Hoàng thượng nhìn ta khinh bỉ: “Chẳng phải ngươi là người rõ nhất hay sao”
Ta cười: “Hoàng thượng cho rằng thần thiếp vì tranh sủng mà muốn nương nương ra khỏi Tử Cấm Thành. Nếu thật sự thần thiếp có thể mưu tính sâu xa như vậy, tại sao thần thiếp lại đích thân làm việc nguy hiểm ấy, trực tiếp ra mặt như vậy, chẳng phải là quá đỗi ngu xuẩn hay sao. Nếu cứ theo như hoàng thượng nói, hóa ra nữ nhân trong Tử Cấm Thành này đều dám vì hoàng thượng mà bất chấp cả tính mạng hay sao. Cái nữ nhân muốn ở người chỉ là vinh hoa phú quý mà thôi.”
“Hỗn xược, ý ngươi là trẫm vọng tưởng mình là người nữ nhân toàn thiên hạ ao ước hay sao” Hoàng thượng đập bàn nói, không cần quát nạt mà vẫn rất có uy.
“Thần thiếp không dám, chỉ muốn nói hoàng thượng vì quá thương nhớ Viêm hoàng hậu nên không truy ra tận gốc vấn đề mà thôi”
“Ngươi quá tự tin rồi đấy, ngươi chắc chắn phải biết kim bài miễn tử chỉ có thể cho một người dùng mà thôi, ngươi muốn xẻ nó làm ba ư”
Ta giật mình, bây giờ mới nghĩ ra điều này, làm sao đây.Tiểu Lan nhanh miệng nói: “Nô tì xin chịu tội chết”. Đinh công công đang định nói thì bị ta ngăn lại: “Người đã già rồi, chẳng mấy nữa người có thể ra khỏi cung, vậy mà con lại hại người, người hãy dùng tấm kim bài này đi”. Đinh công công nhìn ta: “Tiểu chủ, nô tài đã già rồi, có chết cũng không đáng tiếc, người còn gia đình, người phải sống”. Ta nhìn sang Tiểu Lan ra hiệu, có lẽ em đã hiểu ta, nên lặng lẽ gật đầu, Đinh công công không nên tiếp tục dính vào chuyện này nữa. Ta nói: “Hoàng thượng, ba người chúng ta đã quyết, tấm kim bài này sẽ dành cho Đinh công công”
Hoàng thượng sau đó lập tức hạ chỉ tha chết cho Đinh công công, cho xuất cung trở thành dân thường. Đinh công công đi rồi, hoàng thượng đang định ban chỉ thì ta nói: “Khoan đã hoàng thượng, thần thiếp biết chỗ hoàng hậu nương nương sẽ tới”
“Ta lấy gì để tin ngươi”
“Người cũng chỉ có hai lựa chọn, một là không tin thần thiếp, thần thiếp tin chắc binh lính của người không thể tìm ra hoàng hậu một sớm một chiều. Nếu binh lính sục sạo khắp cả nước, dân chúng sẽ càng bàn tán, cho dù người có dùng lý do gì cũng khiến dân chúng hoang mang, phản loạn sẽ chớp thời cơ mà tạo phản, hậu quả như thế nào, hoàng thượng chắc rõ hơn thần thiếp. Thứ hai là tin thần thiếp, chỉ cần một toán quân đi cùng thần thiếp là có cơ hội thấy hoàng hậu, dù thần thiếp có nói thật hay nói dối, với hoàng thượng cũng không hại gì”
Hoàng thượng lạnh lùng nói: “Được, ta sẽ đích thân đi cùng ngươi”
“Thần thiếp có một điều kiện, hoàng thượng hãy tha tội chết cho Tiểu Lan, để nàng trở về quê nhà”
“Người đâu, thả nô tì này, cho dời khỏi hoàng cung”
Ta yêu cầu hoàng thượng cho ta thêm hai ngày tĩnh dưỡng, những mong trong hai ngày này Tiểu lan có thể đi thật xa, mong rằng nàng hiểu được tâm ý của ta, nếu không tất thảy những chuyện ta làm đều vô nghĩa.
Trong hai ngày, ta được chăm sóc kĩ lưỡng nên vết thương cũng đã đỡ phần nào, không còn đau buốt như trước nữa.
Ta nói với hoàng thượng rằng hoàng hậu và Hán Vũ sẽ thuê một chiếc thuyền qua sông Trường Giang, hoàng thượng tin lời cùng đám binh lính lên thuyền, người cải trang thành một vị tướng để tránh sự hiếu kì của bên ngoài. Hoàng thượng mặc võ phục của tướng quân trông thật uy vũ, ta cười, lang quân của ta quả thật rất anh tuấn, tiếc rằng lang quân đó chỉ là lang quân hờ.
“Ngươi nói nàng đi thuyền, tại sao chưa thấy chiếc thuyền nào”
“Hoàng thượng, người biết không, sông Trường Giang này chảy về Thiểm Tây”
Hoàng thượng nhìn ta, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như vậy, ánh mắt thì có cả sự căm thù, có lẽ hắn hận ta đã đưa Liên nhi của hắn biến mất.
Ta quay người đối diện hắn, chỉ thẳng vào mặt hắn: “Lý Diệu Thần, trước đây ta ngưỡng mộ ngươi, điểm duy nhất chính là ngươi dù là quân vương cũng giống một nam nhân bình thường, một lòng muốn bảo hộ nữ tử duy nhất của cuộc đời mình. Hôm nay, ta lại hổ thẹn vì đã lấy lý do ấy mà ngưỡng mộ ngươi, bởi ngươi cũng giống những hoàng đế khác, ích kỉ và tự cao. Ta những tưởng ngươi đã cố gắng làm tất cả để công chúa suy nghĩ lại, ta tưởng ngươi làm tất cả để bảo vệ nàng ta, để nàng ta hạnh phúc, nhưng nay mới thấy được rằng ngươi làm tất cả chỉ vì mình.
Nàng ta đã tìm được hạnh phúc của mình, ngươi lại mù quáng ép buộc nàng, lại mù quáng dùng quyền lực để làm hại người mà nàng yêu nhất, ngươi so với những tên hôn quân trong sử sách còn đáng khinh hơn nhiều. Ngươi có thể tự tin nói Lý quốc may mắn vì có một vị hoàng đế anh minh, nhưng ta lại thấy, nữ nhân Lý quốc chính là nhục nhã vì đất nước có một nam nhân ích kỉ nhất thiên hạ như ngươi”. Ta nói ra những lời này, thấy thanh thản hơn rất nhiều, ta nhận ra ánh mắt của hắn, ta biết hắn đang ngạc nhiên. Thị vệ xung quanh kéo căng dây cung,chỉ chờ hắn ra lệnh là sẽ đồng loạt bắn về phía ta, nhưng hắn tuyệt nhiên im lặng, cứ thế đưa ánh mắt nhìn về phía ta. Ta cười khinh bỉ: “Ngươi cho rằng chỉ ngươi mới có quyền khinh bỉ người khác sao, ta nói cho ngươi biết, ta khinh bỉ nhất chính là loại người như ngươi.
Ta cảm thấy may mắn vì đã không sinh ra trong hoàng cung, may mắn vì không trở thành người như ngươi, ta cảm thấy hổ thẹn vì năm năm qua đã sống trong hoàng cung, hổ thẹn vì đã làm tài nhân của ngươi”. Nói rồi, ta quay mình nhảy xuống sông, ta mong rằng xác ta sẽ trôi về Thiểm Tây, ta mong cha mẹ ta nhận ra xác của con gái mình, ta mong mình sẽ được chôn cất tại mảnh đất quê hương.
Ta mong được nhìn thấy Thiểm Tây, không biết năm năm qua, quê hương ta có thay đổi nhiều không,không biết những đứa trẻ quê ta còn tiếp tục chơi trò bán hàng dưới gốc cây cổ thụ không, không biết Vương thúc thúc có được tiểu hài tử để nối dõi tông đường chưa, không biết ca ca khùng giờ đã hết khờ dại chưa,trẻ con quê ta có còn trêu ca ca nữa hay không, không biết cha ta còn đi đốn củi nữa hay không, mẹ ta có nhớ rằng mình còn đứa con gái là ta hay không. Ta mong rằng linh hồn mình sẽ được dòng nước dẫn đường trở về Thiểm Tây. Ta rất sợ nước, nhưng ngày hôm nay lại phải mang ơn nó, bởi ta sẽ nhờ nó để trở về quê nhà
Ta cười: “Hoàng thượng cho rằng thần thiếp vì tranh sủng mà muốn nương nương ra khỏi Tử Cấm Thành. Nếu thật sự thần thiếp có thể mưu tính sâu xa như vậy, tại sao thần thiếp lại đích thân làm việc nguy hiểm ấy, trực tiếp ra mặt như vậy, chẳng phải là quá đỗi ngu xuẩn hay sao. Nếu cứ theo như hoàng thượng nói, hóa ra nữ nhân trong Tử Cấm Thành này đều dám vì hoàng thượng mà bất chấp cả tính mạng hay sao. Cái nữ nhân muốn ở người chỉ là vinh hoa phú quý mà thôi.”
“Hỗn xược, ý ngươi là trẫm vọng tưởng mình là người nữ nhân toàn thiên hạ ao ước hay sao” Hoàng thượng đập bàn nói, không cần quát nạt mà vẫn rất có uy.
“Thần thiếp không dám, chỉ muốn nói hoàng thượng vì quá thương nhớ Viêm hoàng hậu nên không truy ra tận gốc vấn đề mà thôi”
“Ngươi quá tự tin rồi đấy, ngươi chắc chắn phải biết kim bài miễn tử chỉ có thể cho một người dùng mà thôi, ngươi muốn xẻ nó làm ba ư”
Ta giật mình, bây giờ mới nghĩ ra điều này, làm sao đây.Tiểu Lan nhanh miệng nói: “Nô tì xin chịu tội chết”. Đinh công công đang định nói thì bị ta ngăn lại: “Người đã già rồi, chẳng mấy nữa người có thể ra khỏi cung, vậy mà con lại hại người, người hãy dùng tấm kim bài này đi”. Đinh công công nhìn ta: “Tiểu chủ, nô tài đã già rồi, có chết cũng không đáng tiếc, người còn gia đình, người phải sống”. Ta nhìn sang Tiểu Lan ra hiệu, có lẽ em đã hiểu ta, nên lặng lẽ gật đầu, Đinh công công không nên tiếp tục dính vào chuyện này nữa. Ta nói: “Hoàng thượng, ba người chúng ta đã quyết, tấm kim bài này sẽ dành cho Đinh công công”
Hoàng thượng sau đó lập tức hạ chỉ tha chết cho Đinh công công, cho xuất cung trở thành dân thường. Đinh công công đi rồi, hoàng thượng đang định ban chỉ thì ta nói: “Khoan đã hoàng thượng, thần thiếp biết chỗ hoàng hậu nương nương sẽ tới”
“Ta lấy gì để tin ngươi”
“Người cũng chỉ có hai lựa chọn, một là không tin thần thiếp, thần thiếp tin chắc binh lính của người không thể tìm ra hoàng hậu một sớm một chiều. Nếu binh lính sục sạo khắp cả nước, dân chúng sẽ càng bàn tán, cho dù người có dùng lý do gì cũng khiến dân chúng hoang mang, phản loạn sẽ chớp thời cơ mà tạo phản, hậu quả như thế nào, hoàng thượng chắc rõ hơn thần thiếp. Thứ hai là tin thần thiếp, chỉ cần một toán quân đi cùng thần thiếp là có cơ hội thấy hoàng hậu, dù thần thiếp có nói thật hay nói dối, với hoàng thượng cũng không hại gì”
Hoàng thượng lạnh lùng nói: “Được, ta sẽ đích thân đi cùng ngươi”
“Thần thiếp có một điều kiện, hoàng thượng hãy tha tội chết cho Tiểu Lan, để nàng trở về quê nhà”
“Người đâu, thả nô tì này, cho dời khỏi hoàng cung”
Ta yêu cầu hoàng thượng cho ta thêm hai ngày tĩnh dưỡng, những mong trong hai ngày này Tiểu lan có thể đi thật xa, mong rằng nàng hiểu được tâm ý của ta, nếu không tất thảy những chuyện ta làm đều vô nghĩa.
Trong hai ngày, ta được chăm sóc kĩ lưỡng nên vết thương cũng đã đỡ phần nào, không còn đau buốt như trước nữa.
Ta nói với hoàng thượng rằng hoàng hậu và Hán Vũ sẽ thuê một chiếc thuyền qua sông Trường Giang, hoàng thượng tin lời cùng đám binh lính lên thuyền, người cải trang thành một vị tướng để tránh sự hiếu kì của bên ngoài. Hoàng thượng mặc võ phục của tướng quân trông thật uy vũ, ta cười, lang quân của ta quả thật rất anh tuấn, tiếc rằng lang quân đó chỉ là lang quân hờ.
“Ngươi nói nàng đi thuyền, tại sao chưa thấy chiếc thuyền nào”
“Hoàng thượng, người biết không, sông Trường Giang này chảy về Thiểm Tây”
Hoàng thượng nhìn ta, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như vậy, ánh mắt thì có cả sự căm thù, có lẽ hắn hận ta đã đưa Liên nhi của hắn biến mất.
Ta quay người đối diện hắn, chỉ thẳng vào mặt hắn: “Lý Diệu Thần, trước đây ta ngưỡng mộ ngươi, điểm duy nhất chính là ngươi dù là quân vương cũng giống một nam nhân bình thường, một lòng muốn bảo hộ nữ tử duy nhất của cuộc đời mình. Hôm nay, ta lại hổ thẹn vì đã lấy lý do ấy mà ngưỡng mộ ngươi, bởi ngươi cũng giống những hoàng đế khác, ích kỉ và tự cao. Ta những tưởng ngươi đã cố gắng làm tất cả để công chúa suy nghĩ lại, ta tưởng ngươi làm tất cả để bảo vệ nàng ta, để nàng ta hạnh phúc, nhưng nay mới thấy được rằng ngươi làm tất cả chỉ vì mình.
Nàng ta đã tìm được hạnh phúc của mình, ngươi lại mù quáng ép buộc nàng, lại mù quáng dùng quyền lực để làm hại người mà nàng yêu nhất, ngươi so với những tên hôn quân trong sử sách còn đáng khinh hơn nhiều. Ngươi có thể tự tin nói Lý quốc may mắn vì có một vị hoàng đế anh minh, nhưng ta lại thấy, nữ nhân Lý quốc chính là nhục nhã vì đất nước có một nam nhân ích kỉ nhất thiên hạ như ngươi”. Ta nói ra những lời này, thấy thanh thản hơn rất nhiều, ta nhận ra ánh mắt của hắn, ta biết hắn đang ngạc nhiên. Thị vệ xung quanh kéo căng dây cung,chỉ chờ hắn ra lệnh là sẽ đồng loạt bắn về phía ta, nhưng hắn tuyệt nhiên im lặng, cứ thế đưa ánh mắt nhìn về phía ta. Ta cười khinh bỉ: “Ngươi cho rằng chỉ ngươi mới có quyền khinh bỉ người khác sao, ta nói cho ngươi biết, ta khinh bỉ nhất chính là loại người như ngươi.
Ta cảm thấy may mắn vì đã không sinh ra trong hoàng cung, may mắn vì không trở thành người như ngươi, ta cảm thấy hổ thẹn vì năm năm qua đã sống trong hoàng cung, hổ thẹn vì đã làm tài nhân của ngươi”. Nói rồi, ta quay mình nhảy xuống sông, ta mong rằng xác ta sẽ trôi về Thiểm Tây, ta mong cha mẹ ta nhận ra xác của con gái mình, ta mong mình sẽ được chôn cất tại mảnh đất quê hương.
Ta mong được nhìn thấy Thiểm Tây, không biết năm năm qua, quê hương ta có thay đổi nhiều không,không biết những đứa trẻ quê ta còn tiếp tục chơi trò bán hàng dưới gốc cây cổ thụ không, không biết Vương thúc thúc có được tiểu hài tử để nối dõi tông đường chưa, không biết ca ca khùng giờ đã hết khờ dại chưa,trẻ con quê ta có còn trêu ca ca nữa hay không, không biết cha ta còn đi đốn củi nữa hay không, mẹ ta có nhớ rằng mình còn đứa con gái là ta hay không. Ta mong rằng linh hồn mình sẽ được dòng nước dẫn đường trở về Thiểm Tây. Ta rất sợ nước, nhưng ngày hôm nay lại phải mang ơn nó, bởi ta sẽ nhờ nó để trở về quê nhà
/26
|