Dương cầm điện thoại còn là ấn mã số phòng làm việc của con trai, nghe điện thoại chính là một nữ thư ký, Âu Dương cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói: "Để cho Phó Thị Trưởng Dịch của các người ghe điện thoại, hãy nói với nó tôi và Tiểu Phàm tìm nó có chuyện."
Thư ký hỏi bà là ai, bà chưa nói, cô cảm thấy nếu như Tiểu Dịch biết là bà gọi điện thoại cho anh, đoán chừng bà ngay cả nghe được thanh âm của anh cũng khó khăn, ngược lại là có thể mượn danh nghĩa Tiểu Phàm. Mẹ con làm thành bọn họ như vậy thật đúng là cực kỳ ngang ngược .
"Tiểu Phàm thế nào?" Tiểu Dịch đi lên chính là nói một câu này.
Âu Dương cười: "Mẹ với vợ của con ở chung một chỗ ăn cơm, con không phải nên đến? Hai con kết hôn cũng lâu như vậy, như thế nào không công bố với mọi người như vậy đây?" Bà hôm nay ở trong trường học đi dạo một lát, cũng nghe người ta nói một chút, nhưng hình như không ai biết Tiểu Phàm gả cho Tiểu Dịch rồi.
Dịch Đông Thần bên kia trầm mặc vài giây, tiếng hít thở lớn không bình thường chứng minh tâm tình của anh không bình tĩnh, hình như là qua một đoạn thời gian rất dài, anh mới mở miệng: "Bà không cần đối với cô ấy làm cái gì."
Một câu nói khiến Âu Dương nữ sĩ tức lập tức bốc hỏa lên: "Con đến đây chẳng phải sẽ biết mẹ muốn đối với nó làm cái gì! Nói thật, đấu với nó, mẹ thắng quá dễ dàng!"
Lúc bà vẫn còn nói liền nghe đến tiểu Dịch lạnh lùng hỏi: "Hai người ở đâu?"
Đứa nhỏ này thật là quá dễ dàng tích cực rồi, nhưng mà anh đối với vợ vẫn là thật sự rất quan tâm, điểm này so với cha của anh mạnh mẽ hơn. Người đàn ông lấy sự nghiệp làm trọng không sai, chỉ là đang làm việc không thể quên người phụ nữ bên trong, người phụ nữ đó đã từng yên lặng khích lệ cho bọn họ. Thật ra thì Âu Dương vẫn là rất lo lắng con trai, anh đã cùng với cha anh đi vào chính trị, giống như cha anh có khát vọng có lý tưởng, cũng sẽ không giống cha anh thành cuồng công việc, gia đình tan vỡ đây?
Ở trên đường trở về chỗ ngồi, Âu Dương nữ sĩ suy nghĩ như vậy. Mà khi bà nhìn thấy Tiểu Phàm và Lý Phỉ thời điểm ánh mắt hai người giao chiến, bà khẽ mỉm cười, nghĩ thầm: tiểu nha đầu, mẹ chồng đối với con cũng không tệ lắm chứ?
/53
|