Hạnh Phúc Diệu Kỳ

Chương 7

/16


- Anh dậy ăn một chút đi- nhỏ An bê tô cháo nóng hổi còn nghi ngút khói lại gần giường.

- Đừng đến làm phiền tôi nữa, tôi không muốn gặp cô- giọng Duy thì thào một cách yếu ớt.

- Anh sao vậy, bệnh đến khờ luôn rồi sao?- nhỏ An cười: “Thôi, em không giỡn nữa đâu”

- Tôi chẳng hề đùa, nếu cô thích Quân thì đến tìm cậu ta đi, việc gì phải lãng phí thời gian cho tôi, từ nay tôi không muốn dính dáng gì đến cô nữa, cũng vì cô mà tôi trở nên thế này đấy, từ nay trở đi coi như không còn quan hệ gì nữa, mọi giao kèo của chúng ta chấm dứt từ giờ phút này- Duy cố dùng hết sức lực còn lại để hét lên.

Nhỏ An như không tin vào tai của mình nữa, những gì Duy nói là thật à, sao tim nó lại đau nhói thế này. Nước mắt trên mi chực tuôn nhưng nó cố cắn thật chặt môi: “Em xin lỗi vì làm phiền anh bấy lâu nay, từ bây giờ sẽ không có chuyện đó xảy ra nữa đâu”

Gì thế này, đó có phải là Duy mà An đã quen biết, tại sao chỉ 2 ngày thôi mà khác thế? Chính nó cũng chẳng dám nghĩ là mọi chuyện đang xảy ra hoàn toàn có thật, phải chăng đây chỉ là một giấc mơ, An đứng bên vệ đường khóc nấc lên. Cảm giác này là gì, kể cả nó cũng không hình dung ra nổi, như một sức mạnh vô hình nào đó bóp nghẹt lấy trái tim, đau…đau lắm, muốn kìm lại nhưng không thể, nước mắt cứ lăn dài trên gò má. Ngồi phịch xuống lề mặc kệ cho xung quanh trời có sập giờ có lẽ nó cũng chẳng quan tâm vì chính bầu trời trong lòng nó đang đổ vỡ. Chẳng phải là nó thích Quân à, mà sao một lời nói của Duy lại khiến trái tim nó thắt lên từng hồi như vậy, rốt cuộc, ngay cả bản thân mình muốn gì nó cũng không rõ nữa. Phải làm sao đây?

Duy bưng tô cháo còn nóng hổi, múc từng thìa cho vào miệng như người vô hồn, cho dù lưỡi đã buốt rát vì phỏng, cháo đi đến đâu ruột gan đều như nóng rực lên như lửa, nhưng có như vậy cậu ta mới cảm thấy bớt dằnvặt hơn: “Xin lỗi em An à, nhưng anh biết làm như vậy sẽ tốt hơn cho cả hai chúng ta hơn, anh không bao giờ muốn em vì anh mà đau khổ, vì thế hãy sống tốt em nhé!”

- Em cho anh biết quan hệ giữa An, Duy và Quân là thế nào? Anh cảm nhận có điều gì đó không bình thường- Nam nhìn Thu với ánh mắt nghiêm nghị.

- Em…em không biết phải nói với anh thế nào- Thu lúng túng rõ.

- Cứ nói sự thật, tất cả những gì mà em biết, chẳng lẽ đến cả anh em cũng không tin tưởng s

sao?- giọng cậu ấy rất cương quyết.

- Nhỏ An thích Quân, nên Duy giúp đỡ nó, lập ra kế hoạch để… để hai người đó tiến xa hơn, nhưng đến giờ em vẫn không hiểu vì sao cậu ta giúp An vô điều kiện như thế- Thu tránh ánh mắt Nam đang nhìn mình, liệu nó nói ra điều nay là đúng hay sai?

Chưa kịp để Nam có bất kì phản ứng nào, Quân đã từ phía sau xồng xộc đi tới: “Thì ra từ đầu các người đã hùa nhau lừa gạt tôi, xem tôi như một thằng ngốc mà sắp đặt mọi việc, không ngờ thằng bạn thân lại bán đứng tôi, cả cô cũng vậy…có lúc tôi đã tin tưởng cô tuyệt đối, cái lúc mà cô cứu tôi. Thì ra tất cả chỉ là kế hoạch của mấy người thôi, còn tôi là một con cờ không hơn không kém”

Quân trừng mắt lên, gằn từng tiếng một, còn nhỏ chỉ biết đứng như trời trồng, cái gì thế này, nó vốn chẳng hề biết tí gì kế hoạch của Duy cả, mọi việc nó làm đều xuất phát từ chính tình cảm của bản thân nó mà. Giờ Quân đã hiểu lầm rồi, nhưng giải thích cậu ta có tin không? Ngay cả nó cũng chưa chắc việc mình làm là đúng thì nói gì với Quân bây giờ. Thu vốn mạnh mẽ, nhưng lần này nó đã thật sự bật khóc, cảm giác bị người ta hiểu lầm đau đến vậy sao, hay vì người nói những điều đó với nó là Quân, nó chỉ biết là cho dù cố gắng thế nào cũng không kìm được nước mắt, lồng ngực như bị đè nặng, nặng đến nghẹt thở, một cảm giác khó chịu tột cùng.

Chứng kiến từ đầu đến cuối câu chuyện, Nam ngỡ ngàng, mạnh dạn bước tới ôm Thu vào lòng, để nhỏ gục khóc trên vai, cậu ấy không khỏi chạnh lòng: “Em vì hắn mà đau khổ thế này ư? Thu của anh đâu mất rồi, nhưng em yên tâm, anh tin chính mình sẽ mang lại nụ cười lúc xưa quay về bên em thôi”

-

Còn Quân giờ đây ở trong tâm trạng thất vọng cực độ, hắn tự cười bản thân mình, nhớ đến hình ảnh Thu càng khiến lòng thêm thắt lại, một tình cảm mới chớm nở nhanh chóng tan như khói mây. Cậu ta ngước mặt lên trời cười lớn mong có thể xua tan bớt sự giận dữ trong lòng, mặc dù lí trí đã khẳng định mọi chuyện quá rõ ràng, nhưng tận sâu trong trái tim, Quân vẫn tin tưởng vào một điều gì đó rất mơ hồ, không định hình được. mặc dù niềm tin ấy không đủ lấn át lý trí, nhưng nó khiến Quân muốn biết rõ sự thật này, chỉ có một người có thể cho cậu ta đáp án mà thôi.

- Ba mẹ cho con đi du lịch mấy ngày được không ạ, con muốn nghỉ ngơi ít hôm- An lễ phép nói.

- Con tính đi đâu?- Ba nó ân cần hỏi.

- Dạ, con định ra Nha Trang, ba mẹ đồng ý nha!

- Đi một mình sao? Không rủ thằng Nam hay nhỏ Thu đi chung- mẹ nó quan tâm.

- Có một chút chuyện nên con cần yên tĩnh mẹ à- An buồn bã trả lời.

Mẹ nói vừa định hỏi thì nhận được cái nháy mắt từ chồng, bà hiểu con bà đã lớn rồi, đôi lúc cũng nên để nó tự do, có thể nó sẽ trưởng thành hơn.

Khác với khung cảnh nhộn nhịp buổi chiều, khi màn đêm buông xuống, bãi biển Nha Trang thật tĩnh lặng, chỉ nghe được tiếng sóng rì rào đập vào bãi cát, tiếng gió xào xạc thổi qua những rặng dừa và thỉnh thoảng là tiếng còi tin tin của xe cộ bên đường. không gian trước mặt An giờ chỉ toàn một màu đen le lói một vài thứ ánh sáng li ti từ chiếc đèn đường vàng len lỏi trong cái nền tối của đêm cũng như chính tâm trạng bế tắc của nó lúc này.

Ngồi phịch xuống bãi cát, nơi con nước cứ nhấp nhô, dâng lên rồi hạ xuống, nó muốn biển xóa đi hết những muộn phiền trong lòng. Nó muốn nhớ về Quân nhưng trong đầu hiện lên hình ảnh của Duy đang tươi cười và lần nào cũng vậy, nhiều khi nó muốn xác định lại tình cảm của mình một lần nữa nhưng lại không đủ can đảm. Mà thật sự là nó đâu có cái quyền để được lựa chọn, hai người con trai ấy, chẳng ai thuộc về nó cả.

Mỗi lần sóng ập đến, An đưa tay mình ra hứng lấy, nhưng khi nước rút, trong tay nó chỉ còn lại những hạt cát nhỏ li ti hay đôi lúc là những mảnh sò đã vỡ vụn. Không biết đối mặt thế nào, điều duy nhất An làm được lúc này là trốn tránh, nó cần một nơi để suy nghĩ lại tất cả những gì đã xảy ra. Nhanh quá, bất ngờ quá, giờ ngẫm nghĩ lại nó thấy mình thay đổi rất nhiều. Không còn là nhỏ An vui vẻ hoạt bát nữa, cứ như lột xác thành một con người khác vậy. Đã đến lúc phải để mọi thứ vào vị trí cũ rồi. Có những chuyện cần quên thì phải quên, nó mỉm cười, cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn, mặc dù biết việc đó là khó khăn, nhưng nó tự nhủ mình phải cố gắng. An phải trở về với chính bản thân nó, đó là cách giải quyết tốt nhất.

An quyết định trở về khách sạn ngủ một giấc thật ngon, coi mọi chuyện như một giấc mơ, trong cơn mơ ấy, hạnh phúc nhiều mà đau khổ cũng không ít, nhưng khi tỉnh dậy mọi thứ sẽ tan biến cả thôi.

“Két”- An ngã phịch xuống đất. Có lẽ vì vẫn mải mê với những suy nghĩ nhỏ băng qua đường lúc nào không hay.

Cũng may chiếc honda thắng lại kịp lúc, nếu không chắc giờ này nó đã ở trong bệnh viện rồi.

- Con không sao chứ?- sau cú va chạm một phụ nữ đứng tuổi, dựng xe bên vệ đường lại đỡ nó.

- Dạ không sao, cũng tại con không nhìn đường trước, con xin lỗi- nó rối rít.

An toan đứng dậy thì: “Á!”- có vẻ chân nó đã bị thương sau cú ngã đó, cảm giác đau buốt khiến An không thể đứng lên và một lần nữa nó lại “tiếp” đất.

- Con ở đâu để cô đưa về, chứ chân thế này…- bà ấy ái ngại nhìn nó.

- Dạ, cái khách sạn đối diện đấy ạ, nhưng có làm phiền cô quá không, con ngại lắm- nhỏ An nói khách sáo.

Sau khi gởi xe cho một quán cà phê bên đường, người phụ nữ ấy dìu An về khách sạn. Nhỏ thở phào nhẹ nhõm, trên đời này đúng là có rất nhiều người tốt, đôi khi không nhất thiết chỉ sống cho mình, hạnh phúc chính là cho đi chứ chẳng phải nắm giữ thậtchặt trong tay. An chìm vào giấc ngủ một cách yên bình.

Chẳng bao lâu, nhỏ cảm thấy sống mũi cay cay, khói…rất nhiều khói, An bắt đầu ho sặc sụa, những cơn ho không dứt, ở bên ngoài dậy lên những tiếng hét: “Cháy! Cháy rồi, chạy đi…”

Chuyện gì đang xảy ra thế này? Nó bước xuống giường: “Á!”- không phải xui thế chứ, chân của nó… giờ sao đây, ngay cả đi cũng không nổi, nó đang ở tầng 3 đấy. Mồ hôi bắt đầu túa ra như mưa, một phần vì sức nóng của căn phòng, một phần vì nó lo sợ. Nó phải làm sao, dù cố gắng cách mấy nó cũng chẳng lết nổi, nhưng cũng sẽ chẳng ai cứu nó cả.

Căn phòng của An giờ đây chỉ toàn là khói và khói, nó kiệt sức thật rồi, không thở được nữa, cảm giác ý thức đang mất dần, cả cơ thể tê liệt, An chẳng còn đủ tỉnh táo để điều khiển bản thân mình, nó gục xuống bên thành giường. Chẳng hiểu sao lúc này An lại nhớ nụ cười tươi của Duy, nhớ những cử chỉ quan tâm, chăm sóc của cậu ấy, nó nhớ, nhớ lắm. Trong chút ý thức còn sót lại, An đã thấy Duy, thực sự thấy… đó không phải là mơ.

(k ênh truyện chấm p rồ)

Bỗng chốc lòng nó nhẹ tênh, An chìm vào giấc ngủ, bên tai nó văng vẳng tiếng gọi của Duy, cậu ấy bảo nó cố lên, cảm giác hơi ấm còn đọng lại trong từng nhịp thở.

Rồi trong tiềm thức, Duy lại xuất hiện lần nữa, vẫn gương mặt ấy vẫn nụ cười ấy, nó nhìn thấy rõ mồn một nhưng sao tay với không tới, hình bóng quen thuộc ấy cứ xa dần, xa dần đến khi chỉ còn một chấm sáng nhỏ le lói, nó cảm thấy toàn thân bất lực, nước mắt chảy đầm đìa, mồ hôi toát ra. Giật mình tỉnh dậy…tim An vẫn đập thình thịch, tất cả mọi chuyện là mơ sao?

Nó nhìn quanh căn phòng toàn màu trắng và mùi thuốc nồng nặc sộc vào mũi, không khó để nhận ra đây là bệnh viện, An đã được cứu, nhưng ai đưa nó vào đây? Một người xa lạ nào đã làm điều đó? Hay là Duy, anh ấy tới cứu nó? An lắc đầu nguầy nguậy như xua đi ý nghĩ vừa rồi: “Không thể… đó là mơ, chỉ là mơ thôi, Duy đâu có xuất hiện ở đây” nhưng cũng chính nó lại phủ nhận: “Rõ ràng mình cảm nhận được sự có mặt của anh ấy, chắc chắn chỉ có thể là anh ấy, hình dáng đó…”

An nhận ra dường như trong những phút nguy hiểm nhất, nó chỉ nghĩ tới Duy, tới Duy mà thôi. Sờ lên trái tim đang loạn từng nhịp đập, bây giờ nó đã biết tình cảm của mình thực sự thuộc về ai?

“Két”- cánh cửa phòng từ từ hé mở, còn An như không tin vào mắt mình nữa. Duy đến trước mặt nó, một con người bằng xương bằng thịt? Vậy những điều nó nhìn thấy đâu là thật, đâu là mơ? Mặc kệ câu trả lời là gì, bây giờ có Duy bên cạnh đã đủ khiến nó hạnh phúc đến tột cùng rồi.

- Em có muốn ra ngoài hít thở không khí không? Anh nghĩ ở đây không thích hợp với em lắm, hơn nữa em cũng chỉ ngất do hít nhiều khí độc quá thôi, sẽ khỏi rất nhanh- nó lại nhìn thấy một Duy ân cần, chu đáo như mọi ngày, vậy tại sao ngày hôm đó… nó ngập ngừng không dám nhìn thẳng vào mặt cậu ấy, rốt cuộc thì đâu mới là Duy?

Như đoán được phản ứng của nó, Duy nhẹ nhàng nói: “Em đừng bận tâm đến chuyện hôm trước, chỉ là anh bệnh quá nên lỡ lời thôi, chẳng lẽ vì thế mà không thèm nhìn mặt anh sao?”

An lắc đầu, tuy không nói gì nhưng trong lòng nó giờ đây hạnh phúc ngập tràn, Duy đâu có ghét nó, anh ấy vẫn chăm sóc nó đấy thôi: “Anh lại cõng em nhé, em thích thế!

thế!”- nó nói với Duy xong thì lại chỉ vào cái chân đau của mình.

- Hôm qua cõng em từ lầu 3 chạy xuống, mệt lắm rồi, giờ còn bắt anh cõng nữa sao?- Duy giả vờ thở dài nhìn nó.

- Chứ chân em sao ra ngoài được- An nũng nịu.

- Được rồi, thua em luôn, cô bé!- nó lại được thấy nụ cười hiền của Duy, nụ cười mà mấy ngày qua lúc nào An cũng nhớ tới, hạnh phúc lại quay về với nó, nhưng liệu hạnh phúc đó tồn tại được bao lâu? Sao càng ngày lòng nó càng cảm thấy bồn chồn và bất an, chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra, nhưng nó không tài nào hình dung ra được.

Duy vẫn như thế, không có gì thay đổi, nhưng sâu trong tiềm thức, An cảm thấy nụ cười có vương chút muộn phiền, không được tươi tắn như trước nữa, lời nói cậu ấy cũng có vẻ gượng gạo hơn và điều quan trọng là dường như cậu ta đang tránh nhìn thẳng vào mắt nó, nhưng nhanh chóng nó đã gạt bỏ suy nghĩ đó trong đầu, có lẽ vì vừa mới tỉnh dậy nên nó nghĩ lung tung thôi.

Duy ra bờ biển, nơi tối qua nó đã ngồi một mình.

- Hôm nay anh không cho em xuống nước nữa, đang bệnh mà- giọng Duy vẫn ánh lên sự dịu dàng, quan tâm làm tim nó như ấm lại.

- Vậy anh đã đến lâu rồi, nhưng sao…- An thắc mắc.

- Anh muốn để em yên tĩnh, nếu không có đám cháy đó, chưa chắc anh đã đứng trước mặt em như thế này- Duy quay qua bắt gặp ánh mắt của nó thì vội nhìn sang nơi khác.

- Sao biết em ở đây và anh đến đây làm gì?

- Thu gọi cho anh, cô ấy nói em bỏ đi và cho anh địa chỉ khách sạn, anh không yên tâm lắm nên đi theo em thôi định sẽ không cho em biết, nhưng… đúng là khó cãi mệnh trời- Duy cười nhưng có vẻ gì đau khổ, lần này không phải An nhạy cảm nữa, nó quan sát được điều đó.

- Sao em có vẻ buồn thế, hay tại người ra đây là anh mà không phải Quân?- câu nói của Duy khiến An giật mình.

- Em…em…- chưa kịp để An nói hết câu Duy lại cười: “Em không cần nói, anh hiểu mà”- vẫn cười nhiều như bình thường, nhưng sao lần này nụ cười của Duy lại khiến An nhói lòng. Nó nửa muốn nói mình đã thích Duy rồi, nhưng lại sợ khi nói ra liệu quan hệ của hai người sẽ đi đến đâu…nó đã mất Duy một lần, cảnh đó có tái diễn lần nữa hay không?

- Có một chuyện đến giờ em vẫn chưa hiểu, tại sao anh luôn giúp đỡ em, chuyện gì anh cũng lo cho em, trong khi em chẳng làm được gì cho anh cả- An buồn bã nói.

- Cũng đã đến lúc phải nói sự thật rồi em nhỉ? Để anh kể cho em một câu chuyện, nghe xong em sẽ hiểu- Duy trở nên trầm lại.

- Có một cậu bé tuy còn nhỏ tuổi nhưng lại phải chịu một cú sốc nặng nề về tinh thần, nó dường như vô cảm với mọi thứ xung quanh, kể cả bản thân nó đang sống nhưng đối với nó điều đó dường như cũng trở nên vô nghĩa. Có một cô bé khác xuất hiện như một phép màu cứu vớt đời nó, để nó tiếp tục sống, và cậu bé đó là anh.

Duy nhìn sangAn nói: “Em chính là cô bé trong câu chuyện đó”

An như không tin nổi vào tai mình nữa, sao lại có chuyện như vậy được, nó chẳng hề nhớ gì cả.

- Có thể đối với em, phần kí ức 1 tuần nhỏ nhoi đó không đáng kể gì, và đã biến mất khỏi tâm trí em rất lâu rồi, nhưng đối với cậu bé kia là cả một thế giới.

- Nên anh làm vậy để trả ơn em à- giọng An như chùng lại.

- Còn vì một lý do khác- Duy vẫn tiếp tục: “Anh coi em như em gái mình nên có nhiệm vụ phải chăm sóc cho em chu đáo”

Thì ra Duy chỉ vì trả ơn mới quan tâm mình, giúp đỡ mình mà thôi, anh ấy nói gì kia, xem mình là em gái à? Đúng là chỉ có thế, tại mình tự vọng tưởng nhiều điều mà thôi, tim nhỏ thắt lại. Từ trước đến giờ Duy luôn tìm cách để nó gần gũi Quân, nếu thật sự thích nó chắc chắn cậu ấy không làm vậy đâu.

Thôi thì cứ giữ quan hệ anh em có lẽ sẽ tốt hơn cho cả nó và Duy. Chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy Duy, nghe cậu ấy cười, cùng làm việc chung, với nó thế là đủ.

- Mình về đi anh nhé! Em không muốn mọi người lo lắng- nhỏ An mở lời đề nghị.

- Nếu em muốn thế!- Duy gật đầu đồng ý.

-

Nhỏ An đã khỏe hẳn, chỉ có điều Thu và anh Nam cứ càu nhàu bên tai khiến nó khó chịu: “Thấy chưa! Tao mà không kêu Duy ra thì giờ này mày thành heo quay rồi”- Thu trách móc.

- Cám ơn mày nhiều lắm, được chưa? Giờ mày để tao nghỉ ngơi, tao là bệnh nhân mà- An năn nỉ.

- Thu nói đúng đó, em nên thắp nhanh cám ơn ông bà phù hộ đi- Nam xen vào.

- Anh thì giờ lúc nào cũng Thu… Thu, đến em gái cũng chẳng màng- câu nói của An khiến hai người họ trở nên lúng túng, thấy vậy nó trùm chăn kín khỏi đầu rồi cười rúc rích, Thu cũng về nhà mình luôn.

Sau khi hai người họ đi, An lại thở dài, có quá nhiều chuyện xảy ra, thật tình nó muốn nói cho Duy nghe tình cảm của mình nhưng liệu rằng cậu ấy có chấp nhận, trước đó nó đã hùng hổ thế nào khi nói thích Quân thì giờ đây nó lại nhút nhát bấy nhiêu, vì nó hiểu Duy vốn không thuộc về nó. Nhưng có một điều chắc chắn, mai nó sẽ lại được nhìn thấy Duy.

An háo hức đi làm sớm hơn thường ngày, làm việc mắt lúc nào cũng trông ra phía cửa chờ Duy đến, nhưng 1 tiếng, 2 tiếng cậu ấy vẫn chưa xuất hiện… An cảm thấy lo lắng, đứng ngồi không yên.

Bà chủ hỏi: “Con chờ Duy sao?”- làm cắt dòng suy nghĩ của nó, nó khẽ gật đầu.

- Cậu ấy không tới đâu, sáng nay đã đến đây xin nghỉ làm rồi…

Chỉ nghe thấy thế, ly kem trên tay nó rơi xuống đất vỡ tan tành: “Anh ấy chưa bao giờ nói mình nghe việc này cả”

- Cô nghĩ con mệt rồi, về nghỉ sớm đi- người phụ nữ ấy thở dài.

Quên cả câu cảm ơn, An thay đồ rồi chạy như bay đến nhà Duy, căn nhà trống trơn, bàn ghế vẫn còn, chiếc giường vẫn ở đấy, nhưng tủ quần áo không còn lại gì, nó ngồi phịch xuống giường, lại có chuyện gì nữa đây?

An nghĩ ra, chắc chắn Quân sẽ biết chuyện này, nó phải tìm Quân…

- Các cô không nên kiếm nó nữa, chẳng có kết quả đâu- Quân nói mà mặt vẫn lạnh băng.

- Tại sao? Ít ra anh phải cho chúng tôi một lý do- Thu lên tiếng, còn nhỏ An dường như bất động trước cái tin ấy.

- Vì Duy đã quay về với thân phận thật sự của cậu ta rồi…

Có một chiếc xe đỗ lại trước mặt.

- Lên đi, tới một nơi để biết tất cả- Quân vẫn lạnh lùng hơn lúc nào hết.

Còn nhỏ An, nó không còn đủ can đảm để khóc, chỉ hành động như một con rối, ai bảo gì làm nấy, nó leo lên xe trong sự ái ngại của Thu và Nam, An chỉ cần biết sự thật, sự thật mà thôi.

Mấy giây suy nghĩ, Thu cũng bước theo nhỏ bạn mình, còn Nam bắt buộc phải đi với hai cô em gái.

Quân cho xe dừng trước cửa một tiệm salon.

- Chào cậu chủ- một anh bảo vệ cúi đầu chào lễ phép, Quân không nói gì chỉ bước thẳng vào trong với con mắt ngỡ ngàng của ba người còn lại.

- Vào đây làm gì? Chẳng phải… tôi tưởng anh dẫn chúng tôi đi tìm Duy chứ?- Thu lên tiếng.

- Đúng, nhưng không thể ăn mặc thế này mà đi được- Quân nhìn Thu, ánh mắt đã dịu hơn.

- Các người có 30 phút, hãy biến họ thành thiên nga cho tôi, nhanh lên, tôi không có nhiều thời gian để đợi- cậu ta nhìn đám nhân viên ra lệnh rồi chỉ vào An và Thu.

Chưa hết bất ngờ, hai cô nàng bị “tấn công” túi bụi, trong cùng một lúc người thì trang điểm, người khác làm tóc, số còn lại đang đổ mồ hôi tìm trang phục phù hợp.

Trong lúc đó, Quân và Nam cũng đang thử bộ vest của mình, hình như Quân rất nóng lòng, thật ra cậu ta đang tính cái gì trong đầu, định đưa chúng nó đi đâu và tại sao phải ăn mặc sang trọng như thế này.

Điều khác biệt là lần này bốn người họ đang ở trên hai chiếc xe khác nhau, Quân với An đi chung, còn lại là Thu và Nam.

Tuy cảm thấy khó hiểu với hành động của Quân lúc này, nhưng không ai hỏi gì thêm, vì biết có hỏi, cậu ta cũng chẳng giải thích.

- Khi đến nơi, hãy khoác lấy tay tôi, còn bây giờ thì đừng hỏi và đừng nói bất cứ điều gì thêm nữa- Quân dặn dò An cẩn thận.

Mọi chuyện cứ rối tung lên khiến An hoa cả mắt, nhưng dường như sau nhiều biến cố liên tục xảy đến, bây giờ nó vẫn bình tĩnh hơn lúc nào hết. Một cái gật đầu để đáp lại lời Quân, giờ phút này đây An nhận ra rằng khi ở bên cạnh Quân tim nó không còn đập nhanh nữa, cũng không hồi hộp nữa, mà trong lòng nó chỉ có hình bóng của Duy. Nó một lần nữa khẳng định lại cái tình cảm bồng bột, non nớt ấy không phải là tình yêu thật sự, nhưng An không nghĩ nhiều được đến thế nữa, nó đưa mắt nhìn ra xa nơi cửa sổ lặng lẽ thở dài.

Nam và Thu cũng trong tình trạng tương tự, không ai nói với ai câu nào, mỗi người theo đuổi những suy nghĩ riêng và điểm chung duy nhất chỉ là những ánh mắt nhìn nhau ái ngại vì lo lắng cho An mà thôi, không cần nói Thu cũng hiểu chính sự xuất hiện của Duy mới là nguyên nhân chính khiến An thay đổi, mặc dù An không hề hé môi với nó nửa lời, nhưng bao nhiêu năm chơi thân với nhau chẳng lẽ Thu không hiểu rõ nó sao.

/16

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status