Hôm nay là ngày cuối cùng của năm, ta quyết định tỉnh giấc sớm hơn mọi ngày, năm mới này không phải là năm mới mà ta muốn đón chờ, chỉ là nhờ nó, ta nhớ về ta của chục năm về trước, nhờ nó để ta nhớ đến cha mẹ.
“Nương nương, hôm nay người dậy sớm vây. Em đi bảo ngự thiện phòng chuẩn bị một chút đồ ăn cho nương nương, chúng ta cùng nhau chờ đón năm mới nhé”- Tiểu Lan chợt lên tiếng
Ta vẫn im lặng, nhớ về bữa cơm tất niên bên người thân. Lại nhớ Tiểu Lan và ta ngày này hàng năm luôn cùng nhau ngóng đợi năm mới với một niềm tin mãnh liệt rằng năm sau cuộc sống của chúng ta sẽ tốt đẹp hơn. Nàng và ta ngày này hàng năm thường chờ lúc mọi người rủ nhau ăn tất niên thì lén ra ngự hoa viên mang theo một số đồ ăn đơn giản, tất nhiên không thể thiểu món bánh bao nhân thịt của ta và một ít rượu.
Ta cũng thường hỏi Tiểu Lan thích ăn gì sao không mang ra ngoài, nàng những lúc như vậy chỉ cười tinh nghịch nói thứ ta thích ăn chính là thứ nàng thích. Ta với nàng ngồi một góc trong ngự hoa viên, kể cho nhau nghe những tục lệ đón Tết của quê mình, kể về niềm vui của những đứa trẻ khi nhận được bao lì xì. Nhiều năm như vậy, chuyện nào cũng kể đi kể lại, vậy mà chúng ta luôn cười rất vui vẻ, Tiểu Lan nhiều lúc còn thay ta kể lại những câu chuyện ấy về Thiểm Tây.
Tiểu Lan thở dài sau đó ra ngoài. Bữa trưa ta ăn một mình, bởi vì Tiểu Lan đã chạy đi đâu, chỉ biết rằng nàng nói với ta: “Nương nương, đêm nay chờ em nhé, chúng ta sẽ cùng nhau đón năm mới”. Ta ngồi lặng lẽ ăn, lại nhớ đến Lý Diệu Thần- kẻ đã khiến tim ta tan nát. Ta tự hỏi tại sao vẫn không thể quên hắn, tại sao vẫn lưu lại hình bóng của con người đáng sợ này.
Ta đã không đưa mình đến nụ cười ấm áp của hắn, đã không đưa mình nhớ cái ôm của hắn mà hoàn toàn trong tâm trí chính là ánh mắt thù hận, ánh mắt lạnh lẽo của hắn. Ta nhớ đến nụ cười tàn nhẫn của hắn khi ta đang đặt cả niềm tin, cả tương lai và hy vọng để gọi tên hắn. Ta cười nhạt, tự hỏi như vậy có phải là đã hết yêu hắn rồi không, nhưng lại đau lòng, đau lòng vì biết mình đang hận hắn, điều đó chứng tỏ ta vẫn còn yêu, người ta nói trái với yêu chính là lãng quên, ta lại không thể lãng quên được, nghĩa là ta vẫn còn yêu.
Nghĩ cũng thật buồn cười, ta hận hắn nghĩa là vẫn còn yêu hắn, vậy mà hắn hận ta thì cuối cùng vẫn chỉ là hận ta, thù hận của hắn ta tin rằng ngàn năm cũng chẳng thể biến thành tình yêu. Ta không biết mình đã rơi lệ từ bao giờ, hắn bây giờ chắc đang hạnh phúc bên Hiền phi, mơ ước về mái ấm của hắn với Viêm hoàng hậu không thể thực hiện được, bây giờ có thể chuyển sang Hiền phi, tuy rằng Hiền phi không phải Viêm hoàng hậu, nhưng đổi lại nàng ta dành hết tình cảm cho hắn, như vậy cũng không thể nói là thiệt thòi.
Đêm xuống, thức ăn đã được mang đến từ lâu, Tiểu Lan tại sao vẫn chưa trở về. Tiểu Lan xưa nay không bao giờ trễ hẹn với ta, lại càng không bao giờ trễ hẹn vào ngày hôm nay. Thức ăn đã nguội từ lâu, Tiểu Lan vì cớ gì mà chưa về? Ta chợt hoảng loạn, cảm giác như một cơn sóng gió sắp ập đến, Tiểu Lan phải chăng đã xảy ra chuyện gì? Ta sợ cảm giác này, sợ rằng Tiểu Lan thật sự có chuyện, sợ rằng sẽ mất đi nàng, tai ta ù đi, tiếng Tiểu Lan từ quá khứ vọng về, phải chăng đó chính là hoài niệm đối với một người sắp đi xa…
“Tiểu chủ, người tại sao thích ăn bánh bao nhân thịt”
“Thích chính là thích, chẳng có lý do”
Tiểu Lan cười khì: “Vậy đúng rồi, từ nay Lan nhi cũng thích ăn bánh bao nhân thịt, thích chính là thích, chẳng có lý do”
…
Một đám thị vệ đại nội làm ta tỉnh cơn mơ,họ không nói không rằng áp giải ta đi, ta không biết họ dẫn ta đi đâu, nhưng ta hiểu, nơi ta đến chính là để gặp Tiểu Lan.
Điện Càn Thành
Ta thấy hoàng thượng đang ngồi trên long ngai, khuôn mặt không biểu lộ thái độ gì. Ta ngay lập tức quỳ xuống. Hoàng thượng cất giọng:
“Tiểu Tinh, ngươi tại sao luôn muốn nữ nhân mà trẫm yêu thích rời khỏi trẫm. Lần trước là Viêm hoàng hậu, ngươi đưa nàng ta dời khỏi Tử Cấm Thành, lần này ngươi sai người hành thích Hiền phi. Giờ ngự y đang ở bên trong, nếu nàng có chuyện gì, ta tuyệt đối không tha cho ngươi. Tiểu Tinh, rốt cuộc ngươi muốn cái gì, chẳng phải chỉ là mong ta bố thí chút tình cảm sao. Nữ nhân các ngươi sao lòng dạ lại thâm hiểm như vậy?”
Hoàng thượng không chịu được sự im lặng của ta, lại càng không thể để yên khi tiếng khóc của Hiền phi vang lên, hắn lên tiếng:
“Người đâu, sai người vả miệng, vả cho tới khi nào ả ta chịu nói thì thôi”
Thị vệ lập tức đi vào thi hành mệnh lệnh “Bốp!bốp!”. Ta đau, nhưng cái này thấm gì, thứ ta chịu đựng còn gấp trăm gấp ngàn nỗi đau thể xác. Hắn có thể cho người đánh ta để dịu đi nỗi sợ hãi cùng hoang mang của Hiền phi, vậy ai có thể tới xoa dịu nỗi cô đơn, lạc lõng của ta bây giờ. Ta đã từng khờ dại ước, ước ta có được khuôn mặt của Viêm hoàng hậu, ước ta có thể như Hiền phi, nhờ khuôn mặt ấy mà được sủng ái yêu thương. Dù rằng thứ Lý Diệu Thần yêu chỉ là một khuôn mặt, nhưng dù sao thì cũng tốt hơn ta.
“Đủ rồi, ngươi đâu, lôi thích khách vào”- Lý Diệu Thần cất tiếng
Ta quay mặt ra, một người con gái mặc áo đen, đang bị lôi xềnh xệch vào, ta cảm thấy từng khúc trên người như dời ra, có phải ngày ta bị đánh sáu mươi trượng, Tiểu Lan cũng hoảng sợ như bậy giờ. Ta lao vào ôm lấy nàng, tứ chi của nàng đã bị đánh gẫy, vì cái gì mà nàng ra nông nỗi này. KHuôn mặt thông minh lanh lợi ngày xưa đã biến mất, chỉ để lại cái đau thấu xương. Máu từ thân nàng chảy ra không ngừng, mắt lờ đờ như sắp hôn mê. Ta nhận thức được một người quan trọng sắp dời khỏi đời mình, ta gào lên:
“Lan nhi, tỉnh dậy, xin em, ta xin em tỉnh dậy có được không”
Ánh mắt Tiểu Lan có mục tiêu hơn, nàng nhìn ta, đôi tay khẽ rung. Ta vội cầm tay nàng, đưa lên mặt ta, khóc ròng:
“Lan nhi, còn nhớ THiểm Tây của chúng ta chứ, em phải kiên cường lên, em nhất định không được ngủ”
Tiểu Lan nhìn ta cười yếu ớt: “Nương nương, em có lỗi với người, chính Lan nhi đã khiến bi kịch của người tiếp diễn, em đã hại người”
Ta ôm nàng vào lòng: “Lan nhi, do tỉ, chính tỉ đã hại muội, tỉ đã thờ ơ khiến muội cảm giác có lỗi nên mới có ngày hôm nay, ta hại muội rồi”
Tiểu Lan nói rất nhỏ, rất nhỏ chỉ đủ mình ta nghe thấy: “Nương nương, đứa bé trong bụng Hiền phi không phải của Lý Diệu Thần…”
Điều ta thực sự quan tâm bây giờ chính là Tiểu lan, ta chỉ biết không ngừng lay nàng: “Tiểu Lan, tỉ cần muội, hoàng cung lạnh lẽo này tỉ sẽ sống ra sao, tỉ đã mất đi một người, tỉ không thể mất muội”
“Nương nương, em… không… thể đợi đến ngày cùng nương nương về Thiểm Tây, không thể đợi đến ngày nhìn thấy phụ mẫu của nương nương,… không thể đợi đến ngày gọi họ là cha mẹ, không thể đợi đến… ngày nhìn thấy… nương nương hạnh phúc.Em…xin…lỗi”
“LAN NHI….. tỉnh lại đi, tỉnh lại nhìn tỉ được không…muội nợ ta một lời hứa, muội nói sẽ cùng ta đón năm mới…tất cả chỉ là giả hay sao… TỈNH LẠI ĐI”- ta cứ thế gào lên
Tiểu Lan nhắm mắt, nhắm mắt thật rồi…..
“Quê em, buổi tối của năm cuối cùng, mọi người đều ra nhà trưởng làng xum vầy, đám trẻ con phá phách nhà của ông ấy, vui lắm”
“Tiểu Lan, đó là chuyện ta kể cho em về Thiểm Tây mà”- nha đầu tên Tiểu Tinh ngây ra
“Không phải, đó là quê em”- nha đầu kia cãi lại trong men say
“Quê ta mà”
“Quê em chứ”
“Quê ta”
“Quê em”
….
“Được rồi, là quê của hai chúng ta”- nha đầu Tiểu Tinh ôm lấy nha đầu bên cạnh, cười ha ha
…
“Ngươi nói là làm người thân của ta, vậy ai làm tỉ tỉ”- a đầu ngây thơ hỏi
“Ta đương nhiên làm tỉ tỉ, sau này kẻ nào bắt nạt ngươi, ta nhất định bảo vệ ngươi tới cùng”- nha đầu Tiểu Tinh tự tin trả lời
“Ta tin ngươi”- a đầu kia lại hạnh phúc
…..
“Tiểu chủ, chữ người viết đẹp vậy”
“Ta sẽ dạy em, sau này có nam tử nào có viết thư tình cho em, em còn đọc được”
“Cũng không cần thiết lắm, sau này em nhờ nương nương đọc giúp”
……
“Nương nương, sau này em chi biết nương tựa vào nương nương thôi”
…..
Suy cho cùng, ai bảo vệ ai, suy cho cùng, ai cần ai, suy cho cùng, nàng với ta, ai vì ai?
Tiểu Lan, cuối cùng ta cũng chỉ là một kẻ vô dụng, không thể bảo vệ người thân bên mình…
“Nương nương, hôm nay người dậy sớm vây. Em đi bảo ngự thiện phòng chuẩn bị một chút đồ ăn cho nương nương, chúng ta cùng nhau chờ đón năm mới nhé”- Tiểu Lan chợt lên tiếng
Ta vẫn im lặng, nhớ về bữa cơm tất niên bên người thân. Lại nhớ Tiểu Lan và ta ngày này hàng năm luôn cùng nhau ngóng đợi năm mới với một niềm tin mãnh liệt rằng năm sau cuộc sống của chúng ta sẽ tốt đẹp hơn. Nàng và ta ngày này hàng năm thường chờ lúc mọi người rủ nhau ăn tất niên thì lén ra ngự hoa viên mang theo một số đồ ăn đơn giản, tất nhiên không thể thiểu món bánh bao nhân thịt của ta và một ít rượu.
Ta cũng thường hỏi Tiểu Lan thích ăn gì sao không mang ra ngoài, nàng những lúc như vậy chỉ cười tinh nghịch nói thứ ta thích ăn chính là thứ nàng thích. Ta với nàng ngồi một góc trong ngự hoa viên, kể cho nhau nghe những tục lệ đón Tết của quê mình, kể về niềm vui của những đứa trẻ khi nhận được bao lì xì. Nhiều năm như vậy, chuyện nào cũng kể đi kể lại, vậy mà chúng ta luôn cười rất vui vẻ, Tiểu Lan nhiều lúc còn thay ta kể lại những câu chuyện ấy về Thiểm Tây.
Tiểu Lan thở dài sau đó ra ngoài. Bữa trưa ta ăn một mình, bởi vì Tiểu Lan đã chạy đi đâu, chỉ biết rằng nàng nói với ta: “Nương nương, đêm nay chờ em nhé, chúng ta sẽ cùng nhau đón năm mới”. Ta ngồi lặng lẽ ăn, lại nhớ đến Lý Diệu Thần- kẻ đã khiến tim ta tan nát. Ta tự hỏi tại sao vẫn không thể quên hắn, tại sao vẫn lưu lại hình bóng của con người đáng sợ này.
Ta đã không đưa mình đến nụ cười ấm áp của hắn, đã không đưa mình nhớ cái ôm của hắn mà hoàn toàn trong tâm trí chính là ánh mắt thù hận, ánh mắt lạnh lẽo của hắn. Ta nhớ đến nụ cười tàn nhẫn của hắn khi ta đang đặt cả niềm tin, cả tương lai và hy vọng để gọi tên hắn. Ta cười nhạt, tự hỏi như vậy có phải là đã hết yêu hắn rồi không, nhưng lại đau lòng, đau lòng vì biết mình đang hận hắn, điều đó chứng tỏ ta vẫn còn yêu, người ta nói trái với yêu chính là lãng quên, ta lại không thể lãng quên được, nghĩa là ta vẫn còn yêu.
Nghĩ cũng thật buồn cười, ta hận hắn nghĩa là vẫn còn yêu hắn, vậy mà hắn hận ta thì cuối cùng vẫn chỉ là hận ta, thù hận của hắn ta tin rằng ngàn năm cũng chẳng thể biến thành tình yêu. Ta không biết mình đã rơi lệ từ bao giờ, hắn bây giờ chắc đang hạnh phúc bên Hiền phi, mơ ước về mái ấm của hắn với Viêm hoàng hậu không thể thực hiện được, bây giờ có thể chuyển sang Hiền phi, tuy rằng Hiền phi không phải Viêm hoàng hậu, nhưng đổi lại nàng ta dành hết tình cảm cho hắn, như vậy cũng không thể nói là thiệt thòi.
Đêm xuống, thức ăn đã được mang đến từ lâu, Tiểu Lan tại sao vẫn chưa trở về. Tiểu Lan xưa nay không bao giờ trễ hẹn với ta, lại càng không bao giờ trễ hẹn vào ngày hôm nay. Thức ăn đã nguội từ lâu, Tiểu Lan vì cớ gì mà chưa về? Ta chợt hoảng loạn, cảm giác như một cơn sóng gió sắp ập đến, Tiểu Lan phải chăng đã xảy ra chuyện gì? Ta sợ cảm giác này, sợ rằng Tiểu Lan thật sự có chuyện, sợ rằng sẽ mất đi nàng, tai ta ù đi, tiếng Tiểu Lan từ quá khứ vọng về, phải chăng đó chính là hoài niệm đối với một người sắp đi xa…
“Tiểu chủ, người tại sao thích ăn bánh bao nhân thịt”
“Thích chính là thích, chẳng có lý do”
Tiểu Lan cười khì: “Vậy đúng rồi, từ nay Lan nhi cũng thích ăn bánh bao nhân thịt, thích chính là thích, chẳng có lý do”
…
Một đám thị vệ đại nội làm ta tỉnh cơn mơ,họ không nói không rằng áp giải ta đi, ta không biết họ dẫn ta đi đâu, nhưng ta hiểu, nơi ta đến chính là để gặp Tiểu Lan.
Điện Càn Thành
Ta thấy hoàng thượng đang ngồi trên long ngai, khuôn mặt không biểu lộ thái độ gì. Ta ngay lập tức quỳ xuống. Hoàng thượng cất giọng:
“Tiểu Tinh, ngươi tại sao luôn muốn nữ nhân mà trẫm yêu thích rời khỏi trẫm. Lần trước là Viêm hoàng hậu, ngươi đưa nàng ta dời khỏi Tử Cấm Thành, lần này ngươi sai người hành thích Hiền phi. Giờ ngự y đang ở bên trong, nếu nàng có chuyện gì, ta tuyệt đối không tha cho ngươi. Tiểu Tinh, rốt cuộc ngươi muốn cái gì, chẳng phải chỉ là mong ta bố thí chút tình cảm sao. Nữ nhân các ngươi sao lòng dạ lại thâm hiểm như vậy?”
Hoàng thượng không chịu được sự im lặng của ta, lại càng không thể để yên khi tiếng khóc của Hiền phi vang lên, hắn lên tiếng:
“Người đâu, sai người vả miệng, vả cho tới khi nào ả ta chịu nói thì thôi”
Thị vệ lập tức đi vào thi hành mệnh lệnh “Bốp!bốp!”. Ta đau, nhưng cái này thấm gì, thứ ta chịu đựng còn gấp trăm gấp ngàn nỗi đau thể xác. Hắn có thể cho người đánh ta để dịu đi nỗi sợ hãi cùng hoang mang của Hiền phi, vậy ai có thể tới xoa dịu nỗi cô đơn, lạc lõng của ta bây giờ. Ta đã từng khờ dại ước, ước ta có được khuôn mặt của Viêm hoàng hậu, ước ta có thể như Hiền phi, nhờ khuôn mặt ấy mà được sủng ái yêu thương. Dù rằng thứ Lý Diệu Thần yêu chỉ là một khuôn mặt, nhưng dù sao thì cũng tốt hơn ta.
“Đủ rồi, ngươi đâu, lôi thích khách vào”- Lý Diệu Thần cất tiếng
Ta quay mặt ra, một người con gái mặc áo đen, đang bị lôi xềnh xệch vào, ta cảm thấy từng khúc trên người như dời ra, có phải ngày ta bị đánh sáu mươi trượng, Tiểu Lan cũng hoảng sợ như bậy giờ. Ta lao vào ôm lấy nàng, tứ chi của nàng đã bị đánh gẫy, vì cái gì mà nàng ra nông nỗi này. KHuôn mặt thông minh lanh lợi ngày xưa đã biến mất, chỉ để lại cái đau thấu xương. Máu từ thân nàng chảy ra không ngừng, mắt lờ đờ như sắp hôn mê. Ta nhận thức được một người quan trọng sắp dời khỏi đời mình, ta gào lên:
“Lan nhi, tỉnh dậy, xin em, ta xin em tỉnh dậy có được không”
Ánh mắt Tiểu Lan có mục tiêu hơn, nàng nhìn ta, đôi tay khẽ rung. Ta vội cầm tay nàng, đưa lên mặt ta, khóc ròng:
“Lan nhi, còn nhớ THiểm Tây của chúng ta chứ, em phải kiên cường lên, em nhất định không được ngủ”
Tiểu Lan nhìn ta cười yếu ớt: “Nương nương, em có lỗi với người, chính Lan nhi đã khiến bi kịch của người tiếp diễn, em đã hại người”
Ta ôm nàng vào lòng: “Lan nhi, do tỉ, chính tỉ đã hại muội, tỉ đã thờ ơ khiến muội cảm giác có lỗi nên mới có ngày hôm nay, ta hại muội rồi”
Tiểu Lan nói rất nhỏ, rất nhỏ chỉ đủ mình ta nghe thấy: “Nương nương, đứa bé trong bụng Hiền phi không phải của Lý Diệu Thần…”
Điều ta thực sự quan tâm bây giờ chính là Tiểu lan, ta chỉ biết không ngừng lay nàng: “Tiểu Lan, tỉ cần muội, hoàng cung lạnh lẽo này tỉ sẽ sống ra sao, tỉ đã mất đi một người, tỉ không thể mất muội”
“Nương nương, em… không… thể đợi đến ngày cùng nương nương về Thiểm Tây, không thể đợi đến ngày nhìn thấy phụ mẫu của nương nương,… không thể đợi đến ngày gọi họ là cha mẹ, không thể đợi đến… ngày nhìn thấy… nương nương hạnh phúc.Em…xin…lỗi”
“LAN NHI….. tỉnh lại đi, tỉnh lại nhìn tỉ được không…muội nợ ta một lời hứa, muội nói sẽ cùng ta đón năm mới…tất cả chỉ là giả hay sao… TỈNH LẠI ĐI”- ta cứ thế gào lên
Tiểu Lan nhắm mắt, nhắm mắt thật rồi…..
“Quê em, buổi tối của năm cuối cùng, mọi người đều ra nhà trưởng làng xum vầy, đám trẻ con phá phách nhà của ông ấy, vui lắm”
“Tiểu Lan, đó là chuyện ta kể cho em về Thiểm Tây mà”- nha đầu tên Tiểu Tinh ngây ra
“Không phải, đó là quê em”- nha đầu kia cãi lại trong men say
“Quê ta mà”
“Quê em chứ”
“Quê ta”
“Quê em”
….
“Được rồi, là quê của hai chúng ta”- nha đầu Tiểu Tinh ôm lấy nha đầu bên cạnh, cười ha ha
…
“Ngươi nói là làm người thân của ta, vậy ai làm tỉ tỉ”- a đầu ngây thơ hỏi
“Ta đương nhiên làm tỉ tỉ, sau này kẻ nào bắt nạt ngươi, ta nhất định bảo vệ ngươi tới cùng”- nha đầu Tiểu Tinh tự tin trả lời
“Ta tin ngươi”- a đầu kia lại hạnh phúc
…..
“Tiểu chủ, chữ người viết đẹp vậy”
“Ta sẽ dạy em, sau này có nam tử nào có viết thư tình cho em, em còn đọc được”
“Cũng không cần thiết lắm, sau này em nhờ nương nương đọc giúp”
……
“Nương nương, sau này em chi biết nương tựa vào nương nương thôi”
…..
Suy cho cùng, ai bảo vệ ai, suy cho cùng, ai cần ai, suy cho cùng, nàng với ta, ai vì ai?
Tiểu Lan, cuối cùng ta cũng chỉ là một kẻ vô dụng, không thể bảo vệ người thân bên mình…
/26
|