Một năm chỉ gặp ông ấy đôi ba lần, và lần nào cũng bàn công việc, Duy chưa từng đề cập chuyện này trước mặt ba của mình vì đến hắn cũng không đủ can đảm để đối diện với ông ta khi nói ra, quan hệ của họ cứ thế mà kéo dài 7 năm, nhưng bây giờ đã đến lúc phải bộc phát.
Lời nói của Duy như ngàn mũi tên cắm phập vào tim người cha vốn đã chai sạn, hắn có biết đâu ông ta cũng đang đau khổ, một nỗi đau không nói nên lời. Đứa con trai tội nghiệp của ông đã chịu quá nhiều tổn thương, vì thế mọi chuyện ông phải giấu đi, cứ để thế này, bình thường như bao năm qua sẽ tốt hơn cho nó. Nhưng ông không ngờ hôm nay nó nói lên cái điều mà ông đã cố gắng quên trong suốt thời gian dài mặc dù biết không thể nào quên được.
Người phụ nữ kia chỉ biết đứng nhìn hai cha con họ xung đột mà không thể làm gì, bà biết nếu mình can thiệp, chuyện này sẽ càng rắc rối hơn, nhìn Duy bước lên lầu và ánh mắt nhìn đau khổ tột cùng của chồng, bà biết mình phải làm một điều gì đó, ngay lúc này.
Duy lại đập phá đồ đạc trong phòng như mọi lần và còn hơn thế nữa. Bà ta bước vào mà không khỏi đau lòng.
- Bà ra ngoài cho tôi ngay lập tức, cái nhà này không hoan nghênh bà đâu- Duy chỉ tay thẳng ra cửa.
- Con nghe dì một lần được không? Và con cần phải biết sự thật, cái sự thật đã được giấu 7 năm qua… dì không muốn nhìn hai cha con như vậy đâu, con không biết ba của con đã đau khổ rất nhiều trong suốt thời gian qua sao? ông ấy cưới dì chỉ vì công việc mà thôi, và chẳng ai có lỗi trong chuyện này… Đáng lẽ cả gia đình của con đã có thể sống hạnh phúc, vui vẻ, mẹ con sẽ không ra đi sớm như thế… và dì không thể bước chân vào đây… nếu bà con không hành động như vậy- bà ta vừa khóc vừa van xin Duy.
Cậu ấy sững sờ: “Dì nói cái gì? Còn cái sự thật nào nữa? Bà tôi… mẹ tôi…? Dì mau nói đi…”- Duy hét lên trong giận dữ.
Duy lao đi trong màn mưa đêm dày đặc, ngồi trên chiếc xe mô tô phân khối lớn và tự cười ha hả một mình. Hắn hy vọng mọi việc nghe được của ngày hôm nay chỉ là do con người ấy bịa đặt, cả đời hắn cũng không thể nào ngờ được, người bà mà hắn yêu quý hơn cả sinh mạng của mình bấy lâu nay lại tàn nhẫn như thế. Có lẽ cái sự thật này còn đau đớn hơn cả khi hắn nghĩ cha mình là người “máu lạnh”
Một lần nữa trái tim chai sạn kia lại nấc lên những tiếng chạnh lòng. Lời của người phụ nữ kia vẫn văng vẳng bên tai không thể nào xóa được. Giờ đây người ta còn không phân biệt được đâu là nước mưa, đâu là nước mắt…
- Ngay cái ngày mà con có mặt trên thế gian này, mẹ con đã bị tai nạn giao thông, nhưng không có gì nghiêm trọng nguy hiểm đến tính mạng cả. Việc mẹ conmất ngay sau đó với lý do sinh khó nghe có vẻ hoàn toàn hợp lý. Nhưng thật ra người đứng sau vụ này chính là bà nội của con…- Duy nhớ rõ từng câu từng chữ mà bà ta nói, kể cả tiếng nấc như xé tan cõi lòng của hắn nữa.
- Mặc dù vụ tai nạn đó không phải do bà con sắp đặt nhưng từ trước đến giờ bà ấy không hề xem mẹ con là con dâu trong gia đình, sẵn dịp bà ta đã mua chuộc bác sĩ cấp cứu, bảo là chỉ cần giữ lại đứa bé mà thôi.
- Ba con không hề nghi ngờ gì về việc này, mặc dù rất đau khổ khi mất đi người vợ hiền nhưng ông ấy cố tỏ ra mạnh mẽ và dành trọn tất cả tình yêu thương cho con, mong con có thể sống hạnh phúc, vui vẻ, vì con chính là niềm hy vọng và cũng là món quà cuối cùng mà mẹ con đã tặng lại ông ấy trước khi ra đi.
(k ênh truyện chấm p rồ)
- Có một ngày không hiểu sao ông ấy quyết định điều tra lại vụ tai nạn năm xưa, vì không có gì đáng ngờ, nên ông ấy chỉ tự trách mình không bảo vệ được mẹ con mà thôi. Có lẽ mọi việc sẽ kết thúc tại đó ba con không tình cờ phát hiện được mọi việc, chính bà con đã sai khiến người bác sĩ đó… ông ấy đã đau khổ và dằn vặt rất nhiều trước khi quyết định đến gặp bà con hỏi cho rõ.
- Bà ấy thừa nhận chính mình đã làm tất cả chính vì thế hai người họ cãi nhau dữ dội. Từ sau ngày hôm đó, ba của con lao đầu vào công việc để quên mọi thứ mà ông ta từng nghe, từng biết. lúc bấy giờ chỉ có công việc mới có thể làm ông ấy nguôi ngoai nỗi nhớ thương vợ và căm ghét cái hành động giả tạo của mẹ mình.
- Có lẽ con không biết ông ấy đã đau khổ như thế nào đâu. Ông ta hận bà con nhiều lắm vì thế không bao giờ muốn bước về căn nhà này và cũng có thể sẽ mãi mãi không về nếu không có con ở đây. Nhưng mỗi lần gặp bà con thì niềm căm thù trỗi dậy, đã quá mệt mỏi với cuộc sống như thế nên càng ngày ông ta càng lao đầu vào công việc với những chuyến đi nước ngoài xa nhà.
Duy như không tin vào tai mình nữa, mọi thứ hắn nghe đều là sự thật sao? Đến giờ hắn vẫn không thể chấp nhận được.
- Chính vì thế mà ngay cả khi bà đã mất ông ta cũng không muốn về viếng sao?- Duy sa sầm nét mặt.
- Không phải…- bà ấy hét lên: “Ba con đã đặt chuyến bay sớm nhất từ Luân Đôn về, nhưng… ông trời trêu người, ngay đêm đó, tất cả chuyến bay đều phải hoãn lại vì sương mù dày đặc, con biết ông ấy đã thấp thỏm đứng ngồi không yên như thế nào không? Dù sao bà con cũng là mẹ ông ấy mà, dù có hận thù gì thì khi bà con mất cũng sẽ tan theo mây khói mà thôi”
- Sáng hôm sau, về đến nơi thì con đã biến mất không để lại tung tích gì, ông ấy đi tìm nhưng vô vọng, ba con quyết định bỏ lại tất cả công việc về Việt Nam để bù đắp lại tình thương bao nhiêu lâu nay nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng… vì chính con đã không tha thứ.
- Con tự hỏi lại mình đi, từ cái ngày mà con trở về đã bao giờ con cho ông ấy cơ hội để quan tâm con hay không?- người phụ nữ đáng thương ấy cố gắng kìm nén nước mắt.
- Sao ông ta không nói với tôi điều đó sớm hơn?- Duy nắm chặt bàn tay lại.
- Con nghĩ là ông ấy muốn một đứa trẻ phải căm ghét người bà mình từng yêu quý như ông ta đã hận mẹ thế sao? Ba con biết rằng bà đối với con là tất cả, ông ta không thể nào phá hỏng cái hình tượng đẹp đẽ đó, trái tim con quá yếu ớt, liệu có chịu nổi cú sốc đó hay không? Thà ông ấy để con nghĩ xấu về mình, ít ra cái lý do đó còn dễ chấp nhận hơn cái sự thật bà ta hại chết mẹ của con, vì thế ông ấy âm thầm chịu đựng tất cả, gánh vác mọi đau khổ để hy vọng đứa con trai độc nhất có thể sống tốt hơn.
- Không như những đứa trẻ khác con luôn tạo cho mình một lớp tường dày bảo vệ trước mọi hành động của ba con, chính vì thế mà khoảng cách của hai người ngày một xa nhau hơn.
- Vậy bà nghĩ nói lúc này tôi sẽ vui hơn sao?- Duy gằn giọng.
- Dì biết là cú sốc lớn với con, nhưng con cũng lớn rồi, phải có sự công bằng cho cả hai người, ba con đã chịu quá đủ rồi, con cần biết sự thật, dù nó có phũ phàng đến mức nào, dì biết con đủ nghị lực để vượt qua. Dì chỉ cầu xin con một điều: “Đừng làm bất cứ ai đau khổ thêm nữa”
Duy không đội mũ bảo hiểm, ít ra lúc này chết đi có vẻ còn nhẹ nhàng hơn cái cảm giác khó chịu thắt lên ở trong lòng. Tại sao mọi thứ lại thay đổi một cách đột ngột như thế, ba hắn… mẹ hắn… rồi bà hắn nữa… Duy mệt mỏi lắm rồi, mưa kéo từng cơn va vào mặt bỏng rát, khiến mắt cay xè, còn những ánh đèn đường mờ nhạt, leo lét phía xa hắn cũng không biết mình đang đi đâu…
Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà An, Duy cũng không hiểu sao mình lại đến đây, hay là chính trái tim đã dẫn lối hắn…
Bí mật của Duy là hết rồi đó bây giờ bắt đầu giải quyết mấy cặp này để end fic được rồi.
- Bây giờ là 1h sáng, chắc hẳn An đã ngủ, nhìn vào trong nhà chỉ thấy một màu đen, không một ánh đèn, Duy xuống xe đứng một hồi lâu, cậu ấy định bụng sẽ quay về, nhưng về đâu, bây giờ hắn không đủ can đảm để gặp ông ta- người ba và cũng là người hắn đã hận tận xương tủy suốt bao nhiêu năm nay, hắn sao có thể đối mặt thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra được.
Trời vẫn mưa tầm tã, có một và chỉ một con người vẫn đứng nơi đó, chính bản thân anh ta cũng không hiểu vì sao? Chính xác là 1h33 phút, người con trai nhìn vào chiếc đồng hồ tự nhủ, hắn đã ở đây nửa tiếng rồi. Không hiểu sao lúc này Duy nhớ An cồn cào, hắn muốn được gặp nó dù biết điều đó là không thể.
Đã hai ngày từ khi Dung gặp tai nạn, đêm nào An cũng mất ngủ, phần vì lo lắng cho bạn, phần vì nó nghĩ mình nên bỏ cuộc, Dung lúc này cần Duy chăm sóc nhiều hơn là nó. Ngoài trời vẫn mưa rả rích, An vốn không thích mưa-nó từng khẳng định điều đó, nhưng ngày hôm nay, không hiểu sao cơn mưa này làm lòng nó thanh thản lạ, một ý nghĩ điên rồ nào đó chợt lóe lên, tự nhiên nó thích được tắm mình dưới mưa.
Ngồi bật dậy trên chiếc giường quen thuộc, An với lấy cái đồng hồ báo thức gần đó, bật đèn lên, đã là 2h12 phút rồi, cũng phải thôi, vì nó đã nằm rất rất lâu, suy nghĩ cứ rối tung cả lên. An không muốn nghĩ nữa, nó lại bên cửa sổ kéo chiếc màn và cái cửa kính ra, từng cơn gióthổi vào từng hồi mang theo cả những giọt nước li ti làm ướt cả gương mặt nhỏ của An. Nó hít một hơi thật dài, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn. Từ tầng ba An với tầm mắ
mắt nhìn xuống con đường vắng tanh, nó cũng không cảm thấy lạ, đã khuya rồi, trời lại mưa ai lại dại đi vào giờ này, nhưng An chợt dừng lại nơi cổng nhà nó, sao lại có chiếc xe kia ở đó nhỉ? Người ta trú mưa chăng… cũng không phải, nhà nó làm gì có mái hiên, hắn trú kiểu đó còn ướt hơn nữa. Nó nghĩ ngay đến ăn trộm và khẳng định là thế.
Nhưng cái dáng đó rất quen thuộc, nó chạnh lòng khi nghĩ đó là Duy, chỉ có khác rằng cậu ta chưa bao giờ đi mô tô cả. Hơn nữa giờ này Duy ở đây làm gì, khuya thế này cơ mà.
An nhấc chiếc điện thoại lên và bấm số.
Chuông đổ ở đầu dây bên kia, Duy bất ngờ nhận ra đó là số của An. Cậu ta đưa mắt nhìn lên, cô bé đang đứng ngoài ban công căn nhà.
- Anh ở đó làm gì? Anh có biết mưa lớn lắm không? Anh sẽ bệnh như lần trước đó- An hỏi trong lo lắng.
- Em có thể cùng anh đến một nơi được chứ? Anh sẽ giải thích cho em mọi chuyện sau- Duy nói như người mất hồn, đưa đôi mắt hướng về phía An chờ câu trả lời.
Nó suy nghĩ một lúc rồi cũng đồng ý: “Anh đợi em một lát nha!”- An biết rời khỏi nhà lúc này là không đúng, dù sao nó cũng là con gái, trời chưa sáng đã đi như thế, hơn nữa bây giờ lại mưa lớn, nếu mà biết ba mẹ sẽ không cho đâu, đã thế thì lén mà trốn đi vậy.
An dùng chùm chìa khóa của mình mở cửa, trước khi đi còn để lại mảnh giấy nói ba mẹ đừng lo cho nó.
- Anh không mang nón bảo hiểm sao? Thôi để em vào nhà lấy, anh Nam có hai cái đấy- An cười định quay vào trong thì Duy đã nắm tay lại.
- Không cần đâu.
- Không được, nếu anh mà không chịu đội thì em chẳng đi đâu nữa- An nói mà như ra lệnh.
5 phút sau An quay trở lại, người đã bắt đầu ướt sũng vì mưa, nhưng trong lòng nó lại thấy vui lạ thường, không ngờ cũng có lúc nó vì Duy mà lẻn nhà trốn đi.
Nhưng thật sự nó cảm thấy hôm nay cậu ấy có gì đó rất lạ. Không hẳn đã là buồn, nhưng nói vui thì lại càng không phải, hình như là rất mâu thuẫn, cả cái việc mà cậu ta đến tìm nó vào lúc này mà lại không gọi điện thoại thì cũng đã là rất lạ rồi. Nếu không phát hiện sớm có lẽ Duy sẽ đứng đó đến sáng dưới trời mưa cũng không chừng, chỉ nghĩ đến đó An đã khẽ rùng mình.
Duy không chạy nhanh nhưng chiếc xe vẫn lao vun vút trên con đường vắng, từng cơn mưa đập vào người ướt sũng, cơn gió lùa qua khiến nó lạnh ngắt, An cảm thấy thế nhưng Duy hình như không có phản ứng gì.
- Anh có lạnh không?- chẳng biết gió mưa đã át tiếng nó hay do tâm trạng rối bời mà Duy chẳng để ý, cậu ta không hề trả lời.
An bắt đầu run cầm cập, bây giờ nó mới thấm thía cái lạnh thấu xương, nhưng quanh quẩn đâu đây, hơi ấm trong lòng giúp nó vượt qua tất cả. Chỉ cần được ở cạnh Duy nó không sợ gì cả.
Chưa bao giờ cậu ấy im lặng lâu như thế An khẳng định đã có chuyện gì rồi. Thật sự nó phải làm gì đây, cứ thế để Duy đưa nó đi à, mà đi đâu mới được chứ? Nhưng rồi nó lại tự nhủ, nó có thể đến bất cứ nơi nào mà Duy muốn vì nó tin tưởng tuyệt đối vào cậu ấy, An không cần hỏi làm gì.
Ngồi phía sau nhìn lưng áo ướt đẫm của người con trai ấy, An thấy xót xa, muốn ôm lấy, muốn tựa vào nhưng nó không đủ can đảm. bàn tay khẽ chạm nhẹ vào chiếc áo sơ mi dính chặt vào người Duy, nó chợt nhớ những lần được Duy cõng, thì ra vai cậu ấy rộng thật, gần ba gang tay của nó cơ đấy, nhớ lại ngày tháng đó thật là vui. Nhưng nhanh chóng An trầm lại và nhìn ra phía xa, chỉ một màu đen tối, dường như nó đã rời khỏi phạm vi của thành phố. Không nhà cao tầng san sát, không ánh đèn rực rỡ hoa lệ, chỉ có những con đường xa vút chân trời.
Cái thắng xe đột ngột khiến An ôm chầm lấy Duy, cái nón bảo hiểm của nó đập vào lưng nghe tiếng cốp rõ ta. Nhưng có vẻ như lúc này Duy không hề để ý điều đó.
Một ngôi nhà nhỏ màu trắng và chỉ duy nhất có màu trắng mà thôi. Duy đỡ nó xuống xe và mở cửa vào trong.
An ngỡ ngàng, nơi đây giống căn biệt thự thu nhỏ hơn là nhà, có đầy đủ tiện nghi, cả lò sưởi nữa, có vẻ giống mấy căn nhà ở Đà Lạt mà nó từng thấy lúc đi tham quan, chỉ có một điều khiến nó cảm thấy lạ, tất cả vật dụng trong nơi này đều màu trắng.
An cảm thấy Duy rất lạ vì dường như cậu ấy chưa hề hé môi nói một lời, nhưng linh tính mách bảo nó rằng thái độ hôm nay tương tự như lúc Duy ngoài bãi biển, chẳng lẽ gia đình cậu ấy lại gặp chuyện gì sao? Lòng nó cũng bồn chồn không yên.
Duy từ trong nhà bước ra mang cho nó một chiếc khăn, không khí vẫn im lặng một cách đáng sợ cộng thêm ngôi nhà toàn màu trắng này làm cho An cảm thấy lạnh lẽo, nó không thể chịu nổi thêm phút nào nữa.
- Ở đây là…?- nó hỏi Duy nhưng câu trả lời vẫn là con số không.
Duy mở một cánh cửa to dẫn ra ngoài vườn và ra hiệu cho nó theo sau. An tuy cảm thấy lạnh ở sống lưng nhưng vẫn đi về phía trước.
Trời vẫn mưa không ngớt, tạt qua giàn Tigôn trắng muốt nổi bật giữa màn đêm đen. Đó cũng là loài hoa An thích nhất, những nụ hoa bé xinh nở thành chùm, cuộc đời chúng từ khi sinh ra đến lúc đơm hoa rực rỡ nhất đều có bạn bè bên cạnh và không bao giờ đơn độc, tuy mộc mạc, giản dị nhưng lại có nét thanh cao, quý phái.
An nhớ lại truyền thuyết hoa Tigon mà nó từng được đọc, loài hoa của tấm lòng hiếu thảo, của sự biết ơn mà người con trong gia đình giành cho ông bà, cha mẹ mình.
Con đường dẫn lối đi rất dài, rất đẹp và chỉ ánh lên sắc trắng của Tigôn. An càng tò mò hơn không biết mình đang đi đâu, không chỉ căn nhà màu trắng mà dường như tất cả… tất cả mọi thứ ở đây đều không ngoại lệ. Rốt cuộc là thế nào?
An không khỏi bất ngờ khi trước mặt nó là hai ngôi mộ nằm sát nhau được trang trí cách điệu hết sức tinh tế với tông màu trắng quen thuộc.
Một tấm bia có hình người phụ nữ trẻ, vô cùng xinh đẹp, tấm bia còn lại là bà lão ngoài 60 tuổi với vẻ mặt phúc hậu. Không cần suy nghĩ An cũng đoán ra là ai khi Duy quỳ rạp trước hai ngôi mộ ấy. Nó thật sự lúng túng không biết mình phải làm gì và nó cũng không hiểu sao giữa đêmmà Duy lại dẫn nó đến đây, trong đầu An hàng ngàn câu hỏi được đặt ra. Và rồi nó quyết định quỳ xuống giống như Duy đã làm, nó không biết phải hành động gì hơn vào lúc này.
Bất ngờ Duy đứng dậy và dắt tay nó đi vào nhà mà không nói một lời nào. An ngoái đầu lại nhìn một lần nữa rồi bước gấp gáp theo sau, nó biết chắc chắn đã có việc gì xảy ra, nhưng hiện giờ điều duy nhất An có thể làm là chờ đợi và im lặng, nếu Duy không muốn nói nó cũng không miễn cưỡng, cậu ấy đã chịu quá nhiều đau khổ, An hy vọng mình có thể chia sẻ bớt phần nào những dằn vặt trong lòng Duy, nhưng nó không biết là Duy có chấp nhận điều đó hay không?
Bóng tối dường như đã bao trùm mọi thứ. Bây giờ thì An đã hiểu phần nào tại sao căn nhà này chỉ toàn là màu trắng vì có lẽ nơi đây vốn không dành cho người ở, chỉ nghĩ đến đó thôi nó đã thoáng rùng mình.
Gương mặt Duy lúc này còn lạnh hơn cả ngoài trời.
- Nếu em hiểu lầm một người và hận ông ta suốt 7 năm trời, khi nhận ra sự thật em sẽ làm thế nào hả An?- cái giọng trầm trầm, đều đều của Duy khiến An hoảng sợ thật sự nhưng ít ra thế còn đỡ hơn là cứ im lặng mãi.
- Em cũng không biết…Em chưa gặp tình huống như thế bao giờ nhưng em nghĩ nếu nhận ra mình có lỗi thì phải xin lỗi- nó lắp bắp.
- Ngay cả đối mặt với ông ta anh còn không dám, anh không tin bao nhiêu năm nay mình đã nhầm… anh không biết cần làm thế nào nữa, anh thật sự rất bất lực- Duy hét lên trong đau khổ, tay đập xuống bàn rồi nắm vào nhau từng lằn gân máu nổi lên xanh rờn, lại một lần nữa An nhìn thấy giọt nước mắt Duy đang rơi, lòng nó rối bời, không hiểu vì sao, lệ nó cũng tràn mi.
Nó lao vào ôm lấy Duy mà nức nở: “Anh đừng như thế, em biết anh muốn nói gì mà… tất cả đều sẽ có cách giải quyết thôi anh à”- bây giờ An cũng không biết có thể giúp được gì cho Duy, lúc này nó chỉ có thể ở bên cạnh cậu ấy mà thôi.
- Ông ta vẫn còn thương anh… ông ta không ghét bỏ anh… Anh từng mong nghe được câu này rất lâu rồi, nhưng mà bây giờ anh vẫn không thể chấp nhận được, cái chết của mẹ anh rồi bà anh… Tại sao lúc nào mọi thứ cũng đổ dồn lên đầu anh cả… anh muốn được như những người khác, có gia đình quan tâm, thực sự là rất cần mà…- Duy gục xuống đất, nếu như cậu ta biết được điều này sớm hơn có lẽ mọi chuyện sẽ khác, cậu ấy cũng không phải đau khổ dằn vặt suốt bao nhiêu năm trời. Có phải chăng mọi thứ giờ đây đã quá muộn màng không thể cứu vãn được nữa? Hay là một con đường mới tươi sáng hơn đang được mở ra?
…Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Pro chúc các bạn vui vẻ ^^Đã một ngày sau khi Quân bị ăn hai cú đấm từ Nam, hắn biết mình phải xin lỗi Thu nhưng có những việc không chỉ nói suông bằng lời, hắn phải làm một cái gì đó hơn thế.
- Anh có thể giúp tôi việc này không?… – Quân gọi điện thoại cho Nam nhờ vả.
- Cậu hay nhỉ? Sao không tự thân vận động mà bảo tôi giúp, không ai lại lại nhờ tình địch của mình trong chuyện này cả, cậu nghĩ rằng tôi sẽ đồng ý à?- Nam hỏi ngược lại.
Lời nói của Duy như ngàn mũi tên cắm phập vào tim người cha vốn đã chai sạn, hắn có biết đâu ông ta cũng đang đau khổ, một nỗi đau không nói nên lời. Đứa con trai tội nghiệp của ông đã chịu quá nhiều tổn thương, vì thế mọi chuyện ông phải giấu đi, cứ để thế này, bình thường như bao năm qua sẽ tốt hơn cho nó. Nhưng ông không ngờ hôm nay nó nói lên cái điều mà ông đã cố gắng quên trong suốt thời gian dài mặc dù biết không thể nào quên được.
Người phụ nữ kia chỉ biết đứng nhìn hai cha con họ xung đột mà không thể làm gì, bà biết nếu mình can thiệp, chuyện này sẽ càng rắc rối hơn, nhìn Duy bước lên lầu và ánh mắt nhìn đau khổ tột cùng của chồng, bà biết mình phải làm một điều gì đó, ngay lúc này.
Duy lại đập phá đồ đạc trong phòng như mọi lần và còn hơn thế nữa. Bà ta bước vào mà không khỏi đau lòng.
- Bà ra ngoài cho tôi ngay lập tức, cái nhà này không hoan nghênh bà đâu- Duy chỉ tay thẳng ra cửa.
- Con nghe dì một lần được không? Và con cần phải biết sự thật, cái sự thật đã được giấu 7 năm qua… dì không muốn nhìn hai cha con như vậy đâu, con không biết ba của con đã đau khổ rất nhiều trong suốt thời gian qua sao? ông ấy cưới dì chỉ vì công việc mà thôi, và chẳng ai có lỗi trong chuyện này… Đáng lẽ cả gia đình của con đã có thể sống hạnh phúc, vui vẻ, mẹ con sẽ không ra đi sớm như thế… và dì không thể bước chân vào đây… nếu bà con không hành động như vậy- bà ta vừa khóc vừa van xin Duy.
Cậu ấy sững sờ: “Dì nói cái gì? Còn cái sự thật nào nữa? Bà tôi… mẹ tôi…? Dì mau nói đi…”- Duy hét lên trong giận dữ.
Duy lao đi trong màn mưa đêm dày đặc, ngồi trên chiếc xe mô tô phân khối lớn và tự cười ha hả một mình. Hắn hy vọng mọi việc nghe được của ngày hôm nay chỉ là do con người ấy bịa đặt, cả đời hắn cũng không thể nào ngờ được, người bà mà hắn yêu quý hơn cả sinh mạng của mình bấy lâu nay lại tàn nhẫn như thế. Có lẽ cái sự thật này còn đau đớn hơn cả khi hắn nghĩ cha mình là người “máu lạnh”
Một lần nữa trái tim chai sạn kia lại nấc lên những tiếng chạnh lòng. Lời của người phụ nữ kia vẫn văng vẳng bên tai không thể nào xóa được. Giờ đây người ta còn không phân biệt được đâu là nước mưa, đâu là nước mắt…
- Ngay cái ngày mà con có mặt trên thế gian này, mẹ con đã bị tai nạn giao thông, nhưng không có gì nghiêm trọng nguy hiểm đến tính mạng cả. Việc mẹ conmất ngay sau đó với lý do sinh khó nghe có vẻ hoàn toàn hợp lý. Nhưng thật ra người đứng sau vụ này chính là bà nội của con…- Duy nhớ rõ từng câu từng chữ mà bà ta nói, kể cả tiếng nấc như xé tan cõi lòng của hắn nữa.
- Mặc dù vụ tai nạn đó không phải do bà con sắp đặt nhưng từ trước đến giờ bà ấy không hề xem mẹ con là con dâu trong gia đình, sẵn dịp bà ta đã mua chuộc bác sĩ cấp cứu, bảo là chỉ cần giữ lại đứa bé mà thôi.
- Ba con không hề nghi ngờ gì về việc này, mặc dù rất đau khổ khi mất đi người vợ hiền nhưng ông ấy cố tỏ ra mạnh mẽ và dành trọn tất cả tình yêu thương cho con, mong con có thể sống hạnh phúc, vui vẻ, vì con chính là niềm hy vọng và cũng là món quà cuối cùng mà mẹ con đã tặng lại ông ấy trước khi ra đi.
(k ênh truyện chấm p rồ)
- Có một ngày không hiểu sao ông ấy quyết định điều tra lại vụ tai nạn năm xưa, vì không có gì đáng ngờ, nên ông ấy chỉ tự trách mình không bảo vệ được mẹ con mà thôi. Có lẽ mọi việc sẽ kết thúc tại đó ba con không tình cờ phát hiện được mọi việc, chính bà con đã sai khiến người bác sĩ đó… ông ấy đã đau khổ và dằn vặt rất nhiều trước khi quyết định đến gặp bà con hỏi cho rõ.
- Bà ấy thừa nhận chính mình đã làm tất cả chính vì thế hai người họ cãi nhau dữ dội. Từ sau ngày hôm đó, ba của con lao đầu vào công việc để quên mọi thứ mà ông ta từng nghe, từng biết. lúc bấy giờ chỉ có công việc mới có thể làm ông ấy nguôi ngoai nỗi nhớ thương vợ và căm ghét cái hành động giả tạo của mẹ mình.
- Có lẽ con không biết ông ấy đã đau khổ như thế nào đâu. Ông ta hận bà con nhiều lắm vì thế không bao giờ muốn bước về căn nhà này và cũng có thể sẽ mãi mãi không về nếu không có con ở đây. Nhưng mỗi lần gặp bà con thì niềm căm thù trỗi dậy, đã quá mệt mỏi với cuộc sống như thế nên càng ngày ông ta càng lao đầu vào công việc với những chuyến đi nước ngoài xa nhà.
Duy như không tin vào tai mình nữa, mọi thứ hắn nghe đều là sự thật sao? Đến giờ hắn vẫn không thể chấp nhận được.
- Chính vì thế mà ngay cả khi bà đã mất ông ta cũng không muốn về viếng sao?- Duy sa sầm nét mặt.
- Không phải…- bà ấy hét lên: “Ba con đã đặt chuyến bay sớm nhất từ Luân Đôn về, nhưng… ông trời trêu người, ngay đêm đó, tất cả chuyến bay đều phải hoãn lại vì sương mù dày đặc, con biết ông ấy đã thấp thỏm đứng ngồi không yên như thế nào không? Dù sao bà con cũng là mẹ ông ấy mà, dù có hận thù gì thì khi bà con mất cũng sẽ tan theo mây khói mà thôi”
- Sáng hôm sau, về đến nơi thì con đã biến mất không để lại tung tích gì, ông ấy đi tìm nhưng vô vọng, ba con quyết định bỏ lại tất cả công việc về Việt Nam để bù đắp lại tình thương bao nhiêu lâu nay nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng… vì chính con đã không tha thứ.
- Con tự hỏi lại mình đi, từ cái ngày mà con trở về đã bao giờ con cho ông ấy cơ hội để quan tâm con hay không?- người phụ nữ đáng thương ấy cố gắng kìm nén nước mắt.
- Sao ông ta không nói với tôi điều đó sớm hơn?- Duy nắm chặt bàn tay lại.
- Con nghĩ là ông ấy muốn một đứa trẻ phải căm ghét người bà mình từng yêu quý như ông ta đã hận mẹ thế sao? Ba con biết rằng bà đối với con là tất cả, ông ta không thể nào phá hỏng cái hình tượng đẹp đẽ đó, trái tim con quá yếu ớt, liệu có chịu nổi cú sốc đó hay không? Thà ông ấy để con nghĩ xấu về mình, ít ra cái lý do đó còn dễ chấp nhận hơn cái sự thật bà ta hại chết mẹ của con, vì thế ông ấy âm thầm chịu đựng tất cả, gánh vác mọi đau khổ để hy vọng đứa con trai độc nhất có thể sống tốt hơn.
- Không như những đứa trẻ khác con luôn tạo cho mình một lớp tường dày bảo vệ trước mọi hành động của ba con, chính vì thế mà khoảng cách của hai người ngày một xa nhau hơn.
- Vậy bà nghĩ nói lúc này tôi sẽ vui hơn sao?- Duy gằn giọng.
- Dì biết là cú sốc lớn với con, nhưng con cũng lớn rồi, phải có sự công bằng cho cả hai người, ba con đã chịu quá đủ rồi, con cần biết sự thật, dù nó có phũ phàng đến mức nào, dì biết con đủ nghị lực để vượt qua. Dì chỉ cầu xin con một điều: “Đừng làm bất cứ ai đau khổ thêm nữa”
Duy không đội mũ bảo hiểm, ít ra lúc này chết đi có vẻ còn nhẹ nhàng hơn cái cảm giác khó chịu thắt lên ở trong lòng. Tại sao mọi thứ lại thay đổi một cách đột ngột như thế, ba hắn… mẹ hắn… rồi bà hắn nữa… Duy mệt mỏi lắm rồi, mưa kéo từng cơn va vào mặt bỏng rát, khiến mắt cay xè, còn những ánh đèn đường mờ nhạt, leo lét phía xa hắn cũng không biết mình đang đi đâu…
Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà An, Duy cũng không hiểu sao mình lại đến đây, hay là chính trái tim đã dẫn lối hắn…
Bí mật của Duy là hết rồi đó bây giờ bắt đầu giải quyết mấy cặp này để end fic được rồi.
- Bây giờ là 1h sáng, chắc hẳn An đã ngủ, nhìn vào trong nhà chỉ thấy một màu đen, không một ánh đèn, Duy xuống xe đứng một hồi lâu, cậu ấy định bụng sẽ quay về, nhưng về đâu, bây giờ hắn không đủ can đảm để gặp ông ta- người ba và cũng là người hắn đã hận tận xương tủy suốt bao nhiêu năm nay, hắn sao có thể đối mặt thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra được.
Trời vẫn mưa tầm tã, có một và chỉ một con người vẫn đứng nơi đó, chính bản thân anh ta cũng không hiểu vì sao? Chính xác là 1h33 phút, người con trai nhìn vào chiếc đồng hồ tự nhủ, hắn đã ở đây nửa tiếng rồi. Không hiểu sao lúc này Duy nhớ An cồn cào, hắn muốn được gặp nó dù biết điều đó là không thể.
Đã hai ngày từ khi Dung gặp tai nạn, đêm nào An cũng mất ngủ, phần vì lo lắng cho bạn, phần vì nó nghĩ mình nên bỏ cuộc, Dung lúc này cần Duy chăm sóc nhiều hơn là nó. Ngoài trời vẫn mưa rả rích, An vốn không thích mưa-nó từng khẳng định điều đó, nhưng ngày hôm nay, không hiểu sao cơn mưa này làm lòng nó thanh thản lạ, một ý nghĩ điên rồ nào đó chợt lóe lên, tự nhiên nó thích được tắm mình dưới mưa.
Ngồi bật dậy trên chiếc giường quen thuộc, An với lấy cái đồng hồ báo thức gần đó, bật đèn lên, đã là 2h12 phút rồi, cũng phải thôi, vì nó đã nằm rất rất lâu, suy nghĩ cứ rối tung cả lên. An không muốn nghĩ nữa, nó lại bên cửa sổ kéo chiếc màn và cái cửa kính ra, từng cơn gióthổi vào từng hồi mang theo cả những giọt nước li ti làm ướt cả gương mặt nhỏ của An. Nó hít một hơi thật dài, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn. Từ tầng ba An với tầm mắ
mắt nhìn xuống con đường vắng tanh, nó cũng không cảm thấy lạ, đã khuya rồi, trời lại mưa ai lại dại đi vào giờ này, nhưng An chợt dừng lại nơi cổng nhà nó, sao lại có chiếc xe kia ở đó nhỉ? Người ta trú mưa chăng… cũng không phải, nhà nó làm gì có mái hiên, hắn trú kiểu đó còn ướt hơn nữa. Nó nghĩ ngay đến ăn trộm và khẳng định là thế.
Nhưng cái dáng đó rất quen thuộc, nó chạnh lòng khi nghĩ đó là Duy, chỉ có khác rằng cậu ta chưa bao giờ đi mô tô cả. Hơn nữa giờ này Duy ở đây làm gì, khuya thế này cơ mà.
An nhấc chiếc điện thoại lên và bấm số.
Chuông đổ ở đầu dây bên kia, Duy bất ngờ nhận ra đó là số của An. Cậu ta đưa mắt nhìn lên, cô bé đang đứng ngoài ban công căn nhà.
- Anh ở đó làm gì? Anh có biết mưa lớn lắm không? Anh sẽ bệnh như lần trước đó- An hỏi trong lo lắng.
- Em có thể cùng anh đến một nơi được chứ? Anh sẽ giải thích cho em mọi chuyện sau- Duy nói như người mất hồn, đưa đôi mắt hướng về phía An chờ câu trả lời.
Nó suy nghĩ một lúc rồi cũng đồng ý: “Anh đợi em một lát nha!”- An biết rời khỏi nhà lúc này là không đúng, dù sao nó cũng là con gái, trời chưa sáng đã đi như thế, hơn nữa bây giờ lại mưa lớn, nếu mà biết ba mẹ sẽ không cho đâu, đã thế thì lén mà trốn đi vậy.
An dùng chùm chìa khóa của mình mở cửa, trước khi đi còn để lại mảnh giấy nói ba mẹ đừng lo cho nó.
- Anh không mang nón bảo hiểm sao? Thôi để em vào nhà lấy, anh Nam có hai cái đấy- An cười định quay vào trong thì Duy đã nắm tay lại.
- Không cần đâu.
- Không được, nếu anh mà không chịu đội thì em chẳng đi đâu nữa- An nói mà như ra lệnh.
5 phút sau An quay trở lại, người đã bắt đầu ướt sũng vì mưa, nhưng trong lòng nó lại thấy vui lạ thường, không ngờ cũng có lúc nó vì Duy mà lẻn nhà trốn đi.
Nhưng thật sự nó cảm thấy hôm nay cậu ấy có gì đó rất lạ. Không hẳn đã là buồn, nhưng nói vui thì lại càng không phải, hình như là rất mâu thuẫn, cả cái việc mà cậu ta đến tìm nó vào lúc này mà lại không gọi điện thoại thì cũng đã là rất lạ rồi. Nếu không phát hiện sớm có lẽ Duy sẽ đứng đó đến sáng dưới trời mưa cũng không chừng, chỉ nghĩ đến đó An đã khẽ rùng mình.
Duy không chạy nhanh nhưng chiếc xe vẫn lao vun vút trên con đường vắng, từng cơn mưa đập vào người ướt sũng, cơn gió lùa qua khiến nó lạnh ngắt, An cảm thấy thế nhưng Duy hình như không có phản ứng gì.
- Anh có lạnh không?- chẳng biết gió mưa đã át tiếng nó hay do tâm trạng rối bời mà Duy chẳng để ý, cậu ta không hề trả lời.
An bắt đầu run cầm cập, bây giờ nó mới thấm thía cái lạnh thấu xương, nhưng quanh quẩn đâu đây, hơi ấm trong lòng giúp nó vượt qua tất cả. Chỉ cần được ở cạnh Duy nó không sợ gì cả.
Chưa bao giờ cậu ấy im lặng lâu như thế An khẳng định đã có chuyện gì rồi. Thật sự nó phải làm gì đây, cứ thế để Duy đưa nó đi à, mà đi đâu mới được chứ? Nhưng rồi nó lại tự nhủ, nó có thể đến bất cứ nơi nào mà Duy muốn vì nó tin tưởng tuyệt đối vào cậu ấy, An không cần hỏi làm gì.
Ngồi phía sau nhìn lưng áo ướt đẫm của người con trai ấy, An thấy xót xa, muốn ôm lấy, muốn tựa vào nhưng nó không đủ can đảm. bàn tay khẽ chạm nhẹ vào chiếc áo sơ mi dính chặt vào người Duy, nó chợt nhớ những lần được Duy cõng, thì ra vai cậu ấy rộng thật, gần ba gang tay của nó cơ đấy, nhớ lại ngày tháng đó thật là vui. Nhưng nhanh chóng An trầm lại và nhìn ra phía xa, chỉ một màu đen tối, dường như nó đã rời khỏi phạm vi của thành phố. Không nhà cao tầng san sát, không ánh đèn rực rỡ hoa lệ, chỉ có những con đường xa vút chân trời.
Cái thắng xe đột ngột khiến An ôm chầm lấy Duy, cái nón bảo hiểm của nó đập vào lưng nghe tiếng cốp rõ ta. Nhưng có vẻ như lúc này Duy không hề để ý điều đó.
Một ngôi nhà nhỏ màu trắng và chỉ duy nhất có màu trắng mà thôi. Duy đỡ nó xuống xe và mở cửa vào trong.
An ngỡ ngàng, nơi đây giống căn biệt thự thu nhỏ hơn là nhà, có đầy đủ tiện nghi, cả lò sưởi nữa, có vẻ giống mấy căn nhà ở Đà Lạt mà nó từng thấy lúc đi tham quan, chỉ có một điều khiến nó cảm thấy lạ, tất cả vật dụng trong nơi này đều màu trắng.
An cảm thấy Duy rất lạ vì dường như cậu ấy chưa hề hé môi nói một lời, nhưng linh tính mách bảo nó rằng thái độ hôm nay tương tự như lúc Duy ngoài bãi biển, chẳng lẽ gia đình cậu ấy lại gặp chuyện gì sao? Lòng nó cũng bồn chồn không yên.
Duy từ trong nhà bước ra mang cho nó một chiếc khăn, không khí vẫn im lặng một cách đáng sợ cộng thêm ngôi nhà toàn màu trắng này làm cho An cảm thấy lạnh lẽo, nó không thể chịu nổi thêm phút nào nữa.
- Ở đây là…?- nó hỏi Duy nhưng câu trả lời vẫn là con số không.
Duy mở một cánh cửa to dẫn ra ngoài vườn và ra hiệu cho nó theo sau. An tuy cảm thấy lạnh ở sống lưng nhưng vẫn đi về phía trước.
Trời vẫn mưa không ngớt, tạt qua giàn Tigôn trắng muốt nổi bật giữa màn đêm đen. Đó cũng là loài hoa An thích nhất, những nụ hoa bé xinh nở thành chùm, cuộc đời chúng từ khi sinh ra đến lúc đơm hoa rực rỡ nhất đều có bạn bè bên cạnh và không bao giờ đơn độc, tuy mộc mạc, giản dị nhưng lại có nét thanh cao, quý phái.
An nhớ lại truyền thuyết hoa Tigon mà nó từng được đọc, loài hoa của tấm lòng hiếu thảo, của sự biết ơn mà người con trong gia đình giành cho ông bà, cha mẹ mình.
Con đường dẫn lối đi rất dài, rất đẹp và chỉ ánh lên sắc trắng của Tigôn. An càng tò mò hơn không biết mình đang đi đâu, không chỉ căn nhà màu trắng mà dường như tất cả… tất cả mọi thứ ở đây đều không ngoại lệ. Rốt cuộc là thế nào?
An không khỏi bất ngờ khi trước mặt nó là hai ngôi mộ nằm sát nhau được trang trí cách điệu hết sức tinh tế với tông màu trắng quen thuộc.
Một tấm bia có hình người phụ nữ trẻ, vô cùng xinh đẹp, tấm bia còn lại là bà lão ngoài 60 tuổi với vẻ mặt phúc hậu. Không cần suy nghĩ An cũng đoán ra là ai khi Duy quỳ rạp trước hai ngôi mộ ấy. Nó thật sự lúng túng không biết mình phải làm gì và nó cũng không hiểu sao giữa đêmmà Duy lại dẫn nó đến đây, trong đầu An hàng ngàn câu hỏi được đặt ra. Và rồi nó quyết định quỳ xuống giống như Duy đã làm, nó không biết phải hành động gì hơn vào lúc này.
Bất ngờ Duy đứng dậy và dắt tay nó đi vào nhà mà không nói một lời nào. An ngoái đầu lại nhìn một lần nữa rồi bước gấp gáp theo sau, nó biết chắc chắn đã có việc gì xảy ra, nhưng hiện giờ điều duy nhất An có thể làm là chờ đợi và im lặng, nếu Duy không muốn nói nó cũng không miễn cưỡng, cậu ấy đã chịu quá nhiều đau khổ, An hy vọng mình có thể chia sẻ bớt phần nào những dằn vặt trong lòng Duy, nhưng nó không biết là Duy có chấp nhận điều đó hay không?
Bóng tối dường như đã bao trùm mọi thứ. Bây giờ thì An đã hiểu phần nào tại sao căn nhà này chỉ toàn là màu trắng vì có lẽ nơi đây vốn không dành cho người ở, chỉ nghĩ đến đó thôi nó đã thoáng rùng mình.
Gương mặt Duy lúc này còn lạnh hơn cả ngoài trời.
- Nếu em hiểu lầm một người và hận ông ta suốt 7 năm trời, khi nhận ra sự thật em sẽ làm thế nào hả An?- cái giọng trầm trầm, đều đều của Duy khiến An hoảng sợ thật sự nhưng ít ra thế còn đỡ hơn là cứ im lặng mãi.
- Em cũng không biết…Em chưa gặp tình huống như thế bao giờ nhưng em nghĩ nếu nhận ra mình có lỗi thì phải xin lỗi- nó lắp bắp.
- Ngay cả đối mặt với ông ta anh còn không dám, anh không tin bao nhiêu năm nay mình đã nhầm… anh không biết cần làm thế nào nữa, anh thật sự rất bất lực- Duy hét lên trong đau khổ, tay đập xuống bàn rồi nắm vào nhau từng lằn gân máu nổi lên xanh rờn, lại một lần nữa An nhìn thấy giọt nước mắt Duy đang rơi, lòng nó rối bời, không hiểu vì sao, lệ nó cũng tràn mi.
Nó lao vào ôm lấy Duy mà nức nở: “Anh đừng như thế, em biết anh muốn nói gì mà… tất cả đều sẽ có cách giải quyết thôi anh à”- bây giờ An cũng không biết có thể giúp được gì cho Duy, lúc này nó chỉ có thể ở bên cạnh cậu ấy mà thôi.
- Ông ta vẫn còn thương anh… ông ta không ghét bỏ anh… Anh từng mong nghe được câu này rất lâu rồi, nhưng mà bây giờ anh vẫn không thể chấp nhận được, cái chết của mẹ anh rồi bà anh… Tại sao lúc nào mọi thứ cũng đổ dồn lên đầu anh cả… anh muốn được như những người khác, có gia đình quan tâm, thực sự là rất cần mà…- Duy gục xuống đất, nếu như cậu ta biết được điều này sớm hơn có lẽ mọi chuyện sẽ khác, cậu ấy cũng không phải đau khổ dằn vặt suốt bao nhiêu năm trời. Có phải chăng mọi thứ giờ đây đã quá muộn màng không thể cứu vãn được nữa? Hay là một con đường mới tươi sáng hơn đang được mở ra?
…Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Pro chúc các bạn vui vẻ ^^Đã một ngày sau khi Quân bị ăn hai cú đấm từ Nam, hắn biết mình phải xin lỗi Thu nhưng có những việc không chỉ nói suông bằng lời, hắn phải làm một cái gì đó hơn thế.
- Anh có thể giúp tôi việc này không?… – Quân gọi điện thoại cho Nam nhờ vả.
- Cậu hay nhỉ? Sao không tự thân vận động mà bảo tôi giúp, không ai lại lại nhờ tình địch của mình trong chuyện này cả, cậu nghĩ rằng tôi sẽ đồng ý à?- Nam hỏi ngược lại.
/16
|